Tây Trừng ngồi xuống một chiếc ghế sofa đơn khác, cụp mắt xuống, im lặng một lúc rồi nói: “Tuyết dày quá, hay chúng ta ở lại đây qua đêm, sáng mai rồi về?”
“Em quyết định đi.” Lương Duật Chi nhấp một ngụm nước.
Trong tầm mắt của Tây Trừng, cô có thể nhìn thấy những ngón tay của anh đang cầm chiếc cốc, còn cô nhìn thấy những khớp ngón tay rõ ràng. Một tuần không gặp cũng không đủ để cô mất trí nhớ, tình huống tuần trước lại hiện lên trong đầu cô, cô chợt nhận ra mình không hiểu nhiều về người này. Sự hiểu biết của cô về anh còn xen lẫn rất nhiều sự hiểu biết gián tiếp từ Kiều Dật, Khương Dao, Tưởng Tân Ngữ. Trong thời gian họ ở bên nhau, suy nghĩ chủ yếu của cô không phải ở trên người anh mà càng bị thu hút bởi khuôn mặt đó. Cho đến nay mọi chuyện trở nên phức tạp hơn và anh đã trở thành một vấn đề khó giải quyết trong tay cô.
Tây Trừng nhìn đồng hồ, nói: “Anh buồn ngủ không? Hình như cũng đã muộn rồi.”
Lương Duật Chi: “Ngồi một lát đi.”
“Vâng.”
Khuôn mặt hơi nghiêng sang một bên, ánh sáng từ đèn trần từ trên chiếu xuống, hàng mi hơi cong của anh tỏa ra bóng mờ mỏng, khiến cả đôi mắt dường như tối sầm hơn, mang lại cho cô một cảm giác yên bình.
Anh hỏi cô: “Em ăn tối chưa?”
Tây Trừng gật đầu: “Em ăn rồi. Ăn từ lâu rồi, anh có đói không?”
Lương Duật Chi lắc đầu.
Cả hai người đều có thể cảm nhận được sự lúng túng, dường như cả hai đều cố tình né tránh những điểm tế nhị, sợ rằng một lời nói sai sẽ phá hỏng bầu không khí lúc này. Tây Trừng nhìn ngoài cửa sổ tuyết rơi, đứng dậy tìm cho anh một cái chăn mỏng: “Anh che chân lại sẽ ấm hơn đó.”
Cô bước tới cửa kính nhìn, trong bóng tối, những mảng trắng đang nhảy múa như yêu tinh.
“Thật ra hôm nay là sinh nhật của em.” Tây Trừng đột nhiên nói.
Lương Duật Chi ngước mắt nhìn bóng lưng cô, ngày 22 tháng 11. Anh không biết, trước đây khi còn ở bên nhau, họ chưa từng tổ chức sinh nhật cho cô.
“Anh không có quà cho em.” Anh trả lời.
Tây Trừng quay lại mỉm cười với anh rồi lại bước đi: “Ừm… hay là anh cho em Kiki đi?” Thấy anh nhìn qua, cô lại mím môi: “Em nói đùa thôi. Khương Dao vẫn chưa về sao?”
“Có lẽ là vào tháng sau.”
Tây Trừng: “Hai người có hay liên lạc không?”
“Không có gì để liên lạc.” Anh không nói cho cô biết, bởi vì cô mà Khương Dao vẫn còn giận anh.
Được rồi.
Tây Trừng không nói thêm gì nữa, chỉ tay: “Mấy phòng này đều là phòng ngủ.”
“Anh sẽ ngủ ở phòng này.” Anh chọn ngẫu nhiên một phòng.
Tây Trừng hiểu lời anh nói.
Lương Duật Chi nhìn đôi mắt cô có chút mệt mỏi, nói: “Em đi ngủ đi, anh trả lời email.”
Tây Trừng làm việc một ngày, thực sự buồn ngủ nên nói cho anh biết vị trí phòng vệ sinh rồi nói: “Anh đi ngủ sớm nhé.”
“Ừm.”
Trông giống như một cuộc đối thoại lịch sự giữa hai người bạn ở khoảng cách.
Vào phòng ngủ, dựa vào cửa, Tây Trừng khẽ thở dài, điện thoại lại vang lên, cô mở ra xem, người gửi tin nhắn cách cô một bức tường.
Một tin nhắn mới trong hộp thoại: “Chúc mừng sinh nhật.”
Cô trả lời: “Cảm ơn anh.”
Đêm đó, Tây Trừng quá buồn ngủ, đầu óc không còn sức suy nghĩ nữa nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cả hai thức dậy, tắm rửa sạch sẽ rồi lên xe rời đi.
Không biết từ lúc nào tuyết đã ngừng rơi, trên đường cảnh tượng hoàn toàn khác với ngày hôm qua, trắng xóa hoàn toàn, nhưng trên đường tuyết không nhiều, còn có vết bánh xe rõ ràng.
Tây Trừng liên tục dán người lên cửa kính nhìn phong cảnh tuyết rơi dọc đường, mãi đến khi lái xe qua con đường quen thuộc, cô mới nhận ra có gì đó không ổn, quay lại hỏi Lương Duật Chi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Nhà của anh.” Anh chú ý đến xe cộ phía trước, nói: “Không phải em muốn gặp Kiki à?”
Giọng nói đều đều, Tây Trừng không nghe ra được cảm xúc gì nên im lặng không trả lời.
Lương Duật Chi nhìn cô một cái: “Hay là em không muốn gặp?”
“Em muốn gặp.” Tây Trừng khẽ nói.
Tất nhiên là muốn gặp.
Mấy ngày ở Thượng Hải, trong trung tâm triển lãm có nhiều chó robot, nhưng không con nào ngầu bằng Kiki. Tây Trừng đúng là si mê cái đẹp. Ngoại hình được cô đánh giá cao hơn. Ngoại hình của Kiki không giống bọn nó cảm giác ngu ngu. Các bộ phận khác nhau trên cơ thể của Kiki có ý thức phối hợp rất cao, chưa kể vừa mạnh mẽ vừa nhanh nhẹn, giọng nói dễ thương nhưng không bị đại chúng hóa, là một chú chó robot, nó là một chú chó con hoàn hảo không có khuyết điểm.
Tuy nhiên, trong cuộc gặp gỡ đã được mong chờ từ lâu này, Tây Trừng vô cùng ngạc nhiên khi thấy Kiki dường như mạnh mẽ hơn trước, sự linh hoạt trong bước đi của nó cũng đã được cải thiện. Tây Trừng không chắc chắn nên quay đầu lại hỏi: “Nó đi tốt hơn so với trước đây phải không?”
“Ừm.” Lương Duật Chi nói với cô: “Đàn anh đã điều chỉnh và nâng cấp nó.”
“Hèn gì.” Cô nhìn chằm chằm vào Kiki và không thể không nói: “Thật là lợi hại.”
“Bạn cũng rất lợi hại, ngày mai bạn sẽ càng lợi hại hơn.” Kiki đột nhiên trả lời.
Tây Trừng cười nói: “Cái này là anh cài đặt sao?”
“Không.” Ánh mắt của Lương Duật Chi dừng lại khi nhìn thấy lúm đồng tiền quả lê của cô: “Cái này là do anh ấy làm.”
“Ồ, đúng là không phải phong cách của anh, kiểu người truyền cảm hứng.”
Lương Duật Chi muốn hỏi anh là kiểu người gì, nhưng anh lại không hỏi.
Anh đứng cạnh cửa ban công không nhúc nhích, nhìn cô dẫn Kiki xuống bậc thang, đi đến chỗ cây hoa anh đào phủ đầy tuyết, đi tới đi lui như thể cô chưa từng rời đi.
Một lúc lâu sau, Tây Trừng đưa Kiki từ cây lựu về thì phát hiện người đó đã không còn ở trước cửa. Cô để Kiki nghỉ ngơi, bước vào nhà thì thấy anh đang thái rau trong bếp, trong nồi đang nấu có thứ gì đó, hơi trắng bốc lên.
Dù là trước kia hay bây giờ, khách quan mà nói, khi anh nấu ăn thực ra rất hấp dẫn. Anh lặng lẽ cúi đầu, đứng trong tư thế thoải mái, động tác luôn thong thả chậm rãi, chưa bao giờ để chỗ bàn nấu ăn lộn xộn, khiến người ta cảm thấy bình yên đến khó tả.
Tây Trừng nhìn như vậy một lúc, cho đến khi Lương Duật Chi quay lại lấy cà rốt và nhìn thấy cô.
“Em không chơi nữa à?” Anh đứng đó hỏi.
“Lát nữa chơi tiếp.” Cô không bước tới, vô thức không muốn xâm nhập vào bức tranh đó, giữa hai người có khoảng cách rất xa.
“Anh đang làm gì thế?”
“Somen*, nguyên liệu không nhiều lắm.” Anh nói, dừng một chút, ánh mắt khẽ chớp: “Hai phút nữa là có thể ăn được, em ngồi đi.”
[*] Somen là một loại mì của Nhật Bản. Đây là một loại mì có truyền thống lâu đời, và được cho là có nguồn gốc từ Trung Quốc, du nhập vào Nhật khoảng 1200 năm trước. Việc sản xuất loại mì này được xem là một nghệ thuật ở Nhật Bản.
Tây Trừng gật đầu, ngồi xuống bàn ăn.
Chẳng bao lâu sau, anh đã bưng ra một tô mì, nước trong, trứng chiên vàng, rau lá xanh và cà rốt đặt ở một bên.
Tây Trừng nhìn tay anh đặt chiếc bát trước mặt cô.
“Cảm ơn.”
“Không có gì, chỉ để bù cho sinh nhật của em ngày hôm qua thôi.”
Lương Duật Chi trở lại bàn nấu ăn, Tây Trừng đưa mắt nhìn theo anh, hơi giật mình nhìn anh.
Một lúc sau, cô cúi đầu cầm đôi đũa lên.
Trí nhớ về vị giác của con người rất đặc biệt, nó không chỉ xoay quanh bản thân vị giác mà còn khiến người ta liên tưởng đến mọi thứ liên quan đến nó. Hai mươi phút Tây Trừng ăn xong một tô mì cũng đủ để cô nhớ lại bao nhiêu bữa ăn mà họ đã ăn.
Có vẻ như hương vị của chúng khá giống nhau.
Ăn sáng xong, Lương Duật Chi dọn dẹp nhà bếp.
Tây Trừng lại dẫn Kiki đi chơi, đi tới cây lựu, vô tình liếc nhìn bên phải rồi dừng lại. Cô nhìn qua cửa kính của phòng khách bên cạnh và thấy bên trong có một chiếc chậu nhỏ.
Nhìn thoáng qua, Tây Trừng quay người đi về phía đại sảnh.
Kiki háo hức đi theo cô.
Tiến lại gần nhìn xem, Tây Trừng tin chắc đó chính là chậu Loan Phượng Ngọc mà cô tưởng nó đã chết ở đâu đó. Nó đã phát triển rất nhiều và đã được chuyển sang một cái chậu lớn hơn.
Mất mà tìm lại được.
Tây Trừng quan sát với cảm xúc lẫn lộn cho đến khi Lương Duật Chi đi tới và nhìn thấy cô đang ngồi xổm cầm chậu nước ở đó.
Tây Trừng quay sang nói với anh: “Em tưởng anh đã vứt nó đi rồi.”
Lương Duật Chi không nói gì, cũng không lại gần, dừng lại ở cửa.
Tây Trừng quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Nó lớn như vậy mà sao lại không nở hoả nhỉ?”
“Nó từng nở rồi.” Anh bình tĩnh nói.
Anh quay người và đi ra ngoài.
Tây Trừng sửng sốt một lát rồi đứng dậy đi theo: “Thật sao? Khi nào?”
“Tháng năm.”
“Nó nở đẹp không?”
Lương Duật Chi liếc nhìn cô, ánh mắt rơi xuống, dừng lại ở cái cây trong tay cô. Vài giây sau, anh bước tới lấy điện thoại, ngay lập tức Tây Trừng nghe thấy âm thanh thông báo WeChat.
Cô nhận được một bức ảnh.
“…Thì ra là như thế này, đẹp quá.” Một bông hoa nở ra từ giữa, một bông hoa to đều đặn như mặt trời, có màu vàng rất tươi.
Lương Duật Chi cũng đồng ý với đánh giá này.
Lần đó anh đã vứt nó đi, hơn mười ngày sau quay lại thì nó đã nở hoa trong thùng rác, đúng là một bông hoa tuyệt đẹp.
Sau đó anh mới tin rằng thứ này thực sự có thể nở hoa và ông ngoại cô không hề nói dối. Anh vô thức chụp một bức ảnh, nhưng sau khi chụp lại không biết đưa cho ai xem nên đành lưu vào album.
“Em lấy lại đi.” Lương Duật Chi nói với Tây Trừng: “Nó vốn là của em.”
Tây Trừng ngước mắt nhìn anh, nói: “Cám ơn anh.”
Dừng lại vài giây, gọi tên anh: “Lương Duật Chi…”
Nhưng không có lời nào được nói ra.
Dường như có điều gì đó cần được bày tỏ, nhưng lại không tìm được từ ngữ thích hợp.
Mọi ánh mắt của cô đều đổ dồn vào Lương Duật Chi, anh biết chuyện gì đang xảy ra, cô cảm thấy nặng nề kể từ đêm đó. Anh nhận được lời xin lỗi chân thành của cô và nghe cô nói rằng cô sẽ không đi tìm Lương Bạc Thanh, nhưng đồng thời điều đó cũng tạo gánh nặng cho cô.
Im lặng một lát, Lương Duật Chi trầm giọng nói: “Anh đưa em về.”
Tây Trừng đi theo anh lên xe, ôm chậu Loan Phượng Ngọc.
Mặt trời đã ló dạng.
Chiếc xe lao qua những con đường lầy lội sau khi tuyết tan.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Lương Duật Chi chọn một danh sách bài hát và bật lên, Tây Trừng đã nghe rất nhiều bài hát mà đã từng nghe trên xe anh.
Hai người không nói chuyện gì.
Cho đến khi xe chạy tới nơi Tây Trừng ở thì dừng lại trước cổng vào.
Lương Duật Chi hỏi cô: “Em chuyển đến đây khi nào?”
Tây Trừng nói: “Đã gần nửa năm rồi.”
Anh gật đầu, Tây Trừng một tay cầm đồ của mình, một tay ôm Loan Phượng Ngọc, do dự hỏi: “Anh muốn lên ngồi một lát không?”
Im lặng một lúc, Lương Duật Chi lắc đầu: “Thôi.” Hầu như không có chút dừng lại, anh bình tĩnh nói những lời tiếp theo: “Ngày mai anh sẽ đi Quảng Châu, sẽ khá lâu. Có thể là giữa hoặc cuối tháng sau mới quay về. Nếu em có việc gì muốn tìm thì có thể gọi điện hoặc gửi WeChat.”
Tây Trừng quay sang hỏi anh: “Nhà máy có chuyện gì sao?”
“Không có gì, năm nay không đi nhiều, nên chuyến này ở lại lâu hơn thôi.” Anh nhàn nhạt nhìn cô: “Em về đi.”
Anh tiến lại gần và mở cửa xe cho cô.
“Tạm biệt.” Tây Trừng xuống xe, đang định đóng cửa lại thì Lương Duật Chi gọi cô.
“Đường Tây Trừng.”
“Ừm?”
Ánh mắt lướt qua và nhìn thẳng vào cô.
“Anh không muốn em ép buộc mình bất cứ điều gì vì những gì anh đã nói tuần trước. Anh không cần chút nào.”
Tây Trừng dừng lại trước cửa xe, nhìn nhau và hiểu ngay ý anh là gì.
Anh lùi lại một bước.
Trong tình thế bế tắc khó chịu, anh lùi lại một bước.
Lần đầu tiên Tây Trừng gặp Lương Duật Chi, trong lòng cô chắc chắn anh là một kẻ kiêu ngạo, tự nhận thức quá mức, cảm giác về sự ưu tú không thể che giấu, khinh thường người khác cũng không thể che giấu. Cô không hài lòng vì sao thầy Lương lại giao cô cho một người như vậy. Khi nghe những lời chê bai của anh về cô cũng không cảm thấy gì, trong lòng chỉ ồ lên một tiếng, quả đúng là như vậy.
…
Gió thổi từ bên cạnh, cô nhìn vào trong xe lần cuối rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Em biết rồi.”
Đóng cửa xe và rời đi.
– ——————
Tác giả có lời muốn nói:
Than ôi, tôi đã không viết cho đến Tết.