Chị Em Song Sinh - Phần 26: Cuối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1442


Chị Em Song Sinh


Phần 26: Cuối


Quỳnh không nhớ cô đã hoảng loạn ra sao, càng không thể nhớ cô đã về nhà thế nào. Thực ra trong giây phút ấy cô đã muốn về ngay dưới biệt phủ, nhưng cuối cùng dù cho ngàn vạn sấm sét trên đầu cô vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra mình cần bình tĩnh. Nếu như Min thật sự là con gái của cô như những gì cô nghĩ nghĩa là con bé đang gặp nguy hiểm vô cùng. Vết băng trắng trên tay, trên cổ chắc chắn là mợ Linh dùng tính mạng con bé ra để uy hiếp Vũ. Một người bệnh hoạn như mợ Linh có thể làm ra bất cứ thứ gì mà cô không thể đảm bảo nổi. Sự đả kích của Vũ rất có thể bởi anh đã nhìn thấy mợ Linh làm gì con bé, đã nghe được mợ ta nói những gì kinh khủng lắm. Không có người cha, người mẹ nào chịu nổi cảnh con mình bị người ta tấn công cả về tinh thần lẫn thể xác như vậy cả. Cô lấy máy gọi cho anh Phan, giọng nói run rẩy và có phần lạc đi:

– Giúp tôi một việc, trong ngày hôm nay lấy giúp tôi mẫu tóc của bé Min con của mợ Linh. Con bé học ở trường mẫu giáo huyện, có thể càng sớm càng tốt và phải tuyệt đối bí mật.
– Tôi hiểu rồi. Đầu giờ chiều nay đợi các cháu ngủ dậy tôi sẽ đưa cháu trai xin vào lớp năm tuổi, sẽ cố gắng lấy mẫu tóc cho cô sớm nhất.

Sau khi tắt máy tay Quỳnh vẫn run, mồ hôi cô túa ra như mưa. Trưa cô chỉ ăn được vài hạt cơm, toàn bộ tâm trí của cô hoàn toàn trống rỗng, điều duy nhất cô nghĩ đến chỉ là gương mặt hoảng loạn và sợ hãi của Min. Thực ra… từ những suy đoán cô chắc chắn đến chín mươi phần trăm Min là con gái cô bị tráo đổi. Thế nhưng mười phần trăm còn lại khiến cô hoang mang vô cùng. Cô cần một bằng chứng xác thực hơn là những suy đoán như vậy. Dù cho giờ đây cô chưa thể ngay lập tức mà bình tâm, nhưng cô cũng không còn cách nào khác là chờ đợi. Sự chờ đợi quả thật luôn là thứ tàn khốc, nhất là chờ đợi một tin tức thế này.

Cô nằm trên giường, nghĩ đến chuyện của sáu năm về trước. Thực ra rất nhiều lần cô đã cảm thấy có nhiều chuyện khó hiểu, nhất là việc uống thuốc kích sinh xong con cô lại lạnh ngắt, tím tái từ bao giờ? Chẳng phải khi ấy thai cô đã ba mươi sáu tuần sao, thai ba sáu tuần tuy sinh có hơi non một chút nhưng trước đó cô siêu âm hoàn toàn khoẻ mạnh, đứa con nếu sinh ra vẫn sống bình thường, khoẻ mạnh. Giờ cô bắt đầu nghĩ thông ra, không thể nào tự dưng bà Lan cho thuốc kích sinh vào cốc nước của cô. Nếu bà ta muốn con cô chết đi, thì bà ta đã có cách từ những ngày mà cô mới cấn bầu chứ không cần phải chờ đến ba mươi sáu tuần như vậy. Chỉ có một lý do duy nhất, là con của mợ Linh đã chết từ trong bụng, thế nên để hợp lý hoá cô đã bị cho uống thuốc kích sinh để sinh sớm cho trùng ngày sinh với mợ Linh, con gái cô đã bị tráo đổi với đứa bé đã mất kia. Khi ấy cô mới chỉ hai mươi mốt tuổi, dù có bươn trải ra sao cũng đâu có thể có một bộ óc như bà Lan, làm sao có thể nghĩ ra rằng mình đã bị tráo con cơ chứ?

Cô nằm chờ đợi từng giây từng phút, nhìn đồng hồ nhích từng chút mà cả người như có một tảng đá đè nặng. Mãi đến tận hai rưỡi chiều cô mới nhận được điện thoại của anh Phan nói rằng đã lấy được mẫu tóc của Min và đang đứng trước biệt thự nhà cô. Cô không nhớ mình đã chạy với tốc độ thế nào lao thẳng xuống dưới cửa. Khi nhận mẫu tóc anh Phan đưa, cô run đến mức suýt còn không cầm nổi. Cô biết giờ đây cô rất mất bình tĩnh, thậm chí không thể lái xe sang trung tâm ADN được vậy nên cuối cùng cô đành nhờ anh Phan đưa cô đi. Đón nhận một tin tức thế này quả là ngoài sức tưởng tượng của cô. Khi sang đến trung tâm, cô lấy mẫu tóc của mình cùng mẫu tóc của anh Phan thu thập được đưa cho nhân viên trung tâm phân tích.

Đây không phải là lần đầu tiên cô mang mẫu tóc đi xét nghiệm ADN, cũng không phải lần đầu cô chờ đợt kết quả xét nghiệm ADN. Thế nhưng không hiểu sao lần này, lần đầu tiên cô không thể ngồi chờ đợi nổi. Cô liên tục đứng lên đi lại, lắng nghe từng tiếng tích tắc của kim giây, đếm từng giây từng phút trôi qua trong sự mất kiên nhẫn. Thậm chí vài lần cô đã định lao vào trong hỏi xem đã có kết quả chưa mặc dù chưa nổi bốn tiếng trôi qua. Cô đã nghĩ rất nhiều, đã nghĩ đến kết quả kia, khi nhận rồi sẽ sao đây? Là Min thực sự bị đánh tráo hay chỉ là tưởng tượng của cô. Chưa có kết quả mà đôi khi cô lại có cảm giác suy sụp rồi, tinh thần cô lúc nào cũng căng như dây đàn, anh Phan nói gì cô thậm chí còn chẳng nghe nổi, đôi tai cũng ù đặc đi. Chân cô rất run, có lúc cô tưởng chừng như mình sắp không đứng vững nữa, ngồi sụp xuống rồi lại cố bám lên tường để đứng lên. Cô cứ chờ đợi khi vậy trong một tâm trạng hỗn loạn, bất an, chờ đợi đến khi sắc trời chuyển sang màu hoàng hôn cuối cùng bên trong kia người nhân viên cũng mang tờ giấy kết quả ra. Trong giây lát ấy cô bỗng lặng im như tượng, còn nghe được cả tiếng tim đập thình thịch, cảm tưởng như từng mạch máu cũng ngưng cả lại. Người nhân viên nhìn cô, cầm tờ giấy lên rồi nói:

– Kết quả xét nghiệm ADN của cô Lâm Ngọc Quỳnh và bé Hồ Thiên Ngân.

Quỳnh nhìn theo chuyển động miệng của người nhân viên, tay cô vô thức đặt lên lồng ngực. Trong giây lát từng chữ, từng chữ rõ ràng được cất lên:

– Có quan hệ huyết thống Mẹ – Con.

Có lẽ rằng cả đời này Quỳnh cũng không thể nào ngờ nổi mình lại nghe được một tin tức chấn động như vậy. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cô hoàn toàn ngã xuống. Cả người cô đổ gục trên nền đất lạnh lẽo, không thể tin cũng không dám tin nổi, đứa con cô đã đắp mồ chôn đi, lạnh lẽo dưới từng lớp cát lại không phải con cô. Con gái cô còn sống, ở ngay cạnh cô mà cô không hay biết gì. Cô túm lấy tờ giấy, dòng chữ màu đỏ nổi bật nhìn đi nhìn lại cuối cùng cô không sao kìm được bật khóc như một đứa trẻ. Cô thương cho con gái cô, thương cho Vũ, thương cho chính bản thân mình và thương cả cho đứa bé xấu số dưới lớp đất kia. Nỗi bất hạnh này đã kéo dài suốt hơn năm năm nay, cô không dám tưởng tượng ra con gái cô đã sống ra sao, sống thế nào? Chỉ cần nghĩ đến thôi trái tim cô đã như bị nghiền nát ra cả trăm mảnh. Đau đến mức không tài nào có thể thở nổi. Làm sao cô có thể nghĩ ra một chuyện động trời như thế này chứ? Làm sao cô có thể tưởng tượng ra chuyện này đây? Hoá ra chấn động là như vậy, hoá ra đả kích là như vậy, hoá ra Vũ cũng như cô, anh phải chịu sự đả kích kinh khủng thế này, còn phải chứng kiến cảnh con gái ruột của cả hai người bị một con người bệnh hoạn như mợ Linh hành hạ chỉ để đạt được mục đích yêu đương. Đó là sự đả kích tinh thần kinh khủng nhất!

Cô không dám nghĩ tới nữa, chỉ cần nhớ tới miếng băng trắng trên cổ, trên tay Min cô đã tưởng mình đau đến chết, con bé chắc chắn đã phải bị ám ảnh tinh thần thế nào mới hoảng loạn, sợ hãi chính người mẹ mình như thế? Nước mắt như màn mưa dày đặc, đày đoạ cô ra sao cũng được, nhưng cô thật sự không thể chịu nổi khi nghĩ đến việc con gái cô, đứa con gái còn chẳng kịp bú một giọt sữa mẹ nào đã bị mang đi vì những mục đích bẩn tưởi của người lớn, bị tra tấn không thương tiếc vì một tình yêu mù quáng. Có lẽ rằng chỉ những người làm mẹ mới hiểu được rằng, nỗi đau này tàn nhẫn đến mức nào. Thật sự quá tàn nhẫn với cô rồi. Suốt năm năm nay, cuộc sống của cô chẳng khác gì một địa ngục tối tăm khi cô cho rằng con cô đã chết, suốt năm năm nay đều đặn cô ra mộ con, bất kể mưa gió đều ôm lấy nấm mộ ấy mà khóc. Suốt năm năm nay cô đau khổ, tuyệt vọng thế nào sao không ai thấu? Cô như muốn gào lên? Tại sao lại tráo đổi con của cô? Tại sao lại đem con cô đi như vậy? Tại sao lại nhẫn tâm, tàn ác đến mức chia cắt mẹ con cô suốt năm năm dài đằng đẵng? Họ cũng là đàn bà, cũng làm mẹ, tại sao họ có thể làm như vậy với mẹ con cô? Cô chỉ là một cô gái hai mươi mốt tuổi thôi, lẽ ra cô sẽ lấy Vũ, sẽ cùng anh sinh con, sẽ cùng anh chăm sóc con cho dù khó khăn, cho dù gánh nặng sẽ đè lên vai anh nhưng cô tin anh và cô sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian. Vậy mà cuối cùng cô và anh đã biến thành gì đây? Thành những kẻ khốn khổ, bất hạnh, mang theo ngàn vạn tổn thương không thể xoá đi nổi. Còn con cô, đứa con gái lẽ ra phải sống trong tình yêu thương của cha mẹ cuối cùng lại bị người ta coi là một công cụ để đạt được mục đích.

Quỳnh khóc rất lâu, khóc đến mức chiếc áo mỏng manh trên người cũng ướt đẫm. Cuối cùng khi sắc trời tối hẳn cô mới có thể loạng choạng đứng dậy, đôi mắt cô sưng húp, nước mắt vẫn còn vương trên khoé mắt. Ngoài thương cho con gái cô, cô còn thương cho cả con gái mợ Linh. Đứa bé ấy chưa một lần được mẹ ruột đến thăm, dường như chết là hết, không vướng bận, không thương xót. Cô không tàn nhẫn được như vậy, suốt năm năm nay nghĩ con đã chết, cô vẫn không thể quên được con được…

Anh Phan chờ cô suốt một ngày rồi đưa cô về nhà. Thực ra ngay khi nhận được kết quả ADN cô đã muốn ngay lập tức tìm Min. Là một người mẹ, điều cô mong nhất là được ôm con vào lòng sau bao năm xa cách. Có điều giờ cô không thể manh động được, có nhớ thương, đau khổ ra sao cũng chỉ có thể nín nhịn mà thôi. Bất cứ điều gì manh động trong thời gian này đều có thể khiến cô mất con thêm lần nữa, đều có thể khiến cô ân hận suốt đời. Thế nên khi về nhà cô có nhờ anh Phan xuống dưới gần biệt phủ giúp cô theo dõi mợ Linh. Cô muốn kiểm soát hành động của mợ ta và bảo vệ cho con gái cô trước đã, còn việc đón Min, cô sẽ từ từ nghĩ cách, có Vũ ở cạnh con bé cô cũng coi như yên tâm phần nào.

Một ngày không ngủ, suốt một buổi đêm hôm đó Quỳnh cũng không sao ngủ được. Cô cầm điện thoại lên, rất nhiều lần muốn gọi cho Vũ nhưng lại sợ nhỡ không may anh ở cạnh mợ Linh, nếu như mợ ta đánh hơi được chuyện gì e rằng lại xảy ra chuyện không hay. Cô chỉ còn cách cầm lấy tờ giấy xét nghiệm ADN để an ủi mình rằng con gái cô còn sống là tốt rồi, con gái cô còn sống là hạnh phúc và kỳ tích rồi. Đến gần sáng, có lẽ do mệt quá cô cuối cùng cũng thiếp đi lúc nào chẳng hay. Có điều cô không thể ngủ được trọn vẹn một giấc mà cơn mơ như cơn ác mộng chập chờn liên tục. Gần chín giờ cô mới vội vàng bật dậy bởi nhận được điện thoại của chú Đông, sáng nay chú Đông và bà Lan bay vào trong Nam sớm, còn vài việc ở công ty chưa xong, chú Đông nhờ cô sắp xếp rồi gửi tài liệu cho chú.

Cả một buổi chiều hôm qua Quỳnh đã nghỉ, giờ ở nhà càng suy nghĩ nhiều, phía bên anh Phan chưa có tin tức gì, cô gọi anh Phan thuê bao trong lòng càng sốt ruột. Sáng cô dặn con Thanh ở nhà cơm nước cho cô, cô qua công ty làm nhanh chút việc rồi về. Khi xe vừa đi được gần đến cổng công ty cô nhận được điện thoại của anh Phan. Cô tấp tạm xe vào lề rồi mở máy lên nghe. Anh Phan nói có chút gấp gáp, sáng nay theo dõi mợ Linh và Min, mợ Linh vẫn đưa Min đến trường sau đó về biệt phủ. Thế nhưng khoảng ba mươi phút sau khi mợ Linh về Vũ có đến trường đón Min, dường như là đến đón Min đi đâu đó, dáng vẻ của Vũ khi ấy có vẻ vội vàng. Anh có đi theo dõi Vũ và Min nhưng đã mất dấu. Anh Phan còn nói vẻ mặt của Min rất hoảng sợ, trên người con bé có vô số nốt bầm tím. Lúc thấy Vũ con bé vội vàng ôm lấy anh rồi gục đầu lên vai anh. Có vẻ như con bé rất theo Vũ và sáng nay hoàn toàn tỏ ra sợ sệt trước mợ Linh

Quỳnh nghe anh Phan nói đến đây, cô có chút sững sờ. Không hiểu sao cô cảm thấy rất nhiều linh cảm bất an và cả một nỗi thương con, thương Vũ đến quặn thắt cả ruột gan. Ngay lúc này đây cô chỉ muốn lao thẳng lên xe phóng đi tìm Vũ và con, có đôi lúc dù lý trí cỡ nào vẫn có lúc yếu lòng, cô rất sợ… sợ điều gì đó mơ hồ không rõ. Cô không còn kìm chế nổi nữa lấy máy gọi cho Vũ. Thế nhưng gọi cho Vũ mãi không được, anh không hề bắt máy của cô. Nỗi bất an càng lúc càng lớn, cuối cùng cố gắng lắm cô mới đánh xe được xuống hầm đỗ xe của công ty. Khi vừa mở cửa xe bước ra bên ngoài cô nhận được điện thoại, không phải của Vũ, không phải của anh Phan mà là của Diệp. Cô có chút ngạc nhiên bấm nút nghe, phía bên kia giọng của Diệp hơn run lên:

– Chị! Chị đang ở đâu vậy?
– Chị đang ở công ty.
– Bé Min hiện tại đang ở chỗ em, đang rất an toàn, em và anh Luân ở cạnh con bé, còn có người bảo vệ nữa. Sáng nay anh Vũ mang Min đến giao cho em và anh Luân. Em biết mọi chuyện rồi. Anh Luân vừa kiểm tra sức khoẻ cho con bé, ngoài vài vết thương tác động bên ngoài con bé ổn, chỉ là tâm lý có vẻ sợ sệt. Nhưng chị yên tâm, anh Luân nói sẽ cố gắng giúp con bé không bị ám ảnh tâm lý.

Quỳnh nghe đến đây, nước mắt bỗng tuôn rơi, trái tim người mẹ nức nở, đau thương. Cũng may Vũ đã bảo vệ được con bé, mang con bé đến nơi an toàn. Cô lúc này mới sực nhớ đến Vũ nghẹn ngào hỏi:

– Vậy anh Vũ đâu?
– Em cũng không rõ, anh ấy mang Min đến, không biết đã nói chuyện gì với anh Luân, sau đó vội vàng lái xe đi rồi chị ạ. Đi cũng phải hơn một tiếng rồi nhưng vì em với anh Luân mải đưa Min đi khám, nãy gọi chị lại bận nên giờ mới báo chị được. Anh Luân cho người đi theo dõi hiện không thấy chị Linh trong biệt phủ nữa rồi. Chị Quỳnh, chị phải cẩn thận đấy!

Diệp vừa nói đến đây, Quỳnh bất giác cũng khựng lại. Trong giây lát cô nhìn ra bên ngoài, đột nhiên từ phía ngược sáng, một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang lao tới cô. Cô vô thức đưa tay nắm chặt lấy điện thoại khẽ gọi:

– Vũ!

Thế nhưng nhanh như cắt, một chiếc xe đen phóng thẳng xuống hầm đỗ xe, tốc độ còn kinh hoàng hơn vụ tai nạn trước kia lao thẳng đến Quỳnh. Cô không kịp phản ứng, chỉ thấy gương mặt Vũ hoảng loạn trong phút chốc đã ôm chặt lấy cô, hai tay anh túm lấy đầu cô kéo cô sát vào người. Chiếc xe phóng với tốc độ kinh hoàng lao thẳng đến cả hai người, từ cửa kính lấp ló cô kịp nhìn ra người lái xe không ai khác là mợ Linh. Cuối cùng một tiếng ầm lên vang lên, chiếc xe tông thẳng đến hai người, cả cô và anh như bay thẳng lên trung, thế nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô không buông. Đến khi cả hai người ngã xuống cô chỉ cảm nhận một cơn đau kinh hoàng ập đến rồi màn đen như thuỷ triều bủa vây, một chút sức lực cũng không còn nữa. Xung quanh hai người máu bắt đầu chảy thành vũng, chiếc xe ô tô của mợ Linh cũng biến dạng bởi lực đâm quá mạnh. Bên ngoài rất nhiều người lao tới, có người gọi xe cứu thương, có người gọi cảnh sát, có người giữ mợ Linh lại, gương mặt mợ ta nhìn Vũ nằm dưới vũng máu hoảng loạn, sợ hãi và trắng bệch. Xung quanh như một mớ hỗn độn, rất nhiều người nhìn thấy thì run rẩy nói:

– Đâm thế này làm sao mà sống nổi đây, gọi cứu thương mau lên… mau lên…

Bên ngoài tiếng còi xe hú hầm, những người y tá, bác sĩ chạy như bay vào trong. Máu chảy lênh láng, cả một hầm đỗ xe hỗn loạn vô cùng.

***

Dường như bóng đêm là vô tận, xung quanh chỉ là những màn đen không lối thoát. Quỳnh không nghe được gì, không nói được gì, không nhìn thấy gì, cô thậm chí không còn chút ý thức nào. Xung quanh cô mơ hồ, cố gắng thế nào cũng không thoát nổi ra khỏi màn đen kia. Cả người cô lạnh buốt như có tảng băng vây quanh. Cô cứ nằm như vậy, dài như cả một thế kỷ trôi qua, đằng đẵng trong lạnh lẽo và tuyệt vọng. Cô rất muốn mở mắt ra, nhưng không tài nào mở nổi, thậm chí ngón tay cô còn không thể nào cử động được. Dường như cô đã chết!

Có điều trong tiềm thức cô nhắc cô không thể chết được. Cô con con gái… còn Vũ. Đột nhiên cô cảm thấy như đang mơ thấy cơn ác mộng, giống ngày cô sinh con vậy. Bác sĩ, y tá đều vây xung quanh cô, chỉ nghe thấy bác sĩ nói

– Nhanh, băng huyết, mau đi lấy máu.

Tiếng bác sĩ đỡ đẻ vừa gần vừa xa, tiếng trẻ con khóc cũng vừa gần vừa xa. Thế nhưng chỉ trong phút chốc cô không còn nghe được tiếng khóc của trẻ con nữa. Cô bỗng hoảng loạn túm lấy bác sĩ gào lên khóc nhưng xung quanh chợt biến thành một màu trắng toát rồi cuối cùng tiếp tục lại tối sầm lại. Trong màn đêm ấy cô tiếp tục mơ, cô mơ thấy những giấc mơ thật đẹp. Từng ký ức hiện về, tôi mơ thấy hồi hồi cô còn nhỏ, đi theo chú Đông đến các công ty học hỏi kinh nghiệm. Trong phút chốc cô đã lớn dần. Cô mơ thấy cô và Vũ dưới lớp tuyết trắng xoá của nước Úc vào mùa đông. Anh ôm cô, vuốt mái tóc nhưng sao cái ôm này lại lạnh lẽo đến vậy. Cô ngước lên nhìn anh chỉ thấy vẻ mặt anh tái nhợt, đột nhiên cô thấy anh khóc, chỉ có điều nước mắt cũng lạnh như lớp tuyết kia. Cô vội vã túm lấy anh, nhưng trong phút chốc chỉ thấy một vũng máu đỏ tươi, cả người anh nằm trên đó bất động hoàn toàn. Cô gần như hoảng loạn túm lấy anh gào lên, nhưng cơ thể anh hoàn toàn không phản ứng gì.

Trong phút chốc lại là một màn đen ập đến, thậm chí còn không cho cô được ôm anh thêm giây phút nào. Những giấc mơ cứ liên tục lặp đi lặp lại như vậy, rồi lại là màn đêm ập đến, cô không sao thoát nổi ra. Có lẽ cô đã trải qua cả ngàn cơn mơ, có lẽ cô đã nằm như vậy suốt từ ngày này qua ngày kia. Cuối cùng cô bỗng mơ thấy Vũ, anh bế Min từ lớp mẫu giáo huyện chạy ra. Cả người con bé dựa vào anh, trên người đầy những vết bầm tím, gương mặt con bé hoảng loạn, vương đầy nước mắt nức nở nói:

– Ba… ba ơi… con sợ lắm.

Anh đưa tay vỗ lên người con, cứ thế mà chạy. Đột nhiên từ đâu một chiếc ô tô đen lao tới, cả người Vũ và Min trong phút chốc bay lên không trung. Trước mặt cô là vũng máu đỏ tươi, cô lao thẳng đến gào rú lên. Bỗng có ai đó vỗ vỗ nhẹ lên má cô, trong phút chốc cô quay lại chỉ cảm thấy một vầng sáng lờ mờ, có tiếng người con gái quen thuộc cất lên:

– Min, gọi mẹ đi con. Quỳnh, chị tỉnh lại rồi đúng không?

Dưới vầng sáng lờ mờ cô bỗng thấy gương mặt Min hiện lên. Cô đưa tay lên, dường như để túm lấy con, cuối cùng cô cảm nhận được mùi da thịt thơm tho của Min, ý thức đột nhiên cũng dần khôi phục. Bên ngoài y tá, bác sĩ lao đến, cô nghe loáng thoáng có người nói cô đã hôn mê suốt năm ngày. Cô mở mắt nhìn xung quanh, vầng sáng lờ mờ kia cũng biến mất, cuối cùng nhìn rất rõ Min đang đứng cạnh Diệp, cô bỗng không sao mà chịu nổi nữa đưa tay vòng qua người con mà oà lên khóc nức nở. Năm năm quá đỗi dài, còn dài hơn cả một đời người. Con gái của cô, cách xa cô cả năm năm, sống dưới thân phận của người khác, nghĩ thôi sao đã thấy đau lòng. Diệp đứng bên cạnh nhìn Quỳnh khẽ nói:

– Chị! Chị tỉnh lại rồi sao? Đừng khóc, chị đừng khóc mà.

Quỳnh nhìn Min, con bé không khước từ hay bài xích cô, chỉ lẳng lặng nhìn cô không nói gì, đôi mắt mang một nỗi buồn man mác. Cô nhìn con, nước mắt lại tuôn ra như mưa, cô không cần con ngay lập chấp nhận cô làm mẹ. Cô chỉ cần con ở cạnh cô là được. Diệp lúc này mới nhìn bác sĩ đang thăm khám cho Quỳnh, còn chưa kịp cất lời hỏi bác sĩ đã nói:

– Vết thương trên đầu bệnh nhân không quá nặng, nhưng vì mất nhiều máu, lại bị đa chấn thương nên bệnh nhân tỉnh lại hơi muộn. Nhưng không sao cả, theo tình hình hiện tại bệnh nhân tương đối ổn, giờ chỉ cần nghỉ ngơi là khoẻ lại thôi.

Diệp nghe đến đây, khẽ cúi xuống cảm ơn bác sĩ. Lúc này ký ức của Quỳnh cũng mới hoàn toàn hồi phục, cô nhìn Diệp, bỗng thấy đôi mắt em gái mình sưng húp lên. Trong giây lát, đầu óc cô bỗng trở nên tê liệt, nỗi sợ hãi Min không nhận cô dường như không đáng sợ bằng điều cô đang nghĩ đến. Cô đưa tay với lấy tay Diệp hỏi:

– Diệp! Anh Vũ đâu?

Diệp nhìn chị gái mình lảng tránh câu hỏi ấy:

– Chị mới tỉnh lại, nghỉ ngơi cho khoẻ hẳn rồi đến thăm anh ấy sau.

Thế nhưng Quỳnh dường như đã nhận ra điều gì đó. Ngày hôm ấy là Vũ đã ôm chặt cô, người rơi xuống tiếp đất là anh, bác sĩ nói cái gì cơ, đầu cô không bị thương nặng vậy còn anh thì sao? Cô vội vã ngồi bật dậy nói:

– Anh ấy đang ở phòng nào, Diệp, dẫn chị đi được không? Anh ấy sao rồi?

Diệp không dám nhìn thẳng vào mắt Quỳnh, đưa tay ngăn cô lại, khó khăn đáp lại:

– Chị đừng như vậy, giờ quan trọng là sức khoẻ, chị nghỉ ngơi đã.
– Nói cho chị biết… có phải anh Vũ xảy ra chuyện gì rồi không? Buông chị ra, buông chị ra.

Nói đến đâu, Quỳnh vội vã đẩy tay Diệp ra. Cô kéo đống dây dợ trên người ném xuống đất, lao thẳng ra bên ngoài. Diệp vội vã bế lấy Min chạy theo cô. Thế nhưng Quỳnh chạy rất nhanh, cô lao thẳng ra phía những người y bác sĩ đang đi thăm phòng rồi túm bừa lấy một người, giọng cô run rẩy hỏi:

– Cho tôi hỏi, bệnh nhân Hồ Thiên Vũ nằm ở phòng nào ạ?

Người bác sĩ ban nãy vừa thăm khám cho cô, nghe cô hỏi đến đây thì hơi lặng người đi đáp lại:

– Bệnh nhân Hồ Thiên Vũ… do vết thương quá nặng đã không qua khỏi, được người nhà mang về an táng rồi ạ.

Từng câu từng chữ đáng sợ được phát ra. Tất cả như một cơn ác mộng, tai cô ù đặc đi, trong chốc lát vô thức hỏi lại:

– Anh nói dối đúng không? Cho tôi hỏi lại, bệnh nhân Hồ Thiên Vũ nằm ở phòng nào ạ?

Tất cả các y bác sĩ nhìn cô, vụ tai nạn này chấn động cả bệnh viện. Khi được đưa vào Vũ bị thương rất nặng, anh được đưa đi cấp cứu nhưng ca phẫu thuật không thành công, anh không tỉnh lại được chỉ còn chút hơi thở yếu ớt bằng máy. Người nhà bác sĩ Luân đã xin đưa anh về quê. Nghe nói tang lễ của anh đã diễn ra ngay sau đó, còn cô thì đã nằm đây suốt năm ngày.

Lúc này Diệp cũng chạy đến cùng bé Min. Bé Min chợt đưa tay nắm lấy tay Quỳnh, cô nhìn con bé, ngây ngô hỏi:

– Min. Ba con đâu?

Con bé có chút khó hiểu, cô lại hỏi lại:

– Chú Vũ đâu con?

Vừa hỏi đến đây Diệp cũng không kìm được mà rơi nước mắt. Quỳnh nhìn em gái mình, không làm chủ được bản thân nữa gào lên:

– Sao em phải khóc? Sao lại khóc? Anh Vũ đâu, mọi người giấu anh ấy ở đâu rồi? Diệp, nói cho chị biết được không? Mọi người giấu anh ấy ở đâu rồi?

Mấy người y tá nhìn cô đau lòng an ủi:

– Cô gái à, cô phải kiên cường lên. Cậu ấy vì cô mà mất, cô phải vì cậu ấy mà sống cho thật tốt, sống thay cho quãng đời của cậu ấy nữa.

Cái gì mà kiên cường? Cái gì mà sống thay cho anh? Cô buông tay Diệp chạy thẳng khắp hành lang bệnh viện, từng phòng, từng phòng cô đều lao vào như điên dại. Vũ không thể chết, anh không thể nào chết được, chắc chắn là bọn họ lừa cô, chắc chắn bọn họ đã giấu anh đi đâu. Thế nhưng dù cho cô đã mở đến cả trăm phòng, thế nhưng dù cho người ta nhìn cô với ánh mắt thương tâm hay khó chịu… cô vẫn không thể tìm thấy Vũ. Cơn ác mộng kinh hoàng như cuốn lấy cô, không sao thoát ra nổi. Đến khi Diệp tóm lấy cô, khóc nức nở, từng lời nói đau đớn như xé nát cõi lòng được em gái cô nói ra:

– Chị! Chị đừng như thế này nữa, anh Vũ thật sự đã mất rồi. Chị còn Min, đừng thế này nữa được không em xin chị? Chị phải cố gắng lên, phải cố gắng kiên cường lên vì Min, vì cả anh Vũ. Anh ấy sẽ không muốn thấy chị thế này đâu.

Không gian bỗng trở lên im lặng, thậm chí tim cô cũng không còn đập nổi, cô nhìn Diệp, không thể nào dối lòng, dối mình được nữa. Rõ ràng chính cô cũng đã mơ hồ nhận ra vậy mà vẫn mặc định là hiểu lầm, dù sao cũng không phải là thật, tuyệt đối không thể là thật, anh chắc chắn không thể chết, cô tự lừa gạt mình cho rằng đó bác sĩ cũng nói dối cô thôi, nhưng ngay khi nghe chính em gái mình cô đã không thể kìm nổi nữa từ từ ngã gục xuống rồi cuối cùng bật khóc nức nở. Từng giọt, từng giọt nước trượt dài xuống miệng, cô cảm giác như mình không còn thở được, có ai đó đang đập những nhát búa vào đầu, vào cơ thể cô và vào cả trái tim đang chảy máu không ngừng. Cả người cô như gục xuống như đoá hoa trước bỗng giông, mắt nhoà đi, từng giọt nước mặn đắng trượt xuống gương mặt. Sao anh lại bỏ cô? Chẳng phải cô và anh đã tìm thấy con gái rồi sao? Cô vẫn ở đây chờ sao anh lại bỏ tôi. Cô không tin, cô không muốn tin, thế nhưng giờ đây, cô không còn cách nào khác để lừa gạt mình nữa. Cô cố nhắm mắt lại, hi vọng mở mắt ra sẽ lại thấy anh, sẽ thấy anh cười, sẽ thấy anh trở về. Thế nhưng có nhắm mắt một ngàn vạn lần, mở ra vẫn không thấy anh đâu cả. Anh đã chờ cô suốt sáu năm dài đằng đẵng, cớ sao lại không thể chờ thêm nổi. Cô nhìn Diệp khóc đến điên dại van xin thống thiết đến thê lương:

– Xin em, đưa chị đi gặp anh Vũ… anh ấy không thể chết, không thể chết được.

Quỳnh không biết mình được đưa về thế nào, cũng không rõ Luân xuất hiện từ bao giờ, Luân và Diệp đưa cô ra mộ của Vũ, trên nấm mộ mới đắp còn rất nhiều hoa cúc trải lên. Cô đã từng hi vọng, từng hi vọng tất cả chỉ là mơ thôi, hi vọng rằng Diệp cũng là nói dối cô thôi cô mới đòi gặp anh. Nhưng khoảnh khắc nhìn lên nấm mộ của anh, bức di ảnh được phóng ngay ngắn trên đó cô đã khuỵ xuống. Cô gào lên khóc, cổ họng như bị ai xé, đau đến mức tê liệt, đau đến mức không thể nào sống nổi. Nhưng đáng tiếc, đến ngay cả chết cũng không xong. Cô ngồi nhìn nấm mộ vẫn không thể tin nổi anh đã rời xa cô, cố gắng hi vọng rằng đột nhiên anh sẽ mở mắt ra, đột nhiên anh sẽ tỉnh lại. Nhưng… cô đã không thể cố lừa gạt mình thêm nữa. Cô đột nhiên túm lấy từng lớp đất, đưa tay cào lên, cô phải cào lên xem dưới lớp đất này có phải anh không, dưới cỗ quan tài này có phải anh không? Anh làm sao có thể chết như vậy? Làm sao có thể dễ dàng rời xa cô như vậy. Diệp và Luân vội vã giữ lấy cô, nhưng cô đã hoàn toàn mất đi lý trí, ôm chặt lấy nấm mộ không buông. Cô không sao chấp nhận nổi sự thật tàn nhẫn này, cùng lắm nghĩ là anh bị thương rất nặng, cùng lắm anh biến thành người thực vật, ít ra như vậy còn hơn anh rời xa cô, rời xa thế giới này. Cô lại liên tiếp đưa tay đào từng lớp đất khóc nức nở:

– Vũ. Em vẫn chờ anh, sao anh lại không chờ em?
– Vũ sao anh lại bỏ em đi?
– Vũ anh tỉnh lại đi! Tỉnh lại ngay cho em.
– Vũ! Sao anh dám bỏ rơi em?

Cô thật sự không muốn sống nữa, anh chết rồi, cô không còn muốn sống nữa. Cô cố vùng vẫy nhưng không thoát nổi, khóc như điên như dại. Cô không cần gì cả, cô chỉ cần anh thôi, sao anh xuất hiện? Sao anh lại bỏ cô đi, cô vẫn chờ anh, sao anh lại không chờ cô? Cô gào lên, tiếng gào khản đặc như con thú bị giam cầm. Mặc cho bị Luân và Diệp giữ lại, cô giãy giụa van xin:

– Để chị đi theo anh ấy, để chị theo anh ấy.
– Buông chị ra, anh ấy chết rồi, chị còn sống làm gì, cho chị theo anh ấy. Cầu xin em buông chị ra để chị theo anh ấy.
– Buông chị ra. Chị cần xin em, để chị đi theo anh ấy.

Diệp và Luân liền kéo cô sang một bên. Tiếng Diệp lạc đi:

– Chị đi theo anh ấy còn Min thì sao? Còn Min thì sao hả? Con bé phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Chị đừng thế này, đừng thế này có được không? Chuyện này rất khó chấp nhận nhưng con bé Min đã quá đáng thương rồi. Chị rời bỏ con bé nữa thì nó sẽ sống sao chứ?

Cô ngước lên nhìn Diệp đôi mắt ướt đẫm nước, sưng húp. Vũ không còn, cô chết đi thì Min phải làm sao chứ? Con bé cần cô, con bé thật cần cô. Cô bỗng buông tay, cả người cô như bị vắt kiệt sức, trái tim cô như ngừng đập. Ở nơi đó ngay cả cảm giác đau cũng không còn, cuối cùng bóng đêm lại lần nữa cuốn cô đi!

Khi Quỳnh tỉnh lại thấy mình nằm trong phòng. Bên ngoài có tiếng Diệp nói chuyện với Min:

– Mẹ Linh chỉ là mẹ nuôi thôi, mẹ Quỳnh mới là mẹ ruột của con. Con hiểu chưa?

Nghe đến đây, Quỳnh bất giác cũng ngồi dậy, cô túm lấy lồng ngực khóc như mưa. Cô có lỗi với con gái quá nhiều, nhưng nỗi đau này quá lớn, quá sức chịu đựng với cô. Có điều qua khe cửa cô nhìn thấy gương mặt ngây ngô của Min, cô hiểu dù nỗi đau có lớn ra sao cô cũng chỉ còn cách gượng dậy mà sống. Cô còn phải chăm sóc con, còn phải lo cho con của mình.

Khóc xong cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi bước ra bên ngoài. Cô biết nỗi đau này không thể quên cả đời này không thể quên nhưng cô phải sống, cô phải sống vì con, vì bản thân và vì cả Vũ. Ra đế bên ngoài, cô nhìn Min đang đứng cạnh Diệp, khó khăn lắm cô mới cất được lời:

– Min.

Con bé quen với cô rồi, cũng không phải xa lạ gì, tuy chưa thể mở lời gọi cô là mẹ nhưng vẫn đi lại phía cô. Cô đưa tay ôm lấy con, nước mắt lại lã chã rơi xuống mái tóc con. Min bất chợt ngước lên, đưa tay chạm lên má cô, dùng ngón tay nhỏ bé chấm lên giọt nước đang lăn lau nước mắt cho cô. Tâm can cô đau như có ai xé ra làm trăm mảnh, thương và có lỗi với con ngàn vạn lần.

Buổi trưa hôm ấy cô cố gắng ăn một chút. Lúc ăn cơm cô nghe được Diệp và Luân nói chuyện, ngày mai Luân phải đi Hong Kong có chút việc. Cô còn nghe được mợ Linh đã bị cảnh sát bắt đi, mợ ta dường như hoá điên khi nghe tin người chết là Vũ còn Quỳnh thì vẫn sống. Có điều lúc này những điều ấy với Quỳnh đã chẳng quan trọng nữa. Có thế nào Vũ cũng không sống lại được, giờ đến ngay cả hận cô cũng chẳng còn sức mà hận.

Buổi tối, ăn được chút cơm cô nhờ Diệp trông Min cho cô một chút. Cô muốn ra mộ của Vũ một chút. Cô còn rất nhiều điều muốn nói với anh. Diệp cũng không cản cô nữa, bởi Diệp biết có Min bên cạnh, cô sẽ không dám làm điều gì dại dột. Một người mẹ như Quỳnh, chắc chắn phải gạt nỗi đau mà sống vì con.

Quỳnh mua một bó hoa ra mộ Vũ. Cô không khóc, bởi nước mắt đã cạn rồi. Cô chỉ ngồi lặng lẽ bên mộ anh, đặt đoá hoa lên rồi, dường như cô phải cố gắng bình tĩnh lắm mới có thể nói được ra những lời này:

– Vũ! Em có rất nhiều điều muốn nói với anh. Nhưng có lẽ chẳng kịp nữa rồi. Vũ, làm người mạnh mẽ thật khổ, đến ngay cả khi kiệt quệ, suy sụp vẫn phải kiên cường đứng lên. Đôi khi muốn buông bỏ tất cả mà đổ gục cũng không thể. Vũ, em không thay anh sống phần đời của anh, em chỉ thay anh chăm sóc Min. Anh có thể chờ em không? Chờ em thêm một đời một kiếp được không?

Chẳng có ai đáp lại lời cô cả, chỉ có tiếng gió rít bên tai. Thật ra cả cô và anh đều vô cùng khổ sở, khổ sở suốt bao năm cái kết lại đắng cay thế này. Anh là người duy nhất cô yêu, cô cũng là người duy nhất anh yêu, nhưng số phận thật trớ trêu và đắng cay, ngay khi cô tưởng rằng sắp được đoàn tụ anh lại rời xa cô theo cách này. Cô biết chứ, biết anh yêu cô nhiều thế nào chứ? Cô biết chứ, biết anh ly hôn cô vì để giữ an toàn cho Min chứ? Cô biết chứ, biết anh làm tất cả vì cô và con chứ. Cô còn định nói rất nhiều, rất nhiều nữa, chỉ là cô sợ mình oà lên khóc, sợ mình lại suy sụp nên cuối cùng chỉ lặng lẽ nói:

– Chờ em nhé.

Sau đó cô cũng từ từ xoay người trở về nhà. Về đến nhà Min đã ngủ, cô tắm qua người rồi nằm cạnh con, ôm chặt lấy con, ngày mai thôi trời sẽ sáng, cô sẽ thay anh chăm sóc cho con của cô và anh.

Những ngày tiếp theo Diệp thấy Quỳnh mạnh mẽ hơn trước. Cô không khóc nữa, hằng ngày đều đưa đón Min đi học, còn đưa con bé đi gặp bác sĩ tâm lý. Mỗi ngày cô đều ở cạnh con, từng chút, từng chút chăm lo cho con bé, giờ con bé chỉ có thể dựa vào cô cũng như dựa vào con bé làm động lực sống cho mình. Thế nhưng không hiểu sao Diệp thấy chị mình lạ lắm, cô cảm giác như Quỳnh đang cố gồng mình lên mạnh mẽ để chăm sóc Min chứ tâm Quỳnh như đã chết theo Vũ rồi.

Chú Đông biết chuyện thì rất thương Quỳnh, chú cũng không thể ngờ bà Lan – người mà chú coi như bạn thân lại làm chuyện này với con gái mình. Người bạn thân thiết của chú, người chú tin tưởng đến mức sẵn sàng để bà ta đứng tên biệt thự mà bà Quyết để lại. Quả thực sau đó bà ta đã sang tên lại cho Quỳnh khiến chú càng thêm tin tưởng, chỉ là không ngờ bà ta lại làm ra những chuyện khác thật kinh khủng. Khi Linh bị bắt, bà Lan đã tìm đến chú Đông, vài ngày sau lại đến, không phải để xin chú nhờ Quỳnh cho con gái bà ta một cơ hội nữa mà đến quỳ dưới chân chú để xin lỗi. Có lẽ đời này, kiếp này bà ta cũng không thể ngờ được rằng vì cô ta lấy cái chết ra đe doạ, vì bà cảm thấy áy náy, có lỗi khi bỏ rơi cô ta mà năm lần, bảy lượt dung túng, chấp nhận làm ra những chuyện thế này mà cuối cùng cô ta càng mù quáng, làm ra những chuyện tày đình như vậy. Thương con sai cách là lỗi của bà, tất cả mọi hậu quả ngày hôm nay đều do bà gây ra. Năm ấy nếu bà không tráo đổi con của Linh và Quỳnh, có lẽ giờ đây mọi chuyện đã khác, có lẽ Vũ không phải chết và con gái bà đã không phải đi tù. Thế nhưng muộn rồi, chính bà cũng cảm thấy tay mình nhuốm máu của Vũ. Có điều chú Đông không chấp nhận lời xin lỗi ấy, cũng không còn cách nào tiếp tục làm bạn với bà Lan. Hạnh phúc của Quỳnh bị tước đoạt một cách tàn nhẫn, nuôi cô lớn bao nhiêu năm chú không sao có thể chấp nhận nổi việc cô sống khổ sở, bất hạnh vì sự ích kỷ của người khác như vậy. Bà Lan sau đó trở về công ty, thừa nhận tất cả mọi chuyện với mẹ chồng, sau đó giao lại công ty cho hai đứa con trai và đã đi lên Chùa.

Kể từ hôm ra mộ Vũ buổi đêm hôm ấy đến giờ Quỳnh không còn ra mộ anh thêm lần nào nữa. Thực ra cô rất đau, nỗi đau trong câm lặng còn khốn khổ gấp trăm ngàn lần nỗi đau được giải toả ra ngoài. Mỗi lần ở trong nhà, đi qua di ảnh anh cô lại cảm tưởng mình một lần chết đi. Nhưng Diệp ở cạnh cô, còn có cả Min nữa, đau đớn khổ sở ra sao chỉ còn cách nín nhịn. Trước kia cô nói với Diệp hãy khóc đi, đừng cố nín nhịn sẽ sinh bệnh, nhưng có lẽ giờ cô cũng sắp sinh bệnh đến nơi rồi. Đôi lần Diệp nói với cô, nếu cô có nhớ Vũ quá thì cứ khóc, nhưng không hiểu sao cô lại không thể khóc được nữa. Nhiều lúc cô sợ phiền đến em gái có nói em cô cứ về đi nhưng Diệp không đồng ý với lý do Luân đi Hong Kong cả tháng nay, có về thì cũng chỉ một mình, thà ở đây chơi với chị gái và cháu gái còn đỡ cô đơn. Nghe Diệp nói vậy Quỳnh cũng không nỡ đuổi em cô đi, lúc Diệp khó khăn cô cũng muốn bên cạnh Diệp, nay cô gặp chuyện thế này chẳng lẽ không thể để em gái được chăm sóc cho mình? Mà cũng lạ thật, cô không hiểu Luân đi Hong Kong làm gì mà đi tận bao nhiêu ngày biền biệt như vậy, nhưng cô cũng chẳng thắc mắc bởi thời gian này cô còn đang bận dạy chữ cho Min nữa. Con bé sắp lên lớp một nên liên tục đòi cô phải dạy cho biết hết mặt chữ.

Ngày ba mươi là ngày giỗ tháng đầu của Vũ. Luân vẫn chưa về, chỉ có hai chị em Diệp, Quỳnh tự nấu mâm cỗ để thắp hương. Suốt bao nhiêu ngày cố nín nhịn vậy mà ngày hôm nay, khi ngồi sắp mâm cỗ đặt lên bàn thờ của Vũ, nhìn di ảnh của Vũ, Quỳnh lại thấy tim mình đau như có ai bóp nát. Cô không khóc, nhưng mắt Diệp lại rơm rớm nước mắt. Đến ngay cả Min cũng liên tục hỏi Vũ đi đâu, bao giờ sẽ về? Khi Min hỏi câu ấy, Quỳnh cảm thấy ông trời thật tàn nhẫn, số phận thật đắng cay, cô và con gái đáng thương đến mức nào sao không ai thấu?

Thực sự cô cũng muốn kiên cường mạnh mẽ lắm, nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là con người có hỉ nộ ái ố. Tối hôm ấy, cô đã không sao nín nhịn nổi nữa cô thật sự rất nhớ anh, cuối cùng đợi Min ngủ say, cô cũng đi ra ngoài mua một bó hoa rồi đi thẳng ra mộ Vũ. Trăng đêm nay rất sáng, cô lặng lẽ đặt bó hoa lên, khẽ gọi tên anh:

– Vũ!

Chỉ là một chữ Vũ thôi sao cô nghe thương tâm đến vậy? Dưới ánh trăng di ảnh anh hiện lên thật sáng, gương mặt đẹp trai mà trầm mặc. Chẳng ai đáp lại lời cô cả chỉ có tiếng gió vi vu. Cô đưa tay chạm lên di ảnh của anh, dù đã tự an ủi mình rằng tôi đang ở cạnh anh nhưng sự thật nghiệt ngã vẫn cho cô biết anh đã không còn tồn tại trên đời này nữa. Cô đã trải qua ngàn vạn khổ đau, nhưng đến giờ phút này cô mới hiểu, nỗi đau mất anh, mất con là nỗi đau kinh khủng, tra tấn tinh thần cô nhất. Nó đau đến mức cô còn chẳng cảm nhận nổi, đau đến mức cô còn tưởng rằng mình không hề đau, hoá ra sự thật là đau đến phế liệt!

Cô ngồi bên cạnh mộ anh, nhớ lại những hồi ức của hai người. Từ khi cô và anh là những cô cậu sinh viên, rồi chia tay, rồi gặp lại nhau. Có đôi khi anh đày đoạ, giày vò cô hay cô đày đoạ giày vò anh cô đã ngỡ đó là giới hạn của đau khổ rồi. Thế nhưng không phải! Hoá ra trên đời này đau khổ nhất không phải cảm giác chia tay, càng không phải cảm giác bị phản bội. Trên đời này đau khổ nhất chính là âm dương cách biệt, đau khổ nhất là chứng kiến người mình yêu từ biệt cõi trần thế, rời xa mình về bên kia thế giới. Cô và anh còn rất nhiều, rất nhiều điều chưa nói, chưa làm, còn rất nhiều hiểu nhầm chưa được gỡ bỏ nhưng tất cả đã muộn rồi, tất cả cả đã không còn kịp nữa. Đột nhiên cô không sao mà kìm nổi nữa đưa tay chạm lên gương mặt trên di ảnh, giọng nói thê lương:

– Vũ! Em rất nhớ anh. Sao anh lại bỏ em đi? Sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy? Vũ… đây là báo ứng của em đúng không?

Hai chữ báo ứng, cô vừa nói ra bỗng không sao mà giữ nổi nữa. Cô ôm lấy mộ anh, cuối cùng không thể mạnh mẽ thêm giây nào, cuối cùng cô oà lên khóc. Tiếng khóc đau thương như xé nát cõi lòng. Cô đã cố gắng mạnh mẽ, cố gắng lắm rồi nhưng đến cuối cùng vẫn nhớ thương anh phát điên. Cô muốn có một phép màu, đánh đổi cả bản thân chỉ cần anh sống lại, nhưng lại bất lực vùng vẫy trong tuyệt vọng. Lẽ ra người nằm đây phải là cô. Lẽ ra người chết là cô, suốt một tháng nay cô không dám nghĩ đến điều ấy nhưng giờ cô lại thấy mình nên chết đi mới phải. Cô thật sự không biết phải làm thế nào, không biết phải sống nốt quãng đời còn lại ra sao, thực ra nếu vì Min quả thực cô mới chỉ là tồn tại thôi chứ không phải sống. Cô vừa khóc, vừa nói trong tuyệt vọng:

– Vũ. Em thật sự rất mệt rồi. Anh có thể nói cho em biết được không? Nói rằng tất cả chỉ là mơ, có thể không?

Vẫn chỉ là sự im lặng đến tang thương. Nước mắt chảy từ má, trượt xuống cổ rồi thấm qua lớp áo mỏng manh. Trong giây phút này cô bỗng nảy sinh ra những mơ mộng hão huyền. Cô bỗng mơ mộng anh sẽ trở về cạnh cô, cô mơ những chuyện trong suốt một tháng nay chỉ là cơn ác mộng nên liên tục ôm lấy di ảnh anh van xin, giọng nghẹn ngào, nước mắt như màn mưa dày đặc:

– Vũ! Xin anh đấy, xin anh trở về với em và Min được không?
– Vũ! Em xin anh… xin anh… đừng bỏ rơi em.
– Vũ! Anh tỉnh lại được không? Anh dậy đi, dậy đi cùng em được không?
– Vũ! Em mệt lắm. Em nhớ anh lắm.

Vẫn là những tiếng khóc xé lòng, vẫn là sự im lặng chỉ có tiếng gió. Cô khóc đến kiệt quệ, khóc đến suy sụp tâm can. Chỉ cần nghĩ đến anh đã không thể kìm chế nổi. Đoạn kỷ niệm đầy đau thương chất chứa, cả hai còn chẳng kịp bù đắp cho nhau. Xin lỗi anh! Xin lỗi anh ngàn lần. Cô vừa khóc vừa nói. Anh thật sự quá tàn nhẫn rồi, tàn nhẫn đến mức trong giấc mơ cũng không hề xuất hiện. Cô chỉ có thể nhớ anh qua từng lớp ký ức có vui buồn, khổ đau. Thậm chí đến cả lần gặp mặt cuối cùng, tiễn anh đi một đoạn đường cô còn không thể, cô còn đang nằm trong viện mới đau xót làm sao? Tất cả những gì đẹp đẽ nhất đã không còn nữa rồi. Chỉ còn duy nhất con của cô và anh là ánh sáng duy nhất để cô tiếp tục sống. Nhưng hôm nay cô rất mệt, rất nhớ anh, chỉ muốn ở cạnh anh thêm một giây, một phút thôi.

Quỳnh không nhớ mình đã khóc bao lâu, có lúc cô tưởng mình thiếp đi rồi. Thế nhưng cô biết Min đang chờ mình, dù cô có kiệt quệ ra sao thì vẫn phải về với con. Thế nên khi mắt đã nhoà lệ cô liền đứng dậy, loạng choạng lùi lại. Đột nhiên, trong giây lát cô không rõ mình hoa mắt hay sự thật mà bỗng thấy một bóng người quen thuộc đang đi tới. Có điều có lẽ do kiệt sức, có lẽ do khóc quá nhiều cô bỗng thấy đầu óc như tê dại đi. Bỗng dưng… cả người cô đổ gục xuống như đoá bồ công anh trước gió. Thế nhưng dường có ai đỡ lấy cô, trong tiếng gió vi vu thoang thoảng cô chợt nghe một tiếng nói quen thuộc như mơ lại như thật cất lên:

– Quỳnh! Anh về rồi đây!

***
Lời tác giả: đây là tuy là chương cuối nhưng chắc chắn cái kết có phần mở và còn rất nhiều điều vô cùng khó hiểu. Phần khó hiểu ấy tớ xin giữ lại ở phần ngoại truyện. Ngoại truyện gồm bốn chương, mỗi chương đều rất dài, tất cả những thắc mắc trong truyện sẽ được giải đáp ở chương ngoại truyện.

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (17 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN