Chỉ Say Mê Quân - Chương 49: Nắm tay dạo phố
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Chỉ Say Mê Quân


Chương 49: Nắm tay dạo phố


“Không hẳn là vậy, sở dĩ hắn để mắt tới ta, là bởi vì một khối ngọc bội.”

“Là khối ngọc bội mà trước đó nàng có đề cập đến sao?”

“Ừ, đó chính là di vật của phụ thân ta, ta dùng nó để đổi lấy ngân lượng mua cái viện tử này. Khối ngọc bội kia không biết thế nào lại lọt vào tay của công tử Liên Tích, hơn nữa nó đối với hắn tựa hồ rất quan trọng. Cho nên hắn một hai lần tới tìm ta, chính là muốn biết rốt cuộc chủ nhân của khối ngọc bội này là ai.”

” Chủ nhân của ngọc bội đối với hắn quan trọng như vậy sao?”

“Cái này thì ta cũng không rõ lắm, có lẽ là vậy! Chỉ có điều nói thế nào đây cũng là chuyện của một mình hắn, chúng ta không cần thiết phải quấn quýt lấy chuyện này.”

” Ừ.” Quân Lưu Niên gật đầu nói : ” chỉ có điều sau này nàng nên bớt tiếp xúc với công tử Liên Tích thì vẫn tốt hơn.”

“Dĩ nhiên, ngọc bội ta cũng đã thu hồi lại rồi, cho nên không cần thiết phải gặp hắn.”

Quân Lưu Niên do dự mở miệng : ” ta còn còn vấn đề muốn hỏi nàng.”

“Hỏi đi. Chúng ta là phu thê, thì phải hiểu lẫn nhau. Tiểu Niên muốn biết chuyện gì, nếu ta biết ta đều nói hết không giấu diếm.”

“Ngày đó ở trong rừng mai, nàng ra tay liền đánh ngã hai người, còn dùng khinh công mang ta trốn khỏi nơi đó, võ công của nàng rất lợi hại phải không?”

“Nói thật, ta không biết võ công gì cả, chỉ biết một chút chiêu thức cùng khinh công mà thôi. Hai người kia không phải ta đánh ngã, mà là ta dùng thuốc mê làm cho bọn họ choáng váng. Do lúc trước ta có đi theo một người y thuật rất lợi hại học được, độc dược đơn giản ta có thể tự mình chế được, trong viện của Thái bà bà có trồng một ít thực vật đều là ta dùng để chế thuốc.” Dĩ nhiên Liễu Nham cũng che dấu một chút thực lực của mình, độc dược hiếm thấy nàng cũng biết điều chế.

“Thì ra là như vậy.”

Liễu Nham nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không có nói ra chuyện mình nhập bọn với Hiên Viên Cẩm, chỉ nói : ” có lẽ tương lai ta sẽ gặp phải phiền toái, đến lúc đó ta hy vọng chàng sẽ không quan tâm.”

“Nàng sẽ gặp phải phiền toái gì?” Quân Lưu Niên lộ vẻ rất khẩn trương.

“Chàng kích động như vậy làm gì, ta chỉ nói là có lẽ. Được rồi, bọn Chỉ Vân rất mau sẽ trở lại, chúng ta tự mình đi mua chút thức ăn làm cơm trưa đi.”

Trong đầu Quân Lưu Niên thầm nghĩ, sau này bất kể nàng gặp phải phiền toái gì, ta cũng sẽ không để cho nàng phải một mình. Nghe được nàng bảo đi nấu cơm, hắn có chút hơi đắn đo : ” Ta không biết làm cơm!”

“Không sao, vi thê làm là được. Tiểu Niên chỉ được ăn điểm tâm sáng do ta làm nhỉ, còn chưa được ăn thức ăn ta nấu.” Vừa nói, vừa kéo hắn đi chợ.

Mặc dù mỗi ngày Quân Lưu Niên đều ra bên ngoài làm ăn, nhưng mà chợ thì hắn chưa từng tới. Bên trong chợ bỗng xuất hiện hai người mặc hoa phục đi lại, không thể nghi ngờ, nhất thời bỗng thành tiêu điểm trong mắt mọi người.

Liễu Nham không để ý đến bọn họ một chút nào, chọn chọn lựa lựa trông rất vui vẻ. Quân Lưu Niên ở một bên vừa mới bắt đầu còn ngại ngùng để ý đến ánh mắt soi mói của mọi người, nhưng mà lúc Liễu Nham xách thức ăn, trả giá chỉ chốc lát liền hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn. Bình thường mua thức ăn đều là việc nhà của nam nhân, bọn họ nhìn thấy Thê chủ dắt tay phu lang cùng nhau đi dạo chợ, không biết có bao nhiêu hâm mộ.

Người qua đường Giáp : ” Tiểu thư và phu lang kia nhất định là người của gia đình giàu có, xem chất liệu trên y phục bọn họ thì biết, chất liệu tốt, lại có gia đình giàu có nào đích thân đi mua thức ăn đâu.”

Người qua đường Ất “Cũng không phải vậy, ngươi xem bọn họ tay trong tay, ân ái biết bao, người nào có thể gả cho Thê chủ như vậy, thật là có phúc.”

Người đi đường Bính bày tỏ đồng ý: “Đúng vậy, kia là Tiểu thư nhà nào vậy? Nhà ta còn có một khuê nam, cũng mặn mà, gả cho nàng làm tiểu thị cũng tốt.”

Lập tức liền có người phá vỡ ảo tưởng người đi đường Bính:” Ôi, ngươi thật là biết tính toán. Gia đình lớn như vậy, nếu cưới tiểu thị cũng sẽ tìm một người tốt, sao có thể vừa ý hài tử của người bán thức ăn như chúng ta! Nói sao đi chăng nữa, ngươi nhìn phu lang của nàng mà xem, dáng dấp đẹp như thế, nam tử tầm thường làm sao có thể lọt vào mắt của nàng.”

“Các ngươi có nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, mỹ nhân kia chính là Đại thiếu gia của Quân phủ, nữ tử kia hẳn là Liễu tiểu thư ở rể Quân phủ.” Một người nhận ra hai người bọn họ.

“Không thể nào, không phải nói Liễu gia Đại tiểu thư là kẻ ngu sao? Ngươi xem nữ tử này dáng vẻ lịch sự tao nhã, nhất định không phải.”

“Các ngươi đều lầm rồi, biểu muội nhà ta là người hầu ở Quân phủ, nói cho tới bây giờ Liễu tiểu thư đều không ngốc, đều là do người bên ngoài đồn đãi. Hơn nữa Liễu tiểu thư này là người tốt, tính tình ôn nhu lắm đấy.”

“Thật sao? Thật là đáng tiếc, nếu như không phải nàng đã ở rể Quân phủ, không chừng thật đúng là có thể đem nhi tử gả cho nàng đấy.”

Nghe lời người này, Quân Lưu Niên véo Liễu Nham một cái, thấp giọng nói : ” không nghĩ tới nàng tốt như vậy, còn có người muốn đưa phu lang đến cho nàng.”

“Tiểu Niên cũng đừng khiển trách vi thê, nếu vi thê may mắn có được cả thê lẫn thiếp, vi thê cũng không chịu nổi, ta chỉ cần một mình chàng là đủ rồi.” Vẻ mặt Liễu Nham đau khổ nói.

Nghe thấy thế, Quân Lưu Niên vui rạo rực, quay lại trừng mắt nhìn người vừa rồi muốn đem nhi tử đưa cho Liễu Nham làm phu lang. Người nọ đưa lưng về phía hắn, sau lưng bỗng nhiên bốc lên một luồng hơi lạnh, lẩm bẩm, làm sao trời đã lập tức trở nên lạnh rồi thế nhỉ.

Hai người mua thức ăn một lúc thì trở về Lâm phủ, bọn Chỉ Vân ở bên ngoài cũng đã trở về. Từ nhỏ Chỉ Vân rất ít khi được ra khỏi cửa, lần này được đi ra ngoài, hắn rất là hưng phấn, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng.

Chỉ Vân kéo tay Liễu Nham qua:” Tỷ tỷ, ở bên ngoài chơi rất vui!” Liễu Nham cưng chìu lau mồ hôi trên trán hắn:” Xem đệ kìa, coi chừng bị cảm lạnh. Chỉ cần Vân Nhi thích, sau này tỷ tỷ sẽ thường xuyên mang đệ đi ra ngoài chơi được không.”

“Có thật không?” Chỉ Vân chớp mắt, vẻ mặt kỳ vọng.

“Dĩ nhiên,tỷ tỷ đã bao giờ lừa gạt đệ chưa.”

“Quá tốt.” Nhìn gương mặt Chỉ Vân sáng lấp lánh, Liễu Nham rất vui vẻ yên tâm, rốt cuộc nàng có thể để cho đệ đệ này vui vẻ sinh sống rồi.

“Tiểu Niên, chàng và Chỉ Vân ở chỗ này nghỉ ngơi, ta và Như Tâm, Như Ý đi làm một chút thức ăn.” Nói xong dẫn Như Tâm, Như Ý đi phòng bếp.

Như Ý nhìn Liễu Nham cười xấu xa, làm cho nàng không biết nguyên do.”Ngươi định nói gì, mà cười đáng sợ như vậy.”

“Tiểu thư, người có rất nhiều diễm phúc nha! Lần trước là một mỹ nhân ngang ngược, lần này là một phu lang mỹ nhân. Tiểu thư có phu lang xinh đẹp như vậy, mà vẫn gạt chúng ta.”

“Không nên ở trước mặt thiếu gia nhắc tới chuyện của nam tử kia, ta không muốn hắn hiểu lầm.” Liễu Nham cảnh cáo Như Ý.

“Biết, biết. Tiểu thư là bị phu quân quản nghiêm, nữ tử ba phu quân bốn người hầu hạ không phải chuyện rất bình thường sao.”

“Như Ý, quả thật rất nhiều gia đình phu quân hầu hạ thành đoàn. Nhưng thời điểm ngươi chân thành yêu một người, trong lòng của ngươi cũng chỉ có thể chứa đựng một mình hắn. Ta hy vọng, ngươi có thể tìm được một người mà ngươi yêu chân thành, mà không chỉ là một phu lang, hiểu chưa?”

Như Ý có chút mê muội, không thể hiểu ý nghĩa trong lời nói của Liễu Nham, có điều nàng vẫn gật đầu một cái. Liễu Nham nhìn biểu cảm không hiểu nhưng vẫn nghe giảng dạy của Như Ý, cũng không nói nhiều. Đợi Như Ý thật sự có người nàng yêu, thì nàng sẽ hiểu.

“Nam tử kia có còn tới đây hay không?” Ý Liễu Nham là muốn hỏi Hiên Viên Phong.

“Hắn ư, có đến một lần. Không thấy tiểu thư liền đi, cũng không có làm khó chúng ta. Chẳng qua bảo chúng ta nhắc nhở tiểu thư, bách hoa yến diễn ra vào cuối tháng, người nhất định phải tham gia.”

Dường như Lâm phủ không phải là nơi an toàn, người biết Lâm phủ quá nhiều. Mặc dù họ bây giờ bọn không nhất định biết Lâm Ngọc Nghiên chính là Liễu Nham, nhưng sớm muộn gì cũng bị phơi bày ra ánh sáng. Cho nên tạm thời vẫn không thể để cho Chỉ Vân ở nơi này, ở Quân phủ tương đối an toàn hơn.

“Phu tử giao bài học cho các ngươi chưa? Ám Ngũ tỷ tỷ có đến dạy võ công cho các ngươi không?” Liễu Nham đã từng nhờ cậy Ám Ngũ dạy các nàng võ công, để các nàng có năng lực tự vệ.

“Ta và tỷ tỷ đều rất nghiêm túc học!”

“Vậy à, chờ ăn cơm xong, ta phải kiểm tra các ngươi xem thế nào.”

Sáu người, Liễu Nham chuẩn bị sáu phần thức ăn — gà xé phay, cá băm viên, bí đỏ chưng, đậu hủ ma bà, tôm bóc nõn, cá Tây hồ nấu giấm.

Như Ý nhìn thấy nồi thức ăn, thèm nhỏ nước dãi.”Tiểu thư, ngươi thật lợi hại, lại có thể làm ra thức ăn xinh đẹp như vậy, mùi vị cũng thơm!”

“Được rồi, ngẩng đầu lên đi! Nước miếng của ngươi sắp nhỏ hết vào trong thức ăn rồi, bưng lên, nói cho bọn họ biết dọn cơm.”

Như Tâm, Như Ý bưng thức ăn ra, Như Ý la to một tiếng : ” Dọn cơm nào!”

Mọi người đi đến trước bàn cơm ngồi xuống, mỗi một lần Như Tâm, Như Ý ăn cơm đều cùng Liễu Nham ngồi chung bàn, cho nên hai người không cảm thấy câu nệ gì cả. Chỉ có Quân Vũ, vẫn đứng ở bên cạnh Quân Lưu Niên.

“Quân Vũ, ngồi xuống ăn cơm đi!”

“Thiếu gia, Tiểu thư ăn trước đi, làm sao Quân Vũ có thể ngồi ăn cơm cùng chủ tử cơ chứ.”

Liễu Nham thở dài, quả nhiên Quân phủ dạy dỗ rất tốt : ” mau ngồi xuống đi, Như Tâm, Như Ý cũng cùng ăn chung mà. Ở Lâm phủ, không có quy củ này.” Khuyên can đủ đường, rốt cuộc Quân Vũ cũng ngồi xuống ăn cùng mọi người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN