Edit: Hạnh
—
Hạ Chi Viễn không để ý đến ánh mắt của mọi người, vẫn đứng yên bên cạnh Ôn Giản, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính hồi lâu, dịu dàng nói: “Cô đã quen công việc này chưa?”
Giọng nói quá ân cần làm nhân viên trong phòng đổ dồn ánh mắt về phía Ôn Giản.
Ôn Giản không hiểu ý Hạ Chi Viễn, thận trọng gật đầu: “Quen rồi ạ.
”
Hạ Chi Viễn cũng gật đầu, tùy ý nói: “Báo cáo làm được lắm.
”
Ôn Giản: “Cảm ơn Hạ tổng đã khen.
”
Hạ Chi Viễn mỉm cười nhìn cô: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi.
”
Ôn Giản nhếch miệng cười, không đáp.
Giám đốc phòng tài vụ vừa vặn từ bên ngoài vào, đang vội thì thấy Hạ Chi Viễn bên cạnh Ôn Giản, bước chân dừng lại: “Hạ tổng?”
Anh ta mỉm cười, hồ hởi nói: “Sao hôm nay Hạ tổng lại rảnh rỗi tới đây thế?”
Hạ Chi Viễn mỉm cười quay sang nhìn anh ta: “Tôi tới bàn chuyện với Hà tổng, tiện thể đi dạo một lát thôi.
”
Nói xong, anh ta nhìn Ôn Giản rồi lại nói với giám đốc phòng tài vụ: “Cô Ôn vừa vào làm, có chỗ còn sai sót chưa quen, mong Tạ tổng quan tâm nhiều hơn, đừng trách móc nặng nề.
”
Ôn Giản đang gõ bàn phím, cô khựng tay lại, không ngẩng đầu nhưng vẫn cảm nhận được mọi người nhìn mình, có người kinh ngạc, cũng có người dò xét cô, ngay cả Tạ tổng cũng nhìn cô.
Lúc trước là Hà Thiệu, giờ Hạ Chi Viễn cũng dặn anh ta để ý Ôn Giản, chủ tịch Hà cũng tới gặp cô, anh ta không yên lòng, không biết lai lịch của Ôn Giản thế nào, dù hoang mang nhưng vẫn nịnh nọt, cười với Hạ Chi Viễn: “Đương nhiên rồi ạ, tuy Ôn Giản đi làm chưa lâu nhưng rất nghiêm túc và cố gắng, năng lực cũng rất xuất sắc.
”
Hà Kỳ không nhịn được, lén kéo ghế sát người Ôn Giản, huých vào tay cô, mọi động tác nhỏ đều rơi vào trong mắt Hạ Chi Viễn.
Hạ Chi Viễn mỉm cười nhìn cô nàng: “Cô Hà có chuyện gì à?”
Hà Kỳ cười dịu dàng nhìn anh ta: “Đang trong giờ làm việc mà Hạ tổng tới công ty tôi rải đường, có phải là hơi kiêu ngạo rồi không?”
Hạ Chi Viễn cười nhạt, không tức giận, cũng không đáp, nhìn Ôn Giản: “Tối nay cô có rảnh đi ăn với tôi không?”
Hà Kỳ lắc đầu với anh ta, thở dài bảo: “Hạ tổng hơi quá rồi đó, anh không sợ tôi tố cáo với ba tôi à?”
Hạ Chi Viễn nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ mới là 8 giờ 58 phút, 2 phút nữa mới vào giờ làm.
”
Nói xong nhìn về phía Ôn Giản: “Cô Ôn có tiện không?”
Ôn Giản nhếch môi, lắc đầu: “Không tiện lắm.
”
Hà Kỳ bảo cô không nên bỏ qua cơ hội này.
Hạ Chi Vẫn không giận, cười bảo: “Không sao đâu, bao giờ cô Ôn mới rảnh?”
Ôn Giản hoang mang nhíu mày: “Hạ tổng có chuyện gì à?”
Hạ Chi Viễn: “Không, chỉ là đơn thuần muốn hẹn cô đi ăn thôi.
”
Hà Kỳ chạm vào sườn eo Ôn Giản, khẽ nói: “Cô ngốc à, đàn ông hẹn phụ nữ đi ăn thì cần gì lý do chứ.
”
Ôn Giản không trả lời cô nàng, xấu hổ nói với Hạ Chi Viễn: “Ngại quá, có lẽ tôi không tiện lắm.
” Cô từ chối thẳng thừng.
Hạ Chi Viễn cười, nghiêng người, một cánh tay chống lên bàn làm việc, nhìn cô: “Lúc nào cô Ôn cũng đề phòng người khác như thế à?”
Ôn Giản ngước mắt nhìn anh: “Tôi và Hạ tổng hình như cũng chưa thân quen tới mức hẹn ăn cơm nhỉ?”
Ý cười trong mắt Hạ Chi Viễn sâu hơn: “Tất cả quen thuộc đều bắt đầu từ không quen.
”
Đúng lúc ấy, Giang Thừa đi qua, liếc mắt thấy hai người trong phòng, anh dừng lại, thư ký Lý hoang mang nhìn anh: “Giang tổng.
”
Giang Thừa không nhìn nữa, bình tĩnh đi tiếp.
Thư ký Lý khó hiểu nhìn phòng tài vụ, đi theo Giang Thừa.
Trong phòng, Ôn Giản lịch sự cười với Hạ Chi Viễn, không trả lời.
Hạ Chi Viễn cũng mỉm cười, đứng thẳng dậy, nhìn đồng hồ, nói với cô: “Tôi không quấy rầy cô làm việc nữa, lúc nào cô rảnh thì cứ nói với tôi.
”
Nói xong, anh ta rời đi.
Hà Kỳ nhìn bóng lưng Hạ Chi Viễn đi xa, cầm tay Ôn Giản, chỉ muốn mắng cô một trận, “Sao cô lại từ chối thế, Hạ tổng tốt lắm, vừa trẻ lại giỏi giang, lại còn đẹp trai, không yêu đương lung tung, mặt nào cũng tốt cả, bỏ lỡ thì tiếc lắm.
”
Ôn Giản: “Tôi không thân với anh ta.
”
Hà Kỳ: “Ai mà không bắt đầu từ không quen chứ.
”
Ôn Giản không nói chuyện, vừa ngẩng đầu thì thấy Điền Giai Mạn nhìn mình, hai người nhìn nhau, ánh mắt dò xét lại thận trọng.
Điền Giai Mạn là nhân viên kì cựu trong phòng tài vụ, là người dẫn dắt Ôn Giản, làm việc ở đây nhiều năm, cao gầy lạnh lùng, dáng người quyến rũ, make up tinh thế, mái tóc xoăn gợn sóng, làm việc lâu nên được mọi người tôn trọng, lại còn xinh đẹp, trông hơi kiêu ngạo, không thích nhân viên mới, mặc kệ cô là người Hà Thiệu mời về làm.
Mỗi lần Ôn Giản chào Điền Giai Mạn, cô ta lạnh nhạt chỉ gật đầu lại, không cười, cũng chẳng nhìn cô, lần đầu tiên thấy cô ta nhìn mình chằm chằm.
Ôn Giản hoang mang, nhìn lại thì thấy Điền Giai Mạn cúi đầu xuống, tiếp tục làm việc, Hoàng Tử Thần ngồi gần đó, cau mày nhìn cô: “Sao cô cũng biết Hạ tổng thế?”
Câu hỏi của anh ta cũng là thắc mắc của nhân viên khác, cả đám nhao nhao nhìn cô.
“Có lần tôi đi du lịch, ngồi cùng chuyến bay với anh ta.
” Ôn Giản tránh nặng tìm nhẹ, đáp.
Hoàng Tử Thần cười: “Trùng hợp thật đó.
”
Ôn Giản cũng cười, không nói tiếp, từ hôm qua lúc cô biết Hạ Chi Viên là người phụ trách bên Gia Tư tới giờ, cả người cô ảo não.
Chuyến bay ở Thái Lan ngồi cạnh anh ta, vali của cô bị dán giấy hình chiếc ô, anh ta quen Lưu Tiểu Vĩ, lại còn là đối tác Hà Kiện.
Chuyện đầu tiên thì có thể là trùng hợp, chuyện thứ 2 cũng có thể là duyên phận, nhưng tới lần thứ 3, nếu Hạ Chi Viễn có vấn đề thật, cô nghi ngờ anh ta mời mình ăn cơm là vì mục đích gì đó…
Ôn Giản thầm đoán dụng ý của Hạ Chi Viễn.
Sau khi trở về, Hạ Chi Viễn cũng không nhắn tin cho cô nữa, giống như lúc mới gặp ở sân bay, thấy cô đề phòng mình, anh ta cũng không dây dưa, duy trì khoảng cách với cô.
Nhưng anh ta tới phòng tài vụ hẹn cô đi ăn, còn ân cần dặn Tạ tổng chiếu cố Ôn Giản, chuyện này trở thành làn sóng không nhỏ trong phòng tài vụ, mồm 5 miệng 10, chưa hết một ngày, cả công ty đều biết người phụ trách đầu tư bên công ty đối tác có ý tứ với nhân viên mới ở phòng tài vụ, mấy hôm trước con trai chủ tịch lại bảo cô vào làm, ai cũng tò mò lai lịch của Ôn Giản, xem cô có ma lực gì mà được quản lý cấp cao và cổ đông phá lệ vì cô.
Lúc chiều tan làm, có người còn đi đường vòng ngang qua phòng tài vụ để nhìn Ôn Giản.
“Ôn Giản, cô sắp thành hồ ly tinh ở công ty rồi đó.
” Thấy ánh mắt ‘vô tình’ của đám người đi ngang qua, Hà Kỳ thu dọn bàn làm việc, xoay người nói với Ôn Giản: “Anh tôi bất chấp tất cả cho cô vào làm, Hạ tổng không quan tâm ánh mắt của người ngoài, dặn Tạ tổng quan tâm cô, đều là kịch bản của hồ ly tinh cả đó.
”
Ôn Giản quay đầu lại nhìn cô nàng: “Có khoa trương như thế đâu.
”
“Lời đồn ngoài kia còn kinh khủng hơn nhiều.
” Hà Kỳ nghiêng người: “So sánh thì Giang tổng mới là người công chính nghiêm minh, chính trực, không kiêng nể ai, còn bắt choẹt cô nữa chứ.
”
Ôn Giản biết Hà Kỳ đang nói tới chuyện hôm đầu cô đi làm bị Giang Thừa gây khó dễ, cô mím môi, không nói gì.
Hà Kỳ thu dọn xong, tắt máy tính, vỗ vai Ôn Giản: “Cô làm xong việc chưa? Cùng đi nhé.
”
Ôn Giản gật đầu, còn chưa nói xong chữ “Được” thì một đống chứng từ thu chi và sổ sách giơ ra trước mắt cô, Điền Giai Mạn đang gõ máy tính, không ngẩng đầu, bảo: “Phiền cô sắp xếp lại mấy chứng từ này, sáng sớm ngày mai nộp cho tôi.
”
Hạ Kỳ không nhịn được: “Tan làm rồi mà, không để ngày mai được à?”
Điền Giai Mạn ngẩng đầu nhìn cô nàng: “Ngày mai phải lưu lại sổ sách rồi, ngày mai còn có việc khác, để chuyện này tới ngày mai thì bận có làm nổi không?”
Hà Kỳ: “Sao cô không nói sớm…”
“Không sao, tôi cũng không vội về nhà ngay.
” Ôn Giản ngắt lời Hà Kỳ, nhận lấy đống giấy tờ Điền Giai Mạn đưa: “Nhiều thế này à?”
Điền Giai Mạn gật đầu, đứng dậy bảo: “Chỉnh xong thì cất cho kĩ, sáng mai đưa cho tôi, mấy giấy tờ này đều là giấy tờ kế toán quan trọng, phải cất trong ngăn để hồ sơ, đừng làm mất.
”
Thấy Hà Kỳ hậm hực nhìn mình, cô ta ngoảnh mặt đi, tắt máy tính, cầm túi đi về.
Hà Kỳ bĩu môi, nói thầm: “Không biết lai lịch của cô ta thế nào mà kiêu căng thế.
”
Ôn Giản dịu dàng nói: “Cô đừng giận, vốn là công việc của tôi mà.
”
Hà Kỳ: “Công việc của cô thật thì cả ngày hôm nay cô ta làm gì, sao tới lúc tan làm rồi mới giao việc.
”
Ôn Giản: “Hôm nay tôi bận bịu cả ngày, không phân thân được, cô ấy cũng không sắp xếp công việc cho tôi được.
”
Hà Kỳ “hừ hừ” hai tiếng: “Tôi thấy cô ta đang ghen tị với cô đấy.
”
Cô nàng còn bảo: “Cô đừng làm muộn nhé, làm xong thì về nghỉ sớm đi, tôi về trước đây.
”
Ôn Giản gật đầu: “Đi đường chú ý an toàn nhé.
”
Cô ngồi xuống, sửa lại đống giấy tờ Điền Giai Mạn đưa, mãi mới hơn 8 giờ mới xong, tới tối nhá nhem, cả văn phòng chỉ còn mình cô.
Ôn Giản cất giấy tờ vào tủ, khóa lại, tắt đèn đi về, đi ra cửa công ty mới bật điện thoại lên, thấy tin nhắn của Giang Thừa gửi cô lúc hơn 6 giờ: “Bao giờ em mới tan làm?”
Cô bận nên không để ý tới điện thoại, cô quay đầu nhìn qua, văn phòng Giang Thừa ở phía nam, cô đang ở phía bắc, không thấy văn phòng anh sáng đèn.
Cô nhắn tin lại cho anh: “Em vừa tan ca.
”
Không thấy anh nhắn lại, chắc anh đang bận.
Ôn Giản cất điện thoại vào túi, đi tới trạm tàu điện ngầm.
Cửa tàu điện ngầm cách công ty hơn 10 phút đi bộ, ở đây toàn là các tòa nhà công ty, ít nhà dân, hai bên đường là rừng cây, giờ này mọi người tan làm từ lâu, ven đường có bóng cây và đèn đường mờ nhạt, thỉnh thoảng có xe đi ngang qua, vắng vẻ hiu quạnh.
Ôn Giản buồn bực, không ngờ đi tới ngã rẽ thì có người đàn ông đột nhiên xông ra từ bóng cây bên phải, anh ta cướp túi xách trên vai cô, Ôn Giản vốn có thể giơ tay cản lại, đột nhiên có ánh sáng chiếu vào, có chiếc xe màu trắng từ từ chạy tới, biển số xe quen thuộc làm Ôn Giản nhìn theo, cô muốn xông tới giành lại, cánh tay ngăn phía trước, hoảng sợ kêu: “Cứu mạng.
”
Đèn pha chiếu thẳng tới, gã kia vừa túm dây túi xách vừa túm tay Ôn Giản, Ôn Giản kéo túi lại, cố gắng đẩy gã ta ra, phía sau có tiếng còi, giọng Hạ Chi Viễn từ xa truyền tới: “Làm gì đấy?”
Gã kia dừng tay lại, chửi một tiếng, không cam lòng, đập vào gáy Ôn Giản, cô vô thức ôm đầu, tay của ông ta đập vào cổ tay cô, tay Ôn Giản đau điếng, ông ta mượn cơ hội này trốn vào rừng cây.
Hạ Chi Viễn chạy tới đỡ cô đứng dậy.
“Cô không sao chứ?” Anh ta lo lắng hỏi.
Ôn Giản khẽ lắc đầu, vì giằng co nên tóc tai lộn xộn, gương mặt tái nhợt, đôi mắt to tròn sợ hãi lại cố gắng bĩnh tĩnh, trông rất chật vật.
“Sao muộn thế này cô mới về?” Hạ Chi Viễn nhíu mày hỏi.
“Có ít việc chưa làm xong nên mới về muộn.
” Ôn Giản khẽ trả lời, giọng nói run rẩy, giơ tay vuốt lại tóc, trông ổn hơn trước.
“Cảm ơn anh.
” Cô nói.
“Chuyện nên làm mà.
” Hạ Chi Viễn quay lại, nhìn cô: “Cô có bị thương không?”
Ôn Giản lắc đầu: “Không.
“Khu này ít người, cô đừng về muộn quá.
” Hạ Chi Viễn nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Để tôi đưa cô về.
”
Giang Thừa vừa vặn lái xe từ công ty đi ra, xa xa nhìn thấy hai người dưới đèn đường, khoảng cách xa, anh ở trong xe, không nghe rõ Ôn Giản và Hạ Chi Viễn nói gì, chỉ thấy cô chần chừ ngước mắt, gật đầu với Hạ Chi Viễn, cánh tay Hạ Chi Viễn nhẹ nhàng đặt trên vai cô, đẩy cô ngồi ghế lái phụ, ô tô chậm rãi rời đi.
Giang Thừa nhíu mày, nghiêng đầu nhìn điện thoại bên cạnh, anh mở điện thoại ra, màn hình là khung chat với Ôn Giản, mấy phút trước anh nhắn: “Em về tới đâu rồi?”
Không thấy cô rep.
Giang Thừa ném điện thoại về chỗ cũ, lái xe đi theo.
Trong xe, Ôn Giản chỉnh lại tóc, cánh tay run rẩy, trông vẫn sợ hãi chưa hoàn hồn.
Hạ Chi Viễn nghiêng đầu nhìn Ôn Giản, cầm chai nước khoáng chưa mở trong hộc xe đưa cho cô: “Cô uống đi, để bản thân bình tĩnh lại.
”
Ôn Giản nhẹ giọng cảm ơn anh ta, nhận lấy.
Hạ Chi Viễn nhìn cô uống từng ngụm nhỏ, dịu dàng nói: “Sau này nhỡ gặp phải tình huống này thì đừng ngốc nghếch giữ chặt túi không buông, mạng với túi xách cái nào đáng giá hơn.
”
Hồi lâu sau Ôn Giản mới đáp: “Ừ.
Chỉ lúc đấy tôi bị dọa sợ thôi.
”
Hạ Chi Viễn quay đầu nhìn cô, mỉm cười: “Ai gặp phải chuyện này cũng sợ cả.
”
Anh ta nhìn ngực cô rồi dời đi, ân cần hỏi: “Cô chưa ăn tối à?”
Ôn Giản gật đầu: “Ừ.
”
Hạ Chi Viễn: “Vừa hay tôi cũng chưa ăn, cùng đi đi.
”
Ôn Giản do dự gật đầu: “Để tôi mời, coi như trả ơn cứu mạng.
”
Hạ Chi Viễn cười, không từ chối.
Anh ta dẫn cô đến trung tâm thương mại gần đó ăn cơm, vào nhà hàng, dưới ánh đèn sáng trưng, bây giờ Ôn Giản mới phát hiện áo khoác có vài dấu tay bẩn, lại còn nhăn nhúm.
Hạ Chi Viễn cũng để ý nhìn áo cô.
Ôn Giản xấu hổ, cô kéo áo, dè dặt nói: “Ngại quá, tôi vào nhà vệ sinh một lát.
”
Anh ta gật đầu, đưa mắt nhìn cô rời đi.
Chẳng mấy chốc cô quay lại, Ôn Giản cởi áo khoác ngoài ra, cô chỉ mặc chiếc áo len mỏng, thời tiết lại lạnh, trông rất mỏng manh, ăn được một lát, cô hắt xì một cái.
Hạ Chi Viễn thấy thế, không nói gì, thấy cô ăn xong, anh ta gọi phục vụ tới thanh toán, lúc đi trên cầu thang cuốn, Hạ Chi Viễn đột nhiên gọi cô lại: “Cô Ôn có thời gian không?”
Ôn Giản khó hiểu nhìn anh ta.
Hạ Chi Viễn chỉ cửa hàng quần áo bên cạnh: “Nếu không bận thì cô giúp tôi chọn vài bộ đi.
”
Dứt lời, anh ta đặt tay lên vai Ôn Giản, đẩy cô vào cửa hàng thời trang, nói với nhân viên: “Lấy cho tôi áo khoác nữ.
”
“Không cần đâu.
” Ôn Giản vội vàng từ chối, nói: “Không sao đâu, không cần tốn kém.
”
“Tiện tay thôi.
” Hạ Chi Viễn dịu dàng nói, cầm áo khoác nhiên viên đưa: “Tôi cũng muốn mua quần áo, vừa hay đi xem thử.
”
Anh ta vừa nói vừa đưa áo cho cô: “Cô mặc xem có vừa không?”
Ôn Giản không nhận, cô nói: “Thực sự không cần đâu.
”
Hạ Chi Viễn cười, khoác áo lên người cô, “Cứ thử đi, đừng để bị ốm.
”
Nói xong, anh ta quay người đi chỗ áo khoác nam bày ở cửa kính, bảo nhân viên tháo ra, mang áo vào phòng thay đồ.
Ôn Giản ôm áo, nhìn cửa phòng đóng lại, dò xét Hạ Chi Viễn, anh ta là người có tâm cơ, hiền hòa vô hại, trông thì xa cách nhưng lại rất tinh tế, mua quần áo cho mình là giả, mua cho cô mới là thật, còn để ý cả thể diện của cô.
Một lát sau, Hạ Chi Viễn đi ra, thấy cô nhìn mình, anh ta mỉm cười, hỏi: “Cô thấy thế nào?”
Ôn Giản nhẹ nhàng gật đầu: “Rất đẹp.
”
Ý cười trên mặt Hạ Chi Viễn càng sâu hơn, đứng trước gương chỉnh lại cổ áo.
Nhân viên nịnh nọt, cười tươi như hoa: “Chiếc áo này như là được đo đạc thiết kế riêng cho ngài đó ạ, rất hợp với khí chất của ngài, bạn gái ngài cũng khen đẹp, chúng tôi gói lại cho ngài nhé?”
Nói xong, cô ta còn nhìn Ôn Giản.
Cô bình tĩnh bảo: “Cô hiểu lầm rồi.
”
Cô ta xấu hổ, Hạ Chi Viễn nói: “Lấy bộ này đi.
”
Anh ta chỉ áo khoác Ôn Giản đặt trên giá: “Cả chiếc áo kia nữa.
”
Dứt lời, anh ta vào phòng thử đồ thay áo, nhân viên cầm áo của Ôn Giản đi thanh toán.
“Không cần đâu.
” Ôn Giản ngăn cản, nhưng trong quán nhiều khách, rất ồn, cô vừa đi được 2 bước thì đụng phải người phụ nữ bên cạnh.
“Xin lỗi cô.
” Ôn Giản áy náy nói, đỡ tay cô ta, lúc hai người nhìn nhau, mùi chua chua quen thuộc xông vào mũi, cô muốn buông tay ra, đột nhiên trước mắt tối sầm đen nghịt, có người lẳng lặng cầm tay cô, còn có hơi thở quen thuộc.
~
——oOo——