Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!
Chương 4: Tại Sao Nó Cứ Ám Tôi?
Xì tuy tôi không cao hơn nó (con gái mà), không nhiều người theo như nó, và đặc biệt không đẹp bằng nó (nhục quá đi!) nhưng bù được một cái là tôi học giỏi hơn nó, coi như là ông trời cũng không phụ lòng người tốt. Chỉ cần nó không thi được vào trường của tôi thì tôi vui hết cỡ rồi. Hoặc ít nhất tôi cũng được tha bổng 2 năm. Lâu lâu tôi cũng cảm thấy khá bất công, có phải tôi mới là đứa con được chim hạt mang đến hay không nhưng bao nhiêu cái đẹp của bố mẹ tôi, nó hốt hết rồi. Tôi thì chậc chậc chậc.
Nhưng tôi không ngờ hai năm trôi qua rất nhanh, thấm thoắt tôi đã 17 tuổi. Con đường bước đến Đại Học không còn xa nữa, đó cũng là cái năm có thể gọi là ác mộng của học sinh. Nhưng ác mộng đó vẫn chưa nhằm nhò gì so với siêu ác mộng của tôi “NÓ THI ĐẬU VÀO TRƯỜNG TÔI RỒI”. Ôi trời ơi, ông muốn diệt con đường sống của con sao? Nếu như vậy thì tôi không chết vì bị nhồi máu cơ tim, máu nóng dồn lên não thì cũng là bị làm cho tức chết. Á Á Á!
__________________________________________________________________________________________________________________________________
Tối đó khi nó vừa nhận được tin “mừng” đối với nó và bố mẹ tôi thì trời đất coi như sụp đổ trước mặt tôi. Cái thằng nhóc này, ngoài đẹp trai thì nó còn có cái gì tốt không nhỉ? Thấy nó thong dong lên lầu, tôi tức không chịu nổi cũng hầm hầm leo lên theo nhưng trước khi tôi kịp nhấc cái mông lên thì liền bị mẹ gọi lại:
“Hạ à! Hai chị em con cuối cùng cũng sắp thành tài hết rồi. Bố mẹ rất mừng, mẹ cứ lo cho thằng Khải nhưng mà không ngờ em nó lại có thể thi đậu vào trường của con. Dù gì hai đứa cũng là chị em, con hãy giúp đỡ nó nhé!”
“Vâng” – Tôi cười như mếu, trong lòng ấm ức muốn chết. Mẹ ơi bố ơi sao hai người không chịu hiểu cho lòng con, ôi đứa con gái tội nghiệp. Nó mà cần con giúp đỡ sao? Nó cần con dọn tàn cục cho nó thì có ấy.Thấy mẹ cười hiền dịu, xinh đẹp mong manh như vậy tôi lại không nỡ nói ra sự thật, hại não quá đi. Ầy tất cả là do nó, tôi phải lên xử lý nó mới được. Thừa lúc mẹ mải nói chuyện với bố tôi chuồn lẹ lên lầu.
RẦM RẦM RẦM… Tôi dùng hết sức đập vào cửa phòng của nó. Thấy nó không mở cửa tôi dùng ngay chiêu “Giò heo phá cửa”, dùng chân phải đá ầm ầm hừ để chị xem mi có chịu mở không?
“Cạch”. Hà cuối cùng mi cũng chịu thua rồi à, luận về phá hoại thì chị đây không kém mi đâu.
“Bà già này lại muốn cái gì?” – Nó hừ lạnh dùng nửa con mắt nhìn tôi.
“Nói ai bà già hả? Bà đây phải giết chết tên tiểu tử nhà người” – Máu nóng tuôn trào như dung nham núi lửa tôi lao đến bóp cổ nó mà giật lấy giật để.
“Này… khụ khụ… thả ra… ặc ặc” – Cổ nó bị tôi siết đến biến dạng, hai tay cố gỡ tay tôi ra, ho khan mấy tiếng trông rất đáng thương. Ai dà cái cảnh này khiến tôi nhớ đến lần đầu hai chúng tôi gặp nhau ghê! Tôi cũng bị nó hành hạ giống vậy chỉ là bây giờ tóc của tôi thay bằng cổ của nó và kẻ chủ động là tôi há há há.
Hai chúng tôi vật lộn vài phút khiến tôi cảm thấy khá mệt nên vô tình nơi lỏng tay, lợi dụng cơ hội đó nó liền vật tôi xuống đất. Á lưng tôi đập xuống nền đất lạnh ngắt, đau tê tái. Hai chị em tụi tôi mỗi lần đánh nhau là như vậy đó, bạo lực kinh người. Như nước với lửa đánh nhau, một mất một còn, đánh tới khi nào một người ngồi dậy không nổi thì thôi. Nhưng mà hạ được tôi đâu có dễ, sau bao nhiêu kinh nghiệm xương máu tôi đã tu luyện thành công “binh pháp ta chết hắn cũng phải chết theo”, tay tôi nhanh như chớp nắm lấy đầu nó làm vật giữ lôi nó té theo tôi. Ngay thời khắc lưng tôi chạm đất thì nó cũng nằm đè lên tôi, hai tay nó chống xuống đất, mặt đối mặt. Quỷ thần ơi sao từ đánh nhau lại chuyển sang tình huống đỏ mặt này chứ? Nó trợn mắt lên nhìn tôi, tôi trợn mắt ra nhìn nó, tôi với nó chẳng khác gì hai con cá mắt lồi. Đệt sao nhìn gần nó..nó đẹp mê hồn vậy trời, giống..giống soái ca trong ngôn tình ý. Ặc tôi đang nghĩ bậy bạ cái gì vậy? Nó là kẻ thù của tôi đấy! Hơi thở của nó cứ phà hết vào cổ tôi, khỏi cần soi gương tôi cũng biết mặt mình đỏ như thế nào? Mà sao nó lại bình tĩnh thế? Hả? Nó còn cười mỉa tôi kia:
“Này.. này định nằm vậy luôn hả? Ngồi dậy..dậy dùm coi” – Tôi khó khăn lắm mới nói được một câu, mà lại cà lâm cà bắp. Khụ khụ.
“Tôi ngồi dậy bằng cách nào khi mà tay chị cứ đè đầu tôi xuống.”- Nó khinh bỉ nhìn tôi sau đó liếc lên đỉnh đầu của mình. Hu hu kì này xong rồi, tay tôi trên đỉnh đầu nó, gắt gao nắm tóc nó. Xấu hổ chết mất thôi.
Lập tức thả tay ra, tôi dùng sức đạp nó ra khỏi người tôi. Tôi muốn chết, có cái lỗ nào cho tôi chui xuống không vậy? Ông trời ơi ông cho thiên lôi giáng cho con một phát đi, huhu. Tôi mắc cỡ đến nỗi chả dám nhìn nó, nó phủi bụi trên người xong thì hỏi tôi:
“Muốn nói chuyện gì với tôi?”
“À không có g… Mà này sao cậu lại phải ám chị hoài vậy?” – Ừ ha tôi quên mất việc chính rồi.
“Cái gì mà ám chị, tôi đâu phải hồn ma đâu.” – Nó thản nhiên nhìn tôi.
“Vậy sao cậu bao nhiêu trường không chọn lại nhất quyết chọn trường của chị?”- Tôi nghiến răng ken két hỏi nó.
“Thì bởi vì tôi thích thôi” – Nó nhún vai.
“Chị không tin, cậu nhất định có âm mưu. Cậu muốn chọc tức chị hả? Cậu vốn dĩ chẳng tha thiết gì học hành hết sao lại chọn vào trường điểm. Hừ cậu tưởng chị là con ngốc hả?” – Tôi lườm nó.
“Tôi không nói chuyện với chị nữa. Tin hay không thì tùy chị.” – Nó định bước vào phòng.
“Mau khai thật đi không thì đừng hòng ngủ.” – Tôi nhảy như ếch dùng thân hình nhỏ bé lùn tỉn của mình chắn trước cửa phòng không cho nó vào.
“Được vậy nếu tôi khai thật với chị thì chị cho tôi vào ngủ đúng không?” – Nó nhướn mày hỏi tôi. Tôi dứt khoát gật đầu. – “Được vậy đây là lý do của tôi này, là vì người tôi thích cũng thi trường này”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!