Chi Nhất Vô Nhị - Chương 30: Phiên ngoại: Làm mai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Chi Nhất Vô Nhị


Chương 30: Phiên ngoại: Làm mai


Muốn biết cuộc sống của một người dễ chịu hay không phải xem người đó cảm thấy cuộc sống này dài hay ngắn. Nếu thấy một ngày chỉ như một cái chớp mắt, một tháng phảng phất tựa như môt ngày, đó chính là dễ chịu. Nếu thấy một cái chớp mắt tựa như một ngày, một ngày phảng phất như một năm, đó chính là khổ ải.

Nghĩ vậy, những ngày sau khi trở về trấn của ta quả thật khá dễ chịu, chỉ chớp mắt một cái là đã sang tháng tư. Phong cảnh ngày xuân đích thực rất đẹp, vạn vật tái sinh, không cần ra khỏi nhà cũng có thể nhìn thấy một chút xuân sắc. Hoa cỏ trong viện đua nở, thời tiết không nóng không lạnh vô cùng thư thái.

Ta nằm trên xích đu được Văn Dư sai người làm riêng, nhìn cháu trai thím Trương hàng xóm và gia đình trù nương cười nói trong viện. Ta không đặt nặng quy củ, xem mấy đứa trẻ con chơi đùa cũng rất thú vị.

Văn Dư sai người làm xích đu rất lớn, không giống loại bình thường chỉ để ngồi trong hậu viện của nữ tử. Xích đu này chuyên để ta nằm nghỉ ngơi. Ta thích ngồi ngủ trên ghế bập bênh, Văn Dư thấy ta như vậy không thoải mái nên sai người làm xích đu đặt trong viện, không rung lắc quá nhiều, còn lắp thêm mái che nắng. Ta tất nhiên là nhận tâm ý của hắn, bình thường rất hay đến đây nghỉ.

Không lâu sau, ta thấy mí mắt trầm xuống. Kết quả còn chưa kịp ngủ đã nghe quản gia báo có thím Trương đến đón cháu trai. Ta mở mắt, thở dài nhìn quản gia. Đừng cho là ta không biết, bình thường loại chuyện này căn bản không cần phải thông báo với ta, cứ thế đưa người đi đón là được. Hôm nay rõ ràng là không muốn để ta ngủ. Văn Dư sắp xếp hay lắm, ngày nào cũng đến cửa hàng nên thường xuyên để quản gia chú ý đến ta. Hắn thấy ta sáng nay dậy muộn, sợ ta tối đến mất ngủ, lúc rời đi nhất định đã nói với quản gia không cho ta ngủ nhiều.

Ta lười so đo, gật đầu tỏ vẻ đã biết. Quản gia đang tính đưa đứa trẻ đi, ta nghĩ rồi ngồi dậy nói: “Cũng không có việc gì, để ta cùng đi gặp thím Trương.”

Ta dẫn đứa trẻ vào phòng khách thì thấy thím Trương ngạc nhiên gọi tên ta.

Tuy ở đây không ai biết ta là Văn Chi Nhất nhưng hiện tại cửa hàng buôn bán càng ngày càng lớn, không chỉ trong viện mà người ngoài thấy ta cũng gọi một câu Văn gia chủ, mà Văn Dư lại là người quản lý cửa hàng, vì thế cũng gọi hắn một câu Dư tiên sinh. Trước đấy thím Trương cũng muốn đổi cách xưng hô, ta thấy không quan trọng nên bảo bà cứ như trước là được. Thím Trương tuy đồng ý nhưng vẫn câu nệ hơn, đã lâu không gọi tên ta như khi nãy. Ta thấy hơi kì quái, cười nói: “Thím Trương sao vậy? Không phải hai ngày trước mới gặp ta sao, hôm nay chẳng lẽ có hỉ sự gì?”

Bà thấy ta hỏi thì ngay cả cháu trái cũng không quan tâm, chỉ vỗ đùi vui vẻ tiến đến: “Tiểu Dịch à, không biết Văn Dư dạo này thế nào?”

Ta nhíu mày nhìn bà: “Ta có chút hồ đồ, không biết thím Trương có ý gì?”

“Thím nói thẳng vậy. Thím có một nghĩa nữ nhà bà con xa, diện mạo không phải xuất sắc nhưng phẩm chất và tài quán xuyến nhà cửa không tồi, không xứng với con nhưng Văn Dư thì được. Thím thấy hắn lớn tuổi hơn con mà còn độc thân nên tính giới thiệu cho hắn một người. Vốn chưa biết nói chuyện này với con như nào, tình cờ lại gặp con ở đây.”

“Thím nói chuyện này với Văn Dư chưa?”

“Ây chà, chưa. Thím vẫn hiểu quy củ, dù sao Văn Dư cũng là người của con, tình nghĩa thế nào cũng không thể vượt mặt con được.”

Ta cúi đầu nhấp một ngụm trà, lông mi hắt bóng tranh tối tranh sáng làm người không đoán được suy nghĩ. Ta nào có sợ hắn vượt mặt, ta chỉ đang nghĩ nếu Văn Dư biết chuyện này ta nên phạt hắn như thế nào kia. Có điều dù thế nào ta vẫn không thể hiện trên nét mặt. Ta cong khóe miệng nói: “Thím Trương nói như thể ta là chủ tử nhẫn tâm không có tình người vậy.”

Thím Trương lập tức lắc đầu xua tay, khen ta bụng dạ lương thiện. Ta không tiếp lời, trong đầu nghĩ cách từ chối một lần cho trót. Trong viện có một vài người biết quan hệ giữa ta và Văn Dư nhưng bên ngoài thì không, thế nên gần đây người làm mai quả thật tấp nập kéo đến như muốn đạp đổ cửa viện. Ta cũng thấy phiền, theo bản năng xoa ngón tay rồi nói: “Thím Trương à, tất nhiên ta cũng nghĩ đến việc tìm cho Văn Dư một mối hôn sự, chuyện thím vừa nói cũng là một mối tốt, chỉ là phía Văn Dư…”

Bà thấy ta bỏ ngỏ không nói hết lập tức vặn hỏi là chuyện gì. Ta lắc đầu nói: “Sợ là hắn không thích mối hôn sự này.”

“Hắn thích người như thế nào, để thím tìm giúp hắn.”

“Hắn thích người ham ăn biếng làm, không có công việc đàng hoàng, đẹp, lại khó chiều.” Ta tự miêu tả qua cuộc sống hiện tại của bản thân.

Thím Trương tựa như kinh sợ: “Cái này… Sở thích gì kỳ quái vậy? Đẹp thì thím có thể hiểu được, nhưng ham ăn biếng làm lại khó chiều là như thế nào? Đây là tìm tổ tông hay là tìm tức phụ? Tiểu Dịch à, Văn Dư nói với con như vậy thật à?”

Ta đặt chén trà xuống, khẽ gật đầu, thầm nghĩ chính là tìm tổ tông chứ sao. Thím Trương vẫn vô cùng hoài nghi, chỉ lẩm bẩm nói: “Không lẽ Văn Dư sợ thành thân rồi con sẽ ghét hắn nên mới tìm cớ như vậy?”

Ta thấy buồn cười, biết lấy cớ này không thuyết phục được bà, liền giả như có chuyện khó nói: “Chà. Không gạt thím, thật ra còn một nguyên nhân khác. Văn Dư… Đáng tiếc…”

Ta ngắt quãng nhiều lần nhưng vẫn không nói rõ rốt cuộc vấn đề là gì, thím Trương lại như từ vẻ mặt mờ mịt chuyển sang bừng tỉnh. Bà hơi khiếp sợ nắm lấy tay ta: “Đã để đại phu xem bệnh chưa?”

Ta cau mày khẽ gật đầu. Bà lại hỏi khả năng chữa khỏi, ta trầm mặt lắc đầu. Đến lúc đi bà vẫn còn nói với ta đau lòng Văn Dư như thế nào, dặn ta mời đại phu khác đến xem bệnh cho hắn. Ta nhịn cười đáp ứng, không ngờ thím Trương vừa ra khỏi cửa thì thấy Văn Dư đang vội vàng trở về cùng ta dùng bữa.

Ta thấy Văn Dư chào thím Trương, bà lại níu tay hắn nói: “Đứa trẻ đáng thương, đừng sợ, tìm đại phu khác nhất định có thể chữa khỏi.”

Nói xong không chờ Văn Dư phản ứng lại đã dắt cháu về nhà. Ta ngồi trong phòng khách cười đến run người. Văn Dư đang không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy vậy tưởng ta bị làm sao nên vội vàng chạy tới, nhận ra ta đang cười nên buồn cười hỏi: “Chủ tử, có chuyện gì vậy? Sao tôi thấy có gì đó rất kỳ quái?”

Ta nghe xong càng cười đến mức ngã vào trong ngực Văn Dư. Hắn ôm ta, thấy ta vui như vậy, nhất thời chỉ cười cùng ta chứ không hỏi gì thêm, phải đến khi dùng cơm mới đề cập lại. Ta kể đại khái cho hắn nghe. Hắn cũng không tức giận, chỉ nói ta phá hủy danh dự của hắn, sau này hắn chỉ có thể ăn vạ ta.

Xem đi, người này tính toán đâu ra đấy, nào có chịu chút thiệt thòi nào.

Kể từ ngày hôm đó, người đến làm mai cho Văn Dư dần thưa thớt, hiện tại gần như không còn một ai. Không thể không nói, biện pháp của ta thật sự đúng là giải quyết gọn ghẽ chỉ trong một lần.

Hai ngày này phía cửa hàng không có việc, Văn Dư liền ở nhà chăm ta. Ta nằm trên xích đu đọc thoại bản, lại sai người vén mành sa lên, lý do là vì Văn Dư luyện kiếm ở bên cạnh, thi thoảng ta phân tâm chỉ điểm hắn một chút. Lát sau, ta thấy hơi mệt muốn ngủ, Văn Dư liền dừng tay, lấy thoại bản trong tay ta cất đi, nhẹ nhàng làm chậm nhịp xích đu, thả mành sa xuống.

Ta ngủ đến mơ hồ, không biết qua bao lâu, đến khi tỉnh lại thì mặt trời cũng sắp xuống núi. Ta nằm ngơ ngẩn, nhất thời không rõ hiện tại là lúc nào, tỉnh táo rồi mới cảm thấy kỳ quái. Văn Dư cực kỳ dính người, phàm không có việc gì đều hận không thể thời thời khắc khắc bám dính lấy ta, hiện tại đã một lúc lâu mà không thấy người đâu.

Ta gọi người tới hỏi, chỉ nghe nói Văn Dư đang ở sảnh ngoài gặp khách. Ta vừa đi vừa nghĩ không biết khách nào mà mất nhiều thời gian như vậy. Kết quả còn chưa đến sảnh đã nghe thấy tiếng Văn Dư vọng ra từ bên trong: “Chủ tử của chúng ta không độc thân, chủ tử chúng ta đã có phu nhân.”

Ta nhíu mày, nghĩ nói bậy bạ gì thế, ta có phu nhân bao giờ. Văn Dư vừa dứt lời thì có giọng một nữ nhân nói tiếp: “Ấy, Dư tiên sinh đừng gạt ta. Khắp thành trong trấn này đều nói Văn gia chủ độc một người, làm gì có phu nhân nào.”

“Có, chỉ là không ở cùng một chỗ với chúng ta. Lần ăn Tết khi trước chủ tử chúng ta trở về chính là để gặp phu nhân.”

Ta đứng nhìn Văn Dư dùng vẻ mặt lạnh lùng nói chuyện với bà mối qua khe cửa, cảm thấy buồn cười. Ngoại trừ trước mặt ta, hắn ở bên ngoài vẫn thường trưng bộ mặt lạnh, thoạt nhìn khá là dọa người.

“Vậy không biết Văn phu nhân tài mạo nhân phẩm như thế nào, đã có con nối dõi chưa?”, bà mối hiển nhiên đã tin chuyện này.

Văn Dư không biết vì sao sửng sốt rồi mới nói tiếp: “Vẫn chưa có con nối dõi.”

“Ấy chà, vậy tính tình Văn phu nhân thế nào?” Bà mối thấy đường chính đã cụt nên chuyển hướng, ôm ý định nhét cho ta hai phòng thê thiếp.

Văn Dư tất nhiên biết ý định của bà mối, trả lời: “Phu nhân chúng ta tài mạo không bằng chủ tử, có điều tính tình lại ghen tuông không dung người khác.”

“Ấy, sao lại thế được?”

Bà mối theo bản năng buột miệng nói ra, thấy Văn Dư không có phản ứng gì thì đánh bạo nhỏ giọng hỏi: “Văn gia chủ sao lại chịu được nữ nhân như vậy?”

Văn Dư liếc mắt nhìn bà mối, khí lạnh lại tăng lên: “Chủ tử của chúng ta thích, nói ngoài phu nhân ra không cần ai khác, còn nói sẽ cắt lưỡi kẻ nào nhắc đến chuyện này.”

Văn Dư dứt lời, bà mối lập tức che miệng, sau đó không dám nói thêm gì khác, vội vàng chào Văn Dư rồi rời đi. Đúng là người nhát gan chưa trải sự đời.

Ta thấy thú vị, muốn dọa bà mối một chút nên cố ý lạnh mặt khi thấy người đi ra từ cửa. Quả nhiên dọa bà mối sợ rúm, nơm nớp chào ta. Ta khẽ vẫy tay, bà mối mới như thoát nạn vội vàng chạy đi.

Hay lắm, một người thân mình có vấn đề, một người có chính thất ghen tuông, khắp thành trên trấn này sợ sẽ không còn kẻ nào tính toán làm mai cho ta và Văn Dư nữa.

Hết Phiên ngoại – Làm mai. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN