Chị Em Song Sinh
Phần 18
Trúc không biết mình đã ngất đi bao lâu, đến khi tỉnh lại cô thấy xung quanh mình là một căn phòng tối om. Cô ngồi dậy, đưa tay chạm lên không gian khẽ gọi:
– Có ai không?
Không có ai trả lời cô, không gian vắng lặng đến lạnh người. Trúc hô to vài câu nữa, đôi chân choạng loạng lò dò trên mặt đất. Bên ngoài đột nhiên có tiếng lách cách, sau đó ánh đèn được bật lên sáng choang. Mắt Trúc hơi nhíu lại vì cô chưa quen với ánh sáng, mãi một lúc sau mới nhìn thấy hai gã đàn ông to lớn đang bước vào. Trúc nhìn hai gã đàn ông, cô lẩy bẩy nép gào góc tường cất tiếng hỏi:
– Các anh là ai? Sao lại bắt tôi?
Thế nhưng hai gã đàn ông không đáp, chỉ im lặng nhìn cô. Đột nhiên giữa không gian im lặng chợt nghe một tiếng cười quen thuộc. Từ bên ngoài con Hiền bước vào, mang theo điệu cười nhếch mép và khinh bỉ. Nhìn thấy con Hiền, Trúc tỏ ra kinh ngạc nói:
– Hiền? Sao lại là cô?
Con Hiền giễu cợt hỏi lại:
– Ngạc nhiên lắm đúng không?
– Sao cô lại bắt tôi? Cô muốn gì?
– Tôi muốn gì cô rõ nhất chứ đúng không? Cô quên tôi từng gặp mặt cô nói gì với cô rồi sao tôi nói cô tránh xa người đàn ông của tôi ra cơ mà? Đừng đấu với tôi, cô không đấu lại đâu.
Trúc mở to đôi mắt đen láy, nhìn thật rõ gương mặt người đối diện, đôi tay cô túm lấy quần đáp lại:
– Hiền, tôi và anh Nhân yêu nhau là thật…
Chưa nói dứt lời con Hiền đã gầm lên:
– Yêu nhau? Người anh ta yêu là tôi, không phải cô, tôi đến trước, tôi còn sinh con cho anh ta, chẳng qua anh ta thấy cô xinh đẹp hơn, giàu có hơn nên muốn lợi dụng. Nhưng thôi, giờ yêu ai hay không cũng không quan trọng, miễn tôi cam đoan với cô anh ta sẽ phải lấy tôi thôi.
Nói rồi nó cúi xuống đưa tay lên gương mặt Trúc cười nhạt:
– Cũng thật đáng thương… xinh đẹp thế này chết uổng thật. Nhưng đụng vào người đàn ông của tôi kết cục sẽ là như thế, huống hồ còn thích đối đầu.
– Cô muốn làm gì? Rốt cuộc cô muốn làm gì hả?
– Làm gì? Tất nhiên là muốn cô biến mất khỏi thế gian này rồi. Chỉ cần cô biến mất, anh Nhân sẽ ngoan ngoãn quay về bên tôi.
Trúc túm lấy áo con Hiền gào lên:
– Cô điên rồi sao? Cô… cô định giết tôi? Cô điên rồi sao?
– Những ai có ý định ở cạnh anh ấy, tôi đều sẽ không tha.
– Tôi… tôi sẽ rời xa anh Nhân. Hiền, tôi sẽ rời xa anh Nhân. Cô đừng làm thế.
– Muộn rồi. Cơ hội chỉ có một trong đời.
– Cô! Tôi sẽ báo công an, đồ độc ác – Trúc điên cuồng gào lên.
– Mạng còn khó giữ ở đấy mà báo công an.
– Hiền, tôi xin cô tha cho tôi, tôi không dám ở cạnh anh Nhân nữa, cô tha cho tôi. – nước mắt giàn giụa trên gương mặt xinh đẹp của Trúc.
Con Hiền nhìn Trúc khóc, trong lòng cảm thấy vô cùng hả hê. Thứ thú tính cộng tình yêu bệnh hoạn đã che mờ mắt nó. Chị gái còn dám giết, mẹ còn dám giết thì người con gái xa lạ này có gì mà không dám? Bàn tay nó nhuốm đầy máu, vả lại nó tin mình đã sắp xếp ổn thoả, cái chết của Trúc sẽ sạch sẽ gọn lẹ như Diệp. Chẳng phải hơn một năm nay nó sống chẳng chút day dứt nào, chẳng phải hơn một năm nay Diệp chết, mọi thứ vẫn vô cùng an ổn sao? Chết tiệt! Chỉ vướng phải gã đàn ông xăm trổ kia, nhưng lần này nó tính toán rất kỹ, chắc chắn sẽ không để lại chút sơ hở nào như mụ Xuân bởi hai thằng đàn ông bên cạnh là hai thằng thuộc hạ trung thành nhất của nó. Nó lại cười khanh khách, điệu cười man rợ:
– Cô tự làm tự chịu. Tôi cảnh cáo cô không nghe thì giờ cô phải gánh lấy hậu quả thôi. Chỉ là hậu quả này hơi nặng. Chúng mày xử lý nó đi.
– Hiền! Cô có con, cô không định tích đức cho con sao? Cô làm thế này không sợ quả báo sao? – Trúc la hét thất thanh.
Con Hiền phủi hai bàn tay trắng nõn đáp lại:
– Quả báo? Cô mới phải tự hỏi vì sao mình lại bị thế này? Đó là quả báo của cô đấy! Tranh với tôi sao? Ngu xuẩn.
Nói rồi nó quay sang nháy mắt với hai tên đàn ông phía sau nói lớn:
– Con mồi ngon thế này chúng mày biết làm gì rồi chứ? Trước khi nó chết tao muốn chúng mày hãm hiếp nó vài lần cho vui để nó biết kết cục thích đấu với tao sẽ phải nhận những gì? Chuyện còn lại chúng mày lo liệu xử lý.
Trúc nghe đến đây, cô bàng hoàng sửng sốt lao tới con Hiền túm lấy chân nó van xin:
– Đừng! Đừng mà, tôi xin cô, cầu xin cô tha cho tôi?
– Buông ra! Lôi nó ra.
– Hiền! Cô muốn gì tôi đều nghe theo, xin cô đừng làm như vậy. Tôi cầu xin cô, tôi sẽ nghe theo cô.
Con Hiền ngửa cổ lên trời, những tiếng hừ hừ trong cổ họng phát ra đầy kinh tởm. Nó lạnh lùng rít qua kẽ răng:
– Chẳng phải chính mày bày trò hãm hại tao sao? Chẳng phải chính mày khiến Nhân hiểu nhầm tao sao? Mày tưởng mày thông minh? Bước đi này mày sai khiến cả đời mày sai. Chúng mày lôi nó ra, hãm hiếp nó cho tao.
Hai gã đàn ông vội vã túm lấy Trúc, chúng xé toạc áo cô ra. Cô giãy giụa gào khóc điên dại. Điện thoại của con Hiền reo lên, nó hơi lùi chân lại nghe điện thoại rồi hất hàm nói:
– Tao về trước! Chúng mày xử lý xong thì báo cho tao.
Phía bên kia con Hồng căn giờ chuẩn gọi cho con Hiền. Đêm cu Thóc đột nhiên lên cơn sốt cao, đã cho uống hạ sốt nhưng không đỡ. Bà Hà nằm trong viện, ông Hoàng không ở nhà, con Hồng gọi thẳng cho Nhân sau đó mới gọi cho con Hiền. Nghe nói Nhân đã ở nhà, hắn đang gào thét chửi rủa con Hiền đi đâu giữa đêm hôm bỏ lại cu Thóc ở nhà. Ban nãy nghe điện thoại con Hồng, con Hiền nghe được cả tiếng Nhân cùng tiếng khóc của Thóc thì vội vã về. Khi con Hiền đi khuất, cánh cửa nhà kho cũng đóng lại, hai gã đàn ông túm lấy Trúc, xé nốt chân váy cô đang mặc rồi định lao thẳng vào hãm hiếp cô. Cô điên cuồng vùng vẫy khiến hai gã đàn ông rất khó khăn để chạm vào cô. Đến khi gần chạm vào, cô nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài liền buông tay nằm yên không thèm vùng vẫy nữa. Hai gã đàn ông tưởng mình sắp được đụng vào cơ thể đẹp đẽ này của Trúc. Thế nhưng đột nhiên cô bỗng cười phá lên khiến hai gã đàn ông đột nhiên khựng lại. So với tiếng cười của con Hiền thì tiếng cười của Trúc ghê sợ hơn rất nhiều, tiếng cười mang theo cả tiếng rú nhẹ khiến hai gã đàn ông rợn sống lưng.
Bên ngoài đột nhiên nghe một tiếng rầm, cánh cửa bị phá tung, một tốp đàn ông lao thẳng vào trong. Hai gã tay sai của con Hiền chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, nhanh như chớp đã bị tóm sống. Trúc lúc này mới từ từ đứng dậy, cô bình thản mặc lại chiếc áo và váy rồi phủi nhẹ những lớp bụi trên người dùng ánh mắt ra lệnh cho đám người tắt nguồn camera quay lén lắp ở hai góc tường. Hai gã đàn ông nhìn Trúc, đột nhiên toàn thân hoá đá, trong giây lát đã kịp hiểu ra người đàn bà trước mặt từ nãy giờ chỉ đang diễn. Cô ta không hề sợ hãi, không hề bi luỵ như cô ta thể hiện ra với Hiền.
Trúc đan hai tay vào nhau, cô cúi xuống nhìn hai gã đàn ông ban nãy. Cứ ngỡ mình là gà chẳng ngờ chỉ là thóc. Đám người của Trúc đầy hung hãn hỏi:
– Cô muốn chúng tôi cắt gân chân hay gân tay chúng đây?
Mới nói đến đây hai gã xăm trổ đã run lên bần bật. Trúc khoát tay đáp:
– Thiến chúng đi! Thiến xong đáp của nợ ấy ra cho chó gặm.
Hai gã đàn ông nghe xong sững sờ không thốt nên lời? Cái gì? Cái gì thế này? Thiến? Con đàn bà này nói cái gì vậy? Con đàn bà này độc ác bệnh hoạn quá rồi. Hai gã đàn ông lên chân trên nền đất lẩy bẩy van xin:
– Đừng, đừng mà… cô gái tha cho chúng tôi, chúng tôi cũng là làm việc theo mệnh lệnh thôi.
– Làm việc theo mệnh lệnh? Hiếp dâm, giết người là làm theo mệnh lệnh sao? Thiến ư? Thiến đã là gì? Thiến xong còn cắt đứt gân chân, gân tay các người để cả đời này các người tàn phế luôn.
Lời nói của Trúc đầy lạnh lùng và tàn nhẫn. Hai gã đàn ông hoảng loạn tiếp tục van xin:
– Cầu xin cô đừng làm như vậy, cô muốn gì chúng tôi sẽ nghe theo. Chúng tôi thật sự túng quá làm liều, chúng tôi bị sai khiến mà thôi.
Trúc chẳng bận tâm, cô ra hiệu ra hai tên áo đen đi lên, hai tay cầm hai con dao sắc nhọn bóng loáng. Hai gã tay sai của con Hiền xanh mặt lại không còn giọt máu nào, đôi chân run run cọ trên nền đất. Hai gã đàn ông cầm dao tiến thẳng lên, lia lia lưỡi dao trước mặt tay sai của con Hiền. Một gã sợ hãi không còn bình tĩnh nổi gần như sắp khóc. Gã bên cạnh thấy vậy cũng thêm hoảng loạn liên tục van xin trong tuyệt vọng. Khi con dao sắp chạm đến nơi ấy, hai gã đàn ông cùng bật khóc, nước mắt giàn giụa. Đứng giữa ranh giới chết và sống chúng mới hiểu được tiền không còn quan trọng, giữ được mạng này mới quan trọng. Vậy mà ban nãy, chúng suýt lại cướp đi sinh mạng của một người khác.
– Tôi cầu xin cô, tha cho chúng tôi một mạng, có làm trâu làm chó cho cô tôi cũng nguyện. Cô muốn làm gì chúng tôi đều nghe theo.
Tất nhiên hôm nay Trúc ở đây không phải để làm mấy trò cỏn con này. Cô chỉ muốn doạ chúng một chút thôi. Gần hai năm nhẫn nhục, sống trong tuyệt vọng và hận thù cô biết mình phải làm gì. Cô để cho người của anh Vương trêu đùa thêm chút nữa, đến khi cảm nhận hai tên tay sai sợ đến mức tột cùng cô mới từ từ nói:
– Tha cho các người cũng được thôi. Với một điều kiện…
Trúc từ từ nói nhỏ vào tai hai gã tay sai, không biết cô đã nói gì chỉ thấy hai tên tay sai vội vã dập đầu đáp lại:
– Vâng, vâng, tôi sẽ nghe cô, trăm ngàn vạn sự đều nghe cô. Chỉ xin cô tha cho chúng tôi một mạng. Chúng rôi nguyện làm trâu làm chó cho cô.
– Ngoài giữ mạng cho các ngươi, người nhà các ngươi tôi cũng sẽ bảo vệ. Nhưng đừng nghĩ đến chuyện hai mang với con này, kết cục thế nào chắc các ngươi rõ rồi.
Hai gã tay sai nhìn Trúc, ngay từ khi thấy cô cười, điệu cười rùng rợn diễn vở kịch cùng con Hiền chúng đã hiểu loại người như cô không dễ dây vào. Thế nên ngay cả trong mơ chúng cũng không dám hai mang với Trúc.
Buổi đêm, hai gã đàn ông ra khỏi nhà kho, chúng gọi điện cho con Hiền nói mọi việc đã sắp xếp ổn thoả không cần lo lắng gì khiến con Hiền an tâm hết sức. Thế nhưng nó không hề hay biết tất cả những việc nó làm đều được quay lại cận cảnh rõ nét, nó không hề hay biết toàn bộ kế hoạch của nó đã được Trúc nắm gọn trong lòng bàn tay. Từ bên ngoài biệt phủ, ngồi trên chiếc xe đen Trúc nhìn nơi cô từng sống suốt năm năm. Trong năm năm đó, đến 4/5 thời gian cô tưởng mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian khi cô có người mẹ chồng thương con dâu hơn con đẻ, người chồng tài giỏi, thuỷ chung. Thế nhưng 1/5 thời gian còn lại cô mới biết tất cả chỉ là giả dối, đám người này từng người, từng người đeo bộ mặt giả tạo lừa lọc cô, bức cô và mẹ cô đến chết. Phải! Cô chính là Diệp, là mợ hai của nhà họ Hồ, là người con dâu đoản mệnh theo trai nên chết. Có những tháng ngày cô thật sự tuyệt vọng, con không còn, mẹ không còn, trên đời này chỉ còn duy nhất mình cô, nhưng hận thù khiến cô tự nhủ cô không thể chết. Mà trong đám người ấy, cô hận nhất chính là con Hiền. Con ranh con cô xem như em ruột mình, tin tưởng, yêu thương chăm bẵm cuối cùng lại nhẫn tâm đoạt mạng mẹ cô cùng đứa con trong bụng cô, nó còn không tha cho cô, sẵn sàng khiến cô phải chết. Người mà cô muốn trả thù nhất chính là nó, cô muốn nó sống không bằng chết. Trưa nay nhận được tin nhắn của anh Phan, gián điệp đi theo Quỳnh – người chị em song sinh thất lạc của cô, anh Phan đã gửi cho cô đoạn ghi âm của mà con Hồng ghi được, lúc đó cô cũng đã nghĩ ra kế hoạch cho mình, cô nhắn anh Phan cứ an tâm, đừng lo lắng đến an nguy của cô, cô đã tự mình sắp xếp lên vở kịch hoàn hảo này, một vở kịch mà con Hiền có lẽ cả đời cũng chẳng ngờ đến! Cô biết chứ, biết chị gái mình đã biết cô là Diệp, nhưng hoàn cảnh hiện tại cả cô và chị cô đều chưa nhận nhau được, chỉ có thể tương trợ nhau một cách bí mật thế này mà thôi.
***
Sáng hôm sau, tin tức em gái của chủ tịch tập đoàn Linh Lung bị rơi xuống biển ầm ỹ cả khu phố. Nghe đâu cô ta lên du thuyền, có uống chút rượu, không biết say khướt thế nào mà ngã xuống biển, trên du thuyền còn rất nhiều đồ đạc của cô ta, dưới biển cũng tìm được chiếc áo khoác của cô ta. Có điều tìm kiếm thế nào vẫn không thấy xác, người nhà cô ta còn bay từ trong Nam ra nhưng nỗ lực tìm kiếm mấy ngày vẫn không có tin tức gì.
Vụ tai nạn của em gái tập toàn Linh Lung khiến người dân ở đây nhớ đến cái chết của mợ hai nhà họ Hồ năm nào. Cả hai người đều rơi xuống biển nhưng không tìm được xác, chẳng lẽ đây là điềm như lời đồn đại vô căn cứ, rằng mỗi năm ở đây đều phải hiến tế cho đại dương một người con gái? Nghe đến đây ai ai cũng có một cảm giác rùng rợn, sợ hãi.
Nhà họ Hồ nghe tin Trúc rơi xuống biển vô cùng bàng hoàng. Trước kia con dâu chết là có tính toán, nhưng nay Trúc chết ngoài dự kiến, còn là cô gái mà cả nhà họ Hồ nhắm đến cho Nhân. Bà Hà đang nằm viện, nghe tin mà rụng rời chân tay, bà còn chẳng màng đến việc ông Hoàng mải mê bên con Giang, vội vã giục Nhân đi tìm kiếm. Thế nhưng tìm kiếm cỡ nào cuối cùng vẫn không hề thấy tin tức của Trúc đâu. Nhân không thể ngờ được, hắn ta không thể ngờ hôm trước hắn còn cùng Trúc ký hợp đồng, hôm sau đã nghe tin dữ về cô. Dù cho anh Vương nói với hắn trong sự đau thương tột cùng rằng hợp đồng vẫn có giá trị, anh sẽ thay Trúc đảm đương dự án của Hoàng Hà và Lung Linh nhưng hắn ta vẫn không sao bình tĩnh nổi. Không phải hắn ta sợ không có ai chịu trách nhiệm về hợp đồng, mà hắn thương tiếc Trúc là thật. Ngay từ lần gặp đầu tiên hắn đã bị say nắng cô, bị khí chất của cô thu hút, càng tiếp xúc hắn càng thấy cô hiểu chuyện, giỏi giang, khác hẳn với sự nhu mì, hiền lành của Diệp, cũng khác với sự thâm hiểm độc ác của con Hiền. Ngày hôm trước cô còn nói với hắn cô muốn đợi hắn, cô còn nói với hắn dù hắn có ra sao cô vẫn thích hắn. Thế nhưng nay đã âm dương cách biệt. Hắn không sao tin nổi, cũng vô cùng khó khăn để chấp nhận sự thật này.
Ngày thứ năm sau ngày Trúc xảy ra chuyện, bên nhà Lung Linh cũng thôi không còn tìm kiếm nữa, chấp nhận việc Trúc đã không còn trên cõi đời này. Gia đình đã không tìm kiếm nữa, cảnh sát cũng mặc nhiên làm thủ tục. Chỉ có Nhân vẫn không ngừng tìm kiếm Trúc. Có điều tìm kiếm cũng chỉ là trong vô vọng, bởi có tìm thế, tìm nữa cũng không bao giờ hắn có thể tìm được Trúc.
Buổi tối một tuần sau đó, Nhân trở về nhà, việc đầu tiên hắn đi tìm con Hiền. Suốt một tuần nay con Hiền vẫn ở trong phủ, nghe tin Trúc xảy ra tai nạn nó hoàn toàn bình thản, chẳng phản ứng gì, nó ở phủ với cu Thóc, tỏ ra an nhàn không màng sự đời. Khi vừa nhìn thấy con Hiền, toàn bộ gân trên trán Nhân run lên, hắn ta hai mắt long sòng sọc lao vào túm lấy nó gầm lên:
– Là cô đúng không? Là cô ra tay với Trúc đúng không?
Cứ ngỡ rằng khi hỏi đến câu này con Hiền sẽ sợ hãi, từ chối, thế nhưng không, nó rất bình thản đáp lại:
– Là tôi thì sao? Anh định làm gì? Tố cáo tôi chắc?
Một tuần nay hắn ta mải mê đi tìm Trúc, hi vọng cô còn sống nên không còn thời gian mà nghĩ ngợi. Nhưng ngày từ đầu với tai nạn của Trúc hắn đã cảm thấy bất thường. Rõ ràng Trúc là người có tửu lượng không tồi, vì sao cô lại có thể say đến mức rơi xuống biển. Vả lại hôm đó cô nói với hắn cô không có cuộc hẹn nào cả, khi nghe tin cô rơi từ du thuyền xuống hắn thật sự không tin nổi. Suốt khoảng thời gian tìm kiếm, hắn nhớ ra hôm ở viện Trúc có nói với hắn hình như có thấy con Hiền lảng vảng ở khu vực viện, có lẽ con Hiền đã nhìn thấy hắn và Trúc thân mật với nhau nên ghen tuông điên cuồng mà làm ra chuyện này. Hắn ta túm lấy con Hiền quát lớn:
– Tôi nói cho cô biết, dù Trúc có không còn tôi cũng sẽ không bao giờ lấy cô. Con đàn bà bệnh hoạn, điên rồ. Cút ra khỏi đây, đừng mang theo bất cứ thứ gì kể cả là cu Thóc. Tôi không thể để con trai tôi cho loại đàn bà ghen tuông bệnh hoạn như cô nuôi được.
Con Hiền bị Nhân xốc lên, nó bỗng cười rú lên, tiếng cười như điên dại khiến Nhân hơi khựng lại. Nó nhìn Nhân, đáy lòng trở nên lạnh như băng, tình cảm nó dành cho hắn ta bao nhiêu năm nay đến giây phút này vỡ vụn hoàn toàn. Nó yêu hắn từ năm mười tám tuổi đến giờ, hắn là mối tình đầu cũng là mối tình duy nhất của nó, nó đã hi sinh thế nào, sống chui lủi, nhục nhã ra sao, còn phải đau đớn tận tâm can khi thấy Diệp và hắn bên nhau. Còn hắn thì sao? Năm lần bảy lượt hứa hẹn nhưng chưa từng cho nó nổi một danh phận. Thậm chí đến mạng sống của nó hắn cũng chẳng màng. Nó cười xong thì cất giọng lạnh lùng nói:
– Nói cho anh biết, chỉ cần tôi bước chân ra khỏi biệt phủ này Hoàng Hà ngay lập tức cũng sẽ sụp đổ. Tôi không doạ, nên đừng nghĩ tôi chỉ nói mồm, chuyện thầy anh cặp bồ với con Giang tôi còn có video, chuyện liên quan đến cái chết của con Diệp tôi còn có cả đoạn ghi âm mà mẹ anh và con Bích nói với nhau, chuyện mẹ anh và dì Xuân tạo hiện trường cho con Diệp và anh Luân ngủ với nhau dì Xuân cũng ghi âm lại. Con Diệp chết một năm rưỡi, mà con của tôi và anh một tuổi rồi, có ngu người ta cũng biết. Anh quên tôi và anh còn quay video sex kỉ niệm theo từng năm tháng sau, địa điểm, thời gian rõ ràng, chắc anh không muốn tôi phải tung lên đâu nhỉ?
– Cô!!! Cô dám tung lên?
– Nhân, tôi nói cho anh biết tôi không như con Diệp, không phải loại đàn bà anh muốn thế nào tôi sẽ nghe thế ấy. Anh nhớ rõ cho tôi, không riêng anh, mà cả thầy mẹ anh, em gái anh chỉ cần dồn tôi vào đường cùng thì từng người, từng người một tôi sẽ giết không tha.
– Cô điên rồi, đồ thần kinh. Cô dám giết người?
Nhân khẽ lùi lại, con đàn bà trước mặt khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn biết Hiền không doạ, nó có thể làm ra những việc táng tận lương tâm, giết mẹ hại chị thì hắn và người nhà hắn nó cũng chẳng coi là gì. Nhưng ở cạnh nó tiếp? Hắn không thể, dù là ai cũng được chứ nhất định không thể là con đàn bà điên rồ này. Hắn nhìn nó, trừng mắt đáp lại:
– Tôi sẽ không ở cạnh cô, không bao giờ lấy cô. Cô điên thật rồi!
Con Hiền lại cười ré lên, nó ngửa mặt lên trời sau đó nói:
– Anh dám không lấy tôi? Thử xem!
– Không bao giờ tôi lấy cô. Dù cô có làm thế nào tôi cũng không thể lấy một con điên như cô.
– Nhân! Anh tỉnh lại cho tôi, một thẳng đàn ông chức năng sinh lý không bình thường, không lấy tôi thì có con đàn bà nào dám lấy anh?
Nhân nghe đến đây, không hiểu con Hiền nói gì. Con Hiền nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn lại nói tiếp:
– Chắc có lẽ anh vẫn nghĩ mình chỉ mệt mỏi thôi, chắc có lẽ anh vẫn nghĩ anh hoàn hảo nhỉ? Nói cho anh biết, chỉ có tôi chấp nhận lấy một thằng liệt dương làm chồng thôi, còn sẽ không có con nào chấp nhận đâu. Anh làm sao mà biết được, suốt gần một tháng nay ngày nào anh cũng ăn cao trăn, anh làm sao mà biết được vài ngày nay tôi đã dùng với nồng độ cực cao cho anh, pha vào nước mật ong mà mẹ anh chuẩn bị cho anh mỗi sáng, anh làm sao mà biết được lượng cao trăn anh uống đến nay là quá liều so với liều gây liệt dương.
Từng lời, từng lời con Hiền nói ra như một cơn ác mộng kinh hoàng với Nhân. Hắn sửng sốt tới mức không tài nào mà mở lời được. Suốt gần tháng nay hắn cảm thấy trong người mệt mỏi nhưng chỉ nghĩ là do công việc nhiều, suốt gần tháng nay ở cạnh Trúc, Trúc từ chối đụng chạm xác thịt hắn cũng không cảm thấy khó chịu nhiều. Thậm chí hắn còn nghĩ hắn quả là người chính nhân quân tử, chưa bao giờ hắn nghĩ rằng con Hiền lại làm thế này với hắn. Hắn bất giác chạm tay xuống nơi ấy, lắc đầu:
– Cô nói dối! Cô nói dối đúng không?
– Tôi cần phải nói dối sao? Tôi vẫn còn khoảng một thìa nữa trong hộp thuỷ tinh, anh có thể vào mà kiểm chứng. Mà tôi nghĩ chẳng cần kiểm chứng đâu, đi khám bác sĩ là ra ngay.
Nhân ôm lấy ngực, hắn suýt chút nữa đã nôn ra cả máu. Không bao giờ hắn tưởng tượng nổi trên đời này có con người kinh tởm như con Hiền. Liệt dương? Hắn mới chỉ có ba mươi mấy tuổi mà bị liệt dương? Dù Trúc không còn hắn cũng cần lấy vợ, sao có thể liệt dương được? Hắn gầm rú lên như con thú bị dồn vào đường cùng túm lấy cổ con Hiền nghiến răng nghiến lợi mà bóp. Con Hiền để mặc hắn như vậy, ngửa cổ lên trời mà cười. Vừa cười nó vừa cố cất giọng nói:
– Tôi có gắn camera ở đây, anh thử đi, thử xem anh lên báo vì bạo hành người khác sẽ thế nào, rồi thêm tin tức chức năng sinh lý của giám đốc công ty Hoàng Hà không bình thường thì sẽ thế nào?
Nhân buông tay con Hiền, hắn từ từ loạng choạng ngã xuống đất. Giờ hối hận thì có thể làm được gì đây? Lẽ ra ngay từ đầu hắn không nên dây dưa với con đàn bà này. Còn gì để mất? Liệt dương thì còn gì để mất? Hắn đột nhiên bật khóc, nước mắt giàn giụa, liệt dương, hắn phải sống nốt quãng đời về sau thế nào đây? Con Hiền nhìn hắn, ho vài cái rồi đứng dậy nói:
– Đừng khóc, em sẽ lấy anh mà, liệt dương cũng không sao cả, em không quan trọng tình dục, chúng ta có cu Thóc là được rồi.
Nhân nhìn con Hiền, đôi mắt hận thù như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Hắn ta lắc đầu gào lên:
– Tôi sẽ không lấy cô, có chết cũng không lấy cô.
– Thật ngang bướng! Được rồi, để tôi đăng lên facebook cho thiên hạ biết anh bị liệt dương, để xem phản ứng của thiên hạ thế nào nhé.
Nhân nghe vậy vội lao vào giữ chặt điện thoại của con Hiền. Con Hiền nhìn hắn, cười hềnh hệch:
– Nói cho anh biết đây chỉ là khởi đầu thôi. Tôi còn có thể làm nhiều hơn thế. Anh biết tính tôi mà phải không? Muốn chơi cùng tôi không? Cả Hoàng Hà sụp đổ, tôi và anh sống cùng sống, chết cùng chết chứ?
Sống, chết? Lúc này đây hắn muốn chết quách đi cho rồi. Một thằng đàn ông, thứ quan trọng nhất lại bị liệt, hắn phấn đấu làm gì? Cố gắng làm gì? Nhưng lúc này đây, hắn hiểu con đàn bà này khiến hắn bị thành ra thế này chắc chắn có thể sẽ đày cả gia đình hắn chết cùng. Hắn tin con Hiền nói được sẽ làm được cuối cùng chỉ đành nói:
– Tôi lấy, tôi sẽ lấy cô.
Con Hiền không đáp, chỉ nhếch môi lên đầy thoả mãn. Còn Nhân, hắn ta ngồi bệt xuống nền nhà lạnh lẽo, cả người không còn chút sức sống nào, chỉ có thể run lẩy bẩy vì kinh hoàng, sợ hãi. Không thể tin, hắn hoàn toàn không thể tin nổi, sắc mặt trắng bệch, khóc như mưa, khóc vì bất lực, vì kinh tởm, vì hối hận muộn màng. Đời này, kiếp này coi như hết, tất cả chấm hết không còn gì nữa rồi.
Những ngày tiếp theo trong biệt phủ vô cùng bình yên. Con Hiền cho Nhân chuẩn bị trong vòng nửa tháng, sau đó hết tháng phải lên thưa chuyện với ông Hoàng, bà Hà. Bà Hà mới ra viện, con Giang dạo này thai to lại được ông Hoàng mua đứt cho căn nhà nên nó an phận không trêu ngươi bà Hà nữa. Thậm chí nó còn giục ông Hoàng về với bà Hà, nó bầu bí cũng không thể phục vụ ông được. Ông Hoàng thấy nó nói đúng, lại thấy mình có lỗi với bà Hà nên sau khi bà ra viện thì thường xuyên ở nhà chăm sóc.
Bà Hà cảm thấy cuộc sống như sắp quay lại ngày xưa, chỉ duy nhất chuyện con Hiền khiến bà không vừa lòng. Con Hiền láo lếu làm bà lên cơn đau tim mà nhập viện, vậy mà thằng con trai điên rồ của bà đợt này lại liên tục bảo vệ nó, nhất định không cho bà đuổi nó ra khỏi phủ. Bà muốn phát điên lên, nhưng mấy ngày nằm viện bà biết nếu bà xảy ra mệnh hệ gì chỉ có bà và con bà tiếc thương, bà chết thì con Giang lại được hưởng hết vinh hoa phú quý mà bà dày công gây dựng lên. Thế nên bà không thể chết, cũng không thể mất bình tĩnh mà ảnh hưởng đến sức khoẻ, từ từ bà sẽ tính tiếp.
Tất cả những thứ ghi lại được ở biệt phủ, Quỳnh đều nhờ anh Phan gửi cho Diệp. Mặc dù cô và Diệp chưa chính thức nhận nhau, nhưng từ lúc cô nhận được tin nhắn của Diệp cô biết em gái cô đã thừa nhận cô là chị gái song sinh thất lạc của mình. Cả hai đều ngầm hiểu rằng, họ chưa nhận nhau là vì chuyện đại sự lớn. Đợi sau khi xong chuyện cô và em gái mình sẽ nhận nhau sau.
***
Hôm nay ở biệt phủ mưa tầm tã. Quỳnh xem dự báo thời tiết Hà Nội cũng đang mưa. Năm nào cũng vậy, vào ngày này trời đều mưa, cô lặng lẽ nhìn ngoài, nhặt chút đồ rồi khẽ nói với Vũ:
– Tôi có chút việc phải lên Hà Nội, tối nay tôi sẽ về muộn một chút, anh không cần chờ cơm tôi.
Kể từ ngày Vũ bị tai nạn đến giờ cô và anh vẫn chẳng mấy thay đổi. Cuộc sống hôn nhân vẫn tẻ nhạt, nhàm chán như vậy, tình dục cũng thế, anh đối với cô vẫn thô bạo chẳng chút dịu dàng nào. Thế nhưng không hiểu sao mấy ngày hôm nay cô thấy anh rất trầm mặc. Tối qua cô thậm chí còn thấy anh hút thuốc ngoài vườn hoa. Chưa bao giờ cô thấy anh hút thuốc, vậy mà hôm qua chính cô đã tận mắt nhìn thấy. Thực ra cô rất muốn hỏi anh có chuyện gì, nhưng cô tự thấy mình không đủ tư cách, vả lại ngày hôm nay cô còn có chuyện quan trọng hơn, thế nên cô định đợi xong việc về cô sẽ hỏi thử anh. Anh nói cho cô cũng được, không nói cũng không sao. Mấy ngày nay cô suy nghĩ rất nhiều, cô muốn xong kế hoạch thì sẽ rời đi, sẽ để cho anh được tự do, để anh được lựa chọn một người con gái xứng đáng với anh.
– Cô đi đâu?
Tiếng Vũ cất lên chầm chậm giữa không gian, trước nay anh chưa từng hỏi cô đi đâu, làm gì, với ai, đây là lần đầu anh hỏi cô như vậy. Cô có chút ngạc nhiên nhưng vẫn đáp lại:
– Có chút việc trên Hà Nội cần tôi xử lý.
– Tôi hỏi cô đi đâu? – Vũ nhắc lại lần nữa.
– Tôi nói rồi anh không nghe rõ à? Tôi có chút việc trên Hà Nội nên cần phải lên đó giải quyết.
– Chứ không phải vì hắn ta về nên cô phải lên gặp hắn ta sao?
Quỳnh nghe đến đây, bất giác sững lại, cô nhìn Vũ bỗng dưng không thể nói ra lời nào. Mấy ngày trước cô cũng nghe tin Lâm trở về nước, nhưng cô không nghĩ Vũ lại hiểu nhầm rằng cô đi gặp anh ta. Có điều cô cũng không muốn giải thích chỉ đáp lại:
– Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi phải đi bây giờ.
Nói rồi không đợi Vũ lên tiếng, Quỳnh cũng xách túi đi ra. Thế nhưng còn chưa kịp ra đến cửa Vũ đã đứng phắt dậy. Anh lao đến cô, bóp chặt lấy vai cô gằn lên:
– Được! Cô muốn đi cũng được! Nhưng trước khi đi làm tròn nghĩa vụ người vợ đã. Cô chẳng nói rồi sao? Cô lấy tôi để trả thù thay em gái mình, còn tôi lấy cô để trả thù thay con gái tôi.
Mấy ngày nay Quỳnh đều không ngủ được, trong những giấc mơ chập chờn cơn ác mộng kinh hoàng liên tục hiện về. Nếu là ngày hôm qua, hôm kia cô sẽ mặc kệ Vũ, nhưng hôm nay cô không còn tâm trạng mà làm tình nên đẩy anh ra nói:
– Buông tôi ra, anh điên rồi à?
Thế nhưng Vũ không buông, anh càng điên cuồng túm lấy cô, dùng mọi sức lực lôi cô lên giường. Cô giống y con mèo hen bị anh xách cổ, còn bị anh cởi sạch toàn bộ quần áo trên người. Quỳnh nhìn Vũ, cô cố sức đẩy anh ra, trời bên ngoài mưa tầm tã, tim cô đau như có ai cắt. Cô nhìn anh như van xin:
– Vũ! Tha cho tôi đi, hôm nay thôi, tha cho tôi đi.
Vũ vẫn giữ chặt cô, giọng anh hằn học rít lên:
– Sau năm trước cô không tha cho tôi, tại sao giờ tôi phải tha cho cô?
Quỳnh không thể khống chế được sức mạnh của Vũ. Cô chỉ có thể giãy giụa rồi cuối cùng không còn sức mà giãy nữa để mặc anh thô bạo hôn lên người mình. Anh không hề uống giọt rượu nào, nhưng điệu bộ lại như kẻ say khướt. Suốt cả quá trình Quỳnh không nói câu nào, cô lặng lẽ để mặc anh cởi từng lớp áo, mặc kệ anh điên cuồng xe phăng cả chiếc váy cô mặc. Khi cả hai chẳng còn mảnh vải nào che thân, Vũ điên cuồng cắn lên bả vai cô, bàn tay hung dữ túm lấy hông cô, chỉ phút chốc thôi anh sẽ ấn thẳng thân dưới vào, điên cuồng hành hạ cô, khiến cô đau như chết đi sống lại. Nhưng trong giây phút ấy, Quỳnh đột nhiên ngước lên nhìn anh rồi bật cười nói:
– Anh biết vì sao tôi lại phá thai không?
Vũ nghe đến đây bất chợt khựng lại, động tác anh định làm cũng dừng lại. Cô không đợi anh trả lời đã đáp:
– Anh biết tôi cần tiền mà, chuyện tôi được chú Đông nuôi chắc anh mới biết trong một hai năm gần đây thôi nhưng anh Lâm đã biết từ sáu năm trước. Khi tôi mang thai con của anh, lẽ ra tôi không định bỏ nó vì tôi nghĩ chú Đông sẽ thừa sức nuôi nó. Nhưng khi ấy Viễn Đông làm ăn thua lỗ, anh có thể giúp gì Viễn Đông không? Tất nhiên là không rồi, chỉ có anh Lâm giúp được thôi. Thế nên…
Còn chưa kịp nói hết câu Vũ đã không kìm được, anh đột nhiên gầm lên:
– Câm mồm.
– Chẳng phải anh luôn hỏi tôi vì sao lại bỏ đi con của chúng ta sao? Năm ấy là ai cũng sẽ lựa chọn thế thôi. Anh có gì chứ? Sự nghiệp không, tiền bạc không, anh giúp gì được cho tôi?
Sắc mặt Vũ bất chợt trắng bệch như không còn giọt máu nào. Ngay khoảnh khắc ấy, Quỳnh đã nghĩ anh sẽ bật dậy mà đánh cô, ánh mắt anh sắc lạnh như dao, cả người anh run lên vì giận. Sáu năm trước hay sáu năm sau cô đều có thể dùng những lời sát thương đâm anh một nhát dao chí mạng như thế. Quả thực Vũ bật dậy, anh giơ tay lên như muốn bóp chết cô, nhưng rồi cuối cùng anh lại không làm gì cả, thân hình loạng choạng nhìn cô, lồng ngực phập phồng như muốn kìm nén điều gì đó, cuối cùng anh nghiến răng nghiến lợi nói:
– Cút!
Quỳnh nhìn Vũ, khoé mắt cô ươn ướt, cô cố gắng giữ bình thản, mở tủ ra lấy bộ quần áo mới mặc vào. Còn Vũ, anh đứng dậy xô cửa lao thẳng ra ngoài. Khi Vũ đi khuất, Quỳnh cũng cầm lấy túi xách đi ra xe. Trời mưa trắng xoá, cô xoay vô lăng lái xe ra khỏi biệt phủ đi thẳng lên Hà Nội.
Bình thường trời nắng chỉ tiếng rưỡi là đến nơi, thế nhưng hôm nay mưa, đường tắc lại có tai nạn, cô lái xe gần năm tiếng đồng hồ mới lên đến Hà Nội. Trời cũng xế chiều, mưa lúc này cũng nhỏ dần, cô đi vào tiệm bánh quen thuộc lấy chiếc bánh đặt sẵn, còn cầm thêm cả một bó hoa hồng trắng muốt sau đó lái xe ra nghĩa trang.
Mọi năm vào ngày này Quỳnh đều bay từ thành phố Hồ Chí Minh ra. Năm nay ở biệt phủ không cần đi máy bay nữa. Lúc này trời cũng ngớt mưa hẳn, cô đặt bánh và hoa lên nấm mộ nhỏ khẽ gọi:
– Hồ Gia Hân.
Không hiểu sao khi gọi đến ba chữ này giọng cô bỗng trở nên nghẹn ngào. Người ta thường nói trên đời này nỗi đau nào cũng sẽ nguôi, thời gian sẽ làm xoá nhoà tất cả, thế nhưng có lẽ người ta không biết rằng, trên đời này nỗi đau mất con là nỗi đau sẽ không thể nào nguôi ngoai nổi. Cô nhìn nấm mộ nhỏ bé, mở hộp bánh đặt cây nến có số 5 lên trên. Nếu như con gái cô còn sống, giờ đã năm tuổi rồi. Năm nào đến đây cô cũng tưởng tượng xem nếu một tuổi con cô sẽ thế nào, hai tuổi sẽ ra sao, rồi ba bốn tuổi, giờ thì đã năm tuổi rồi. Cô chợt nhớ đến Min, tự mường tượng ra con gái cô có lẽ cũng sẽ cao chừng ấy, nặng chừng ấy cân. Nghĩ đến đây cô bất giác cảm thấy lồng ngực mình như có ai bóp chặt, cô cố dặn mình không khóc, bật lửa châm lên cây nến rồi nói:
– Con gái, năm nay mẹ đến hơi muộn, con gái có trách mẹ không?
Chẳng ai đáp lời cô, không gian vắng lặng chỉ có những tiếng chim hót lảnh lót. Khi cây nến cháy lên cô lại nhớ đến gương mặt bé Min, nhớ đến hình ảnh mợ Linh dẫn Min đi chơi, đi học, đi khám bệnh. Trên đời này dù có đau thương, mất mát ra sao thì hạnh phúc của một người mẹ vẫn là được ở cạnh con mình, được cùng con lớn lên mỗi ngày, ngay cả việc con ốm đau, được chăm sóc con cũng là một đặc ân thiêng liêng mà ông trời ban cho. Nhưng còn cô thì sao, đến ngay cả được nghe tiếng khóc của con cô cũng không thể nào có được. Con gái cô… tàn nhẫn đến mức không cho cô cơ hội dỗ dành dù chỉ một ngày.
Cô thấy không sao mà kìm được nữa, từ nơi sâu thẳm trái tim quặn lên một cơn đau, cuối cùng cô cũng không giữ được lời hứa, túm lấy nấm mộ bé nhỏ ôm chặt rồi bật khóc nức nở. Hồ Gia Hân. Cô đặt tên cho con gái cô như vậy, Hồ là họ của Vũ, Gia Hân là tên anh rất thích, nhưng cuối cùng con gái vẫn rời bỏ cô mà đi.
– Con gái!
Cô nghẹn ngào nức nở gọi con nhưng con lại chẳng đáp lời cô, nước mắt mặn đắng chảy vào miệng. Sao con lại bỏ cô đi như vậy? Năm năm thì sao? Năm năm, mười năm hay hai ba mươi năm nỗi đau với cô vẫn kinh khủng và tàn nhẫn như ngày cô sinh con ra. Trời lại bắt đầu lất phất mưa, sắc trời cũng tối dần, cô có đem theo ô bên người nhưng cô lại không che cho mình mà bật ra che chiếc bánh kem. Nến vẫn cháy, đoá hoa hồng trắng bị nước mưa tạt vào trông vô cùng tội nghiệp. Cô lấy ô che sang cả bó hoa, mặc cho mưa ướt người, lặng lẽ khóc, đôi mắt ướt đẫm nước mắt nhìn những ngọn nến sắp tàn. Thứ đau thương trong câm lặng và tuyệt vọng này khiến người ta cảm thấy thê lương hơn cả gào khóc. Ký ức của con và cô chẳng có nhiều, chỉ có duy nhất việc con lạnh ngắt nằm lên người cô. Cô vẫn ngồi như pho tượng dùng ô che bánh và hoa. Nhưng mưa mỗi lúc một nặng hạt, cả người cô ướt đẫm như chuột. Trời thu lạnh buốt, cả người cô run lên cầm cập, nhưng cô không muốn về, cô muốn ở lại với con thêm lúc nữa, ngày sinh nhật của con cô không muốn để con gái cô phải cô đơn. Bầu trời đen kịt, chỉ có vài ánh đèn đường loé lên. Cô đưa tay ôm lấy mộ con, như sợ con lạnh, vì sao năm nào đến sinh nhật con cô trời cũng mưa như vậy? Chẳng lẽ ông trời cũng tiếc thương đứa bé nhỏ đoản mệnh này sao?
Cô bó gối lại, mưa to quá, dù cô cố gắng che nhưng cả hoa và bánh cuối cùng vẫn bị dập. Cô lấy con dao nhựa nhỏ, đưa lên chạm vào chiếc bánh sinh nhật hai tầng, giọng lạc đi:
– Để mẹ thay Hân cắt bánh nhé. Hân năm nay năm tuổi rồi, Hân có nhớ mẹ không? Mẹ nhớ Hân nhiều lắm.
Nói đến đây cô lại oà lên khóc, tiếng khóc hoà cùng tiếng mưa đầy tức tưởi. Lẽ ra năm ấy con cô sẽ không chết, lẽ ra năm ấy con cô phải sống, lẽ ra giờ cô cũng giống mợ Linh, cùng con đi khắp nơi. Nếu không phải uống cốc nước cam cô Lan pha, chắc chắn con cô sẽ không chết như thế này. Cô nắm hai tay lại, nỗi đau cùng sự uất ức khiến cô không thở nổi. Đột nhiên cô nghe tiếng loạt xoạt, có tiếng giày bước trên nền đất vội vã ngước lên. Dưới ánh đèn lờ mờ đột nhiên Quỳnh sững lại khi thấy Vũ đang đứng trước mặt cô. Anh không che ô, cả người ướt sũng, đôi mắt anh đỏ ngầu, ánh mắt mang một nỗi đau thương tuyệt vọng không che giấu nổi. Quỳnh loạng choạng đứng dậy, cô run lẩy bẩy nói:
– Vũ… Vũ… sao anh… lại ở đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!