Chị Em Song Sinh
Phần 16
Quả là không ngờ đến, quả là tất cả mọi người đều đánh giá quá thấp mụ Xuân. Cái gì mà con đàn bà ngu xuẩn, cái gì mà loại đàn bà tầm thường. Con Hiền vốn nghĩ rằng nó gọi điện chỉ điểm cho mụ Xuân, mụ ta tự làm thì nó không liên quan, dù sau này có chuyện gì nó đều có thể phủi tay làm ngơ. Phải! Sẽ là không liên quan nếu như năm ấy mụ ta không ghi âm lại từng cuộc điện thoại. Con Hiền không thể nào đi nổi nữa, nó quay lại nhìn mụ Xuân, gương mặt vẫn tái nhợt nhưng dần trấn tĩnh lại nói:
– Dì đừng doạ tôi, tôi không dễ lừa như đi nghĩ đâu.
Mụ Xuân cười hềnh hệch đáp:
– Tao mà phải lừa mày, trên máy điện thoại của tao còn nguyên các đoạn ghi âm. Tao bật cho mày nghe nhé, à chẳng những là ghi âm đâu, tao còn dùng máy khác quay lại hình ảnh số điện thoại gọi cho tao, nói chuyện thế nào cơ.
Nói rồi mụ Xuân mở điện thoại ra, từ trong điện thoại giọng con Hiền cất lên:
– Dì muốn mụ Quyết chết thì phải làm sao để mụ ta tự chết, sốc quá mà chết chứ đụng tay đụng chân vào rồi lại vào tù vào tội. Giờ dì cứ bàn với bà Hà, tạo dựng cho con Diệp ngoại tình với tên bác sĩ hiếm muộn kia, vừa có cớ đổ cho con Diệp lăng loàn, vừa khiến mụ Quyết lên cơn đau tim mà chết. Mụ Quyết chết rồi, dì đường đường chính chính mà được ở cạnh thầy con, được hưởng vinh hoa phú quý…
Con Hiền nghe đến đây không sao mà chịu nổi nữa, nó lao vào túm lấy điện thoại của mụ Xuân đáp xuống đất vỡ tan tành. Thế nhưng mụ Xuân chẳng có chút vội vàng nào, mụ ta cười nhạt:
– Đây mới là một đoạn ngắn thôi, còn rất nhiều đoạn, có tới năm đoạn mày bày mưu tính kế cho tao thuê người giết con Diệp thế nào. Đáp được cái điện thoại này thì đã sao chỉ khiến thầy mày phải bỏ thêm vài chục triệu mua cho tao cái khác? Các file ghi âm, ghi hình gốc tao đã tải hẳn vào một cái mail bí mật. Tao còn rất nhiều lần ghi âm được hai cha con mày nói chuyện với nhau về việc đã cướp tài sản của mụ Quyết ra sao. Đúng là cẩn thận không thừa, người ta nói đúng, một đứa con gái có thể hại chết mẹ kế nuôi nó suốt hai mươi mấy năm thì cũng có thể trở mặt với tao. May mà tao đã tính toán cho mình một đường lùi.
Con Hiền và lão Thắng nhìn mụ Xuân, bàng hoàng như có sét đánh. Nó gầm lên:
– Thầy… thầy thấy chưa? Thầy thấy vì cái tính lăng nhăng của thầy mà rước đúng một con quỷ về chưa?
Mụ Xuân lắc đầu, lạnh nhạt nói:
– Mày nói tao là một con quỷ, vậy mày là con gì? Không từ ngữ nào diễn tả được cái sự khốn nạn, bẩn tưởi, độc ác của mày đâu. Mày còn khốn hơn tao, lấy tư cách gì để nói tao?
– Bà câm mồm đi!
– Câm cũng được thôi, giờ mày muốn sao? Mày muốn cả hội đi tù với nhau hay muốn mọi việc êm xuôi?
Vết thương trên thái dương của con Hiền nhói lên. Nó quỵ xuống ôm lấy vết thương chỉ muốn gào lên khóc. Đến giờ này nó thật sự mệt mỏi, nhưng nó biết nó không thể nào ngã như vậy được. Mụ Xuân thấy vậy lại nói tiếp:
– Chắc chắn với những bằng chứng thế này mày sẽ không thoát khỏi tội đồng phạm. Nghĩ xem, năm nay mày mới hai mươi mấy tuổi, mày đi tù thì mày thiệt nhất thôi. Con mày ai nuôi, chồng mày ai chăm? Hay mày chưa kịp ra tù chồng mày đã lấy vợ khác, con mày sống cùng mẹ kế? Tiền bạc tài sản của mày cũng để người khác tiêu sài?
Đây chính là điểm yếu nhất của con Hiền. Nó yêu Nhân từ khi mới mười tám, mười chín tuổi. Từ khi mới chỉ là cô thiếu nữ nó đã mặc định Nhân sau này phải là chồng nó. Tất cả mọi việc nó làm đến giờ đều là với mục đích có thể đường hoàng ở cạnh hắn ta. Nghĩ đến cảnh nó đi tù, Nhân ở ngoài lấy Trúc, sống một cuộc đời an nhàn nó không sao chịu nổi. Nó túm lấy cổ mụ Xuân không khống chế nổi cơn điên gào lên:
– Bà dám phản tôi? Bà dám làm thế với tôi?
Mụ Xuân cũng không vừa, kéo hai tay nó đáp:
– Mày bệnh rồi! Là mày đạp tao khỏi thuyền, sướng cùng sướng nhưng khổ mày bắt tao tự chịu.
– Nói cho tôi biết, là ai đã bảo bà làm những chuyện này? – con Hiền hai mắt long sòng sọc nhìn mụ Xuân.
Thực ra chính bản thân mụ Xuân cũng không biết là ai. Mụ ta chỉ nhớ vào trước ngày bà Quyết mất một hai ngày, có một số lạ đã gọi cho mụ ta nói với mụ ta rằng con Hiền không phải là đứa dễ chơi. Đến người mẹ, người chị sống cùng nó hai mươi mấy năm nó vẫn phản được thì mụ Xuân có thể cũng chỉ là những con tốt thí trong tay nó thôi. Thế nên nếu như mụ ta vẫn nhất quyết đi theo con Hiền thì nên tính cho mình một đường lùi tránh sau này con Hiền sẽ lật mặt. Số lạ ấy còn nói, tất cả những cuộc điện thoại con Hiền gọi, tốt nhất hãy ghi âm, ghi hình lại, cẩn tắc vô áy náy. Sau này mụ Xuân có gọi lại vào số lạ ấy nhưng dường như đó chỉ là sim rác, sau khi chỉ điểm cho mụ Xuân thì hoàn toàn mất liên lạc. Cũng may mụ ta không quá ngu ngốc, cũng may mụ ta vẫn biết tính cho mình một đường lùi, dù sao mụ ta biết cướp chồng người khác thì đã chẳng thể coi là cái dạng ngây thơ dễ dụ rồi.
