Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng không hề nặng nề nhưng giống như một búa đập vào trái tim trống vắng.
Tất cả âm thanh đều đã đi xa, Tây Trừng hoảng sợ đứng trong im lặng, như có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ nhưng lại không thể tập trung.
Cuộc trò chuyện tối nay không hề căng thẳng chút nào.
Đặc biệt là Lương Duật Chi, cảm xúc và lời nói của anh rất lý trí và kiên định, ngay cả sự ra đi của anh cũng bình tĩnh và nhẹ nhàng.
Anh hiểu cô một cách sâu sắc và thú nhận bản thân mà không hề dè dặt.
Trước đây Tây Trừng từng thấy anh ngang ngược, sau này cũng thấy anh đã kiềm chế nhượng bộ, nhưng chưa bao giờ thấy anh biểu hiện chân thành trọn vẹn không chút giấu diếm như vậy.
Vài phút sau, Tây Trừng rời khỏi phía cánh cửa, đi vào phòng khách.
Bên ngoài là một đêm Bắc Kinh mưa u ám.
Mọi thứ trong phòng vẫn chìm trong ánh sáng mờ ảo, mang lại cảm giác chán nản khó tả.
Tây Trừng chợt nghĩ, Lương Duật Chi không mang theo ô, xe của anh thường đậu dưới gốc cây bên phải cổng khu. Khoảng cách từ tòa nhà này đến lối vào là hơn 100 mét.
Cô lại nghĩ có lẽ anh đã ở trong xe rồi, vai và tóc chắc hẳn đều ướt.
Có vẻ như đó là điều duy nhất cô có thể nghĩ đến vào lúc này.
Thật sự rất hiếm khi Bắc Kinh có mùa mưa liên miên. Rạng sáng ngày hôm sau thì trời đã tạnh mưa, nắng lên.
Tây Trừng trở lại trụ sở chính của Tư Cách ở Bắc Kinh. Trước đây cô đã nghe theo lời khuyên của Tưởng Tân Ngữ và chuyển sang mảng hàng tiêu dùng nhanh. Trong vài tháng ở Thượng Hải, cô làm việc ở bộ phận hóa chất hàng ngày. Bây giờ cô đã trở lại, leader của nhóm khoa học công nghệ muốn cô quay lại nhưng bị Tưởng Tân Ngữ nhanh hơn một bước, vậy nên cô vẫn đến nhóm hàng tiêu dùng nhanh.
Buổi sáng đầu tiên dành cho cuộc họp khởi động não. Khi cuộc họp kết thúc, Anna tình cờ bước ra từ một phòng họp khác đến nói chuyện với Tây Trừng. Sau vài tháng vắng mặt, Tây Trừng đã bỏ lỡ rất nhiều tin đồn, chẳng hạn như cuộc chiến gió tanh mưa máu trong ban quản lý, kết quả của cuộc đấu tranh nội bộ là một ông chủ nhảy dù xuống, chẳng hạn như Peter đẹp trai 8 điểm bây giờ là hoa đã có chủ, bị một thực tập sinh mới đến có hai tháng tóm lấy, mỗi ngày bí mật hẹn hò chốn công sở.
“Tác dụng phụ của việc yêu đương thực sự khá lớn. Bây giờ Peter suốt ngày tươi cười hớn hở giống như một bông hoa loa kèn.” Anna nhún vai giống như nổi da gà: “Chị nhìn thấy chán ngán rồi.”
Tây Trừng nói: “Không thể tưởng tượng được.”
“Lát nữa em chú ý mà xem, không còn tệ như trước nữa, gần gũi hơn.” Hai người cùng nhau đi đến khu văn phòng, Anna nhìn Tây Trừng nói: “Hôm nay tâm trạng của em không được tốt à. Vừa rồi không nghe thấy em nói mấy câu, hôm qua ngủ không ngon sao?”
Tây Trừng ừ một tiếng: “Có một chút.”
Anna mỉm cười: “Mới về chưa quen khí hậu à? Đúng là thành phố ma thuật* nuôi dưỡng tốt, làn da này trông như ngâm trong sữa ấy. Không giống như khi cơn gió điên cuồng ở Bắc Kinh, chị thậm chí bôi ba lớp kem trên mặt vẫn thấy không đủ.”
[*] Thành phố ma thuật còn là một cách gọi khác của Thượng Hải
Tây Trừng cũng cười: “Nhưng có hệ thống sưởi mà.”
“Vậy là em vội về trước khi sưởi ấm phải không?” Anna hỏi cô: “Muốn uống cà phê không? Chị mang cho em một cốc nhé?”
Tây Trừng từ chối: “Sáng nay em uống hai cốc rồi.”
Trở lại nơi làm việc, Tây Trừng hít một hơi thật sâu và thả lỏng đầu óc một lúc.
Tưởng Tân Ngữ gửi tin nhắn WeChat mời cô ra sân thượng thư giãn ăn trưa, đã gọi đồ ăn rồi. Tây Trừng đáp “Được”, thoát khỏi hộp trò chuyện, quay lại danh sách WeChat, tùy ý trượt ngón tay xuống. Từ tối qua họ đã không liên lạc, ảnh đại diện của anh rớt xuống giữa.
Xem một lúc, Tây Trừng tắt màn hình, đi lên sân thượng tìm Tưởng Tân Ngữ.
Trong lúc ăn cơm trò chuyện, Tưởng Tân Ngữ tinh ý nhận ra Tây Trừng không vui.
“Nhìn em giống như kiểu ăn uống không biết mùi vị, chỗ này khó ăn như vậy sao?”
Tây Trừng lắc đầu: “Hương vị thật sự rất ngon.”
Cô chọc một miếng thịt bò, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói thế nào.
Vấn đề là gì? Yêu cầu là gì?
Cô lớn như thế này rồi nhưng chưa từng tâm sự vấn đề tình cảm của mình với bất kỳ ai, cô từng thích Lương Bạc Thanh, chỉ có Trâu Gia biết. Yêu đơn phương là chuyện riêng tư, không có nội dung phức tạp, cũng không có mâu thuẫn. Mối quan hệ với Châu Dịch cho đến khi chia tay vẫn rất bình yên, không có gì cô không thể giải quyết được.
Cuối cùng, Tây Trừng chỉ nói với Tưởng Tân Ngữ là cô ngủ không ngon.
Trên thực tế, cô cho rằng những vấn đề tình cảm cá nhân như vậy không đáng nói, bản thân cô không giải quyết được thì người khác làm sao có thể hiểu được?
Đặc biệt là giữa cô và Lương Duật Chi càng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tây Trừng nghĩ đến việc liên lạc với anh nhưng gõ được hai dòng rồi xóa đi. Cô nhớ rất rõ câu “Tình yêu của em sẽ mãi chỉ có 50 độ C”, đây chính là điểm cô cần đáp lại nhất, nhưng phải nói thế nào đây?
Phủ nhận? Đó là cảm giác thực sự của anh.
Hứa với anh sau này sẽ cố gắng hơn? Vậy phải cố gắng như thế nào? Nếu không thể làm được thì sao?
Có một cảm giác bất lực kỳ lạ trong sự bối rối: Tôi không biết phải làm gì.
Đến sau này, thậm chí còn cảm thấy việc anh nói “bình tĩnh lại” có thể đồng nghĩa với chia tay. Cô nhớ lại từng lời nói của anh, nhớ lại ánh mắt và nụ cười thản nhiên của anh lúc đó, có lẽ cô có thể hiểu được tâm trạng của anh, đó là sự bình tĩnh gần như không có hy vọng dành cho cô.
Ba tháng ở Thượng Hải, cô nghĩ mọi chuyện trong ba tháng đó đều ổn, có lẽ là ba tháng anh thất vọng nhất.
Trong mắt anh, cô hẳn là một người vô tâm và khiến người ta chán ghét.
50 độ C có lẽ chỉ là sự biểu đạt giả dối bên ngoài của anh.
Tất nhiên anh cũng có quyền từ bỏ.
Đêm đó ở Thiệu Hưng, Tây Trừng nói đã từng yêu một lần và không sợ thất bại lần nữa. Nhưng khi thực sự chấp nhận thất bại thì không hề dễ dàng.
Trong thời gian cuối tháng chín, họ không liên lạc với nhau. Cho đến kỳ nghỉ Quốc khánh, Tây Trừng mới phát hiện ra Lương Duật Chi dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô. Anh không cập nhật vòng bạn bè của mình và họ cũng không trao đổi tài khoản xã hội khác. Cô từng nghe Khương Dao nói rằng anh không dùng những cái đó, chỉ dùng duy nhất Instagram nhưng cũng ngừng cập nhật rồi.
Sau khi cô rời nhóm khoa học công nghệ, trên công việc cô không thể gặp lại anh.
Rất dễ dàng để những con người thời hiện đại kết nối mạng lại trở thành đường thẳng song song không giao nhau.
Tây Trừng chỉ nhận được tin tức của anh sau kỳ nghỉ.
Khương Dao mời cô đi xem triển lãm ảnh. Tây Trừng chọn thời điểm sau giờ tan làm để đến đó, từ cổng vào đi vào sâu trong hội trường cũng không có bao nhiêu người. Khi cô nhìn thấy Khương Dao, ngoài cô ra còn có một bóng dáng cao lớn khác. Những bóng lưng xinh đẹp, họ đứng ở lối ra phía Tây của phòng triển lãm.
Giọng nói của Khương Dao mơ hồ: “Chắc họ lại chia tay rồi… Anh ấy sắp ba mươi rồi, nghe mẹ và cô em nói chuyện, trong năm nay phải để anh ấy ổn định cuộc sống. Đó là người được dì em yêu quý … chỉ có chị Thù Gia làm việc nhanh chóng, lúc nào đó cho em gặp anh rể nhé.”
“Lần sau nhé, chị sẽ bảo anh ấy đãi em một bữa, cũng muốn mời em làm phù dâu.”
“Thật hả, được thôi, không có vấn đề!”
“Vậy sau này chị sẽ liên lạc với em, em có thể tự mình chọn quần áo.”
“Được ạ, chị nhanh đi đi, đừng trễ hẹn.” Khương Dao vẫy tay với cô ấy, đưa mắt nhìn theo.
Quay người lại, cô ấy nhìn thấy Tây Trừng: “Tây Tây!”
Cô ấy vội vàng đi tới nắm tay cô: “Xem xong chưa? Em cảm thấy thế nào?”
Tây Trừng gật đầu nói: “Chị muốn nghe sự thật không? Một trăm điểm.”
Khương Dao cười tươi như hoa: “Chị không tin em có kính lọc. Đi thôi, đãi em một bữa.”
Tây Trừng không chỉ ăn tối với Khương Dao mà còn đi bar.
Tinh thần Khương Dao rất phấn chấn, buổi triển lãm đầu tiên diễn ra thuận lợi, việc kinh doanh nhỏ vừa mới bắt đầu. Cô ấy là người dễ hài lòng, có lẽ quá vui mừng, uống rất nhiều rượu, Tây Trừng không thể ngăn cản được.
Sau khi say, cô ấy hưng phấn, quay sang Tây Trừng với khuôn mặt xinh đẹp, đỏ bừng: “Không biết đã lớn lên như thế nào, đột nhiên học xong đi ra nước ngoài, sau đó lại quay lại làm việc. Thời gian trôi nhanh quá, hồi nhỏ từng chơi với chị Thù Gia mà chị ấy sắp kết hôn, có lẽ anh trai chị cũng sắp kết hôn. Mà kỳ lạ dường như mỗi khi có người xung quanh bước vào một giai đoạn quan trọng mới của cuộc đời, chị đều cảm thấy hơi thất vọng.” Cô ấy dùng ngón tay ra hiệu: “Chỉ một chút này thôi. Chị luôn cảm thấy mình vẫn còn là một đứa trẻ, chị thích như thế này, chị chỉ muốn ở bên bố mẹ, nhưng mọi người đều di chuyển quá nhanh…”
Tây Trừng đỡ cái đầu lắc lư của Khương Dao, nhìn khuôn mặt đỏ bừng đáng yêu đó.
Thành thật mà nói, cô không có nhiều sự đồng cảm. Từ nhỏ cô đã luôn mong muốn mình nhanh chóng lớn lên, cô không thích làm trẻ con.
Tối hôm đó, Kiều Dật tới đón Khương Dao.
Đây là lần đầu tiên Tây Trừng nhìn thấy cậu chủ Kiều mắng người ghê như vậy. Tiếng la mắng khiến Khương Dao say rượu vừa tủi thân vừa buồn bực nên không thể lên xe. Anh ta làm ra vẻ mặt tươi cười để dỗ dành, ngon ngọt xin lỗi, cuối cùng cũng bế cô ấy lên xe, rồi gọi Tây Trừng đến nói sẽ tiễn cô.
“Em bắt taxi!” Tây Trừng vừa vẫy tay vừa mỉm cười bước đi.
Cô cảm thấy mình đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng lại không thấy ngạc nhiên chút nào, Khương Dao có năng lực khiến tất cả mọi người đều thích cô ấy. Nếu cô là đàn ông, cô cũng sẽ thích một cô gái như thế này, tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy tình yêu.
Về đến nhà đã gần mười hai giờ, Tây Trừng hơi đau đầu. Thật ra cô không uống nhiều, lại rất tỉnh táo, ngồi trong phòng một lát rồi đi tắm, ngâm mình trong nước nóng 20 phút, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Quấn mình trong chiếc khăn tắm, bước ra tìm quần áo để mặc, lấy đồ lót trong ngăn kéo dưới tủ ngoài cùng bên trái, ngước lên thì thấy một chiếc áo sơ mi đen treo ở tủ trên.
Anh không mang đi, tương tự cô cũng để lại cho anh một ít quần áo.
Tây Trừng nắm cổ tay áo anh, áp mặt lại gần ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng.
Rõ ràng là nó đã được giặt sạch.
Tây Trừng gặp lại Lương Duật Chi hai ngày sau đó, trong một tình huống mà cả hai đều không ngờ tới.
Cả buổi sáng ngày hôm đó vẫn như thường lệ. Một ngày làm việc bận rộn, Tây Trừng từ nhà kho trở về đã quá giờ ăn trưa, ăn một cái bánh mì sandwich, xác nhận phòng họp vẫn ổn thì gửi tin nhắn nhắc nhở cuộc họp.
Đó là một cuộc họp ngắn trao đổi giữa giai đoạn, kết thúc sau nửa giờ. Ngay sau khi trở lại vị trí làm việc, thực tập sinh mới Julia đã đến gặp cô để xác nhận một mục nhỏ trong sự kiện phát sóng trực tiếp.
Tây Trừng tìm ảnh tham khảo trên điện thoại rồi gửi cho cô ấy, Julia đang xem thì Tây Trừng kiểm tra WeChat. Trong danh sách có một nhóm nhỏ liên tục hiện lên những lời nhắc nhở mới, chính là nhóm nhỏ mà Anna đã kéo cô vào hai ngày trước.
Tây Trừng đang định thiết lập chế độ Không làm phiền và nhấp vào để xem các chủ đề đang được thảo luận trong nhóm.
Vài lời không đầu không cuối, một đống tin nhắn cũ được chuyển từ nhóm khác sang.
Tây Trừng không bấm vào, lúc cô định thoát ra thì có người gửi ảnh chụp hiện trường, thân xe hư hỏng nặng, phần đuôi vô cùng thê thảm, lộ ra biển số méo mó.
Một thông báo mới hiện lên: Xe dù sang trọng đến đâu cũng vô dụng.
Tây Trừng nhìn chằm chằm vào bức ảnh, thoát ra, trượt ngón tay lên và tìm kiếm vị trí xảy ra tai nạn.
Lúc này Julia gọi cô, nói gì đó, Tây Trừng nghe không rõ, tai hơi ù, ngẩng đầu lên ngắt lời: “Chờ một chút.”
Cô bấm vào danh bạ và gọi điện.
Không ai nghe máy.
Julia kinh ngạc nhìn cô: “Cici…” Không có phản hồi.
Tây Trừng bước nhanh qua lối đi và biến mất ở góc đường ngay lập tức.
Ba giờ rưỡi, cuộc họp của bộ phận R&D vừa kết thúc.
Lương Duật Chi đi cầu thang bên trong xuống tầng dưới và từ khu B trở lại văn phòng. Giám đốc Đinh đi cùng anh, Tiểu Triệu đi theo sau họ. Sau khi đi ngang qua quán cà phê đang mở, cánh cửa cảm biến ở cuối hành lang đột nhiên mở ra, một bóng người bước nhanh vào.
Nhiều ánh mắt đổ dồn vào, tim Lương Duật Chi đột nhiên ngừng đập.
Cách đó vài chục mét, bóng người thoáng dừng lại, sau đó bước nhanh đến trước mặt anh trong giây lát.
Lương Duật Chi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cô.
Cô trông không được khỏe lắm.
Theo bản năng, anh tiến lên một bước.
Từ khoảng cách gần như vậy, Tây Trừng thấy rõ anh đang đứng đó, từ đầu đến chân, không một vết xước. Cô mở miệng, cổ họng khô rát vì gió lùa vào: “Anh cố ý à?”
“… Cái gì?”
Ngay khi âm cuối vừa dứt, người trước mặt đột nhiên tiến đến, anh bị cô ôm vào lòng mà không hề báo trước.
Tiểu Triệu và Giám đốc Đinh vây xem đều bị sốc trước cảnh tượng này.
Tây Trừng ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, cảm nhận được nhiệt độ chính xác của anh, đầu óc bình tĩnh lại, mắt dần dần bớt nóng.
“Sao anh không trả lời điện thoại?” Giọng nói nghẹn ngào trước lồng ngực anh.
Lương Duật Chi sửng sốt, tim đập kịch liệt, không tự chủ giơ tay lên: “Xảy ra chuyện gì?”
Tây Trừng không trả lời, ngón tay tê dại của cô dần có cảm giác. Cô bình tĩnh, muộn màng nhận ra điều gì đó, cô thoát ra khỏi vòng tay anh, nhìn về phía sau anh.
Lương Duật Chi nhìn theo ánh mắt của cô, liếc nhìn một cái, Tiểu Triệu lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng kéo Giám đốc Đinh: “Mau đi thôi!”
Trong khu vực văn phòng, một hàng đầu cùng nhau rút lại.
Cả hành lang im lặng.
“Điện thoại di động của anh để trong văn phòng, vừa mới họp.” Lương Duật Chi nhìn cô: “Em sao thế?”
Tây Trừng gật đầu, biết mình đang nhạy cảm quá, thật ra có thể gọi điện thoại cho Đào Nhiễm hỏi thăm.
“Không sao đâu, em có chút hiểu lầm.” Cô lùi lại một bước với vẻ không tự nhiên hiếm thấy.
Lương Duật Chi cau mày, muốn hỏi rõ có chuyện gì: “Vào văn phòng ngồi một lát?”
“Em không vào đâu.” Tây Trừng biết không thích hợp: “Anh đi làm việc đi, em phải về làm đây.” Cô liếc nhìn anh, không dừng lại, quay người bước nhanh ra khỏi cửa cảm biến.
Lương Duật Chi đứng một lúc rồi quay lại văn phòng.
Một lúc sau, giám đốc Đinh nhàn nhã đi ra khỏi phòng làm việc, mỉm cười ngồi xuống ghế sofa, Tiểu Triệu hận anh ta thẳng thắn như vậy, còn không biết che giấu.
Quả nhiên, Lương Duật Chi liếc một cái: “Cười đủ chưa?”
Giám đốc Đinh mím môi, hắng giọng, bình tĩnh nói: “Đủ rồi.”
“Vừa rồi hai người đang nói cái gì?” Lương Duật Chi đưa mắt nhìn về phía Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu không ngờ anh nghe thấy, chỉ trốn vào phòng trà trò chuyện với lễ tân vài câu. Anh ta ngập ngừng rồi kể lại câu chuyện, cách đây một giờ có một vụ tai nạn sập cầu vượt, cách đây chỉ một con đường.
Chủ xe đã may mắn cứu sống, hàng ghế sau không có người ngồi nhưng nửa sau xe bị hư hỏng hoàn toàn.
Điều quan trọng nhất là bức ảnh chiếc xe gây tai nạn được lan truyền trong nhóm giống với chiếc xe của Lương Duật Chi, số cuối cùng trong biển số xe bị hư hỏng cũng giống luôn.
Cả khu B đều nói nếu không phải sếp Lương đang họp ở tầng trên thì họ cũng tưởng là anh.
Tiểu Triệu hiển nhiên đoán được Tây Trừng vì sao lại tới. Anh ta không đoán ra được tình huống nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng suy đoán bình luận, ai mà biết có một giám đốc Đinh sắp chết còn không khống chế được miệng mình: “Có thể nhìn ra được, bạn gái của cậu rất sợ cậu chết.”