Chỉ Là Vương Phi
Chương 1
Triển Lâm trên sân khấu, mặc một bộ đồ cổ trang Tây Âu, khuôn mặt biểu cảm, miệng nói: “Hailadni, ôi, tình yêu của ta, ta yêu chàng, yêu chàng tới chết mất thôi, ôi, người tình trong mộng của ta, ta xin chàng, xin chàng hãy đến bên cạnh ta, ôm ta vào lòng,…. “
Bạn diễn Cao Học Đông phối hợp: “Ôi, đóa hoa xinh đẹp của lòng ta, ta muốn mang nàng đi, đi tới một nơi thật xa, mà chỉ có hai chúng ta mới có thể tới được.” Cao Học Đông nhập vai, đưa tay mình ra, bàn tay để cách ngực Triển Lâm bảy centimet, Cao Học Đông ám hiệu bạn diễn cùng mình phối hợp: “Magelitha thân ái, nàng công chúa xinh đẹp trong lòng của ta ơi, nàng có muốn, cùng ta tới thứ được gọi là chân trời mới, cùng ta chạy tới nơi được gọi là hạnh phúc hay chăng?”
Triển Lâm hiểu ý, đưa tay mình đặt lên lòng bàn tay bạn diễn, nhắm mắt, cười mãn nguyện: “Em bằng lòng thưa chàng hoàng tử tuấn tú trong lòng em.”
Nhạc nổi lên, Triển Lâm và Cao Học Đông nhảy với nhau, từng bước, từng bước dần dần hòa quyện, đây là vở nhạc kịch đầu tiên mà Triển Lâm đóng sau mấy năm tham gia diễn xuất và xuất hiện không ít lần trên truyền hình.
Phút cuối cùng của vở diễn là cảnh vô cùng quan trọng, chẳng những là với đạo diễn, với Triển Lâm, mà còn với đại ca Thao, với bọn cảnh sát kia!?
Triển Lâm dần dần thở nhẹ ra, màn bốn, cảnh cuối cùng đang bắt đầu, cảnh này Triển Lâm phải thừa nhận có vài phần giống với cảnh vở nhạc kịch kinh điển Romeo và Juliet.
Triển Lâm mặc một bộ váy cưới trắng, tay ôm bó hoa hồng đỏ rực rỡ cả trăm bông. Quỳ gối hai chân, nước mắt rơi xuống, đôi mắt tràn ngập nước đọng: “Hailadni, sao chàng nỡ bỏ ta ra đi vĩnh viễn, lúc này đây tâm ta như sụp đổ, ta nguyện sẽ cùng chàng tới chân trời cuối đất, ta nguyện chết để được theo chàng tới nơi thiên đường vĩnh cửu, ôi, Hailadni yêu dấu, tình yêu của ta, chàng hãy đợi ta, ta sẽ tìm đến với chàng ngay đây… “
Triển Lâm theo lí sẽ lấy cây dao găm trên tay bạ diễn Cao Học Đông mà đâm mình, sau đó cùng chết với người tình, nhưng không, Triển Lâm lấy cây súng ngắn giấu trong bó hoa hồng ra, nhanh tay bắn thẳng vào tim của Cao Học Đông, khiến Cao Học Đông chỉ kịp mở nửa mắt đã chết, tiếng súng vang lên cả khán phòng ai cũng sợ hãi chạy tán loạn.
Thao Văn Mã đứng lên, giơ cao cây AK47 của mình, bắn vài phát súng hù dọa, hô to: “Bọn nhà giàu chúng mày im lặng ngay cho tao!”
Tức thì cả khán phòng câm lặng vì sợ hãi.
Thao Văn Mã tiến lại gần chổ của Triển Lâm nói: “Lâm, nhiệm vụ lần này hoàn thành tốt đấy, từ gờ cô đã ‘Nhị Thập’ rồi.” Thao Văn Mã nói thêm: “Nên ăn mừng! Hahaha”
Triển Lâm đứng dậy, cởi bỏ bộ váy cưới, cả người Triển Lâm chỉ còn bộ đồ ôm bó sát, trên hông và đùi đều có vũ khí hạng nặng.
“Chà, chuẩn bị kĩ đấy.” Thao Văn Mã nói, tay đưa lên sờ sờ cằm của Triển Lâm.
Triển Lâm không quan tâm mấy, nói: “Đại ca Thao, giết chết Cao Học Đông rồi, chúng ta mau đi thôi, để bọn cảnh sát tóm được là không hay đâu.”
Thao Văn Mã cười khinh khỉnh: “Lo mẹ gì bọn ngu đần đó, mặc kệ chúng, bọn ta cứ từ từ mà hành động, cô em sợ à?”
“Tôi chỉ nhắc nhở các người một chút thôi.” Triển Lâm lướt qua Thao Văn Mã. Trực tiếp đi tới chổ các đàn em của Thao Văn Mã nói: “Mấy cậu bắt vài người theo làm con tin, phòng trường hợp cảnh sát đánh hơi mà bắn chết hết chúng ta.” Trên người mang theo vũ khí hạng nặng, cảnh sát dù là lý gì cũng không buông tha, trừ khi chịu bỏ súngđầu hàng, với tính cách của bọn cứng đầu này chắc gì sẽ cam tâm, mang theo con tin vẫn an toàn hơn.
“Dạ, đại tỷ.” Một cậu thanh niên khuôn mặt bịt kín lên tiếng.
Triển Lâm chỉ gật đầu, dùng bộ đàm liên lạc phía cánh ngoài: “Cảnh sát tới chưa?”
Cánh ngoài chỉ nói ‘Vẫn chua’ rồi tiếp tục quan sát. Cánh ngoài lên tiếng gấp gáp: “Cảnh sát đánh hơi tới rồi!”
Triển Lâm gật đầu, nói lại cho Thao Văn Mã biết tình hình, Thao Văn Mã nghi ngờ hỏi: “Theo lí bọn cảnh sát không thể tới nhanh như thé, trừ khi ở chổ này có nội gián, Lâm, là cô phải không?”
Triển Lâm tâm cũng không loạn, ngữ điệu như cũ: “Nhảm nhí!”
“Uầy, đùa chút thôi mà, cô em.” Sau đó Thao Văn Mã cười một tiếng. Tiếp theo Thao Văn Mã chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc: “Anh em, chuẩn bị đánh chó săn nào!”
“Dạ, đại ca.” Bọn đàn em của Thao Văn Mã đồng loạt, có vài tên còn nổ súng lung tung, khiến viên đạn bị ghim sâu vào trần nhà hoặc bị bể vài bóng đèn.
Trong ngoài đều sắp xếp kĩ càng, không thể nào có sai sót, Thao Văn Mã tự tin nghĩ thầm, làm côn đồ, gia nhập xã hội đen hơn bảy năm, có cái gì họ Thao này chưa từng nếm trải!?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!