Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)
Chương 285: Thành Nam, chúng ta sẽ chết sao?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Nghe Văn Ba báo cáo tôi cũng rất bất ngờ không kịp phòng, không phải nhập cư trái phép vào Ma Cao à?”
Anh ta đánh tay lái quẹo trái, lái về phía quốc lộ nối tiếp với sườn núi: “Một chuyển này muốn qua Lâm Tây, Đông Lâm, Hồng Kông, đổ bộ Ma Cao, theo lệ phải qua năm trạm kiểm soát lớn, mười sáu trạm kiểm soát nhỏ, trạm kiểm soát nhỏ không đáng ngại, anh Nam danh tiếng lớn, bọn họ đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Trạm kiểm soát lớn thì trực thuộc tỉnh ủy địa phương, vẫn cho chúng ta chút mặt mũi.”
“Có hai trạm thu phí bên Tây là đại bản doanh của Tam giác vàng, mạng lưới buôn lậu thuốc phiện châu Á, xưởng của anh Nam ở trong rừng cao su giữa giao giới biên cảnh của bọn họ, đào rỗng gốc cây làm hộp thiếc giấu thuốc phiện, dù là cảnh sát đặc nhiệm phòng chống ma túy lão làng cũng không phát hiện nổi. Vân Nam là vị trí quốc phòng trọng yếu, cũng là nguồn nguyên liệu thuốc phiện quan trọng. Vân Nam phá, đồng nghĩa với biên giới thất thủ, thuốc phiện tràn ra hậu quả rất nghiêm trọng. Không tra thì không được, nhưng điều tra lại bỏ qua chi tiết, thuận theo chiều gió, từ chỗ này có thể thấy được Quan Lập Thành vô sỉ. Chuyện ở Vân Nam lan quá nhanh, mượn gió bẻ măng, gốc cây rỗng giấu đầu hở đuôi, đây cũng là điều anh Nam muốn.”
Giấu thuốc phiện trong hốc cây đúng là sáng tạo thật. “Chó đặc vụ đâu?”
Văn Ba nói: “Cảnh khuyển truy tung ma túy và cảnh khuyển hình sự không giống nhau, loại trước sở trường truy tìm các loại thuốc phiện. Nó ngửi được cả bạch phiến, Morphine, thuốc phiện, nha phiến, hay ma túy đá. Còn cảnh khuyển hình sự thì sở trường đánh hơi mùi máu, hung khí gây án, quần áo dính máu đều bách phát bách trúng. Rừng cao su rất ít mùi, đa số là mùi nhựa cây, cả hai loại đều không linh.”
Trương Thành Nam có thể trở thành ông trùm của ba tỉnh miền Đông Bắc cũng là danh xứng với thực cả, đầu óc người này quá nhanh nhẹn, lại sành đời, hiểu rõ điều tra, rành rẽ bố trí sắp đặt.
Quan Lập Thành chỉ mất tám tháng xây dựng cơ sở tạm thời ở tỉnh ủy, trong lúc đó hai người Quan Thẩm còn bị lôi ra ngoài sáng, có thể nói là tình thế cấp bách. Quan Lập Thành lật đổ hoàng đế địa phương Thẩm Quốc Minh, lại hao phí nhiều năm lưu luyến không dứt mà bao vây tiễu trừ Trương Thành Nam. Thế lực của Trương Thành Nam đều tập trung ở hắc đạo, kém xa so với Thẩm Quốc Minh nghiệp lớn nhà mạnh gia tộc đỉnh trời, nhưng Trương Thành
Nam lại có thể sừng sững không ngã, trở thành kình địch được Quan Lập Thành lưu đến cuối cùng chứng minh đạo hạnh của anh ta quá thâm sâu, khó mà tính toán rõ ràng được.
“Khoang tàu TTN có thể giải họa bên trong sao?”
Văn Ba dừng xe ở đầu phố chữ thập, ngựa xe như nước, nghệ hồng vờn quanh, cao ốc chọc trời sáng lóa át cả ánh sao. “Quan Lập Thành trộm gà không thành nhưng lại trải sẵn đường lui, cũng không đánh trống khua chiêng công bố rầm rộ. Tuy tin tức anh Nam lấy được về anh ta là giả, Quan Lập Thành vẫn đề phòng nghiêm ngặt. Mỗi bước đi của anh ta đều kín đáo vững chắc, chỉ có ghi chú mua bán là anh ta không cậy mạnh thôi. Huống chi chuyện hay họ còn ở đằng sau.
Hai mắt tôi sáng ngời lên, bắt giữ được một tia hi vọng: “Trương Thành Nam lường trước rồi sao?”
Văn Ba lắc đầu: “Nếu có thì đã tốt, không cần phải ngủ đông, chủ động tấn công mới có thể chiếm trước một thành.”
Cuộc đàm phán của tôi và Quan Lập Thành mỗi bên đều chôn bom hạng nặng. Anh ta cố kỵ uy nghi, danh dự, quân hàm và tính mạng, cái gì cũng muốn, cái gì cũng không chịu bỏ, mà Trương Thành Nam vẻn vẹn chỉ là hàng tồn mà thôi.
Bắn súng chỉ thiên, có người cho rằng bần cùng hay phú quý, người phàm hay người quyền quý nổi tiếng, kết quả là vui hay buồn đều không quan trọng.
Tôi quá tự cao, Quan Lập Thành lo trước cẩn thận sau, lợi thế của tôi chỉ có Thẩm Quốc Minh, lại đưa ra quá sớm. Sự nôn nóng của tôi cũng là cửa đột phá của Quan Lập Thành.
Ngược lại mà nói, Trương Thành Nam lại nghĩ rất thông thấu, người này chỉ tiếc mạng. Quan Lập Thành muốn quá nhiều, một trong số đó chính là ɖu͙ƈ vọng muốn sống. Người càng quý trọng cái gì thì thứ đó càng thành nhược điểm, cũng càng khiến người ta chú ý tới. Tư duy của Quan Lập Thành và biểu tượng giả tạo Trương Thành Nam duy trì nhiều năm không mưu mà hợp, tham quyền, đoạt thế.
Mạng thì sao? Mất mạng thì lấy gì mà hưởng thụ, dần dần chính chủ cũng mơ màng, thậm chí sẵn sàng thử mọi thứ khi tuyệt vọng, có thể lấy cái gì hay cái đó đi, ngược lại thành trăm ngàn chỗ hở. Mà nhược điểm của Trương Thành Nam chỉ một chiêu là trúng.
Một khi bọn họ kiềm giữ nhược điểm lẫn nhau, Trương Thành Nam hoàn toàn bị vây vào thế yếu.
Sóng biển Đông lớp sau xô lớp trước, tựa như thủy triều lúc hoàng hôn, xô bãi cát tan tác. Tôi chợt cảm thấy thật may mắn, khi Thẩm Quốc Minh còn đang tại vị đã lừa tới một kim bài miễn tử, ít nhiều gì cũng có thể kéo dài thời gian. Bằng không có lẽ phải mặc cho Quan Lập Thành chà đạp giày vò, muốn làm gì thì làm rồi.
Tôi quay cửa kính xe xuống: “Con của Tưởng Lan đâu?”
“Ngày đầu tiên vào nhà giam đã bị đàn em của Thẩm Hạo Hiên đánh sảy rồi, tay đấm chân đá, cục nhọt cũng không còn. Cái thai này của cô Tưởng có hay không đều không quan trọng. Không sinh Quan Lập Thành sẽ không bận tâm, nếu muốn sinh, anh ta có thể thuận thể lấy đó kiềm chế Thẩm Hạo Hiên, thúc đẩy dư luận, đóng đinh danh xấu của Thẩm Quốc Minh trong quan tài nhục nhã, cũng làm cho nhà họ Thẩm gà chó không yên. Tưởng Lan mà đã làm loạn thì đảm bảo long trời lở đất, cô ta muốn danh phận, muốn tài sản, Thẩm Hạo Hiện lưu cô ta lại cũng là tự hủy tương lai, cho nên anh ta mặc kệ.”
Tôi nhìn đèn đường lộng lẫy lóa mắt ngoài cửa sổ: “Cô ta cũng thật đáng thương, làm một cái mộ chôn quần áo và di vật tốt một chút, an nghỉ tại mộ viên Thần Táng đi, chọn chỗ phong thủy.” Tôi lặng đi một lát: “Tề Kỳ ra tù rồi chứ?”
Văn Ba liếc mắt nhìn gương chiếu hậu: “Sợ là Quan Lập Thành sẽ không cho cô ta cơ hội thấy ánh mặt trời nữa đâu!”
Tôi cười nhạo: “Qua cầu rút ván, đúng là bài quen thuộc của đám người cầm quyền. Tề Kỳ do tôi một tay bồi dưỡng lên, nửa đường lại phản chiến theo anh ta, thứ đàn bà không an phận, ăn trong chén ngó trong nồi như thế Qua Lập Thành ghét nhất. Bản chất của anh ta và Tưởng Lan rất giống nhau, dùng rơm rạ đốt cháy con thuyền dị kỷ, nhất định có thể dầu hết đèn tắt.”
Tôi về tới biệt thự đã là mười giờ đêm, Quan Lập Thành phá lệ bỏ lại toàn bộ việc công, ngồi trước quầy rượu mở một chai vang đỏ thư giãn.
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của anh ta hồi lâu, phát hiện giữa chúng tôi không có lời nào để nói. Người này thần bí, lá mặt lá trái làm tôi căng như dây đàn, bản tính bày kế người khác đã dung vào máu anh ta rồi, lặng yên bày bẫy rập, rình con mồi, đồng thời dùng tâm thái bình tĩnh đến khó tin mà tính toán bước tiếp theo.
Vợ chồng có hiềm khích chính là cấm kị trong hôn nhân. Người này dùng mồi lừa gạt tôi, tôi sao có thể cùng anh ta hòa thuận ở chung, tôn kính nhau như khách, lại chân thành phụ tá chứ. Tôi nhanh chân vào cửa, lại chợt nghe anh ta âm trầm nói: “Em kết liễu Tưởng Lan à.”
Tôi khựng bước, cảm thấy chán ghét đối phương theo dõi sít sao như vậy.
Anh ta lắc lư ly rượu đỏ tươi: “Cấp dưới báo với tôi, bà Quan dùng hình phạt riêng tại nơi anh giam giữ cô ta.”
Tôi mỉm cười: “Anh Quan tai thính mắt tinh, tôi tìm cô ta đòi nợ thôi, cô ta nợ tôi một mạng đấy. Anh đang trách tôi à?”
Quan Lập Thành chậm rãi nhấp một ngụm rượu: “Một quân cờ mà thôi, bỏ cũng không có gì, em vui là tốt rồi.”
Tôi ngẩn ra, hất tóc nói: “Đàn ông thật độc ác, phụ nữ bọn tôi nông cạn, cũng chỉ dám lén lút sau lưng mà thôi, không đáng để ý…”
Có vẻ vị rượu rất tuyệt, anh ta nhấp thêm một ngụm: “Người khác than thở thì anh không phản bác. Bà Quan thì đừng.”
Tôi không nói thêm gì, vòng qua cửa, lại giả như thờ ơ hỏi: “Sắp tới kỳ miễn nhiệm tỉnh ủy và tự phê bình bên trung ương giao xuống rồi à?”
Quan Lập Thành vui vẻ chưa từng thấy, tựa như mọi thứ đều nằm trọn trong lòng bàn tay, thản nhiên nói: “Ừ.”
Tôi cởi giầy đặt vào tủ trong huyền quan: “Thẩm Hạo Hiên được lợi không nhỏ, bố anh ta đổ rồi, bên trung ương lại khâm phục sự đại nghĩa khẳng khái của anh ta, cử báo bố ruột của mình, không chỉ không thông đồng làm bậy, cũng không bao che dung túng cho nên vẫn giữ anh ta lại làm sở trưởng. Việc này dẫn tới những người cạnh tranh nhiều năm vì vị trí bí thư dự bị từ nhỏ như chủ nhiệm đến lớn như phó sở trưởng đều bị anh ta rút răng nanh, dù có bối cảnh hay kinh nghiệm cỡ nào cũng vô dụng.