– Là ai không quan trọng, quan trọng giờ chúng ta lại cùng hội cùng thuyền rồi. Tao chỉ là con đầu đường xó chợ, đi tù cũng không sao, nhưng mày có cả một tương lai xán lạn, còn là con dâu tương lai nhà họ Hồ, bị đi tù là vết nhơ không bao giờ gột được đâu. À cũng đừng tìm cách triệt tao, tao nói cho mày biết toàn bộ file ghi âm tao để trong mail bí mật, mà ngoài tao còn một người khác biết, nếu tao có chuyện gì mày đoán được hậu quả rồi đúng không?
Có vẻ như mụ Xuân đã tính toán vô cùng kỹ, không có kẽ hở nào. Con Hiền uất ức tới độ muốn thổ huyết. Nhưng thế thì đã sao? Nó muốn bóp chết mụ Xuân nhưng làm gì được đây. Đến chính lão Thắng, một con cáo già lừa người, đóng được vở kịch dài đằng đẵng còn không thể tin được chính mình có ngày bị người khác cho vào tròng thế này huống chi là con ranh con kia. Con Hiền nhìn gã đàn ông xăm trổ, hắn ta vẫn ngang tàn rít điều thuốc, rất bình thản với vở kịch trước mắt. Không hiểu sao nhìn vẻ bình thản ấy nó lại cảm thấy rờn rợn người, còn sợ hơn rất nhiều so với những lời đe doạ của mụ Xuân. Gã chẳng vội vã đòi tiền, rít xong điều thuốc mới ném xuống chân di di rồi cất tiếng:
– Tôi cho các người đúng ba ngày thu xếp, trả đủ không thiếu một xu nếu không không chỉ đi tù đâu, chuyện này tôi sẽ làm bung bét lên mạng xã hội, để xem cái công ty cỏn con như Quyết Tâm có trụ nổi được nữa không.
Con Hiền hiểu với người dám ra tay trực tiếp giết người thì điều gì hắn cũng có thể làm được, gã đàn ông này đi tù vào tội bao nhiêu lần, đối với hắn việc vào tù có lẽ chỉ là một việc hế sức tầm thương. Thế nhưng con Hiền lại khác, với nó đi tù là giấc mơ quá kinh hoàng, giờ nó cũng không thể mất bình tĩnh được, nó cố gắng đứng dậy nói:
– Ba tỷ đối với chúng tôi thật sự quá lớn. Chúng ta có thể nói chuyện một lúc, anh có thể giảm bớt xuống được không? Một tỷ, một tỷ chúng tôi sẽ cố gắng thu xếp sớm nhất cho anh, được chứ?
Muộn rồi! Nếu là lúc đầu có thể gã đàn ông này sẽ đồng ý. Một tỷ cũng là con số lớn, thế nhưng ngay khi hắn nghe được cuộc hội thoại của mụ Xuân và con Hiền hắn đã hiểu chuôi dao hắn cầm. Đừng nói là ba tỷ, hắn muốn cũng có thể đưa ra con số lớn hơn. Hắn ta kéo chiếc mũ lưỡi trai lên lắc đầu đáp:
– Ba tỷ, không thiếu một xu.
– Anh đừng ức hiếp người quá đáng! Nói cho anh biết…
Còn chưa kịp nói hết câu gã đàn ông đã thô lỗ ngắt lời:
– Ức hiếp người quá đáng? Các người cướp công ty của người ta, hại mẹ con người ta chết, giờ các người ăn sung mặc sướng còn thằng này sống như con chó ai mới là ức hiếp người quá đáng? Đừng có nói là một tỷ, hai tỷ chín trăm chín mươi chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn cũng không! Ngoài đống bằng chứng này tôi còn rất nhiều bằng chứng khác, thế nên chọn lựa thế nào thì tuỳ. Đừng trả giá với thằng này! Thằng này cùn lên thì không biết hậu quả sẽ thế nào đâu.
Con Hiền giật giật cả người như lên cơn động kinh. Lão Thắng thì túm lấy gã đàn ông van xin:
– Anh thấy đấy, nhà chúng tôi biệt thự không lấy được, chỉ có cái công ty làm ăn thua lỗ. Ba tỷ thật sự rất lớn, nếu năm ấy lấy được biệt thự tôi thật sự không tiếc gì, nhưng chúng tôi không có gì, sống còn phải sống trong cái chung cư này.
Thế nhưng gã đàn ông chẳng có chút nào dao động nào, hắn ta chỉ lẳng lặng hất tay lão Thắng ra nói:
– Các người tự liệu, thằng này không quan tâm, ba ngày sau thằng này đến lấy tiền.
– Ba ngày quá gấp, thư thư cho chúng tôi được không, kể cả có bán cổ phần công ty đi chăng nữa thì cũng phải mất bảy đến mười ngày tìm đối tác chứ.
– Gấp? Gấp thì bán gấp! Có gì mà không xoay sở được. Đường đường là giám đốc công ty chứ có phải khố rách áo ôm đâu mà ba tỷ nó quá to?
Nói rồi gã đàn ông chẳng đợi lão Thắng đáp đã mở cửa ra đóng sầm lại rồi đi thẳng. Con Hiền nhìn mụ Xuân, chẳng nói chẳng rằng lao tới vả rồi rít lên:
– Bà thấy chưa? Bà thấy vì cái ngu của bà mà giờ mất tiền chưa? Ba tỷ, bà nghĩ đây là cái kho bạc hả?
Mụ Xuân cũng không vừa, mụ ta lôi con Hiền ra thét vào mặt nó:
– Vậy mày khôn lắm hả? Muốn người ta không biết thì đừng làm, là mày chủ mưu muốn dồn người khác vào đường chết chứ chưa bao giờ tao muốn giết người.
Lão Thắng nhìn bên là con gái, bên là nhân tình cãi nhau mà bỗng nghĩ đến, có khi nào là linh hồn của bà Quyết, của Diệp đang về báo oán không? Lão ta lao vào can ngăn, quát lớn:
– Thôi đi. Giờ còn cãi nhau đổ lỗi cho nhau? Giờ tìm cách mà giải quyết đi kìa.
Con Hiền nhìn lão Thắng, mệt mỏi rã rời nói:
– Còn có cách gì sao? Con gom tiền tiết kiệm cũng chỉ có đến tỷ bạc, tiền con kiếm được bao nhiêu phải lo trăm thứ, rồi còn mấy dự án con theo cũng chưa có lãi. Thầy thì có được bao nhiêu?
– Thì tao cũng thế thôi, tiền có bao nhiêu tao dồn vào các dự án hết làm gì còn. Ngân hàng còn nhiều khoản chưa trả nó không cho vay nữa đâu.
– Vậy giờ chỉ còn cách bán cổ phần công ty thôi chứ còn sao nữa.
Lão Thắng nghĩ đến việc bán cổ phần công ty thì tiếc đứt ruột. 35% bà Quyết để cho Diệp nay đã được hợp thức hoá thành tài sản của Hoàng Hà, Quyết Tâm giờ còn bao nhiêu? Mụ Xuân đứng bên ngoài nhìn con Hiền, cố gắng dịu giọng nói:
– Nếu không muốn bán công ty hay con về nhờ thằng Nhân một tiếng. Cả nhà này gom góp lại chắc cũng được hơn tỷ, còn bao nhiêu thì nhờ thằng Nhân vậy.
Có thằng con rể giàu có, lại yêu thương con gái mình, lời mụ Xuân khiến lão Thắng cảm thấy rất có lý. Thực ra nếu là trước kia, có lẽ con Hiền cũng sẽ nghĩ ngay đến Nhân, chắc chắn hắn sẽ giúp nó những lúc thế này. Có điều giờ đây, sau bao nhiêu chuyện xảy ra chính bản thân nó cũng không còn chắc hắn sẽ giúp mình nữa rồi. Con Hiền nhìn lão Thắng mệt mỏi đáp:
– Chỉ có ba ngày thôi, thầy cố gắng liên hệ các công ty đối tác để bán lại chút cổ phần, con sẽ xoay sở thêm.
Nói rồi chẳng đợi lão Thắng đáp con Hiền cũng xách túi đi về. Vừa về đến biệt phủ nó đã thấy trong nhà cãi nhau ỏm tỏi. Hoá ra sáng nay con Giang đã lên gây sự với bà Hà, nó nhất nhất cho rằng bà Hà đang âm mưu hại con nó, nó khóc lu loa lên khiến ông Hoàng phải đứng ra giải quyết. Suy cho cùng con Giang đang mang thai con của ông Hoàng, lại là con trai, vả lại bà Hà xưa nay thâm độc ra sao ông Hoàng rất rõ, thế nên lần này ông hoàn toàn đứng về phía con Giang khiến bà Hà uất đến mức khóc bù lu bù loa lên. Đến ngần này tuổi bà còn bị con ranh con kia chơi đểu, ông Hoàng còn nói nếu bà cứ nhất quyết làm quá, ông sẽ trích cổ phần công ty ra để mua cho con Giang căn biệt thự ở phía Tây. Với một người coi tiền là trên hết như bà Hà, mới nghe vậy thôi bà đã không chấp nhận nổi, để con Giang ở biệt phủ thì bà cay, cho nó đi thì bà tiếc tiền, nó ra bên ngoài rồi bòn rút bao nhiêu thứ nữa bà làm sao kiểm được hết. Con Hiền thấy bà Hà khóc, nhưng giờ nó cũng đã chẳng còn hơi đâu để bận tâm. Chính bản thân nó cũng đang rơi vào bế tắc, chính bản thân nó còn chẳng giúp được nó huống chi là bà Hà.
Khi về đến nhà, cu Thóc đã ngủ, Nhân vẫn chưa về. Con Hồng vừa vỗ cho cu Thóc vừa nói:
– Cậu Nhân đi từ lúc ấy vẫn chưa về, con nghe con Thanh nói sáng nay nó đi chợ gặp cậu cô Trúc kia đi ra biển. Có lẽ cậu ở cạnh cô Trúc cả đêm mợ ạ.
Vừa nghe con Hồng nói đến đây, con Hiền không chịu nổi. Ban nãy nó tự nhủ rằng bản thân phải bình tĩnh, nhưng người đàn ông nó yêu, nó đánh đổi tất cả mọi thứ lại ở cạnh con đàn bà khác suốt đêm nó không thể nào kìm chế được vung tay hất tung bộ ấm chén trên bàn xuống. Tất cả vỡ tan tành, cu Thóc cũng bật dậy khóc toáng lên. Thế nhưng con Hiền không bận tâm, dù cho cu Thóc là công cụ để đổi vận của nó nó vẫn chẳng màng đến, nó ngồi sụp xuống hét lên một tiếng. Con Hồng sợ hãi bế cu Thóc đi thẳng vào trong phòng ngủ. Phía bên ngoài, con Hiền ngồi rất lâu, cuối cùng lấy điện thoại gọi cho ai đó rít lên:
– Điều tra giúp tao về một người.
– Trần Thanh Trúc, nghe nói là em gái của chủ tịch tập đoàn Lung Linh.
Sau khi gọi điện xong, con Hiền cũng đi vào phòng gọi con Hồng ra dọn dẹp đống đổ nát, sau đó nằm vật trên giường nghiến răng ken két. Nỗi sợ hãi mất đi gã đàn ông nó chờ đợi suốt bao nhiêu năm khiến nó giống như kẻ điên loạn. Nhất định, nhất định Nhân phải là chồng của nó, nhất định nó không để ai cướp đi hắn ta, không bao giờ.
Quỳnh vốn định nghe thêm thì có điện thoại của chú Đông. Cô rút tai nghe ra rồi nhấn nút nghe. Đầu dây bên kia chú Đông cất tiếng nói với cô:
– Quỳnh. Chú có vài thông tin này về Thanh Trúc. Thực sự vô cùng khó khăn mới tìm được chút thông tin ít ỏi, đây đều là bởi dựa vào mối quan hệ thân thiết lắm mới có được, tuy là ít nhưng chú nghĩ sẽ khá cần thiết cho cháu.
– Dạ vâng, cháu nghe đây chú.
– Thanh Trúc không phải là con gái thất lạc của nhà Lung Linh. Chú cũng nhớ rất rõ ràng năm xưa khi đến viếng đứa con gái đã mất, ông Lung đã từng nói với chú rằng đứa con gái thứ ba này là đứa nhà ông ấy phải thụ tinh mới có được, sau này đẻ xong bà Linh đã cắt tử cung, thế nên cái chết của người con gái ấy khiến bà ấy vô cùng suy sụp. Vả lại một nhà giàu như vậy nếu con có bị thất lạc thì đã phải tìm kiếm suốt bao nhiêu năm, không tự dưng mới xuất hiện. Nhà Lung Linh kín tiếng, tin này với người ngoài thì có thể đáng để tin, vì ngay cả tin cô con gái thứ ba chết nhiều người còn chẳng hay, nhưng với chú, chú có rất nhiều điều lấn cấn. Thế nên… chú đã mang mẫu tóc của Trúc và cậu Vương đi làm xét nghiệm. Hai người họ quả thực không có quan hệ huyết thống.
Quỳnh nghe chú Đông nói đến đây cô cũng vô cùng sửng sốt. Cô lại không thể nghĩ rằng Trúc không phải em gái thất lạc của anh Vương. Chú Đông lại nói:
– Những thông tin này hoàn toàn là bí mật chắc chắn sẽ không ai có thể tra ra được bởi theo như giấy tờ thì Thanh Trúc là con gái ông Lung, đã học xong thạc sĩ kinh tế bên nước ngoài, trước kia là trẻ mồ côi trong một cô nhi viện ở Úc. Nhưng thân phận thật sự của Trúc thì đến giờ chú vẫn chưa thể hiểu và điều tra ra được, cũng không thể hiểu tại sao con bé ấy xuất hiện lại cùng Hoàng Hà hợp tác, trong khi Hoàng Hà chỉ là con muỗi so với Linh Lung. Cháu còn nhớ bác sĩ Luân – người bị nhà họ Hồ gài bẫy lên giường với con Diệp để đổ oan cho nó tiếng lăng loàn chứ?
– Vâng cháu nhớ ạ.
– Theo chú được biết, con trai thứ hai nhà Lung Linh cũng làm bác sĩ, nhưng năm xưa vì không theo nghiệp kinh doanh nên đã bị ông Lung đuổi khỏi nhà. Hình như nghe đâu cậu ta học về sản khoa, không rõ cụ thể là làm gì…
Nghe đến Quỳnh đột nhiên bỗng bừng tỉnh. Từ khi xảy ra chuyện, cô cũng đã cho người thử tìm hiểu về bác sĩ Luân, hi vọng rằng biết đâu anh ta sẽ có được một chút tin tức của Diệp. Thế nhưng suốt hơn một năm nay cả anh ta và Diệp đều bặt vô âm tín. Cô bỗng nắm chặt điện thoại, mồ hôi rịn ra hỏi gấp gáp:
– Có khi nào… anh Luân là con trai thứ nhà Lung Linh không chú?
– Không dám chắc được, con trai thứ nhà họ đến nay tên tuổi là gì người ngoài còn chẳng ai biết. Nhiều người còn chỉ nghĩ Lung Linh có duy nhất một người con là cậu Vương thôi.
– Vậy chú giúp cháu điều tra thêm được không? Biết đâu từ đó có thể tra ra được Diệp đang ở đâu. Cháu luôn có linh cảm Diệp còn sống, nó chắc chắn không thể biến mất như vậy được.
– Cháu yên tâm, chú đang cố gắng hết sức để tìm thông tin đây. Tối nay Lung Linh có mời Viễn Đông ăn cơm để bàn về kế hoạch hợp tác sắp tới, sẽ có sự xuất hiện của cả anh Vương và Trúc, chú muốn cả chú và cháu đi, biết đâu từ đó có thể khai thác được điều gì đó. Chú có cảm giác cô gái tên Trúc này cũng có rất nhiều bí mật, nếu như con trai thứ nhà Lung Linh thật sự là cậu Luân… thì sự xuất hiện của Trúc chắc chắn là một sự sắp đặt có toan tính. Thế nhưng tất cả chỉ là suy đoán thôi, không có bằng chứng thì không nói được gì cả, chú sẽ điều tra thêm.
Quỳnh hít một hơi, ngay từ đầu sự xuất hiện của Trúc đã khiến cô có cảm giác gì đó rất lạ. Nếu như suy đoán của chú Đông là đúng, nếu như người con trai thứ của Lung Linh là anh Luân… nếu vậy cô sẽ có hi vọng tìm được em gái mình, đứa em gái đáng thương tội nghiệp của cô.
– Chú Đông, con Hiền cũng đang tra thông tin về Trúc, chú có thể giúp cháu một chút được không?
Thực ra Quỳnh biết, chú Đông còn phải vất vả thế nào mới tra được chút thông tin ít ỏi kia, Lung Linh lại kín tiếng như vậy chắc chắn nó sẽ không tra ra được gì cả, nhưng để đảm bảo cho việc tìm được ra Diệp, cô vẫn muốn có thêm sự trợ giúp của chú Đông:
– Được! Cháu yên tâm chú biết phải làm thế nào.
Phía bên này Quỳnh chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay thì phía bên kia, nhà con Hiền sóng gió lại nổi lên. Con Hiền nằm ở trong phòng đến tận chiều, cơm trưa không ăn, nước không uống, nó gọi cho Nhân cả trăm cuộc nhưng hắn tắt máy. Ba giờ chiều hắn mới về, trên người là mùi nước hoa dịu nhẹ của nữ giới, chỉ cần ngửi thôi con Hiền cũng đoán được của ai. Thế nhưng nó không dám làm căng lên, đi vào bếp pha cho Nhân cốc nước chanh rồi nói:
– Anh về rồi à? Anh uống nước chanh đi cho giải rượu.
Đặt cốc nước chanh lên bàn, con Hiền vào phòng ôm cu Thóc đang toe toét cười đưa cho Nhân nói tiếp:
– Con nhớ anh lắm, anh bế con chút đi.
Nhân nhìn con Hiền, cả ngày hôm nay ở cạnh Trúc, hắn ta vui vẻ biết chừng nào, về nhìn vẻ tiều tuỵ, rũ rượi của con Hiền lại thêm chán ghét. Thế nhưng với con trai, là máu mủ ruột thịt của hắn hắn cũng không nỡ từ chối đành đưa tay ra bế. Con Hiền ngồi xuống, cất giọng dịu dàng:
– Em xin lỗi về chuyện hôm qua, em biết em sai rồi, em cũng không cố ý, lần sau em sẽ không xen vào những chuyện thế này nữa. Anh cũng đừng giận em. Là em quá yêu anh nên mới như vậy.
Nhân nhìn con Hiền, hắn chán ghét nó, càng ngày càng cảm thấy nó không xứng với mình nhưng nghe mấy lời này hắn cũng có chút dao động. Dẫu sao suốt năm sáu năm nay nó đều đứng trong bóng tối chờ đợi hắn, suy cho cùng cũng là bởi yêu hắn quá mà thôi. Vả lại nó cũng đã vất vả sinh cho hắn một cậu con trai đáng yêu, thế nên hắn cũng không muốn quá nhẫn tâm. Nhưng với hắn giờ đây chỉ có Trúc, bỗng dưng hắn nghĩ nếu lại giống trước kia, con Hiền lại sống trong bóng tối chờ đợi hắn, còn người đường hoàng ở cạnh hắn là Trúc thì tốt biết mấy. Tuy hắn thấy mình có chút tham lam, nhưng tuyệt nhiên hắn không bao giờ có ý nghĩ cắt đứt với Trúc.
– Thôi được rồi, em vào dặn con Hồng tối nay mua gì ngon ngon, tối nay anh sẽ ăn cơm ở nhà.
Nghe Nhân nói đến đây, con Hiền vui như mở cờ trong bụng. Nó thầm nghĩ hắn ta đã nhận ra hắn ta yêu ai, vội vã bế cu Thóc vào đưa cho con Hồng, còn dặn con Hồng tối nay chuẩn bị thật nhiều món ngon, sau đó nó liền ra ngoài nhìn Nhân nói:
– Anh có mệt không? Em chuẩn bị nước rồi, em massage chân cho thoải mái chút.
Quả là mấy ngày nay rượu chè triền miên, hắn cũng thật sự mệt mỏi rồi. Nghe con Hiền nói vậy hắn gật đầu vào phòng riêng. Con Hiền chuẩn bị sẵn một chậu nước sả gừng, con Hiền vừa massage vừa hít một hơi thật sâu. Nó cũng không hiểu sao, trước kia lúc gặp khó khăn, chưa bao giờ nó ngần ngại mở lời mà giờ lại phải đắn đo như vậy. Thế nhưng cuối cùng nó vẫn lấy hết can đảm nói:
– Anh, em có chuyện này muốn nói. Thực sự em rất ngại nhưng gia đình em có chút chuyện, anh có thể cho em mượn ít tiền được không?
Nhân đang ngâm chân, nghe đến tiền hắn hơi khựng lại hỏi:
– Có chuyện gì vậy? Em muốn mượn bao nhiêu?
– Khoảng hai tỷ…
Hai tỷ? Nhân nhìn con Hiền, hắn ta còn tưởng nó nói đùa hỏi lại:
– Hai tỷ? Em đùa anh à?
– Thật sự bí quá em mới phải hỏi đến anh. – con Hiền không muốn nói đến chuyện ngu ngốc mà nó làm ra, lúc này nói ra chỉ khiến Nhân khinh rẻ nó. – Anh giúp em được không? Em sẽ cố gắng thu xếp trả dần.
Nhân nghe con Hiền nói, hắn rút chân khỏi chậu nước đáp lại:
– Hai tỷ mà em nói chuyện như hai ba triệu bạc vậy. Đợt này Hoàng Hà huy động vốn làm ăn dồn hết vào dự án với Lung Linh, đừng nói là hai tỷ, đến vài trăm triệu còn khó. Anh không thể giúp em đâu.
Con Hiền nhìn Nhân, trước kia lúc nó và lão Thắng rời khỏi biệt thự của bà Quyết, là Nhân đã mua cho nó căn chung cư cao cấp để ở mà chẳng chút tiếc tiền. Thế nhưng giờ đây, hai tỷ thôi với Hoàng Hà đáng gì mà Nhân lại không thể giúp? Con Hiền đau lòng nói:
– Vậy anh có bao nhiêu?
– Anh chỉ có vài chục triệu thôi, em có cầm tạm thì cầm.
Vài chục triệu, nghe bạc bẽo đến đau lòng. Cả biệt phủ lớn thế này, riêng con xe hắn ta đi đã mấy chục tỷ, vậy mà hai tỷ hắn lại keo kiệt với nó. Nó hơi không kìm được lớn giọng nói:
– Anh nhất định phải giúp em.
– Anh đã nói rồi, hai tỷ anh không có, gom góp vào cũng chỉ có hơn trăm triệu là cùng. Em làm sao đấy hả?
Đến nước này con Hiền không muốn giấu nữa, cái chết của Diệp cả nhà họ Hồ cũng không vô can. Nó nhìn Nhân kiên định nói:
– Anh biết vì sao em lại nhờ anh mà không phải người khác không? Vì chuyện này có liên quan đến anh và cả mẹ anh. Đám người được thuê giết con Diệp quay lại đòi tiền, họ đòi ba tỷ hoặc là sẽ báo công an để cả lũ cùng đi tù, họ đòi tận ba tỷ, là ba tỷ, hai cha con em chỉ có hơn tỷ, thế nên anh phải giúp em phần còn lại.
Nghe đến đây, Nhân hơi sững sờ, thế nhưng rất nhanh chóng hắn đáp lại:
– Chuyện giết Diệp, tôi và gia đình tôi đều không liên quan, là một mình mụ Xuân tự làm. Cô đừng vu oan gia hoạ.
– Anh nói gì cơ?
– Tôi nói chuyện này không liên quan đến chúng tôi. Còn nếu cô cũng có liên quan thì tự giải quyết, tôi không có nhiều tiền như vậy cho cô đâu.
Con Hiền sửng sốt nhìn Nhân, từng lời nói tuyệt tình phát ra từ miệng người mà nó yêu đến chết đi sống lại. Kể cả nó có liên quan, hắn cũng mặc? Con Hiền túm lấy tay Nhân bật khóc nói:
– Sao anh có thể nói ra mấy lời thế này? Kể cả tôi đi tù anh cũng mặc tôi sao?
– Cô tự làm tự chịu.
– Tôi và anh còn có con chung đấy. Anh có thể bỏ đi máu mủ ruột thịt sao?
– Con trai tôi sẽ nuôi, cho nó một cuộc sống đầy đủ. Tôi chưa từng nói sẽ bỏ con.
Tai con Hiền ù đi, hắn ta không bỏ con, hắn ta chỉ bỏ nó, nó không ngờ, không ngờ rằng nó, hay Diệp cũng chẳng đáng một xu với gã đàn ông bội bạc này. Lẽ ra nó nên nhận ra từ sớm hơn, không ngờ rằng tình yêu đã làm nó mù quáng tới mức luôn tin rằng nó là đặc biệt trong lòng Nhân.
– Có ba tỷ thôi mà, bán cổ phần công ty đi, tôi không giúp được cô, cũng không đi theo giải quyết hậu quả cho cô đâu.
– Sao anh có thể đối với tôi như vậy, anh thừa biết từ lúc anh lấy đi 35% cổ phần thì Quyết Tâm đã chẳng còn bao nhiêu. 35% ấy đáng giá cả vài tỷ.
– Cô nói cái gì vậy? Đó là tài sản của Diệp, cô ta tự nguyên dâng cho tôi liên quan gì đến nhà cô?
– Anh!!! Sao anh có thể mở mồm ra nói những lời thối tha như vậy? Năm ấy không nhờ tôi anh có được chị ta nhượng lại cho số cổ phần ấy không? Đó là tiền của Quyết Tâm, anh có thể nuốt trắng trợn vậy sao?
– Chẳng phải Quyết Tâm cũng là cha con cô cướp của mẹ con Diệp sao? Cô nuốt trắng trợn tài sản của người ta thì tôi cũng thế thôi.
Con Hiền không ngờ rằng Nhân có thể nói ra những lời như vậy, nó định gào lên lao vào thì điện thoại của hắn rung lên, con Hiền ức đưa tay giữ lấy lồng ngực, là Trúc gọi, cô muốn gặp hắn uống cafe một chút. Con Hiền nhìn thấy Nhân nghe điện thoại, giọng điệu ngọt xớt, lửa giận bùng lên, nó lao vào giằng điện thoại gào thét:
– Đồ đểu cáng. Anh lợi dụng xong tôi là rũ bỏ tôi đúng không? Tôi nói cho anh biết chúng ta cùng hội cùng thuyền, thuyền lật thì cùng chết, anh đừng tưởng anh vô can, cái chết của con Diệp anh đừng tưởng anh vô can.
Nhân không ngờ con Hiền lại lên cơn điên như vậy. Hắn sợ Trúc nghe được nên vội vã tắt máy. Con Hiền hai mắt trợn lên đỏ ngầu cười điên dại:
– Lẽ ra tôi phải nhìn thấu anh sớm hơn. Loại đàn ông hèn hạ, phường lừa đảo. Anh đừng quên anh lừa đảo con Diệp sao, nếu chuyện này bung bét ra, anh nghĩ Hoàng Hà nhà anh có giữ được không?
Nhân giơ tay lên, tức giận định vung tay tát con Hiền, thế nhưng nó đã né được, hắn nghiến răng nghiến lợi rít lên:
– Tôi nói cho cô biết, biết điều thì tôi sẽ coi cô như nhân tình, sẽ để chung cư cho gia đình cô sống, sẽ chu cấp tiền nong cho con trai, còn nếu cô còn điên khùng, làm càn một đồng cũng đừng mơ. Làm bung bét lên, cô thử xem, tôi sẽ giết cô ngay lập tức.
Nói xong hắn dùng chân hất tung chậu nước sả gừng ban nãy sau đó lao ra ngoài mặc cho con Hiền đang gào khóc tức tưởi. Lẽ ra, lẽ ra bộ mặt khốn nạn ấy nó phải nhìn ra từ lâu rồi mới phải chứ? Con Hồng bên trong chạy ra, nó nhìn con Hiền khẽ nói:
– Mợ, tối nay có chuẩn bị cơm tối nữa không?
Con Hiền không đáp, đứng dậy lảo đảo đi ra ngoài, khi vừa ngồi xuống ghế bên ngoài cũng có tiếng gõ cửa. Ban đầu tưởng Nhân quay lại, mở cửa ra mới biết không phải hắn mà là Quỳnh. Con Hiền nhìn Quỳnh kinh ngạc, còn chưa kịp lên tiếng Quỳnh đã nói:
– Em về đây làm dâu mấy tháng rồi mà cũng chưa lên đây chào hỏi anh chị một tiếng. Cơ bản tập đoàn của ba em nhiều việc quá, hôm nay nghỉ mới nhớ ra. Em có mua chút quà cho cu Thóc, là vòng hổ phách đặt bên nước ngoài, nghe nói Thóc trộm vía ngoan lắm, em lên xin chút vía sau còn có cậu con trai đáng yêu như vậy.
Con Hiền không ưa gì Quỳnh vì cô giống với Diệp, nhưng đến nay so với Diệp nó còn căm hận Trúc hơn rất nhiều. Vả lại dù sao Quỳnh nói chuyện cũng dễ nghe, về làm dâu cũng không va chạm gì nhiều nên nó cũng bớt thành kiến. Nó quệt qua mấy giọt mắt trên mặt nhận lấy quà cảm ơn rối rít. Quỳnh nhìn con Hiền, cô giả vờ hỏi thăm vài chuyện sau đó nói:
– À em nghe nói chị Hiền cũng làm phó giám đốc một công ty nào đó đúng không ạ?
Thật ra từ hồi về đây con Hiền cũng ít đi làm vì bà Hà sợ người ta dị nghị, nó đợi an ổn thêm thời gian rồi mới đi. Thấy Quỳnh hỏi vậy nó đáp:
– Ừ, công ty nhỏ thôi không lớn như Viễn Đông.
– Ui. Năm xưa Viễn Đông cũng nhỏ xíu chị à, ban đầu còn chỉ là cửa hàng nhỏ thôi đó. Giờ công ty nào cũng đều có tiềm năng cả. Ba em và một số người bạn đang muốn em tham khảo thêm thị trường dưới này mà em chưa quen ở đây nên khá khó khăn. Là chị em dâu, có gì chị chỉ bảo giúp em với nha.
Con Hiền đang gặp nhiều chuyện mệt mỏi, nó cũng chẳng có tâm trạng nào để tiếp chuyện với Quỳnh. Thế nhưng không muốn bị mang tiếng bất lịch sự nên vẫn phải cố nặn ra mấy câu xã giao để đáp lại. Quỳnh thấy vậy giả bộ như nhìn thấu được sự phiền phức của mình thì cười cười:
– Chắc em làm phiền chị rồi. Dạ vậy em xin phép về, tối em còn chút việc. Em chào chị ạ, lúc nào rảnh chị cho Thóc xuống chơi với vợ chồng em nha.
– Không có gì phiền cả, mai kia rảnh chị cho cháu xuống.
Quỳnh gật đầu, khi cô vừa đi khuất con Hiền cũng ngồi thụp xuống ghế. Nó uống cạn cốc nước chanh ban nãy pha cho Nhân, đột nhiên nó đứng bật dậy. Nếu Nhân không thể giúp nó, không chi cho nó hai tỷ, thầy nó lại chưa tìm được đối tác thích hợp… thì Viễn Đông… Viễn Đông chẳng phải rất thích hợp sao? Viễn Đông mua lại cổ phần, thành nhà đầu tư của Quyết Tâm, như vậy Quyết Tâm sẽ có chỗ đứng, thậm chí có khi sẽ vượt qua cả Hoàng Hà. Nghĩ đến đây nó vội vã chạy ra ngoài nhưng Quỳnh đã về đến nhà. Được rồi, chuyện này để sau, sáng mai nói chuyện với Quỳnh cũng được, giờ nó phải nghĩ cách xử lý tên đàn ông bội bạc khốn kiếp kia đã. Nó gọi con Hồng ra, không biết đã nói gì chỉ thấy con Hồng tròn mắt hỏi lại:
– Cao trăn? Mợ à…
– Tao bảo mày mua gì mày cứ thế mà mua, không phải nói nhiều!
Khi Quỳnh về đến phòng trời cũng bắt đầu chiều. Cô lấy túi, gọi cho tiệm tóc rồi mới thay quần áo, dạo này đang hot kiểu tóc xoăn lơi, hôm trước cô thấy Trúc làm kiểu tóc ấy rất đẹp cô đã định làm lâu rồi nhưng hôm nay mới có thời gian đi làm. Dù sao cô cũng vẫn là con gái, nhu cầu làm đẹp vẫn ăn sâu vào máu nên cô cũng muốn làm thử để tối nay còn đi gặp bên Lung Linh. Từ sáng cô và Vũ chẳng nói gì với nhau, thế nhưng giờ cô đi ra ngoài không thể không nói với anh. Vũ nghe cô nói không đáp lại, cô cũng không nói thêm gì nữa mà thay quần áo rồi ra sân. Lúc này cô thấy Nhân cũng lái con G63 về biệt phủ. Tối nay Trúc phải đi ăn cùng Viễn Đông nên hắn ta phải trở về nhà, gương mặt hắn không mấy vui vẻ, không về nhà mà ở phủ lớn ăn cơm cùng ông bà Hoàng Hà.
Sau khi làm xong tóc Quỳnh mới đến điểm hẹn, đến nơi cô thấy chú Đông, Trúc, và anh Vương đã chờ sẵn. Vốn nghĩ có thể dựa vào buổi tiệc rượu này hỏi được chút thông tin từ anh Vương về cậu em trai của anh, thế nhưng đáng tiếc khi mới uống vài chén chào bàn anh Vương có việc đột xuất phải đi gấp chỉ để lại Trúc ở lại tiếp rượu cùng Quỳnh và chú Đông. Quỳnh cảm thấy rất nuối tiếc, dẫu biết sau này còn nhiều cơ hội nhưng cô vẫn mong biết được thông tin của Diệp càng sớm càng tốt. Trong bàn tiệc, Trúc đa phần nói nhiều đến dự án hợp tác mới sắp tới của Lung Linh và Đông Viên. Tiếp xúc gần Quỳnh thấy cô ta rất lịch sự, một hai đều gọi chú Đông bằng chú, còn phân tích rất kỹ càng về dự án. Khi đang nói chuyện Quỳnh bỗng phát hiện trên mí mắt trái của Trúc có một vết sẹo nhỏ, vết sẹo cực kỳ nhỏ và mờ. Trước kia cô chưa từng tiếp xúc gần với Trúc đến mức thế này, vả lại mọi lần tuy Trúc có trang điểm nhẹ nhưng vết sẹo quá nhỏ nên bị lớp nền che khuất, lần này Trúc gần như để mặt mộc chỉ đánh chút son nên cô mới nhìn ra được vết sẹo ấy. Vết sẹo này khá giống với vết sẹo của chị Lan Anh trước làm cùng phòng cô, là vết tích của phẫu thuật thẩm mỹ, tuy cực kỳ nhỏ nhưng với người tinh ý như Quỳnh cô bỗng có chút tò mò. Gương mặt Trúc rất đẹp, đẹp theo kiểu hoàn hảo không tỳ vết, nếu nhìn thật sự không nghĩ Trúc phẫu thuật bởi đường nét hoàn hảo tự nhiên, nhưng nhìn vết sẹo kia Quỳnh lại thầm nghĩ chẳng lẽ cô ấy phẫu thuật thật? Thế nhưng phẫu thuật hay không cũng chẳng liên quan đến cô, cô chỉ là tò mò chút thôi.
Trong bữa ăn, thi thoảng chú Đông có đề cập đến gia đình anh Vương, có nhắc đến người con trai thứ hai làm bác sĩ nhưng Trúc tuyệt nhiên không nói gì, mỗi lần như vậy cô đều nói lảng sang chuyện khác khiến cả chú Đông lẫn Quỳnh đều không khai thác được gì. Thậm chí muốn khai thác chút chuyện riêng tư của Trúc cô cũng đều lảng tránh. Cuối cùng chú Đông cũng đành không hỏi nữa chỉ tập trung vào dự án.
Ăn xong Quỳnh và Trúc đi ra ngoài trước, chú Đông thanh toán xong còn đi vệ sinh. Khi chỉ có hai người Quỳnh cất tiếng hỏi:
– Trúc ở đây lâu không? Nghe nói Trúc và tớ bằng tuổi nhau nên cứ xưng hô cậu tớ là được, cho dễ gần.
Thực ra Quỳnh muốn thân thiết với cô gái này một chút. Cô hi vọng từ cô gái này có thêm chút thông tin ít ỏi của Diệp. Trúc gật đầu đáp:
– Chắc tớ ở đây thêm vài tháng, dự án với Hoàng Hà xong mới có thể về.
Khi Quỳnh đang định xin số điện thoại thì chú Đông cũng từ bên trong đi ra. Vừa đi chú vừa cười nói:
– Nhìn từ đằng sau hai đứa có vóc dáng giống nhau thật đấy, con Quỳnh lại còn mới làm tóc xoăn lơi nữa chứ, ba uống tý rượu vào suýt nữa không biết đâu là đứa nào nữa.
Quỳnh nghe vậy cũng cười cười, cô và Trúc có chiều cao tương đương nhau, nhưng có vẻ cô gầy hơn Trúc một chút mà chú Đông có thể nhầm được. Cô giả vờ trách móc:
– Ba con với nhau mà không nhận ra nhau. Ba đúng là…
– Thì tại đằng sau giống nhau chứ nhìn trước mặt cái nhận ra ngay mà.
Quỳnh nhìn Trúc, vốn định nói cậu đừng chấp ba tớ, ông ấy rất hay đùa thì bất chợt thấy gương mặt Trúc có đôi chút lúng túng. Chú Đông không để ý vẻ mặt của Trúc, chú lên tiếng để chú đưa cô về nhưng cô đã từ chối khéo vì cô còn sắp có cuộc hẹn khác. Chú Đông cũng còn việc gấp trên Hà Nội nên cũng chào xã giao lại rồi lái xe về trước. Quỳnh đợi chú Đông đi cô cũng ra xe, lái xe theo hướng về biệt phủ. Thế nhưng khi đi được một đoạn cô bỗng phanh kít lại. Trong một giây lát toàn thân cô bỗng như có luồng sét chạy qua, lời nói của chú Đông bỗng vọng lên:
– Nhìn từ phía sau hai đứa giống nhau thật đấy.
Cô ôm lấy ngực, thở gấp gáp, nhắm nghiền mắt nhớ lại ánh mắt Trúc nhìn di ảnh của Diệp, không thể nhầm, cô chắc chắn mình không nhầm được. Không bao giờ, chưa bao giờ cô nghĩ Trúc là Diệp, bởi chưa gặp Diệp nhưng qua ảnh cô vẫn biết Diệp giống cô. Trúc thì khác hoàn toàn, mắt to tròn hơn, sống mũi cũng cao theo kiểu khác, bầu má tròn đầy và đến cả cái cằm cũng Vline hơn nên dù có linh cảm thân quen cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều ấy… nhưng nếu Diệp phẫu thuật thì sao? Chẳng phải mắt của Trúc có vết sẹo mờ hay sao? Cô càng nghĩ càng không sao thở nổi, người ta thường nói chị em song sinh sẽ có một sợi dây giác quan kỳ lạ, ngay từ lần đầu gặp cô đã có thiện cảm vô cùng. Không phải tự dưng Trúc xuất hiện ở đây, không phải tự dưng Trúc đến khiến con Hiền và Nhân trở mặt với nhau. Phía sau cô và Trúc giống nhau đến độ chú Đông còn có chút nhầm lẫn, người sống cùng cô hai mươi mấy năm còn nhầm lẫn. Vì sao khi chú Đông nhắc đến việc cô và Trúc nhìn từ sau giống nhau cô lại thấy ánh mắt lúng túng của Trúc chứ? Vì sao phải lúng túng? Nếu Trúc không phải em ruột anh Vương, liệu cô ấy có phải em gái cô hay không? Từ những thông tin chú Đông tìm được, Quỳnh càng cảm thấy nghi ngờ. Nếu như cô là Nhân cô sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện này, vì vốn dĩ thông tin của Trúc trên mọi dữ liệu đều là em gái anh Vương, nhưng thông tin bí mật mà chú Đông điều tra giúp cô lại mới khiến cô nghi hoặc! Quỳnh không còn nghĩ ngợi được gì nữa vội vã quay xe lại.
Trúc vẫn đang đứng bên ngoài nhà hàng, Quỳnh liền lái xe thẳng tới phía Trúc, thấy Quỳnh, Trúc liền hỏi:
– Có chuyện gì sao? Sao chị lại quay lại đây?
Quỳnh ngước mắt lên nhìn, dưới ánh đèn neong, cô nhìn được đôi mắt Trúc là một màu đen thăm thẳm, cùng màu với mắt Diệp. Cô nuốt nước bọt khẽ nói:
– Dự án còn vài chỗ tớ chưa thông, nhanh thôi, cậu chỉ giúp tớ tối tớ sửa được không?
– Được! Chỗ nào chị đưa em xem.
Quỳnh lôi đống giấy tờ ra đưa cho Trúc chỉ vào vài phần cơ bản. Khi thấy Trúc cúi xuống, cô không còn màng đến liêm sỉ, tự trọng đưa tay chạm lên tóc Trúc vội vã túm lấy bốn năm sợi giật mạng rồi giả vờ nói át đi:
– Giúp tớ nhé, chỉ nhanh tớ còn sửa.
Quỳnh không biết Trúc có để ý không, cô không quan tâm nữa chỉ vội vã đút mấy sợi tóc vào trong túi. Thế nhưng dường như Trúc không để ý thật, cô khẽ chỉ vào phần Quỳnh hỏi, giải thích một hồi. Nhưng căn bản Quỳnh không nghe được gì cả, cô vội nhận lấy đống tài liệu cảm ơn rối rít sau đó lên xe. Cô không về biệt phủ, nhắn tin cho Vũ rồi theo đường cao tốc đi thẳng lên Hà Nội. Lúc này cô đã thật sự không còn thời gian để chờ đợi, chỉ gọi chú Đông nhờ chú gọi cho bạn thân bên trung tâm phân tích ADN.
Suốt hai tiếng lái xe, cô cũng không biết mình đã đi với tốc độ bao nhiêu, chỉ biết lên đến trung tâm đã mười một giờ đêm. Chú Vỹ, bạn thân của chú Đông thấy cô thì cằn nhằn:
– Con bé này không thể chờ sáng được sao? Chú còn chưa kịp về nhà.
Quỳnh nhìn chú Vỹ áy náy, nhưng cô thật sự không thể chờ đến sáng nổi, cô đưa mẫu tóc của Trúc và cô cho chú Vỹ, chú Vỹ gật đầu nhận lấy rồi nói:
– Được rồi, 16 locus, 4 tiếng sau sẽ có kết quả, mày cứ về trước đi, có chú sẽ gọi.
Quỳnh rất muốn ở lại đây chờ, nhưng chú Vỹ nói không thể, cuối cùng cô cũng chỉ đành về biệt thự mà chú Đông mua ở gần đó để nghỉ. Chú Đông đêm nay phải bay vào Nam gấp, cô nằm một mình trong phòng cảm thấy bốn tiếng dài đằng đẵng như cả thế kỷ. Cô đã nghĩ rất nhiều đến kết quả, thực ra chính bản thân cô cũng rõ, kết quả chỉ là 50:50, không có bất cứ minh chứng nào chứng minh, có thể là cô tự ảo tưởng ra mà thôi, thực ra cô và Trúc chẳng là gì cả, thực ra Trúc chỉ là một cô gái bình thường, có thể anh Luân là con thứ nhà Linh Lung, có thể Trúc chỉ giúp anh Luân trả thù thôi.
Quỳnh không biết mình đã phải đếm từng giây phút ra sao, thậm chí cô không hề chợp mắt lấy một giây, đến tận bốn giờ sáng chú Vỹ mới gọi cho cô nói:
– Có kết quả rồi, cháu sang trung tâm đi. Giờ chú hơi mệt nên nhờ nhân viên đưa nhé, chú chuẩn bị đi về đây.
Trời thu nhưng cả người Quỳnh mồ hôi chợt túa ra. Cô khoá cửa lại rồi vội vã đánh xe sang trung tâm, thế nhưng mới đi được một đoạn chú Vỹ đã gọi cho Quỳnh, cô nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia cất tiếng:
– Quỳnh, chú thấy cháu có vẻ gấp với kết quả này, hay chú đọc kết quả cho cháu rồi chụp gửi qua zalo, sáng mai chú gửi bản cứng cho cháu được không? Chú chưa kịp về nữa, lại có ca yêu cầu xét nghiệm gấp.
Cô nghe đến đây vội vã đáp:
– Vâng, chú đọc luôn giúp cháu kết quả.
Cô thực sự không chờ thêm nổi giây nào nữa rồi. Tim cô đập rất mạnh, cô cảm tưởng như nó có thể bay ra khỏi lồng ngực, nó sắp vỡ tan ra thành cả trăm mảnh, đầu dây bên kia chú Vỹ nói:
– Kết quả hai mẫu tóc…
Thế nhưng còn chưa kịp nghe hết, phía đối diện một luồng sáng chói, một chiếc xe ô tô đi ngược chiều đang lao thẳng phía cô với tốc độ kinh hoàng!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!