Chỉ là vai phụ
Chương 2.1
“Tiểu yêu tinh, anh xin lỗi. Anh có chút việc bận nên…”
Mễ Đoá khi đó đã nổi giận, vừa nghe thấy tiếng Vương Tử Vũ, cô liền đứng bật dậy hất chiếc bánh sinh nhật trên tay anh xuống, rồi hét lên:
“Em không tin anh nữa, Tiểu Vũ là đồ nói dối. Anh hứa sẽ không bao giờ để em đón sinh nhật một mình nhưng anh vẫn làm vậy.”
Vương Tử Vũ thấy bản thân mình vì người yêu mới quen hai năm mà bỏ bê cô em gái hơn chục năm thì thấy hơi có lỗi nên đã ôm Mễ Đoá vào lòng, hết mực cưng chiều nói:
“Tiểu yêu tinh, anh xin lỗi, anh thực sự là bận công việc, ba mẹ có thể làm chứng cho anh. Ba mẹ còn gửi quà cho em nữa này.”
Nhìn quà cùng đoạn video chúc mừng sinh nhật của ông bà Vương, Mễ Đoá mới tạm thời tin lời anh nói là thật. Nhưng trong lòng cô còn chút nghi ngờ, nếu anh bận công việc bên Mỹ, tại sao lại còn cho Kỳ Anh đi cùng. Mễ Đoá giận dỗi nhìn Vương Tử Vũ:
“Anh phải hứa lại, sẽ không để em đón sinh nhật một mình nữa.”
“Được, anh hứa.” – Vương Tử Vũ giơ ba ngón tay lên nói, sau đó anh nhìn chiếc bánh kem mà anh chuẩn bị đang nằm bất động trên nền nhà. – “Vậy tiểu yêu tinh, em không có gì định nói với anh sao?”
Mễ Đoá cắn nhẹ môi rồi cúi gằm mặt xuống đất nói:
“Em xin lỗi, nhưng tại vì em tưởng anh đi chơi với Kỳ Anh mà quên em cho nên em mới hất chiếc bánh đi.”
Vương Tử Vũ nghe vậy liền bật cười rồi xoa đầu Mễ Đoá:
“Tiểu yêu tinh, anh sẽ không quên em đâu.”
Những hồi ức ngọt ngào đó, có phải sẽ không bao giờ tái diễn nữa không? Vương Tử Vũ của ngày đó có phải sẽ không bao giờ quay về nữa, và Mễ Đoá của ngày đó có phải cũng đã chết rồi, đúng không? Mễ Đoá nằm xuống sàn lạnh giá, cả người cô lúc này, ngay cả một chút sức lực cũng không còn. Mễ Đoá hy vọng, Vương Tử Vũ sẽ đến vào lúc sắp hết ngày như ba năm trước.
Tại phòng làm việc của Tổng giám đốc tập đoàn Royal. Vương Tử Vũ vẫn đang miệt mài làm việc, không quan tâm đến tất cả mọi thứ xung quanh, trong đó có cả người anh yêu. Anh đã trở về ngay sau hôm đám cưới nhưng anh lại dành toàn bộ thời gian cho công việc, làm việc đến không cần nghỉ ngơi. Jun – trợ lý kiêm tài xế của Vương Tử Vũ đi vào đặt một hộp quà nhỏ hình chữ nhật bằng nhung đỏ đặt lên bàn rồi nói:
“Bộ phận thiết kế gửi đến. Vương tổng, cậu thực sự vẫn quan tâm đến nhị tiểu thư sao?”
Vương Tử Vũ mở chiếc hộp ra để xem một trong những tác phẩm độc nhất vô nhị do chính anh thiết kế trong suốt 5 năm qua. Mọi người ai cũng nghĩ món quà mà anh thiết kế vào ngày Giáng sinh là dành cho Kỳ Anh – người con gái anh đang yêu nhưng thực ra đó là món quà dành riêng cho Mễ Đoá. Ngày giáng sinh cũng chính là ngày sinh nhật của Mễ Đoá. Lúc trước anh thường đưa Mễ Đoá đi chơi để đón giáng sinh ở bên ngoài sau đó mới trở về nhà để đón sinh nhật. Nhưng từ lúc anh có người yêu, anh không còn làm như vậy nữa, anh thấy có lỗi nên mới tự thiết kế trang sức tặng cho Mễ Đoá với hy vọng cô sẽ vui hơn. Nhưng biểu hiện của cô lại trái ngược lại với suy nghĩ của anh, cô không những không mấy vui vẻ hơn mà còn nhận những món quà của anh như một nghĩa vụ vậy. Điều đó không phải điều làm cho anh buồn, điều khiến anh buồn đó chính là cô đã thực sự thay đổi rồi. Cô không còn là Mễ Đoá đáng yêu ngày nào cũng bám theo anh nữa mà là một Mễ Đoá mù quáng vì tình yêu, lúc nào cũng muốn anh là của riêng cô. Tình yêu mù quáng đó đã khiến Mễ Đoá thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức khiến hai người ngày càng trở nên xa cách hơn.
Vương Tử Vũ nhìn sợi dây chuyền được gia công một cách tinh xảo, hình tiểu thiên sứ bằng pha lê trong suốt được bao bọc bởi lớp bạch kim rồi tự nói với chính mình: ‘Tiểu yêu tinh, em còn là thiên sứ của anh không?’ sau đó cất vào nơi sâu nhất trong ngăn kéo bàn làm việc của anh.
“Cậu không định đem tặng nó sao?” – Jun thấy vậy liền hỏi Vương Tử Vũ.
Đáp án mà Jun nhận được chỉ là sự im lặng của Vương Tử Vũ. Nếu không có sự xuất hiện của Kỳ Anh, Jun nhất định sẽ tìm mọi cách để ghép cho Vương Tử Vũ và Mễ Đoá trở thành một cặp đúng nghĩa chứ không phải trở thành một cặp đôi như hiện giờ. Nhưng biết sao được, có lẽ định mệnh đã sắp đặt sẵn rồi, muốn thay đổi cũng chẳng dễ dàng gì. Đặc biệt, trong chuyện này, Jun thấy có gì đó không đúng lắm, bởi vì sự quan tâm của Vương Tử Vũ dành cho Mễ Đoá không giống như anh dành cho Mễ Đoá. Nó không đơn giản chỉ là tình anh em, mà nó là một thứ tình cảm đặc biệt chưa được phát hiện ra.
Ba của Jun là quản gia của nhà họ Vương nên Jun, Vương Tử Vũ và Mễ Đoá cũng có thể nói trưởng thành cùng nhau, tình cảm cũng vô cùng thân thiết. Trước khi trở thành trợ lý của Vương Tử Vũ, Jun chính là bạn rất rất thân của Vương Tử Vũ. Jun đắn đo một hồi lâu, đang định nói chuyện gì đó cho Vương Tử Vũ biết thì điện thoại của Vương Tử Vũ lại vang lên. Thấy Vương Tử Vũ nghe máy, Jun đoán chắc không phải Kỳ Anh bởi vì từ lúc trở về, Vương Tử Vũ không tiếp bất cứ cuộc gọi của ai trừ đối tác quan trọng, điện thoại công việc cũng tắt luôn, ai muốn liên lạc với Vương Tử Vũ thì đều thông qua Jun. Nhưng lần này, điện thoại reo là điện thoại dành cho người trong gia đình. Càng nghĩ, Jun lại càng không thể hiểu chuyện tình cảm của Vương Tử Vũ và Kỳ Anh là như thế nào. Chỉ nhìn thôi cũng thấy hai người họ yêu nhau nồng cháy, thắm thiết vô cùng nhưng tại sao Kỳ Anh lại không được biết số dành cho gia đình của Vương Tử Vũ chứ? Hơn nữa, mật mã nhà Vương Tử Vũ cũng không có bất kỳ liên quan gì đến Kỳ Anh cả.
“Tiểu Vũ, hôm nay là sinh nhật Tiểu Đoá, ba mẹ muốn tổ chức sinh nhật cho con bé. Nhưng gọi mãi mà không có ai nghe, con đưa Tiểu Đoá về nhà được không?” – Phía bên kia đầu dây, Bà Vương nói với giọng chứa đầy sự lo lắng.
Đã lâu lắm rồi Vương Tử Vũ cũng chưa gặp Mễ Đoá, đúng hơn là anh vẫn luôn tránh gặp Mễ Đoá. Anh còn nghĩ cô đang ở khu biệt lập nên lúc ba anh gọi anh qua đó bàn chút chuyện anh cũng lấy lý do để không đến. Thời gian này anh luôn chỉ ở công ty, không có về nhà. Vương Tử Vũ không nói thêm câu gì mà cúp máy luôn, sau đó quay sang nhìn Jun với ánh mắt: ‘Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra’. Jun thấy khuôn mặt của Vương Tử Vũ có chút biến sắc liền ngồi xuống ghế sau đó nói:
“Tôi định nói chuyện này với cậu chuyện của nhị tiểu thư từ lâu rồi nhưng lại sợ cậu không muốn nghe. Nhị tiểu thư thực sự mất tích rồi.’ – Jun còn đưa ra bộ mặt rất nghiêm trọng nhưng chẳng có chút tác động gì đến Vương Tử Vũ cả. – “Sau hôm đám cưới, nhị tiểu thư có về khu biệt lập thu dọn đồ đạc nhưng không mang gì đi. Đến trường được nửa ngày thì không thấy đâu nữa. Suốt một tháng nay, không thấy tin tức của nhị tiểu thư. Tôi vẫn chưa nói cho chủ tịch và phu nhân, bọn họ vẫn đang nghĩ nhị tiểu thư ở nhà với cậu.”
Vương Tử Vũ nghe vậy liền rồi vội vàng rời khỏi văn phòng, lái xe đến những nơi mà anh hay đưa Mễ Đoá đi, kể cả những nơi Mễ Đoá hay đến mỗi khi buồn. Nhưng tất cả những nơi đó đều không thấy cô đâu, anh lo lắng tự hỏi chính bản thân: ‘Tiểu yêu tinh, em lại trốn đâu rồi’. Thời gian qua, anh không về nhà là vì sợ Mễ Đoá sẽ đến tìm anh sau đó cô lại giở đủ trò hành hạ bản thân để ép anh phải ở bên cô. Anh thực sự không biết nên đi đâu tìm nữa bởi vì nếu như không ở khu biệt lập, Mễ Đoá có thể ở đâu chứ? Trong đầu anh chợt nghĩ đến quê của bà nội, bởi vì đó là nơi Mễ Đoá sống lúc nhỏ. Anh đang định lái xe về quê của bà nội bỗng điện thoại của anh lại reo. Lần này là Jun gọi.
“Vương tổng, tôi vừa xem camera trước cổng nhà cậu, nhị tiểu thư đúng là có trở về đó vào hôm sau lễ cưới và chưa từng rời khỏi nhà.”
Nhắc đến điều này, Vương Tử Vũ mới chợt nhớ ra chiếc chìa khoá dự phòng duy nhất để ở phòng làm việc đã bị Mễ Đoá cướp đi. Vương Tử Vũ đổi mật khẩu vì muốn Mễ Đoá về khu biệt lập để có thể sống vui vẻ hơn nhưng không ngờ cô lại ở đó chờ anh.
“Tiểu Vũ, cuối cùng anh cũng không đến. Anh quên em rồi sao?” – Mễ Đoá mấp máy môi nói rồi chìm vào giấc ngủ vì cô quá mệt mỏi rồi, cô không còn sức để chờ nữa rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!