Chỉ là tớ thích cậu - Chương 1.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Chỉ là tớ thích cậu


Chương 1.


Ngoài trời mưa rả rích. Từng hạt mưa theo gió lùa vào mái hiên của trạm chờ xe bus. Gió lạnh nhạt hất văng mái tóc đã nặng trịch vì dầm mưa.
Tôi ngước lên nhìn bầu trời xám xịt và chưa có dấu hiệu sẽ ngừng lại. Chắc chắn sẽ có vài tâm hồn thiếu nữ ảo tưởng sức mạnh về một câu chuyện lãng mạn đầy tình cờ dưới mưa với một chàng bạch mã hoàng tử nào đấy.
Cho tôi xin đi! Với cái thời tiết trời đánh thánh vật này thì có mà điên mới ra đường nhá. Gió thì lạnh, mưa thì buốt, lơ ngơ ra đường lại còn té dập mặt vô viện nằm chứ chẳng chơi. Đấy, thế mới biết mấy cái cảnh lãng mạn của mấy bộ phim Hàn chỉ lừa tình thôi.
Lục trong túi áo khoác tìm điện thoại, định bụng sẽ nhờ Thiên Vũ tới đón.
Hơ hơ. CCMN . Mất mọe nó điện thoại rồi. Chắc chắn là có thằng thất nhân thất đức nào đấy đã chôm điện thoại của bà. Tức chết mất!!!!!
Đang lúc tôi phân vân có nên ra đường, hùng dũng đi dưới trời mưa ngớ ngẩn gào thét cái câu:” Dân chơi không sợ mưa rơi” thì một tên thần kinh xuất hiện cùng một cái ô đen xì như mặt Bao Công che trước mặt, không chịu đi.
Lật bàn, không lẽ tôi còn chưa đủ thảm hay sao mà còn đưa ô ra hả?Khoe của hả? Bà đây mới là không thèm nhá.
– Này, còn đứng đấy nữa là khỏi về nhá.
Ấy khoan, cái giọng này nghe quen quen à nha. Ôi thiên ơi, con yêu người a~. Làm người phải biết hài lòng với những gì mình đang có chứ. Tôi không so đo, không so đo.
– Lề mề quá đấy, có đi không thì bảo.
– Hống hách cái giề. Có được cái ô xấu kinh dị thế thì giỏi à. Tôi cũng có nhá, chỉ là tôi không mang thôi.
Tên kia vừa đi vừa che ô cho tôi vừa lầm bầm chửi rủa tôi không biết điều.Xì, không thèm chấp với trẻ con như hắn.
À quên, tôi chưa giới thiệu nhỉ. Tôi tên Lâm Phong Linh, là một cô gái hiền lành, dễ thương, tốt bụng lại dễ mến dù chưa có ai công nhận điều đó. Không sao, mình tự hiểu là được,làm người quan trọng là phải biết ưu điểm của bản thân. Hiện tôi đang là một thành phần cá biệt của cái tập thể cá biệt 11V.Haizzzzzzzz… Cái lớp chuyên văn gì đâu mà con trai còn nhiều hơn cả con gái. Đôi khi tôi cảm thấy có phải mình vào cái lớp chuyên văn giả hay không??!!!Ừm, tôi còn nhị vị phụ huynh cùng một đứa em- trai-như-là-anh-trai nữa.Đấy, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để thấy cuộc đời tôi thê thảm cỡ nào.
Còn cái tên bên cạnh là ai á? Xin lỗi cuộc đời là tôi không hề muốn nhắc tới hắn một tí nào. Hắn chính là cái tên mặt trắng Trịnh Phong, là nỗi ám ảnh cùng bàn trong cả cuộc đời học sinh của tôi, là nỗi phẫn hận tôi chưa thể diệt trừ. Thật đáng hận!!
Không biết cái tên thần kinh hôm nay có bị chập cái dây nào không mà lại tốt bụng đột xuất thế.
– Này nghĩ gì thế? Tới rồi kìa.
Tôi vội vàng hoàn hồn, quay cái khuôn mặt đơ như trái bơ nhìn hắn.
– Sao? Không nỡ đi à. Có nhớ tôi thì cũng không cần phải thế đâu. Tôi biết mình đẹp mà.
Cái CC nhá, tức lộn cả ruột. Vừa mới thấy tốt bụng một tí đã lòi cái đuôi ra rồi. Uổng công bà đây còn tính đi mua thuốc cho hắn nhá.
Tôi hậm hực xoay người bước vào trong nhà, phẫn hận không nói được lời nào. Trước khi đi còn bị hắn sỉ vả cái chiều cao có ba mét bẻ đôi ,xoa đầu như cún T_T. Sao hắn còn chưa chết nữa hả giời!!!???
p/s: vì không thể truy cập tài khoản cũ nên mình đành viết lại ở đây vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN