Chị Em Song Sinh
Phần 23
Món quà cuối cùng cũng kịp trao, trao trọn vẹn cho hai kẻ đốn mạt nhất trên cõi đời này. Diệp bình thản nhìn hai con người trước mặt, đôi mắt đen láy như muốn nuốt trọn tất cả hận thù vào trong. Con Hiền đột nhiên buông thõng tay ngã phịch xuống đất, đôi bàn tay đầy máu me lại bấu xuống nền đất lạnh lẽo, lắc đầu một cách điên cuồng, giọng nói như bị rút hết sinh lực:
– Không thể nào… không thể nào.
Đây mới chính là cảm giác sống không bằng chết, cảm giác bị giày vò, đày đoạ ngày này qua ngày khác cuối cùng đâm cho một nhát dao, không sao giãy giụa, cũng không sao phản ứng được. Con Hiền cảm tưởng như người trước mặt đang cầm một dây siết chặt vào cổ nó, bức nó không sao thở được nhưng lại không giết nó luôn mà lôi kéo hành hạ đến tê liệt đầu óc.
Vì sao? Vì sao Diệp còn sống? Nó ngồi như bất động dưới nền đất, đây còn kinh khủng hơn cả đày xuống mười tám tầng địa ngục. Người mà nó căm hận nhất, tưởng đã giết chết được trở về đúng ngày hôm nay, ngày mà nó đã hoàn toàn suy sụp, không một lối thoát. Mà không! Diệp trở về rất lâu rồi mới phải! Chỉ là nó không hề nhận ra, chỉ là nó không hay biết gì. Đến giờ phút này nó mới hiểu được ra, hoá ra tất cả những việc nó làm đều là chính tay nó bị Diệp quay vòng, đều là một cái bẫy mà nó tưởng nó đã đắc thắng rồi.
Nhân cũng giống như con Hiền, hoàn toàn sụp đổ. Hắn loạng choạng không bấu víu nổi, không thể tin cô gái mà hắn thương thầm, nhớ trộm lại chính là người vợ đoản mệnh mà hắn đã đẩy vào con đường chết. Có lẽ đời này, giây phút này là nỗi ám ảnh kinh hoàng, tuyệt vọng nhất của hắn. Hắn nghiêng đầu, từ khoé miệng khó khăn lắm mới lắp bắp ra được một chữ:
– Diệp… Diệp…
Có vẻ như đến tên của Diệp hắn cũng không còn sức mà gọi. Đột nhiên hắn ngửa cổ lên trời, ngã ra đất rồi tu lên khóc như một kẻ điên. Tất cả đều không còn, tất cả đều mất sạch, công ty, sức khoẻ, tư cách của một thằng đàn ông, và đến giờ, một niềm tin sống cũng đã bị triệt tiêu hoàn toàn. Bà Hà đang ngồi trên giường thấy Nhân như vậy hoảng hốt lao đến giọng run run:
– Sao vậy con? Sao vậy? Có chuyện gì vậy?
Hắn không sao đáp lại, gương mặt tưởng như biến dạng, méo mó dị thường, cố gắng lắm mới ngước lên nhìn Diệp vẫn không sao có thể nghĩ ra một kịch bản thế này. Cổ họng hắn phát ra những tiếng ư ư, tiếng nói cũng méo mó như vẻ mặt kia:
– Sao lại là cô?
Nếu đã biết, thì không cần giấu thêm nữa, Diệp cũng đã chờ ngày này quá lâu rồi, ngày cô sống đúng với cái tên của mình, với thân phận thật sự của mình. Cô hơi cúi chân xuống, chợt cười ré lên. So với điệu cười lần trước, lần này còn mang thêm cả sự quỷ dị của một người đội mồ sống dậy. Nhân nghe tiếng cười, cả người lạnh buốt như rơi vào hố băng, còn bà Hà đã dần nhận ra cô gái mà bà yêu quý trở nên lạ lùng, khác hẳn vẻ quý phái, dịu dàng thường ngày. Diệp nhìn bà Hà, lại liếc nhìn Nhân và con Hiền, giọng nói cao vút cất lên mang theo cả ý cười:
– Nếu đã biết rồi sao còn hỏi vì sao? Chồng cũ, anh không vui khi gặp lại tôi sao?
Nhân bất giác lùi lại, tiếng nói khác, gương mặt khác, vậy mà lại là Diệp. Trông hắn giờ có khác gì một cái xác chết ngâm nước lâu ngày không cơ chứ? Diệp đâu đã làm gì? Là tự con Hiền và hắn đánh nhau chí mạng, là tự con Hiền và hắn đày đoạ nhau thành ra thế này, từ một gã đàn ông mạnh khoẻ biến thành một tên liệt dương, sự nghiệp tan tành, còn không có cả con trai nối dõi tông đường. Than ôi! Báo ứng này xem chừng nặng nề quá, nếu được chọn chết chi bằng chết còn nhẹ nhàng hơn. Quãng đời còn lại sống trong sự chửi rủa của người đời, không thể lấy ai, không thể sinh con, không thể vực dậy nổi Hoàng Hà, thậm chí có khi còn phải ngồi tù thì thế nào đây? Cái chết còn nhẹ nhàng gấp trăm ngàn lần quả báo thế này. Bà Hà nhìn Diệp, còn chưa kịp lên tiếng cô đã cất lời chào:
– Chào bà! Mẹ chồng cũ của tôi.
Bà Hà nhìn theo khuôn miệng của Diệp, từng câu, từng chữ phát ra khiến bà chết lặng. Cố nhân tương phùng, nhưng cả nhà họ Hồ đâu ai muốn tương phùng thế này. Bà ta đưa tay lên miệng chợt gào lên:
– Không thể nào là con Diệp được! Nó chết rồi, nó chết rồi cơ mà?
Chết? Diệp lại cười, cô cười ngặt nghẽo rồi đưa đôi tay thon dài chạm lên má bà Hà, móng tay được sơn kỹ lưỡng đáp lại:
– Phải! Diệp chết rồi, con Diệp ngốc nghếch để bà dắt mũi quả là chết rồi. Còn tôi, con Diệp mang theo nỗi hận thù sâu sắc đám người bỉ ổi các ngươi thì vẫn sống. Phải sống chứ, sống để mở mắt thật to mà thấy ngày hôm nay, ngày cả nhà họ Hồ, từ trên xuống dưới bị báo ứng nặng nề.
Bà Hà vốn đã xanh xao, mái tóc bỗng như bạc thêm, cái gì mà Trúc yêu quý, cái gì mà đây mới xứng là con dâu của bà. Đúng là vở hài kịch, mà bà ta xứng đáng được trao giải diễn viên hài xuất sắc. Diệp nghĩ thôi cũng đã buồn cười, vài tiếng trước còn nắm tay nắm chân cô, còn tiếc nuối thiết tha cô, nay bỗng hoang mang, hoảng loạn như gà cắt tiết. Hả hê không? Cô hả hê lắm, có gì mà không hả hê chứ? Cô đâu bao dung vị tha tới mức nhìn kẻ ác đền tội mà đau lòng thay?
– Vì sao? Vì sao? Vì sao cô lại làm thế? Tất cả những chuyện này đều là cô làm đúng không? – bà Hà điên cuồng gào lên hỏi, chính bà ta cũng còn chẳng biết bà ta đang hỏi cái gì.
– Vì sao? Bà còn hỏi tôi được câu này? Bà nên tự hỏi lại cả nhà bà, cớ vì sao vì chút tiền tài mà hại chết mẹ tôi, hại chết con tôi? Tôi nói cho các người biết, thế này thôi sao, còn chưa xong đâu, tháng ngày sau này mới là địa ngục của các người. Cứ chờ đi, tội ác của các người còn phải để pháp luật trừng trị, mày, bà ta và cả hắn ta, đều không ai thoát nổi đâu. Nhân! Tôi nói cho anh biết, anh nghĩ anh không liên quan đến vụ án của tôi là anh thoát sao? Sai phạm của Hoàng Hà chắc anh chưa quên, đút lót, hối lộ quan trên chắc anh còn nhớ, tham gia vào đường dây thao túng thị trường cổ phiếu chắc anh thoát nổi tù?
Nhân nhìn Diệp, người đàn bà nhu nhược, hiền lành trước kia hắn đã quên dần hình ảnh cô. Cô đứng dậy, dẫu một vết sẹo dài trên bụng hắn vẫn không sao có thể quen được. Hắn không thể quen nổi hình ảnh người đàn bà ngời ngời khí chất, ăn nói sắc bén này lại là vợ cũ của hắn. Pháp luật trừng trị sao? Hắn đã không còn gì, giờ còn bị đi tù, sao có thể chịu nổi đây? Hắn đột nhiên lao vào cô, túm lấy chân cô khóc nấc lên van xin:
– Diệp! Tôi xin cô, không còn tình cũng còn nghĩa, báo ứng thế này đã quá đủ rồi. Xin cô hãy dừng lại đi, xin cô hãy dừng lại.
Diệp hất tay hắn ra, cô nhìn hắn, dùng ánh mắt sắc lạnh đáp lại:
– Dừng lại? Vậy cho tôi hỏi người đã từng dừng lại với tôi chưa?
Nhân lúc này đã chẳng còn nghĩ được gì, hắn ta trút tất cả chậu nước bẩn lên người con Hiền nói:
– Đều là cô ta, gia đình tôi không hề liên quan. Tất cả mọi chuyện đều do cô ta. Xin cô hãy dừng lại cho gia đình tôi một cơ hội, còn cô ta mới là kẻ đáng bị quả báo. Cô muốn tôi làm gì tôi đều nghe theo.
Vô liêm sỉ! Diệp kinh tởm loại người hèn hạ như hắn ta. Con Hiền thì túm lấy hắn gào lên:
– Đồ khốn! Đồ khốn! Chính anh là người giục tôi lập mưu chiếm tài sản của chị ta. Sao anh dám đổ mọi tội lỗi lên cho tôi?
Người chồng của nó đấy! Người chồng trên cả danh nghĩa và pháp luật, một cái đám cưới tuy không to nhưng vẫn đầy đủ lễ lạt. Lấy một gã đàn ông đã không đầy đủ chức năng sinh lý, còn hèn hạ cỡ này, chỉ vì cái chấp niệm điên rồ mà nó làm vợ hắn ta. Nó trợn mắt nhìn hắn, bỗng chốc cảm thấy thương tâm cho chính cuộc đời mình. Làm vợ hắn được chục ngày ngắn ngủi, nó đã từng hạnh phúc chưa? Hay ngày đêm đầu óc đều điên cuồng tìm một lối thoát cho mình. Không phải Diệp sống lại, mà lấy phải loại người như Nhân mới là quả báo kinh khủng nhất với nó. Nhân đẩy nó ra, hắn ta vung tay vả cho nó một cái, máu mũi con Hiền bỗng tuôn ra ồng ộc. Hắn gầm lên:
– Tất cả tại mày, nếu không gặp mày thì cả nhà họ Hồ đã không thành ra thế này.
Dường như không thể trút lên ai, cả Nhân và con Hiền đều chỉ có thể trút lên nhau. Con Hiền cũng không kém vung tay đánh lại hắn ta liên tục chửi rủa:
– Dây phải cái loại mày là nỗi nhục nhã của tao. Loại đàn ông hèn hạ, thật may mày cũng bị liệt dương. Báo ứng của cả họ Hồ đấy.
Nhưng sức con Hiền sao đấu lại được với Nhân? Hắn ta bạt mạng mà đánh, con Hiền cuối cùng không đánh nổi nữa điên cuồng vớ lấy giày cao gót mà phang lên đầu hắn ta. Tiếng kêu gào chửi rủa om cả phòng bệnh. Bà Hà nhìn con trai con dâu đánh nhau chỉ có thể gào khóc van xin dừng lại. Nhưng cơn ác mộng này chẳng ai có thể dừng nổi. Diệp nhìn con Hiền và Nhân, ai cũng đổ lỗi cho đối phương nhưng không một kẻ nào dám thừa nhận tội ác của mình. Có đến chết cũng không thể hối cải đâu. Đánh nhau đi! Đánh nhau to lên, Diệp cười nhạt, cô thích nhất là những khoảnh khắc thế này đây, khoảnh khắc lũ người khốn nạn này tự diệt nhau.
Có điều giờ cô cũng không rảnh mà ở lại xem kịch hay lùi chân lại đi ra ngoài. Thấy Diệp đi ra, trong giấy lát Nhân khẽ buông con Hiền ra, gương mặt hắn bị cào, bị đánh, da thịt chằng chịt những vết thương. Hắn không màng gì nữa rồi cầu xin Diệp:
– Tôi cầu xin cô, hãy nghĩ đến những tháng năm bên nhau, tha cho gia đình tôi một con đường sống. Cũng là do tôi nông nổi, lẽ ra tôi không nên dây vào cô ta.
Đến giờ này hắn vẫn có thể nói ra nói ra những lời như vậy. Diệp dứt khoát rút chân, cô còn chẳng muốn đánh hắn cho bẩn tay mà nhếch môi đáp:
– Tháng năm bên anh là tháng năm tôi muốn quên đi nhất, nghĩ đến sao? Nghĩ đến chỉ có căm hận mục xương nát tuỷ thôi. Không phải chỉ nó đâu, cả nhà anh đốn mạt từ trên xuống dưới rồi. Cầu xin tôi để làm gì? Anh làm cho mẹ tôi sống lại, cho con anh sống lại đi thì tôi tha cho? Đừng giả nhân giả nghĩa với tôi, hãy tự sám hối trước vong linh đứa con trai đã chết của anh đi. Làm được không?
Tất nhiên là không thể rồi. Hắn ta lặng lẽ nhìn Diệp, cuối cùng cũng từ từ buông tay khỏi chân cô lại khóc như một kẻ điên. Giá mà năm ấy hắn yên ổn sống với cô, sinh ra đứa bé ấy mọi chuyện đã không thành ra thế này. Nhưng cuộc đời đâu có chữ giá như? Trên gương mặt hắn là những giọt nước mắt ân hận, chỉ đáng tiếc đã quá muộn rồi. Con Hiền nhìn Nhân, đến cuối cùng hắn vẫn không yêu nó, đến cuối cùng một chút tình yêu hắn cũng không dành cho nó. Mưu mô từ nhỏ, ác độc từ nhỏ, cố giành giật những thứ không phải của mình để rồi cuối cùng được gì, một đứa con gái mới chỉ hai mươi mấy tuổi mà mất tất cả, nó thật sự không còn gì nữa rồi. Nó cuối cùng cũng khóc, vừa khóc vừa nhìn Diệp run lẩy bẩy nói:
– Chị! Chị ơi.
Hai tiếng chị ơi, mới nghe Diệp đã cảm thấy buồn nôn. Cô thực ra còn không đủ kiên nhẫn mà nghe nó giải thích dù chỉ một lời. Chỉ cần nó mở miệng cô đã thấy bẩn thỉu. Hai mươi mấy năm sống cùng nó, nỗi nhục nhã, đau đớn đã lên đỉnh điểm rồi, cô thừa biết nó sẽ định nói gì, nhưng cô đã không như xưa nữa rồi, không phải tỏ ra đáng thương là sẽ nhận được sự thương xót của cô. Thế nên cô chỉ nhìn nó rất lâu, rồi đáp lại:
– Đừng gọi tao là chị! Cuộc đời tao, nghiệp báo nặng nề nhất chính là làm chị của mày. Trước khi mở miệng gọi được chữ chị thì hãy nhớ những gì đã làm với tao. Mà nếu mày quên thì cũng không sao cả, mình tao nhớ là đủ rồi. Tao đã làm đến những chuyện này, thì có nghĩa sẽ không bao giờ dừng lại, không bao giờ tha cho mày. Không cần nói thêm gì đâu, tao biết mày sẽ nói gì chứ. Nhưng loại như mày tao không muốn phải dài dòng.
– Đừng mà chị ơi, đừng mà, em xin chị, cầu xin chị tha cho em một con đường sống. Là em nông nổi, là vì em nghe lời hắn nên mới làm ra những chuyện như vậy.
Con Hiền khóc như mưa. Năm tháng ấy Diệp quỳ dưới chân nó, van xin nó tha cho cô, nay nó lại quỳ dưới chân cô, nhưng đáng tiếc so với nó năm ấy cô giờ còn tàn nhẫn hơn nhiều. Cô đưa tay vuốt mái tóc nó như hồi nó còn nhỏ rồi đột nhiên túm lấy cả nắm tóc gằn giọng đáp:
– Tha cho mày khác gì tao đang tạo nghiệp cho chính tao. Tha sao? Mày mơ đi! À có nên chúc mừng không nhỉ, chúc mừng mày đã lấy được người đàn ông trong mộng của mình. Chúc mừng mày đã đạt ý nguyện của mày, chúc mừng hạnh phúc hai chúng mày, chúc vợ chồng mày đầu bạc răng long.
Nói đến đây Diệp bỗng cười chế giễu, cô cầm chiếc áo khoác lên mặc vào. Bên ngoài rất nhiều người tò mò nhìn vào. Đột nhiên có người khẽ sửng sốt nói:
– Đây chẳng phải người nhà họ Hồ sao? Chẳng phải cái đám ác quỷ đang hot trên mạng sao?
Con Hiền vốn định lao về phía Diệp nhưng cô đã nhanh chân đi ra ngoài. Quỳnh ngồi bên trong, cô cũng từ từ đứng dậy đi về phía đám đông giả vờ nói:
– Bác và anh chị ở lại. Em về có chút việc.
Chẳng ai còn tâm trạng mà quan tâm đến lời cô. Không biết cô ra hiệu gì với người phụ nữ đang cầm hộp cơm, chị ta đột nhiên cầm hộp cơm ném thẳng về phía con Hiền, bà Hà và cả Nhân đang ngồi suy sụp dưới đất rồi gào lên:
– Hoá ra đây là đám ác quỷ giết con dâu, giết cháu nội, giết cả mẹ con dâu luôn. Trời đất ơi, không thể tin có loại người này ngoài đời. Mọi người ơi, đây chính là cái đám người giết chết con dâu, giết chết cháu nội để chiếm đoạt tài sản đây này. Còn giết chết vợ chồng em ruột đó mọi người ơi.
Cả ba kẻ đã suy sụp, nay bất ngờ bị ném hộp cơm lên người, thức ăn toàn là cá bay thẳng lên đầu từng người một. Con Hiền ngước mắt lên đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người phụ nữ đó. Nhưng nó làm gì đã kịp đáp trả, theo hiệu ứng đám đông, có người liền đáp về phía ba kẻ đốn mạt hộp canh đang ăn dở, rồi liên tiếp là rau củ quả, thức ăn thừa, có người còn hất cả hộp mắm tôm đang chấm bún đậu lên người bà Hà. Vài người đứng quay phim, nỗi nhục nhã dài bất tận, tiếng chửi rủa như những nhát dao chém thêm lên đám người ấy cho bằng chết. Khi cô Bích vào, cô còn chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra đã phải chịu trận chung. Căn phòng bệnh hỗn loạn như bãi chiến trường đến khi các y bác sĩ đang ăn trưa nghe tin cũng tức tốc lao về. Lúc này đám người mới vội vã tản ra nhưng đã quá muộn rồi, rau củ quả, cơm canh ướt sũng cả bốn người, có gột rửa cỡ nào cũng không thể hết mùi tanh tưởi. Bà Hà khóc suốt từ đầu đến cuối, khóc nhiều đến mức người ta tưởng như tất cả nước mắt năm mươi mấy năm nay bà dồn vào những phút giây ấy. Có sống tiếp cũng chẳng thể ngẩng đầu lên nổi, đi ra đường người ta sẽ chửi rủa bà không thôi. Quá nửa đời người rồi, tuổi già lại sống trong sự quẫn cùng, khổ sở thế này sao bà có thể chịu nổi đây?
Khi bà còn đang khóc bên ngoài một đội công an cũng đến. Ban đầu còn tưởng rằng vì vụ náo loạn của bệnh viện nên công an đến điều tra, thế nhưng không phải, người công an khoảng độ ba mươi tuổi bước vào, nhìn con Hiền đang ngồi dưới đất, xung quanh vương vãi cơm cháo giơ thẻ ngành lên rồi nói:
– Chúng tôi có lệnh bắt tạm giam cô Lưu Thanh Hiền về tội giết người không thành! Mời cô theo chúng tôi về cơ quan điều tra để làm rõ hơn.
Con Hiền tai ù đặc đi, nó không đứng dậy nổi nữa nhưng đã bị công an lôi đi bởi nó không thể nghĩ rằng mọi chuyện lại nhanh đến như vậy, mọi chuyện liên tiếp ập đến, nó không ngờ Diệp còn ra tay tàn nhẫn hơn cả nó nghĩ, nó không ngờ con chị gái ngu đần của nó lại tàn ác đến vậy, chỉ có thể khóc rú lên phản kháng. Nhưng công an cả tốp, nó có giãy giụa cũng không sao giãy nổi, cuối cùng cũng bị lôi đi. Nó như con thú điên gào thét giữa bệnh viện, nhưng chẳng có ai thương cảm, người ta còn hả hê vô cùng. Nhân nhìn con Hiền, nó bị bắt đi rồi, hắn bỗng cảm sợ hãi, có khi nào ngày tàn của hắn sắp đến trong mai kia không? Không chỉ hắn bà Hà, cô Bích cũng rơi vào một trạng thái chết… chết trong sự quẫn bách.
***
Quỳnh trở về nhà, cô nằm xuống giường ngủ một giấc. Hình như lâu lắm rồi cô mới được ngủ một giấc ngon như vậy. Cô còn chẳng thay quần áo, nằm lên giường ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô thấy có ai đó nâng cô dậy, cởi áo khoác bên ngoài, còn cởi giày cho cô. Mùi hương này quen lắm, hương thơm của người đàn ông mà cô yêu. Cô còn nghe tiếng anh lẩm bẩm:
– Lúc nào cũng vậy, không có lúc nào là tự biết chăm sóc cho mình cả.
Cô nghe tiếng Vũ cằn nhằn, không hiểu sao từ khoé miệng lại nở một nụ cười mãn nguyện. Vũ ngồi ở dưới chân giường, anh thấy đôi chân cô vì đeo giày cao gót quá lâu mà mắt cá sưng lên liền nhẹ nhàng đưa tay chạm lên xoa bóp cho cô. Quỳnh cảm thấy rất dễ chịu, hồi trước khi mới cấn bầu, cô suốt ngày giả vờ kêu than đau mỏi chân hành Vũ đêm nào cũng dậy bóp chân cho cô. Nghĩ đến đây cô bất giác thấy hơi nghẹn lòng lại. Thế nhưng dường như Vũ nhận ra được, anh đưa tay lên vỗ vỗ lưng cho cô rồi nói:
– Ngủ đi. Đừng nghĩ gì nữa cả. Ngoan, ngủ đi em.
Nghe Vũ nói đến đây, Quỳnh lại bật cười, cô thu mình lại nhắm nghiền mắt từ từ chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài con Thanh bê nước cam vào, thấy Vũ đang bóp chân cho Quỳnh thì khẽ nói:
– Eo ơi. Mợ Quỳnh số hưởng ghê, chồng đã đẹp trai còn chiều vợ. Con xin vía, xin vía.
Vũ thấy con Thanh nói thì trợn mắt rít nhỏ:
– Nói bé thôi cho mợ mày ngủ. Chiều mày không cần nấu cơm đâu, cứ làm việc của mày đi tao tự nấu.
Con Thanh nghe xong cười tủm tỉm, trước mặt cậu lúc nào cũng lạnh như xác chết, động tý cậu mắng mợ thế nọ, chửi mợ thế kia, gọi mợ là cô này cô kia, giờ thì một câu mợ mày, hai câu mợ mày, mà dạo này cậu còn cười nhiều nữa chứ, đúng là con đuỹ tình yêu quật, làm cho con Thanh giờ còn không nhận ra nổi cậu Vũ mặt lạnh của nó nữa rồi. Nhưng không sao thấy cậu mợ nó hạnh phúc là nó hạnh phúc lây rồi, chứ cậu mà giận mợ là y như rằng trút lên nó lại khổ cái thân nó ra.
Quỳnh không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết đến khi cô tỉnh lại đã thấy trời xẩm tối. Xung quanh cô im ắng lạ thường. Cô ngồi dậy, sau một giấc ngủ dài cũng cảm thấy vô cùng dễ chịu liền vươn vai rồi đi ra ngoài. Vừa bước ra đến cửa cô cũng thấy từ bếp xộc lên một mùi thơm, mùi thơm của thịt nướng lá móc mật. Tự dưng cô đứng lặng lẽ như vậy không nhúc nhích. Sở thích của cô, từng món ăn một Vũ đều nhớ, tháng năm rất dài, là hẳn sáu năm dài đằng đẵng nhưng anh lại chưa bao giờ quên. Cô thấy mũi mình hơi cay cay, một lúc sau mới có thể đi xuống bếp được. Vũ mặc bộ đồ thể thao ở nhà, vóc dáng anh hơi cao to so với khuôn bếp. Anh vừa lật thịt vừa nói:
– Dậy rồi à? Giúp anh pha nước chấm được không?
Lời nói của anh rất tự nhiên, cô cũng cảm thấy khoảng cách của hai người ngày càng ngắn lại, dường như cô đã dần dần buông bỏ được những day dứt trong lòng, tình yêu nguội lạnh đã được anh hâm nóng dậy. Cô đứng cạnh anh, pha mắm tỏi, cảm giác thân thương ùa về. Đây đúng là gia đình nhỏ mà cô từng mong ước, chỉ là có anh, có cô nhưng lại thiếu đi con của hai người. Nếu như có thêm một đứa bé, có lẽ chuyện đau thương kia cô cũng sẽ quên dần đi, căn nhà này cũng trọn vẹn niềm vui hơn. Có điều nghĩ đến đây cô khẽ gạt đi, năm ấy bị băng huyết, cô phải cắt đi một bên buồng trứng, dẫu biết vẫn có khả năng có con nhưng tỉ lệ thấp đi rất nhiều. Nấu ăn xong, Vũ bày lên bàn, món ăn chẳng phải cao lương mĩ vị gì nhưng ngon, đậm đà rất đưa cơm, lại đúng món Quỳnh thích nên cô ăn rất ngon miệng. Thế nhưng chưa kịp ăn đến bát cơm thứ hai bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa rầm rầm. Chẳng cần đoán Quỳnh cũng biết là nhà bà Hà. Vũ đứng dậy, anh đi ra mở cửa, vừa mở ra tiếng bà Hà đã gào lên inh ỏi:
– Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà. Chắc chắn là vợ chồng mày bắt tay cùng con Diệp hại chúng tao đúng không?
Quỳnh nhìn bà Hà, đôi mắt bà ta đỏ ngầu, sưng húp, mái tóc rối bời chẳng thèm buộc lên. Cả nhà họ Hồ nay bị bức đến đường cùng, bà ta còn không thể nằm viện nổi nữa điên cuồng tìm đến đây. Phía sau ông Hoàng cũng chạy lên, bà Hà rú lên như điên dại:
– Chúng mày là một lũ khốn kiếp ăn cháo đá bát.
Nói đến đây đột nhiên bà Hà trợn mắt nhìn Quỳnh, nhìn thế nào bà ta cũng thấy cô giống Diệp bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, bỗng cảm thấy như bừng tỉnh liền lao vào cô túm lấy cổ rít qua kẽ răng:
– Mày, chính là mày. Từ lúc cưới mày về biệt phủ mới loạn lên như thế. Mày rất giống con Diệp, mày là ai? Là ai hả?
Quỳnh bị bất ngờ, cô xô bà ta ra nhưng bà ta đã giống như kẻ điên, nhảy bổ lên người cô bóp chặt cổ khiến cô không thở nổi ho sặc sụa. Vũ lúc này đã không giữ được bình tĩnh, anh xông thẳng vào lôi bà Hà ra, đôi mắt anh đỏ như máu giơ thẳng nắm đấm mạnh một chưởng vào mặt bà Hà. Bà ta bị đấm, ngã vồ xuống đất. Ông Hoàng thấy vậy liền quát:
– Thằng láo toét này, mày dám đánh bác dâu mày sao?
Vũ nhìn đôi tay mình, cả đời này anh chưa từng ra tay với đàn bà, đây lại là một mụ đàn bà năm mươi tuổi. Thế nhưng mụ ta đã đụng vào Quỳnh, một chút tự trọng anh cũng không thèm bận tâm. Bà Hà lại điên cuồng lao vào gào thét:
– Chính là mày… là mày đúng không? Là mày bắt tay với con Diệp hại cả nhà họ Hồ đúng không?
Vũ nhìn nhìn bà Hà lại thêm một cú đấm, hai mắt hằn đầy tia tức giận gầm lên:
– Bà dám đụng vào cô ấy lần nữa thì cái mạng già của bà cũng không giữ được đâu.
– Mày… mày… – ông Hoàng tức giận không nói nên lời. – chúng mày cút khỏi đây!
Vũ nhìn ông ta, người bác ruột cùng chung dòng máu với anh nhưng cả đời này anh lại ước đừng bao giờ là cháu ông ta thì tốt hơn. Anh phủi tay, lạnh lùng chỉ tay nói:
– Cũng chẳng cần đuổi đâu, vợ chồng tôi sẽ tự đi. Nhưng đừng quên, biệt phủ này chỉ có một nửa của nhà ông, nửa còn lại là của cha mẹ tôi, thế nên ông không có tư cách đuổi tôi đi. Tiện thì ông bà cút ra khỏi nhà tôi, tôi muốn đi lúc nào, ở lúc nào cũng không cần thông báo với ông bà
Bà Hà uất nghẹn, nhưng cú đấm vừa rồi của Vũ đã khiến bà ta không dám đụng vào hai. Mười năm trước, hai mươi năm trước bà ta có thể đánh anh, hành hạ anh, nhưng giờ thì khác rồi, anh không còn là thằng nhóc con tay không tấc sắt để bà ta thích làm gì thì làm, còn vợ chồng bà ta sống đến ngần này tuổi rồi đến cuối đời lại không ngẩng đầu lên nổi, báo ứng đến thật đúng lúc. Trên đời này phàm làm việc ác thì sẽ nhận nhân quả thích ứng, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Chẳng đợi bà ta phản ứng, Vũ đã dùng sức mình lôi bà ta ra khỏi nhà rồi đóng sầm cửa lại. Khi xác định Quỳnh không sao, gương mặt anh mới giãn ra, thế nhưng bữa cơm lại chẳng nuốt nổi nữa.
Suốt đêm ấy trên biệt phủ loạn lên, tiếng khóc của bà Hà kéo dài, bất tận, thê lương. Hôm đám tang cho Diệp bà ta khóc, nhưng là những giọt nước mắt giả tạo, đến hôm nay mới những giọt nước mắt mới chân thật làm sao. Nhân đêm ấy không về, hắn lo tìm đường chạy vạy cứu cả nhà hắn khỏi con đường tù tội, thế nhưng Hoàng Hà đã nổi lềnh phềnh trên mạng xã hội, không ai có thể giúp hắn, mà thật ra là không ai dám giúp hắn nữa cả.
Trên biệt phủ loạn là thế nhưng dưới nhà Quỳnh và Vũ lại bình an vô cùng. Tất nhiên anh và cô sẽ đi khỏi đây, phải đi chứ, biệt phủ tanh tưởi thế này chắc chắn không phải là nơi để hai người ở. Nhưng phải xem hết kịch đã, xem rồi đi cũng chưa muộn. Có Vũ bên cạnh Quỳnh rất yên tâm, cô biết với bản lĩnh của anh đám người này cũng chẳng dám đụng đến cộng lông chân của cô, có anh ở cạnh, cô thật sự rất an lòng.
Thật ra Vũ cũng muốn đưa Quỳnh ra khỏi đây luôn, ngay tức khắc trong đêm ấy. Anh không muốn cô phải chịu tổn thương dù là một tổn thương nhỏ. Nhưng Quỳnh còn muốn ở lại, cô còn muốn tận mắt đợi pháp luật trừng trị đám người này cô mới hả dạ mà đi. Mụ Xuân sáng nay sẽ lên công an, toàn bộ thông tin về việc làm sai trái của Nhân, Diệp cũng đều đem đi nộp, việc của chị em cô chỉ là chờ đợi mà thôi. Vũ cũng không muốn ngăn cản cô, nếu cô đã muốn như vậy anh ở lại cùng cô. Anh không sợ nguy hiểm, bởi đám người kia giờ còn đang lo chạy vạy chắc chắn sẽ không thể đụng được vào anh. Vả lại nhà này anh lắp camera hết cả rồi, anh đã luôn chuẩn bị cho mọi tình huống xấu nhất nên có thể coi là yên tâm mà ở được.
***
Diệp ngồi lặng lẽ trong khách sạn xa hoa. Cô xem hết đoạn video cả nhà họ Hồ bị ném đồ ăn đang lan truyền trên mạng mà cảm thấy đáng lắm. Không có gì kinh khủng bằng mạng xã hội, tội ác mà đã lan truyền trên mạng xã hội có bỏ xứ cũng chẳng làm lại từ đầu được. Con Hiền bị bắt đi vì cô đã báo án, mang đoạn video nó bắt cóc cô, cộng thêm hai tên đàn em ra đầu thú nên mới bị bắt nhanh đến vậy, nhưng đám người nhà họ Hồ thì vẫn cần phải chờ đợi thêm vì mụ Xuân đêm qua mụ Xuân mới từ Hà Nội trở về để ra đầu thú. Tất cả công lao này đều phải cảm ơn đến anh Phan, cho đàn em doạ dẫm, làm tâm lý, thậm chí ngày đêm canh chừng mụ ta mới chấp nhận ra đầu thú. Đằng nào anh Phan cũng nắm đằng chuôi rồi, ra đầu thú còn được pháp luật khoan hồng, lại có anh Phan đảm bảo chỉ cần mụ ta khai hết anh Phan sẽ có cách để mụ ta được giảm án tù xuống thấp nhất, vài năm ra lại có tiền tiêu sài cả đời không hết, nghĩ thôi mụ ta cũng cảm thấy đỡ hơn là sống chui lủi thế này.
Quả báo đến với nhà họ Hồ nặng nề là vậy, Diệp hả hê là thế nhưng không hiểu sao trong tâm thức cô vẫn có một nỗi cô đơn man mác. Cô nằm nhìn lên trần nhà, nhắm nghiền mắt lại. Kể từ ngày cô nhìn thấy Luân ở dưới khách sạn anh đã không đến tìm cô thêm lần nào nữa. Giống như anh hoàn toàn biến mất, giống như anh thật sự đã không còn kiên nhẫn để ở cạnh cô. Mặc dù anh Vương vẫn giúp đỡ cô thực hiện nốt kế hoạch trả thù nhưng cô lại cảm thấy trống trải vô cùng. Cô biết cô là kẻ mâu thuẫn, cô biết là cô tự đẩy anh ra xa nhưng khi anh ra rồi cô lại vẫn không thể ngăn được rằng cô rất buồn, buồn đến vô hạn. Nhưng thôi, có lẽ thế cũng tốt, cô nên giải thoát cho anh.
Đêm, Diệp ngủ rất say, sau những tháng ngày mệt mỏi, đầu óc căng lên vì những kế hoạch trả thù nay cô đã có thể ngủ một giấc trọn vẹn. Thế nhưng nửa đêm cô bỗng mơ thấy Luân, mưa rơi lất phất anh vẫn lặng lẽ đứng dưới cây bằng lăng dưới khách sạn đợi cô. Anh đứng rất lâu, dài như cả một thế kỷ không rời đi. Cô không nghe được anh nói gì cả, chỉ thấy anh đứng như vậy chờ đợi trong câm lặng và tuyệt vọng. Tình yêu của anh, thực sự đã bị cô làm cho tuyệt vọng rồi. Cô bỗng hoảng hốt bật dậy, lúc này đã là năm giờ sáng liền vội vã nhìn ra ngoài. Thế nhưng không có ai cả, gốc bằng lăng trống trơn. Cô bỗng tự cười chính mình, con người ta khi mong chờ điều gì thì thường ảo tưởng điều đó, cô mong chờ gì chứ? Chẳng phải đang mong chờ nhìn thấy anh cho vơi nỗi nhớ nhung cô đơn trong lòng này sao?
Năm giờ sáng đã phải tỉnh dậy, thế nhưng giờ ngủ chẳng thể ngủ nổi nữa. Nghe nói biệt phủ đêm qua vui lắm, bà Hà, cô Bích khóc suốt một đêm, gia đình chú Long sau khi biết chuyện đã tống tiễn cô Bích ra khỏi nhà, gia đình chú Long tuy không quá giàu nhưng cũng khá giả, Hoàng Hà nay sụp đổ, tội ác chất chồng, gia đình chú Long không muốn bị mang tiếng vì có loại con dâu như cô Bích nên đã đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Bà Hà khóc đến mức kiệt sức, ngất đi mấy lần, căn nhà trống trải không còn tiếng cười. Vài ngày trước thôi, bà còn cháu đích tôn, còn vênh mặt lên với các cô dì chú bác hàng xóm, còn có một Hoàng Hà vững chãi. Giờ đây thì không còn gì, đứa cháu đích tôn cũng là giả dối, Hoàng Hà cũng sụp đổ, con trai bà cũng thành kẻ liệt dương, con gái bà bị nhà chồng đuổi đi, cả nhà bà đang là tâm điểm của cái xã hội này. Bà nhớ những tháng ngày chăm sóc cu Thóc, cảm thấy đau như tê liệt, nỗi đau bị lừa dối này thật sự quá lớn, nhưng lại không thể chết được, có khóc nữa, khóc mãi, khóc cạn kiệt nước mắt cũng không thể nào quay lại được như trước.
Diệp đánh răng rửa mặt xong cô liền đi xuống sảnh khách sạn. Không ngủ được thì đành đi uống cafe, gia đình Nhân đang loạn cào cào, lại có camera chạy bằng cơm trong biệt phủ, sáng nay hắn đã về biệt phủ trong trạng thái mệt rã rời, tạm thời hắn ta sẽ chưa thể đụng đến cô được.
Khi cô đi đến quán cafe đối diện khách sạn đột nhiên cũng nhận được điện thoại của tên đàn em. Đầu dây bên kia cất giọng ồm ồm:
– Chị Diệp. Con Hiền đêm qua không biết bằng cách nào mà lão Thắng nhờ được người bảo lãnh ra khỏi cơ quan điều tra rồi. Vì con nó nhỏ có người bảo lãnh vẫn được tại ngoại để điều tra. Thế nhưng nó không ở chung cư giờ đi đâu không ai hay biết. Em xin lỗi thông tin này em biết chậm quá, đêm qua em ngủ quên. Giờ em lại đang ở gần chung cư nhà con Hiền chưa về ngay được, chị phải cẩn thận nhé.
Diệp nghe đến đây, bất giác hơi khựng lại. Mặc dù con Hiền tráo đổi con, cu Thóc đã được trở về với mẹ ruột nhưng con Hiền vẫn còn đứa con gái nhỏ. Nhà họ Hồ không nhận, lão Thắng lấy đó là cơ hội để bảo lãnh cho con Hiền tại ngoại. Pháp luật Việt Nam luôn nhân từ với phụ nữ mang thai và có con nhỏ như vậy. Diệp hơi lùi chân lại, hai tên đàn em một tên đêm qua đã lên Hà Nội, một tên lại đang ở gần chung cư nhà con Hiền, cô bỗng cảm thấy một linh cảm bất an dấy lên liền vội vã túm lấy cửa kính của quán cafe để đi vào. Thế nhưng không kịp, cô còn chưa mở nổi đã thấy con Hiền từ đâu lao đến. Dường như nó đã chờ ở đây suốt cả một đêm, mái tóc nó rối bù, quần áo bẩn tưởi nhanh như chớp đã phóng thẳng đến Diệp cùng con dao sắc nhọn. Diệp nhìn con Hiền, trong gang tấc cô chỉ kịp né người, con dao nhọn ngay lập tức xiên thẳng lên cánh tay cô, một dòng máu đỏ chảy ra, cánh tay cô đau buốt. Đây mới là chó cùng dứt giậu, con Hiền nhìn thấy máu, lại rút ra chỉ trong chốc lát mũi dao nhọn ấy sẽ xiên thẳng vào tim Diệp. Thế nhưng ngay khi mũi dao ấy ập đên đột nhiên Diệp thấy một vóc dáng cao lớn lao đến, cô không kịp phản ứng chỉ thấy Luân ôm chặt cô, hứng trọn mũi dao mà con Hiền định đâm cô, mùi nước sát trùng thoang thoảng vào mũi cô. Con Hiền như điên dại khi nhìn thấy Luân, mũi dao nhọn ngay lập tức cắm lên lưng anh, như xiên rách lá phổi, máu đầm đìa đổ xuống. Diệp nhìn Luân, cô ngây người suýt hét lên, con Hiền lúc này đã như chó dại, liên tiếp đâm những nhát dao lên người Luân, anh không màng đau đớn, chỉ có thể dùng tấm lưng to lớn mà ôm lấy Diệp. Trong gang tấc nguy hiểm, anh chọn thay cô đỡ lấy mũi dao ấy thay vì giằng co với con Hiền, bởi anh biết giằng co thì tỉ lệ là 50:50, nhưng hứng trọn thay cô cô sẽ an toàn. Cả người Luân không biết bị con Hiền đâm bao nhiêu mũi dao, lưng anh máu ướt sũng, đến khi nhân viên trong quán nhìn thấy mang theo đống gậy gộc lao ra con Hiền mới dừng lại, buông con dao máu me xuống đất. Luân lúc này cũng mới nhìn Diệp, đôi mắt anh bỗng khép lại, cuối cùng khẽ buông tay cô đổ gục xuống nền đất!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!