Chỉ Riêng Mình Em - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Chỉ Riêng Mình Em


Chương 32


Thời gian của học sinh vô cùng khẩn trương, mỗi ngày sáu giờ rời giường, đến tận khuya mới được ngủ.

Ở phương diện này, thói quen của Nghênh Niệm khá tốt, không hề có chuyện dậy không nổi hay ngủ nướng, chưa bao giờ cô dậy trễ cả. Thức dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng, nói chuyện một lúc với ba mẹ trên bàn ăn, ăn no rồi lên xe đến trường.

Nghênh Niệm không có thói quen nghịch di động vào sáng sớm, đến giữa trưa tan học rồi mới thấy tin nhắn Tiêu Tiêu gửi tới, cô mới biết tối qua trên Weibo đã xảy ra chuyện gì.

Tiêu Tiêu kích động dùm cô, “Niệm Niệm! Em có thấy đội trưởng đăng Weibo không?!”

Những chuyện có liên quan đến Dụ Lẫm Nhiên sẽ không thể vắng mặt Nghênh Niệm, nhưng hôm nay trong nhóm trò chuyện cả buổi về chuyện này mà vẫn không thấy Nghênh Niệm xuất hiện, Tiêu Tiêu nhớ ra có lẽ cô đang bận học, chắc là không chú ý đến, vội vàng nói cho cô biết, sợ cô bỏ lỡ.

Nghênh Niệm quả thật không biết gì, “Weibo nào?”

Cô không lên Weibo, group chat cũng chưa xem, bỗng dưng cảm thấy dường như mình trở thành người tối cổ.

“Tối qua đội trưởng đăng Weibo, nội dung không hề liên quan đến công việc, cũng chả liên quan đến trò chơi!” Tiêu Tiêu nói, “Anh ấy đăng một tấm ảnh!”

Nghênh Niệm kinh ngạc, không kịp hỏi nhiều, “Để em xem thử!”

Nói xong, cô vội vàng lên mạng tìm hiểu mọi chuyện.

Vốn nghĩ Dụ Lẫm Nhiên đăng ảnh tự sướng, cô bấm vào trang chủ của anh, nhìn ảnh rồi mới hiểu ra, ảnh anh đăng chính là…

Kẹo của cô tặng.

Nghênh Niệm giật mình, tối qua trước khi đi ngủ, cô chợt nghĩ ra một ý, đặt hàng qua mạng gửi kẹo Halloween cho Dụ Lẫm Nhiên. Anh tặng cô “kẹo”, nên cô cũng không thể để anh thiệt thòi được.

Không ngờ anh lại đăng Weibo. Đây là bài đăng Weibo đầu tiên không liên quan đến công việc của anh, Nghênh Niệm được cưng mà thấy lo.

Tiêu Tiêu lại bắn tin đến, “Chỉ trong một buổi sáng ngày hôm nay, tên FC của Dụ Lẫm Nhiên đã được quyết định rồi đấy!”

Nghênh Niệm hỏi, “Tên là gì?”

“Kẹo!” Tiêu Tiêu nói, “Đây là bài đăng đầu tiên, fan bàn bạc cả buổi trời trong bình luận trên Weibo của anh ấy, quyết định lấy tên này! Nhưng không nhìn ra đội trưởng thế mà lại thích ăn kẹo đó! Cảm giác tương phản quá lớn…”

Kẹo?!

Nghênh Niệm “đầu têu” chả hiểu sao lại thấy chột dạ, không biết phải trả lời thế nào, đành lấy cớ đi đọc bình luận để kết thúc cuộc trò chuyện với Tiêu Tiêu.

Cô bấm vào phần bình luận dưới Weibo của Dụ Lẫm Nhiên, thực sự nhìn thấy thảo luận tên FC của fans.

Ban đầu, fans hỏi anh có phải bị hack nick hay không, càng về sau lại bắt đầu suy nghĩ dụng ý bức ảnh anh đăng lên, cuối cùng chủ đề này hoàn toàn chệch hướng, không biết ai bắt đầu, mấy cô gái nhất trí cảm thấy tên “Kẹo” cũng khá ổn, cứ thế mà quyết định.

Dụ Lẫm Nhiên cũng có fans nam mà! Nghênh Niệm thầm nói, nhóm fans nữ đúng là không quan tâm đến cảm nhận của fans nam gì hết, một đám con trai phải làm thế nào, không chừa mặt mũi lại cho người ta à?!

Nhưng Nghênh Niệm có tật giật mình, đây là lần đầu tiên cô bày tỏ thái độ câm như hến đối với chuyện có liên quan đến Dụ Lẫm Nhiên.

Giải đấu S đã kết thúc, toàn đội SF bước vào kì nghỉ, nhưng kỳ nghỉ này chỉ mang tính lựa chọn, các thành viên có thể lựa chọn nghỉ xả hơi một trận, hoặc có thể tiếp tục huấn luyện trong căn cứ.

Năm người trong đội đều độc thân, không phải Tết nhất phải về thăm nhà, cả đám đương nhiên sẽ ở lại căn cứ.

Quán quân giải đấu S có thể nói là vô địch thế giới, đội nước nhà đã đạt quán quân được hai năm, nếu tính cả năm nay nữa là ba.

Ba năm quán quân, hai đội ngũ. Đội đạt quán quân năm nay đã hai lần đoạt giải, vững vàng ngôi trên ngai vàng khu vực trong nước.

Nếu sang năm tiếp tục đoạt quán quân —

Trong giới thể thao điện tử, cách nói “3 giải quán quân, một vương triều”. Đoạt được ba lần quán quân, vương triều sẽ được thành lập, đây là trường hợp đầu tiên trong giới eSport trong nước, chắc chắn sẽ tạo nên lịch sử.

Một năm nay, SF mặc dù bộc lộ tài năng mạnh mẽ, giải đấu mùa hạ và giải đấu S đã đủ để bọn họ chứng minh bản thân, nhưng dưới ánh hào quang sáng chói của quán quân, ít nhiều cũng phai mờ, ảm đạm.

Tất cả ánh mắt trong giới eSport đều tập trung lên người quán quân, bọn họ trở thành tiêu điểm bàn tán trong giới.

Không nói chi xa xôi, các thành viên trong đội SF cũng rất để ý. Trong thi đấu, thực lực quyết định tất cả, hơn nữa đàn ông trời sinh mạnh mẽ. Chỉ có người vô dụng mới phủ định sự ưu tú của người khác, năm thành viên SF không một ai bất mãn với đội quán quân.

Trong tình huống như thế, các thành viên SF càng không thích được nghỉ, bọn họ còn tập trung huấn luyện hơn mọi ngày.

Mấy ngày rồi Nghênh Niệm không gặp Dụ Lẫm Nhiên, nghỉ hè còn thỉnh thoảng gặp vài lần, đã trở thành thói quen, bây giờ quay về với quỹ đạo bình thường lại cảm thấy không quen. Có lẽ ông trời nghe thấy nỗi lòng của cô, buồn ngủ gặp chiếu manh, đại hội giao lưu ngoại ngữ của học sinh năm nay được tổ chức sớm một tháng, Nghênh Niệm và bốn bạn học khác tạo thành một nhóm năm người, đại biểu cho trường Thất Trung.

Xin nghỉ đi gặp Dụ Lẫm Nhiên cũng là một cách, nhưng danh bất chính, ngôn bất thuận, cô mà nói chuyện với anh một hồi sẽ bị lộ ra mục đích gặp anh, quá vội vàng, không tốt đâu.

Nhân dịp đại hội giao lưu này để đi gặp anh, rất tốt.

Đợi sau khi Nghênh Niệm nhận được thông tin chính thức, nhìn địa điểm tổ chức đại hội trên tài liệu, suýt nữa cô đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Ngay tại thành phố chỗ căn cứ của SF! Cũng may là căn cứ SF được đặt trụ sở tại thành phố lớn, nếu không cũng sẽ không may mắn như thế.

Nghênh Niệm báo trước cho Dụ Lẫm Nhiên, “Đội trưởng, mấy hôm nữa em sẽ tham gia hội nghị giao lưu ngoại ngữ, ngay nơi ở của các anh luôn, lần trước anh mời em ăn cơm rồi, không biết lần này anh có rảnh không, em mời anh nhé?”

Cô cẩn thận hỏi, dù gì cô cũng không chắn chắn Dụ Lẫm Nhiên sẽ đồng ý.

Gần mười phút, cô nhận được tin nhắn trả lời.

“Ngày mấy?”

Nghênh Niệm vui vẻ nhếch mày, nói anh biết ngày cụ thể.

Anh bảo, “Chắc là rảnh”, không khẳng định, nhưng câu tiếp theo lại mang theo ý quyết định, “Nhớ báo trước một ngày.”

Nghênh Niệm đồng ý ngay, cả người lâng lâng, vui vẻ đến quên trời.

Trước khi tham gia hội nghị giao lưu, sau khi tan học nhóm năm người bọn họ ở lại để cùng nhau tập trước. Trong năm người, có hai người là đàn em lớp mười, hai người khác là bạn cùng khối với Nghênh Niệm.

Chỉ có hai nữ sinh, cô gái kia là bạn cùng khối quen nhau khá lâu với Nghênh Niệm, tên là Cao Nhan, lớp trưởng 11A11. Hôm Halloween, cô ấy cũng tặng cho Nghênh Niệm một phần kẹo. Bình thường ít gặp nhau, nhưng thỉnh thoảng cùng nhau tham gia hội nghị thì trò chuyện đôi ba câu, hoặc gặp nhau trong mấy cuộc thi.

Cao Nhan vừa thấy Nghênh Niệm đã lôi kéo cô thi với mình, “Nhanh nhanh nhanh, mình mang theo bàn cờ đến nè, làm một ván đi!”

Nghênh Niệm bó tay toàn tập, “Giáo viên gọi chúng ta lại để đọc bản thảo, đánh cờ được hả?”

“Quan tâm được hay không làm gì?” Cao Nhan bĩu môi, “Về nhà mình có thể học thuộc trong một buổi tối, gấp làm gì, đánh cờ quan trọng hơn nè.”

Rất lâu về trước, có một lần tham dự cuộc thi ở nơi khác, Nghênh Niệm và Cao Nhan ở cùng phòng với nhau, vì tối không ngủ được nên tìm trò chơi, chém giết trên bàn cờ hơn nửa đêm.

Nghênh Niệm sốt vì cảm lạnh, vừa thức dậy cả người nóng hổi, uống thuốc rồi vẫn phải bước lên thi, lần đầu tiên cô bỏ lỡ giải nhất.

Cao Nhan vô cùng náy náy, sau khi kết thúc cuộc thi, cô ấy đến xin lỗi Nghênh Niệm.Cô chỉ cụp mắt, khàn giọng bảo cô ấy đừng để trong lòng, cô đã phát huy hết sức trên khán đài, lúc đi xuống không còn sức nên nói không rõ ràng.

Mọi chuyện xem như bỏ qua, nhưng Cao Nhan lại là người háo thắng, thua Nghênh Niệm một đêm, mỗi lần gặp Nghênh Niệm trong trường là bắt đầu nhắc, “Khi nào rảnh đánh cờ tiếp nha!”

Lười hết lần này đến lần khác, chỉ nói mà không làm, kéo dài đến tận bây giờ.

Nghênh Niệm thấy cô ấy lấy bàn cờ mini từ trong túi xách ra, bất đắc dĩ, “Cậu còn mang cái này đến nữa hả?”

Cao Nhan nói, “Chứ sao! Mình vừa thấy danh sách có tên cậu là chạy về chuẩn bị ngay!”

Không nhiều lời, cô ấy kéo Nghênh Niệm ngồi xuống cuối bàn dài, bắt đầu đánh cờ.

Kéo dài hơn nửa tiếng.

Trong lúc đó có một nam sinh cùng khối thấy hai cô tập trung thế nên đi đến xem thử.

“Cờ vây hả?”

Hai người không thèm ngẩng đầu, ngón giữa Nghênh Niệm cầm một viên cờ màu trắng, vẻ mặt nghiêm túc giống hệt Cao Nhan, hàng chân mày nhíu chặt, nặng nề đáp, “Không phải, là cờ ca rô.”

Nam sinh, “…”

Bạn nam bỏ đi, tụ tập với hai cậu đàn em, thức thời không dám quấy rầy hai người.

Đánh đến gần bốn mươi phút thì nghe Cao Nhan vỗ tay cười ha ha, “Mình thắng rồi! Cậu thua nhé! Ôi, cuối cùng cũng thắng rồi…”

Có lẽ sau khi trở về Cao Nhan đã nghiên cứu nên lần này Nghênh Niệm nhận thua.

“Nhanh, trừng phạt… trừng phạt!”

“Phải đổi thật hả?”

“Dĩ nhiên rồi!” Cao Nhan nháy mắt, “Từ đầu đã nói rồi mà, cậu thua thì đổi ảnh nền nam thần của mình, mình thua thì sẽ đổi ảnh nền đội trưởng của cậu!”

Trừng phạt kiểu này lại càng giống như cá cược. Mọi chuyện bắt đầu từ lúc nói chuyện trước khi vào bàn cờ, Cao Nhan nhìn thấy ảnh nền điện thoại của Nghênh Niệm là ảnh của một nam sinh, kinh ngạc một lát rồi lại ỉ ôi bảo cô cho mình xem. Xem xong, Cao Nhan lại đưa ảnh nền điện thoại của mình như đang dâng vật quý cho Nghênh Niệm xem, là một tiểu thịt tươi đang nổi.

Thế là hai người bắt đầu tranh luận xem ai đẹp trai hơn.

Ai cũng không nhường nhau. Sao Nghênh Niệm có thể nhường cho được? Trong lòng cô, Dụ Lẫm Nhiên chính là người đẹp trai nhất thế giới. Thế là cô đồng ý với lời cá cược của Cao Nhan, dù sao cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

Bây giờ Nghênh Niệm đã thua, đành bảo Cao Nhan gửi ảnh sang cho mình.

Cao Nhan cẩn thận chọn ra từ album mấy trăm tấm ảnh trong điện thoại, lấy một tấm, “Mình thích tấm này nhất, cho cậu nhìn đã mắt luôn!”

“Để một tuần hả?”

“Đúng vậy, để một tuần!”

Vừa thay đổi màn hình điện thoại, Nghênh Niệm chậm rãi nói, “Nếu mình thắng, mình sẽ đưa cậu tấm ảnh đội trưởng mà mình thích thứ hai.”

Cao Nhan tò mò, “Sao lại là thích thứ hai mà không phải là thích nhất?”

Nghênh Niệm hừ hừ, “Tấm thích nhất đương nhiên mình phải giữ lại cho mình rồi, để cậu dùng hả, mơ đi!”

Cao Nhan sững sờ, sau đó vẻ mặt chịu “thua”, ồn ào muốn đổi lại tấm khác, nhưng Nghênh Niệm không chịu, thế là hai người ầm ĩ một trận.

Dụ Lẫm Nhiên tắt máy tính, thay đồ đi ra ngoài, khiến mấy người trong đội tò mò hẳn.

“Dụ à, cậu định ra ngoài hả?”

“Ừ.”

“Một tiếng nữa là tới giờ cơm rồi, cậu đi đâu thế?”

“Hôm nay tôi không ăn cơm trong đội.” Dụ Lẫm Nhiên nói, “Tôi có hẹn.”

Vừa dứt lời, bốn người còn lại nhìn anh chằm chằm tựa như gặp quỷ.

“Anh, anh hẹn hẹn hẹn ai thế?!” Dịch Thận cà lăm, không thốt nên lời.

Dụ Lẫm Nhiên sao có thể nói cho cậu biết, chỉ hờ hững trả lời, “Không ai hết.”

Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước nhìn nhau, một trái một phải ôm bả vai của Dụ Lẫm Nhiên, kẹp anh ở giữa.

“Hẹn hò hả?”

“…”

“A Dụ ăn gì thế, nói ra để tụi này tham khảo cho?”

“…”

“Hẹn con trai hay con gái thế?”

“…”

Dụ Lẫm Nhiên im lặng không nói, dù bọn họ có hỏi gì cũng không trả lời lấy một chữ.

Anh ung dung chỉnh lại cổ áo, coi hai gánh nặng hai bên vai chỉ là không khí. Thành Nhuận nhìn gương mặt đơ như khúc gỗ, “… Dụ Lẫm Nhiên, tôi là ba cậu đúng không?”

Dụ Lẫm Nhiên cho anh ta một ánh mắt sắc như dao, Thành Nhuận hết hồn, “Rút lại câu vừa nãy ngay!” Được rồi, vẫn còn có phản ứng.

Dịch Thận to gan suy đoán, “Anh đi gặp ai thế? Không lẽ là… Nghênh Niệm?” Một giây sau tự mình bác bỏ, “Không thể nào. Chúng ta không có lịch thi đấu, cô ấy còn đang đi học mà.”

Dịch Thận tự mình biết mình, biết không thể nào cạy miệng Dụ Lẫm Nhiên, không giống Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước, lại còn khoác vai khoác chân làm chuyện vô ích, cậu chỉ hỏi một câu rồi không hỏi gì thêm.

Sau đó cậu lại thuận miệng nói tiếp, “Ôi, hôm qua em vào Weibo của Nghênh Niệm, thấy cô ấy trả lời bình luận của người khác. Người đó hỏi lâu rồi không thấy cô ấy đăng bài liên quan đến đội trưởng, hỏi cô ấy có phải thoát fan rồi hay không. Mấy anh biết cô ấy trả lời sao không? Cô ấy nói “Đây là chuyện không thể nào, tôi thích đội trưởng nhất”… Không thèm che giấu luôn, nếu đổi là nữ sinh khác chắn phải đỏ mặt ấy chứ…”

Thành Nhuận chỉ một lòng muốn biết Dụ Lẫm Nhiên đi ăn cùng ai, không rảnh nghe Dịch Thận lảm nhảm, nhưng lại mở miệng trêu cậu, “Cậu lại xem trộm Weibo của người ta hả, rảnh rỗi lắm sao?”

Dịch Thận hừ một tiếng rồi không nói tiếp. Sao lại không xem Weibo được? Cậu chỉ mới không lên Weibo có một chút thôi mà đội trưởng của cậu đã đăng bài rồi! Ngày hôm sau cậu mới biết được đội trưởng đăng bài, không phải là do cậu ít lên weibo sao!

Cậu mà không lên thường xuyên thì thành người tối cổ lúc nào không hay đấy!

Dụ Lẫm Nhiên không rảnh nói nhảm với bọn họ, chuẩn bị xong xuôi thì hất hai cánh tay trên vai xuống, xoay người đi ra ngoài.

Người Dụ Lẫm Nhiên hẹn đương nhiên là Nghênh Niệm. Hội nghị giao lưu kết thúc vào lúc 4 giờ chiều, cô hẹn anh tối nay cùng ăn tối. Khách sạn cô đã chọn xong, nói địa chỉ rõ ràng, hai người hẹn gặp nhau ở chỗ gần căn cứ và khách sạn cô ở.

Dụ Lẫm Nhiên đến sớm vài phút, Nghênh Niệm cũng nhanh chóng đến nơi, bỏ lại cơn gió lạnh phía sau, chạy chậm về phía anh, Không khí xung quanh mũi hóa thành một làn sương mỏng, gương mặt cô đỏ bừng, làm nổi bật nụ cười xinh đẹp khác thường.

“Xin lỗi anh, em đến trễ!”

“Không sao.”

Dụ Lẫm Nhiên cụp mắt, anh mắt rơi xuống sợi tóc đang vểnh lên của cô, bỗng muốn giúp cô vuốt nó xuống, nhưng anh biết mình không thể, chỉ đành nhịn xuống.

“Bây giờ chúng ta bắt xe qua đó là được, để em xem lại địa chỉ, em quên mất rồi…” Cô thầm nói, mở điện thoại lên.

Dụ Lẫm Nhiên lơ đãng nhìn sang màn hình đang sáng lên, chỉ trong nháy mắt, giao diện thay đổi, nhưng anh vẫn nhìn thấy rất rõ.

Màn hình khóa là một người dàn ông, trông khá đẹp trai, hình như là người nổi tiếng.

Dụ Lẫm Nhiên cụp mắt, ánh mắt nặng nề hẳn.

Lần trước ăn cơm với nhau, màn hình khóa điện thoại của cô vẫn là hình của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN