Editor: Melbournje
Trần Trừng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã đợi ở bên ngoài bao lâu.
Bên ánh đèn mờ mịt tối tăm, dòng xe cộ kéo ánh sáng thành những đường thẳng tắp, xuyên qua lớp kính cửa sổ pha lê mở toang, giọng nữ phát thanh máy móc đang cách chỉ một màng tai.
Mãi đến khi gió lạnh thổi gương mặt vốn đang nóng bỏng của cô trở nên lạnh lẽo, rốt cuộc cô cũng đã nghe được tiếng hoan hô ở sau lưng mình.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi sao, cô nghĩ.
Mùa đông tại thành phố này rét buốt mà ẩm ướt, gió lạnh thổi vào theo cổ áo, xuống đến cả mắt cá chân, chiếc áo khoác trên người cô căn bản không chống đỡ được cơn gió lạnh đang ăn mòn.
Cửa đột nhiên vang lên một tiếng.
Cô quay đầu nhìn lại.
Ánh đèn từ trong khán phòng chiếu ra làm cô hơi chói mắt, giơ tay che mắt lại.
Ở trong khe hở giữa các ngón tay, cô thấy Lạc Hữu Tiềm đang đạp nát bóng tối, cả người toàn là vết thương mà đi tới hướng cô.
Trần Trừng vươn đôi mắt ẩm ướt nhìn anh, liền thấy anh nhẹ nhàng gợi khoé môi lên, khiến tất cả những khổ sở vừa trải qua trở nên nhẹ nhàng, nhưng lại không che giấu được sự mệt mỏi nơi đáy mắt.
Lạc Hữu Tiềm đến gần cô, bỗng nhiên cúi đầu, đem trán chống vào trên vai Trần Trừng.
“Chị.” Anh nói, “Chị đừng khóc.”
“Mỗi lúc chị khóc, trong đầu em cũng chỉ còn lại mỗi chị.”
Trần Trừng kinh ngạc, người “em trai” nửa đường mới xuất hiện này của cô thật ra chưa bao giờ là một “em trai” chân chính, trải qua tất cả mọi chuyện khiến anh trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, mà những lần vượt quá quy củ ấy của anh chưa chắc cũng chỉ là bất cẩn.
Tất cả tình cảm đều để lại một cách có dấu vết.
Không biết đã mọc rễ nảy mầm từ khi nào, tán lá xum xuê.
“Đau không?” Lời nói khỏi miệng, cô mới phát hiện giọng mình run rẩy đến lợi hại.
“Đau.” Lạc Hữu Tiềm chôn ở đầu vai cô, giọng ồm ồm, đôi tay rũ ở hai bên, có chút đứng không vững, trán cọ cọ vào vai cô.
Bỗng nhiên anh hừ từ trong mũi ra một hơi, dường như làm nũng nói: “Ôm em đi, chị.”
Cả người anh nóng bỏng, Trần Trừng không còn năng lực tự hỏi, gần như nóng lòng trấn an mà gắt gao ôm eo anh, lúc này mới phát hiện anh chỉ mặc đúng một cái áo đơn xong liền đi ra ngoài tìm cô.
“Cậu không lạnh sao?” Trần Trừng dùng áo khoác của mình để bao bọc lấy cả anh, tay vòng qua eo anh.
Lạc Hữu Tiềm thở ra một hơi nóng, khiến cổ Trần Trừng có chút ngứa.
“Vậy ôm chặt hơn một chút nữa đi.” Anh nhẹ giọng nói, “Như thế sẽ không lạnh.”
Bọn họ liền đứng ở trong gió lạnh, một người thì bị thương, một người thì khóc không thành tiếng, nhưng ai cũng không đi vào trong, sợ từng động tĩnh nhỏ cũng sẽ đánh thức sự nhiệt tình đang ngủ say.
Không biết qua bao lâu, Trần Trừng mới nghe Lạc Hữu Tiềm nói ở bên tai cô.
“Chị, em thắng.”
***
Ở trong hiệp đấu cuối, đếm ngược ba phút trước khi kết thúc.
Lạc Hữu Tiềm lại ngã xuống một lần nữa, nhưng lần này anh không có giãy giụa đứng lên, đối thủ đã xông tới, đè ở trên người amh, mắt thấy nắm đấm kia sắp nện xuống.
Khoé mặt Lạc Hữu Tiềm nhẹ nhàng chợt lóe, nghiêng đầu né tránh nắm đấm của anh ta, sau đó chế trụ cánh tay ấy, ra sức siết chặt.
Theo một tiếng tiếng hô, Lạc Hữu Tiềm xoay người áp lên trên, mọi người trong khán phòng còn chưa phản ứng lại được thì nắm đấm của anh đã vung xuống.
Góc độ của cú đấm này cũng đủ xảo quyệt, lực còn rất mạnh, trực tiếp đánh cho Thái Tam Mộc thành kẻ ngốc luôn, trọng tài hô tới giây thứ năm anh ta mới rung đùi đắc ý mà đứng lên.
Anh ta nhe răng trợn mắt hô một tiếng, lấy găng tay đấm đấm vào cơ ngực, hiển nhiên đã hoàn toàn bị chọc giận.
Lạc Hữu Tiềm rốt cuộc cũng trấn định lại một lần nữa, ngay vào thời khắc cuối cùng.
Trọng tài xác định rằng hai bên đều còn có thể tiếp tục tiến hành thi đấu, mới bắt đầu tiếp tục chỉ huy một lần nữa.
Lạc Hữu Tiềm chớp lấy thởi cơ, chạy lấy đà hai bước, trực tiếp nhảy lên khỏi mặt đất, hung hăng đá một chân lên, nện thật mạnh vào sườn mặt của Thái Tam Mộc.
“Uỳnh” một tiếng, anh ta ngã xuống đất.
Dường như anh ta có thể nhìn thấy bụi mịn đang phất lên, mồ hôi và cả máu tươi nữa.
Trọng tài đang đếm ngược.
Tất cả mọi người trong khán phòng đều đứng dậy.
Ở trong một mảnh yên tĩnh, cuối cùng những tiếng gào thét và cổ vũ đã được vang lên, tất cả mọi người đang vỗ tay vì Lạc Hữu Tiềm.
Ban đầu người này bị nhận định là không biết tự lượng sức mình mà khiêu chiến với Quyền Vương, rồi sau đó mọi người bị sự kiên trì vùng dậy của anh làm cho thuyết phục, cuối cùng vì chiến thắng của anh mà hét ra những tiếng la chân thành và khâm phục nhất.
Hạ Minh giống như phát điên luôn rồi mà hô to cùng đám người: “Quyền Vương! Quyền Vương! Quyền Vương!”
MC cũng cầm microphone kêu lên: “Đây đúng thật là một đòn tấn công mà hoàn toàn không có khả năng để phản kháng lại!! Chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh người mới nhận chức Quyền Vương của Quyền quán này đi ạ!!! Cậu ấy đã thể hiện được tinh thần của quyền anh một cách hoàn hảo!! Là Quyền Vương của chúng ta!!!”
Mọi người đều hoan hô vì chiến thắng này, không có người chú ý Quyền Vương đã trực tiếp đi từ sàn đấu xuống, vòng ra ngoài cửa.
Qua vài phút, Hạ Minh mới dần dần bình ổn sự kích động, đi tới phòng nghỉ tìm Lạc Hữu Tiềm.
“Lạc Quyền Vương!!!”
Cậu ta hoan hô đi vào, phòng nghỉ lại chỉ có một mình huấn luyện viên.
“Ơ? Lạc Hữu Tiềm đâu rồi ạ?”
“Đi ra ngoài tìm cô gái kia rồi.” Huấn luyện viên nói, “Ngay cả vết thương cũng chưa xử lý đâu.”
“……” Hạ Minh hoàn toàn tin là sau khi gặp được Trần Trừng xong, Lạc Hữu Tiềm bị điên rồi, “Vết thương của cậu ấy nghiêm trọng không ạ?”
“Hẳn là vẫn còn ổn, tuy rằng tính tình Thái Tam Mộc không được tốt nhưng ra tay vẫn có chút đạo đức, vết thương trên mặt chỉ là vết thương ngoài da, chắc xương sườn cũng có bị gãy, nhưng có thể tự hồi phục được.”
Hạ Minh nhẹ nhàng thở ra, tùy ý nằm lên ghế: “Ôi, thật sự thắng rồi, em ngồi xem mà tí nữa thì ngất đi luôn.”
“Hai hiệp sau cậu ấy đã tỉnh hơn rồi, tôi có nói với cậu ấy về nhược điểm của Thái Tam Mộc là tấn công ở dưới đất, cho nên cuối cùng cậu ấy mới có thể vật đối thủ xuống đất, quấy rầy đầu trận tuyến của anh ta.”
Hạ Minh không nghĩ tới thì ra còn có cả chiến lược, lập tức giật mình mà há to miệng.
Một lát sau, Trần Trừng mới đỡ Lạc Hữu Tiềm tiến vào.
Ở mỗi chỗ thi đấu đều sẽ có sắp xếp trang bị cơ sở và nhân viên y tế, bọn họ lập tức tiến vào giúp anh xử lý miệng vết thương.
Chủ yếu vết thương đều ở trên mặt, xử lý cũmg rườm rà, Lạc Hữu Tiềm nhắm hai mắt lại, miệng vết thương quá nhiều dẫn tới lúc khử trùng, dường như là bôi toàn bộ cồn lên mặt.
Anh cau mày nhịn đau, một bên bị cồn kíƈɦ ŧɦíƈɦ tuyến lệ.
Bác sĩ lấy tăm bông xử lý sạch sẽ vết máu trên mặt anh, dán băng gạc lên mấy vết thương nghiêm trọng.
“Được rồi.” Bác sĩ dán băng dán xong, “Trên người có chỗ nào cảm thấy rất đau không?”
Lạc Hữu Tiềm cảm nhận một chút, đè đè ở phần ngực và bụng: “Xương sườn có gãy nhưng hẳn là không nghiêm trọng, không có việc gì, qua mấy ngày nữa là ổn rồi.”
“Được, vết thương trên mặt chú ý đừng để động vào nước, cũng đừng để nhiễm trùng.”
“Vâng.”
Anh thử cảm nhận cơn đau tới nỗi trợn mắt, lông mi rung động, lại bị cồn dư ở xung quanh mắt kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trực tiếp khiến khóe mắt đỏ lên, nháy mắt một cái là một giọt nước mắt.
“Đau sao?”
Anh chớp chớp mắt, thấy rõ vẻ mặt khẩn trương của Trần Trừng, trấn an mà cười cười: “Không có, không đau.”
“Không thấy gì nha không thấy gì nha.” Hạ Minh ở một bên trêu ghẹo.
Lạc Hữu Tiềm liếc xéo cậu ta một cái: “Đã muộn thế này rồi còn chưa về, mẹ mày không đánh mày sao?”
“Hôm nay vừa mới họp phụ huynh xong, về rồi kiểu gì chả bị đánh.” Hạ Minh nói.
“Muộn như vậy chắc mẹ mày cũng sắp ngủ rồi, mau về trước đi.”
“Được, tao đi đây.” Hạ Minh làm khẩu hình miệng nói với anh —— không quấy rầy đôi vợ chồng son nữa, sau đó lại nói với Trần Trừng, “Em về đầy, chị.”
Trần Trừng hít hít cái mũi: “Ừm, cậu đi đường cẩn thận một chút.”
“Ai! Vâng ạ!” Hạ Minh vui tươi hớn hở, nói tạm biệt xong liền đi ra khỏi phòng nghỉ.
Huấn luyện viên lại nói chuyện với Lạc Hữu Tiềm một lát, cùng với cả kế hoạch tiếp theo như thế nào, trận đấu nhỏ ngày hôm nay chỉ là bước đầu tiên, chờ anh làm quen dần dần, sau đó từ từ khắc phục được bóng ma thì cuối cùng mới có thể đứng trên sàn đấu quốc tế, nắm được danh hiệu Quyền Vương cấp thế giới.
“Được, các em cũng về đi.” Huấn luyện viên nói.
***
Xe taxi chạy qua rất nhanh trên con phố đã gần rạng sáng.
Bọn họ cùng nhau phập phồng trải qua những chuyện khó khăn này, sau đó lại cùng nhau trở về căn nhà thuê nhỏ bé nhưng lại đủ che chở.
Hậu quả của việc sống cô độc qua mấy chục năm của Trần Trừng đó chính là sau khi có một người cực kỳ quan trọng xuất hiện trong cuộc đời mình, cô thường xuyên lo sợ thất thố không yên, không thể động đậy.
Trần Trừng tắm rửa xong rồi đi ra ngoài, ngồi yên tĩnh ở mép giường một lát, giơ tay ấn ấn huyệt Thái Dương rồi thở ra một hơi, hơi thở mang theo chút ủ rũ.
Vẫn là không yên lòng.
Cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, tới cửa phòng bên cạnh của Lạc Hữu Tiềm, gõ cửa nhưng bên trong lại không có ai trả lời.
Cô ghé sát tai vào ván cửa, nghe thấy tiếng nước tí tách bên trong, Lạc Hữu Tiềm vẫn còn đang tắm rửa.
Cũng không biết vết thương có bị dính vào nước hay không……
Trần Trừng nhíu mày, đẩy cửa đi vào, đồ đạc bên trong đều để tuỳ ý, không có được chủ nhân thường xuyên thu dọn, quần áo để thay cũng ném ở trên giường.
“Lạc Hữu Tiềm.” Cô gọi vọng vào phòng tắm.
Dường như tiếng nước bên trong dừng lại ngay, truyền ra giọng nói thăm dò của Lạc Hữu Tiềm: “Chị?”
“À.” Trần Trừng lên tiếng, “…… Tôi sợ cậu bị đau nên tới xem thử xem sao, cậu có thể tắm rửa sao?”
“Em không tắm thì liền ngủ không được…… Vết thương trên người em cũng không nghiêm trọng lắm, chị yên tâm đi.”
Trần Trừng đứng ở mép giường anh, lông mi nhanh chóng chớp hai cái, cố gắng kìm nén hết cảm xúc xôn xao trong lòng, sau đó nhận lệnh mà khom lưng nhặt gối dựa dưới đất lên.
Chưa nhìn xem miệng vết thương của anh như thế nào thì Trần Trừng cũng không yên lòng, nhân lúc anh đang tắm rửa liền thu dọn qua qua giúp anh một chút.
Chờ Lạc Hữu Tiềm gian nan mà tắm rửa xong, mặc quần áo ngủ đi ra, Trần Trừng đã dựa nghiêng người, ngủ trên đầu giường anh rồi.
Mái tóc dài màu nâu của cô gái rơi trên vai, khuôn mặt dịu dàng mà yên tĩnh dưới ánh đèn khiến người ta lập tức liền quên luôn cả đau đớn trên người, lúc cô hô hấp làm cho ngực hơi phập phồng có quy luật.
Quần cuộn lên, lộ ra mắt cá chân thon gầy trắng nõn, gân chân màu xanh lá như ẩn như hiện ở trên ấy, mang theo chút ý vị tình sắc nào đó.
Lạc Hữu Tiềm nhìn thấy một màn này liền hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Anh gọi một tiếng mà như không thể nghe thấy gì, lúc này cũng không gọi cô là “chị”, mà là “Trần Trừng”.
Dường như anh không thể tự khống chế bản thân được mà đi qua, cúi người tới gần.
Đầu anh che khuất ánh sáng đang chiếu vào từ trên trần nhà, lông mi cô run run, chậm rãi mở to mắt.
Liền đối mặt với một đôi mắt sâu không thấy đáy.
“!”
Trần Trừng hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là muốn đẩy anh ra.
Tay cô trực tiếp ấn vào vết bầm xanh tím bên hông anh, Lạc Hữu Tiềm nhăn mi lại, không nhịn được mà “shhh” một tiếng.
Bây giờ Trần Trừng mới ý thức được, phản ứng lại tình huống trước mắt xem đây là như thế nào, lập tức đỡ lấy Lạc Hữu Tiềm, hỏi liên tục: “Không có việc gì chứ? Có đau hay không, tôi chạm vào vết thương rồi sao?”
“…… Không có việc gì.” Lạc Hữu Tiềm thở hổn hển, “Trên eo bị tím một chút thôi, không sao đâu.”
Trần Trừng còn có chút không yên lòng, muốn xốc vạt áo anh lên nhìn thử, nhưng khi vừa duỗi tay liền bị Lạc Hữu Tiềm nắm tay lại, chạm đến lòng bàn tay còn hơi ẩm ướt của anh.
Trần Trừng có cảm giác chột dạ không tên mà ngừng động tác.
Quẩn quanh mũi đều là hương sữa tắm nồng đậm mà tươi mát của Trần Trừng, nó bao vây lấy anh một cách quyền luyến mà dịu dàng, kỳ diệu xảy ra phản ứng hoá học ở trong lòng anh, anh bị tìиɦ ɖu͙ƈ tra tấn một cách mãnh liệt.
Lạc Hữu Tiềm nói lạc cả giọng, mang theo sự gợi cảm mà lạnh nhạt.
“Em lại muốn hút thuốc.”
“Cậu không được hút thuốc.”
“Nhưng bây giờ em không nhịn nổi.”
Trần Trừng không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu nhìn mu bàn chân mình, dép lê treo ở trên chân, đeo vào không được mà để rớt không xong.
Trán Lạc Hữu Tiềm chảy xuống một giọt mồ hôi, hơi giống một con nghiện, anh cắn chặt hàm răng, cằm rất căng thẳng.
“Đúng rồi.” Trần Trừng đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng, chỉ chốc lát sau cô ôm một cái hộp chuyển phát nhanh tiến vào, “Hôm nay vừa mới nhận được xong, thiếu chút nữa đã quên mất.”
“Đây là cái gì?”
“Kẹo cai thuốc, tôi mua lúc trước.”
“……”
Trần Trừng xé băng dính, nhanh nhẹn mà mở thùng ra, bên trong là một cái hộp sắt, trong hộp đựng mấy viên kẹo mềm hình trụ.
Cô để hộp kẹo vào trong tay, nói: “Lúc nào muốn hút thuốc thì cứ ăn cái này một chút, tôi chỉ tới để xem vết thương của cậu thế nào rồi thôi, bây giờ tôi…… Về phòng trước đây.”
Lạc Hữu Tiềm chờ cô đi rồi mới lấy một viên kẹo ra bỏ vào trong miệng.
Cũng không dễ ăn, tuy rằng được gọi là kẹo nhưng lại không ngọt chút nào, còn có chút vị cay đắng nhàn nhạt, kết hợp với cả vị chocolate đen và vị cà phê.
Anh ăn một lúc vẫn không thể áp cơn nghiện thuốc lá xuống —— rốt cuộc này thì ngọn nguồn của cơn nghiện này cũng không phải thuốc lá, mà là Trần Trừng.
***
Buổi tối ngày hôm đó Lạc Hữu Tiềm mơ một giấc mơ.
Người trong mộng môi đỏ răng trắng, má lúm đồng tiền như hoa, tóc dài như thác nước xoã tán loạn ở trên giường, đôi tay gắt gao cuốn lấy tay anh.
Anh ngửi được mùi hương quen thuộc trên người cô ấy, vì thế mới dựa vào gần theo trực giác và bản năng, cánh tay vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của cô, hơi dùng sức, da thịt chạm vào nhau.
Một người nóng bỏng, một người lại hơi lạnh.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu xuyên vào bọn họ.
Nương vào ánh sáng thanh lãnh, anh thấy rõ mặt Trần Trừng.
Đại khái là do động tình nên mặt cô hồng nhuận hơn bình thường rất nhiều, phảng phất như một đoá hoa hồng đang nở rộ trên khăn trải giường trắng tinh, môi đỏ khẽ nhếch, nhẹ nhàng thở dốc
Anh khó có thể nhịn được mà cúi người xuống, hôn lấy môi cô.
Sau đó dường như là lấy lòng mà vươn đầu lưỡi liếʍ ɭáρ ở trên cánh môi ấy, hôn đến nghiêm túc mà lại thành kính, dường như là đang đối xử với một bảo vật đáng giá nhất trên đời.
Anh lại cẩn thận mà vươn răng nanh, tham lam mà gặm cắn.
Trong bóng đêm, Lạc Hữu Tiềm đột nhiên mở mắt ra, tỉnh dậy từ một mảnh hỗn độn tươi đẹp.
Lồng ngực còn đang không nhịn được mà phập phồng.
Trái tim đập mạnh, chấn động mà đau cả xương sườn.
Đáy mắt anh vừa sâu vừa đen, trong đó có du͙ƈ vọиɠ không giới hạn.
Thật là muốn điên rồi.