Kẻ ngốc cũng nhìn ra, vị trí bí thư chỉ có thể rơi vào tay Thẩm Hạo Hiên. Ngài Quan lại làm ngư ông đắc lợi, ván cờ quan trường đánh với hắc bạch hai giới này anh đánh vô cùng xinh đẹp, Thẩm Hạo Hiên chỉ là vớt vát mà thôi, anh ta nên cảm ơn anh.”
Quan Lập Thành không nhanh không chậm rót hai phần ba ly rượu: “Trương Thành Nam có hi vọng Đông Sơn tái khởi, cũng không thiệt thòi.”
Tôi dùng giọng nói ẩn ý trả lời: “Anh Quan đừng động tâm tư xấu thì hơn, Trương Thành Nam thật sự sắp quật khởi, anh ta không nín nhịn được anh theo đuổi không bỏ đâu.”
Quan Lập Thành cơ trí nhường nào, bàn tay cầm ly hơi siết chặt, lần đầu đưa mắt nhìn tôi từ khi tôi vào cửa tới giờ: “Ai nói gì cho em?”
Tôi dựa lên vách tường: “Anh Quan thì sao? Không có gì để nói với em à?”
Anh ta day trán, bình tĩnh không loạn đáp lời: “Mợ Quan thân mến, điều cấm kị nhất trong hôn nhân là hai vợ chồng không tin tưởng nhau, như thế là tổn thương tình cảm nhất, có thể khiến người ngoài thừa cơ mà vào…”
Tôi thướt tha, quyến rũ tới gần anh ta, bàn tay ngọc đặt lên miệng ly, che kín lại, có vẻ nghịch ngợm ngây thơ, nhưng sâu bên trong lại lộ ra mê hoặc phóng đãng.
Quan Lập Thành ɭϊếʍ môi, ngước nhìn tôi: “Làm gì thế?”
“Ngài Quan trước mặt nói chuyện yêu đương chuyện nhà với em, sau lưng lại thích chơi lén nha!”
Anh ta cau mày không nói.
Tôi túm cổ áo anh ta kéo về phía mình: “Thuốc phiện trong khoang tàu buôn lậu kia là chứng cứ xác thực chứng minh Trương Thành Nam buôn lậu hai tấn rưỡi thuốc phiện, anh ta không phủi đi được. Anh Quan đối xử với đồng minh trong ngoài không đồng nhất, hai mặt ba đao, danh dự của anh rẻ mạt như thế còn nhắc tình nghĩa vợ chồng với tôi sao?”
Tôi buông tay ra, ý cười không đạt đáy mắt: “Nếu anh Quan muốn khôi phục hình tượng quý ông cao thượng trong trí nhớ của tôi, bỏ qua chuyện khoang thuyền thì tình cảm vợ chồng chúng ta cũng không đến mức không sót một mảnh.”
Quan Lập Thành không để ý ừ một tiếng, sửa sang lại nếp uốn trêи cổ áo bị tôi siết ra: “Thẩm Hạo Hiên dùng lợi thế trao đổi khoang thuyền phiến, tạm thời không do anh xử lý”
Một câu này làm tôi như bị sét đánh, tôi chỉ cách Quan Lập Thành một cái bàn, sững sờ tại chỗ: “Từ bao giờ?” “Nửa tháng trước.”
Là lúc Thẩm Quốc Minh còn sống, đang bị hai mặt điều tra.
Tôi lảo đảo xụi lơ, cảm giác có một khối đá đập mạnh vào đáy lòng, tràn ra mùi tanh ngọt. Tôi giãy dụa, cố nén nuốt ngược xuống mới không phun đầy ra sàn.
Thẩm Hạo Hiên và Quan Lập Thành chưa từng trở mặt.
Bọn họ bắt tay với nhau, đầu tiên lôi Thẩm Quốc Minh xuống đài, thứ hai là tôi. Vì kế hoạch vĩ đại lật đổ Trương Thành Nam, những thứ khác đều bé nhỏ không đáng kể, bọn họ không làm bạn, cũng không là địch.
Việc đã đến nước này thủ đoạn gì cũng khó bù lại bước nhạc đệm vượt qua dự tính này, tôi chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh: “Anh ta đòi lấy sao?”
Quan Lập Thành đẩy ngón tay không còn chút sức nào của tôi ra: “Một khi anh không muốn thì anh ta có thể ép anh sao?”
“Anh Quan trao đổi thứ gì với anh ta?”
Quan Lập Thành cũng không giấu “Để anh xử lý Thẩm Quốc Minh.”
Lặng ngắt như tờ, một lúc sau tôi mới gục đầu bật cười, “Lang tâm cẩu phế, mất hết lương tâm.”
Quan Lập Thành dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu gối chính mình: “Anh đã nhắc nhở bà Quan rồi, anh nhượng bộ đều là vì nể tình đồng nghiệp mà thôi, anh có lý do gì ngăn trở chứ.”
“Anh không cần ngăn trở.” Tôi không buông tha chút hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại. “Anh can thiệp bao nhiêu? Sở công an tỉnh, viện kiểm sát thính, viện tư pháp, pháp viện trung cấp đều nghe theo anh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, ước gì nịnh bợ được anh, Thẩm Hạo Hiên là sở trưởng, có thể cao hơn quan hàm của anh à?”
Quan Lập Thành cười mang châm chọc: “Anh lại không thân cũng chẳng quen Trương Thành Nam, sao anh phải vì kẻ xấu mà xen tay? Nhưng thật ra sinh tử an nguy của em lại liên quan tới hơi thở của anh, một khi em rơi vào nguy hiểm, anh chắc chắn sẽ ra tay”
Tôi rơi vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta, rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra.
Trương Thành Nam không tin Hạo Hiên, tuyệt đối không thể nào hợp tác. Mà Quan Lập Thành được hưởng tôi, việc phong nguyệt đều nho nhã không cường bách, quan trường từng bước ổn định cầu thắng không trượt chỗ nào.
Trong mắt người ngoài mà nói, Quan Lập Thành đúng là lựa chọn tuyệt vời để làm chồng, làm rể.
Trương Thành Nam liên minh với Quan Lập Thành, lại cùng Hạo Hiện bắt tay giảng hòa, đóng cửa Ma Cao, Hạo Hiện chính là ngư ông sau màn, mặt ngoài còn thể hiện ra vẻ nghèo túng vì thương nghị với Quan Lập Thành thất bại, tung cành ô-liu ở bến tàu Hong Kong, thực tế thì đóng cửa kết minh đều là ra vẻ, liên minh Thẩm – Quan mới là thật.
Ma Cao thu võng, Quan Lập Thành tạm thời khiêm tốn làm việc, Hạo Hiến tang cha, ngoài sáng mạnh mẽ làm lại, không quan tâm ân oán, nguyện trung thành trung ương,
Trận chiến ngầm này mỗi phương một nhiệm vụ, ai làm việc nấy, mục đích chung lại đều là lật đổ Trương Thành Nam.
Tôi đã sớm nghi ngờ, sao ba người lại đúng dịp gặp nhau ở Ma Cao. Nói như vậy e là việc Thẩm Quốc Minh dồn dập ép buộc tôi khuất phục cũng có phần do mật thám của Hạo Hiên bố trí châm ngòi thổi gió, Trương Thành Nam cùng đường, tự nhiên thuận theo kế hoạch tỉ mỉ của Quan – Thẩm, lên chiếc thuyền giặc kia.
Thời khắc này, tôi và Quan Lập Thành đã hoàn toàn vỡ nát, muốn gương vỡ lại lành cũng khó.
Từ ngày Trương Thành Nam chiến thắng từ Ma Cao trở về, hôn nhân của chúng tôi cũng chỉ còn cái danh mà thôi, ngày càng giống một ở kịch bất đắc dĩ mà hoàn thành nhiệm vụ của mình, sau đó phân phòng mà ngủ. Quan Lập Thành nghỉ ở cách vách, tôi một mình trong phòng ngủ, ngẫu nhiên xâm lấn địa bàn của nhau cũng rất đúng mực, quy củ.
Sau nửa đêm, tôi đang mơ màng ngủ thì như nghe được một tiếng hắt xì trong bóng đêm. Quan Lập Thành mặc chiếc áo ngủ nhung màu cà phê, nhẹ nhàng tiến vào vặn đèn bàn. Lúc anh ta đứng ở chân giường tôi cũng đã tỉnh rồi, nín thở nhắm mắt yên tĩnh chờ. Anh ta đứng ở cạnh giường nhìn tôi nửa ngày, sau đó cầm cánh tay vươn ra ngoài của tôi nhét vào trong chăn.
Giường lõm xuống, anh ta ôm tôi, dựa nghiêng trêи thành giường khắc hoa…
Anh ta cúi người hôn lên tóc tôi, hôn chăm chú si mê, giống như một đứa trẻ lần đầu được ăn kẹo vậy, nhiệt tình vô cùng.
Bàn tay chai sần của anh ta chạm nhẹ lên má tôi, lần tới cằm tôi, khàn giọng gọi tên tôi. Tôi không nhìn thấy mặt anh ta, anh ta kéo xuống mặt nạ của mình, lột bỏ tấm mặt nạ giả dối, bẩn thỉu, tàn sát kia, lộ ra bên dưới chỉ còn bất lực và cô độc.
Đó là một Quan Lập Thành hoàn toàn trái ngược.
Cực đoan bằng và lửa, cực hạn nóng và lạnh.
Ánh trăng sáng rọi hắt bóng lên mặt anh ta: “Đời này của anh đáng giá, cũng không đáng giá. Anh có địa vị, vinh quang, quân quyền, cũng có rất nhiều thứ cầu mà không được. Anh lừa Đảng, lừa tổ chức, lừa mười ngàn quân nhân dưới trướng.
Có lẽ anh có tội, nhưng anh chịu đủ ngày tháng sống khom lưng khúm núm rồi, vất vả lắm mới giãy dụa lên, xuyên qua mưa bom bão đạn, xóa sạch những thứ bẩn thỉu, lầy lội trong quá khứ, anh cũng không nguyện nhớ lại. Anh không từ thủ đoạn, không tiếc trả giá, chỉ muốn giữ gìn anh của hôm nay. Nếu anh không chiến, rất nhiều người nguyện ý chiến, khi đó anh chỉ có thể bị đào thải, bị nướng thành một cái xác khét lẹt”
Anh ta vuốt ve mái tóc đen dài của tôi: “Anh chiếm được cả rồi. Bảo Ái, anh có mọi thứ rồi.”
Anh ta cười sung sướиɠ: “Nừa đời trước anh làm sai, nhưng sau này tuyệt sẽ không phụ em. Em ở lại bên anh được không?”
Anh ta đứt quãng tự mình nói xong, cứ việc tôi không đáp lại một câu.
Tôi không biết anh ta đợi bao lâu, lâu đến mức tôi nằm trong lòng anh ta toát mồ hôi ròng ròng mới chịu buông ra, đứng lên tắt đèn, khôi phục nguyên dạng cho căn phòng rồi mới rời khỏi..
Tôi nghe tiếng đóng cửa, mở hai mắt ra, nước mắt yên lặng rơi, xẹt ngang nốt chu sa đỏ bừng bên khỏe mắt, tôi thức tới tận khi mặt trời lên ở phía đông, không chút buồn ngủ.
Quan Lập Thành làm người đứng đầu quân khu tỉnh, không thể không tham dự buổi lễ duyệt binh diễn tập trước ngày Quốc Khánh, vốn dĩ quan quân cấp cao đều có thể mang người nhà theo, tôi lại lấy cớ không khỏe, Quan Lập Thành cũng thay tôi qua loa trước mặt mấy người cấp dưới dán lên lấy lòng.
Chỉ là nghi thức duyệt binh chính thức không thể bỏ qua, nhưng tôi và Quan Lập Thành bằng mặt không bằng lòng, nói nhiều dễ lộ, những cái gì râu ria trốn được thì trốn. Dù sao chúng tôi hoạn nạn có nhau mọi người đều thấy,
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!