Chỉ Muốn Gần Bên Em - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Chỉ Muốn Gần Bên Em


Chương 19


Đàn anh mà Lương Duật Chi đến gặp là Chử Tưởng. Anh sống với anh ta khi đang theo học tại Đại học Pennsylvania. Khi đó, anh ta đang tham gia một khóa học về robot, họ cùng ở trong phòng thí nghiệm GRASP. Sau khi con chó Alaska Loki được Lương Duật Chi nuôi qua đời, họ cùng nhau làm việc tạo ra một con chó robot Kiki và nuôi trong căn nhà trọ. Sau đó, Chử Tưởng đến Canada và Lương Duật Chi cũng sắp tốt nghiệp, họ thoả thuận mỗi người nuôi ba năm, vì vậy Chử Tưởng mang Kiki đi. Mấy năm nay anh ta luôn đứng đầu trong việc nghiên cứu khoa học, hàng năm vẫn cập nhật Kiki, nâng cấp cho đến lúc này mới mang về cho Lương Duật Chi.

Đương nhiên, ngoài chuyện này ra, bọn họ còn có chuyện khác muốn nói. Chử Tưởng dự định trở lại Trung Quốc. Bây giờ anh ta có hai hướng đi, một là nhận chức giảng dạy tại trường đại học T, hai là đi làm lãnh đạo ở một công ty Internet. Anh ta muốn hỏi ý kiến ​​​​của Lương Duật Chi. Hai người trò chuyện về tình hình hiện tại trong lĩnh vực này, nhưng Chử Tưởng không đưa ra quyết định ngay lập tức, nhưng có một điều chắc chắn.

“Dù sao chúng ta đều ở Bắc Kinh, từ giờ rủ cậu đi uống rượu cũng khá thuận tiện.” Chử Tưởng nói: “Đến lúc đó đừng chê anh phiền cậu lỡ chuyện đi hẹn hò nhé… Này, bây giờ cậu đang yêu đường rồi phải không?”

“Không yêu đương.”

“Chẳng lẽ từ hồi về nước đến giờ cậu không yêu đương gì. Darcy kia đã để lại bóng ma tâm lý sâu sắc vậy sao, cậu sợ bị quấy rầy.”

Lương Duật Chi nói: “Không liên quan gì tới cô ấy, em gần như không nhớ rồi.”

Ban đầu đúng là anh thực sự bị Darcy ảnh hưởng, cực kỳ khó chịu, tận hưởng trạng thái trống vắng, sau dần trở nên trống rỗng như vậy.

“Vậy thì thật đáng tiếc, trong số bạn gái của cậu, cô ấy để lại ấn tượng nhất với anh.” Chử Tưởng cười lớn, điều này cũng có thú vị. Mọi mặt của Lương Duật Chi đều rất tốt, có tính cẩn thận, nghị lực, nhưng tính kiên trì trong tình yêu của anh lại không tốt. Có lẽ lúc đó anh còn quá trẻ, chưa có ý tưởng rõ ràng, chỉ sau vài tháng hẹn hò, anh bắt đầu cảm thấy khó chịu. Kể cả Darcy kia cũng không qua được năm tháng, bọn họ đến căn nhà trọ không quá ba lần.

Có lẽ nửa năm là giới hạn để anh duy trì mối quan hệ thân thiết.

Chử Tưởng tò mò chính là: “Cậu chưa từng gặp được ai thuận mắt thì không lẽ không có cô gái nào theo đuổi cậu à.”

“Đó là hai việc khác nhau.” Lương Duật Chi dùng ngón tay xoa xoa bình đựng rượu, rót cho anh ta một ly, nhẹ giọng nói: “Nhưng gần đây em có gặp một người.”

Chử Tưởng bắt đầu có hứng thú: “Người thế nào mà khiến cậu muốn hẹn hò thế?”

“Không đến mức đó.”

“Vậy hai người đã đến mức nào, ngủ rồi?”

Lương Duật Chi không trả lời, nhưng Chử Tưởng lại càng tò mò: “Cô ấy là người như thế nào?”

“Không thể nói rõ được.” Đôi lúc rất chủ động, nhưng anh nhớ ra hôm nay khi đang ở trên xe, hình như không phải như vậy. Cô nhiệt tình nhất là khi ở trên giường.

Chử Tưởng quan sát nét mặt của anh: “Không giống cậu chút nào, Duật Chi à. Cô gái nào mà giỏi vậy? Cô ấy có phải là loại người có kinh nghiệm phong phú không?”

Chử Tưởng hỏi cô bao nhiêu tuổi.

“Hơn hai mươi rồi.”

“Vậy thì non hơn cậu rồi. Chẳng phải cậu qua cầu còn nhiều hơn đường cô ấy đi sao? Cứ phóng ngựa qua, nếu không muốn yêu thì ngủ, chuyện đơn giản như vậy thôi.”

“Vấn đề là, chú của em coi cô ấy như con gái.” Lương Duật Chi cười một mình: “Anh hiểu không?”

“Không thể xuống tay phải không?” Chử Tưởng cười nói: “Không thể xuống tay, vậy thì sao hai người lại ngủ với nhau? Cô ấy ép cậu sao?”

“…”

Cô quyến rũ anh có tính không?

Lương Duật Chi muốn nói rằng ngày hôm đó là một tai nạn, nhưng lời này chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh nhấp một ngụm rượu, cảm thấy mình không cần thiết phải tốn thời gian cho chuyện này. Anh chỉ ngủ với cô một lần, cô cũng đã trưởng thành, nếu cô muốn coi đó là tình một đêm thì anh cũng chẳng để ý.

Nghĩ vậy xong, anh lười nói thêm gì nữa, quay sang hỏi Chử Tưởng: “Chuyện anh ly hôn là thế nào? Em cũng không thấy anh nhắc tới.”

“Ly hôn mà có gì nhắc đến chứ? Tính cách không phù hợp, chia tay trong hòa bình, mọi người vẫn sẽ là bạn bè.” Chử Tưởng nói một cách rất thản nhiên: “Sau trải nghiệm này mới thấy hôn nhân cũng chỉ như vậy thôi. Thà tự do còn hơn, có cuộc sống vui vẻ, có một vài người bạn tốt, một người bạn tình phù hợp, cuộc sống như vậy đã rất hạnh phúc rồi. Tìm được một người bạn đời tri kỷ thật sự quá khó khăn.”

Với tư cách là một người từng trải, anh ta vỗ nhẹ lên vai Lương Duật Chi và nói: “Vậy nên hãy tận hưởng khi còn kịp nhé.”

Lương Duật Chi biết tuy anh ta nói chuyện thoải mái nhưng thực ra cũng không phải hoàn toàn không quan tâm chút nào. Chử Tưởng nghĩ rằng mối quan hệ này đã kéo dài được 5 năm, đồng hương, bạn cùng trường, họ cùng nhau đi từ Mỹ sang Canada, hai người có cùng mục tiêu nghiên cứu khoa học, những khía cạnh khác nhau giữa họ nên không thể tóm tắt bằng cụm từ “tính cách không phù hợp”.

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đây và không nói thêm gì nữa, họ uống xong ly rượu rồi đi ra bãi đậu xe.

Chử Tưởng lấy Kiki được gói ghém cẩn thận từ trong cốp xe ra, trịnh trọng đưa cho Lương Duật Chi: “Bây giờ tốc độ chạy nhanh hơn rất nhiều, trạng thái đi kèm cũng nhạy cảm hơn. Đừng quên cho anh phản hồi sau khi dùng xong nhé.”

Lương Duật Chi cầm lấy bỏ lên xe, gọi tài xế lái thay cho anh, ngồi trên xe một lúc thì tài xế của gia đình đi tới.

Xe đưa anh về căn hộ trên đường Hoài Hải.

Ngày mồng sáu Tết, Tây Trừng về nhà họ Đường ăn cơm tối. Ngày hôm đó lẽ ra là ngày cuối cùng Đường Nhược Linh ở nhà, cô ta sắp đi Hàng Châu để vào đoàn phim. Buổi tối Tây Trừng đi ngang qua, phát hiện bầu không khí có chút nặng nề, sắc mặt Đường Tuấn luôn khó coi, hai mắt Đường Nhược Linh đỏ au. Tây Trừng tìm ra manh mối từ lời mắng mỏ không ra gì của Đường Tuấn.

Sau khi tìm kiếm trên mạng, cô thấy tin tức, tuy đã qua xử lý nhưng cô vẫn có thể biết người phụ nữ trong đoạn video do phóng viên quay chính là Đường Nhược Linh, bên cạnh có dòng chữ “nhân tình”. Thậm chí cô còn tìm được một số bài viết bôi nhọ Đường Nhược Linh, nói tới nói lui cuối cùng lại dính đến Đường Tuấn và Du Hân Mi. Lời nói rất khó nghe, họ nói “con gái giống mẹ” “cả nhà có tướng nhân tình”. Có người phổ biến thông tin ít ỏi về chuyện của Đường Tuấn, Du Hân Mi, Dương Anh năm đó, được miêu tả là “bộ phim truyền hình kịch tính”, trong đó Dương Anh được mệnh danh là “điên vì yêu”.

Đường Nhược Linh đang ngồi khóc trên sofa, còn Tây Trừng thì ngồi ở bên kia đọc bài viết.

Nhớ tới trước đây cô đã từng gặp người đàn ông bên cạnh Đường Nhược Linh ở Tam Lý Đồn.

Còn nhận tiền giữ im lặng cho việc này.

Không ngờ sự việc lại xảy ra sớm như vậy, không biết liệu mình có nên trả lại số tiền bịt miệng hay không.

Ăn tối xong, Tây Trừng không để ý tới chuyện này nữa, cũng không ở lại lâu.

Trên đường về, cô nhận được tin nhắn của Trâu Gia, rủ cô đi chơi vào tối mai, dù sao thì kỳ nghỉ Tết của nhân viên văn phòng cũng sắp kết thúc, nếu không rủ cô đi chơi thì cô ấy sắp phải đi làm rồi.

“Chị dẫn theo người khác em có phiền không?” Trâu Gia hỏi trước cô: “Em trai chị đến đây chơi, con người khá sáng lán, không khó chịu lắm.”

Tây Trừng nói cô không bận tâm.

Thế là tối hôm sau hẹn tới đón cô.

Khi xe chạy tới, người ngồi ở ghế lái không phải là Trâu Gia mà là cậu em trai “khá sáng lán”, trông hơi giống Trâu Gia, có vẻ chưa đến hai mươi, có mái tóc xoăn, vừa nở nụ cười rất tươi thì thực sự rất sáng lán.

“Chào chị.” Cậu ta chào Tây Trừng: “Em là Trâu Vũ, em trai của chị Trâu Gia. Nếu chị không muốn em quấy rầy vào cuộc hẹn hò của hai chị thì em đưa hai người đến nơi rồi rút.”

Đó là loại ánh nắng có thể lây nhiễm sang người khác.

Tây Trừng mỉm cười ra hiệu, Trâu Gia phiên dịch cho cậu ta: “Được rồi, Tây Tây nói cho em đi cùng.”

Trò chuyện trên đường, Tây Trừng mới biết Trâu Vũ mới bước vào năm thứ nhất, cũng ở Bắc Kinh, nhưng ở quận Xương Bình, cách Hải Điện khá xa.

Ba người họ đi xem phim trước.

Phim Tết chỉ để giải trí, cốt truyện thì không có gì đáng bàn, hết phim bọn họ đi bar. Đây là lần đầu tiên Trâu Vũ tới quán bar, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

Tây Trừng cũng không có gì ngạc nhiên, năm đó Trâu Gia lần đầu tiên dẫn cô đi quán bar.

Theo cách nói của Trâu Gia, đó là “nơi tuyệt vời để thư giãn và giải tỏa áp lực.”

Họ đến quán bar nhẹ nhàng, yên tĩnh mà họ từng đến trước đây. Ban đầu quán không nổi tiếng lắm, bây giờ nó đã trở thành một địa điểm nổi tiếng trên mạng. Đặc biệt là vào kỳ nghỉ Tết sẽ có rất nhiều người, họ đi lên tầng 2 khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngồi.

Tây Trừng thích đồ ăn nhẹ của họ, còn Trâu Gia lần nào cũng gọi gấp đôi cho cô. Họ uống loại rượu đặc trưng như thường lệ, nhưng Trâu Vũ rất ngạc nhiên khi thấy cái tên phức tạp trong danh sách rượu.

Uống cho tới khi say.

Trâu Vũ nói muốn lên tầng ba xem thử, nhưng Trâu Gia lười di chuyển nên nhờ Tây Trừng đưa lên đó.

Tây Chừng xếp hàng, sau khi đi lên thì dựa vào quầy bar. Trâu Vũ đi dạo vòng quanh rồi ngồi lại.

Tầng ba, thường ngày yên tĩnh hơn, hôm nay lại khá đông đúc. Trong lúc ồn ào Trâu Vũ nói với Tây Trừng rằng cậu ta thích phong cách này hơn, gọi thêm một ly rượu nhưng Tây Trừng đã giật lấy ly rượu trên tay cậu ta.

Trâu Gia đã dặn cậu ta không được uống nhiều.

Cô lười nhấc điện thoại lên và làm cử chỉ “không” bằng ngôn ngữ ký hiệu, cho dù cậu ta có hiểu hay không. Cô tự mình uống ly đó, cho thêm đá viên, Trâu Vũ vẫn ở bên cạnh cầu xin cô, Tây Trừng mỉm cười không để ý, thản nhiên nhìn quanh rồi đột nhiên dừng lại ở một nơi nào đó.

Bóng người dựa vào tường, tay phải cầm ly rượu, nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, cổ tay áo sơ mi không cài cúc, lộ ra tư thế rất thoải mái. Không biết anh đang nói cái gì, đột nhiên cụp mắt xuống, mỉm cười.

Tây Trừng nhìn một hồi, mãi đến khi anh vô tình quay đầu nhìn về phía cô.

Trâu Vũ vẫn không bỏ cuộc, thậm chí còn mở miệng gọi cô là “chị”, vừa nói vừa vô thức tiến lại gần cô.

Tây Trừng quay người lại suýt nữa đụng phải cậu ta, đành phải từ bỏ, ra hiệu: “Nửa ly.”

Trâu Vũ lập tức mỉm cười, khuôn mặt như mặt trời ấy.

Lương Duật Chi nhìn đi chỗ khác, Phương Trùng Nguyên hỏi anh: “Sao vậy? Thấy người quen à?”

“Không quen.” Anh trả lời rồi uống hết ly rượu trong tay.

Phương Trùng Nguyên cảm thấy kỳ quái, theo hướng ánh mắt của anh nhìn qua đám người, chỉ thấy trong quán bar có một hàng người, trong đó nổi bật nhất là một thiếu niên tóc xoăn, đứng sau lưng cô gái bên cạnh, nhìn khá ổn, eo ra eo, hông ra hông, bên cạnh là một ông béo.

Không có gì khác đáng chú ý hơn.

Anh ta nghĩ Lương Duật Chi có chút kỳ lạ.

Tây Trừng uống xong ly rượu, kéo Trâu Vũ xuống rồi giao lại cho Trâu Gia. Cô đi vào phòng vệ sinh, mặt hơi nóng. Cô thực sự không nên uống ly rượu của Trâu Vũ, hơi nhiều.

Cô ở trong phòng vệ sinh bình tĩnh lại một lúc, lấy điện thoại ra xem, tìm thấy bức ảnh đại diện cực kỳ bình tĩnh, gửi mấy chữ: “Hình như em nhìn thấy anh.”

Lương Duật Chi không đọc tin nhắn ngay, anh nghe thấy động tĩnh trên điện thoại, nhưng cũng lười để ý, mãi đến khi có cuộc gọi đến, anh mới lấy điện thoại ra bấm ấn, sau đó bấm vào WeChat.

Đọc xong dòng trên, vẻ mặt đã có chút lạnh lùng.

Không biết tại sao cô lại muốn trêu ghẹo anh như thế này.

Anh không trả lời, khi anh đang định đóng màn hình lại thì con hươu nhỏ đáng ghét đó lại nhảy ra —

“Anh có nhìn thấy em không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN