Chỉ Muốn Gần Bên Em - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Chỉ Muốn Gần Bên Em


Chương 22


Khi Tây Trừng đang ăn kem, Tưởng Tân Ngữ nói về lần hợp tác trước đây của cô ta với Sùng Sâm, cô ta miêu tả Phương Dĩnh là “một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ động lòng người”. Kiều Dật tỏ ra rất hứng thú: “Tôi muốn gặp quá.”

Khương Dao trợn mắt nhìn anh ta: “Em khinh thường anh.”

Kiều Dật không quan tâm, mỉm cười nói với Lương Duật Chi: “Lần sau chơi bóng nhớ gọi tôi theo.”

“Chuyện này cậu với với Chu Tự đi.”

Lương Duật Chi rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề của họ. Anh có chút tức giận với Chu Tự, tưởng có việc gấp nên bỏ lại một cuộc họp quan trọng, nhưng cuối cùng lại ở trên sân cả ngày trời.

Tây Trừng nhìn anh rõ ràng là đói, nhưng động tác ăn uống vẫn đàng hoàng, cái kiểu “ăn như hổ đói” sẽ không xuất hiện trên người anh, ăn không bao nhiêu anh lại đặt đũa xuống, nhấp một ngụm sâm panh, dùng các khớp ngón tay đặt ly rượu xuống.

Cô quay đi trước khi Lương Duật Chi cảm nhận được, nhìn cô rồi tiếp tục uống rượu xem như không xảy ra chuyện gì.

Tây Trừng không nghĩ ngợi gì, bị bắt gặp khi đang nhìn lén cũng không đáng xấu hổ, cô vẫn bình tĩnh cúi đầu ăn món đậu hũ trứ danh trong đĩa.

Sau khi ăn xong, bọn họ chuyển đến chỗ Kiều Dật. Công việc kinh doanh quán bar của anh ta vẫn như trước. Anh ta làm một số hoạt động quảng cáo trên mạng xã hội cũng bận rộn được nửa tháng, mà ở Bắc Kinh có quá nhiều quán bar nổi tiếng trên Internet. Bản chất nghiệp dư của anh ta rõ ràng không phù hợp, lúc này chỉ có hai ba người ngồi ở tầng dưới. Nhóm họ đến lúc nam ca sĩ vẫn còn ở đó. Ca sĩ do một người bạn của Kiều Dật giới thiệu, cậu ta mới ngoài đôi mươi, khuôn mặt sạch sẽ, còn trẻ đẹp trai, chủ yếu hát nhạc ballad, đầy tính văn chương, không khí nghệ thuật.

Tây Trừng thấy cậu ta hát hay nên dừng lại nghe.

Khương Dao rõ ràng càng phấn khích hơn: “Đẹp trai quá, xem một chút đi!”

Kiều Dật có chút xấu hổ: “Sao khẩu vị của em lại tệ như vậy?”

Lương Duật Chi liếc nhìn rồi đi thẳng lên tầng hai mà không dừng lại.

Trước đây Tưởng Tân Ngữ đã từng gặp em trai ca sĩ này, nhưng cũng không có mới mẻ. Cô ta đang muốn chơi game, Kiều Dật nhờ người pha chế chăm sóc hai cô gái, sau đó rời đi cùng Tưởng Tân Ngữ.

Sau khi ca sĩ đẹp trai hát xong rời sân khấu, Tây Trừng và Khương Dao lên lầu tìm họ. Vào trong phòng chỉ thấy Kiều Dật và Tưởng Tân Ngữ đang chơi game hai người, Khương Dao hỏi: “Anh trai em đâu?”

Kiều Dật đang bận thao tác, tranh thủ thời gian trả lời cô ấy: “Bên trong.”

Phòng trò chơi này hướng dọc, kéo dài vào trong. Kiều Dật thiết kế phòng tập thể dục và phòng chơi bi-a ở phòng trong.

Khương Dao ngồi xuống nhìn bọn họ, còn Tây Trừng đẩy cửa đi vào phòng trong, đi qua một gian thiết bị thể dục, cửa trong cùng không đóng mà chỉ để he hé.

Cô bước tới và nhìn thấy Lương Duật Chi đang chơi bi-a một mình. Anh nhận ra có ai đó đang đến, nhìn sang một bên, mặt không nóng không lạnh.

Mãi đến khi đánh xong, anh mới hỏi cô có muốn chơi không.

Tây Trừng đi tới, Lương Duật Chi đưa cho cô cây gậy, anh đi đến ngồi trên sofa cạnh tường nhìn cô di chuyển tìm góc, nhìn rất xinh đẹp, hiển nhiên không phải người mới vào nghề.

Tây Trừng đúng là đã chơi bi-a. Trâu Gia đã đưa cô đi trải nghiệm rất nhiều thứ. Cô không thành thạo lắm, nhưng cô cũng không phải loại người chỉ vì không thành thạo mà tỏ ra rụt rè, cô không quan tâm, trái lại rất vui vẻ.

Cô cởi áo khoác để ở tầng dưới, mặc một chiếc áo len ngắn, khi nghiêng người đánh gậy, vòng eo thon gọn trắng nõn lộ ra, sau đó gậy đánh trúng bóng chính, nhẹ nhàng rơi vào túi.

Sau khi đánh liên tiếp mấy phát, cô quay lại nhìn Lương Duật Chi, anh khen ngợi cô: “Không tệ” rồi bước tới bàn bi-a. Khi anh đứng thẳng lên thì thấy Tây Trừng đang nhìn mình với ánh mắt quen thuộc.

Cô đứng ở một bên bàn, Lương Duật Chi không nhúc nhích, ném cây gậy trong tay lên bàn, sau đó nói với cô: “Đến đây.”

Tây Trừng ngoan ngoãn đi tới, đưa tay nắm lấy vạt áo anh, kiễng chân, ngẩng đầu hôn anh.

Lương Duật Chi ôm eo cô, đặt cô ngồi xuống bàn.

Kiều Dật đã vượt qua vòng và thấy Khương Dao có vẻ háo hức muốn thử nên đưa cho cô ấy bộ điều khiển. Anh ta vào phòng trong tìm Lương Duật Chi, bước đến cửa phòng bi-a và nói “chết tiệt”, sau đó nhìn thấy Lương Duật Chi đang nhìn nghiêng, vẫn ôm Tây Trừng trong tay như muốn che khuôn mặt đỏ bừng của cô.

Kiều Dật dù có ngu ngốc đến đâu thì lúc này cũng sẽ không xông vào: “Hai người tiếp tục, tiếp tục đi.” Anh ta nhanh chóng đi ra, thậm chí không quên đóng cửa lại.

Khương Dao hỏi anh ta: “Anh trai em và Tây Tây đang chơi bi-a à?”

“Đại khái vậy.”

Chẳng lẽ nói “họ đang hôn nhau” à?

Kiều Dật vẫn còn trong trạng thái choáng váng. Anh ta tưởng mình rất hiểu Lương Duật Chi nhưng không ngờ mình đã đánh giá thấp anh.

Chỉ có Tưởng Tân Ngữ là người nhạy bén, nhận thấy câu trả lời của Kiều Dật có gì đó kỳ quái, liếc nhìn anh ta.

Sau đó, khi ra khỏi phòng bi-a, Lương Duật Chi và Tây Trừng muốn rời đi trước, Kiều Dật theo họ xuống lầu. Lương Duật Chi dặn anh nhớ đưa Khương Dao về nhà, Kiều Dật giả vờ ho, mỉm cười nhìn anh như đã hiểu: “Được rồi. Lo lắng cái gì, nhanh đi đi.”

Đừng để bị nghẹn mà hư đó.

Sau ngày hôm đó, Tây Trừng và Lương Duật Chi duy trì tần suất gặp mặt nhất định. Lúc đầu chỉ là tuỳ thời điểm, khi nhớ cô sẽ đi tìm anh, sau này khi học kỳ bắt đầu cô lại bận rộn hơn một chút, ngoài luận án tốt nghiệp ra, trong tay cô còn có một tập san nội bộ của trường. Học kỳ này đang làm điều chỉnh cải biên bản in, có một số thành viên cốt cán sắp ra trường đã chọn cách rút lui, bởi vậy những người còn lại phải gánh trách nhiệm nhiều hơn.

Tây Trừng dành một phần thời gian của mình cho vấn đề này. Công việc này bắt đầu từ năm thứ hai, đây cũng là một trong những tổ chức ngoại khóa duy nhất mà cô tham gia khi học đại học. Còn có một câu lạc bộ thiên văn học, cô bỏ cuộc sau hai tuần tham gia vì nhận thấy rằng hoạt động quan trọng chính là tập hợp khoảng hàng trăm người lại với nhau để giao lưu.

Sau khi Nhan Duyệt từ nhà kéo vali lên, cuộc sống cô độc của Tây Trừng kết thúc, cuộc sống của cô trở nên có quy luật hơn vì cô có bạn cùng phòng. Họ đến trường ăn đủ ba bữa, Nhan Duyệt nói ở những khoảnh khắc cuối cùng này phải ăn hết tất cả trong căng tin. Ban ngày họ ở trong thư viện làm đủ thứ việc, sau đó trên cùng một tầng họ gặp Tiêu Lãng và bạn cùng phòng của anh ta nên bọn họ ngồi chung một bàn, thường giúp nhau giữ chỗ.

Nhan Duyệt đặc biệt thành lập một nhóm nhỏ.

Trong những giây phút cuối cùng của đại học, nhiều người dần rời xa khuôn viên trường, nhiều người cũng bắt đầu nhớ nhung.

Tây Trừng vẫn sẽ đến gặp Lương Duật Chi, nhưng thời gian đã ấn định là thứ Sáu. Cô sẽ ở gần công ty đợi anh tan làm hoặc nếu anh có việc khác thì cô sẽ hẹn ở một địa điểm gần đó và anh sẽ đón cô sau khi xong việc.

Nhan Duyệt đương nhiên phát hiện Tây Trừng bắt đầu đi chơi đêm, rất tự nhiên cho rằng cô đang yêu. Cô ấy ngạc nhiên nhưng cũng không có gì quá bất ngờ. Bọn họ là bạn cùng phòng mấy năm, Nhan Duyệt biết rõ có rất nhiều bạn nam đã cố gắng liên lạc với Tây Trừng nhưng đều không có kết quả, trong đó Tiêu Lãng là người kiên nhẫn nhất, nhưng hiện tại xem ra vô dụng rồi, có người nhanh chân đến trước.

Nhan Duyệt không khỏi tò mò đối phương là người như thế nào.

Cô ấy hỏi Tây Trừng nhưng chỉ nhận được câu trả lời chung nhất – “Là người rất đẹp trai.”

“Nhưng Tiêu Lãng cũng rất đẹp trai.” Nhan Duyệt vừa nói lời này, Tây Trừng đang thu dọn quần áo, dùng ngôn ngữ ký hiệu đơn giản để trả lời: “Không giống nhau.”

Vâng, gu thẩm mỹ thực sự là tùy mỗi người cảm nhận.

Nhan Duyệt cũng phải thừa nhận điều đó.

Tây Trừng thu dọn đồ đạc đi đến địa điểm đã hẹn, nhưng cô không đợi được Lương Duật Chi mà tài xế họ Tưởng đã đến đón cô.

Lương Duật Chi gửi cho cô một dãy số trên WeChat, kèm theo hai tin nhắn.

“Khả năng hơi muộn. Ở nhà đợi anh nhé.”

“Em có thể gõ cửa, dì Tôn ở đó.”

Tây Trừng lúc này mới hiểu 8 chữ số đó chính là mật khẩu nhà của anh. Trước đó, anh luôn đưa cô đến khách sạn Quốc Mậu.

Tài xế Tưởng thả cô xuống rồi rời đi, Tây Trừng đi vào, nhập mật khẩu mở cửa.

Bên trong có đèn sáng, hướng phòng bếp có chút động tĩnh, chắc là dì Tôn đang bận, đóng cửa lại, dì Tôn đã đi tới mỉm cười chào hỏi: “Cô Đường đến rồi.”

Dì Tôn mang cho cô một đôi dép đi trong nhà mới: “Ngài Lương sẽ muộn mới về, cô cứ nghỉ ngơi trước.”

Tây Trừng gật đầu, đi đến phòng bên cạnh hành lang lần trước vào để đọc, nhưng lại chú ý đến con chó robot bốn chân màu đen bạc ở dưới giá sách. Cô đã từng nhìn thấy nhiều robot có trí tuệ nhân tạo khác nhau ở Tinh Lăng trước đây, nhưng chưa bao giờ có con nào như thế này.

Bên ngoài rất ngầu.

Cô chụp ảnh gửi cho Lương Duật Chi, một lúc sau, cô nhận được tin nhắn trả lời của anh, nói với cô rằng điều khiển từ xa ở tầng trên, nhưng không nói cho cô biết cách sử dụng, anh dường như để cô tự suy nghĩ.

Dù sao thì Tây Trừng cũng đã ở Tinh Lăng thực tập bốn tháng, viết không ít bài cho báo chí. Cô cũng có thể phát hiện ra con chó robot này không bình thường chút nào, chiếc điều khiển từ xa có thiết kế độc đáo, trông giống như một chiếc bút tinh xảo. Nắp bút là thiết bị theo dõi.

Đây rõ ràng không phải là loại đã được sản xuất hàng loạt trên thị trường.

Gần bảy giờ, Lương Duật Chi quay về, đỗ xe ở gara phía sau, đi vòng để vào nhà. Đột nhiên anh nghe thấy trước sân có tiếng động, đi tới thì nhìn thấy Tây Trừng đang dắt Kiki dạo quanh. Cô bước về phía cây lựu, cúi đầu nhìn điện thoại, Kiki đi theo cô, tạo nên sự tương phản hài hòa giữa mềm mại và lạnh lùng.

Anh đứng đó không nhúc nhích, khi Tây Trừng quay lại thì thấy anh bước tới, Kiki cũng đi theo.

Lương Duật Chi nhìn thấy cô đeo thiết bị theo dõi ở thắt lưng.

Tây Trừng gõ chữ hỏi anh: “Nó có tên không?”

“Kiki.”

Vừa trả lời xong, Kiki đột nhiên nói: “Bố ơi, hôm nay công việc ngu ngốc của bố xong rồi à?”

Tây Trừng ngạc nhiên quay đầu lại rồi cười lớn.

Cái này là Chử Tưởng đặt ra khi anh ta làm dự án đến hói đầu, chỉ cần gọi tên nó, nó sẽ gửi lời chào đầu tiên trong ngày. Lương Duật Chi còn chưa bỏ câu này, trước đây anh cũng không để ý, nhưng bây giờ anh cảm thấy cần phải kiểm tra lại tất cả cài đặt của Chử Tưởng.

“Đừng cười nữa.” Anh nhìn đôi mắt hơi cong của Tây Trừng: “Ngốc lắm.” Thật ra nụ cười của cô rất đẹp, nhất là dưới ánh đèn vàng dịu trong sân lúc này.

Tây Trừng theo anh vào nhà cùng Kiki.

Dì Tôn chuẩn bị xong bữa tối rồi rời đi, chỉ để lại hai người họ ngồi ăn. Điều này đã trở nên rất bình thường, trước đây mỗi lần gặp nhau họ đều ăn tối cùng nhau, có khi là trước, có khi là sau.

Bây giờ không có gì bất thường cả, điểm khác biệt duy nhất là hôm nay không ở khách sạn.

Ăn tối xong, Lương Duật Chi lên phòng làm việc trên lầu để họp qua điện thoại.

Tây Trừng nhận ra hôm nay anh rất bận, cô ở dưới lầu một mình chơi trò tinh linh len trước đó, điện thoại liên tục rung lên với tin nhắn WeChat.

Khương Dao đang thảo luận về trượt tuyết trong nhóm.

Thời tiết đã ấm lên, mùa tuyết năm nay sắp kết thúc, đã đến lúc nắm bắt đi vui chơi. Để thảo luận chi tiết, cô tập hợp một nhóm nhỏ gồm bốn người, bao gồm Kiều Dật và Lương Duật Chi.

Bây giờ Khương Dao đã chọn được địa điểm và bắt đầu điều phối thời gian của mọi người.

Tây Trừng đang chơi game trả lời mấy câu, cuối cùng khi ngón tay hơi nhức, Lương Duật Chi đi tới, cuộc họp kéo dài hơi lâu hơn bốn mươi phút.

Tây Trừng tạm dừng giao diện, dùng ánh mắt hỏi anh: Anh có sao không?

Anh gật đầu rồi đi tới.

Tây Trừng nhấc điện thoại lên, gõ mấy chữ: “Sau này nếu ngày đó anh bận, có thể nói cho em biết.”

Lương Duật Chi nhìn thoáng qua, ngước mắt lên: “Tiếp theo thì sao?”

“Chúng ta có thể đổi sang lúc khác, hoặc để lần sau cũng được. Nếu em bận thì em cũng sẽ nói với anh.” Xem ra đó là một sự phối hợp trao đổi hết sức bình thường.

“Được.” Anh trả lời cũng đơn giản như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN