Chỉ Riêng Mình Em - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Chỉ Riêng Mình Em


Chương 10


Nghênh Niệm không chịu nổi khi nhìn cảnh tượng thế này. Cô biết SF thua, thua thê thảm, thua đến mất tôn nghiêm, nhưng nhìn bảng đèn SF bị ném trong mưa, trái tim cô như bị người khác bóp nát.

Dầm mưa nhặt bảng đèn lên là phản ứng theo bản năng của cô, mặc kệ mưa to thế nào, đứng dưới mái hiên cô chỉ muốn lau khô bảng đèn cổ vũ.

Dường như có người từ trong màn mưa đi đến, khóe mắt cô lướt sang nhưng không để ý.

Hình bóng cao lớn đi đến mái hiên rồi lướt qua người cô, Nghênh Niệm sửng sốt một hồi, cứ nghĩ mình nhìn lầm, cô vội nhìn lại, ánh mắt dán chặt trên lưng người nọ.

Người kia đi qua cô, bước thêm vài bước liền dừng lại, anh tiện tay đặt dù xuống đất.

Cô sững sờ nhìn bộ đồng phục SF trên người anh.

Dáng người cao cao này…

Cả đội chỉ có mỗi Dụ Lẫm Nhiên thôi.

Cô cẩn thận quan sát, nhận diện anh từ bóng lưng và một bên mặt. Đúng là Dụ Lẫm Nhiên rồi!

Anh đặt dù cách cô không xa, sau đó đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi. Trời mưa to như thế, Nghênh Niệm không về được, bây giờ lại gặp được Dụ Lẫm Nhiên, chân cô như mọc rễ, không thể nào cất bước.

Cô ôm bảng đèn của SF trong lòng, ngốc nghếch nhìn cánh cửa của cửa hàng tiện lợi, đứng bất động tại chỗ.

Rất nhanh, Dụ Lẫm Nhiên cầm một chai nước đến quầy tính tiền, một lần nữa tiến vào tầm mắt của cô. Anh cầm chai nước đi đến chỗ cô, Nghênh Niệm hốt hoảng nhìn sang chỗ khác, muốn chạy trốn nhưng không nỡ.

Cô căng thẳng đến rối tung cả lên, trong chớp mắt, Dụ Lẫm Nhiên đến chỗ cây dù, cúi người cầm nó lên.

Mặt Nghênh Niệm nóng bừng, đang nghĩ xem có nên xoay người vào trong, chờ anh đi rồi quay lại hay không thì bóng dáng kia bỗng đến gần.

Dụ Lẫm Nhiên không đi lướt qua mà dừng lại trước mặt cô.

Nghênh Niệm giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Ánh mắt thản nhiên lại giống như một ngọn đuốc khiến cả đầu cô tê dại. Nghênh Niệm thấy mặt mình như sắp cháy đến nơi rồi, lại thấy anh đưa chai nước trong tay cho cô.

Cô đứng đờ ra, “Cho… cho em hả?”

Anh gật đầu.

Nghênh Niệm đưa tay nhận lấy, cứ ngỡ như mình đang mơ.

Vẻ mặt Dụ Lẫm Nhiên vẫn lạnh lùng như nước, hờ hững đưa cây dù sang, anh nói, “Cầm lấy.”

Nghênh Niệm nghe lời anh nhận lấy cây dù, sau đó mới lấy lại tinh thần, “Vậy còn anh…”

Dụ Lẫm Nhiên quay người định rời đi. Cô bước lên mộ bước, anh lại dừng lại.

Cô cầm chai nước, cố gắng ôm lấy bảng đèn. Ánh mắt Dụ Lẫm Nhiên lướt qua món đồ cô ôm trong ngực, giọng nói như mang theo sự ẩm ướt của gió và mưa.

“Lần sau sẽ không thua thảm hại thế nữa.”

Anh quay người đi vào màn mưa.

Nghênh Niệm định gọi anh lại, nhưng giọng nói cứ mắc nghẹn nơi cổ họng. Chờ anh lên bước lên chiếc xe ở đối diện, cô mới nhận ra xe của đội SF đậu gần đây.

Sau đó có mấy nhân viên mang theo thẻ công tác bước lên xe, chiếc xe chậm rãi di chuyển rời khỏi tầm mắt cô.

Cô không biết vì sao Dụ Lẫm Nhiên lại xuất hiện ở đây, nhưng những lời anh nói cô nghe rất rõ.

Anh không hề tự cao tự đại hứa hẹn sẽ chiến thắng, nhưng anh lại cam đoan, “Sẽ không thua thê thảm thế nữa.”

Mưa vẫn tiếp tục rơi.

Nghênh Niệm lại nghe thấy nhịp tim mình như trống vỗ, giống như sẽ tiếp tiếp nhảy loạn như thế.

Đêm đó, Nghênh Niệm lại đăng trạng thái mới trên Weibo.

[Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi]: Tôi thích một người không hề tầm thường.

Sau đó cô lại bình luận dưới bài đăng của mình:

“Chỉ một câu nói ấy đáng giá đổi lấy sự nghiêm túc của em. Trước khi cảm giác ấy biến mất, em sẽ một lòng một dạ thích anh.”

Nghênh Niệm quay về trường đi học lại. Thứ ba, trước khi hết tiết, giáo viên Ngữ văn thông báo, “Cuộc thi hùng biện dành cho học sinh trung học toàn quốc sắp bắt đầu, vòng dự tuyển thành phố sẽ do trường chúng ta đảm nhận. Đại diện trung học ngoại trừ khối 12 ra, mỗi trường sẽ chọn một nam một nữ từ hai khối 10 và 11.”

Nói đến đây, bạn bè trong lớp vừa đáp lời vừa nhìn sang Nghênh Niệm. Học sinh được tuyển từ trung học đều biết cô có kinh nghiệm hùng biện. Hồi cấp hai, Nghênh Niệm đều đại diện nữ sinh tham gia dự thi, bên phía nam sinh thì có một đàn anh khóa trên đại diện.

Thông báo vừa xong thì chuông hết tiết cũng vang lên, giáo viên nói, “Nghênh Niệm, em gặp cô một lát.”

Nghênh Niệm đi theo giáo viên đến góc hành lang thì nghe cô hỏi, “Sắp đến kì thi hàng tháng rồi, em đã chuẩn bị ôn tập đến đâu rồi?

“Vẫn ổn ạ.” Nghênh Niệm gật đầu, thấy cô lo lắng cho mình nên cô bảo đảm, “Em sẽ cân bằng thời gian, nhất định không làm ảnh hưởng đến chuyện gì.”

Cô giáo nhìn cô một lát lâu, chần chờ nói, “Cô gọi em ra đây là muốn nói với em một chuyện…”

“Dạ?” Nghênh Niệm im lặng nghe cô giáo nói.

“Cuộc thi hùng biện kì này em không cần chuẩn bị gì cả, chỉ cần viết bản thảo cho bài nói là được. Những chuyện khác cô sẽ sắp xếp.”

Nghênh Niệm không hiểu ý cô là gì, “Thưa cô, em vẫn chưa hiểu.”

Cô giáo nói, “Em đi thi cũng nhiều lần rồi, đại diện cấp hai thi liên tục ba năm. Lần này cô muốn để lại cơ hội cho bạn khác, nếu không thì không được công bằng cho lắm.”

Nghênh Niệm nhíu mày, “Thế sao cô lại bảo em chuẩn bị bài nói?”

“Bài nói của em viết khá hay, thôi thì em cứ viết một bản xem như là giúp đỡ bạn học dự thi!”

Mặt Nghênh Niệm trầm xuống, “Nói thế có nghĩa là cô bảo em chuẩn bị bài nói đưa cho người khác dự thi? Dựa vào đâu chứ?”

Cô giáo nghe thấy giọng điệu bất kính của cô, không vui nói, “Dựa vào đâu là sao, sao em không có tinh thần tập thể gì hết vậy?”

Nghênh Niệm nghiêm mặt, cứng rắn đáp trả, “Thưa cô, cho em hỏi, em đi thi ba năm liền, có lần nào em rơi khỏi top 3 không? Kém nhất cũng là huy chương đồng.”

“Công nhận là em thể hiện rất tốt…”

“Thế thì dựa vào đâu mà bắt em rút lui? Thứ nhất, em không biết cô muốn để dành chỗ của em cho ai. Thứ hai, em không biết người này là ai, không thể xác định được người đó có giỏi hơn em hay không. Thứ ba, vẫn còn chưa biết người đó có bằng em không, thế thì tại sao em phải viết bài thi cho cô ấy?”

Nghênh Niệm đưa ra vài câu hỏi vô cùng rõ ràng, “Nếu cô ấy giỏi hơn em thì bản thảo ấy càng phải để cô ấy viết. Mặc dù thi hùng biện là dựa vào năng lực hùng biện, nhưng từng tham gia nhiều lần, cô biết rõ, em cũng biết rõ, cuộc thi sẽ kiểm tra năng lực sáng tác của học sinh, bài viết xuất sắc chỉ chiếm được 2 điểm từ giám khảo. Em thấy mấy lời cô nói với em không hợp lý chút nào.”

“Em…!” Giáo viên Ngữ văn nghe cô nói mà giận run cả người, vẻ mặt vô cùng khó coi, nhưng lại không nói lại được. Trên hành lang nhiều người qua lại, mặc dù chỗ bọn họ đứng khá yên lặng nhưng cũng không phải là chỗ để nói chuyện.

“Được rồi!” Giáo viên Ngữ văn mặt mày tái xanh khoát tay nói, “Coi như cô chưa nói gì! Chuyện thi hùng biện này không cần em chuẩn bị, em về lớp đi!”

Nghênh Niệm mấp máy môi, cô thấy cô giáo mình thật vô lý, mà cô cũng không có ý định chịu thua, cất bước quay về lớp.

Buổi tối sau khi tan học, Nghênh Niệm vô tình gặp Giang Gia Thụ ở trước cổng trường. Nếu là ngày thường có lẽ cô sẽ cãi nhau một trận với cậu, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng nói chuyện với cậu, chào một tiếng rồi rời đi.

Giang Gia Thụ đuổi theo cô, hỏi, “Này! Cuộc thi hùng biện năm nay em không tham gia hả?”

Nghênh Niệm dừng bước, “Sao anh biết?”

Theo lý thuyết hẳn là chưa công bố danh sách dự thi nhanh như thế.

Giang Gia Thụ nói, “Lúc nãy anh có đi ngang qua văn phòng, thấy giáo viên Ngữ văn của lớp em đang nói chuyện thi hùng biện với một nữ sinh khác.”

Nghênh Niệm nghi ngờ nhìn cậu, “Giờ đó giáo viên đều đi họp, anh lại đi ngang văn phòng… Ồ? Có phải anh chưa làm bài tập đầy đủ nên muốn đến văn phòng lấy vở bài tập về đúng không?”

Giang Gia Thụ xấu hổ vị bị vạch trần, cậu nói, “Đang nói chuyện thi hùng biện, em đừng có lôi chuyện khác vô được không?” Cậu nói tiếp, “Nói chuyện chính nè, giáo viên Ngữ văn bọn em có phải cũng dạy lớp 10A11 không? Đúng không? Nữ sinh nói chuyện trong văn phòng với cô ấy học lớp 10A11, tên là… tên là gì nhỉ…”

Giáo viên nào cũng thế, một môn dạy hai lớp. Giáo viên Ngữ văn của lớp Nghênh Niệm cũng dạy lớp 10A11, đồng thời còn là chủ nhiệm của lớp đó.

Giang Gia Thụ đang nhớ lại tên của nữ sinh kia, cậu bỗng vỗ tay, “À đúng rồi! Nữ sinh lớp 10A11 kia tên là Tiết Phỉ Phỉ!”

“Tiết Phỉ Phỉ?” Nghênh Niệm không có ấn tượng, “Ai thế?”

“Em không nhớ hả?” Giang Gia Thụ kinh ngạc, “Cô ta chuyển đến trường chúng ta hồi năm lớp 9…”

“Không nhớ.”

“Cô ta từng tham gia cuộc thi viết văn với em năm lớp 9 đó.”

“Có hả?” Nghênh Niệm nhớ lại, “Thi viết văn năm lớp 9, ngoại trừ tôi thì chỉ có hai nam sinh thôi…”

“Không phải kỳ thi cấp quốc gia!” Giang Gia Thụ nói, “Đợt thi cấp trường ấy!”

Nghênh Niệm dừng lại, “Thi cấp trường? Tôi hạng nhất, hai người hạng nhì và hạng ba là nam mà…”

“Đúng rồi! Cô ta được giải khuyến khích.”

“…”

Vì chọn người tham gia thi cấp quốc gia, cho nên ba hạng đầu vàng, bạc, đồng mỗi giải chỉ có một người, còn giải khuyến khích thì có tận mười người.

Trong đầu Nghênh Niệm lại hiện lên câu nói của giáo viên ngữ văn bảo cô viết bài dự thi. Sau đó lại nghe Giang Gia Thụ nói, “Là người có cái giọng ỏn ẻn trong khối chúng ta đó!”

Cậu nhắc chuyện này khiến Nghênh Niệm nhớ lại mang máng.

Dù không nhớ rõ mặt nhưng cô khá ấn tượng với giọng nói của cô ta.

Giọng ỏn ẻn chưa chắc đã tốt. Có vài nữ sinh thuộc kiểu dễ thương, giọng nói tựa như quả ngọt đầu đông, mọng nước, vừa giòn giã vừa linh hoạt.

Nhưng cô gái này…

Giọng cô ta giống như vừa uống ba chén mật ong đậm đặc không pha nước, sau đó ăn thêm mười cái bánh donut, ngọt đến không chịu được.

***

Đoán xem Nghênh Niệm sẽ làm gì?:))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN