Chỉ Mong Chầm Chậm Thích Em - Chương 9 + 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Chỉ Mong Chầm Chậm Thích Em


Chương 9 + 10


Địa điểm: Khúc ngoặt trong hẻm nhỏ

Mức độ đỏ mặt:Lúc này là tự ghi chép về bản thân, không có chuyện đỏ mặt.

Nội dung ghi chép:Đã vào kỳ nghỉ hè, điều này có nghĩa là mỗi sáng tôi không cần vùng vằng bò dậy từ trên giường nữa, tháng ngày tươi đẹp sẽ tiếp tục kéo dài.

Thành thật mà nói, đến lúc kết thúc học kỳ trước, vẫn bị túm với Mông khỉ vào trong mấy tin đồn bát quái, tôi đã được thao luyện đến cảnh giới mắt điếc tai ngơ, thậm chí đã thành thói quen. Dù sao, trong cái lớp dân số đông đảo này, đã đạt tới trạng thái “Song túc song phi” nhắc tới tôi thì phải nói đến cô ấy, mà đã nhắc đến cô ấy thì nhất định sẽ lan man đến tôi.

Tôi đành chịu thiệt, cứ để bọn họ nói đi! Huống chi, tôi cảm thấy cùng Mông khỉ dính vào một chỗ, so với dính vào với đứa con gái khác vẫn tốt hơn nhiều lắm… Được rồi! Tôi thừa nhận mình có cảm tình với Mông khỉ hơn mấy đứa con gái khác, hơn nữa mỗi khi thấy tầm mắt của cô ấy chống lại tầm mắt của tôi, khuôn mặt kia sẽ đỏ lên khiến cho tôi thấy thật là… tim đập thình thịch!

Tôi nghĩ, vấn đề của tôi rất lớn!

Song vấn đề lớn nhất là, mấy hôm nghỉ hè này, tôi thậm chí còn có chút nhớ nhung bộ dáng đỏ mặt của Mông khỉ, tình huống như vậy thực sự khiến tôi bắt đầu mắc ói.

Đúng rồi! Quên không bổ sung một chút, hôm nay vừa từ bên ngoài về, từ xa lại trông thấy một bóng lưng trông rất giống Mông khỉ, đuổi đến khúc ngoặt trong hẻm, đã không thấy người đâu, về nhà hỏi mẹ có ai tới tìm tôi hay không, mẹ lại nói không có, tôi nghĩ chắc là mình hoa mắt rồi.

Thật là đáng sợ! Chẳng lẽ trình độ quen thuộc của tôi đối với cô ấy, đã đến nông nỗi xuất hiện cả ảo giác?

*********

“Cậu giống như… mệt chết đi được ấy?”

Vẫn nhà tang lễ đó, vẫn căn phòng nghỉ của nhân viên đó, vẫn thời gian nghỉ trưa đó, vẫn là hai vị thợ trang điểm cho thi thể đó, thời gian dành cho chuyện phụ nữ bắt đầu mở màn.

Mí mắt dưới có quầng thâm nhàn nhạt, Lâm Dĩ Trân lặng lẽ ngẩng đầu nhìn đồng nghiệp một cái, trên mặt đầy buồn ngủ cùng mệt mỏi.

Ô ô… Cô thực hối hận, thực sự thực sự hối hận mà! Sao hôm qua cô lại giống như ăn phải gan hùm tim báo, đuổi Thủy Thần ra ngoài chứ? Cái người đã làm chuyện đó, thực sự là cô sao? Mặc dù phương thức có vụng về, thủ đoạn không đủ, nhưng cô muốn theo đuổi hắn cơ mà, chứ không phải muốn đuổi hắn đi!

Qua tối ngày hôm qua, hắn nhất định sẽ rất tức giận, không muốn gặp lại cô nữa đúng không? Thực ra thì sau khi tâm tình cô bình phục, suy nghĩ tỉnh táo lại, trong lòng đã vạn phần hối hận, cả đêm không sao ngủ được, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cũng không thể làm lại từ đầu nữa.

“Y Đình, mình sai lầm rồi!” Giọng nói hối tiếc vang lên, cô thực giống như đưa đám.

“Xảy ra chuyện gì? Nói nghe coi, mình nghĩ cách cho cậu!” Nghe vậy, Hoàng Y Đình vội vàng quan tâm hỏi thăm, thực sự bị vẻ mặt thê thảm của cô dọa cho.

Nhìn cô bạn một cái, Lâm Dĩ Trân vạn phần khổ sở kể lại chuyện ngày hôm qua một lần, giọng nhỏ dần đi,hốc mắt ửng đỏ nói: “Y Đình, Thủy Thần anh ấy nhất định rất tức giận, không hiểu tại sao mình lại đuổi anh ấy ra ngoài đúng không?”

“Ách… Cái này thì….” Cười khan liên tiếp, không biết nên trả lời thế nào, cô đâu phải là Thủy đại pháp y, làm sao đoán được suy nghĩ của loại người biến thái chứ!

“Cậu không cần trả lời, mình biết mà!” Cúi đầu tiếp tục khổ sở.

Tối hôm qua, khi cô nghe được tiếng gầm của người kia ở ngoài cửa, chính là lúc tâm trạng tồi tệ nhất, đương nhiên không thể ngoan ngoãn mở cửa được, sau đó không bao lâu, không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì nữa. Sau đó, lúc cô hối hận mở cửa, đã không thấy người đâu cả.

Trên thực tế, cô chưa từng thấy hắn cao giọng gầm thét với người khác như vậy, cho dù là lúc mất hứng, nhiều nhất cũng chỉ lạnh lùng chọc ngoáy một câu, chưa từng giống như tối hôm qua.

Hắn…. nhất định là tức nổ người rồi!

Đồng tình nhìn cô, Hoàng Y Đình không nhịn được đề nghi, “Dĩ Trân, cách theo đuổi bây giờ của cậu quá mức uyển chuyển cũng quá mức không có thủ đoạn, cách『hung tàn 』quá cậu lại không dám, cứ như vậy không biết mất bao lâu nữa? Như vậy đi! Cậu cứ trực tiếp tỏ tình thẳng thắn, một lần định sống chết luôn cho xong!”

Thành thật mà nói, cô gần như có thể khẳng định Thủy Thần có ý với cô nàng hay xấu hổ này, nhưng thực không hiểu sao một người đàn ông đường đường như anh ta lại không chủ động bày tỏ chứ. Nhưng mà, nếu mà đàn ông không muốn làm người tỏ tình trước, vậy cũng chẳng sao, dù sao phụ nữ hiện đại rất mạnh mẽ, con gái tỏ tình trước cũng đâu có sao chứ!

Huống chi, nếu tỏ tình thất bại, cũng có thể chết sớm mà đi siêu sinh, sớm dời mục tiêu đi săn người khác, tránh cho đỡ lãng phí thời gian, đúng không?

“Trực, trực tiếp tỏ tình?” Bị làm cho sợ đến cà lăm, Lâm Dĩ Trân nghĩ đến phải tỏ tình trước mặt hắn, gương mặt lại hồng như mây đỏ cuối chân trời.

Nhớ năm đó, cô mặc dù cũng đã tỏ tình rồi, nhưng là dùng cách viết thư, không phải là mặt đối mặt nói hết tâm ý với hắn, đương nhiên sẽ không ngượng ngùng lúng túng.

Nhưng hôm nay, muốn cô mặt đối mặt nói mình thích hắn? Không chừng cô còn chưa mở miệng, chỉ mới nhìn thấy hắn thôi cũng té xỉu luôn rồi ấy chứ!

“Có gì không thể? Anh ta có đón nhận cậu hay không, giải quyết luôn một câu, còn đỡ hơn phải lo được lo mất như cậu bây giờ, tâm trạng bất ổn!” Hắc hắc cười không ngừng, Hoàng Y Đình trái lại cảm thấy đây là phương pháp hữu hiệu nhanh gọn nhất.

Biết cô ấy nói không sai, sóng nhiệt trên khuôn mặt của Lâm Dĩ Trân vẫn không sao biến mất nổi, song dưới sự giựt dây khích lệ của Hoàng Y Đình, tính tình e lệ không khỏi tăng thêm mấy phần dũng khí, đang nghiêm túc suy nghĩ xem mình có nên sống chết một lần luôn không thì ——–

“Mông khỉ, tôi đến giao lưu tình cảm với cậu đây!” Cánh cửa của phòng nghỉ, bỗng chốc thò ra một cái đầu treo một nụ cười nhiệt tình.

“Vương Chí Cương?” Kinh ngạc kêu lên, Lâm Dĩ Trân có chút kinh ngạc.

“Come on baby!” Khuôn mặt dương cương có chút thâm tím ngoắc ngoắc ngón tay với cô, cười đến là vui vẻ: “Ra ngoài xây dựng tình hữu nghị với tôi, thế nào?”

Nghe ra hắn tựa hồ muốn nói chuyện riêng với mình, Lâm Dĩ Trân không cự tuyệt, gật đầu ra hiệu với Hoàng Y Đình xong, nhanh chóng hộ tống hắn bước ra ngoài.

“Tìm tôi có việc sao?”Đi tới một góc vắng người, cô hơi đỏ mặt hỏi thăm.

“Mông khỉ, có thấy vết thương trên khóe miệng tôi không?” Chỉ vết thương nơi khóe miệng mình, vẻ mặt Vương Chí Cương đầy ai oán.

“Thấy, thấy rồi.” Cho nên… thế nào? Cậu ta tới tìm cô chỉ vì muốn để cô xem vết thương? Đừng nói là vết thương kia của cậu ta vẫn chưa đến mức độ phải khâu vá lại, cho dù có thực sự cần vậy, từ trước đến nay cô đều khâu cho người chết, không nên đến tìm cô chứ!

“Mông khỉ, bạn học bao nhiêu năm, sao cậu chẳng biểu lộ quan tâm gì cả?” Bất mãn.

Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân không khỏi ngẩn ngơ, mặt khẽ đỏ lên, vội vàng “Thuận theo dân ý” biểu đạt tình bạn học, “Ách… Là bị thương lúc bắt tội phạm sao?”

“Nếu vì thế mà bị thương, tôi còn cam tâm tình nguyện một chút.” Thực đáng than thở.

“Vậy?” Rốt cuộc cậu ta muốn nói gì?

“Thành thật mà nói, đây là chiến tích lưu lại do ẩu đả với tú tài huynh lúc nửa đêm.” Gãi gãi đầu, Vương Chí Cương cười toe toét nhìn về phía cô.

“Đánh nhau? Với Thủy Thần?” Giống như là nghe được chuyện gì nghìn lẻ một đêm lắm, Lâm Dĩ Trân mở to mắt.

“Còn không phải sao!” Vuốt khóe miệng bị thương, giờ cảm thấy mình đúng là bạn chí cốt.

“Thủy Thần đó?” Đơn giản là khó mà tin được, vạn phần kinh ngạc tăng thêm âm lượng hỏi lại lần nữa.

“Chính là Thủy Thần đó đó!” Nặng nề gật đầu, Vương Chí Cương nhìn cô, cười đến là quỷ dị.

Cái người tên Thủy Thần tế bào vận động yếu ớt, từ trước đến giờ chỉ lo động khẩu không động thủ, động não không động thân đó, hắn mà cũng tìm người đánh nhau? Thế này, thế này… thế này…

“Làm sao có khả năng?” Bật thốt lên sợ hãi, Lâm Dĩ Trân không cách nào tưởng tượng nổi lắc đầu mãnh liệt.

“Đương nhiên là có thể, tú tài huynh tìm người ta ẩu đả cũng đâu phải lần đầu tiên!” Cười toe toét tiết lộ bí mật.

“Không phải lần đầu tiên?” Ngơ ngác ngây ngốc hỏi.

“Đúng vậy! Không phải lần đầu tiên, nhưng mà cũng còn chưa đạt đến trình độ 『vô tam bất thành lễ 』*. Cười dò xét một cái, không ngần ngại tiết lộ một chút căn nguyên của mỗ đại pháp y.

*vô tam bất thành lễ: chưa được ba lần thì không thành lễ.

Hơi giật mình nhìn chằm chằm cậu ta, Lâm Dĩ Trân trợn mắt níu lưỡi, bị cái loại “Văn bí” quá mức kinh người này khiến cho sợ không nói lên lời.

Thấy vậy, Vương Chí Cương xoa xoa cằm, lặng lẽ cười không ngừng, trực tiếp quăng trách nhiệm lên đầu cô.”Mông khỉ, đây đều là do cậu ban tặng đấy!”

Do, do cô ban tặng?

Huyết khí “Ào” một tiếng dâng trào, cô bắt đầu nói lắp. “Liên…. liên quan gì… gì đến tôi chứ? Tôi đâu có… đâu có làm gì…”

“Sao lại không liên quan?” Hú lên quái dị, Vương Chí Cương không cho cô thoát tội. “Hôm qua lúc tú tài huynh đến chỗ cậu lấy đồ, tâm tình rất là tốt, ai ngờ hơn mười giờ tâm trạng lại trở nên tồi tệ, lôi tôi ra 『Binh bốp chát 』. Mông khỉ, nói! Cậu làm chuyện thiên lý bất dung, hay là bội tình bạc nghĩa gì với cậu ta hả?”

“Tôi, tôi nào có…” Lắp bắp lắc đầu phủ nhận, Lâm Dĩ Trân lần này không chỉ đỏ mặt, ngay cả mang tai cũng hồng chẳng ra cái gì.

Thiên lý bất dung? Bội tình bạc nghĩa? Đừng nói là cô không thể nào bội tình bạc nghĩa với hắn được, mà cô căn bản cả cơ hội bội tình bạc nghĩa với hắn cũng không có ấy!

“Nếu không có, vậy sao ngày hôm qua đánh xong rồi, phát tiết hết buồn bực xong, cậu ta lại phun ra một câu『phụ nữ, thật là khó hiểu 』hả? Nhất định là cậu chọc đến tú tài huynh của chúng ta rồi, không cho phép phủ nhận!” Bất kể thế nào, Vương Chí Cương vẫn đinh ninh muốn đổ thừa cho cô.

Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân nghẹn họng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hoàn toàn không nói nên lời, Thủy Thần hắn… hắn quả nhiên cho rằng cô thực khó hiểu, nói không chừng còn không muốn qua lại gì với cô nữa…

Nghĩ đến đây, tim bỗng dưng quặn thắt, cô khổ sở, hốc mắt cũng phiếm hồng.

“Này! Mông khỉ, cậu… cậu… cậu đừng có khóc với tôi mà!” Rõ ràng thấy hốc mắt của cô đột nhiên phiếm hồng, Vương Chí Cương bị làm cho sợ đến mức kêu lên lắp bắp, đời này sợ nhất là nước mắt đàn bà.

Không phải loại người bưng mặt là khóc lên luôn, Lâm Dĩ Trân cố nén nước mắt, bộ dáng đáng thương khiến cho Vương Chí Cương nhìn vào, trong lòng cũng không đành, lập tức không khỏi buồn bã than thở một tiếng.

“Aiz,… hai người các cậu rốt cuộc là làm sao vậy? Tú tài huynh mỗi lần đụng phải cậu, lúc về đều âm dương quái khí tim tôi đánh nhau.”

“Tôi quen cậu ta lâu như vậy, cũng chỉ thấy cậu ta có tâm trạng tồi tệ đến mức muốn tìm người động thủ như vậy có hai lần, mà hai lần đó hết lần này tới lần khác hình như đều có chút liên quan đến cậu, khiến cho tôi thực sự không thể không nghi ngờ giữa hai người có gian tình gì đó mà tôi không biết!”

“Hai, hai lần?” Kinh ngạc trực tiếp bỏ qua hai chữ “Gian tình” trong miệng cậu ta, tròng mắt phiếm hồng của Lâm Dĩ Trân lại kinh ngạc mở to, không hiểu nổi cậu ta nói một lần khác Thủy Thần đánh nhau vì cô là ở đâu ra?

“Không sai! Hai lần!” Giơ hai ngón tay lên, hắn nháy mắt mỉm cười tiết lộ. “Lần thứ hai là tối qua, về phần lần đầu tiên, chính là khi cậu đột nhiên chuyển trường sau khi nghỉ hè hồi đó.”

“Lúc tôi chuyển trường sau kỳ nghỉ hè?” Giống như con sáo đá lặp lại lời của cậu ta, Lâm Dĩ Trân hoàn toàn ngây ngốc.

“Còn không phải vậy!” Buồn bã dò xét cô một cái, Vương Chí Cương thực bi phẫn, “Ngày đầu tiên tựu trường, lúc giáo viên tuyên bố cậu chuyển trường, tú tài huynh liền âm dương quái khí cả buổi, cuối cùng, tôi chẳng qua dùng cái giọng nhung nhớ nhắc tới cậu một chút trước mặt cậu ta thôi, cậu ta đột nhiên giống như cái nút khởi động đầu đạn hạt nhân bị nhấn xuống, trực tiếp kéo tôi ra quần một trận, hại tôi lúc ấy thực loạn chẳng hiểu ra sao một phen.” Chậc! Hôm nay nghĩ lại mà lòng không ngừng chua xót, thì ra là tú tài huynh coi hắn là búp bê đặc biệt dành để trút giận.

Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân đã kinh ngạc đến không nói thành lời, hoàn toàn không hiểu nổi trong lòng Thủy Thần đang nghĩ gì?

Lúc nghỉ hè, cô biết cha mẹ sắp dọn về miền Nam, mình đương nhiên cũng phải chuyển trường, lúc ấy, trong lòng cô sớm đã âm thầm thích Thủy Thần, dưới sự xúc động, viết thư tỏ tình với hắn, hy vọng hai người dù một nam một bắc, vẫn có thể liên lạc.

Trong thư tỏ tình, cô viết nếu như hắn đồng ý, hãy tới chỗ hẹn, cô sẽ chờ hắn, nhưng… Hôm đó, cô từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng của hắn.

Hắn cự tuyệt!

Lấy số lượng con gái hắn đã cự tuyệt qua, hắn không xuất hiện ở chỗ hẹn, cô có thể dự liệu được, nhưng trong lòng vẫn rất khổ sở!

Kỳ nghỉ hè năm đó, cô ôm tâm trạng tỏ tình mà bị cự tuyệt chuyển trường, từ đó chưa từng gặp lại hắn.

Cho đến giờ hơn mười năm sau rồi, cô vì công việc mà trở lại Đài Bắc, một lần nữa xuất hiện cùng một chỗ với hắn, mặc dù cảm giác động tâm với hắn vẫn không hề thay đổi, nhưng lại vì từng có kinh nghiệm bị từ chối mà chậm chạp không dám bày tỏ tình cảm.

Nhưng hôm nay, Vương Chí Cương lại nói Thủy Thần vì cô mà làm chuyện khác thường vậy…. Rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra? Trong lòng Thủy Thần rốt cuộc đang nghĩ gì?

Càng nghĩ càng không hiểu, Lâm Dĩ Trân hoang mang.

Thấy cô giật mình thất thần, không biết đang suy nghĩ gì, Vương Chí Cương không khỏi cười, “Mông khỉ, tú tài huynh đối với cậu rất đặc biệt nha!”

Đặc, đặc biệt? Thủy Thần đối với cô rất đặc biệt?

Đôi mắt ngấn nước hơi giật mình nhìn khuôn mặt dương cương tươi cười, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy cậu ta cười gian mở miệng ——

“Đúng rồi! Quên nói cho cậu, tình trạng của tú tài huynh…” Quệt quệt vết thương trên khóe miệng mình, Vương Chí Cương vẻ mặt đắc ý, “Thảm hơn tôi nhiều!”

Nhìn chằm chằm vết rách ứ máu kia, Lâm Dĩ Trân giống như nghĩ đến điều gì, không nói hai lời, nhanh chóng xoay người chạy vào trong nhà tang lễ, không lâu sau lại thấy cô cầm túi vội vã chạy ra, đón một chiếc taxi đi về phía viện kiểm định, quá trình xảy ra nhanh như sấm chớp.

Nhìn bóng chiếc xe màu vàng nhanh chóng rời đi, anh chàng cảnh sát nhiệt tình không khỏi vừa vuốt cằm vừa cười nói: “Thì ra trừ coi bói ra, mình còn có thể đổi sang nghề mai mối!”

Hỏng bét! Cô chỉ muốn chạy đến coi thương thế của hắn thế nào, lại quên mất hắn có thể căn bản không muốn gặp cô.

Bước tới bên ngoài phòng thí nghiệm, nhìn cánh cửa được đóng chặt kia, Lâm Dĩ Trân trong lòng thấp thỏm bất an, mấy lần định bước vào, lại sợ không được hoan nghênh mà lùi bước.

Rầy rà một lúc xong, cuối cùng, cô cũng lấy hết dũng khí lặng lẽ đẩy cửa vào, chỉ thấy người đàn ông bên trong đang cúi đầu không biết viết thứ gì, chưa phát hiện sự có mặt của cô.

“Thủy, Thủy Thần…” Ngập ngừng lắp bắp, nhỏ giọng gọi người.

Giọng nói này… Mắt đẹp nhíu lại, Thủy Thần ngẩng đầu lạnh liếc cô gái trước mặt, vẻ mặt nhạt đến mức khiến người ta không nhìn ra nổi đáy lòng hắn đang nghĩ gì?

“Mông khỉ, hoan nghênh!” Giọng nói mỏng lạnh tuy nói hoan nghênh, nhưng giọng lại đầy châm chọc.

Chẳng qua, khi khuôn mặt hắn đập vào mí mắt, Lâm Dĩ Trân lập tức hít một hơi, căn bản không còn lòng dạ nào chú ý tới thái độ của hắn có tốt hay không, lập tức hoảng sợ kêu lên ——–

“Cậu, cậu… mặt cậu sao lại biến thành như vậy?” Nửa bên mặt xanh xanh đỏ đỏ, khóe miệng cũng có vết rách, so với Vương Chí Cương còn thảm hơn mấy lần.

Nghe vậy, một ngụm tức tối của Thủy Thần lúc tối qua vốn tưởng là được nghe tỏ tình, ai ngờ lại bị cô đuổi ra khỏi cửa nhất thời dâng trào, giọng điệu châm chọc nhất thời biến thành lạnh lẽo: “Đây đúng là một vấn đề hay ho! Tôi cũng đang muốn tự hỏi bản thân, tại sao lại biến mình thành như vậy đây?”

Đáng chết! Hai lần tâm trạng tồi tệ đến mức muốn tìm người phát tiết nguyên nhân đều do cô cả, hắn không muốn còn có lần thứ ba, lần thứ tư, vân vân không thể đếm nổi thêm nữa.

Hôm nay, nhất định phải giải quyết xong chuyện!

Gấp đến độ không kịp xấu hổ, Lâm Dĩ Trân nhanh chóng vọt tới trước mặt hắn, luống cuống tay chân cúi đầu lật đông lật tây lục lọi bên trong chiếc túi có in tên hiệu thuốc, “Cậu chờ một chút, tôi vừa mới đi hiệu thuốc mua mấy thứ thuốc… A! thấy rồi! Loại này trị vết thương rất hữu hiệu… Còn cả loại này nữa, nghe dược sĩ nói làm tan máu tụ rất tốt…”

Sao trước khi cô ấy tới, lại đến hiệu thuốc mua một đống thuốc?

Thấy cô hai ba cái đã nhảy ra một đống thuốc bôi, ánh mắt nhàn nhạt nguy hiểm của Thủy Thần hé một nửa, nhẹ giọng hỏi thăm: “Cậu biết chuyện tôi bị thương?” Mông khỉ này, căn bản là có chuẩn bị mà đến.

“Ách…” Động tác khựng lại, mặt cô đỏ lên, nhỏ giọng giải thích, “Là… là Vương Chí Cương nói cho tôi biết…”

“Cậu ta còn nói gì nữa?” Tròng mắt sắp nheo lại thành một đường thẳng.

“Không có, không có…” Vội vàng lắc đầu, không dám thú nhận toàn bộ.

Chẳng hiểu tại sao, cô có một loại cảm giác mãnh liệt, nếu như cô thú nhận cô cũng biết chuyện ẩu đả hơn mười năm trước kia, kết cục của Vương Chí Cương sẽ rất bi thảm.

Thật không có sao? Ánh mắt hoài nghi bén nhọn quét nhìn cô, Thủy Thần còn vô cùng nghi hoặc.

Bị nhìn cho hoảng loạng Lâm Dĩ Trân bất ổn trong lòng, đến khi tầm mắt dời đến khuôn mặt của hắn, hết thảy bối rối bất an trong nháy mắt đều bi ném ra sau gáy, vẻ mặt lo lắng kêu lên: “Cậu đừng động đậy, tôi giúp cậu bôi thuốc, dược sĩ nói thuốc này rất hữu hiệu…”

Lấy ra một tuýp thuốc bôi, cô quên mất tâm trạng ngượng ngùng, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Thủy Thần lên, tỉ mỉ đem thuốc bôi nhẹ nhàng thoa lên vết ứ sưng, thực giống như sợ chỉ mạnh tay một chút thôi sẽ khiến hắn hỏng mất.

Mông khỉ này bị ngốc sao? Hắn ẩu đả xong về nhà, đã sớm tự mình xử lý qua vết thương trên mặt, chẳng nhẽ lại còn chờ cô đặc biệt đến mua thuốc bôi cho hắn sao.

Trong bụng giễu cợt thầm nghĩ, nhưng khi trên mặt cảm nhận được lớp thuốc mỡ mát lạnh cùng với ngón tay cô tỉ mỉ thoa lên, môi mỏng vẫn không tự chủ được mà nhếch lên, tâm trạng của Thủy Thần thoáng chốc tốt đẹp trở lại.

Được rồi! Nể tình vẻ mặt cô đau lòng vì vết thương của hắn, tha thứ cho chuyện tối hôm qua chẳng những không tỏ tình, còn đuổi hắn ra khỏi cửa vậy.

“Vương Chí Cương thật là, sao lại đánh cậu ra nông nỗi này chứ?” Càng nhìn càng đau lòng, Lâm Dĩ Trân không nhịn được oán giận. Cho dù là Thủy Thần chủ động tìm cậu ta đánh nhau, cậu ta cũng phải biết người này căn bản là tú tài văn nhã, ngay cả đánh cầu lông còn thua cô thê thảm, còn đánh đấm gì được? Hạ thủ phải nhẹ tay một chút chứ!

“Cậu đau lòng?” Nhíu mày, cố ý hỏi khiến cho cô trở tay không kịp.

Oành!

Có người huyết khí dồn hết lên trên mặt, hoảng hốt lo sợ, không biết nên đáp lại thế nào cứng đơ tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ với một đôi mắt đẹp.

“Tôi, tôi, tôi…” Làm sao giờ? Cô nên thuận thế nói “Đúng vậy”, sau đó tỏ tình luôn một lần định rõ giang sơn, hay là đánh chết không thừa nhận, tiếp tục nhìn cô gái khác xuất hiện bên cạnh hắn mà khổ sở buồn lòng muốn chết?

Kinh ngạc nhìn hắn, tất cả suy nghĩ xẹt qua, đáy lòng cô rất rõ ràng, bỏ qua lần này, cô có thể không bao giờ có dũng khí nữa.

“Phải!” Hít sâu một hơi, cô lớn tiếng trả lời, mặt hồng như vệt đỏ ửng nơi cuối trời, ráng đỏ mê người, thẹn thùng xinh đẹp khiến cho người ta tim đập thình thịch.

Ánh mắt thâm trầm lóe lên, Thủy Thần chậm rãi tiếp tục hỏi tới: “Tối hôm qua, sao lại đuổi tôi?”

“Bởi vì, bởi vì tôi… tâm trạng của tôi không tốt…” Cúi đầu, nhỏ giọng tiếp chiêu.

Tâm tư chuyển động, hiểu ngay ra nguyên nhân khiến cô buồn bực, nhưng vẫn muốn ép cô chính miệng thừa nhận. “Sao lại không tốt? Cậu buồn bực chuyện gì?”

“Cậu với tiểu thư xinh đẹp đi ăn tối với nhau, còn tới nói với tôi tâm trạng cậu rất tốt, cho nên tôi… cho nên tôi thực buồn bực…”

Cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân mình bị đuổi ra ngoài, Thủy Thần nhất thời im lặng. Nguyên nhân mà tâm trạng của hắn rất tốt tất cả đều bởi vì một cô nàng hay xấu hổ hướng nội, hoàn toàn không liên quan gì đến vị “tiểu thư xinh đẹp” kia cả.

Đến tột cùng, là do suy nghĩ logic của hắn có vấn đề, dễ làm cho người ta hiểu lầm ý tứ của hắn, hay là năng lực lý giải của cái cô Mông khỉ này trình độ chỉ đến mức nhi đồng mẫu giáo?

Tóm lại, bất kể là do bên nào xảy ra sai sót, tổng kết lại chỉ có một câu —- sự ăn ý giữa bọn họ cần phải được tăng cường!

Trong lòng bất đắc dĩ thầm nghĩ, trên mặt Thủy Thần vẫn không chút gợn sóng, tiếp tục hừ lạnh ép hỏi: “Tôi và cô gái khác đi ăn tối, cậu buồn bực gì chứ?”

Ngực thắt chặt, nhịp tim nháy mắt đập gia tốc, Lâm Dĩ Trân ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng nhỏ giọng nhưng rõ ràng lên tiếng. “Em thích anh, cho nên lúc thấy anh ở chung với cô gái khác, trái tim em sẽ rất khổ sở, vô cùng vô cùng khổ sở.”

“Phải không?” Cuối cùng cũng lấy được đáp án mình muốn, Thủy Thần chậm rãi nở nụ cười.

“Phải!” Cho là hắn không tin, càng sợ hắn sẽ cự tuyệt, Lâm Dĩ Trân đỏ mặt gật đầu mãnh liệt, nhanh chóng đè thấp giọng hô lên. “Nếu như… nếu như anh vẫn chưa có bạn gái bên cạnh, vậy có thể… có thể suy nghĩ đến em chứ? Em thực sự thực sự rất thích anh…” Tình cảm này, mười mấy năm trước đã được chôn vùi, nhưng vẫn chưa từng khô héo.

Mười mấy năm trước, cô bị cự tuyệt, giờ mười mấy năm sau, cô có thể được chấp nhận chứ? Có thể sao?

Để một người hướng nội xấu hổ như cô tỏ tình với đàn ông, nhất định là phải phát động dũng khí rất nhiều đây? Cuối cùng cũng mở miệng nói thích hắn, rất tốt! Vô cùng tốt!

Trầm ngưng nhìn vẻ như sắp khóc lại vừa xấu hổ của cô, Thủy Thần cười: “Được!”

Được? Hắn nói được? Cô có nghe lầm không vậy?

Mở to mắt nhìn hắn, Lâm Dĩ Trân không dám tin vào lỗ tai của chính mình nữa, không nhịn được hỏi lại một lần: “Anh, anh nói là…. được?”

“Đúng vậy!” Gật đầu một cái, trong mắt Thủy Thần tràn ngập ý cười. “Anh nói được.”

Hắn nói được! Hắn thực sự nói được!

Một nỗi vui mừng khôn xiết khổng lồ không sao hình dung nổi đánh thẳng vào cô, Lâm Dĩ Trân không thể tin được đây là sự thật, niềm vui cùng mừng rỡ tràn ngập khiến cho cô không nhịn được mà rơi xuống những giọt nước mắt mong muốn được toại nguyện.

“Cám, cám ơn… cám ơn… em vui quá… thực sự cám ơn anh….” Cô không biết nên nói gì, chỉ có thể không ngừng nói cám ơn.

Trong tình cảnh này, không nên nói cám ơn chứ? Mông khỉ này có lầm hay không vậy?

Lắc đầu, than thở, đứng dậy kéo cô gái đang khóc hưng hức vào trong lòng, cúi đầu đối diện với ánh mắt ngước lên xấu hổ của cô, Thủy Thần cong lên một nụ cười mỏng lạnh mang theo sự lôi cuốn.

“Mông khỉ, đế thưởng cho dũng khí của em, em có thể giành lấy một phần lễ vật từ trên người anh, tự mình lấy.” A… Cô ấy có dám không? Hắn mỏi mắt mong chờ đấy!

Lễ vật? Lâm Dĩ Trân ngẩn người, may mà lúc này ăn ý không tệ, nhìn cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, gương mặt nhất thời như lửa cháy lan trên đồng cỏ hồng thành một mảng.

Hắn, hắn là ý đó sao? Phải không? Chắc là đúng rồi… phải, phải lấy phần lễ vật này sao? Rất xấu hổ nha! Nhưng mà… nhưng mà cô rất muốn mà…

“Không muốn sao?” Thấy cô chỉ lo đỏ mặt nhìn môi hắn, lại trước sau không có động tĩnh gì, Thủy Thần hừ cười lành lạnh nói: “Nếu không muốn, vậy anh thu hồi!”

“Không! Em, em muốn!” Vừa nghe thấy hắn không cho, Lâm Dĩ Trân gấp đến độ bật thốt lên, ngay sau đó ý thức được bản thân mình nói cái gì, mắc cỡ đến mức muốn đập mình một gậy luôn cho rồi.

“Muốn thì tự mình tới, anh cho em năm giây.” Giảo hoạt cười một tiếng, bắt đầu đếm ngược. “Năm, bốn, ba….”

“Chờ, chờ một chút! Chậm đã, em… em bắt…. em bắt đầu đây…” Lắp bắp tuyên bố.

“Cứ việc tới!” Giương nụ cười mong đợi.

Tim thình thịch nhảy loạn, nhìn cặp môi mỏng khiến cho người ta mơ màng, cô hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, theo bản năng níu chặt lấy áo hắn, cuối cùng nhón chân, chậm rãi ghé lại gần hắn, hai bờ môi cuối cùng cũng nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Là như thế này sao, không sai chứ?

Môi hồng khẽ run run đặt lên môi hắn, Lâm Dĩ Trân hồi hộp đến mức đầu biến thành một đống nước tương, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nghĩ vậy.

“Mông khỉ, em tưởng em đang dán salonpas sao?” Cứ dán vào như vậy chẳng động đậy gì, coi là cái gì?

Nhẹ thốt ra lời bất mãn, Thủy Thần than thở, trước khi cô kịp phản ứng lại, chiếm lấy quyền chủ động, bắt đầu công kích bờ môi đỏ mọng đầy xúc cảm ấm áp kia. Cuối cùng, càng thêm xấu xa hé hàm răng, không mạnh không nhẹ cắn lên bờ môi mọng kia một ngụm, thừa dịp cô hơi đau hé miệng ra, càng thêm rầm rộ sôi nổi xông vào, không khách khí chút nào công thành chiếm đất.

Cho đến một lúc lâu lâu sau, hắn mới dừng lại vì hụt hơi, nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì kích tình lửa nóng mà mơ hồ của cô, môi mỏng cong lên một vệt cười cực kỳ đắc ý.

Năm ngôi sao, phá kỷ lục!
—————————————
Địa điểm: Cửa nhà

Mức độ đỏ mặt:★★★★★ (không phải là Mông khỉ, mà là thằng nhóc chết tiệt ở bên nhà đối diện)

Nội dung ghi chép:Tức giận! Tôi thực sự vô cùng tức giận! Thì ra là, ngày hôm qua Mông khỉ thực sự có tới nhà tôi! Hỏi tại sao tôi lại chắc chắn như vậy ư? Bởi vì tôi phát hiện ra thư tỏ tình của cô ấy, hơn nữa còn ở trên chiếc máy bay giấy của thằng nhóc chết tiệt nhà đối diện.

Tôi đã bảo rồi mà! Sao máy bay giấy trên tay nó lại có chữ viết được cơ chứ? Mà nét chữ kia sao lại quen mắt đến vậy, nhìn rất giống nét chữ của Mông khỉ. Khỏi cần phải nói, tôi đương nhiên là tiến lên đoạt lấy máy bay giấy của thằng nhóc kia, không để ý đến nó khóc lóc om sòm mở ra nhìn, mới biết là Mông khỉ viết thư tỏ tình cho tôi; hơn nữa, thời gian hẹn đã là từ hôm qua, đã sớm qua, giận đến nỗi tôi túm thằng nhóc chết tiệt kia ép hỏi, thế mới biết thằng nhóc này trước giờ hay đi lấy thư nhà tôi.

Thằng nhóc chết tiệt, bên trong hòm thư nhiều giấy quảng cáo vô dụng như vậy, nó không lấy đi gấp máy bay, lại lấy đúng thư tỏ tình của Mông khỉ, tôi tức đến mức lan tràn, ác độc nhéo hai cái vào bắp đùi nó, khiến nó khóc đến đỏ cả mặt phát tím, bảo đảm không tới một canh giờ nữa, cái chân mập mạp nhỏ nhắn kia sẽ có thêm hai vệt “Xanh tím”

Nhưng mà, thế thì sao chứ? Tôi vẫn tức giận như cũ, hơn nữa vô cùng tức giận!

Bởi vì thằng nhóc chết tiệt kia làm loạn, khiến tôi bỏ lỡ thời gian ước hẹn, điều này khiến cho tôi khó mà tiêu tan… Được rồi! Cũng đã đến nước này, tôi cũng thừa nhận thôi.

Thật ra thì tôi muốn đi! Muốn đến chỗ Mông khỉ hẹn, nói cho cô ấy biết, tôi đồng ý chấp nhận lời tỏ tình của cô ấy, nhưng mà… tất cả đều bị cái máy bay giấy của thằng chết tiệt kia phá hoại!

Đáng giận! Thằng nhóc đáng chết, mà Mông khỉ cũng thực là đáng giận! Thời buổi nào rồi, còn dùng thư để tỏ tình? Nhà cô ấy không có điện thoại sao? Muốn tỏ tình thì gọi điện tới, hẹn tôi đi ra ngoài nói trực tiếp không được sao?

Càng nghĩ càng tức, không nghĩ nữa! Dù sao cũng sắp đi học lại rồi, sau khi đến trường, lại đi tìm cô ấy tính sổ sau vậy. Lần sau, không ép cô ấy chủ động tỏ tình trước mặt mình không được, đây là cô ấy nợ mình.

Chờ cô ấy trả nợ xong, tôi sẽ nói —- được!

Mông khỉ, cậu chờ xem!

********

Cô biết Thủy Thần thích rất nhiều thứ, có tiếng cười quỷ dị làm chuông điện thoại, đầu ông Vương, phim kinh dị máu tươi đầm đìa (hôm qua vừa mới xem phim cùng nhau phát hiện ra), mấy thứ sâu bọ trong thi thể (có thể giúp phỏng đoán số ngày tử vong cùng với trợ giúp điều tra vụ án), còn có vô số thứ cực kỳ biến thái trong mắt tất cả mọi người.

Nhưng, hôm nay, cô – Lâm Dĩ Trân cũng bao gồm trong đó.

Hắn tiếp nhận lời tỏ tình của cô, đồng ý qua lại với cô, hắn cũng thích cô, cô là bạn gái của hắn!

A…. Tình yêu, thì ra ngọt ngào như vậy, hạnh phúc như vậy….

“Đủ rồi nha!” Nhìn chằm chằm cô nàng đang cười y như đứa ngốc, Hoàng Y Đình không nhịn được bi phẫn cảnh cáo. Này là thế nào? Cười thành như vậy, chẳng quan tâm đến tâm trạng của người không có bạn trai gì cả? Thật là quá đáng!

“Sao, sao vậy?” Chợt hỏi, Lâm Dĩ Trân đỏ mặt nhìn cô, không biết vẻ mặt đắm chìm trong bể tình cười ngây ngô của mình đã khiến ai đó rất oán giận.

“Cậu lại còn hỏi sao hả?” Thống khổ che mặt, Hoàng Y Đình bi thương không dứt. “Bản thân có bạn trai rồi, cũng phải quan tâm đến tâm trạng của một đứa không có bạn trai như mình chứ! Thật là quá đáng! Chỉ lo vui vẻ, chẳng quan tâm đến mình nhìn mà chua cả lòng.” Nói rõ ràng cố ý đổ thừa cho người.

Vừa nghe lời tố cáo của cô nàng, Lâm Dĩ Trân vừa thẹn vừa quẫn lại lúng túng. “Thật, thật xin lỗi, mình không cố ý đâu…”

Dừng lại một chút, lại thấy không đúng, cẩn thận hỏi thăm, ” Không phải cậu đang theo đuổi Vương Chí Cương sao?”

“Hừ! Đừng nhắc đến tên ngốc đó nữa.” Vừa mới nhắc đến chàng cảnh sát nhiệt tình kia, Hoàng Y Đình chỉ thấy tức anh ách.

“Sao vậy?” Nhìn cô nàng tức đến nổ phổi, Lâm Dĩ Trân không khỏi tò mò.

“Tên đó đúng là đầu heo, một con heo bị chấn động não ngu ngốc!” Cắn răng nghiến lợi.

“Ách.. Cậu ấy làm gì mà khiến cậu tức đến vậy?” Cẩn thận hỏi thăm, Lâm Dĩ Trân rất là lo lắng thay cho hàm răng cô ấy. Nếu không cẩn thận mà đem hàm răng trắng đẹp có thể đi chụp quảng cáo kem đánh răng kia cắn nát, vậy thì thực sự rất đáng tiếc.

“Chính là chẳng làm gì cả, mình mới tức!” Tức giận kêu lên.

“A?” Hoang mang, không hiểu ý cô nàng.

“Một đại mỹ nhân như hoa như ngọc giống mình, chỉ mặc một bộ áo ngủ voan mỏng trong suốt đứng trước mặt lão đầu heo đó đi qua đi lại, dùng hết sở trường dụ dỗ, mà hắn lại chẳng làm gì cả, cái này không đáng để tức giận sao?” Gằn giọng rống giận, Hoàng Y Đình càng nói càng tức, hận không thể đem mỗ đầu heo treo lên hỏi có phải đã sớm bị thiến rồi đúng không?

Oành!

Người nó không e lệ, người nghe cả khuôn mặt lại xấu hổ như núi lửa bùng phát, không biết đáp sao cho phải.

Oa——- có thể làm được chuyện như vậy, cô ấy đúng là gan dạ!

Nhìn cô bạn, Lâm Dĩ Trân chỉ có thể dùng ánh mắt sùng bái để kính ngưỡng, sâu sắc ngộ ra là cả đời này mình cũng không dám làm như vậy.

“Mình không đỏ mặt thì thôi, cậu đỏ cái gì?” Liếc nhìn khuôn mặt đỏ như lửa của cô, Hoàng Y Đình không nhịn được buồn cười.

Làm ơn đi! Mấy tuổi đầu rồi còn ngây thơ như vậy, nếu không phải là người trời sinh đã xấu hổ hướng nội, xã hội này chắc chẳng còn mấy người như cô ấy đâu? Aiz… đúng là tiện nghi cho Thủy đại pháp y.

Đỏ mặt, Lâm Dĩ Trân cũng không biết đáp lại thế nào, không thể làm gì khác hơn là lúng ta lúng túng cười khan, chỉ sợ cô ấy lại tuôn ra đề tài nào càng mặn hơn.

Song, cô không lên tiếng không có nghĩa là người khác đồng ý bỏ qua cho cô, chỉ thấy Hoàng Y Đinh dùng ánh mắt như có điều suy ngẫm quan sát cô một lúc lâu, cuối cùng phát ra một tràng cười “Hờ hờ hờ” quái dị.

“Dĩ Trân, cậu chưa nhảy lên giường Thủy đại pháp y đúng không?”

“Minh, mình… bọn mình vừa mới bắt đầu qua lại… làm sao… làm sao có thể….” Đỏ mặt lên mạnh mẽ lắc đầu, Lâm Dĩ Trân chỉ cảm thấy mặt mình nóng đến mức có thể rán được trứng ốp lết.

“Có lầm hay không vậy? Mới hỏi thôi mà cậu đã đỏ mặt thành như vậy, nếu hai người phát triến đến giai đoạn 『trống trải gặp nhau 』, chẳng phải cậu sẽ hồi hộp đến mức xuất huyết não sao, trực tiếp ngất luôn trên giường?” Buồn cười trêu chọc, Hoàng Y Đình thực sự phục cô sát đất.

“Này.. mình sẽ… mình sẽ không… sẽ không…” Tiếp tục cuống cuồng lắc đầu, lắp bắp nói không nổi.

“Sẽ không cái gì? Không té xỉu, hay là không lên giường?” Tà ác cười hỏi.

“Oa —- cậu đừng nói nữa mà….” Lúng túng xin tha, Lâm Dĩ Trân bây giờ không ứng phó nổi cô nàng khủng bố này.

“Aiz…. chẳng biết cổ vũ gì cả, mình đúng là cao siêu quá ít người hiểu được mà.” Thở dài một hơi, Hoàng Y Đình than thở, ngay sau đó ôm lấy cô uy hiếp cười: “Dĩ Trân, lúc trước mình cũng coi như đã giúp cậu theo đuổi Thủy đại pháp y đúng không?”

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên!” Vội vàng gật đầu, cảm thấy nụ cười của cô ấy thật khủng khiếp.

“Làm người có nên trả ơn hay không?” Tàn ác cười càng thêm sâu.

“Nên….” Vô lực đáp lại, có loại dự cảm không ổn.

“Biết được có ơn phải báo là tốt rồi!” Gật đầu một cái, rất hài lòng buông cô ra, Hoàng Y Đình cười vui vẻ: “Chuyện mình muốn nhờ không to tát gì cả, chỉ cần cậu cũng giúp mình theo đuổi cái tên ngu như heo kia là được.”

“Ách… Giúp thế nào cơ?”

“A a… Không vội, không vội!” Tiếng cười như chuông bạc vang lên từng trận, cô nàng lộ ra tia sáng giết chóc khi rắn độc để mắt đến con mồi. “Chờ mình nghĩ ra kế hay, đến lúc đó tự khắc sẽ thông báo để cậu phối hợp!”

Nghe tiếng cười sung sướng lanh lảnh kia, chẳng hiểu tại sao, Lâm Dĩ Trân không tự chủ được mà rùng mình, chỉ cảm thấy… hơi bị rợn!

“Thợ săn?” Bên trong siêu thị đồ tươi sống, Thủy Thần nhìn cô gái ngượng ngùng đang chọn thịt cá tươi, nhíu mày hứng thú nhẹ hỏi.

“Ừ.” Gật đầu một cái, cũng không biết là do đứng trước quầy đông lạnh nhiệt độ quá thấp hay là làm sao, Lâm Dĩ Trân theo bản năng chà xát da gà tự động nổi lên trên cánh tay. “Chẳng hiểu tại sao, tiếng cười của Y Đình giống hệt như ánh mắt của thợ săn khiến em thấy rợn ơi là rợn!”

“Cô nàng ấy săn tên nào đó đã lâu, tính đến tận bây giờ mà vẫn chưa thành công cũng đủ biết.” Cười lạnh một tiếng mang đầy mùi giễu cợt, miệng của Thủy Thần cực độc.

Lâm Dĩ Trân là người lương thiện, cố nén khí cười đã dâng đến miệng, nhẹ chọc vào thắt lưng của người độc miệng nào đó, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Anh, anh xấu xa quá đấy!”

“Anh xấu thế nào, em hiểu rõ nhất, không phải sao?”

Một nụ cười trong trẻo lạnh lùng mang theo chút quỷ quyệt nhếch lên, hắn đột nhiên cúi đầu, nhanh chóng phát động công kích một nụ hôn vừa xâm lược lại nóng bỏng với cô gái còn đang cầm hai con cá đông lạnh đứng trước quầy, ngay sau đó thoáng cái đã rời khỏi bờ môi đỏ mộng, chuẩn bị thưởng thức tiết mục năm ngôi sao sáng.

Ngốc ba giây, hơi giật mình nhìn khuôn mặt tươi cười gian xảo của hắn, Lâm Dĩ Trân lúc này mới ý thức được hắn vừa mới làm gì, huyết khí trong nháy mắt dồn lên, gương mặt, mang tai, cổ đỏ bừng dị thường.

Hắn vậy mà lại ở nơi công cộng, hôn… hôn trộm cô! Oa——- xấu hổ quá đi mất.

Quả nhiên! Lại là năm ngôi sao.

Trong mắt thoáng qua một luồng sáng,, Thủy Thần âm thầm gật đầu, nghĩ đến từ khi hai người chính thức qua lại đến nay, cô ấy luôn đáp trả lại nụ hôn của hắn bằng tiết mục năm ngôi sao sáng bồi thường, trong lòng thật sự là cực kỳ hài lòng..

Chẳng qua mới hôn thôi đã là năm ngôi sao rồi, vậy nếu đến ngày ôm cô ấy lên giường, có phải sẽ có những sáu ngôi, bảy ngôi sao xuất hiện? A a… Thật khiến người ta mong đợi đó!

Nghĩ đến đây, nụ cười quỷ quyệt trên cánh môi mỏng càng sâu, trong lòng vui không sao tả siết.

Chỉ lo đỏ mặt xấu hổ, Lâm Dĩ Trân không biết tâm tư của người đàn ông độc mồm trước mắt, cúi đầu thẹn thùng quẫn bách nhét cá đông vào trong xe chở đồ, đáy lòng lại ngọt ngào vô cùng, bờ môi cũng len lén cong lên một nụ cười trộm vui mừng.

“Mông khỉ, vui thì cứ cười ra, không cần phải thầm sướng trong lòng, cẩn thận nội thương đấy!” Khóe mắt liếc thấy nụ cười trộm nơi khóe môi cô, người độc mồm vẫn không quên cười như không cười đùa giỡn một phen.

“Ai, ai thầm sướng chứ… Anh… anh nói bậy!” Tâm tư bị đoán trúng, lập tức mặt đỏ như lửa lúng túng phủ nhận.

“Ý của em là nụ hôn của anh không đủ để em hưng phấn thỏa mãn sao?” Hé mắt, cười tàn ác.

Hừ hừ, tốt nhất cô ấy nên cẩn thận một chút, đừng có mà khiêu chiến tự ái của đàn ông, nếu không lập tức kéo cô ấy đi khách sạn chứng minh.

“Em không có!” Bị làm cho sợ đến mức lắc đầu quầy quậy, từ khi cùng hắn tiến thêm một bước, Lâm Dĩ Trân càng ngày càng hiểu lý giải lời của hắn như thế nào.

Mắt nhạt nhẹ quét một cái, Thủy Thần quyết định không hù dọa cô nữa, ngón tay thon dài chỉ vào mấy con traibên trong ngăn lạnh. “Anh thích ăn cái đó!”

“Được rồi!” Vừa nghe là đồ hắn thích ăn, Lâm Dĩ Trân nhanh chóng cầm một hộp bỏ vào trong xe, đồng thời âm thầm nhớ kỹ trong lòng.

Lại thêm một thứ yêu thích nữa — trai.

Sau đó, hai người vừa đi dạo vừa chọn thức ăn, Thủy Thần cũng hoàn toàn bất giác kỳ quái tán gẫu với cô về chuyện giải phẫu thi thể gần đây, đột nhiên Lâm Dĩ Trân nhớ đến vụ án thời gian trước.

“Đúng rồi! Vụ án cắt cổ trong nhà trọ bắt được hung thủ rồi chứ?” Dù sao cũng từng đến hiện trường án mạng giúp một tay, cô không khỏi có chút quan tâm.

“Tóm được rồi” Gật đầu một cái.

“Là ai vậy?” Tò mò.

“Là bạn trai của bạn cùng phòng người chết quen ở PUB, mới qua lại không lâu!”

“Sao?”

“Nói cũng thấy người chết xui xẻo! Bạn cùng phòng thích kết giao với một số những bạn bè kỳ quái, thỉnh thoảng còn đưa về chỗ ở qua đêm. Hung thủ từng đến ở nơi đó rồi, đã gặp mặt với người chết mấy lần, cũng coi như biết.”

“Hôm đó, hung thủ đến tìm bạn gái, vừa lúc bạn gái không có ở đó, người chết nghĩ là bạn trai của bạn cùng phòng nên mở cửa cho hắn vào chờ, không ngờ hung thủ vào phòng cô bạn gái vừa chờ vừa xem phim A, kết quả thú tính nổi lên, lại cầm dao uy hiếp nạn nhân giúp hắn khấu giao, chuyện phát sinh sau đó, không cần anh nói nữa chứ!”

Miêu tả đơn giản những gì Vương Chí Cương theo phương hướng tóm được người và thẩm tra qua, Thủy Thần liếc cô một cái, giọng đầy cảnh cáo, “Mông khỉ, con gái một mình thuê nhà bên ngoài, rất nhiều nguy hiểm vô hình ẩn núp, về sau em phải cẩn thận một chút cho anh, đừng có chưa biết rõ người đứng ngoài là ai đã mở cửa bậy bạ, đàn ông lạ không quen cũng đừng tùy tiện cho vào cửa, hiểu chưa hả?”

“Hiểu, hiểu rồi!” Vội vàng lên tiếng, hoàn toàn không dám nói hai lời.

“Hiểu là tốt rồi! Lần sau mà để anh phát hiện anh mới nhấn chuông có một cái, em đã mở thẳng cửa ra, anh sẽ cho em đi làm bạn với ông Vương.” Cười lạnh.

Lúng túng cười xòa, Lâm Dĩ Trân theo bản năng sờ sờ cổ, đột nhiên cảm thấy thật là lạnh, vội vàng lảng sang chuyện khác. “Ách… đồ mua xong rồi, chúng ta mau về thôi!”

Bắt đầu biết lách phải lách trái với hắn rồi?

Nhìn thấu tâm tư của cô, Thủy Thần lạnh lùng cười mấy tiếng, cũng không truy hỏi đến cùng, một tay kéo cô, một tay đẩy xe mua đồ từ từ đi về phía quầy tính tiền.

Song, mới đi được vài bước, một giọng nữ cũng thanh thanh lạnh lạnh kinh ngạc vang lên ——

“Anh hai?”

Nghe tiếng, Thủy Thần quay đầu nhìn về phía bên cạnh, ngay lập tức khóe miệng cong lên: “A Diễm.”

Anh hai? A Diễm?

Bị xưng hô của hai người khiến cho ngẩn người, Lâm Dĩ Trân nhìn theo tầm mắt hắn, thấy vị tiểu thư lãnh diễm từng thấy qua hai lần đang nhanh chóng bước về phía họ, cuối cùng đứng trước mặt Thủy Thần.

“Em còn tưởng mình nhìn nhầm người đấy!” Nhè nhẹ cười nhạt, Thủy Diễm không ngờ sẽ gặp được anh cả những hai lần ở siêu thị này, hết bên ngoài lại bên trong.

“Mắt của em vẫn còn tinh chán.”Cười cười đáp lại, nhìn đống tôm tươi trong xe mua đồ của cô, Thủy Thần nhíu mày hừ nhẹ. “Lại là Mạnh Hải muốn ăn?” Hắn nhớ em gái từ trước đến giờ vẫn không thích ăn tôm.

“Dạ.”

“Thằng nhóc kia ngày càng to gan! Em chăm sóc nó đã đủ bận rộn mệt mỏi rồi, còn phải làm theo yêu cầu, mua đồ ăn cậu ta thích về cho cậu ta hưởng dụng, đúng là thiếu dạy dỗ! Hôm nào để anh đi tìm nó 『 tâm sự một chút 』” Lại bắt đầu cười lạnh, Thủy Thần rất ngứa mắt mỗ bệnh nhân quá được cung phụng kia.

Nghe vậy, Thủy Diễm nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Anh hai, em mệt đến mức cực kỳ vui vẻ.”

Thủy Thần sao lại không biết, chẳng qua chỉ được cái độc miệng, đang muốn lôi mỗ bệnh nhân ra châm chọc mấy câu, khóe mắt bỗng quét tới Lâm Dĩ Trân vẻ mặt lúng túng lại cổ quái đang đứng bên cạnh, lập tức, cười.

“Mông khỉ, giới thiệu với em. Đây là em gái anh, tên là Thủy Diễm; A Diễm, đây là bạn gái anh, Lâm Dĩ Trân.” Đơn giản giới thiệu vắn tắt, chuẩn bị xem phản ứng của cô.

“Chào, chào em!” Lửa đỏ cay nóng lấy tốc độ siêu âm bắn lên da mặt, Lâm Dĩ Trân cố gắng nặn ra một nụ cười chào hỏi, nhưng sau khi phát hiện thấy nụ cười quỷ dị ngấm ngầm của người đứng bên cạnh xong, trong lòng phi thường thẹn thùng quẫn bách.

Ô…. Cô vậy mà lại buồn bực vì em gái người ta, thế này thì mất mặt to rồi, thật là xấu hổ! May mà chuyện chỉ có cô với Thủy Thần biết, nếu không bảo cô làm sao mà đối mặt với em gái hắn đây?

“Chào chị.” Gật đầu đáp lại, Thủy Diễm như có điều suy ngẫm nhìn cô một cái, ngay sau đó ánh mắt quét về phía anh cả mình, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

A… Lấy tính tình của anh cả, cô có chút đồng tình với cô gái bị anh ấy thích.

Không thèm để ý đến ánh mắt trêu chọc của em gái, Thủy Thần trực tiếp hỏi: “Em mua đồ xong chưa? Có cần bọn anh đưa về không?”

“Không cần, em còn muốn dạo tiếp!” Cười nhạt cự tuyệt, Thủy Diễm vẫy tay với hai người, tiếp tục đẩy xe mua đồ đi.

Sau khi giật mình nhìn Thủy Diễm rời đi, Lâm Dĩ Trân lúc này mới quay đầu lại trừng người, mắc cỡ đỏ mặt lắp bắp chất vấn: “Cô ấy, cô ấy là em gái anh, sao anh… sao anh không nói sớm?” Kết quả cô lại còn đàng hoàng thừa nhận với hắn, mình là bởi vì em gái hắn mà tâm trạng không tốt.

Người này rõ ràng là cố ý xem cô làm trò cười!

“Em đâu hỏi.” Ba chữ đơn giản, hoàn toàn rũ bỏ trách nhiệm.

“Em có hỏi!” Nhìn chằm chằm người nào đó, cô lên án. “Lần đầu tiên, em ở trong xe có hỏi anh cô ấy có phải người rất quan trọng với anh không, anh nói phải.”

“Chẳng lẽ em gái không phải là người thân rất quan trọng sao?” Nhíu mày hỏi ngược lại, Thủy Thần dễ dàng lật ngược lại tố cáo.

“Anh, anh là cố ý!” Kiên quyết tố cáo. Cô hỏi căn bản không hề có ý như vậy, là hắn cố ý xuyên tạc lời nói.

“Vậy thì đã làm sao?” Đúng lý hợp tình, môi mỏng cong lên cười.

“Oa—– anh là cái đồ xấu xa….” Đỏ mặt, vừa tức lại vừa buồn cười, vừa giận lại vừa thẹn xông lên vung nắm tay đập đập người nào đó báo thù.

Khẽ cười một tiếng, cánh tay dài ôm lấy cô khóa chặt trong lòng, cúi đầu hôn chụt một cái, thừa dịp cô còn đang mắc cỡ chôn ở trong ngực không ngóc đầu lên nổi, đáy mắt Thủy Thần lại lóe lên một tia đắc ý….

A a, vẫn là năm ngôi sao!

Chương kết

Địa điểmhòng tân hôn

Mặt đỏ cấp số:★★★★★★ (tôi tự đánh giá)

Nội dung ghi chép:Mông khỉ, đây là lễ vật anh tặng em, thấy vật này, em hiểu rồi chứ! Đúng vậy, đây là một quyển sổ ghi chép theo dõi, đối tượng, dĩ nhiên là Mông khỉ em.

Sau mười năm ghi chép bị gián đoạn, một năm trước, anh cuối cùng cũng có cơ hội tiếp tục viết thêm trang mới trong quyển ghi chép này, là em tự động dâng tới cửa, không oán được người khác, hôm nay có hối hận cũng vô dụng.

Nhìn đến đây, em hiểu rồi chứ? Năm đó, không phải là anh cự tuyệt em, mà là anh đã xem thư tỏ tình của em trễ mất một ngày. Sau khi tựu trường, em lại chuyển trường, tâm trạng tràn ngập mong chờ được em tỏ tình rồi đáp ứng của anh, thoáng chốc hoàn toàn sụp đổ, khiến cho anh có cảm giác như bị vứt bỏ không thương tiếc cùng mất mát vô cùng.

Thành thật nói với em, em khiến anh có cảm giác như bị thất tình, con người của anh thù rất dai, cho dù đến chết, cả đời cũng nhớ được em!

Còn nhớ rõ lúc chúng ta gặp lại nhau lần nữa chứ, ở ngoài phòng giải phẫu, anh hỏi em đi đâu giải quyết thì được, kết quả em lại mờ mịt hỏi ngược lại anh muốn giải quyết cái gì, khiến cho anh tức đến mức phải quăng ra câu tiếp theo “Thù của chúng ta kết lớn” không?

Bây giờ, anh nói cho em biết, chuyện mà chúng ta cần giải quyết lúc ấy, chính là anh đang chờ em chủ động tỏ tình với anh, đây là em nợ anh, hơn nữa còn nợ hơn mười năm!

May mà, sau đó em cũng thức thời, cuối cùng vẫn tỏ tình với anh, cho nên nợ cũ xóa bỏ, anh đồng ý tha thứ cho em.

Nhìn đến cuối, chắc em biết cấp độ ngôi sao chứ? Tính đến trước mắt, biểu hiện lợi hại nhất của em mới chỉ đến năm ngôi sao mà thôi. Tối nay, khi chúng ta ở trên giường, em nói xem, em sẽ biểu hiện ra mấy ngôi sao đây?

Sáu ngôi? Bảy ngôi? Hay là nhiều hơn?

Tóm lại, anh hết sức mong đợi đấy!

Cô biết vì sao hắn lại không nói.

Trên người khoác lụa trắng ngồi trên giường tân hôn, tỉ mỉ lật giở một quyển “Sổ theo dõi ghi chép” đã có lịch sử hơn mười năm, cô dâu mắc cỡ đỏ mặt tai hồng, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, đã không biết nói gì với người đàn ông bắt đầu từ hôm nay, đã từ bạn trai thăng chức thành ông xã.

Khi đó, hắn không nói Thủy Diễm là em gái hắn, căn bản là cố ý đặt bẫy, để cho cô hiểu lầm, chủ động tỏ tình với hắn.

Người này, ngay cả yêu đương thôi mà cũng làm cho biến thái như vậy, thật sự là… thực quái đản mà cũng thực đáng yêu!

Mây đỏ nhuộm hồng gò má, cô không nhịn được cười khẽ một tiếng, đúng lúc này, chú rể một thân lễ phục màu trắng tuấn dật bước vào phòng.

“Có thích lễ vật kết hôn anh tặng em không?” Thấy cô đỏ mặt thẹn thùng lật xem quyển sổ ghi chép kéo dài hơn mười năm, chủ rể xấu xa cười hỏi.

“Thì ra từ sau khi chúng ta gặp lại, anh vẫn luôn dắt mũi em!” Cô dâu thẹn thùng cười lên án, cho đến tận hôm nay mới biết mình bị người ta cho giả làm heo xơi cọp.

Hoàn toàn không phủ nhận, chú rể cởi áo khoác xuống, tháo nơ, cong lên một nụ cười quỷ quyệt đi về phía cô: “Em nói đi, tối nay em sẽ có mấy ngôi sao? Anh đang chờ em vượt qua năm ngôi sao đây…”

Nhớ đến chế độ ngôi sao của hắn, cô dâu thẹn tùng quẫn bách không nói nên lời, chỉ có thể cả người nóng bừng, đỏ mặt nóng tai nhìn hắn tiến gần về phía mình.

Chỉ chốc lát sau, cô bị đè trên giường lớn mềm mại, cảm thụ thân thể rắn chắc ấm áp của phái nam bao phủ trên người mình, hứng lấy từng nụ hôn dai dẳng nóng rực.

Nhịp tim mất trật tự cùng tiếng thở dốc trầm thấp không tiếng động nói lên xuân ý kiều diễm, một bàn tay nhỏ bé lợi dùng thời gian rảnh rỗi xấu hổ lặng lẽ dò dẫm về phía công tắc đầu giường, thoáng chốc, ánh đèn êm dịu toàn bộ tắt ngúm, bên trong phòng tân hôn tối tăm chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ tinh tế cùng hơi thở gấp gáp, đột nhiên —–

“Mở đèn!”

“Không cần…”

“Anh muốn xem em có mấy ngôi sao, còn ghi chép lại chứ. Mở đèn!”

“…. Không cần…. Ưm….”

Tiếng ngâm nga yêu kiều cùng thở dốc lại vang lên, cuối cùng, rốt cuộc là có mở đèn hay không? Cái này thì.. tự mình nghĩ đi!

HẾT

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN