Chị Em Song Sinh
Phần 2
Người con gái đi cùng cậu Nhân chẳng phải là chị Yến, người yêu cũ của cậu ấy sao? Dù Diệp chưa từng gặp chị ta ngoài đời, chỉ từng xem qua ảnh vẫn có thể nhận được ra. Mợ không nhúc nhích nổi người, vốn định báo tin cho chồng không ngờ lại bắt gặp hình ảnh này. Mà hình ảnh ấy lại như trăm ngàn mũi kim đâm vào tim mợ. Hiền mở cửa xe, lẩm bẩm:
– Khốn nạn! Chị… đi xuống, em sẽ đòi công bằng cho chị. Vợ có bầu mà anh ta dám lăng nhăng với gái bên ngoài.
Mợ nhìn em gái, đi xuống? Đi xuống rồi sẽ làm sao? Mợ sẽ lao vào cắn xé người chồng bội bạc và cô nhân tình kia hay sẽ khóc lóc? Hiền thấy mợ ngây như ngỗng liền túm lấy tay mợ kéo ra khỏi xe, xồng xộc lao về phía cậu Nhân cùng chị Yến nghiến răng ken két:
– Chị còn ngồi đó sao? Xuống xử lý đôi gian phu dâm phụ này ngay đi! Chị không phải sợ, có em ở đây, không phải sợ.
Diệp bị Hiền kéo đi, khi vào đến bên trong khách sạn cũng thấy cậu Nhân và chị Yến đang đứng ở quầy lễ tân. Cả người chị ta đổ lên người chồng mợ, một tay cậu Nhân giữ chị ta, một tay rút ví ra. Mợ lảo đảo như muốn ngã, muốn xông thẳng vào tra hỏi, mợ muốn hỏi vì sao cậu lừa dối mợ, vì sao lại đối xử với mợ như vậy? Thế nhưng còn chưa kịp hỏi Hiền đã lao thẳng vào mạnh tay tát bốp vào mặt chị Yến rồi quay sang nhìn cậu Nhân cười khinh bỉ:
– Sao anh dám làm như thế với chị tôi? Sao anh dám ngoại tình?
Diệp vội vã kéo tay Hiền lại, dù sao cũng toàn là người có ăn có học, có đánh ghen mợ cũng không muốn dùng bạo lực. Cậu Nhân và chị Yến thì hoàn toàn sững sờ quay sang nhìn mợ Diệp. Hai mắt cậu lộ rõ sự kinh ngạc hỏi:
– Sao em lại ở đây?
Không đợi Diệp đáp, Hiền đã gắt lên:
– Sao chị tôi lại ở đây? Nếu không ở đây có nhìn được bộ mặt khốn nạn của anh không? Sao anh lại lừa dối chị tôi, sao anh lại làm thế với chị tôi?
– Hiền… em bình tĩnh, Diệp, vợ nghe anh nói…
– Thôi anh đừng có nói gì, một nam một nữ dẫn nhau vào khách sạn thì có gì để nói nữa? Còn cô nữa, cô biết người đàn ông này có vợ mà còn mồi chài anh ta… cô đúng là loại tiểu tam trơ trẽn.
Cậu Nhân bị Hiền chặn họng, không nói được lời nào. Lẽ ra ở hoàn cảnh này cậu phải buông tay chị Yến, phải túm lấy Diệp mà xin lỗi, hoặc chí ít cũng phản ứng cho mợ thấy đây chỉ là hiểu nhầm. Thế nhưng không, cậu vẫn đỡ lấy chị Yến không buông. Diệp cố bình tĩnh, nhưng trái tim lại như có ai bóp nghẹn. Mợ nén một cơn đau đớn, một nỗi đắng cay chua xót dâng lên cổ họng khẽ hỏi:
– Hai người… bao lâu rồi?
Cậu Nhân nhìn mợ Diệp, khổ sở phân bua:
– Diệp, anh với cô ấy không như em nghĩ đâu. Đợi anh đưa cô ấy lên phòng rồi anh sẽ giải thích với em.
Đưa lên phòng? Đáy lòng Diệp run rẩy, trống rỗng. Cậu Nhân túm lấy chị Yến quay đi, chị ta thậm chí còn không một lời giải thích hay nói bất cứ câu nào. Thế nhưng Hiền thì không giống mợ Diệp, cô nhìn hai người trước mặt nói lớn:
– Anh đứng lại cho tôi! Vợ anh đứng sờ sờ ở đây mà anh dẫn người khác lên khách sạn, còn cô nữa, cặp kè với chồng người ta còn giương mắt lên nhìn cái quái gì? Anh có biết vợ anh có thai rồi không? Anh dám làm chuyện này trong lúc chị ấy vất vả mãi mới có con sao?
Cậu Nhân nghe đến câu này cũng khựng lại. Hiền kéo chị gái tiến lại gần, túm lấy tay cậu Nhân kéo về, thế nhưng cậu vẫn không buông chị Yến, đẩy Hiền ra. Cô thấy vậy càng điên tiết gào lên:
– Anh dám đẩy chị em tôi? Anh vì con đàn bà khác mà ngay cả khi biết vợ mình có thai anh vẫn mặc kệ bảo vệ cho nhân tình? Chị, chị có bầu đứng ra, để em xử đôi gian phu dâm phụ này.
Nói rồi Hiền lao thẳng vào hai người, thế nhưng Diệp không muốn làm ầm ĩ giữa khách sạn này. Dù sao mợ cũng là giáo viên, chồng mợ lại là giám đốc công ty lớn, mợ rất sợ bị chê cười vội vàng giữ tay em gái lại. Có điều cậu Nhân và chị Yến lại tưởng mợ cũng xông vào đánh ghen liền vội kéo tay mợ giằng co, bốn người hỗn loạn như một trấn chiến. Cậu Nhân vừa giằng co vẫn không ngừng giải thích:
– Diệp! Em bình tĩnh đi có được không? Mọi chuyện không phải như em nghĩ, anh và Yến không có gì, là do cô ấy bị…
Thế nhưng còn chưa nói hết câu đột nhiên một tiếng rầm lớn. Không phải Diệp, cũng không phải Hiền mà là chị Yến… chị ta ngã thẳng xuống nền đất. Cả ba người nhìn chị Yến, vốn dĩ đi đánh ghen mà tiểu tam bị đánh thì phải hả hê nhưng không! Diệp ngay lập tức nhìn thấy từ chiếc váy chị Yến đang mặc, một dòng máu đỏ chảy xuống đùi trắng muốt. Mợ bất giác lùi lại, một luồng điện chạy qua người. Một người đã từng sẩy thai như mợ ngay lập tức hiểu điều ấy có nghĩa là gì! Vì sao ban nãy cậu Nhân lại đỡ chị ta không buông? Vì sao chị ta lại mang vẻ mệt mỏi, thậm chí còn không nói gì? Hiền cũng bàng hoàng không kém, cô nghiêng đầu gương mặt méo xệch nói:
– Rõ ràng… rõ ràng là không ai đụng vào chị ta… sao chị ta lại ngã? Là chị cố ý đúng không?
Cậu Nhân không thèm nghe lời Hiền nói, ngước lên nhìn mợ Diệp ánh mắt đầy thất vọng, vội vã cúi xuống bế thốc chị Yến lên, lao thẳng ra xe bỏ mặc hai chị em mợ đứng như trời trồng ở khách sạn. Mợ nhìn xuống vệt máu dưới nền nhà, cũng không thể hiểu vì sao chị Yến lại ngã, càng không thể hiểu vì sao lại sẩy thai? Đầu óc mợ rối như tơ, xen lẫn một nỗi đau không sao tả nổi.
Diệp không biết mình đã về nhà như thế nào, cũng không biết trên xe Hiền đã chửi rủa cậu Nhân và chị Yến ra sao, cô luôn miệng nói chỉ là giằng co thôi sao chị ta có thể ngã mạnh như vậy, đây là cố ý, chắc chắn là cố ý, chị ta cố ý làm như vậy. Thế nhưng tai Diệp gần như không còn nghe được gì. Mợ về biệt phủ, thậm chí còn không lên phủ lớn chào bà Hà, thậm chí mặc kệ cả lời con Giang đang ton hót xin xỏ có một đứa con với chồng mợ. Mợ vào nhà, đóng chặt cửa ngồi trong phòng. Rốt cuộc có phải chị Yến có thai không? Đứa bé trong bụng chị Yến… là con của ai? Của chồng mợ hay của ai? Vì sao cậu Nhân lại nhìn mợ bằng ánh mắt thất vọng như vậy? Mợ run rẩy nhìn hai tay mình, bỗng cảm giác mình vừa cướp đi một sinh linh. Không! Rõ ràng mợ không hề đẩy chị ra, mợ cũng không biết lúc ấy vì sao chị Yến ngã, thật sự mợ không hề đẩy, chỉ là đang giằng co thì chị ta ngã mợ… mợ sai thật rồi sao? Hay thật sự như lời Hiền nói, là chị ta cố ý ngã? Mợ cứ ngồi như vậy mấy tiếng đồng hồ, đến khi bên ngoài có tiếng cạch cửa mới ngước lên. Cậu Nhân về! Áo cậu còn vương ít máu. Nhìn thấy mợ cậu lạnh nhạt nói:
– Em hài lòng chưa?
Hài lòng? Hài lòng cái gì? Mợ hỏi lại. Cậu trả lời:
– Cô ấy mất con rồi, em hài lòng chưa?
Mợ nghe rất rõ từng từ cậu Nhân nói. Cậu nói chị Yến mất đứa bé trong bụng rồi. Vậy là chị ta có thai thật? Vì sao mợ lại bỗng cảm thấy mình biến thành tội đồ, thành kẻ độc ác, ghen tuông mù quáng? Mợ im lặng ngước lên nhìn cậu, cậu nhắm nghiền mắt nói tiếp:
– Đứa bé không phải con của anh. Em nghĩ anh đưa một người đàn bà đang bị động thai lên khách sạn là để làm mấy trò gian phu dâm phụ như lời em nói sao? Tại sao em không chịu nghe anh giải thích?
– …
– Cô ấy lấy chồng gần một năm nay rồi, nhưng chồng cô ấy thường xuyên đánh đập, ghen tuông vô cớ, cô ấy đệ đơn ly dị thì phát hiện ra mình có thai. Chồng cô ấy cho rằng đứa bé không phải con của mình nên đã đánh đập không thương tiếc khiến cô ấy động thai, còn lấy đứa em trai bệnh tật của cô ấy ra doạ không được báo công an. Cô ấy không còn cách nào khác, ra viện tìm anh để mong anh giúp cô ấy nương nhờ một thời gian để sinh con, tránh gã chồng kia. Hôm nay cô ấy đến tận công ty cầu xin, anh vốn định đưa cô ấy lên khách sạn vài ngày, sau đó giúp tìm một phòng trọ, rồi tìm cách tống gã kia vào tù, vậy mà vì em… cuối cùng đến đứa con cô ấy cũng không giữ được. Anh sai vì không nói với em, sợ em nghĩ ngợi nhưng ít ra em cũng phải để anh giải thích, ít nghe em cũng phải nghe anh.
Diệp sững sờ nhìn chồng, hai tay bấu vào nhau. Mợ gần như không thể nói được lời nào. Sai đúng gì cũng được, nhưng đứa bé trong bụng chị Yến không còn, mợ cảm thấy thật sự rất buồn. Một kẻ hiếm muộn như mợ sao lại vui vẻ được khi con của người ta vì mợ mà mất đi chứ? Chồng mợ đưa chị ta lên khách sạn, cứu giúp chị ta lúc nguy nan bỏ mặc mợ đi khám thai với em gái cũng được, chồng mợ trách móc mợ cũng được, nhưng nghĩ đến vệt máu sáng nay ở khách sạn mợ thấy rất đau lòng. Cậu Nhân thấy mợ Diệp thẫn thờ như vậy, có lẽ cũng biết mợ thật sự không cố ý, cũng biết có lẽ chưa chắc phải là do mợ đẩy mà cũng có thể chị Yến tự loạng choạng ngã khẽ thở dài ngồi xuống, giọng đầy thê lương:
– Em có bầu, anh rất vui, anh cũng không muốn trong giai đoạn này làm em buồn, trách móc em vì người ngoài. Nhưng… cũng hi vọng em sẽ nghĩ lại, hi vọng sau này dù có chuyện gì em cũng bình tĩnh suy xét, hỏi anh trước.
Cậu Nhân không trách mợ nữa nhưng mợ lại càng tự trách mình. Lúc ấy mợ cũng hồ đồ quá rồi. Lòng mợ trút đi được gánh nặng này lại gánh nặng khác đè xuống. Cậu Nhân ngồi xuống cạnh mợ, ôm mợ vào lòng nói:
– Anh cũng sai, sai vì không thẳng thắn với em từ đầu, sai vì để em hiểu nhầm. Thực ra mà nói Yến sẩy thai cũng không phải do em, cô ấy thai đã yếu sẵn rồi… cú ngã hôm nay chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi. Cô ấy cũng không trách móc gì em, chỉ nói rằng đứa bé không có duyên ở cạnh cô ấy nữa rồi.
Mợ Diệp rúc vào lòng cậu Nhân, nước mắt chợt tuôn ra thấm vào lớp áo. Mợ sai thật rồi, lí nhí nói lời xin lỗi. Bốn năm nay cậu đối với mợ thế nào lòng mợ rõ nhất, đám bạn bè của mợ ai cũng ganh tị vì mợ có người chồng thành đạt, tuyệt vời. Rõ ràng khi thấy cậu đỡ chị Yến, mợ cũng thấy có gì đó không đúng, vậy mà vì ghen tuông mợ làm cậu mất mặt, rồi còn vào giằng co mới khiến chị Yến bị ngã. Có lẽ mợ phải gặp chị Yến một lần, mợ muốn nói lời xin lỗi chị, mợ thấy vô cùng bất lực, hối hận, không sao ngăn nổi cảm giác buồn rầu. Cậu Nhân thấy mợ như vậy tự dưng lòng cũng nặng trĩu xuống, biết mợ không cố ý nhưng lại nặng lời với mợ. Ở hoàn cảnh nhạy cảm như vậy mợ làm sao mà lý trí được cơ chứ? Cậu chẳng biết làm thế nào cho mợ vui, cuối cùng cậu đề nghị mợ về nhà mấy ngày cho khuây khoả. Mợ đang mang thai, tâm trạng mà cứ nặng nề thế này khéo ảnh hưởng đến con mất thôi. Tuy lòng vẫn còn áy náy, hối hận nhưng giờ mợ muốn tạm thời gạt qua các chuyện khác để đứa bé vào tử cung an toàn, rồi có tim thai, lớn dần, bình bình, an an mà sinh con đã, chuyện chị Yến hôm nào cậu mợ đến gặp chị xin lỗi cho thật tâm. Cậu giục mợ nhặt quần áo còn cậu lên nhà xin phép bà Hà. Quần áo của mợ đâu có gì nhiều, nhặt xong chưa thấy cậu Nhân về mợ liền đi lên phủ lớn. Vừa bước đến hiên mợ đã nghe tiếng bà Hà cất lên:
– Tao cần đếch gì cháu gái mà bay phải đặt thêm phôi gái vào làm gì. Nhà này cho vợ chồng bay đi sàng lọc giới tính cốt để được cháu trai. Bay không nhớ thầy bói nói đẻ con gái là khắc tinh sao còn đặt vào? Bay không thấy nhà thằng Tuấn, con Linh vừa đẻ con Min được một thời gian thì tai nạn chết hay sao mà bay còn làm thế?
– Thì giờ chỉ còn hai phôi cuối cùng anh Luân bảo đặt thì đặt luôn. Mà mẹ khỏi lo, kiểu gì cũng có cháu đích tôn cho cái nhà này thôi. Đẻ được một trai một gái chẳng tốt sao?
– Tao muốn có cháu trai, có cháu trai thì vận đen mới được giải, công ty mới phát đạt hơn.
– Rồi rồi, mẹ yên tâm, sẽ có cháu trai cho mẹ.
Diệp nghe mẹ chồng và chồng nói chuyện trong lòng có chút áp lực. Thực ra với một người mong mỏi có con như mợ thì trai hay gái mợ đều không quan tâm. Có điều gia đình chồng mợ từ trước tới nay đều rất coi trọng con cháu nối dõi, anh Tuấn lại không còn, bao nhiêu áp lực dồn lên vai cậu mợ. Bà Hà nghe cậu Tú nói vậy cũng mới xuôi xuôi, còn dặn con Giang sang nhà ông lang cắt cho mợ ít thuốc bồi bổ rồi đồng ý cho mợ về nhà mấy ngày. Mợ gạt những áp lực trong lòng, chào bà Hà rồi theo cậu Nhân ra ngoài xe. Khi xe vừa xe đến cổng cậu mợ cũng thấy xe của Hiền đang đỗ ngay gốc cây xà cừ. Hiền đứng trên vỉa hè, hùng hổ cãi nhau với cậu Vũ. Mợ Diệp và cậu Nhân thấy vậy liền vội vã xuống xe. Cậu Vũ là em trai họ của cậu Nhân. Thầy cậu Vũ và bố cậu Nhân là anh em ruột, thế nhưng thầy mẹ cậu mất cách đây gần chục năm về trước rồi. Cậu Vũ cũng sống trong biệt phủ, có điều cậu sống riêng ở biệt thự sau phủ lớn, lại thường xuyên không ở nhà, ít va chạm tiếp xúc với mợ Diệp thành ra nhiều lúc mợ cũng quên mất cháu trai nhà họ Hồ ngoài cậu Nhân còn có cậu Vũ nữa. Thấy cậu Nhân và Diệp, Hiền và cậu Vũ cũng thôi cãi vã. Một bên là em gái, một bên lại là em họ của chồng nên Diệp vô cùng khó xử. Đây không phải lần đầu, đây là lần thứ ba thứ tư hai người này cãi nhau rồi. Mỗi lần gặp đều to tiếng, nguyên nhân là gì chẳng ai biết chỉ biết Hiền rất ghét cậu Vũ. Cái thái độ khinh khỉnh của cậu khiến cô nom mà ngứa mắt. Cậu Vũ liếc nhìn mợ Diệp, giọng nói nhàn nhạt cất lên:
– Chị có cô em gái xứng đáng đồng tiền bát gạo đấy. Lo mà dạy dỗ cô ta cho tốt vào.
Hiền nhếch mép nhìn cậu Nhân, cũng không vừa mà đáp lại:
– Anh có thằng em trai xứng đáng đồng tiền bát gạo đây, cũng lo mà dạy dỗ anh ta cho tốt vào. Đừng để có ngày anh ta gây hoạ cho nhà họ Hồ. Chị! Em định mang gà hầm sang cho chị mà hắn ta làm đổ mất rồi, con Hồng nó bảo chị về nhà nên thôi về bảo thầy hầm cho con khác, chào… em về trước!
Nói rồi không đợi cậu Nhân mợ Diệp đáp, cô cũng lên xe của mình, đóng rầm cửa lại. Cậu Vũ nhìn theo cô khoé môi cong lên đầy châm biếm, chẳng thèm chào hỏi vợ chồng mợ Diệp một câu đi thẳng vào trong biệt phủ. Mợ Diệp thở dài một tiếng, bước lên xe, đợi về nhà mợ sẽ khuyên bảo em gái mợ vậy. Mà cũng lạ thật, mợ thường nghĩ trai xinh gái đẹp phải hút vào nhau, không hiểu vì gì mà cậu Vũ với Hiền lại như chó với mèo. Trong mắt mợ cậu Vũ tuy mờ nhạt, ít xuất hiện nhưng thực sự cậu ta rất đẹp trai, tài giỏi. Nghe đâu trước cậu ta học hết cấp ba, tự mình giành học bổng đi nước ngoài du học mấy năm về mở một showroom ô tô làm ăn phát đạt lắm. Giờ showroom ấy phát triển thành công ty hạng trung, dù có bác ruột giàu có nhưng cậu chưa bao giờ dựa dẫm, có được thành công ngày hôm nay đều là tự mình phấn đấu. Chỉ là tính cách cậu có hơi lạnh lùng, kiệm lời, ít nói. Cũng không biết Hiền và cậu có khúc mắc gì mà lại thành ra như vậy chứ kể ra em gái mợ và cậu yêu nhau thì nó lại đẹp đôi quá. Mợ nghĩ thầm.
Khi cậu Nhân và mợ Diệp về đến nhà cũng thấy ông Thắng đang làm con gà ngoài giếng, vừa làm ông vừa nói vọng vào trong:
– Bà phủi phui cái mồm đi, con Diệp nó có chửa rồi đấy, đợi con Hiền lấy chồng, sinh con nữa là tôi với bà an tâm rồi. Chết là chết làm sao? Có hai đứa con gái thôi, bà chết rồi tôi sống với ai? Bác sĩ nói bệnh của bà cứ tích cực điều trị, vui vẻ là được.
Nghe tiếng cằn nhằn của ông Thắng lòng mợ Diệp bỗng thấy bình yên hơn rất nhiều. Bà Quyết mấy năm nay bệnh tật không làm được gì nhiều, từ việc công ty đến việc nhà đều là mình ông Thắng lo. Đời này lấy được một người chồng như vậy đúng là chẳng còn gì phúc phận hơn. Trong nhà Hiền đang chuẩn bị quần áo để đi công tác. Thấy cậu Nhân và mợ Diệp về cô lôi chị gái vào góc phòng hỏi chuyện sáng nay. Diệp kể lại cho cô nghe toàn bộ mọi chuyện, nghe xong cô cũng thở phào nhưng vẫn dặn dò mợ:
– Nhưng dẫu sao chị vẫn phải cẩn thận, đàn ông như anh Nhân ra đường dễ bị gái dụ lắm. Còn chuyện của bà Yến kia chị chẳng làm gì sai cả mà phải xin lỗi. Bao nhiêu thằng sao không nhờ mà phải đi nhờ chồng người ta, lúc ấy em thấy rõ anh Nhân buông tay rồi chị ta tự ngã chứ chả phải lỗi do chị em mình. Chị khỏi phải nghĩ ngợi nhiều mệt óc, tập trung dưỡng thai cho cháu em khoẻ. Giờ em phải đi Đà Nẵng công tác, hi vọng giành được dự án cho công ty nhà mình, kể ra năm ấy chị học kế toán thì giờ cũng có thêm người san sẻ công việc cho em và thầy, chị học sư phạm làm gì cơ chứ?
Diệp nghe Hiền nói thì cười cười, thực ra năm ấy mợ cũng muốn học ngành kinh tế, nhưng bà Quyết ngã bệnh, công ty lại khó khăn. Ông Thắng không kham nổi, ông bảo mợ hay thi sư phạm, học phí được hỗ trợ, mà ở huyện mợ lại thiếu giáo viên nên mợ nghe lời ông chọn học cao đẳng sư phạm cho nhanh, vừa ra trường mợ lại lấy cậu Nhân, đến năm ngoái mới thi đỗ viên chức vào ngành. Kể ra cũng là cái duyên, mợ thấy mình cũng hợp với nghề này nên cũng không có gì là hối hận.
Hiền vội đi ra sân bay nên không ở lại ăn cơm, chỉ có vợ chồng cậu Nhân và ông bà Quyết Thắng. Ăn xong cậu Nhân và ông Thắng đều phải đi làm, mợ Diệp ở nhà với bà Quyết. Bà Quyết dạo này càng gầy xanh xao đi, bà nằm trên sập cùng mợ Diệp, kể lại mấy chuyện lúc mợ Diệp và Hiền còn nhỏ. Cảm giác này thân thương quá đỗi khiến mợ Diệp quên hết muộn phiền mấy ngày hôm nay.
Những ngày ở nhà thầy mẹ là những ngày vui vẻ, bình yên nhất của Diệp. Tối nào cậu Nhân cũng sang ngủ cùng mợ, cứ lúc nào xong việc là cậu sang, có hôm công ty họp đến muộn, mợ dặn cậu cứ về biệt phủ ngủ nhưng đến mười một giờ đêm cậu vẫn mò sang với mợ. Cậu bảo không có mợ cậu không ngủ được, nên dù muộn cậu cũng phải sang bằng được.
Mợ Diệp ở nhà ông bà Quyết Thắng gần mười thì Hiền cũng đi công tác về. Vốn định ở thêm chơi với em gái vài ngày nữa nhưng mợ Linh gọi mợ về. Chẳng là mấy ngày nữa là đám giỗ bà nội cậu Nhân, chồng mợ Linh không còn nhưng vẫn là dâu trưởng trong nhà, mợ Linh muốn bàn bạc với mợ Diệp về đám giỗ. Bà Hà ngại chuyện mợ Diệp đang có bầu nên nhờ mợ Linh gọi xem ý mợ Diệp ra sao. Lúc này mợ Diệp mới sực nhớ bốn năm nay giỗ chạp đều là một tay mợ lo toan. Mợ Linh tuy là dâu trưởng nhưng mợ chỉ đứng ra sắp xếp công việc còn chuyện chợ búa, mâm cỗ đều là mợ Diệp quản. Xưa nay mợ Diệp luôn có quan niệm phúc đức tại mẫu, dù cho Hiền nói với mợ đang bầu bí sao phải lo chuyện bao đồng nhưng mợ nghĩ mợ có con là do phúc đức nhà chồng nên vẫn quyết định trở về. Trước khi trở về nhà cậu Nhân đưa mợ qua chỗ anh Luân khám thai rồi mới trở về. Anh Luân nói thai đã vào tử cung rồi, có điều tầm này chưa biết được có đậu cả hai phôi thai hay không, đợi hai tuần nữa đi khám lại mới rõ được. Nghe vậy vợ chồng mợ nửa mừng nửa lo, mừng vì có thai là thật, thai vào được tử cung rồi, lo vì không biết rốt cuộc có được song thai như mong muốn không.
Khi về đến nhà bà Hà không ở nhà, ông Hoàng thì ở công ty, mợ Linh cùng con Tú đi xuống nhà ông bác mời giỗ chỉ còn cô Bích với thằng Tôm trên phủ. Thấy cậu Nhân đưa mợ Diệp về cô Bích lại bắt đầu mỉa mai:
– Chị Diệp có thai thôi mà làm quá lên thế? Em có bầu vẫn đi làm hùng hục, đẻ xong vẫn ngon lành cành đào. Chị cứ làm như trên đời này mỗi mình chị chửa không bằng, còn bày đặt về nhà ngoại dưỡng thai giờ mới vác cái mặt lên.
Con Ly đang mang bát đi rửa, đi qua thấy vậy cũng xía vào:
– Chả thế hả cô Bích, con của mợ Diệp là con vàng con ngọc, là cháu đích tôn của nhà họ Hồ thì mợ ấy có quyền muốn làm gì chẳng được. Sau này đống tài sản kếch xù cũng là của đứa bé trong bụng mợ ấy thôi.
Cô Bích nghe xong trợn mắt nói lớn:
– Mày nghĩ ra à? Tài sản này chia đều, cháu ngoại cháu nội đều có phần, vả lại còn chưa biết con chị ta là trai hay gái đích tôn với đích nhôm cái gì?
Cậu Nhân thấy vậy thì quát:
– Mày bớt cái mồm lại cho tao nhờ. Từ ngày mày về đây chưa có ngày nào nhà được yên ổn. Diệp, em về nhà đi, tính con bé này là thế không cần chấp nó làm gì cho mệt đầu.
Mợ Diệp vốn là không chấp, biết tính cô Bích rồi giờ lại có bầu mợ bỏ ngoài tai. Cậu Nhân ở lại mắng cô Bích thêm vài câu rồi đi ra công ty. Mợ Diệp về nhà nằm lên giường ngủ một giấc cho đỡ mệt. Khi còn đang say sưa trong giấc ngủ mợ nghe tiếng loáng thoáng người bên ngoài liền ngồi dậy. Có tiếng con Giang cất lên:
– Đây là thuốc bà cắt bên nhà ông lang Tuyền về, bà bảo uống thuốc này nhất định sẽ sinh được con trai. Mày mở cửa để tao mang vào cho mợ Diệp uống, bà dặn phải bảo mợ uống hết cho bằng được.
Tiếng con Hồng đáp lại:
– Mợ đang ngủ, mày cứ về đi để tí tao mang vào sau.
– Thuốc này uống lúc nóng mới được, mày cứ mở cửa cho tao đi.
Mợ Diệp nghe đến đây, trên môi khẽ nở nụ cười nhàn nhạt. Mợ đứng dậy mở cửa ra nhìn bát thuốc trên tay con Giang rồi sáng mắt lên nói:
– Thuốc này sinh con trai thật sao? Uống vào chắc chắn sẽ có con trai chứ?
Con Giang nhìn mợ Diệp, gật đầu chắc nịch:
– Chắc chắn sẽ có, ông lang Tuyền nổi tiếng, cắt cho mười người thì mười một người sinh con trai rồi.
– Hồng, bê vào đây cho mợ uống.
Con Hồng nhìn bát thuốc chần chừ, mợ Diệp thấy vậy thì quát:
– Mợ bảo mang vào đây cho mợ mà. Nhanh lên, hay mày muốn mợ không đẻ được con trai? Lấy bát thuốc mang vào đây.
Con Hồng chau hai hàng lông mày lại, nhưng không dám cãi cầm bát thuốc nóng hổi vào nhà. Mợ Diệp đưa mắt về phía con Giang khẽ nói:
– Mợ cảm ơn. Thôi em về đi, để mợ đánh răng xong rồi uống, mồm miệng đắng ngắt quá.
Con Giang liếc nhìn bát thuốc vẫn không nhúc nhích. Mợ Diệp lại hỏi:
– Sao thế em? Em còn chuyện gì à? Mà từ mai em nấu thuốc xong cứ mang xuống đây cho mợ nhé. Đợt này mợ phải cố kiếm được thằng cu cho cậu Nhân mới được.
Con Giang nghe vậy thì như mở cờ trong bụng, mợ Diệp cũng đi vào trong, khép hờ cánh cửa lại. Do góc khuất nên con Giang không nhìn được bên trong, chỉ nghe tiếng uống thuốc ừng ực, thi thoảng còn dừng lại vì thuốc vẫn hơi nóng. Con Giang không dám rời đi, đến khi cửa mở ra, thấy bát thuốc hết sạch, trên mép mợ Diệp còn dính ít cặn thuốc nó mới vui vẻ cầm cái bát nhảy chân sáo lên nhà. Lúc này con Hồng mới đi vào trong bồn cầu xả sạch bát thuốc nó đã đổ đi. Nó nhìn mợ Diệp cười nhỏ:
– Thế mà em tưởng mợ uống thật luôn á. Ban nãy em còn định giả vờ ngã để thuốc vì sợ mợ uống thật, con ranh kia tưởng mợ uống nên vui lắm.
Mợ Diệp nhìn con Hồng, trong nhà này ngoài nó thì đám giúp việc mợ gần như không tin tưởng ai. Con Hồng là con hầu cũ ở nhà mợ từ lúc mợ mới mười lăm, mười sáu tuổi. Đến khi mợ lấy chồng ông Thắng cho nó đi theo mợ để hầu hạ vì sợ mợ không quen người lạ. Con Hồng tuy ít tuổi nhưng nhanh nhẹn, tháo vát, cẩn thận lại được việc nên con Giang muốn giở trò với mợ cũng khó. Cơm nước, chợ búa hàng ngày, nó đều tự tay làm hết, ngay cả giặt quần áo cho mợ nó cũng giặt riêng chứ không giống như mợ Linh để con Giang làm tất.
Con Hồng lau dọn qua nhà cho mợ Diệp rồi đi ra sau vườn nhổ cỏ. Lúc mợ Diệp đang ngồi gọi điện buôn với Hiền thì cô Bích cũng đi xuống. Thấy vậy cô liền lên tiếng:
– Chị lên nhà nấu cho mẹ con tôi bát phở.
Nấu ăn thì mợ Diệp không ngại, nhưng người làm ở trong nhà có, cô Bích sao không sai con Giang mà lại phải bảo mợ? Mợ hỏi, cô Bích liền hừ lạnh đáp:
– Mẹ gọi con Giang nó đi mua đồ để chuẩn bị cơm tối rồi, tí mẹ về sớm, con Tú không ở nhà, con Hồng thì đang làm cỏ, tôi thai đôi bụng dạ to thế này làm sao mà nấu được?
Mợ Diệp thấy cô Bích nói vậy thì thôi, dù gì cũng là em chồng mợ, ăn nói khó nghe nhưng mợ cũng không muốn nhỏ nhen chấp vặt nên đứng dậy đi về phủ lớn nấu cho thằng Tôm và cô hai bát phở gà. Nấu xong lên cô Bích vẫn đang xem điện thoại trong buồng còn cười ha há trong đó, thằng Tôm đói nên ra ăn trước bát của mình vào cô Bích vẫn chưa chịu ra. Mợ Diệp gọi cô Bích xong cô chẳng cảm ơn được câu nào còn gắt gỏng nói mợ cứ về đi, tí cô ăn rồi đóng rầm cửa buồng lại. Mợ chẳng hơi đâu mà chờ cô ra ăn nên về nhà ngồi lướt xem mấy video hài rồi lướt facebook. Khi đang lướt mợ bỗng thấy có lời mời kết bạn từ một người có tên Kim Ngọc Yến. Mợ nhấn vào ảnh đại diện, lúc này mới nhìn rõ ra đây là nick của chị Yến, người yêu cũ cậu Nhân. Mợ hơi dừng lại, sao chị ấy lại kết bạn với mợ? Còn chưa biết phải đồng ý hay từ chối đột nhiên mợ nghe tiếng chạy ầm ầm, con Hồng hai tay vẫn còn dính ít đất giọng bàng hoàng, run rẩy nói:
– Mợ ơi… mợ ơi… không xong rồi. Cô Bích… cô Bích không xong rồi. Cô Bích bị ra máu… không xong rồi mợ ơi. Ăn xong phở thì cô bị vậy, mợ ơi…
Con Hồng chắp vá từng từ. Diệp không nghĩ được gì lao thẳng lên biệt phủ, đến nơi cũng thấy người cô Bích tái xanh, cả người nhễ nhại mồ hôi, dưới quần là máu thấm ra. Bà Hà cũng về từ lúc nào không biết, bà đỡ cô Bích, hoảng hốt gọi cứu thương. Cô Bích ngước lên nhìn mợ Diệp, ánh mắt lờ đờ, đau đớn nhưng vẫn đầy lửa hận. Thế nhưng có lẽ cô quá đau, không sao nói được, bát phở trên bàn hết sạch, trống trơn. Cô Bích túm lấy tay bà Hà, chữ được chữ mất:
– Đau… mẹ ơi con đau… là… chị… là chị ta… là chị ta… chị ta cho thuốc gì vào bát phở… mẹ ơi
Nói đến đây, cô cũng như không thở được, tiếng thở hổn hển, mồ hôi rịn ra từ trán, thấm vào tóc ướt nhoẹt. Mợ Diệp nhìn cô Bích, bàng hoàng tột cùng!
***
Lời tác giả: Biết là truyện mới, nhưng các chị ơi tương tác cho em có động lực ra đều với nha. Mọi người cứ theo dõi, càng về sau sẽ càng hấp dẫn đó ạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!