Edit: Hạnh + Beta: Miko
—
Giang Thừa hẹn Hạ Chi Viễn ăn tối ở một hội sở tư nhân, Ôn Giản đi cùng anh.
Trước khi đi, Giang Thừa về nhà mang túi vải màu đen anh lấy ở chợ đêm.
“Em có cần chú ý gì không?” Trên đường đi, Ôn Giản không yên tâm lắm.
Cô cũng không rõ Giang Thừa định làm gì, từ lúc anh nói với Hạ Chi Viễn mình là Edwiin, mọi chuyện đang đi xa vượt ngoài tầm kiểm soát của cô.
“Không cần đâu.” Giang Thừa ngoảnh đầu nhìn Ôn Giản: “Bữa cơm này chỉ để thăm dò Hạ Chi Viễn và Điền Giai Mạn thôi, em phối hợp với anh là được, không hiểu thì cũng đừng nói gì.”
Ôn Giản gật đầu.
Lúc hai người tới nơi, Điền Giai Mạn và Hạ Chi Viễn vẫn chưa tới, Giang Thừa đặt một phòng bao riêng, rất riêng tư.
Hai người gọi vài món, đồ ăn bưng lên rồi Hạ Chi Viễn mới khoan thai tới muộn, Điền Giai Mạn đi sau anh ta.
Giang Thừa không bất ngờ vì sự xuất hiện của Điền Giai Mạn, anh không đứng dậy, cách một bàn ăn, anh lịch sự chào hỏi: “Hạ tổng, cô Điền.”
Hạ Chi Viễn không quan tâm, anh ta đóng cửa lại, xoay người chống tay lên bàn, lườm Giang Thừa.
“Anh chính là Edwiin?”
Anh ta khá cao, đứng cạnh bàn, đứng trên cao nhìn Giang Thừa, khí thế cũng khác hẳn.
Giang Thừa cười nhạt, liếc chiếc ghế cạnh Hạ Chi Viễn: “Hạ tổng ngồi đi.”
Hạ Chi Viễn không nhúc nhích, nhìn Giang Thừa chằm chằm.
Giang Thừa cũng không tức giận, anh cầm ấm trà, lật cái cốc đang úp ngược lên, từ từ châm trà.
Hạ Chi Viễn vô thức nhìn nước trà.
Sau khi rót xong, Giang Thừa dừng tay lại, không ngẩng đầu mà hờ hững nói: “Hạ tổng tìm tôi có chuyện gì không?”
Hạ Chi Viễn cười lạnh: “Vì sao tôi lại tìm Giang tổng chẳng lẽ anh không biết ư?”
Anh ta vừa nói vừa kéo ghế ra, từ lúc ngồi xuống vẫn nhìn Giang Thừa chằm chằm.
Giang Thừa ngẩng đầu: “Ồ?”
Anh đặt chén trà ra chỗ Hạ Chi Viễn.
Hạ Chi Viễn nhìn qua, cầm lấy cốc trà úp cốc xuống bàn làm nước văng ra tứ phía.
Anh ta cười lạnh: “Giang tổng cướp hàng của tôi là có ý gì?”
Giang Thừa nhìn vệt nước trên bàn, anh khẽ cười rồi nhìn anh ta: “Tôi còn tưởng cái anh quan tâm là món đồ hôm qua anh muốn tìm còn ở đấy hay không chứ?”
Điền Giai Mạn cởi áo khoác, treo lên thành ghế, nghe thấy thế, cô ta khựng tay lại nhìn Giang Thừa.
Ôn Giản coi như mọi chuyện không liên quan tới mình, đang uống trà nhưng cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Hạ Chi Viễn: “Anh có ý gì?”
Giang Thừa: “Không phải tối qua Hạ tổng sai người đi tìm đồ ở xưởng pháo hoa ư? Hai người họ không nói cho anh là không tìm thấy à?”
Hạ Chi Viễn ngước mắt: “Món đồ đó trong tay anh?”
Giang Thừa không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ bình tĩnh nhìn anh ta: “Hạ tổng thấy sao?”
Hạ Chi Viễn không biết Giang Thừa nói thật hay giả, vẻ mặt anh dửng dưng chắc chắn, tựa như tất cả đều nằm trong sự khống chế của anh.
Anh ta nhìn cốc trà trong tay Giang Thừa rồi lại nhìn gương mặt tuấn tú của anh, định tìm ra chút sơ hở nào đó để củng cố phán đoán của mình nhưng lại không tìm thấy đáp án mình muốn.
Ánh mắt và thần thái Giang Thừa như mèo vờn chuột, bình tĩnh, thành thạo, nắm mọi thứ trong tay.
Cảm giác đấy làm Hạ Chi Viễn sợ hãi.
Hạ Chi Viễn cười lạnh: “Giang tổng đang lừa ai thế? Món đồ đó chôn ở xưởng pháo hoa mười năm, không phải muốn tìm là được đâu.”
Giang Thừa gật đầu: “Đúng là khó tìm thật, nhưng chỉ cần biết vị trí thì còn khó nữa ư?”
Hạ Chi Viễn vẫn không nói gì, ánh mắt nghi ngờ nhìn Giang Thừa.
Anh mỉm cười: “Tôi nghĩ chắc là chưa có ai dám tráo đồ trước mặt Hạ tổng nhỉ, còn làm anh không điều tra được gì nữa chứ, nhưng mà…”
Giang Thừa ném túi vải màu đen lên bàn.
Hạ Chi Viễn nhận ra đây là túi của Tào Bảng bị đánh tráo, anh ta nheo mắt lại, nhanh chóng giơ tay cướp túi, tới khi gần chạm vào thì chiếc túi lại bị Giang Thừa giật lại.
Hạ Chi Viễn tấn công Giang Thừa.
Giang Thừa đá vào bàn, chiếc ghế anh ngồi lùi về phía sau tránh bàn tay của Hạ Chi Viễn, người vẫn ngồi vững vàng trên ghế.
Hạ Chi Viễn với hụt, anh ta đứng vững, quay lại đá vào Giang Thừa.
Giang Thừa dùng túi vải chặn lại, thờ ơ nói: “Nếu Hạ tổng làm hỏng túi, đồ bên trong bị rơi ra thì người khác sẽ thấy…”
Hạ Chi Viễn dừng lại, hung hăng lườm Giang Thừa, không cam lòng dang tay cướp túi lần nữa nhưng lại bị Giang Thừa đá một phát, anh ta xoay người né đi.
Giang Thừa vứt túi cho Ôn Giản, anh túm tay phải của Hạ Chi Viễn, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì bị Giang Thừa túm chặt hai tay để sau lưng, áp anh ta lên bàn.
Hạ Chi Viễn muốn ngoảnh lại phản kháng nhưng Giang Thừa hung hăng đè ép sát anh ta lên mặt bàn, gương mặt Hạ Chi Viễn thay đổi, người bị Giang Thừa ghì chặt, không động đậy được.
Điền Giai Mạn kinh ngạc nhìn Giang Thừa.
Hạ Chi Viễn liều mạng giãy giụa nhưng không thoát ra được, Giang Thừa vững vàng khống chế anh ta.
“Vô dụng thôi, chỉ cần tôi không buông tay thì Hạ tổng không thoát được đâu.”
Hạ Chi Viễn như con rắn bị dẫm phải đuôi, thân trên động đậy nhưng Giang Thừa siết chặt tay anh ta lại, Hạ Chi Viễn bị đau, lại nằm trên mặt bàn.
Giang Thừa buông lỏng tay trái đè trên gương mặt Hạ Chi Viễn, tới khi anh nhấc tay lên, có tờ giấy hình tán ô dính trên mặt bàn ngay trước mắt Hạ Chi Viễn.
“Hạ tổng có thấy quen không?” Giang Thừa từ từ nói: “Năm ngoài trên chuyến bay tới Bangkok, Hạ tổng giúp người ta cất vali, dán giấy lên vali của cô gái đó, muốn đổ tội lên đầu người khác nhưng không ngờ tới cuối cùng người bị cảnh sát bắt vẫn là người của anh.”
Hạ Chi Viễn sững sờ, gắng sức ngẩng đầu nhìn Ôn Giản rồi lại nhìn Giang Thừa.
“Anh cố ý cài cô ta vào đúng không?” Hạ Chi Viễn cắn răng hỏi.
Giang Thừa mỉm cười: “Chúc mừng nhé, cuối cùng Hạ tổng cũng đoán đúng rồi.
Đông Nam Á không phải thị trường của anh, sao tôi lại chịu để anh nhúng tay vào được?”
Ôn Giản bất giác nhìn Giang Thừa, nếu không phải là người trong cuộc thì cô sẽ tin anh.
Chắc chắn Hạ Chi Viễn sẽ tin, anh ta cố gắng giãy giụa nhưng không thoát được.
Giang Thừa hờ hững nhìn anh ta: “Hạ tổng còn thấy tôi không có năng lực đó không?”
Lúc nói chuyện, anh buông Hạ Chi Viễn ra.
Tay Hạ Chi Viễn vừa đỏ vừa đau, lạnh lùng nhìn Giang Thừa: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Giang Thừa: “Đơn giản thôi, Hạ tổng từ bỏ thị trường Trung Quốc đi.”
Hạ Chi Viễn: “Không bao giờ.”
Giang Thừa: “Xem ra món đồ kia không quan trọng tới nỗi làm Hạ tổng bỏ thị trường Trung Quốc nhỉ? Cũng đúng, để tôi đưa nó cho Lôi Sắt, để Lôi Sắt tự quyết định xem có nộp cho chủ tịch Chung hay không.”
Hạ Chi Viễn vội vàng nói: “Đợi đã.”
Ánh mắt Giang Thừa lóe sáng, anh nghiêng người cầm ấm trà, cúi đầu che sự hoang mang trong ánh mắt đi.
Thứ gì có thể làm Hạ Chi Viễn cam tâm tình nguyện bỏ thị trường Trung Quốc?
Giang Thưa vuốt ve ấm trà, trong lúc anh đang suy nghĩ, Hạ Chi Viễn thử hỏi: “Số tiền lớn như thế chẳng lẽ không làm Giang tổng động tâm à?”
Giang Thừa xoa xoa ấm trà, nghiêng người nhìn Điền Giai Mạn.
Điền Giai Mạn muốn ngăn cản nhưng không kịp.
Giang Thừa lạnh lùng nhìn Hạ Chi Viễn.
Ánh mắt anh ta xen lẫn thăm dò và tàn nhẫn.
Anh ta đang thăm dò thử xem anh có thực sự giữ món đồ kia không hay là số tiền ấy có làm anh động tâm không?
Giang Thừa nhanh chóng đưa ra phán đoán, anh cười với Hạ Chi Viễn: “Có người thích tiền tài, cũng có người đam mê kí.ch thích, cũng có người lại thích quyền lực, tôi và Hạ tổng không phải cùng một loại người.”
Hạ Chi Viễn: “Giang tổng muốn quyền lực à?”
“Kíc.h thích.” Anh đáp rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hạ Chi Viễn: “Ví dụ như hiện tại, Hạ tổng chỉ muốn làm thịt tôi nhưng lại bất lực không làm gì được chẳng hạn.”
Hạ Chi Viễn không khách khí hất tay Giang Thừa xuống, gương mặt lạnh tanh.
Giang Thừa cũng không để bụng, chỉ nhìn anh ta: “Hạ tổng cân nhắc thế nào rồi?”
Hạ Chi Viễn: “Tôi muốn xem món đồ kia trước đã.”
Giang Thừa: “Hạ tổng nghĩ mình có quyền lựa chọn à?”
Mặt mày Hạ Chi Viễn sa sầm, xoay người rời đi, lúc đi tới cửa, anh ta không ngoảnh lại, chỉ nói: “Tôi cần suy nghĩ mấy ngày.” Dứt lời, anh ta mở cửa ra.
Điền Giai Mạn đứng dậy đuổi theo.
“Cô Điền.” Giang Thừa gọi: “Hạ tổng không tìm món đồ đó sớm hay muộn, đúng hôm qua sau khi chúng tôi rời đi mới đi tìm, tôi nghĩ chắc là cô Điền ‘vô tình’ nói cho Hạ tổng nhỉ?”
Giang Thừa cố ý nhấn mạnh chữ ‘vô tình’.
Điền Giai Mạn dừng bước, quay đầu lại, dè chừng nhìn Giang Thừa: “Giang tổng muốn nói gì?”
Giang Thừa: “Tôi hỏi cô Điền muốn làm gì mới đúng.
Xưởng pháo hoa bị bỏ xó mười năm, hơn nữa còn từng có vụ nổ mạnh, sao cô Điền lại biết bên dưới còn có món đồ quan trọng?”
Ánh mắt Ôn Giản thay đổi nhìn Điền Giai Mạn.
Điền Giai Mạn mím môi: “Tôi không hiểu Giang tổng nói gì.”
Dứt lời, cô ta cũng bước ra ngoài.
Ôn Giản muốn đuổi theo nhưng Giang Thừa để tay lên vai cô, ngăn cô lại: “Đừng đuổi theo.”
Ôn Giản cúi đầu nhìn bàn tay đặt trên vai mình, cô lại do dự nhìn ra cửa.
Giang Thừa kéo cô lại.
“Bọn mình về thôi.” Anh nói: “Em hỏi cũng không được gì đâu.”
Ôn Giản do dự nhìn anh, cô gật đầu.
Tới lúc lên xe, Giang Thừa lái xe đi, Ôn Giản vội vàng hỏi anh: “Vừa nãy anh ám chỉ ba em nói cho cô ta đúng không? Năm đó cô ta không ở hiện trường.
Cho dù là ở đấy, vụ nổ kia quá lớn, cô ta cũng không thể chắc chắn món đồ đó có còn hay không.
Vậy nên chắc chắn có người nói với cô ta là vẫn còn, nhất định là sau khi xảy ra vụ nổ, cho nên có khả năng ba em…”
“Anh không chắc chắn.” Giang Thừa cựa người cởi áo khoác, “Cũng có thể là Chung Ngọc Minh nói cho cô ta, chỉ là bọn họ vẫn chưa tìm thấy mà thôi.”
“Không thể.” Ôn Giản không chút nghĩ ngợi, “Nếu như là Chung Ngọc Minh, món đồ mà họ không tìm thấy trong mười năm qua thì đêm qua đã tìm thấy rồi, Điền Giai Mạn sẽ không tin anh 100% đâu, em để ý thấy cô ta vẫn bán tín bán nghi lắm.”
Giang Thừa: “Có thể là Điền Giai Mạn cố ý bịa chuyện lừa Hạ Chi Viễn.
Cũng có thể món đồ ấy thực sự tồn tại, cũng có thể là một số tiền khổng lồ.
Em phải xem lại hồ sơ năm đó xem có để sót manh mối nào không, có lẽ sẽ là bước đột phá lớn đấy.”
Ôn Giản gật đầu.
~
——oOo——