Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em
Chương 34: Người Bệnh Cần Được Nuông Chiều
Cả lớp chìm trong không khí chưa từng có. Thầy giáo chủ nhiệm có phần không hài lòng, trên gương mặt mang nhiều tức giận, giọng nói như thét ra lửa: “Có ai biết Liễu Như tại sao nghỉ không? Đã hai ngày trôi qua rồi.”
Bên dưới ồn ào bàn tán qua lại. Lớp trưởng đứng lên nói: “Thưa thầy, thầy không thể liên lạc với gia đình sao?” Trưởng lớp cố gắng bình tĩnh nói hết câu.
Thầy chủ nhiệm lắc đầu: “Nếu thầy liên lạc được đã không cần phải tức giận như thế này. Thật sự trong lớp không có ai biết tin tức gì về Liễu Như sao?”
Câu hỏi nhận được sự trả lời là những cái lắc đầu. Thầy thở dài, nói tiếp: “Được rồi, nếu ngày mai em ấy vẫn không đi học, thầy sẽ báo lên ban giám hiệu. Các em nên nhớ, sau này nếu vì bận chuyện gì không thể đi học, hoặc là bị bệnh, nhớ gọi điện thoại xin phép.”
“Dạ!~~~~~” Học sinh đồng thanh.
Đợi sau khi thầy chủ nhiệm khó tính rời khỏi, Đình Nam mới nhốn nháo lên: “Liễu Như hai ngày qua không đi học, lại không có tin tức gì, có chuyện gì xảy ra với cậu ấy sao? Không được, không thể được.” Đình Nam là người đứng ngồi không yên nhất trong lớp.
Đức Hải mặc dù cũng có lo lắng, nhưng lại vô cùng bình tĩnh: “Cậu làm gì mà cứ rối cả lên.”
“Cậu bảo tớ làm sao mà bình tĩnh được. Cậu nghĩ thử xem, nếu như thật sự có chuyện gì đó với Liễu Như, đời này của tớ còn có ý nghĩa gì nữa.” Đình Nam càng lúc càng không thể kìm chế được. Hắn quay xuống nhìn Minh Phong đang suy tư ở bàn dưới: “Minh Phong, sao cậu không phản ứng gì hết vậy. Liễu Như thường đi theo cậu như vậy, cậu chắc hẳn biết được chuyện gì đấy chứ?”
Lúc này Minh Phong mới ngẩng đầu lên nhìn Đình Nam với ánh mắt ý vị thâm trường: “Không biết. Nhưng mà, cũng đừng nên làm rối chuyện này lên như thế, không giúp ích được gì.” Nói xong, Minh Phong dọn dẹp tập sách vào trong balô, quải balô lên trên vai phải, tay trái bỏ vào trong túi quần, thẳng tắp đi ra khỏi lớp trong sự khó hiểu của nhiều người.
Đình Nam nói với theo: “Cậu định làm gì thế?”
Minh Phong nhún nhún vai, không quay người lại mà tiếp tục đi: “Cậu không cần phải biết.”
Đức Hải đứng ở một chỗ nhìn bóng lưng Minh Phong càng lúc càng xa: “Minh Phong, trông cậy vào cậu.” Chỉ có mình Đức Hải là nhanh trí, sớm đã hiểu ra chuyện Minh Phong làm, hơn nữa còn gửi một lời động viên.
Nắng sớm chiếu xuống cả một nửa thế giới, soi rọi xuống sân trường, đâm thủng qua từng tán lá, rọi đến trên đôi vai của Minh Phong. Minh Phong đi đến lớp của Tuyết My và Lâm Việt, tìm gặp hai người họ.
Minh Phong từ tốn nói: “Kể cho tôi nghe đi.”
Lần đầu tiên Minh Phong đến tận lớp tìm bọn họ, hai người còn chưa hiểu ra chuyện gì thì câu nói không đầu không đuôi của Minh Phong càng làm cho bọn họ khó hiểu. Tuyết My lên tiếng trước: “Chuyện gì mới được chứ?”
Lâm Việt thêm vào: “Chúng tôi sẽ nói cho cậu biết những gì chúng tôi biết.”
Minh Phong chau mày: “Ồn ào chết.~~ Nói cho tôi chuyện của Liễu Như. Hai ngày nay hai người có biết tin tức gì về Liễu Như không?” Giọng nói nhàn nhạt nhưng lại hữu lực.
Tuyết My và Lâm Việt trao đổi ánh mắt, sau đó hai người đồng thời lắc đầu: “Dạo gần đây chúng tôi không có gặp Liễu Như.” Lâm Việt có vẻ ngây ngô: “Có chuyện gì với thủ lĩnh của chúng tôi sao?”
Minh Phong đưa ánh mất sắc bén nhìn bọn họ: “Hai người có nói dối cũng nên sử dụng nhiều kĩ thuật hơn nữa. Trước khi tôi không thể kiềm chế, hãy nói sự thật đi. Chẳng lẽ tôi là người không đáng tin tưởng như vậy sao?”
Lâm Việt thầm oán trách bản thân kĩ thuật nói dối quá tệ, đã sớm bị đối phương phát hiện. Còn Tuyết My, sau khi nghe câu nói này, trong lòng có chút rung rinh, không phải vì sợ Minh Phong, mà là vì sự chân thành ẩn trong lời nói đó.
____________
Minh Phong đi đến phòng y tế của trường, ở đó một chút liền rời khỏi. (Vài ngày sau, nhân viên y tế của trường phát hiện mất một số vỉ thuốc mà không hiểu rõ ai là kẻ trộm. Vụ việc khiến nhiều học sinh trong trường bị nghi ngờ, nhưng không ai trong số đó bị gán tội ăn trộm.)
Cốc…cốc…cốc…
Liễu Như đang nằm co ro, trùm mình trong chiếc khăn màu hồng nhạt. Âm thanh gõ cửa khiến cô mê man tỉnh dậy: “Là ai vậy?” Giọng nói có chút yếu ớt, không ra hơi.
Bên ngoài không có tiếng ai đáp lại, trong khi tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, càng lúc càng trở nên to hơn. Liễu Như không chịu nổi, thò đầu ra khỏi chăn, cố gắng hằng giọng to lên: “Cửa không khóa.”
Sau đó lại rụt đầu vào trong chăn. Cảnh này khiến người khác không khỏi liên tưởng rằng cô là một con rùa có cái mai màu hường sống dưới hồ.
Ngay sau đó, âm thanh gõ cửa ồn ào không còn nữa, thay vào đó là âm thanh mở cửa nhẹ nhàng, sau đó là âm thanh đóng cửa, cuối cùng là tiếng bước chân. Một người nam sinh đứng khoanh tay trước ngực, nhẹ nghiêng đầu sang một bên: “Cô thật đúng là hay đó!”
Liễu Như cảm thấy giọng nói êm tai nhưng lạnh lùng này có chút quen tai, không phải, là rất rất quen. Cô thò đầu ra khỏi chăn, con ngươi nhanh chóng khuếch trương cực đại. Hình ảnh Minh Phong xuất hiện trong mắt cô, vừa mơ hồ vừa rõ ràng như thế. Cô mỉm cười một chút, đôi mắt có phần mở không lên: “Xem ra mình thực sự bị bệnh nên nảy sinh ảo giác rồi.” Sau đó chui đầu vào trong chăn.
Minh Phong đi lại gần, gõ lên đầu Liễu Như một cái. Vì có tấm chăn trùm lên nên Liễu Như sẽ không cảm thấy đau. Cô lần nữa thò đầu ra khỏi chăn. Cô giương đôi mắt lên, lần này hình ảnh rõ ràng và gần tầm mắt như thế. Cô với tay ra, không ngờ lại chạm trúng Minh Phong: “Chỉ là mơ, chỉ là mơ…”
Minh Phong lên tiếng: “Mơ sao? Thật buồn cười.”
“Còn biết nói chuyện nữa sao? Hihi. Đáng yêu thật.” Liễu Như ngoắc ngoắc Minh Phong lại. Minh Phong đưa mặt gần lại, Liễu Như chuyển vị trí bàn tay lên trên gò má của Minh Phong: “Đã lâu không gặp, cậu vẫn đẹp trai như vậy.”
“Cô thật là… Cô muốn chết vì cảm mạo sao? Nghe buồn cười thật đó.” Hai đêm trước, Minh Phong không còn thấy Liễu Như đứng ở ban công để nhìn sang bên cậu nữa. Cậu linh cảm có chuyện gì đó không ổn, thì ra là bị cảm vì mắc mưa lần trước. Cái người này, bị bệnh mà cũng giấu!
“Mới mắc mưa có một chút mà cũng bị bệnh. Tôi cũng bi mắc mưa mà có bị bệnh đâu! Đúng là đồ con gái yếu đuối!” Nội dung là trách móc, nhưng ngữ điệu lại là đang quan tâm. Minh Phong không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng nhìn Liễu Như ngủ. Xem ra hai ngày qua ăn không được nhiều, cho nên sắc mặt xanh xao như thế.
Một lúc sau, Liễu Như ngửi được mùi thơm. Cô mở mắt ra, Minh Phong vẫn còn ở đó. Trong đầu cô nhớ lại chuyện khi nãy. Thì ra đây không phải là mơ. Cô dùng chút sức lực cuối cùng để gượng người dậy.
Minh Phong để bát cháo xuống bàn ở đầu giường, nhắc cái ghế lại ngồi ở mép giường: “Đã tỉnh?”
Liễu Như gật đầu: “Sao cậu lại xuất hiện ở đây?” Giọng nói có phần yếu ớt.
Minh Phong bưng bát cháo lên, thổi thổi: “Chuyện đó nói sau, bây giờ ăn cháu trước đã.”
“Là do cậu nấu sao?”
“Cô nghĩ tôi sẽ vì cô mà nấu sao? Là tôi đi mua về. Mai mốt cô phải trả tiền lại cho tôi đấy.” Minh Phong chỉ nói chơi vậy thôi.
Liễu Như muốn đấm vào ngực Minh Phong, nhưng bản thân lại không còn sức lực: “Cậu đó, thật là ích kỉ nha. Nhưng cũng không sao, mấy mươi nghìn mà có thể đổi được tình cảm của cậu, như thế tớ đã rất lời rồi.”
Minh Phong đưa bát cháo ở trước mặt Liễu Như: “Mau ăn đi!~ Hai ngày nay cô chắc ăn rất ít, như thế làm sao mà khỏi bệnh được. Cô xem cô kìa, gầy gò đi trông thấy.” Minh Phong chau mày lại.
“Được rồi, được rồi. Tớ biết rồi, ông cụ non.”
“Ông cụ non?”
“Đúng vậy.”
“Cô không phải bị cảm, mà là bị thần kinh sao?”
Liễu Như nhìn vào bát cháo, sắc mặt có chút khó coi. Cô nhanh chóng che mũi lại, đẩy bàn tay của Minh Phong đang cầm bát cháo đi ra xa: “Cháo hành sao? Tớ không thích ăn thức ăn có hành trong đó đâu.”
“Cô không ăn thì làm sao có sức mà hết bệnh đây? Giờ phút này còn kén ăn sao? Mau ăn hết cho tôi. Đây là mệnh lệnh!~”
Liễu Như lùi người ra đằng sau: “Tớ không muốn ăn đâu.” Mặc dù được Minh Phong quan tâm là một chuyện may mắn, nhưng mà lần này, cô quả thực không thể tiếp nhận ý tốt này rồi.
“Sao lại không muốn, mau ăn hết đi.” Minh Phong càng đưa bát cháo lại gần, Liễu Như càng tránh xa: “Tớ đã nói là không muốn ăn rồi mà. Tớ không thích ăn hành.” Liễu Như kiên quyết không ăn là không ăn.
“Cô là con nít sao? Thích nhõng nhẽo như thế?” Minh Phong cũng kiên trì.
“Tớ không phải con nít.”
“Vậy thì mau ăn hết bát cháo này đi, để chứng minh cô không phải là con nít. Nếu không, sau này khi gặp cô, tôi sẽ gọi cô bằng em bé lì lợm nhất quả đất.” Minh Phong muốn dùng phương pháp khích tướng để dụ dỗ Liễu Như ăn cháo, nhưng xem ra không có tác dụng gì với Liễu Như.
“Tớ không muốn ăn, không muốn ăn.” Âm lượng càng lúc càng lớn dần. Cô lại giống như một đứa trẻ nằm vạ, hai chân giẫy giụa.
Minh Phong dịu giọng: “Ăn cháo hành rất tốt, sẽ giúp cô mau ra mồ hôi, có như thế mới hết bệnh được. Cháo hành có gì đáng sợ sao? Nhìn tôi này.” Minh Phong cho vào miệng một thìa cháo. Cậu làm ra vẻ cháo hành ăn rất ngon: “Cô thấy đấy, có gì đáng sợ đâu. Mau ăn hết đi. Tôi sẽ mua kẹo cho cô ăn.”
“Tớ cũng có thể tự mua.”
“Vậy cũng được, không ăn thì không ăn, muốn tốt cho cô mà cô không nhận, tùy thôi. Sau này đừng lấy kẹo trong balô của tôi ăn nữa nhé.” Minh Phong dùng chiêu còn lại để dụ dỗ Liễu Như.
Liễu Như dần dần thay đổi ý định: “Cậu nói thì phải làm đó. Tớ sẽ ăn. Nhưng mà, tớ có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?”
“Cậu có thể đúc cho tớ ăn được không?”
Minh Phong ban đầu không đồng ý, nhưng suy đi tính lại vẫn không nên chấp nhất, so đo với người bệnh. Người bệnh cần được nuông chiều.
_____Buổi sáng vui vẻ._____
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!