Chỉ Say Mê Quân - Chương 17: Tranh giành ngôi vị Hoàng Đế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Chỉ Say Mê Quân


Chương 17: Tranh giành ngôi vị Hoàng Đế


Nếu Liễu Nham đoán không nhầm, thì các nàng chắc chắn không phải là người
bình thường, thậm chí còn không phải là con cái của nhà giàu bình
thường. Trên thực tế Viên Cẩm chính là Hiên Viên Cẩm, là Tam Hoàng nữ,
do Phượng Lam quý quân một trong bốn vị quý quân của Hoàng thượng sinh
ra, là một trong những người có năng lực cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế
nhất. Còn Bạch Mạt Nhiên lại chính là nữ nhi của Tả Tướng – Bạch Kiệt.

“Tối hôm qua ta từ quân doanh ngoài biên cương quay về, lập tức tiến cung đi đến chỗ Mẫu Hoàng của ta, tinh thần người rất khỏe mạnh, không có bất
kỳ dấu hiệu bị bệnh gì.” Hiên Viên Cẩm nhận được tin tức của Mặc Lăng
gửi đi với nội dung là Hoàng thượng bị bệnh nặng cho nên hắn mới chạy về từ biên cương.

“Làm sao có thể? Ta lấy được tin tức vạn phần
chính xác từ Thái y viện mà, với cả nãi nãi (bà nội) của ta tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng bị bệnh nằm ở trên giường.”

“Nãi nãi của ngươi bắt mạch cho Hoàng thượng hay sao?”

“Cái này thì ta không rõ ràng cho lắm, ngươi cũng biết nãi nãi ta là
người tuyệt đối sẽ không để lộ một chút tin tức nào cả. Chỉ có điều là
khi đó nơi ấy ngoại trừ nãi nãi ta, còn có Tiết thái y.”

“Vậy
thì đúng rồi, Tiết thái y xưa nay rất thân cận với Phượng Hậu, nhất định là hắn giở trò quỷ.” Hiên Viên Cẩm cuối cùng đã tìm được mấu chốt vấn
đề.

“Vậy hắn bị Phượng Hậu sai khiến, với mục đích gì?”

“Nếu ta đoán không lầm, thì ta và Tam Hoàng nữ chắc là không về được
biên cương rồi. Phượng Hậu làm như thế nhất định là muốn dẫn dắt Tam
Hoàng nữ trở lại kinh thành, còn hắn thì nhất định sẽ xúi giục Hoàng
Thượng thu lại binh quyền trong tay Tam Hoàng nữ. Nghe nói trước đó vài
ngày Khang thân vương trở về đất phong của mình, chỉ sợ là muốn điều
binh khiển tướng, trong mấy ngày này sẽ trở về kinh.” Bạch Mạt Nhiên rất nhanh đã khám phá ra quỷ kế của Phượng Hậu.

“Vậy thì biên cương chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Phượng Hậu có thể sẽ ám sát Tam Hoàng
nữ ở Đô thành hay không?” Mặc Lăng rất lo lắng.

“Hắn nghĩ thật
là đơn giản, quân doanh ở biên cương hắn tưởng rằng có thể dễ dàng thu
phục như vậy? Chúng ta đã sớm khám phá ra được là hắn xếp người ở trong
quân doanh, hơn nữa thỉnh thoảng còn cung cấp chút tin tức giả cho bọn
hắn. Ta đã phân phó, nếu như những ngày này một khi bọn họ có hành động, thì một mẻ hốt gọn. Nơi đó có Thẩm Hán Dương trông coi, sao lại không
yên lòng cơ chứ? Về phần ám sát, ta chắc hắn nhất định không có lá gan
lớn như vậy đâu.” Hiên Viên Cẩm không cho là đúng nói.

“Có lẽ
nên đề phòng vẫn tốt hơn, những ngày này Thái nữ một mực ở trong phủ, an tĩnh có chút quỷ dị.” Bỗng nhiên Mặc Lăng lại nhớ ra chuyện gì, cả kinh nói: “Vậy thì Liên Tích Công tử kia sẽ không phải là có quan hệ với
Phượng Hậu đấy chứ ? Có lẽ không nên đi đến nơi hắn hẹn.”

“Ngược lại ta không cảm thấy cái tên Công tử Liên Tích kia có vấn đề gì, tuy
rằng hắn danh chấn Đô thành, có rất nhiều quan lại trong giới quyền quý
ái mộ danh tính của hắn, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nói hắn thân cận
cùng với ai. Lại nói, suy cho cùng thì Phượng Hậu chắc sẽ không trắng
trợn như vậy. Cho dù thật sự có vấn đề, nếu như chúng ta không đi, sợ
càng sẽ làm cho Phượng Hậu càng nghi ngờ.” Bạch Mạt Nhiên không đồng ý
với đề nghị của Mặc Lăng, “Huống hồ, nếu như Phượng Hậu thật sự có ý làm hại Tam Hoàng nữ, tại sao phải mời bốn người, chỉ mời Tam Hoàng nữ
không phải càng nắm chắc hơn hay sao.”

“Ta đồng ý với lời nói của Mạt Nhiên coi như là đầm rồng hang hổ, ta cũng muốn xông vào một lần.”

Trong một căn phòng ở góc khuất nhất của Túy Hồng lâu, một nam tử tuyệt sắc
đang cầm một khối ngọc bội tinh tế nghiên cứu. Lúc này gã sai vặt lúc
trước đi đưa tin đẩy cửa bước vào “Công tử, khối ngọc bội kia người đã
nhìn hai ngày rồi. Tuy nói nó là noãn ngọc (ngọc ấm) khó có được. Nhưng
cũng không có gì đặc biệt đi!”

Nam tử tuyệt sắc này chính là Công tử Liên Tích mà mọi người ngưỡng mộ. Hắn không để ý tới phàn nàn của gã sai vặt kia, “Linh Nhi, ta bảo ngươi đi đưa thiệp mời ra sao rồi?”

“Đã đưa rồi, các nàng bảo ngày mai sẽ đến đúng giờ. Nhưng công tử ta
không rõ, tại sao người lại phải mời bốn người kia vậy? Bây giờ nếu kết
giao quá thân thiết với Tam Hoàng nữ và nữ nhi của Tả Tướng không phải
cử chỉ sáng suốt.” Gã sai vặt tên gọi là Linh Nhi kia bĩu môi nói.

” Chuyện của Công tử – ta còn cần ngươi tới dạy bảo hay sao? Người ta
muốn mời cũng không phải các nàng, mà là một hoàn toàn người khác.” Ánh
mắt của hắn từ đầu đến cuối đều không hề rời đi khối ngọc bội kia.”Còn
nhớ rõ mục đích chúng ta tới Đông Dương Quốc không?”

Hắn nói lại
để cho Linh Nhi cùng đưa mắt tập trung nhìn khối ngọc bội kia: “Công tử
nói là, khối ngọc bội này chính là vật chúng ta muốn tìm, chủ nhân của
ngọc bội này chính là chúng ta người muốn tìm, nàng đã xuất hiện?”

“Có phải người chúng ta muốn tìm hay không còn không dám khẳng định,
Nhưng khối ngọc bội này thật sự là bằng chứng về người kia. Ngươi đi
xuống trước chuẩn bị một chút đi, ngày mai ta phải tiếp đãi các nàng
thật tốt.”

Hắn đi đến bên cửa sổ, tay cầm lấy ngọc dơ lên trước
ánh nắng mặt trời, một lát sau, trên ngọc bội dần dần xuất hiện một chữ: ‘Tây’. Ta rốt cuộc đã tìm được rồi, hắn nhẹ nhàng nỉ non.

Ngày
đó hắn cải trang đi ra ngoài, ở cửa ra vào của hiệu cầm đồ đã nghe được
đối thoại của người bên trong, đại khái là một người không biết nhìn
hàng cỡ nào, dùng rất rẻ giá tiền đã mua được một khối noãn ngọc giá trị liên thành. Hắn nghe xong hai chữ noãn ngọc thì giật mình, noãn ngọc
cũng không phải là vật thông thường, vậy thì khối noãn ngọc này có phải
là khối ngọc hắn muốn tìm hay không? Hắn đi vào hiệu cầm đồ, phí hết một chút ít khí lực mới nhìn thấy khối ngọc kia, may mắn chính là khối ngọc kia đúng là khối ngọc hắn đau khổ tìm kiếm. Người kia rốt cục đã xuất
hiện rồi!

Lúc này Liễu Nham cũng không ý thức được, một khối ngọc bội đã làm cho nàng hoàn toàn đánh mất cuộc sống yên tĩnh như nàng mong muốn. Nàng ở bên ngoài trở lại Quân phủ, rất bất ngờ nhìn thấy Quân Lưu Niên đang lưỡng lự ở cửa ra vào của Lưu viên.”Công tử, phía trong Lưu
viên làm sao, sao ngươi lại không vào bên trong?”

Quân Lưu Niên
hình như thấy Liễu Nham xuất hiện đột ngột lại càng hoảng sợ “Không
sao? ? ? Ta… ta vừa rồi ở bên ngoài quay về, đang muốn đi vào.” Nói xong nhanh chân đi vào, chỉ để lại cho Liễu Nham một bóng lưng.

Liễu
Nham cảm giác mình hoa mắt, nàng cảm thấy Quân Lưu Niên khi nhìn thấy
nàng một khắc kia trong ánh mắt hắn có sự vui sướng. Trời ạ, sao mình
lại có loại suy nghĩ này, chẳng lẽ mình bắt đầu yêu thích hắn? Nàng vội
vã vứt bỏ suy nghĩ hỗn loạn, bắt đầu suy nghĩ làm cách nào giúp đỡ Tụ
Tiên Lâu gia tăng thu nhập.

Quân Lưu Niên bước rất nhanh, có chút thở nhẹ, hắn ngồi ở trên ghế hơn nửa ngày, tim còn đập thùm thụp, khẽ sờ
đôi má, nóng đến bị phỏng. Bản thân mình đang làm gì đó? Vậy mà chạy đến cửa ra vào Lưu Viên chờ nàng trở lại, nhìn thấy nàng lại không biết làm sao. Nhất định là do sinh bệnh gây nên, gần đây đầu càng lúc càng không thanh tỉnh rồi.

“Công tử? ? ? Công tử? ? ?” Lan Cúc vội vàng hấp tấp chạy quay về.

“Xảy ra chuyện gì, mà hốt hoảng như vậy, một chút dáng vẻ nam nhi cũng không có.”

“Ta, ta vừa rồi ở bên ngoài quay về, nghe nói Khang thân vương sắp phải về kinh.”

Chỉ nghe bộp một tiếng, tay Quân Lưu Niên khẽ run rẩy, ly trà rơi xuống
đất. Nàng đã trở về rồi sao? Mấy ngày nay hắn ngủ không an ổn, trong
mộng nàng chưa từng xuất hiện. Sau khi hắn thành thân chưa từng gặp mặt
nàng, nàng cũng không có liên lạc gì với hắn. Lúc trước hắn viết thư
muốn nàng cho hắn thời gian nửa năm, hôm nay nàng đã trở về, có phải là
đại biểu cho nàng đồng ý đợi hắn nửa năm hay không, sau đó sẽ vĩnh viễn
cungfa hắn ở một chỗ?

“Có thăm dò được cụ thể ngày tháng hay không?” Hắn giả bộ như không thèm để ý hỏi.

“Không ạ, có điều nghe nói chuyện này được bàn tán cách đây ba ngày trước rồi.”

Như thế nào mới có thể gia tăng buôn bán của tửu lầu đây? Trước kia Liễu
Nham học Trung y, dù sao không phải là tốt nghiệp kinh doanh, để cho
nàng đi suy nghĩ chuyện kinh doanh như thế nào quả thực có chút hơi khó. Hai tay nàng nâng má, chăm chú suy nghĩ. Đã có! Tửu lâu, mọi người vào
bên cũng chỉ là vì đồ ăn, cái cái gọi là người hữu duyên gì đó, chỉ hấp
dẫn được mọi người một lúc mà thôi, phần thưởng về một người thực sự
không rõ như thế nào có thể so được với tinh xảo đồ ăn đây? Phải đem
công phu làm đồ ăn thượng hạng ra, ở thế giới này không có đồ ăn ngon
vậy thì Liễu Nham – nàng sẽ làm rất nhiều, nàng không tin những… món ăn
ngoan mà mọi người chưa từng gặp cũng chưa thấy không hấp dẫn được khách hàng.

Nghĩ đến đây, nàng lạp tức bắt tay vào làm, đầu tiên là
ghi thực đơn, Tụ Tiên Lâu là tửu lâu sang nhất Đô thành, đương nhiên đồ
ăn phải xa hoa, có khả năng thỏa mãn mọi yêu cầu của khách hàng. Có điều muốn làm những món ăn quý hiếm mà bọn họ đã từng nếm qua, thì phải có
cảm giác khác lạ đặc biệt, nếu như nấu món ăn thông thường thành tinh
xảo, có lẽ là ý kiến không tồi. Nàng định đem phụ liệu trân quý nhất phụ trợ cho món ăn bình thường, đương nhiên là món ăn mà thế giới này không có. Lấy cải trắng và đậu hủ làm nguyên liệu nấu ăn chủ yếu, ở chỗ này
không có đậu hủ, xem ra còn phải làm một cái cối đá. Viết xong thực đơn, nàng lại bận bịu tiến hành.

Nàng bận đến chạng vạng tối, mệt mỏi nàng nằm ở trên giường không nhúc nhích một chút nào. Nàng chợt nhớ tới hôm nay phải khám bệnh cho Quân Lưu Niên khống chế cơn đau đầu của hắn. Nàng gian nan từ trên giường đứng lên, đi đến phòng của Quân Lưu Niên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN