Chí Tôn Đặc Công - Chẳng sợ anh say, chỉ e anh không uống
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Chí Tôn Đặc Công


Chẳng sợ anh say, chỉ e anh không uống



Dich: Phong Lưu Ly

Biên: Xiaoooo

Cơm tối có đại gia mời khách, còn có thể gặp gái đẹp, Tôn Hiểu Đông hí hửng đi tắm, Lâm Trúc cũng lộ ra vẻ chờ mong, từ đôi mắt sáng lên sau cặp mắt kính là thấy.

Tần Dương tự nhiên rất bình tĩnh, tâm tính được rèn giũa những năm này khiến cho tâm lý của hắn vượt qua tuổi tác nên đương nhiên sẽ không vì mấy chuyện này mà mừng rỡ. Nhưng cho tới bây giờ, ba người bạn cùng phòng thoạt nhìn cũng không tệ lắm, Tần Dương vẫn có chút hài lòng.

Lâm Trúc là dân kỹ thuật, tính cách tương đối trầm tĩnh hướng nội nhưng lại hơi lầm lì. Tôn Hiểu Đông tính tình hướng ngoại ngay thẳng, là điển hình cho đàn ông Đông Bắc,suy nghĩ đều hiện lên trên mặt, không có tâm kế gì. Cuối cùng là Hà Thiên Phong có gia cảnh rất tốt, tính cách có phần khoe khoang nhưng cũng không làm cho người chán ghét.

Tôn Hiểu Đông rất nhanh đã tắm rửa xong, mặc chiếc áo phông mới tinh, quần tây giày da, phải nói Tôn Hiểu Đông có dáng người cao gầy khôi ngô, mặc dù gương mặt không được tuấn lãng lắm, nhưng ăn mặc như vậy có cảm giác rất “man”.

Thoạt nhìn Tôn Hiểu Đông rất để ý cuộc tụ hội đầu tiên khi vào đại học nhưng thực tế mọi người đều biết, hắn chỉ để ý đến gái đẹp mà thôi, nếu là mấy thằng con trai đi ăn với nhau thì chắc chắn hắn sẽ không trau chuốt như vậy.

Lâm Trúc mặc dù không trau chuốt giống Tôn Hiểu Đông, nhưng cũng soi gương tỉ mỉ chải tóc của mình.

Buổi chiều Tần Dương sắp xếp xong liền đổi một bộ quần áo, dù sao đêm qua ngồi xe lửa đổ mồ hôi làm áo rất khó chịu, thế nhưng hắn ăn mặc rất tùy ý, áo sơ mi sọc ô vuông, quần jean, giầy thể thao.

Khi Tôn Hiểu Đông tắm, Hà Thiên Phong gọi mấy cuộc điện thoại, nhìn xem tất cả mọi người đều chuẩn bị xong, rất thoải mái vung tay lên:

– Đi thôi, tôi đã liên lạc với người đẹp, tập trung tại cửa vào sân bóng rổ.

Bốn người ra khỏi ký túc xá, đi tới cửa vào sân bóng rổ, ước chừng không tới 5 phút, có mấy cô gái cười cười nói nói đi tới.

– A … Đã lâu không gặp.

Đi đầu là một cô gái cao chừng 1m65, mặc áo phông và quần đùi màu trắng, lộ ra đôi chân thon đẹp, mang giầy thể thao trắng rất hợp thời trang.

Phía sau cô có 3 cô gái, ngoại hình đều không kém, cách ăn mặc cũng rất thời trang, nguyên một đám cười hì hì chào hỏi, cũng không sợ xấu hổ.

Hà Thiên Phong cười ha ha một tiếng:

– Du Du, mấy ngày không thấy, có nhớ tôi không ?

Cô gái đi đầu khẽ nói:

– Nhớ mới lạ, lần trước khiến tôi uống say, về nhà nôn ra cả, thật mất mặt.

Hà Thiên Phong cười ha ha một tiếng, giới thiệu mấy bạn cùng phòng, Du Du cũng giới thiệu ba cô gái đi chung với cô.

– Đi thôi, hôm nay tôi mời, mọi người cứ thoải mái, sau này đều là đồng học, mấy người đẹp cần giúp đỡ nhiều hơn .

– Giúp đỡ cái gì, giúp cậu giới thiệu bạn gái sao?

Du Du và Hà Thiên Phong hiển nhiên tương đối thân, vui đùa bỗ bã, cũng không ngại ngùng. Hà Thiên Phong cười híp mắt nói:

– Không cần giúp tôi giới thiệu, tôi chỉ thích Du Du thôi, cậu giúp ba người anh em này là được.

Ánh mắt Du Du đảo qua ba người Tần Dương ba người, cười nói:

– Giới thiệu thì có thể, tôi quen biết rất nhiều người đẹp còn độc thân, nhưng muốn có bạn gái thì phải dựa vào chính mình mới được, đúng không?

Tôn Hiểu Đông nở nụ cười ấm áp:

– Tất nhiên không dám phiền đàn chị, nếu có bạn gái, đến lúc đó mời đàn chị ăn tiệc!

– Ăn tiệc mời cả tôi nữa.

– Tôi sẽ an phận ăn cơm, còn có thể giúp các người chụp ảnh miễn phí, tuyệt đối không làm bóng đèn!

Du Du còn chưa lên tiếng, ba cô gái phía sau đã cười đùa tiếp lời. Tôn Hiểu Đông vội vàng cam đoan:

– Uống cái gì nha, trên bàn ngoài nước trà chính là rượu, nói cách khác không uống cũng phải uống, về phần uống nhiều hay uống ít, tùy thuộc vào khách sáo hay không thôi.

Chỉ cần anh bưng chén rượu lên, còn cho phép anh không uống sao?

Hà Thiên Phong quả nhiên hiểu xã hội, rất phù hợp phong cách của đại học Trung Hải.

Ánh mắt Tần Dương nhìn bốn cô gái đối diện, phát hiện Du Du tuy nói vậy nhưng trên mặt căn bản không có nửa điểm sợ hãi, ngay cả ba cô gái kia trên mặt cũng cười thoải mái, không có chút nào khó xử hay sợ hãi.

Tần Dương hơi nhếch khóe môi, xem ra đàn chị trên bàn rượu cũng không phải dạng vừa đâu.

Món ăn rất nhanh được mang lên, rượu cũng mở ra, mỗi người một bình. Hà Thiên Phong dẫn đầu giơ ly rượu lên:

– Nào, vì chúng ta gặp nhau,vì chúng ta sắp bắt đầu cuộc sống đại học, uống một ly. Cạn ly!

Hà Thiên Phong một hơi uống cạn, bất kể người khác uống hay không, ly thứ nhất phải uống cạn mà không phân biệt nam nữ gì cả.

Ăn hai đũa thức ăn, Hà Thiên Phong rót rượu, nói:

– Nào, ly thứ hai, chúng ta cạn ba ly mở màn, sau đó thì thoải mái.

Chút rượu này tự nhiên không làm khó được Tần Dương. Tần Dương nhẹ nhõm uống 3 ly rượu, ba ly rượu cộng lại cũng gần bằng một chai bia, Lâm Trúc mặt cũng đã đỏ lên, Tôn Hiểu Đông tửu lượng thoạt nhìn không tệ, không chút nào luống cuống, còn bốn cô gái đẹp đối diện, Du Du mặt không đổi sắc, ngoài ra có hai người sắc mặt đỏ bừng.

Một bình rượu cứ như vậy vào trong bụng, bầu không khí trong phòng sôi nổi ồn ào hẳn…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN