Chỉ Riêng Mình Em
Chương 15
Bảy tám chiếc bàn được ghép thành một cái bàn dài, hai hàng ghế mặt đối mặt với nhau, vừa vặn đủ chỗ.
Vì để bầu không khí sôi nổi hơn, không ai quy định fan ngồi một bên, SF ngồi một bên, mà là xáo trộn chỗ ngồi, nhân viên công tác ngồi xen kẽ vào, như thế cũng không ngại ngùng.
Nghênh Niệm rất muốn ngồi gần Dụ Lẫm Nhiên một chút, đáng tiếc lại không có cơ hội. Dịch Thận cứ tò tò theo bên người anh, cậu ngồi xuống bên cạnh Dụ Lẫm Nhiên, động tác vô cùng tự nhiên. Còn một bên khác thì bị Bạc Xán chiếm đóng, hai người này một trái một phải, lần lượt gọi “anh” rồi bắt đầu huyên thuyên không ngừng, trong mắt giống như không còn những người khác.
Nghênh Niệm, “…” Biết làm sao được, cô chỉ là một fan hâm mộ vừa nhỏ bé vừa bất lực mà thôi!
Đối diện Dụ Lẫm Nhiên cũng bị mấy fan hâm mộ nam khác nhanh nhẹn chiếm chỗ, Nghênh Niệm không thích ngồi cùng người lạ, chỉ đành an phận ngồi bên cạnh Tiêu Tiêu.
Trong lúc ăn, một đám con trai nói chuyện với nhau vô cùng hòa hợp, Nghênh Niệm vểnh tai lên nhưng chỉ nghe câu được câu không, cô hận mình không thể biến thành thỏ, không có đôi tai dài để hóng.
Trong lúc mọi người đang ăn thì ở quầy tính tiền truyền đến một trận ồn ào.
Bọn người Nghênh Niệm quay đầu nhìn sang, Nghênh Niệm cũng không nhịn được ngẩng đầu lên.
Đôi vợ chồng già kia hình như là người nước ngoài, bọn họ nói chuyện với nhân viên phục vụ, thế nhưng trình độ ngoại ngữ của nhân viên phục vụ không tốt, ông nói gà bà nói vịt một hồi, hai bên vội đến mướt cả mồ hôi.
“Muốn ăn cơm hả? Ăn cơm?”
“Hai người?”
“Ăn lẩu…”
“Tiệm chúng tôi chỉ có lẩu…”
Cuối cùng, mấy nhân viên đành phải gọi quản lý đến.
Ông lão đã lớn tuổi, lảng tai nên không nghe được nhiều, nói chuyện đã khó, cộng thêm ngôn ngữ bất đồng, khiến nhân viên trong tiệm cảm thấy thật khó khăn.
Nghênh Niệm nghe loáng thoáng vài câu, lại nghe một chút, cô bỗng ngừng đũa.
Tiêu Tiêu hỏi, “Sao em không ăn?”
Nghênh Niệm khoát tay, tiếp tục lắng nghe.
Trong lúc bọn họ tiếp tục ông nói gà bà nói vịt một lần nữa, Nghênh Niệm nhíu mày suy nghĩ.
“Em qua đó xem thử.” Cô nói nhỏ với Tiêu Tiêu, khom người rời khỏi chỗ ngồi.
Nghênh Niệm không muốn làm người khác chú ý, nhưng trong tiệm tầm nhìn thông thoáng, quầy tính tiền lại cách chỗ bọn họ không xa, sau khi giọng cô cất lên, cả bàn bao gồm cả Tiêu Tiêu nhanh chóng nhìn sang chỗ cô.
Nghênh Niệm đi đến trước quầy, dùng tiếng Nhật nói một câu “Xin lỗi” với đôi vợ chồng già rồi hỏi, “Xin hỏi hai người có phải là người Nhật không ạ?”
Cặp vợ chồng già khó khăn lắm mới có một câu mình nghe hiểu, liên tục gật đầu, hỏi lại cô, “Con cũng vậy hả?”
Nghênh Niệm đáp, “Dạ không, con là người Trung, nhưng con biết một chút tiếng Nhật.”
Hai ông bà tuy có hơi tiếc nuối nhưng trên gương mặt vẫn hiện lên vẻ mong chờ.
Dưới ánh mắt như đang nghe chuyện Nghìn Lẻ Một Đêm của mấy nhân viên trước quầy, Nghênh Niệm hỏi chuyện gì xảy ra bằng tiếng Nhật lưu loát của mình.
“Hai người định ăn cơm hả?”
“Không, không phải. Hai bác chỉ muốn hỏi đường.”
“Hỏi đường? Vậy hai bác muốn đi đâu?”
Ông lão nói, “Hai bác thấy trên sổ tay du lịch của khách sạn giới thiệu gần chỗ này có nơi ngắm cảnh, ban đầu hai bác định đi đến đó, nhưng đã đi một tiếng rồi mà vẫn không tìm đúng đường.”
Nghênh Niệm hỏi thăm vài câu, biết bọn họ đang ở trong một khách sạn cách tiệm lẩu này không xa, đi từ lúc sập tối đến giờ vẫn chưa tìm được nơi ngắm cảnh, đành phải vào đây hỏi đường.
Có lẽ đã lớn tuổi, chưa quen thuộc với nơi ở mới. Trong chuyến đi Trung Quốc lần này, ngoại trừ đổi tiền và đặt phòng khách sạn ra, thì hai ông bà không rành mấy cái khác như phần mềm phiên dịch…
Nghênh Niệm dùng bản đồ trên điện thoại kiểm tra đường đi, mượn nhân viên giấy và bút, vẽ một cái bản đồ đơn giản, sau đó chỉ dẫn bọn họ sau khi ra khỏi tiệm lẩu thì đi về hướng nào, rẽ ở ngã tư nào, nói rõ ràng từng chi tiết một.
Cô sợ bọn họ không nhớ, không chỉ lặp lại ba lần, còn viết hết hành trình bằng tiếng Nhật lên giấy.
Nơi bọn họ muốn đến, Nghênh Niệm viết cả tiếng Trung và tiếng Nhật, bên dưới ghi tọa độ cụ thể “đường XX, số XX”.
“Nếu có gì không rõ, hai bác có thể đưa tờ giấy này cho người qua đường xem.” Nghênh Niệm nói, cầm bút vẽ mũi tên ở trên đầu địa điểm rồi viết thêm 6 từ tiếng Trung “Làm sao đến được nơi này?”
Nghênh Niệm đưa tờ giấy cho bác gái, “Nếu không tìm được, hai bác đưa tờ giấy này cho người khác xem, họ sẽ hiểu.”
Đôi vợ chồng già liên tục nói cám ơn. Nghênh Niệm lại nhắc, “Chỗ này 10 giờ đóng cửa, hai bác phải chú ý thời gian nhé. Nếu không giao tiếp được, hai bác có thể thử tải phần mềm dịch về điện thọai, nếu không biết tải thì sau khi về khách sạn hai bác nhờ nhân viên khách sạn giúp đỡ. Thái độ phục vụ của khách sạn ấy rất tốt, họ sẽ hướng dẫn hai bác cách sử dụng.
Nhớ lời cô nói, hai người liên tục nói cám ơn, Nghênh Niệm không dám nhận cái cúi đầu của hai ông bà nên vội vàng nghiêng người tránh đi. Sau khi đưa bọn họ ra khỏi cửa, chờ bọn họ đi rồi Nghênh Niệm mới về chỗ ngồi.
Mọi người trên bàn ăn đều nhìn cô.
Nghênh Niệm đứng ở bên bàn một lát, Tiêu Tiêu kéo áo cô ý bảo ngồi xuống.
“Em biết tiếng Nhật hả?” Tiêu Tiêu hỏi.
Nghênh Niệm trả lời, “Biết chút chút. Anh của em du học bên Nhật, trước khi anh ấy xuất ngoại thì em có học cùng anh ấy.”
“Wow, học trong bao lâu?”
“Hơn nửa năm.”
“Nửa năm?!” Tiêu Tiêu trố mắt, “Nửa năm đã có thể nói lưu loát thế á?”
Nhìn cô tô tô vẽ vẽ trên giấy, có lẽ Nghênh Niệm có thể nói và viết tốt, mới nửa năm đã có thể đạt đến trình độ này?”
Những người còn lại vẫn đang nhìn về phía này, nhất là khi cảm nhận được ánh mắt tuy hờ hững nhưng thỉnh thoảng lại nhìn sang đây của Dụ Lẫm Nhiên, Nghênh Niệm càng hồi hộp hơn.
Cô khiêm tốn đáp, “Có lẽ là do ba em mời giáo viên khá nghiêm khắc.”
Tiêu Tiêu kính nể nhìn Nghênh Niệm. Ngoại ngữ lưu loát, còn nhận học bổng, Nghênh Niệm ở trường chắc chắn là rất rất giỏi!
Bên này vừa im lặng thì huấn luyện viên của SF bật cười nói, “Nghênh Niệm nói tiếng Nhật tốt ghê!”
Nhờ trình độ chơi game nát bét của cô, huấn luyện viên đã nhớ kỹ tên cô trong số mười fan hâm mộ đến đây.
Nghênh Niệm vừa định khoát tay khiêm tốn nói vài câu thì Tiêu Tiêu gật đầu đầy tự hào, “Nghênh Niệm không chỉ giỏi tiếng Nhật, em ấy học cũng rất giỏi! Lần đầu tiên đi cổ vũ mọi người, một mình em ấy thầu hết chi phí cổ vũ, tiền đó là tiền học bổng của em ấy đấy! Giỏi lắm á!”
Huấn luyện viên nghe thấy thế cũng kinh ngạc, “Thật hả? Vậy thì quá giỏi rồi!”
Tiêu Tiêu gật đầu như giã tỏi.
Huấn luyện viên hỏi tiếp, “Hai người quen nhau lâu rồi hả?”
“Dạ không.” Tiêu Tiêu đáp, “Bọn em mới quen hồi giải thi đấu mùa xuân, trận đấu đầu tiên bọn em cùng xem chính là trận SF được vào tứ kết.”
“Trận đó hả? À, tôi đã thấy lần cổ vũ đó. Vất vả cho bọn em rồi.” Huấn luyện viên khen ngợi rồi nói lời cảm ơn, đứng dậy cầm ly rượu chạm ly với Tiêu Tiêu, rồi lại rót coca đầy ly cho Nghênh Niệm, sau đó lại nói thêm một câu, “Tiếp tục cố gắng nhé, việc học cũng rất quan trọng.”
Nghênh Niệm đáp lời, tỏ ý đã hiểu.
Sau đó, bầu không khí trên bàn ăn vô cùng sôi động. Từ đầu đến cuối, Nghênh Niệm không nói chuyện với Dụ Lẫm Nhiên được, nhưng nhìn anh ăn thì lòng cô cũng cảm thấy thật thỏa mãn.
Định mệnh khiến cô xem được video phỏng vấn của anh, biết anh, trở thành fan hâm mộ của anh, được ngồi ăn cùng anh, mặc dù cách rất nhiều người, chỉ có thể nhìn từ xa, nhưng cô cũng rất hạnh phúc.
Nghênh Niệm cầm ly coca, uống một hơi.
Cảm giác hạnh phúc ngập tràn như những bọt khí, ùng ục sôi trào trong tim.
…
Đêm đó, Nghênh Niệm bấm vào vòng bạn bè, đăng một tấm ảnh tự sướng trước khi ngủ.
Tại thành phố anh ở, cùng anh hít thở một bầu không khí, hơn nữa, cô đã được tiếp xúc với anh trong khoảng cách gần.
Không có gì tốt hơn chuyện này.
Trên tấm ảnh, cô gõ vài dòng:
“Hạnh phúc, thỏa mãn.”
…
Hoạt động tham quan trụ sở kết thúc, Nghênh Niệm về nhà, dùng bảy ngày hoàn thành tất cả bài tập về nhà, sau đó bawft đầu một cuộc sống “hai điểm thẳng hàng”. “Hai điểm” này không phải địa điểm, mà là hai chuyện.
Tập chơi game và xem SF thi đấu.
Bây giờ đang thi đấu vòng loại, mỗi tuần có ít nhất hai trận đấu, cũng có nghĩa là một tuần Nghênh Niệm phải ra ngoài 2 lần, vừa đi vừa về tổng cộng 4 chuyến bay.
Dù bận rộn nhưng lại rất phong phú.
“Y Thận” luôn im lặng nằm trong danh sách bạn bè của Nghênh Niệm, sau khi trở về, cô không hề quấy rầy anh, dù sao tuần nào bọn họ cũng có trận đấu, thi xong lại tiếp tục huấn luyện, Nghênh Niệm không muốn làm ảnh hưởng đến anh.
Không như mong muốn. Khi đối mặt với những chuyện mình bất lực, người ưu tú như Nghênh Niệm cũng không tránh được phải tìm sự giúp đỡ.
Ví dụ như, chuyện chơi game.
Giang Gia Thụ đi cổ trấn du lịch với bạn bè, mỗi lần cô nhắn tin cho cậu phải mất hai tiếng mới nhận được trả lời. Nghênh Niệm lười phải tìm cậu, suy nghĩ một hồi, lại nhớ đến “Y Thận”.
Bạn bè trong nhóm quả thật có thể giải đáp thắc mắc cho cô. Nhưng con người Nghênh Niệm từ nhỏ đã mạnh mẽ, bất cứ chuyện gì, một khi cô đã bắt đầu thì sẽ nỗ lực phấn đấu, hoàn thành một cách tốt nhất.
Bạn bè trong nhóm dù chơi tốt nhưng kiến thức về trò chơi chắc chắn sẽ không bằng tuyển thủ chuyên nghiệp.
Lúc tham quan trụ sở, biết rõ thời gian huấn luyện của tuyển thủ SF, Nghênh Niệm chọn thời gian nghỉ ngơi của bọn họ để nhắn tin cho “Y Thận.”
“Xin lỗi đã làm phiền anh.”
“Em có thể hỏi anh chuyện này không?”
“Có liên quan đến game.”
Ba tin nhắn được gửi đi, Nghênh Niệm thấp thỏm chờ đối phương trả lời. Đợi rồi lại đợi, tiếp tục chờ đợi, hơn mười phút trôi qua.
Ngay lúc Nghênh Niệm thất vọng, nghĩ rằng sẽ không nhận được hồi âm thì bên kia nhắn về một chữ:
“Nói.”
Nghênh Niệm mừng rỡ, vội vàng nói về thao tác của mình.
“Y Thận” rất tự nhiên trả lời lại cho cô.
Nghênh Niệm xem đi xem lại tin nhắn của anh biết bao nhiêu lần, “a” một tiếng thật dài.
Cô gõ một hàng chữ gửi đi:
“Cám ơn anh! Em không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa! Cố lên!”
Cô cứ có cảm giác Dịch Thận trên Wechat lạnh lùng hơn ngoài đời nhiều, cách nói chuyện cũng không hoạt bát như bình thường.
Nghênh Niệm vừa làm theo lời anh chỉ, vừa âm thầm cảm khái.
Thật ra Nghênh Niệm không phải là người thích làm phiền người khác, nhưng đành chịu, kỹ thuật chơi game của cô quá cùi. Nghỉ hè chưa được nửa tháng, trong thời gian này, cô đã đi xem SF thi đấu 2 lần, “thỉnh giáo” Y Thận 3 lần.
Ngoại trừ lần đầu tiên, hai lần sau Nghênh Niệm hỏi cẩn thận từng li từng tí, tuy anh có hơi lạnh lùng một chút nhưng chỉ cần cô hỏi thì anh đều trả lời, đồng thời còn chỉ rất kỹ, rất đúng trọng tâm.
Cuối cùng cũng hưởng được tí ánh sáng từ tuyển thủ chuyên nghiệp, sau ba lần được “chỉ giáo” bởi Y Thận, lần đầu tiên trong đời Nghênh Niệm được MVP!
Cô vội vàng bấm vào Wechat cảm ơn “Y Thận””
“Wow! Lời anh nói có ích ghê!”
“Lần đầu tiên em có cảm giác mình thật giỏi!”
“Chưa tới nửa tiếng bọn em đã thắng rồi, em còn được MVP nữa!”
*MVP: Thành viên có thành tích xuất sắc nhất.
“Cám ơn anh! May mà có anh đó! Cám ơn anh nha!”
Năm phút sau, “Y Thận trả lời:
“Ừ.”
Nghênh Niệm không muốn chiếm dụng thời gian của anh, sau khi cám ơn xong cô để điện thoại xuống, tiếp tục chiến đấu anh dũng.
Đánh xong một trận, Tiêu Tiêu bỗng nhiên tìm cô nói chuyện, “Nghênh Niệm, có đó không?”
Nghênh Niệm lắc lắc cái cổ nhức mỏi, “Có, sao thế chị?”
Tiêu Tiêu trả lời, “Muốn nói với em về chuyện cổ vũ lần tới.”
Nghênh Niệm giữ vững tinh thần, đầu ngón tay linh hoạt múa trên bàn phím.
“Chị nói đi.”
“Lần này có nhiều người trong nhóm sẽ đi, chị và quản lý của nhóm đã thương lượng với nhau, mỗi người tham gia đều góp tiền vào, nhưng bọn chị muốn bảng đèn được thiết kế tinh tế một chút, mọi người đang tiếp thu ý kiến.”
“Làm thế nào?”
“Thì, mỗi một tuyển thủ sẽ có bảng đèn lớn của riêng mình, cái này sẽ trích từ tiền quỹ nhóm ra. Mấy bảng đèn nhỏ khác thì ai thích thì góp tiền lại, sau đó đặt người ta làm thì giá cả sẽ rẻ hơn chút. Trước tiên làm mỗi người một bảng đèn, sau đó thống kê lại xem có bao nhiêu người sẽ đi rồi chia đều ra. Mấy cái bảng tên cầm tay hoặc bảng đèn nhỏ thì ai muốn thì đóng tiền.
Nghênh Niệm lập tức trả lời lại, “Bảng đèn lớn của Dụ Lẫm Nhiên để em chi! Em muốn cầm, em muốn một cái cho riêng em!”
Tiêu Tiêu nói hết, “Chuyện đau đầu nhất chính là thiết kế, đặc biệt là bảng đèn của từng thành viên, mọi người trong nhóm muốn làm theo sở thích của các thành viên.”
“Sở thích?”
“Đúng vậy. Ví dụ như, người này tuổi ngựa, hoặc thích con hổ, chúng ta sẽ thiết kế thành ngựa hoặc hổ.
Nghênh Niệm hiểu ý Tiêu Tiêu, suy nghĩ cô bỗng lóe lên, “Nếu thế thì chị và mọi người thảo luận trước đi, lát nữa em tìm chị sau!”
Tắt khung chat, Nghênh Niệm bấm mở Wechat, gửi tin nhắn cho “Y Thận”
“Ngại quá, anh có thể giúp em chuyện này không?”
Sau khi gửi tin cô lại hồi hộp chờ đợi, đến khi bên kia có động tĩnh cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Y Thận” trả lời, “?”
Cô vội nói, “Là chuyện liên quan đến cổ vũ! Trận thi đấu kế tiếp sẽ có rất nhiều fan đến xem nên bọn em muốn làm công tác cổ vũ thật tốt. Nhưng vẫn chưa có quyết định sẽ thiết kế bảng đèn thế nào cho đẹp. Cho nên bọn em định dựa vào sở thích của các anh để làm.”
Sau đó cô gõ tiếp, “Nhưng thông tin trên website về mấy anh ít quá, nên em có thể nhờ anh giúp được không?”
Mỗi một lần chờ đợi đều như muốn lấy mạng cô.
Nhưng may mà anh trả lời lại, có khó khăn cách mấy cũng đáng giá.
Không biết có phải “Y Thận” đang hỏi đồng đội hay là cân nhắc xem có nên trả lời cô hay không.
Mấy phút sau anh mới trả lời:
“Thành Nhuận thích bắp cải.”
“Lâm Sơn Khước thích unicorn.”
“Bạc Xán thích ngựa vằn.”
“Dịch Thận thích Coca cola.”
Nghênh Niệm đọc tin nhắn, cảm thấy Dịch Thận thật kỳ lạ. Tự mình gọi tên mình? Nhưng sự chú ý của cô vẫn tập trung trên người cuối cùng.
Dụ Lẫm Nhiên thì sao?
Đợi hơn mười mấy giây, từ đầu đến cuối không thấy người bên kia nhắn lại Dụ Lẫm Nhiên thích gì.
Cô đành phải hỏi, “Đội trưởng thì sao? Đội trưởng thích gì?”
Bên kia trả lời lại, “Không thích gì cả.”
Nghênh Niệm, “Hả, vậy làm sao đây? Em còn muốn cầm bảng đèn lớn của đội trường, mấy người khác đều dựa vào sở thích mà làm chỉ có mình em là cầm bảng đèn bình thường nhất, thế thì không được đâu!”
“Y Thận”: “Em cầm à?”
Nghênh Niệm, “Đúng vậy.”
Cô còn giải thích với anh về chuyện cổ vũ lần này, còn dặn dò, “Anh giữ bí mật nhé, bây giờ vẫn chưa quyết định, mọi người còn đang thảo luận xem nên làm thế nào.”
Cô lại hỏi, “Nếu đội trưởng không thích gì, vậy… anh ấy tuổi gì thế?”
Đợi rất lâu bên kia mới trả lời lại, “Thìn.”
Nghênh Niệm nhảy cẫng lên, “Wow! Vậy em sẽ làm dựa vào cái này, để em đi nói với mọi người! Cám ơn anh nhé!”
Nói xong cô liền thoát ra.
Bên kia cũng không nhắn lại.
Nghênh Niệm tìm Tiêu Tiêu, nói chuyện với cô ấy hơn hai mươi phút, cuối cùng, hai người bàn với mọi người trong nhóm. Nghênh Niệm chỉ nói là cô liên hệ với nhân viên công tác của SF, bên đó đã cung cấp thông tin cho cô.
Thế là, đề nghị làm bảng đèn dựa vào sở thích của từng thành viên đã được thông qua.
Những người khác đều có sở thích là ăn uống hoặc động vật, Nghênh Niệm lại tự chi làm bảng đèn Dụ Lẫm Nhiên của riêng cô lại dựa vào cầm tinh của anh. Một là vẽ rồng, hai là vẽ đầu rồng chibi.
Nghênh Niệm quyết định chờ bản vẽ ra rồi mới quyết định.
Tới đây, mọi vấn đề khó khăn đã được giải quyết.
Nghênh Niệm lại cám ơn “Y Thận” lần nữa:
“Cám ơn anh nhiều lắm!”
“Anh đúng là người tốt!”
Một phút sau, “Y Thận” trả lời “…”
Ba dấu chấm. Im lặng hơn lúc bình thường.
Nghênh Niệm nhíu mày.
Ừm…
Sao nhận được thẻ người tốt mà anh không vui nhỉ?
Xem ra lần sau phải đổi cách khen mới được!
***
Chương sau lại gặp ông nội rồi =..=
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!