Chỉ muốn cùng em, chính là tốt nhất - Chương 9: Gió Mát Không Biết Chữ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Chỉ muốn cùng em, chính là tốt nhất


Chương 9: Gió Mát Không Biết Chữ


Tiêu Tử Uyên tiếp tục chậm rãi mở miệng: “Hôm nay anh nghe thấy mấy vị đồng nghiệp trong căn-tin thảo luận về hai người bọn anh, nói anh không có như Kiều Dụ ôn nhuận nho nhã gió mát trăng thanh, anh chính là muốn thử một lần xem Kiều bộ có bao nhiêu thanh tâm quả dục”

Tùy Ức lần này hết ý kiến, quả nhiên đàn ông khi hẹp hòi so với phụ nữ còn đáng sợ hơn.

Một lát sau Tiêu Tử Uyên nhìn thấy Tùy Ức có chút lo lắng mới mở miệng lần nữa: “ Vừa rồi Yêu nữ nói là vì một hạng mục mới trở về, anh nghe tên hạng mục đó quen tai, nếu đoán không sai thì hạng mục đó đã rơi vào tay Kiều Dụ rồi, hai người bọn họ, không muốn thấy cũng không được”.

Tùy Ức không yên tâm: “Em có chút lo lắng, hôm nay khi Yêu nữ đến trường tìm em vừa trùng hợp gặp Kiều sư huynh trên lễ đường của trường báo cáo, khi cô ấy nghe được hai chữ Kiều Dụ này, thần sắc không một tia biến hóa, còn cùng em nói chuyện phiếm, anh cũng biết, con người Yêu nữ muốn nhất là tự do, em sợ cô ấy….thật sự buông tay rồi”

“Nhớ đến khắc sâu, nên mới lộ vẻ bình tĩnh, càng không buông được nên mới càng chôn sâu”. Tiêu Tử Uyên kéo vợ mình ôm vào trong ngực cười đến hung hữu thành túc: “Năm đó cô ấy và Kiều Dụ chia tay, nhiều năm như vậy cũng không chịu quay trở về, hữu ý vô ý cho tới bây giờ cũng không chịu gặp mặt cậu ấy một lần, một người đối với bản thân ác như vậy, một khi yêu làm thế nào mà dễ dàng quên được, chẳng qua là diễn một chút thôi. Nếu không, chúng ta đánh cược?”

Tùy Ức lắc đầu, sờ bụng mình cự tuyệt: “Còn tính, dạy thai không tốt”

Tiêu Tử Uyên ôm chặt cô cười to.

Sau khi Kỷ Tư Tuyền trở về khách sạn, tắm rửa rồi nằm dài trên giường, cô nhìn giường, nằm hồi lâu cũng không ngủ được.

Qua một lúc lâu sau chợt ngồi bật dậy, mở máy tính lên trang wed của đại học X, lăn qua lộn lại mục tin tức tìm tin tức cùng video Kiều Dụ thuyết trình.

Tìm được cũng không xem, trực tiếp ấn nút download, thậm chí còn muốn bình luận, số mật khẩu của Kỷ Tư Tuyền không biết đã quá hạn bao nhiêu năm rồi, cô do dự một hồi mới nhắn tin cho Tùy Ức hỏi số của cô ấy.

Sau khi rốt cuộc giải quyết xong tắt máy tính, lại nằm xuống lần nữa, nhưng trong đầu lại toàn hình ảnh mới vừa rồi vô tình nhìn qua trong video kia, người đàn ông trong ống kính đang nói gì đó, quần áo phẳng phiu, tuấn tú nho nhã, thật lâu không tan.

Sau khi Tùy Ức đem mật mã tài khoản nói cho Kỷ Tư Tuyền liền cầm điện thoại mặt nghi ngờ: “Cô ấy muốn mật mã tài khoản của mình làm gì?”

Buổi chiều khi Tiêu Tử Uyên hỏi anh có muốn cùng nhau ăn cơm không, Kiều Dụ đang nhận điện thoại của Ôn Thiếu Khanh, sau đó liền trước khi tan làm, đến bệnh viện, cũng không để người khác đi theo, đi lên lầu.

Lúc Ôn Thiếu Khanh một thân áo trắng đi ra thang máy liền thấy Kiều Dụ đứng ở trước cửa khoa chụp chiếu, cầm trong tay tấm phim CT, lẳng lặng đứng ở đó.

Ôn Thiếu Khanh dặn dò mấy câu với các bác sĩ trẻ tuổi dáng vẻ sinh viên phía sau lưng, đi tới vỗ bả vai Kiều Dụ: “Đừng như vậy…..anh cậu còn đang chờ cậu”

Kiều Dụ đưa tay lên giãn lông mày: “Anh tôi biết không?”

Ôn Thiếu Khanh gật đầu: “Biết, còn cố ý giao phó cho tôi, bảo bọn họ lúc nói với cậu chậm một chút, sợ cậu không chấp nhận được”

Kiều Dụ cười khổ, đáy mắt có chút ướt, có chút ảo não: “Chính anh ấy cũng tự tiếp nhận được, tôi có gì mà không chấp nhận được?”

Anh trai Kiều Dụ mấy năm trước phát hiện ra ung thư giai đoạn sớm, phẫu thuật rất thành công, tưởng rằng không có chuyện gì nữa, ai ngờ mấy năm sau lại tái phát, lần này liên thủ thuật cũng không thể làm, chỉ có thể trị liệu bảo tồn, có thể kéo dài đến hôm nay đã là kỳ tích, chẳng qua gần đây tình trạng xấu đi, mọi người đều biết điều xấu này có nghĩa là gì.

Ôn Thiếu Khanh trong lòng cũng có chút khó chịu, chẳng qua là trong bệnh viện sinh ly tử biệt đã thấy nhiều, trên mặt cũng nhìn không ra cái gì: “Đi xem anh ấy một chút”

Kiều Dụ đứng ở cửa phòng bệnh nhìn qua cửa sổ thủy tinh nhỏ hồi lâu mới đẩy cửa bước vào, nhẹ giọng một tiếng: “Anh….”

Kiều Diệp đang ngồi bên cửa sổ đọc báo, sắc mặt ốm yếu, nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại thấy Kiều Dụ mặt buồn rười rượi: “Đừng nói với cha nhé”

Kiều Dụ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh anh trai nhìn ra ngoài cửa sổ không lên tiếng nữa.

Kiều Diệp nhìn anh hồi lâu: “Anh có mấy quyển sách quên ở nhà, em có thời gian thì mang qua đây giúp anh”

Thanh âm của Kiều Dụ không một chút gợn sóng: “Được ạ”

Kiều Diệp cười: “Em không được mang cái bộ dạng này, lát nữa về nhà cha nhìn là phát hiện ra ngay”

Kiều Dụ miễn cưỡng một hồi khóe miệng mới kéo ra được nụ cười, nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên.

Kiều Diệp vỗ vỗ vai Kiều Dụ, một dạng giống như khi còn bé: “Anh không còn sống được bao lâu, em từ nhỏ đã hiểu thế nào là ôn lương kính cẩn, anh rất yên tâm. Sau khi anh đi, em cần ăn cơm nhiều hơn, chú ý thân thể, ít hút thuốc lá uống rượu, cha và em gái đều dựa cả vào em, rảnh chút thì đi thăm ông bà ngoại, anh chỉ là cảm thấy có lỗi với em, năm đó cứng rắn kéo em chuyển đến chỗ nước đục này, nếu không…..”

Kiều Dụ cảm thấy nơi đáy mắt chua xót không chịu nổi, cúi đầu gọt táo: “Anh, anh nói cái gì vậy, có cái gì mà phải xin lỗi, trọng trách Kiều gia vốn không nên để anh một mình gánh vác, trước kia là em qua ích kỷ”

Kiều Diệp là con trưởng của Kiều gia, vừa sinh ra liền bị dạy dỗ trở thành người kế nhiệm là chuyện đương nhiên, một em trai một em gái bên dưới dĩ nhiên không buồn không lo. Chủ mẫu Kiều gia mất sớm, Kiều Nhạc Hi một mực nói giỡn, nói anh cả và ba cùng một phe, cô và anh hai cùng một phe, nhưng hai anh em Kiều Diệp và Kiều Dụ quan hệ rất tốt.

Kiều Diệp thận trọng hỏi: “Em và cô gái kia, còn liên lạc không?”

Vỏ táo cùng với tiếng nói liền đứt, Kiều Dụ trầm mặc hồi lâu, lắc đầu một cái.

Kiều Diệp thở dài, cũng không mở miệng nữa.

Kiều Dụ từ bệnh viện ra về liền trở lại nhà giúp Kiều Diệp cầm sách, chuẩn bị lần tới đi bệnh viện thì mang qua cho anh ấy. Về đến nơi thì Kiều phụ không ở nhà, Duẫn Hòa Sướng trả lời, Kiều Bách Viễn đã đi ngoại tỉnh họp, hôm nay mới về, bảo Kiều Dụ ở nhà chờ ông.

Anh bây giờ ở trong căn nhà của bộ phân cho, hơn nửa năm nay chưa trở về, lần trước khi trở về, bệnh của Kiều Diệp còn chưa nghiêm trọng như vậy, không cần cả ngày sống trong bệnh viện, em gái Kiều Nhạc Hi mặc dù đã gả ra ngoài, cũng vẫn thường mang theo Giang Thánh Trác trở về chăm sóc Kiều phụ, giờ phút này bọn họ đều không ở đây, anh đứng trên cầu thang nhìn nhà vắng ngắt, trong lòng trống rỗng.

Từ sau khi anh tốt nghiệp vẫn bận công viêc, ít trở về, mỗi lần trở lại cũng đều là vội vội vàng vàng, ít có khi rỗi rãi bình tĩnh như thế này.

Trong phòng vẫn bài trí như lúc còn đi học, đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái, trên giá sách bày rất nhiều sách chuyên ngành dày, ngón tay của anh lướt qua từng quyển sách, sau đó ngồi vào bàn học, tùy ý mở ra ngăn kéo ra xem.

Trong ngăn kéo ở phía dưới cùng đặt một tờ giấy, một tờ bị xé nát lại mới được đặt phía trên. Đó là một phần offer, đó là của trường đại học nước ngoài nổi tiếng có uy tín, ở đó có học viện kiên trúc tốt nhất. Năm đó anh nhận được offer không bao lâu, Kiều Bách Viễn liền dùng phương thức đơn giản nhất trực tiếp đánh tan giấc mộng của anh, offer là do chính anh tự mình xé nát ném vào trong thùng rác, Kiều Nhạc Hi khóc nhặt lại, dính từng mảnh từng mảnh lại với nhau, nhất quyết đuổi anh đi báo cáo, khóc đến hết hơi, cô cũng biết giấc mộng của anh, nhưng cô không biết bệnh của Kiều Diệp, anh biết cô em gái này là đau lòng cho anh, nhưng anh cũng biết rõ ràng, Giải thưởng Pritzker Architecture, là giấc mơ cuối cùng tất cả các kiến trúc sư đều theo đuổi, cuộc đời anh là vô duyên với nó.

(Giải thưởng kiến trúc Pritzker là giải thưởng thường niên của quỹ Hyatt để vinh danh một kiến trúc sư còn sống với những đóng góp của họ. Giải thưởng này được Jay A. Pritzker lập ra từ năm 1979 và được điều hành bởi dòng họ Pritzker. Đây là giải thưởng cao quý nhất trên thế giới về kiến trúc. Giải thưởng được xem như giải Nobel của kiến trúc.)

Gió ngoài cửa sổ thổi vào làm lật một xấp bản vẽ trên bàn, chắc thời gian để đã lâu, trên trang giấy hơi ố vàng, một góc khẽ lật lên theo gió, mơ hồ có thể thấy ba chữ Kỷ Tư Tuyền. Vậy cũng là năm đó Kỷ Tư Tuyền ở lại nơi này với anh, còn có một số là do cô ép anh vẽ hộ, cô thường ngồi đó quyết mở chiến tranh lạnh, anh thỏa hiệp rất lâu cuối cùng đều thất bại.

Anh từ lâu không biết mình lại như vậy…….không có nguyên tắc.

Em gái Kiều Nhạc Hi khi bé không muốn làm bài tập liền tới tìm anh viết hộ, anh tuy cưng chiều cô em gái này nhưng cương quyết không đáp ứng, lấy thân phận anh hai ép cô khóc khóc nấc nấc mà làm xong, còn phải giáo dục cô cả nửa ngày.

Nhưng khi cô gái Kỷ Tư Tuyền đó hai tay chống cằm gục mặt xuống bàn, miễn cưỡng nhìn anh, rõ ràng là một bộ dạng nữ vương cư cao lâm hạ, lại làm cho anh nghe ra mùi vị làm nũng: “Kiều Dụ, giúp em vẽ mấy bản đi”

(Cư cao lâm hạ=cao cao tại thượng: kiêu ngạo)

Ngay cả tiếng sư huynh cũng không muốn gọi, nửa điểm cầu xin cũng không có, lại làm cho anh cam tâm tình nguyện thần phục.

“Gió mát không biết chữ, cớ sao lật loạn sách”

Gió mát lật loạn chính là lòng của anh, cuộc đời này của anh nào chỉ vô duyên với Giải thưởng Pritzker Architecture, cô gái gọi là Kỷ Tư Tuyền đó mới là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng anh, đau tới tận tâm can, ruột gan đứt từng khúc, quả thật không cách nào giải thoát, anh cũng không muốn giải thoát.

Kiều Bách Viễn tới tận cơm tối mới trở về nhà, đầy bụi đường, sau lưng còn có Kiều Nhạc Hi đang nhảy cẫng lên.

Kiều Nhạc Hi nhào vào trong ngực anh, nắm cả cánh tay anh, kêu một tiếng: “Anh hai”

Giang Thánh Trác mặt khẩn trương vẫn nhìn chằm chằm vào Kiều Nhạc Hi, Kiều Dụ cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ tay cô, tầm mắt quét qua cái bụng đang nhô lên của cô: “Cũng sắp nhanh làm mẹ rồi, còn trẻ con như vậy”

Kiều Nhạc Hi cũng không để ý: “Em thấy anh rất vui, lâu rồi anh không trở về”

Kiều Dụ đỡ cô ngòi trên ghế sa lon: “Vui vẻ cũng phải cẩn thận, sắp sinh rồi”

Kiều Nhạc hi nhẹ tay sờ lên bụng: “Vâng, còn mấy tháng nữa, bác sĩ nói là sinh đôi, tên do anh đặt có được không?”

Giang Thánh Trác nghe thấy mặt liền biến sắc: “Không phải nói do anh đặt sao?”

Kiều Nhạc Hi khinh bỉ nhìn anh: “Anh mù chữ, sao có thể nghĩ ra được tên nào dễ nghe? Sao có thể so với anh hai em được?”

“Anh…”.Giang Thánh Trác vừa mở miệng đột nhiên chợt nhớ ra, Kiều Dụ trong lòng Kiều Nhạc Hi mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều là quan trọng, anh cũng không muốn đụng họng súng, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai đặt cũng được, dù sao cũng theo họ của anh”

Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã không ngừng cãi vã qua lại, chỉ chẳng qua là Giang Thánh Trác càng ngày càng bảo được Kiều Nhạc Hi, Kiều Dụ cười cười, không nói được cũng không nói không được.

Kiều Nhạc Hi mắc ói nhìn Giang thánh Trác còn muốn nói cái gì nữa liền bị Kiều Bách Viễn cắt đứt: “Thánh Trác, con chăm sóc Nhạc Hi ăn chút gì đi, Kiều Dụ, theo cha vào thư phòng”

Kiều Bách Viễn xoay người, Kiều Nhạc Hi nhìn theo bóng lưng của ông làm mặt quỷ, gọi thầm ông là lão cổ đổng, làm cho Giang Thánh Trác nghẹo đầu cười.

Kiều Dụ nghiêm mặt trợn mắt cảnh cáo cô một cái, sau đó cũng không nhịn được mỉm cười, trong lòng không khỏi than thở, Kiều bí thư lại muốn giáo huấn nữa rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN