Chi Nhất Vô Nhị - Chương 13: Chuyện cũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Chi Nhất Vô Nhị


Chương 13: Chuyện cũ


Sau khi nói vài câu với Văn Thanh Y, ta cùng Văn Dư trở về khách điếm trước. Ta ngồi trong xe ngựa, nằm lên đùi Văn Dư, hơi lơ mơ ngủ. Xe ngựa rung lắc. Văn Dư nhẹ nhàng giúp ta xoa đầu, hỏi: “Chủ tử mệt à?”

Ta thấp giọng đáp lại, cả người có hơi mơ màng. Thế nhưng bỗng nhiên nhớ tới Trương Trường Hữu, ta nhắm hai mắt hỏi: “Khi nãy có thấy Trương Trường Hữu không?”

Văn Dư vừa lấy một tấm chăn mỏng đắp cho ta vừa nói không thấy.

Ta cẩn thận nghĩ lại, rõ ràng lúc ở trên đài có thấy Văn Dư đứng dưới nói chuyện với Trương Trường Hữu. Khi đấy không để ý, giờ cảm thấy rất kì quái. Ta nhỏm dậy nhìn hắn: “Lúc ta ở trên đài, các ngươi ở dưới nói chuyện gì?”

Văn Dư vỗ nhẹ lưng ta ý bảo ta nằm xuống nghỉ, sau đó trả lời: “Không nói gì hết, chỉ là Trương công tử nói quen biết chủ tử nhiều năm mà không biết chủ tử lợi hại như vậy thôi.”

Ta ngáp một cái, tiện tay nhón một miếng điểm tâm hắn để trong hộp: “Thế à? Rồi sao? Ngươi không châm chọc hắn?”

Văn Dư có vẻ không ngờ ta sẽ nói vậy, khẽ cười thành tiếng: “Tất nhiên là có châm chọc.”

Hắn nghiêng người giúp ta lau mảnh vụn trên miệng. Ta nhìn ánh mắt và hành động của hắn, sau đó từ từ tiến sát lại, chóp mũi khẽ chạm vào mũi hắn. Hắn lập tức mở to hai mắt, nín thở. Ta nhẹ nhàng thở ra, hỏi như có như không: “Rồi sao? Ngươi châm chọc như thế nào?”

Hắn không dám cử động, cứ ngây người nhìn ta, trả lời như máy móc: “Tôi nói hắn không thân với chủ tử, cười nhạo hắn muốn quá nhiều, còn cố ý để lộ cổ.”

Cổ? Ta nhìn lướt qua thì thấy dấu hôn rõ ràng trên cổ hắn. Khó trách tối qua cứ quấn lấy ta, ôm vai ta, còn duỗi cổ đòi hôn. Trong lòng thấy buồn cười, biết hắn hiểu lầm quan hệ giữa mình và Trương Trường Hữu. Thế nhưng ta không giải thích, chỉ tiến gần hơn một chút, nhìn bộ dạng hắn dần trở nên si ngốc, sau đó đưa tay vuốt ve vành tai hắn, chậm rãi nói: “Lần tới còn như vậy thì tự mình đi lãnh phạt, biết chưa?

Hắn mơ màng gật đầu, lúc sau phản ứng lại mới ngẩn người, trợn tròn mắt, khóe miệng khẽ giật. Chỉ chốc lát sau là híp mắt cười, đến gần rồi quấn lên người ta, liên tục gọi chủ tử.

Ta không nhìn hắn, chỉ hừ lạnh một tiếng. Hắn giả như không biết, ta lại nói ngồi dậy. Hắn thấy ta liếc mắt thì mới lập tức ngồi thẳng người, không dám nhúc nhích. Ta nhìn dáng ngồi nghiêm chỉnh mắt nhìn thẳng của hắn, thấy hơi buồn cười.

“Quan hệ giữa ta và Trương Trường Hữu căn bản không phải như ngươi nghĩ”, ta nói.

Văn Dư nhìn ta. Ta cười cười: “Chẳng qua là bạn chơi cùng thuở nhỏ. Khi đó ta mới tới Mạch Thượng Các, không có ai nói chuyện cùng, sau chỉ có hắn không ngại tính tình quái gở lạnh nhạt của ta, khiến ta cảm thấy nhiệt huyết ấm áp. Kể ra cũng có chút giống ngươi.”

“Thuộc hạ khác hắn”. Văn Dư nghiêm túc nhìn ta.

Ta vỗ đầu hắn, nói tiếp: “Chuyện sau đó ngươi cũng biết. Mạch Thượng Các quy định chưa đủ mười sáu tuổi thì không thể một mình ra khỏi Các. Hắn không hề nói với ta một câu đã quyết định rời đi, nói muốn ra ngoài lang bạt giang hồ. Nói thật, lúc đấy ta căn bản không thể tiếp nhận, chỉ nghĩ hắn đi rồi, đời này chỉ còn một mình ta trơ trọi trong Mạch Thượng Các. Sau lại nghĩ, khi còn bé đến cơ hội níu kéo mẫu thân và ngươi ta cũng chẳng có, hiện tại nhất định phải cố gắng làm gì đó. Lúc sau, mặc cho ta van xin, khẩn cầu, nói hắn chờ ta đủ mười sáu tuổi, Các chủ đồng ý, ta sẽ đi cùng hắn. Hắn vẫn không đồng ý, vẫn quyết định rời đi. Mới đầu, hắn còn thường xuyên viết thư cho ta, ta lại thấy mất mặt nên không hồi âm. Dần dà hắn cũng không gửi thư nữa.

Lần sau gặp chính là ở khách điếm. Trải qua bao nhiêu năm, thi thoảng nghĩ lại thấy mình khi đó quá ngốc, sao có thể cưỡng ép người khác thay đổi lựa chọn cuộc đời vì mình được. Thế nên thấy hơi khó chịu, cũng không muốn nhắc lại. Áng chừng hắn cũng biết tính cách của ta nên thuận theo, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Văn Dư, ai cũng có con đường của riêng mình. Hắn không nợ gì ta hết…” Ta nhàn nhạt nói.

Văn Dư lại như hiểu ra điều gì, vươn tay nắm lấy tay ta, nghiêm túc nói: “May mắn, thuộc hạ ngay từ khi còn nhỏ đã tìm được con đường mình phải đi rồi.”

*

Kỳ thật ta không thích ra ngoài. Chỉ cần có quyển sách với ít điểm tâm, hai tháng liền ta cũng có thể không bước ra khỏi viện. Ấy vậy mà chỉ qua một đêm, dường như tất cả mọi người đều muốn gặp ta, hỏi thăm sức khỏe của ta, sau đó khen một câu thanh niên tài tuấn. Ta rõ ràng không muốn ứng phó nhưng vẫn phải bày ra vẻ mặt tươi cười, đáp lại một câu nào có. Thế nên sáng sớm hôm sau lập tức dẫn Văn Dư ra cửa.

Hôm nay là ngày cuối cùng của Thanh Anh, cùng là ngày diễn ra trận thi đấu cuối cùng của Văn Thanh Y và Văn Dĩ An. Ta nghĩ dù sao mấy ngày này cũng chưa đi chơi đâu, đã ra ngoài rồi vậy thì đi thôi.

Một buổi sáng này, ta đã thử đồ ăn vặt của cả hai con phố, lúc ăn cũng chẳng để ý gì đến phong cảnh, chỉ nghĩ xem món nào có thể để Văn Dư gói lại mang về. Văn Dư thấy không ngăn được thì cũng không cản, có điều mỗi món chỉ cho ta ăn một miếng, tỷ như điểm tâm chỉ được ăn nửa khối, mơ chua chỉ được ăn một quả, thậm chí kẹo hồ lô cũng chỉ được lấy một xiên, dù có làm mặt giận cũng không được. Ta buồn bực vượt lên phía trước không để ý tới hắn, trong đầu nghĩ lá gan tên này càng lúc càng lớn, lúc về phải cho hắn quỳ hai ngày mới được. Sau đó thì bị Văn Dư cắt ngang.

Hắn cười híp mắt hỏi ta: “Chủ tử, có tửu lâu làm mì rất ngon, bên trong còn có người kể chuyện. Không phải người thích nghe kể chuyện nhất sao? Để tôi đưa người đi nhé? Đừng tức giận nữa được không?”

Ta hếch cằm nhìn dáng vẻ lấy lòng của hắn, nhíu mày nói: “Được, ta không tức giận. Nhưng ngươi phải đưa nửa khối điểm tâm cho ta, ta mới miễn phạt cho ngươi.”

“Phạt?”

“Không đưa ta điểm tâm thì quỳ bên ngoài phòng hai ngày, thế nào?” Ta uy hiếp bên tai hắn.

Hắn dường như thỏa hiệp, lấy ra nửa khối bánh còn thừa rồi dùng giấy dầu bọc lại. Ta đang tính duỗi tay lấy, hắn lại nói chờ đến tửu lâu hẵng ăn, hiện tại ăn sợ ta há miệng nhiễm cảm gió.

Tửu lầu cách đây không xa. Sau khi tiến vào, ta lên lầu ngồi, ăn điểm tâm Văn Dư đưa, nghe người kể chuyện ở bên dưới.

Truyện được kể là “Lạc Thần Phú”, cũng sắp đến hồi kết thúc. Ta phủi tay, cảm thấy hơi đáng tiếc. Hỏi tiểu nhị bao giờ tới màn kế tiếp, hắn nói đợi khoảng một khắc. Ta vừa cơm nước xong xuôi thì người kể chuyện bắt đầu, kết quả lại nghe thấy ta là nhân vật chính trong câu chuyện của hắn.

Lúc Văn Dư nhận ra người được kể là ta, chiếc đũa đang gắp thức ăn cho ta lập tức dừng lại. Hắn theo bản năng nhìn ta, ta khẽ hếch cằm bảo hắn nghe xem sao.

Người kể chuyện bên dưới quả thật khen ta lên chín tầng mây, nói diện mạo của ta tựa như trăng sáng, có thể so với Phan An tái thế, dáng người trên đài luận võ thì có thể dùng mấy từ như “nhẹ tựa chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn” để hình dung.

* Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long (翩若惊鸿,婉若游龙): Nhẹ tựa chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn, trích bài thơ Lạc Thần Phú của Tào Thực.

Ta khẽ hừ một tiếng, cười nói: “Trước giờ nghe người khác kể chuyện không để ý, hôm nay ta xem như chân chính biết người kể chuyện là như thế nào.”

Văn Dư lại nói: “Hắn nói đâu có sai, chủ tử chính là ưu tú như vậy.” Ta ném cho hắn một cái liếc mắt, cười hắn lấy lòng, sau đó tính lập tức rời đi, mấy lời kể chuyện này ta thật sự không nghe nổi.

Sau khi xuống lầu, Văn Dư đi đổi bạc với tiểu nhị, ta dựa cửa chờ hắn. Người kể chuyện lại nói một đống việc trên trời dưới biển về ta. Ta chỉ cảm thấy buồn cười.

Ta nhìn Văn Dư đi tới, vừa định xoay người rời đi thì nghe trong phòng có người nói: “Văn Chi Nhất lợi hại như vậy nhưng có cái tên quá mức tầm thường, còn không dễ nghe bằng tên Tiền Bảo Trụ của nhi tử ta.” Tiếng cười ha ha vang khắp phòng.

Văn Dư không nhìn ta, quay người muốn xông đến chỗ người nọ, thế nhưng bị ta kéo tay ngăn lại. Hắn quay đầu nhìn ta, ta nhếch miệng nói: “Lời hắn nói cũng là sự thật.”

Văn Dư nắm cổ tay ta, đang tính lên tiếng thì nghe thấy người kể chuyện trên đài giảng giải: “Vị khách quan này nói sai rồi. Cái tên Văn Chi Nhất này cực kỳ có ý nghĩa, thực chất là lấy từ câu “Chi lan ngọc thụ, vạn trung vô nhất”. Tuy nhiên sau đó Mạch Thượng Các cảm thấy chữ Chi (芝) này quá nữ tính, lại sợ tên quá quý trọng sẽ gây hại nên mới đặt tên Tam công tử là Chi (之) Nhất, chính là để hắn không ỷ mình thiên phú hơn người mà không biết nỗ lực, muốn hắn lúc nào cũng phải thật tỉnh táo. May là Tam công tử không phụ sự mong đợi của mọi người, chăm chỉ luyện tập nhiều năm, một trận thành danh. Thế nên Chi Nhất này không phải Chi Nhất (之一) “một trong số”, mà là Chi Nhất (芝一) trong “Chi lan ngọc thụ, vạn trung vô Nhất”.”

* Chi lan ngọc thụ, vạn trung vô nhất (芝兰玉树, 万中无一): chỉ người xuất sắc, trong vạn người cũng khó tìm được một người.

Chi Nhất (之一): một trong số, ý nói chỉ là một người trong rất nhiều người.

Hết chương 13.

Lời tác giả: Tên nhóc Chi Nhất không có ai yêu, đến bản thân mình hắn còn không yêu thì sao có thể trông cậy hắn yêu người khác. Kể cả hắn tham luyến Văn Dư cũng là để cuộc sống bắt buộc phải trải qua này dễ chịu hơn một chút mà thôi. Có điều cuối cùng sẽ yêu, Văn Dư sẽ cảm nhận được tình yêu của hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN