Chỉ Riêng Mình Em - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Chỉ Riêng Mình Em


Chương 24


Nháy mắt, giải đấu mùa hè đã tiến vào tuần thứ chín.

Có đôi khi nhìn thấy gương mặt của Dụ Lẫm Nhiên trên màn hình lớn ở hội trường trực tiếp, cô lại cảm thấy có gì đó không chân thật. Người này lúc ở trên sân khấu thì mạnh mẽ vang dội, nhưng khi ở trên mạng, anh lại rất kiên nhẫn trò chuyện với cô, mặc dù ở trong game anh không nể nan gì mà đánh cô bầm dập, nhưng anh vẫn dành thời gian để dạy cô cách chơi.

Giống như một giấc mơ vậy.

Tiếp xúc với nhau khá lâu, gan Nghênh Niệm cũng bắt đầu to hơn, không còn phải lo lắng, sợ anh không vui sẽ chặn mình. Lúc anh rảnh rỗi, cô còn cùng anh tán gẫu dăm ba câu nhàm chán.

Tính anh cũng không khó nói chuyện, chỉ có hơi lãnh đạm so với người khác, có rất nhiều chuyện anh không có hứng thú, cho nên mới cảm thấy anh lạnh lùng, khó kết bạn.

Càng tìm hiểu anh, Nghênh Niệm bắt đầu dám cò kè mặc cả với anh.

SF có trận đấu vào tuần thứ chín, Nghênh Niệm vẫn trình diện như mấy lần trước. Đã giữa tháng tám rồi, không lâu nửa kỳ nghỉ hè sẽ kết thúc. Chờ đến khi tựu trường rồi cô sẽ không còn rảnh rỗi như thế này, không thể muốn đi xem thi đấu lúc nào cũng được nữa.

Cô rất trân trọng những ngày cuối cùng của mùa hè, trước khi đi xem trận đấu lần này, cô đã bàn bạc với Dụ Lẫm Nhiên qua Wechat từ sớm.

“Đội trưởng ơi, làm phiền anh một chút!”

Anh nhanh chóng trả lời lại, “Nói.”

“Nếu lần này mà thắng, em muốn tặng bánh cho mọi người.”

“Rồi sao?”

“Phải đem bánh vào hậu trường chứ sao, em không vào được, anh có thể nói với nhân viên, bảo họ ra ngoài nhận được không?”

Sợ anh không chịu, Nghênh Niệm cố gắng cam đoan, “Em không vào đâu! Tuyệt đối không phải là do em thỏa mãn lòng riêng của mình, anh chỉ cần cho người ra nhận là được!”

Nửa phút sau, Dụ Lẫm Nhiên trả lời, “Tùy em.”

Nghênh Niệm mừng thầm, cám ơn anh rồi lại nịnh anh vài câu, sau đó đổi kiểu khen ngợi nhưng vẫn không thay đổi trọng tâm chính là, “Đội trưởng tốt quá!”

Dụ Lẫm Nhiên không trả lời lại, anh không thèm để ý đến cô.

Đến ngày thi đấu, Nghênh Niệm ngoan ngoãn ngồi ở hội trường cổ vũ. Trận đấu hôm nay kết thúc rất nhanh, quá trình phải nói là vô cùng đặc sắc, cuối cùng SF cũng giành được chiến thắng. Tay Nghênh Niệm vỗ đến đỏ hết cả lên, cô đi ra khỏi hội trường, đứng một bên nhắn tin cho Dụ Lẫm Nhiên.

Không hiểu sao lại có cảm giác “có tật giật mình”, Nghênh Niệm cầm điện thoại như đang trốn ai, cứ nhìn trái rồi lại nhìn phải, sợ người khác nhìn thấy điện thoại của cô.

Qủa thật quá kinh khủng. Biết bao nhiêu người ùa ra từ hội trường, ngoại trừ fan hâm mộ của đội đối thủ, một nửa còn lại chính là đến để cổ vũ cho SF. Cô thế mà dám nhắn tin với đội trưởng đội SF dưới mí mắt của mọi người…

Như Giang Gia Thụ nói chính là — “Ném em vào trong đám fan chắc chắn sẽ bị nhốt vào lòng heo rồi dìm xuống nước!”

“Em đang ở bên trái của cửa chính hội trường.”

Trận đấu đã kết thúc hơn nửa tiếng, nhận được bánh kem từ người giao hàng, Nghênh Niệm liền gửi tin nhắn cho Dụ Lẫm Nhiên, anh nhanh chóng đáp lại, “Chờ chút.”

Nghe lời anh, cô đứng chờ chưa đầy ba phút, một người mang thẻ công tác đi đến chào cô, “Cô có phải là cô Nghênh không?”

“Đúng vậy, em là Nghênh Niệm.” Cô gật đầu.

Nhân viên cười nói, “Em đi theo tôi.”

Nghênh Niệm dừng lại, “Hả?” Cô nói, “Em không vào…”

Nhân viên nói, “Lát nữa còn có phỏng vấn nên không thể về sớm được. Đội trưởng Dụ đã đặt đồ ăn nhẹ rồi, mọi người đều đang ăn ở trong phòng nghỉ đó. Huấn luyện viên nghe nói em mang bánh đến nên bảo em vào!”

“Vậy có tiện không ạ?”

“Không sao đâu! Em cứ vào đi!”

Nghênh Niệm nghĩ nghĩ, cũng không phải là lần đầu, cô không kiểu cách nữa, sau khi cám ơn người ta xong thì đi theo vào hậu trường.

Lần thứ hai mang bánh kem đi vào phòng nghỉ của SF, không còn ngại ngùng nữa nhưng cũng không thể nói là rất quen thuộc. Ít ra thì lúc đối mặt với Dụ Lẫm Nhiên, Nghênh Niệm vẫn hồi hộp như xưa.

Huấn luyện viên luôn tươi cười chào đón, Dịch Thận nói nhiều, lần nào cũng là người đầu tiên nhảy vào bắt chuyện với cô. Nghênh Niệm biết rõ người ta khách sáo với mình là do phép lịch sự cơ bản, nên cô chưa bao giờ được nước lấn tới.

Nói chuyện vài câu thì Dụ Lẫm Nhiên đi tới. Dây buộc bên ngoài hộp bánh đã được mở ra, anh đưa ngón tay nhấc cái hộp lên một chút.

“Lại là chocolate à?”

Nghênh Niệm nhỏ giọng trả lời, “Ăn ngon mà…”

Anh nhìn cô một cái rồi đưa đồ sang.

Lúc này cô mới phát hiện ra trên tay anh đang cầm một ly trà sữa, cô vô thức nhận lấy, “Đội trưởng, hôm nay anh mời khách hả?”

Anh ừ, như đáp lại mà cũng như không, anh hất cằm về một hướng, ra hiệu cô đi lấy đồ ăn.

Nghênh Niệm khéo léo từ chối, “Không cần đâu, em không đói.”

Đi vào hậu trường là quyết định nhất thời của cô, cô không có ý định ở lâu, có thể đứng bên cạnh anh thêm một lát là đủ lắm rồi.

Dụ Lẫm Nhiên không ép cô phải ăn, ánh mắt lướt sang, “Nay không mặc váy nữa hả?”

Mặt Nghênh Niệm nóng bừng, còn không phải vì anh sao? Anh đã nói không thích rồi, cô đành phải cố gắng không mặc váy khi đến xem thi đấu chứ biết sao giờ.

Nhưng cô lại cứng miệng đáp, “… Đâu đâu cũng mở máy lạnh, nên có hơi lạnh.”

Bảng nhiệt độ của máy lạnh tủ đứng cách đó không xa hiển thị: 28 độ.

Nhiệt độ lành lạnh thế này vô cùng thích hợp trong mùa hè.

Khóe môi Dụ Lẫm Nhiên cong lên như cười như không, anh cũng lười vạch trần cô.

Nói được mấy câu, huấn luyện viên mời Nghênh Niệm đến cắt bánh. Lần trước cũng thế, dù cô có cắt hay không thì đây cũng là sự tôn trọng dành cho cô.

Nghênh Niệm thấy Dịch Thận nóng lòng muốn làm thì nhường cho cậu ấy.

Mấy người còn lại cũng dần tập hợp lại, Nghênh Niệm không biết hết mọi người. Thi đấu ở thành phố khác thì nhân viên công tác cũng sẽ thay đổi theo.

Ngay cả những người trong đội cô cũng không nhớ hết.

Điểm khác biệt là, Nghênh Niệm thấy có một chàng trai hình như xấp xỉ tuổi cô, có lẽ là bằng tuổi cô, chỉ nhỏ hơn mấy đội viên SF chừng hai ba tuổi mà thôi.

Cậu ta hình như là người nhà của nhân viên công tác SF kia, nhưng kỳ lạ là cậu ta cứ nhìn Nghênh Niệm chằm chằm.

Nghênh Niệm phát hiện có người nhìn mình, cô ngẩng đầu nương theo ánh mắt ấy nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau. Cậu ta có vẻ ngại, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Nhưng cô vừa quay đi, cậu ta lại tiếp tục nhìn cô.

Nghênh Niệm không nhớ ra người này là ai, trông rất lạ mặt, cô chắc chắn là mình không quen cậu ta.

Bị người ta nhìn chằm chằm, Nghênh Niệm có hơi mất tự nhiên nên chỉ ăn một miếng bánh nhỏ. Vừa hay có người đến thông báo với đội, đại khái là phải quay video gì đó, Nghênh Niệm nhân lúc này chào tạm biệt rồi ra về.

Triệu Ngạn là em họ của người dẫn đội, cậu ta rất thích chơi game, vì quan hệ với anh họ nên bắt đầu xem SF thi đấu, xem xong lại thành fan của toàn đội. Cậu ta năn nỉ dẫn đội Triệu rất nhiều lần, không chịu được sự mè nheo của cậu ta, dẫn đội đành phải đưa cậu ta đến đầy, thành toàn nguyện vọng được gặp tuyển thủ SF một lần.

Tận mắt nhìn thấy tuyển thủ yêu thích của mình, Triệu Ngạn kích động không thôi, lại còn được năm người kí tên cho, có thể nói là thỏa lòng thỏa dạ. Buổi tối trong đội có liên hoan, dẫn đội Triệu cũng dẫn theo cậu ta đi cùng, không biết vì sao mà cậu ta lại thoáng thất thần.

Dẫn đội chưa kịp hỏi, Dịch Thận đã nhanh mồm hỏi trước, “Này, Triệu Ngạn, lúc nãy cậu cứ thất thần nhìn con gái nhà người ta hoài, nghĩ gì thế?”

Mấy người ngồi bên cạnh Dịch Thận như Thành Nhuận, Lâm Sơn Khước, và cả Dụ Lẫm Nhiên trước giờ chưa bao giờ tham gia vào mấy cuộc tám chuyện này, đều quay sang nhìn Triệu Ngạn khi nghe Dịch Thận hỏi.

Cô gái vừa nãy tới là ai?

Ngoại trừ Nghênh Niệm mang bánh kem vào phòng nghỉ thì còn ai trồng khoai đất này!

Dịch Thận cười hì hì, nhướng mày với Triệu Ngạn, “Đừng nói là cậu để ý người ta nha? Vừa nãy tôi thấy cậu cứ nhìn người ta không thèm chớp mắt luôn ấy!”

Dẫn đội Triệu nghe thế thì thấy lạ, hỏi em họ mình, “Thật hả?”

Bình thường toàn bị người ta trêu ghẹo, bây giờ cuối cùng đã có thể trêu lại người khác, Dịch Thận liên tục gật đầu nhằm gia tăng độ tin cậy của lời mình vừa nói ra, “Thật đó! Em đứng đối diện cậu ta thấy hết nè! Lúc Nghênh Niệm đi về, ánh mắt còn nhìn theo đến tận ngoài cửa!”

“Nghênh Niệm?” Triệu Ngạn đang đỏ mặt, đang muốn giải thích thì sau khi nghe thấy Dịch Thận nhắc đến tên cô, cậu nuốt lại lời định nói, hỏi lại, “Cô ấy là Nghênh Niệm thật hả?!”

Dịch Thận thấy cậu ta giật mình thì kinh ngạc, “Không lẽ còn có Nghênh Niệm giả nữa hả?”

“Không phải, em cứ tưởng mình nhìn nhầm…” Triệu Ngạn nói, “Em cứ thấy cậu ấy trông quen lắm, hóa ra không nhận nhầm người.”

Dẫn đội kinh ngạc, “Hai đứa biết nhau hả?”

“Cũng không phải.” Triệu Ngạn ngại ngùng cười, “Chỉ từng gặp qua mấy lần thôi.”

“Từng gặp?”

Triệu Ngạn không đáp lại, ánh mắt lướt qua bọn Dịch Thận, Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước, dừng lại trên người Dụ Lẫm Nhiên.

“Đội… đội trưởng Dụ, Nghênh Niệm và anh? Hai người…?”

Vẻ mặt Dụ Lẫm Nhiên vẫn như bình thường, ánh mắt không nhận rõ cảm xúc. Chưa kịp mở miệng, Dịch Thận đã cướp lời, “Không phải như cậu nghĩ đâu. Nghênh Niệm là fan của đội trưởng bọn tôi đó!”

“Ra là thế.” Triệu Ngạn ồ một tiếng. Mặc dù cậu ta có hơi nghi ngờ tại sao fan lại có thể xuất hiện ở hậu trường, nhưng dù sao cậu cũng mới đến lần đầu, hưởng sái của anh họ, có nhiều chuyện kỳ lạ, không nên nói lung tung.

Không ngờ, Dụ Lẫm Nhiên lại hỏi, “Cậu quen cô ấy à?”

Ánh mắt anh rơi lên người Triệu Ngạn. Không cần nghĩ cũng biết, người anh hỏi chính là Nghênh Niệm chứ không ai khác.

Triệu Ngạn ngơ ngác, Dụ Lẫm Nhiên rất ít nói. Hôm nay sau khi cuộc thi kết thúc, cậu ta đến hậu trường để chúc mừng các thành viên trong đội, thuận tiện xin chữ ký của họ. Từ đầu đến cuối, Dụ Lẫm Nhiên chỉ nói hai chữ “cám ơn” rồi không nói gì thêm.

Thế mà bây giờ anh lại mở miệng hỏi chuyện cậu ta, khiến cậu ta bỗng thấy được cưng chiều mà lo sợ.

Triệu Ngạn vội trả lời, “Không, không quen. Hồi trước em đi thi thì gặp cô ấy, cô ấy siêu siêu giỏi luôn!”

Dịch Thận hiếu kỳ, “Giỏi cỡ nào?”

Chuyện Nghênh Niệm học giỏi bọn họ đều nghe qua, nhưng giỏi cỡ nào thì không rõ.

Triệu Ngạn nói, “Em từng tham gia cuộc thi tiếng Anh toàn quốc dành cho học sinh trung học. Hồi cấp hai năm nào em cũng tham gia, lần nào cũng gặp Nghênh Niệm.”

Dịch Thận hỏi, “Cậu đạt giải hả?”

“Không có.” Triệu Ngạn xấu hổ đỏ mặt.

“Thế còn Nghênh Niệm?”

“Cô ấy ẳm giải nhất.” Triệu Ngạn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Ba lần liên tiếp.”

Dẫn đội Triệu cất giọng dạy dỗ, “Giỏi thế, em lo mà học tập theo người ta đi!”

Triệu Ngạn gật đầu rồi tiếp tục nói, “Em có một đứa bạn tham gia cuộc thi hùng biện cấp quốc gia, hồi cấp hai cậu ta đi thi hai lần, cậu ta cũng biết Nghênh Niệm nữa. Ba năm liên tục Nghênh Niệm đều tham gia, bạn em được huy chương bạc một lần, Nghênh Niệm đạt huy chương vàng hai lần. Có một lần cậu ấy được huy chương đồng, lần ấy hình như cậu ấy bị sốt, vác thân sốt cao ra trận”

Thành Nhuận khen không dứt miệng, “Nói thế thì Nghênh Niệm rất rất giỏi đấy!”

Lâm Sơn Khước tiếp lời. “Nói nhảm, lần trước cô ấy nói tiếng Nhật lưu loát biết bao nhiêu.”

“Nếu người nào thường xuyên tham gia mấy cuộc thi quốc gia thì ít nhiều cũng sẽ biết đến tên của Nghênh Niệm.” Triệu Ngạn nói, “Nhưng không biết vì sao cuộc thi hùng biện năm nay lại không tham gia. Là học kỳ trước đó.”

Dịch Thận nhanh miệng đáp, “Cô nhóc chạy đi xem thi đấu liên tục, trước khi nghỉ hè cũng thường xuyên đi xem, không lẽ vì thế mà bỏ thi?”

Dụ Lẫm Nhiên nãy giờ vẫn không nói lời nào thoáng mím môi, hàng chân mày nhíu chặt.

Triệu Ngạn đáp, “Em không biết nữa, mà cậu ấy quả thật rất giỏi. Ví dụ như, nhóm học sinh của trường bọn em hay tham gia các cuộc thi đều truyền tai nhau một câu — Nếu đi thi mà gặp Nghênh Niệm thì đừng nghĩ đến hạng nhất, cố gắng tranh hạng hai hay hạng ba là được rồi.”

Dịch Thận bật cười ra tiếng, “Nói thế thì cô ấy là đại ma vương trên sân thi đấu rồi?” Nhịn không được cậu lại trêu, “Kể cũng lạ, Nghênh Niệm thông minh, học giỏi như thế, sao lại chơi game gà chíp thế nhỉ?”

Mọi người chưa ai lên tiếng, Dụ Lẫm Nhiên bỗng nói, “Thật ra cũng không đến nỗi nào.”

Dịch Thận mắc nghẹn, suýt nữa cắn trúng lưỡi, “Khụ khụ… cái gì?!”

Hơn một nửa số người trên bàn đồng loạt quay sáng nhìn Dụ Lẫm Nhiên.

Anh bình vẫn vững như núi, bình tĩnh nói, “Ý tôi là, cô ấy chơi game cũng không tệ đâu, tàm tạm.”

Thành Nhuận:…

Lâm Sơn Khước:…

Bạc Xán:…

Dịch Thận:…

Đội trưởng, không phải anh trợn mắt nói dối đâu, mà anh nhắm tịt hai con mắt luôn rồi đấy!!!!

Dẫn đội Triệu cũng phải cạn lời. Chỉ có Triệu Ngạn không biết gì về trình độ chơi game của Nghênh Niệm, vẻ mặt khó hiểu.

“Sao thế anh?” Cậu ta hỏi anh họ của mình.

Dẫn đội tằng hắng một cái, thấp giọng nói, “Không có gì, đừng hỏi nữa, ăn canh đi.”

Triệu Ngạn, “… Dạ.”

Giải quyết bữa tối một cách qua loa, Nghênh Niệm quay về khách sạn từ sớm. Cô vọc điện thoại một chút, sau đó đi rửa mặt, không lâu sau thì bước ra khỏi phòng tắm. Cô vừa đi đến bên giường thì tiếng chuông báo tin nhắn từ Wechat vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Cô cầm điện thoại lên xem, Dụ Lẫm Nhiên vậy mà nhắn tin cho cô.

Thoáng nhìn đoạn tin nhắn, nụ cười bên khóe môi chưa kịp nở rộ đã bị dập tắt ngay lập tức.

Dụ Lẫm Nhiên nói, “Kể từ tuần này trở đi, cấm em đi xem thi đấu.”

Cô hỏi, “Vì sao?”

Bên kia đáp, “Đi nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến việc học.”

Ảnh hưởng việc học? Anh đang đùa gì thế!

Nghênh Niệm nói, “Em học rất giỏi, việc học rất ổn định, không có vấn đề gì cả, đội trưởng đừng lo!”

Không hiểu sao Dụ Lẫm Nhiên lại rất cố chấp, “Trận thi đấu lần sau đừng để tôi thấy em có mặt tại hiện trường.”

Vẻ mặt Nghênh Niệm bỗng chốc suy sụp.

Anh lại ra đòn sát thủ, “Nếu không tôi sẽ chặn em đấy.”

Sao thế được!!!

Nghênh Niệm hít một hơi thật sâu, “Đừng mà! Đừng chặn em! Có chuyện gì cũng phải từ từ thương lượng, anh đừng xúc động mà đội trưởng!”

Dụ Lẫm Nhiên chốt, “Không có gì để thương lượng hết.”

Nghênh Niệm muốn bật khóc, cô gấp đến nỗi dậm chân ở bên giường, cố gắng mặc cả, “Một tuần đi một lần được không? Còn có nửa tháng nữa là em tựu trường rồi. Hai tuần cuối cùng để cho em đi xem hai trận nữa thôi có được không?”

Dụ Lẫm Nhiên quyết đoán đáp, “Không được.”

Nghênh Niệm cầm điện thoại mà khóc không ra nước mắt. Cô nói hết nước hết cái rồi mà anh vẫn cứ kiên trì như thế, bắt cô phải tâm trung vào việc học, không biết bị ma nào nhập nữa.

Bỗng chốc, cô cảm thấy chán nản, thất vọng, cô quỳ lên giường, nửa người đổ nhào xuống, cả người như mất hết sức sống.

Bạn có từng đu idol kiểu này chưa?

Không những xía vào trình chơi game của bạn, mà còn để ý đến thành tích học tập của bạn nữa…

Đây là lần đầu tiên cô mắng anh, Nghênh Niệm nghiến răng nghiến lợi mắng thầm trong lòng —

Dụ Lẫm Nhiên! Đồ ông già vô lý! Đồ xấu xa!

***

OK, mốt đừng có nhắn tin thỉnh người ta đi cổ vũ anh nha =))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN