Chỉ Gọi Tên Em
Chương 10
Những ngày làm nghiên cứu sinh trước kia cũng có thể nói là điều độ, nhưng lại không được bình thường cho lắm.
Nói điều độ là bởi ngày nào trời sáng cũng chúc ngủ ngon, buổi trưa đi ăn sáng; nhưng như vậy chẳng thể gọi là bình thường cho được.
Hiện giờ tôi có hai người bạn cùng nhà – Tiểu Tào và Tiểu Hà, đều là con trai cả.
Mỗi người một phòng ngủ, chung phòng khách, phòng bếp và phòng tắm.
Tính chất công việc của bọn họ cũng giống tôi, chúng tôi đều làm ở Khu Công nghệ cao Tân Trúc.
Người như bọn tôi thân quen rất nhanh, chỉ cần cùng làm ván điện tử là đã quen nhau ngay rồi.
Ba chúng tôi có chuyên môn giống nhau, nói chuyện hợp gu, ngay đến điệu cười cũng giống như khỉ bị điện giật.
Hôm mới dọn đến, tôi lắp lại máy tính trước tiên, nối dây mạng, gửi e-mail cho Noãn Noãn.
Sau đó mới bắt đầu dỡ hành lý, sắp xếp phòng ốc.
Chẳng có gì là không thể thích ứng, một thân một mình vật vờ nơi nào, tự khắc có thể sinh gốc bám rễ nơi đó.
Hàng ngày bảy rưỡi ra khỏi cửa, 8 giờ đến công ty, theo nguyên tắc năm rưỡi là tan làm, nhưng tôi đều ở lại đến 8 giờ tối.
Dù gì về nhà cũng đều ngồi đóng đinh trước màn hình máy tính, thà rằng ngồi ở cơ quan, trước cái máy tính tốc độ cao còn hơn.
Thời hạn th việc là ba tháng, nhưng chỉ sau hai tuần là tôi đã quen với công việc.
Quan hệ đồng nghiệp cũng rất hòa hợp, không hề xảy ra mấy tình tiết âm mưu đấu đá nơi văn phòng hay thấy trong các phim truyền hình.
Kỹ sư không hành tẩu giang hồ bằng cái miệng, trình độ của bạn thế nào, trong lòng mọi người đều biết rõ; hơn nữa thường những kỹ sư đặc biệt lợi hại, đều là những người không giỏi ăn nói hoặc xã giao.
Thỉnh thoảng cũng có vài người miệng khá loe, nhưng tỉ lệ thấp hơn cả ở trong trường.
Nếu như bạn đang học đại học, hẳn bạn có thể thấu hiểu sâu sắc trong trường đại học thật sự có không ít giáo viên miệng loe.
Trong công ty đồng nghiệp hầu hết là nam giới, khó khăn lắm mới thấy vài nữ đồng nghiệp, thông thường đều phụ trách mấy việc kế toán, hành chính.
Nhìn về ngoại hình của mấy cô thì…
Ừm, dùng lời lẽ uyển chuyển thì là, không thuộc vào nhóm người có thể khiến bạn bận tâm.
Thậm chí còn có thể ép bạn càng chuyên tâm vào công việc.
Công ty của Tiểu Tào và Tiểu Hà cũng ở trong tình trạng tương tự, Tiểu Tào thậm chí còn nói công ty cậu ta chọn lọc rất khắt khe.
“Nếu như lấy vào một cô hơi xinh đẹp một tẹo, trong công ty bao nhiêu kỹ sư nam như thế làm sao mà chuyên tâm nổi?” Tiểu Tào nói. “Vì vậy lúc phỏng vấn, công ty sẽ chọn lọc rất khắt khe, chuyên tuyển khủng long.”
Tôi ngẫm nghĩ cũng thấy có lý.
Đối với những người như chúng tôi, máy tính chính là người yêu; còn mạng Internet chính là linh hồn của người yêu.
Làm chúng tôi phát rồ rất dễ, cắt dây mạng là đủ rồi.
Chúng tôi ngày nào cũng mơ tưởng đến hình dáng nửa kia của mình trong tương lai, nhưng lại chẳng biết sẽ gặp nàng ở đâu?
Chỉ biết rằng nhất định sẽ không phải trong công ty.
Chúng tôi không thể và cũng không biết xởi lởi, vì không giỏi ăn nói; chúng tôi vụng về biểu đạt, vì biểu đạt phải dùng đến lời lẽ chứ không phải ngôn ngữ lập trình.
Chúng tôi rất ngây thơ, vì thế giới 0 với 1 của máy tính trắng đen rõ ràng, không như hiện thực đủ sắc màu rối rắm
Chúng tôi thường mắc lừa trên mạng, không phải vì ngu, cũng không phải vì quá cả tin; mà vì con tim nóng bỏng mang khát vọng giới tính đến mức cam tâm tình nguyện chịu mạo hiểm bị lừa, dù cho mức độ mạo hiểm có cao đến 99%.
Nhưng lừa gạt tình cảm của chúng tôi cũng như lừa gạt cô gái mồ côi đêm hôm đứng nơi ngõ nhỏ bán hoa, đều là loại mất nhân tính.
Song tôi và mấy đồng nghiệp có chút khác nhau.
Đó chính là tôi đã từng gặp một người con gái tốt đẹp, em tên là Noãn Noãn, em khiến cuộc đời tôi trở lên rực rỡ.
Tôi không cần mơ tưởng về nửa kia trong tương lai, bởi tôi đã biết em là ai.
Tuy tôi không biết liệu chúng tôi có ở bên nhau được hay không, hơn nữa e rằng tỷ lệ không thể cao, nhưng ít nhất tôi cũng không cần tưởng tượng.
Nhìn từ góc độ này, trái tim tôi đã no đủ rồi, khó mà nhét thêm được bất kỳ hình bóng kiều diễm của người con gái nào khác.
Dù cho một mỹ nữ năm sao ỏn ẻn thướt tha, khóe mắt phát điện, trên mặt nở một nụ cười mê hồn nói với tôi: “Anh đẹp trai, giúp em sửa máy tính với. Có được không nào, có được không nào…”
Tôi cũng có thể vô cùng bình tĩnh, giữ giọng nói -10oC mà rằng: “Không rảnh.”
Vì vậy tuy không thể thấy Noãn Noãn, không thể nghe tiếng em, nhưng Noãn Noãn vẫn ở trong trái tim tôi.
Thỉnh thoảng tôi lại gửi e-mail cho Noãn Noãn, nói mấy chuyện vụn vặt thường ngày.
Nhưng đối với kiểu người bất kỳ lúc nào ở đâu, đi đường cũng phải đi bên phải như tôi, cái gọi là chuyện vụn vặt vừa chẳng vặt lại cũng chẳng nhiều.
Có lần thực sự rất muốn gửiNoãn Noãn, nhưng lại chẳng tìm đâu ra chuyện vặt, đành phải viết: Hôm nay là ngày thứ bảy liên tiếp mặt trời mọc rồi.
Noãn Noãn gửi lại: Anh vất vả rồi. Cứ kể luôn chuyện bạn cùng phòng của anh đi.
Bạn cùng phòng tôi cũng chẳng có gì hay mà nói, bọn họ đều tẻ nhạt giống hệt tôi.
Mà vài chuyện khá đặc biệt hoặc buồn cười, tôi lại không tiện kể với Noãn Noãn.
Ví dụ như, Tiểu Tào một ngày không đánh điện tử là không chịu nổi, có hôm đột nhiên đi đọc kiệt tác văn học.
Mà lại còn là Hồng lâu mộng.
Tôi và Tiểu Hà kinh động đến thất sắc, vì đây là triệu chứng điển hình của bệnh thất tình.
“Hôm nay tớ lượn vào một trang web, trong đó viết về thông tin của các nữ diễn viên phim cấp 3 của Nhật. Thật không ngờ trong mục sở thích của bọn họ, phần lớn đều điền là đọc sách” Tiểu Tào nói. “Đọc sách ấy! Nữ diễn viên phim cấp 3 ấy! Một người đàn ông máu me như tớ làm sao có thể không bị kích thích cơ chứ?”
Tôi và Tiểu Hà quay người đi luôn, không thèm quan tâm đến cậu ta nữa.
Còn một lần khác, Tiểu Hà từ trong phòng tắm bước ra, đầu tóc chải rất gọn gàng.
Cậu ta bước từng bước thận trọng chậm rãi tới bên ngăn kéo bàn sách, nhẹ nhàng kéo ngăn kéo, lấy ra một đĩa CD.
Khẽ khàng gật đầu chào cái đĩa, rồi dùng bàn tay run run đút vào đầu đĩa, vẻ mặt rất trang nghiêm.
“Cậu làm cái gì thế?” tôi và Tiểu Tào đồng thanh hỏi
“Nữ thần của ta,” cậu ta nói giọng thành kính,“Maria Takagi.”
“Với tư cách là bạn cùng phòng với cậu, tớ có nghĩa vụ chỉnh đốn hành vi sai lệch này của cậu,” Tiểu Tào cao giọng nói.
“Hử?” Tiểu Hà quay đầu lại.
“Người được gọi là nữ thần…” Tiểu Tào quỳ một chân xuống đất, hai tay bắt chéo hình chữ thập, ngẩng mặt nhìn trời, nói: “Chỉ có Azumi Kawashima* mà thôi.”
* Hai nữ diễn viên phim cấp 3 nổi tiếng của Nhật.
Sau đó hai người bọn họ cãi cọ ầm ĩ.
Bạn cùng phòng với tôi là những người như thế đấy, tôi sao có thể hé răng với Noãn Noãn được?
Vì vậy tôi vẫn chỉ đành cố gắng tìm ra những chuyện vụn vặt hàng ngày để kể với Noãn Noãn.
Hơn nữa, những chuyện vụn vặt này tốt nhất là không dính dáng đến Tiểu Tào và Tiểu Hà.
Lượng công việc của tôi càng nhiều, thời gian về nhà cũng dần muộn đi.
Lúc này mới bắt đầu thử nhắc đến một chút tâm tình với Noãn Noãn.
Noãn Noãn.
Tối qua 10 giờ bị call đến công ty sửa chương trình, 2 giờ sáng mới được về nhà.
Bỗng nhiên cảm thấy cảnh phố đêm khuya thật xa lạ.
Có chút hoang mang, cả mệ.
Lương Lương ở Đài Loan.
Không ngờ mười phút sau đã nhận được thư trả lời của Noãn Noãn.
Lương Lương.
Người phiêu bạt trong giang hồ, sao tránh được gươm đao.
Áp lực công việc lớn, khó tránh có tâm trạng.
Ánh mặt trời sáng nay, sẽ chiếu sáng màn đêm của hôm qua.
Noãn Noãn ở Tuy Hóa.
Tuy Hóa?
Tôi lập tức viết lại hỏi Noãn Noãn, Tuy Hóa là chỗ nào?
Noãn Noãn cũng lập tức viết lại trả lời, Tuy Hóa là quê em.
Tối qua em về quê, khai giảng mới trở lại Bắc Kinh.
Trong đầu tôi bắt đầu mơ tưởng về quang cảnh Tuy Hóa.
Nhớ lại lúc bên bờ Thập Sát Hải, Noãn Noãn hỏi tôi nếu em về quê làm việc, tôi có đến tìm em không?
Lúc đó cũng không biết xúc động thế nào, mà tôi lại nói là có.
Tuy Hóa nghe có vẻ là một thành phố lớn, nếu như thật phải đi Hắc Long Giang tìm Noãn Noãn, chắc không khó lắm.
Tôi cũng trao đổi thư từ vài lần với Từ Trì và Cao Lượng, bọn họ vừa tốt nghiệp ra trường, đã tìm ngay được việc
Cao Lượng chưa quên lời hẹn dẫn tôi đi leo Trường Thành – Tư Mã Đài; Từ Trì lại không ngừng dặn dò: Sau này tới Bắc Kinh, nhất định phải báo cho cậu ta.
Tôi tin mấy lời này không phải khách sáo.
Cậu em khóa dưới vẫn còn đi học, thỉnh thoảng chúng tôi cũng gọi điện nói chuyện.
“Anh này, em nói với anh một chuyện.” Có lần cậu ta gọi đến cho tôi.
“Chuyện gì?”
“Hôm nay em đã gọi điện cho Vương Khắc đấy.” Giọng cậu ta rất phấn khích.
“Ờ. Cô ấy vẫn khỏe chứ?”
“Không khỏe.”
“Vương Khắc làm sao?”
“Cô ấy nhận được điện thoại của em, vui quá còn bật khóc nữa kìa.”
“…”
“Anh, anh có biết thế nào là vui đến phát khóc không?”
“Biết.”
“Vui – đến – phát – khóc đấy!”
“Cậu gọi điện để huênh hoang đấy hả?”
“Không phải huênh hoang với anh, mà là khích anh thôi. Em biết anh nhất định không dám gọi điện cho Noãn Noãn.”
“Mặc xác tôi.”
“Vui – đến – phát – khóc nhá!”
“Vui cái đầu cậu ấy!”
Tôi dập máy, không thèm đếm xỉa đến cậu ta nữa.
Thời gian thử việc đã qua, lương cũng được tăng lên một ít, tôi bắt đầu có cảm giác ổn định.
Có lúc thậm chí còn có cảm giác sắp chết già nơi này, không thoát khỏi mồ hôi lạnh.
Noãn Noãn.
Công việc của anh ổn định rồi.
Nhưng rất sợ vì ổn định mà mất đi sức sống, lâu dần rồi trở thành bức tượng.
Hơn nữa còn là một bức tượng mặt mũi lạnh tanh.
Lương Lương ở Đài Loan.
Lương Lương.
Chưa thấy ai chê ổn định bao giờ.
Hay là anh muốn phiêu bạt?
Giang hồ cầu yên, phiêu phiêu bạt bạt dễ gặp gươm đao.
Hơn nữa trước khi còn chưa đến Bắc Kinh tìm em, anh không biến thành tượng được đâu.
Noãn Noãn ở Bắc Kinh.
Thời tiết đã bước sang mùa thu, tôi và Tiểu Tào, Tiểu Hà lái xe đến Cốc Quan tắm suối nước nóng.
Trên đường đi qua Thiên Lãnh, chúng tôi dừng xe lại mua kem que ăn.
Lúc đó tôi đột nhiên nhớ lại chuyện cùng Noãn Noãn đứng ăn kem ngoài Thần Vũ Môn ở Tử Cấm Thành.
Rồi nhớ đến chuyện Noãn Noãn hỏi tôi bao giờ đưa em tới Noãn Noãn, tôi trả lời có lẽ vào mùa đông.
Cuối cùng, từ có lẽ vào mùa đông lại nhớ đến đêm trước hôm rời Bắc Kinh, tôi và Noãn Noãn ngồi nói chuyện bên ngoài giảng đường.
“Sớm mai trên đường dài, tiếc tấm lòng lúc này.”
Tiếng Noãn Noãn dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Hồi ức vẫn rõ ràng là vậy, không hề phai nhạt bởi thời gian.
Tuy chỉ ở Bắc Kinh có 8 ngày, nhưng mỗi ngày đều khắc lại một dấu ấn thật sâu trên cột mốc thời gian.
Bất kỳ khoảnh khắc nào trong cuộc đời ngoảnh đầu nhìn lại, tôi đều có thể thấy rõ mồn một những vết khắc ấy.
Noãn Noãn, anh rất nhớ em.
Em biết không? Kem que ở Thiên Lãnh thực sự rất ngon.
Mùa đông đến lặng lẽ, cảm nhận đầu tiên không phải sự giảm nhiệt, mà là những cơn gió ngày càng mạnh.
Gió lớn ở Tân Trúc nổi tiếng như vậy cũng không phải không có lý.
Tan làm về nhà, còn bị gió thổi cho chao đảo cả người
Mở hộp thư, phát hiện có một bức thư viết tay, là gửi cho tôi.
Chuyện này quả thực quá hiếm gặp, có thể đi mua tờ loto rồi.
Từ khi mạng Internet và điện thoại di động trở lên thịnh hành, mấy trăm năm nay rồi tôi chưa nhận được bức thư viết tay nào cả.
Lúc đợi thang máy, ngó qua địa chỉ ngoài phong bì – Bắc Kinh.
Phản ứng đầu tiên là nghĩ ngay đến Noãn Noãn.
Tôi vội vàng rời chỗ thang máy, chạy ra cổng, đứng trước cổng cười ha ha hô hô một chập, vung chân múa tay một hồi, rồi mới lại quay vào trước cửa thang máy.
Không làm như vậy, lát nữa lên lầu ngộ nhỡ phấn khích quá, lại bị Tiểu Tào và Tiểu Hạ cười giễu.
“Về rồi đây,” bước vào nhà, tôi lạnh nhạt nói.
“Anh đụt thứ ba cuối cùng cũng về rồi,” Tiểu Tào nói.
“Lại là một ngày bình thường như mọi ngày, đi đường đến nửa em gái ra hồn cũng không thấy,” tôi nói.
“Tỉnh lại đi, A Đụt,” Tiểu Hà nói.
Tôi cố nhịn cười, giấu kín thư, bước từng bước thong thả về phòng.
Trước khi sắp nội thương, cuối cùng cũng vào đến phòng, đóng cửa lại, phi một phát lên giường.
Bóc thư ra, thư Noãn Noãn viết kín hai trang giấy.
Noãn Noãn nói, việc học của em rất nặng, thời gian để ngủ cũng ít đi, có lẽ sắp già đến nơi rồi.
Sau đó Noãn Noãn kể rất nhiều những chuyện vụn vặt hàng ngày, cũng nói em gầy đi rồi.
Em còn nói mấy hôm trước có mua bánh rán sữa, biết tôi thích ăn, nhưng tiếc là không được ăn.
Thế là em đem bánh rán sữa cho vào túi giấy, lấy giấy viết thư bọc lại, qua bảy bảy bốn chín tiếng, lại đem giấy ấy ra viết thư.
“Anh có ngửi thấy mùi thơm của bánh rán sữa không?”
Tôi ngửi ngửi tờ giấy, hình như đúng là có thể ngửi thấy mùi thơm thật.
Nhưng tôi tin rằng, hương thơm này đến từ tấm lòng Noãn Noãn.
Đọc đến đây, tôi mới đột nhiên nhận ra, Noãn Noãn viết bằng chữ phồn thể.
Nhớ lại thầy giáo dạy Hán tự ở Bắc Kinh nói, từ chữ phồn thể học chữ giản thể dễ, từ chữ giản thể học chữ phồn thể khó.
Lúc Noãn Noãn viết bức thư này, nhất định đã tốn rất nhiều tâm huyết.
Cuối thư, Noãn Noãn viết:
“Bắc Kinh sắp có tuyết rồi, lúc nào đưa em tới Noãn Noãn đây?”
Tôi hơi buồn, đặt bức thư xuống, nằm ra giường.
Noãn Noãn, anh tin rằng em biết anh muốn dẫn em đi, dù có khó khăn thế nào
Anh tin rằng em biết.
Nếu như em ở dưới nước kêu cứu, phản ứng đầu tiên của anh sẽ là lập tức nhảy xuống nước, sau đó trong khoảnh khắc chết đuối mới nhớ ra là mình không biết bơi.
Dù cho phản ứng đầu tiên của anh trước khi nhảy xuống nước có là nhớ ra mình không biết bơi, anh cũng vẫn sẽ nhảy xuống; vì anh tin vào ý chí, tin rằng nó sẽ đem đến cho anh sức mạnh.
Nhưng khi em nói muốn tới Noãn Noãn, phản ứng đầu tiên của anh lại là nghĩ tới eo biển Đài Loan, đó là nơi không thể chỉ dựa vào ý chí mà vượt qua được, ít nhất là không phải ý chí của anh.
Vì vậy anh không thể nhận lời em được.
Tôi nằm rất lâu, không biết nên trả lời thư Noãn Noãn thế nào.
Cuối cùng đành đánh liều, thu hết tinh thần, bước xuống ngồi đến bên bàn sách.
Rút bảng đối chiếu chữ phồn thể giản thể ra, viết lại từng chữ từng chữ thành chữ giản thể.
Cái này không giống như e-mail, chỉ cần ấn nút chuyển đổi, bất kể bao nhiêu chữ cũng có thể chuyển sang giản thể, phồn thể trong nháy mắt.
Thế là số chữ có thể viết xong trong vòng nửa giờ, giờ lại phải mất đến ba tiếng.
Tôi nói với Noãn Noãn, mấy hôm trước ăn kem ở Thiên Lãnh cũng rất muốn cho em ăn một que.
Nhưng nếu tôi dùng giấy viết thư bọc kem lại qua bảy bảy bốn chín tiếng, e rằng giấy sẽ hỏng mất.
Cuối thư, tôi viết:
Bất kể tuyết ở Bắc Kinh có rơi lớn thế nào, Noãn Noãn cũng không có tuyết đâu.
Tôi tin rằng Noãn Noãn nhận được thư xong, nhất định sẽ mắng tôi lại xỏ lá.
Nhưng nếu tôi không chơi trò xỏ lá, thì còn có thể sao đây?
Tôi và Noãn Noãn chẳng phải mấy vị lãnh đạo thúc đẩy cơn sóng thời đại, mà chỉ là những người bình thường bị cơn sóng thời đại ấy đẩy đi.
Trong cơn sóng thời đại, tôi và Noãn Noãn vừa không biết đích đến, lại chẳng cách nào chọn nổi phương hướng.
Chỉ còn biết cố gắng mà sống.
Một năm mới đến, rời Bắc Kinh cũng đã được nửa năm.
Tốc độ của dòng chảy thời gian vượt xa tốc độ tăng trưởng của những con số tiền lương.
Thi thoảng kinh ngạc nhận ra sự vùn vụt của dòng thời gian, rồi lại bắt đầu ngẫm nghĩ đâu là ý nghĩa cuộc đời?
Đâu là mục tiêu phấn đấu?
Nhưng phần lớn vẫn cứ nhớ đến Noãn Noãn.
Noãn Noãn đang làm gì? Có vui vẻ không?
Tôi thường xem lại file ảnh Từ Trì gửi, đó là một dạng lưu luyến.
Mỗi lần nhìn thấy bóng lưng tôi và Noãn Noãn ngồi sát bên nhau uống sữa chua trong ánh chiều tà, tôi lại nhớ đến từ “thuần khiết”.
Lần tới gặp Noãn Noãn, liệu cái “thuần khiết” ban đầu có đổi thay?
Tôi mong ước biết bao, mãi được cùng Noãn Noãn vai kề vai ngồi đó, ung dung thưởng ngoạn ánh chiều tà; nhưng trong cuộc sống thực thường là dưới ánh chiều tà tôi lết tấm thân mệt mỏi sau một ngày làm việc trở về nhà.
Noãn Noãn, anh vẫn còn giữ phần thuần khiết ấy, anh cho rằng việc quan trọng nhất là cùng em ngắm ánh trời chiều; nhưng dù cho anh có sống chết ôm lấy sự thuần khiết đó, kiên quyết không buông tay, thì rồi sẽ có một ngày, anh cho rằng việc quan trọng nhất là kiếm tiền, thăng chức, mua nhà.
Tới lúc đó, thứ chi phối nhịp đập trái tim anh, có lẽ là mức tăng giảm của cổ phiếu; chứ không phải những vui buồn trong ánh mắt em.
Noãn Noãn, xin hãy cho anh sức mạnh, để anh có thể ôm chặt phần thuần khiết ấy.
Trước khi gặp em lần tới.
Lương Lương.
Thập Sát Hải đóng băng rồi.
Em đi trượt băng còn đắp cả người tuyết, rất giống anh.
Chỉ thiếu mỗi cặp kính.
Anh vẫn chưa biết trượt tuyết phải không? Nào, em dạy anh.
Ngã rồi không được khóc.
Khóc rồi vẫn cứ phải ngã.
Noãn Noãn ở Bắc Kinh.
Lương Lương.
Băng không đợi người đâu.Mùa xuân đến rồi, băng tan rồi.
Hoa sắp nở rồi, cỏ sắp mọc rồi, cây sắp xanh rồi.
Noãn Noãn sắp già thêm một tuổi.
Còn Lương Lương thì sao?
Noãn Noãn ở Bắc Kinh.
Lương Lương.
Nóng chết mất.
Uống bao nhiêu sữa chua.
Nhớ ra anh cũng thích uống, nhưng không được uống thì làm sao đây.
Em uống sữa chua chua cả miệng, Lương Lương không được uống, có thấy chua xót không.
Muốn gửi sữa bò cho anh, đến lúc anh nhận được có lẽ cũng thành sữa chua rồi.
Noãn Noãn ở Bắc Kinh.
Lương Lương.
Tuần sau phải bảo vệ luận văn rồi.
Thấy hơi căng thẳng.
Anh nói nhảm gì đấy đi.
Anh nói nhảm là em có tinh thần ngay.
Nhưng đừng nói mấy chuyện kiểu chó đội tóc giả màu vàng liền thành sư t
Noãn Noãn ở Bắc Kinh.
Lương Lương.
Em tìm được việc làm rồi.
Anh đoán xem lương tháng là bao nhiêu ông Mao Trạch Đông?
Nói cho rõ nhé, em làm việc ở Bắc Kinh đấy.
Lúc đó anh nói, trời không có gió đâu.
Noãn Noãn ở Bắc Kinh.
Chớp mắt một cái đã xa Bắc Kinh một năm rồi.
Noãn Noãn, anh từng nói nếu em ở lại Bắc Kinh làm việc, anh sẽ đến Bắc Kinh tìm em.
Anh nhớ chứ, anh chưa từng quên.
Châu Tinh Trì từng nói: Con người nếu không có mơ ước, vậy thì có khác gì cá mắm.
Anh đến giờ vẫn chưa thành cá mắm, đó là vì vẫn luôn ôm ước mơ tới Bắc Kinh tìm Noãn Noãn.
Để thực hiện ước mơ này, tôi phải tiết kiệm thêm ít tiền, để ra một khoảng thời gian rảnh.
Tiền tôi đã tiết kiệm được một ít, còn về thời gian, mọi người đều nói thời gian cũng giống như khe ngực, có dồn ép thế nào thì vẫn cứ có.
Về mặt lý luận, ước mơ không khó để thực hiện, nhưng chỉ cần nghĩ đến Noãn Noãn cũng đang làm việc, tôi lại thối lui.
Có khi nào tôi từ xa xôi chạy đến Bắc Kinh, còn Noãn Noãn lại đang cố gắng phấn đấu vì cuộc sống, không có tâm trạng chơi bời nghỉ ngơi.
Nhỡ may Noãn Noãn nói, anh đến không đúng lúc rồi, em đang bận lắm.
E rằng tôi sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
Vì vậy tôi không cần khích động, kiểu khích động đừng nghĩ nhiều quá, đi là đúng rồi.
Những ngày bình thường cuối cùng cũng sẽ có chỗ không bình thường.
“Công ty muốn cử cậu đi Tô Châu một chuyến, ở nhà máy bên đó chừng ba tháng,” sếp nói. “Tầm cuối tháng Mười một đầu tháng Mười hai là có thể về Đài Loan. Cậu không có vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề gì ạ.” Tôi chẳng hề nghĩ ngợi gì. “Lúc nào thì đi ạ?”
“Tuần tới,” sếp nói.
“Không phải ngày mai ạ?” tôi nói.
Sếp có vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn tôi.
Chỉ cần ở gần Noãn Noãn một chút, ước mơ có thể không xa vời nữa, huống hồ đã vượt qua eo biển Đài Loan khó vượt qua nhất.
Mấy ngày liền, cứ tan làm xong tôi lại sắp xếp hành lý, sẽ ở đó hơn ba tháng, không thể qua quít được.
Hỏi Tiểu Tào với Tiểu Hà thích quà gì?
“Cậu cầm máy ảnh đi trên phố, chụp hình các mỹ nữ Tô Châu rồi về đưa tớ,” Tiểu Hà nói.
“Nhân danh bạn cùng phòng với cậu, tớ thật khinh thường hành vi này của cậu,” Tiểu Tào cao giọng mắng Tiểu Hà.
Nói đoạn Tiểu Tào bèn cúi đầu xuống viết mấy chữ lên giấy, viết xong đưa tờ giấy cho tôi, trên giấy viết: “Tổng giám đốc Tào, anh thật là hào hoa lịch thiệp, phong độ ngời ngời, thật là đẹp trai quá, em sùng bái anh, em có thể hát một bài cho anh nghe không. (Tùy ý hát một bài)”
“Cái này để làm gì?” Tôi chỉ vào tờ giấy.
“Cậu chưa nghe nói tiếng Tô Châu êm ái dịu dàng lắm à?” Tiểu Tào nói.
“Kiếm một cô gái Tô Châu đọc to tờ giấy này một lượt, rồi hát thêm một bài, cậu ghi âm hết lại, rồi đem về đây cho tớ.”
“Cậu biến thái quá rồi đấy!” Tiểu Hà lớn tiếng nói.
Sau đó Tiểu Tào và Tiểu Hà lại cãi nhau ầm ĩ.
Tôi xé luôn tờ giấy, không thèm để ý đến bọn họ nữa.
Về phòng, mở máy tính, rồi lên mạng.
Noãn Noãn.
Ổi đi bệnh viện khám sỏi mật.
Dưa hấu đi bệnh viện khám xuất huyết nội.
Chuối đi bệnh viện khám vẹo cột sống.
He he, đấy gọi là nói nhảm.
Người phiêu bạt trong giang hồ, phiêu này bạt này.
Phiêu bạt qua eo biển Đài Loan rồi.
Đâ nói thật.
Lương Lương ngày mai ở Tô Châu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!