Chỉ Muốn Gần Bên Em - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Chỉ Muốn Gần Bên Em


Chương 31


Giữa tháng 5, luận văn của Tây Trừng đã hoàn thành, chỉ còn lại quá trình bảo vệ cuối cùng. Trường tổ chức buổi bảo vệ luận văn của sinh viên vào cuối tháng. Sau khi Tây Trừng chuẩn bị xong bản thuyết trình, còn một tuần rảnh rỗi.

Trong khoảng thời gian này, Khương Dao nhận được một offer, thông báo trong vòng bạn bè của cô ấy: “Cuối cùng cũng sắp đi học rồi!”

Tràn ngập các lời bình luận chúc mừng.

Tây Trừng nhìn thấy Kiều Dật và Tưởng Tân Ngữ, cô cũng gửi lời “chúc mừng”. Một lúc sau, một tin nhắn nhóm nhảy ra, Khương Dao nói cô ấy muốn thực hiện một hoạt động để thư giãn, Kiều Dật trả lời ngay lập tức. Tây Trừng đi hâm nóng ly sữa trong khi đó hai người đã quyết định nội dung hoạt động và địa điểm tổ chức. Cô kéo đến hết phần nhắn tin nhưng cũng không thấy Lương Duật Chi xuất hiện. Cô bỏ cuộc, nhắn tin riêng với anh: “Khương Dao và Kiều Dật nói họ sẽ đến ăn thịt nướng vào tối mai. Anh thấy tin nhắn chưa?”

Kiểu nhóm không liên quan đến công việc như thế này có lẽ đã bị Lương Duật Chi chặn lại. Cô đang nhắc nhở anh.

Đúng là không thấy, mười lăm phút sau anh mới trả lời: “Anh không thấy, em trả lời nó là được. Ngày mai anh sẽ chuẩn bị nguyên liệu.”

Tây Trừng nói: “Vâng ạ.”

Cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc, sau nửa phút im lặng, anh quay lại hỏi cô đã ăn trưa chưa.

“Em ăn rồi, dì Tôn đang dọn dẹp. Anh ăn cơm chưa?”

Được đó, đã biết hỏi thăm anh rồi.

Lương Duật Chi trả lời cô: “Chưa. Chút nữa.”

Lúc này Tiểu Triệu mang theo tờ báo giá tới.

Lương Duật Chi nhìn thời gian, gõ mấy chữ: “Anh làm việc đây.”

Tây Trừng: “Vâng, vậy anh nhớ ăn cơm nhé, tạm biệt.”

Lúc Tiểu Triệu đưa đồ trong tay ra, hộp thoại còn chưa đóng lại, Tiểu Triệu vô tình liếc nhìn, không biết là anh đang trò chuyện với ai, chỉ nhìn thấy tên phía trên cùng màn hình của WeChat là Quả Cam.

Ngày hôm sau là thứ bảy, vì buổi tối có tiệc thịt nướng nên Lương Duật Chi đã chuẩn bị đi mua sắm từ sau bữa trưa. Bây giờ Tây Trừng cũng xem như đã hiểu anh. Tại sao anh lại sẵn sàng chủ động đảm nhiệm việc này mà không phải nhờ Kiều Dật hay Khương Dao mua trên đường mang đến? Chắc là vì anh kén chọn, không tin tưởng hai người hoàn toàn không biết gì về bếp núc và nguyên liệu nấu ăn.

Anh đi thay quần áo, Tây Trừng đi theo hỏi: “Anh đi mất bao lâu?”

Lương Duật Chi vừa lấy từ trong tủ ra một chiếc quần dài, nghiêng đầu nhìn điện thoại, không chắc chắn nói: “Có lẽ là hai tiếng?”

Anh cúi xuống mở ngăn kéo lấy tất, Tây Trừng đưa điện thoại di động ra: “Em đi cùng được không?”

“Cuối tuần rồi, bên ngoài có rất nhiều người.” Lương Duật Chi nhìn cô, ý của anh rất rõ ràng, không tiện, người đi tới đi lui nhỡ có ai đó vội vã đụng phải cô.

“Tay của em đỡ nhiều rồi.” Ngón tay đã có chút linh hoạt, nhưng lòng bàn tay vẫn còn yếu. Tây Trừng giơ tay trái lên, thậm chí còn động đậy ngón tay cho anh xem.

Nét dễ thương trẻ con trong cử chỉ vội vàng muốn chứng minh.

Lương Duật Chi hỏi cô tại sao cô muốn đi.

“Em cũng muốn ra ngoài đi dạo, đã lâu rồi chưa ra ngoài.”

“Ồ.” Lương Duật Chi nhướng mày nhìn cô: “Thì ra em muốn ra ngoài chơi, không phải muốn ở cùng anh.” Nói xong, anh quay mặt đi, thản nhiên lấy áo ở bên cạnh, giọng điệu bình tĩnh nói: “Anh thay quần áo, em muốn ở đây à?”

Tây Trừng không còn cách nào khác đành phải đi ra ngoài.

Lương Duật Chi thay quần áo, mở cửa, nhìn thấy cô ở cửa giơ điện thoại lên, suýt chút nữa đã đập vào mặt anh.

“Em muốn đi cùng anh.”

“Anh tưởng em muốn giết người đó.” Anh trêu cô đủ rồi, cuối cùng cũng cười: “Không phải muốn ra ngoài sao, không thay quần áo à?” Cô vẫn mặc chiếc áo len rộng thùng thình mà buổi sáng dậy cô lấy đại mặc vào, cũng không mặc đồ lót.

Lương Duật Chi dựa vào tường nhường đường cho cô đi vào.

Chờ ở cửa năm phút, Tây Trừng đi ra, cô mặc áo len dài tay và váy ngắn, đi đến trước mặt anh, quay lưng lại, Lương Duật Chi cài áo ngực cho cô.

Có lẽ vì chiếc áo len có màu sáng nên bên trong cô mặc chiếc áo gần giống màu da.

Khi phần trên được kéo lên, có thể thấy rõ vòng eo cong, một phần lưng mịn màng.

Làn da mềm mại và săn chắc của một cô gái trẻ luôn khiến người nhìn vào thích thú.

Lương Duật Chi đôi khi cảm thấy mình cũng khá th.ô tục, chẳng hạn như nếu nhìn cô như thế này, trong đầu rất khó dừng lại ở chỗ này, vô thức sẽ nghĩ đến cô nhiều hơn.

Nhưng vẫn chỉ làm xong việc cần làm, cũng không chạm loạn vào cô vào lúc này. Anh mím môi kéo áo cô xuống, vẻ mặt bình thường nhìn cô bước vào nhà vệ sinh.

Tây Trừng nhìn vào gương kẻ chân mày, trong khi Lương Duật Chi dựa vào cửa chờ cô. Trước đây có vài lần từng thấy cô sau khi trang điểm, đều rất nhẹ nhàng, giống như son môi hàng ngày, hơn nữa làn da của cô rất đẹp nên dù có đánh phấn hay không cũng không có gì khác biệt lắm. Anh không nghiên cứu nhiều về những thứ này giống hầu hết những người đàn ông khác, anh vẫn ở mức độ đánh giá bằng son môi và kiểu chỉ cần nhìn thoáng qua ai có thể nhìn thấy lông mi giả lồng lộn của Khương Dao.

Tây Trừng không thèm đánh phấn nền, lông mày vẽ nhẹ nhàng, sau đó tô son xong.

Bên ngoài mặt trời khá chói, cũng đã gần đến mùa hè, Lương Duật Chi tìm chiếc mũ bóng chày của mình, điều chỉnh kích cỡ đầu rồi để cô đội.

Thực sự có rất nhiều người trong siêu thị.

Tây Trừng vốn đi phía sau Lương Duật Chi, sau đó phía trước có mấy đứa trẻ chạy ra, anh đột nhiên giảm tốc độ, quay đầu giữ tay trái cho cô.

Tây Trừng cứ để như vậy, cho đến khi lấy được xe đẩy cũng không buông ra.

Tây Trừng có rất ít kinh nghiệm trong việc lựa chọn nguyên liệu, cô là kiểu người có gì ăn đó, không có thì cũng gom góp lung tung lại, cô chưa bao giờ tự mình mua đồ ăn.

Đặc biệt là trong siêu thị cao cấp mà hiện tại bọn họ đến, cô nghĩ cái gì cũng được, nhưng Lương Duật Chi dường như có logic riêng để lựa chọn. Anh làm những việc như thế này giống như khi làm việc ở Tinh Lăng. Tây Trừng từng thấy anh đưa ra ý kiến ​​về kế hoạch cho bộ phận tiếp thị, từng ý kiến rõ ràng và có căn cứ, là kiểu mà bạn không thể tự mình tìm được vấn đề nhưng sau khi anh nói ra thì bạn sẽ hoàn toàn nhận thức được vấn đề.

Tây Trừng nhìn anh liên tục bỏ đồ vào xe đẩy, không hề có chút khó khăn nào trong việc lựa chọn.

Họ không mất nhiều thời gian để mua xong hết.

Sau khi lấy đồ lên xe, Lương Duật Chi nhìn đồng hồ, nói vẫn phải đến một nơi.

Khi xe tới nơi, Tây Trừng mới phát hiện mình đã đến chợ rau.

Cô chưa bao giờ đến chợ, đặc biệt là một chợ lớn như vậy. Mọi gian hàng đều khiến người ta hoa cả mắt. Ví dụ như gian hàng họ tới có đầy các loại nước sốt, nước sốt từ khắp nơi trên thế giới. Cô tưởng Lương Duật Chi sẽ mua thứ gì đó đặc biệt, nhưng hóa ra anh đang tìm nước sốt miso.

“Vậy là anh đến đây chỉ để mua cái này thôi à?”

Sau khi lên xe, Tây Trừng liên tục quan sát lọ nước sốt, không nhịn được hỏi anh: “Có khác biệt lớn với những loại nước sốt khác không?”

“Dù sao cũng không vội.” Lương Duật Chi nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn: “Có lựa chọn tốt nhất thì tại sao không lấy?”

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Tây Trừng, anh mỉm cười nhướng mày: “Tối nay thử xem, đây là món ngon nhất anh từng nếm, sau này có thể em sẽ không muốn ăn thứ gì khác nữa đâu.”

Được rồi.

Buổi tối, Tây Trừng ăn thịt nướng phết sốt miso, không thể không thừa nhận Lương Duật Chi rất biết ăn ngon. Từ những nhà hàng anh đưa cô đến, những món ăn anh nấu, nguyên liệu anh chọn, cho đến nước sốt miso của anh, hoàn toàn tuyệt vời.

Họ đặt một bếp nướng ngoài sân, đặt đèn trang trí trên cây, mang vài chiếc ghế cắm trại qua để tạo không khí.

Lương Duật Chi chuẩn bị đồ ăn, Kiều Dật phụ trách nấu nướng, hai cô gái chỉ chịu trách nhiệm ăn uống.

Tây Trừng ăn xong hai xiên thịt nướng, nhớ đến Lương Duật Chi thì cầm xiên mới nướng vào bếp, anh đang rửa rau, xắn tay áo lên, cánh tay ướt đẫm.

Tây Trừng đưa lên miệng anh.

Anh không khách sáo, ăn xong xiên nướng trên tay cô, còn hỏi cô nước sốt rất ngon đúng không.

Tây Trừng gật đầu, cô không lấy điện thoại mà làm động tác: Tuyệt vời.

Lúc Lương Duật Chi làm xong việc, Tây Trừng và Khương Dao đã gần ăn xong một nửa, ngồi đó tán gẫu, không biết chủ đề là gì, vừa cười vừa nói chuyện không chút cản trở.

Lúc Tây Trừng đi vệ sinh, Lương Duật Chi ngồi xuống hỏi Khương Dao: “Em học ngôn ngữ ký hiệu ở đâu vậy?”

“Em học ở câu lạc bộ trong trường.” Khương Dao cười, đến gần: “Sao vậy, có phải thấy trình độ của em rất giỏi không? Gọi em là cô Khương đi, em sẽ dạy anh.”

Lương Duật Chi giơ tay đẩy đầu cô ấy ra: “Đừng được nước lấn tới.”

“Được rồi, đừng giả vờ nữa, làm học sinh vì bạn gái thì có gì phải xấu hổ.” Nhìn thấy Tây Trừng đi tới, Khương Dao che miệng nói nhỏ: “Em gửi cho anh một ít video, anh học cơ bản trước đi. Lát nữa em sẽ đến kiểm tra tại chỗ, qua cửa này rồi em sẽ tìm giáo viên chuyên nghiệp cho anh, cho nên… quà sinh nhật năm nay, em muốn một cái túi của nhà H.”

Tây Trừng đi tới, Lương Duật Chi đứng dậy đưa ghế cắm trại cho cô, đi qua nướng rau với Kiều Dật.

Sau bữa tiệc nướng tối hôm đó, mọi người cùng nhau xem một bộ phim, lúc kết thúc thì cũng đã rạng sáng.

Kiều Dật và Khương Dao ở lại đây, chiếm giữ hai phòng khách trên lầu, mãi đến ngày hôm sau mới rời đi.

Tây Trừng dự kiến thuyết trình ​​bảo vệ luận văn vào thứ Tư, thời gian tương đối sớm, từ 8 giờ 30 đến 9 giờ 30, Lương Duật Chi đưa cô đến đó. Trong suốt quá trình, anh không rời đi mà chỉ đợi cô trong khuôn viên trường đại học Z, đi vòng quanh rồi cuối cùng quay lại tòa nhà giảng dạy và ngồi trên một chiếc ghế dài dưới gốc cây.

Anh đã ra trường đã lâu, anh học đại học ở Thượng Hải. Mặc dù ngành học khác với cô, nhưng anh có ấn tượng rằng việc bảo vệ luận văn tốt nghiệp không quá khắt khe, cơ bản chỉ là hình thức. Đương nhiên, anh cũng không lo lắng Đường Tây Trừng biện luận không tốt, chỉ là tay của cô không linh hoạt như vậy, trong lúc đánh chữ bảo vệ luận văn có thể sẽ bị thương.

Anh quan tâm đến điều này.

Bởi vậy cũng dẫn đến suy nghĩ rằng thời gian đi học của cô không hề dễ dàng, có rất nhiều khó khăn mà người khác không trải qua, chắc chắn cũng mất đi một số kinh nghiệm và lựa chọn. Anh nhớ Lương Bạc Thanh từng đề cập khi cô vẫn đang học tiểu học đã mất chức năng ngôn ngữ.

Đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Tây Trừng lúc này hoàn toàn không biết gì về suy nghĩ của Lương Duật Chi, cô kết thúc buổi bảo vệ luận văn một cách thuận lợi. Giáo viên rất khoan dung, xem bản PPT và bản thảo thuyết trình của cô, cũng không hỏi bất kỳ câu hỏi khó nào, tay cô tuy có chút đau nhưng không phải vấn đề lớn.

Nhan Duyệt và cô cùng một nhóm, thực hiện trước cô, đặc biệt chờ cô đi cùng.

Hai người cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà và nhìn thấy bóng người đang đứng ở bậc thang bên dưới. Hôm nay anh phải đến công ty nên mặc một chiếc áo sơ mi đen trang trọng.

Nhan Duyệt mỉm cười ghé vào tai Tây Trừng nói: “Anh ấy thật sự rất đẹp trai.”

Khi họ đến gần, Nhan Duyệt chào hỏi: “Chào anh ạ.”

Lương Duật Chi gật đầu với cô ấy và nhìn sang một bên.

Tây Trừng nhướng mày, mỉm cười với anh.

Nhan Duyệt rất hiểu chuyện: “Mình không làm phiền hai người nữa, đi trước đây. Tây Tây, chúng ta hẹn gặp lại sau nhé.” Cô ấy vẫy tay, xách túi bước nhanh đi.

Đánh giá từ dáng vẻ bên ngoài của cả hai, chắc chắn buổi bảo vệ luận văn đã thuận lợi.

Lương Duật Chi cầm túi đựng máy tính của Tây Trừng mà không hỏi nhiều.

Hai người cùng nhau bước ra xe.

Tây Trừng cảm thấy anh có chút im lặng, cảm thấy kỳ lạ, lúc lên xe cô muốn hỏi anh, trước khi lấy điện thoại ra, anh nắm lấy tay cô, cũng không làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng siết chặt ngón tay cô.

Họ đã thân mật nhiều lần, nhưng những hành động như nắm tay đơn giản là rất hiếm.

Lần trước ra ngoài nắm tay nhau, cảm giác như lần đầu tiên vậy.

Tây Trừng nhìn vào mắt anh, muốn tìm kiếm thứ gì đó, nhưng lại không phát hiện được gì.

Anh dường như chỉ muốn nắm tay cô một lúc rồi mới buông cô ra, khởi động xe.

Trên đường đi, Tây Trừng nhìn ra ngoài cửa sổ, lấy điện thoại di động ra gõ chữ, khi đèn đỏ đưa cho anh xem: “Em không muốn về nhà lắm, đã lâu rồi không đến hiệu sách. Em sẽ tìm hiệu sách rồi đợi anh tan làm, được không?”

“Hiệu sách?” Lương Duật Chi nói: “Phía dưới công ty có một cái.”

Tây Trừng cũng nhớ tới, đúng là có một hiệu sách độc lập ở tầng một của tòa nhà.

Thế là xe chạy thẳng tới đó và đi thang máy từ bãi đậu xe lên. Tây Trừng bắt đầu làm việc ở đây từ nửa năm trước, lúc hai người đứng trong thang máy cảm thấy khung cảnh này cảm giác có chút quen thuộc.

Tây Trừng cười, sau đó Lương Duật Chi dùng ngón tay chọc vào lúm đồng tiền của cô: “Sao em lại cười?”

Đột nhiên thang máy kêu đinh một tiếng và dừng lại ở tầng một, bên ngoài có vài người đang đợi.

Tây Trừng bước nhanh ra ngoài, quay lại vẫy tay trước khi thang máy đóng lại.

Cô đi đến hiệu sách, gọi một tách cà phê trước, sau đó tìm chỗ ngồi xuống, cô cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, mở ra nhìn thấy tin nhắn —

“Cùng nhau ăn trưa nhé.”

Không có lý do gì để từ chối nên cô nói: “Vâng.”

Tuy nhiên, mọi chuyện không thể lường trước được, đến trưa thì Tây Trừng đã lỡ hẹn.

Lương Duật Chi xuống lầu tìm cô đi ăn, anh thấy trong hiệu sách không có ai, tưởng cô đi vệ sinh nên gửi tin nhắn WeChat, năm phút rồi cũng không thấy trả lời, đang định gọi điện thì chợt nhận ra anh không có số điện thoại di động của cô. Lúc đầu, Lương Bạc Thanh chỉ đưa WeChat của cô thôi.

Trong hoàn cảnh của cô, bình thường sẽ không nghĩ đến việc gọi điện thoại.

Khi đang định tìm Lương Bạc Thanh thì có tin nhắn WeChat đến.

“Xin lỗi, em quên nói với anh, bạn của em bỗng nhiên tìm em.”

Lương Duật Chi: “Bạn nào, hiện giờ em đang ở đâu?”

“Em đang ở Quân Bác.”

Tây Trừng ngẩng đầu liếc nhìn dáng vẻ hưng phấn của Trâu Vũ rồi tiếp tục gõ chữ: “Người anh gặp ở Thượng Hải ấy, em trai của bạn em, người trong quán bar đó. Cậu ấy ở Xương Bình đến, em đi chơi với cậu ấy một lúc.”

Tuần trước Trâu Vũ nhắn tin trên WeChat cho cô. Lúc đó cô tưởng chỉ là nói vậy thôi nhưng không ngờ đến thật. Cậu ta đến cổng đại học Z mới nói cho cô biết đã đến.

Tây Trừng đành phải bắt xe tới đó.

Lương Duật Chi biết cô đang nói đến ai, anh có ấn tượng với tóc xoăn trong quán bar.

Đường Tây Trừng giải thích rất rõ ràng, nhưng trong lòng anh vẫn không thoải mái. Chỉ vì tóc xoăn đó mà huỷ hẹn với anh, tay còn chưa khỏi còn chạy lung tung cũng đã đành, đi mà không báo một tiếng, thời gian nhắn một cái tin không có à, vì sao chứ? Vội vậy à?

Tây Trừng lại gửi một tin nhắn: “Buổi chiều chờ cậu ấy đi rồi, em tới tìm anh nhé.”

“Tùy em.”

“Anh giận rồi à?”

“Không, em cứ đi chơi với bạn em đi.”

Tây Trừng không biết phải nói gì.

Trâu Vũ chạy tới nói: “Có chuyện gì vậy chị Tây Tây?”

Tây Trừng lắc đầu, cất điện thoại đi.

Suốt buổi chiều, Tiểu Triệu cảm thấy lạnh sống lưng. Anh ta không biết tại sao, sau bữa trưa tâm trạng ông chủ có vẻ âm u như vậy, cực kỳ lạnh lùng. Tuy bên ngoài có vẻ đã khống chế tốt, cũng không tùy tiện giận cá chém thớt, nhưng anh ta có thể cảm thấy rõ ràng có điều gì đó không ổn.

Nghĩ lại hôm nay công ty không có chuyện gì xấu xảy ra cả.

Lạ lùng quá.

Hơn ba giờ đến đưa tài liệu, nhìn thấy Lương Duật Chi đang hút thuốc ngoài cửa sổ, hình như nhiều mây đen u ám, sắp mưa tới nơi rồi. Tiểu Triệu khôn ngoan không dám hỏi thêm gì, để không trúng họng súng, đóng cửa rời đi.

Sau khi Lương Duật Chi hút xong điếu thuốc, anh quay lại bấm điện thoại, có tin nhắn mới nhưng không phải của cô.

Anh thực sự có hơi tức giận, Quân Bác vui lắm hả? Đắm chìm trải nghiệm? Không có chút thời gian nào trong ba tiếng đồng hồ sao? Hay là dẫn ai đó đến thăm Vườn Viên Minh, Di Hoà Viên? Hay là leo từ Vạn Lý Trường Thành sang đến Hương Sơn? Cô làm hướng dẫn viên du lịch một ngày sao?

Không muốn lo lắng về cô nữa, thích làm gì thì làm đi.

Tình cờ thay, Tây Trừng và Trâu Vũ đang ngồi trên ghế trong Vườn Viên Minh để ăn hamburger.

Mặc dù Trâu Vũ đã ở Bắc Kinh gần một năm, nhưng vì Xương Bình vào trung tâm cũng không dễ dàng nên cậu ta vẫn còn rất nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng chưa từng ghé thăm. Hai nơi hôm nay đến đều cách trường học của Tây Trừng không xa nên mới đi tìm cô.

Vốn dĩ muốn đến Quốc Tử Giám, nhưng bây giờ thực sự thấy mệt mỏi, khu này khá lớn, chỉ cần đi một đoạn là người ta sẽ cảm thấy đói.

Trâu Vũ cảm thấy có chút áy náy khi chỉ ăn hamburger nên tiến tới nói: “Chị Tây Tây, tối nay chúng ta ăn món gì ngon nhé.”

Nghĩ đi nghĩ lại: “Ăn vịt quay thì thế nào ạ? Ở Bắc Kinh em chưa từng ăn món này.”

Cậu ta vừa dứt lời, điện thoại di động của Tây Trừng vang lên.

Bấm vào chỉ thấy một câu: “Em bỏ trốn với người khác à?”

Tây Trừng: “…?”

Ảnh đại diện của anh lại hiện lên.

“Gửi địa chỉ cho anh đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN