Chí Tôn Đặc Công - Phù sa không chảy ruộng ngoài
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Chí Tôn Đặc Công


Phù sa không chảy ruộng ngoài



Dịch: Hà Ngọc Băng

Biên: Xiao

————–

Phốc!

Mấy nữ sinh nhất thời bị chọc cười bởi mấy lời này của Tần Dương, không chỉ các nàng mà trong đám người vây xung quanh cũng có không ít người cười haha thành tiếng.

Mặc dù nói giỏi đánh nhau hay ghét đánh nhau không mâu thuẫn với nhau, nhưng ngươi vừa dạy dỗ đám người này tràn trề uy phong, sau đó lại nói như vậy, có vẻ quá giả tạo đấy, hết lần này tới lần khác lại còn bày ra vẻ thành thật…

Tôn Hiểu Đông đi tới gần, mặt đầy ngưỡng mộ nói:

– Tần Dương, tôi vốn nghĩ vóc người của cậu thế này, còn tưởng không biết đánh, ai ngờ cậu lại đánh được. Cậu có luyện tập sao?

Tần Dương thuận miệng đáp qua loa:

– Ừ, học theo một chút, đối phó với mấy tên côn đồ không thành vấn đề.

Tôn Hiểu Đông mặt như ngộ ra:

– Đúng là có luyện tập à? Thảo nào lợi hại như vậy, Cậu luyện môn nào thế? Tự luyện? Taekwondo? Hay quyền pháp?

Tần Dương đánh một quyền:

– Luyện linh tinh một chút, rèn luyện thân thể mà thôi.

Hà Thiên Phong cũng đi tới, ánh mắt không giấu nổi vẻ khâm phục, vỗ cánh tay Tần Dương:

– Tần Dương, thấy cậu không lớn tiếng bao giờ, còn tưởng cậu là người nhu nhược hướng nội, không nghĩ tới khi cậu nổi cáu lại quyết liệt như vậy!

Tần Dương cười haha:

– Người khác bắt nạt mình như vậy, cũng không thể nhịn được.

– Nhịn cái rắm, chỉ chửi một câu, má nó!

Hà Thiên Phong buông một câu chửi bậy, chợt cười haha, nói:

– Cậu trâu bò như vậy, sau này phòng chúng ta có thể hiên ngang đi lại, ai không phục thì đánh hắn sấp mặt. Tần Dương, đến lúc đó cậu cứ đánh, đánh cho biết thế nào là uy phong của phòng chúng ta, đánh hắn vào bệnh viện, tiền thuốc thang tôi chịu!

Tần Dương đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, đã sắp 10 giờ, cười nói:

– Gần 10 giờ rồi, cũng mất cả hứng, về thôi.

Hà Thiên Phong mặc dù còn muốn góp vui, nhưng cũng biết quậy như vậy đủ rồi, quả thật không còn tâm trạng uống rượu, ngay lập tức sảng khoái bước đi:

– Được, chúng ta trở về thôi.

Đám người ra khỏi quán rượu, đi tới gần cửa, Hà Thiên Phong đề nghị:

– Cũng còn sớm, chúng ta quay lại, đưa các cô ấy về kí túc xá.

Đám người Du Du cũng không ý kiến, dù sao nơi này cách trường đi bộ cũng mất 10 phút, hơn nữa họ vẫn còn hưng phấn chưa nguôi.

Một đám người cứ vậy ríu rít đi về hướng trường học, nhân vật trung tâm không tự chủ được mà chuyển từ Hà Thiên Phong sang đến Tần Dương, bất kể nam hay nữ đều cảm thấy rất tò mò.

Đưa mấy người Du Du về đến cửa phòng, Du Du cười híp mắt nói:

– Cảm ơn Hà thiếu gia đã chiêu đãi, khi khác tôi mời cậu ăn cơm.

Hà Thiên Phong cười haha một tiếng:

– Cảm ơn ý tốt, tôi chờ điện thoại của cậu.

Sau khi cả bốn cô gái lần lượt trở về phòng ngủ, Tần Dương cười nói:

– Hà Thiên Phong, xem ra Du Du đã nắm chắc 9 phần 10 a.

Hà Thiên Phong cười hắc hắc:

– Tình cảm của họ tôi nhận, làm bạn bè thôi.

Tôn Hiểu Đông nghi ngờ hỏi:

– Không phải tình cảm nam nữ sao?

Hà Thiên Phong lý sự, nói:

– Gái xinh thời đại học mà. Chúng ta là khoa Tiếng Anh, gái xinh đông đảo, cậu cảm thấy tôi vừa mới bước chân vào cửa đã tìm bạn gái quản lý mình, ràng buộc suy nghĩ, trói buộc tự do của mình sao?

Tôn Hiểu Đông kinh ngạc:

– Vậy cậu và Du Du…

Hà Thiên Phong cười haha, móc thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Tần Dương một điếu. Bốn người một chỗ, Hà Thiên Phong cũng chỉ mời Tần Dương.

Tần Dương mặc dù sang tháng sau mới tròn 20 nhưng sớm học theo đám người Kim Cương hút thuốc, chẳng qua là không nghiện nên có thể hút cũng được, không hút cũng không sao.

Tần Dương khoát tay, từ chối Hà Thiên Phong. Hà Thiên Phong cũng không ép buộc, tự mình châm một điếu đưa lên miệng, rít một hơi thật dài, nhả ra một làn khói, lúc này mới cười trả lời:

– Con trai và con gái chung một chỗ, cũng không có nghĩa là người yêu, chẳng qua là cô ấy cần một người đàn ông, tôi cần một người con gái, chỉ đơn giản vậy thôi.

Hà Thiên Phong nhìn Tôn Hiểu Đông đang kinh ngạc, vỗ bả vai Tôn Hiểu Đông nói:

– Tôi thấy hôm nay cậu và Châu Hoan nói chuyện thật vui vẻ, nhưng mà, trêu đùa thì được, cho dù có lên giường, cũng không cần quá coi trọng. Mọi người vui vẻ trêu đùa một chút là được, chẳng lẽ cậu muốn cưới cô ấy thật à ?.

Tôn Hiểu Đông mặc dù to cao mạnh mẽ, nhưng về phương diện tình cảm thì chỉ là một con gà con, nghe được câu nói của Hà Thiên Phong, gãi gãi đầu đáp:

– Tôi cũng chưa suy nghĩ nhiều như vậy, hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt.

Hà Thiên Phong cười nói:

– Tôi chỉ nhắc nhở cậu một chút mà thôi. Gặp phải cô gái tốt, nếu chắn chắn, bằng giá nào cũng phải tiến đến, nhưng nếu gặp phải con gái không xứng đáng nhận tấm chân tình, cậu cũng không cần quá si tình, nếu không, sẽ rất dễ đau khổ.

Tần Dương liếc mắt nhìn Hà Thiên Phong:

– Xem ra cậu có kinh nghiệm rất phong phú đấy.

Hà Thiên Phong cười hắc hắc, vẻ mặt đắc ý:

– Các cậu nghĩ tôi lần đầu tiên làm “chuyện đó” với con gái là khi nào?

Không đợi mọi người trả lời, Hà Thiên Phong lại đắc ý nói:

– Mười sáu tuổi, mặc dù tôi mới 19 tuổi, nhưng ở phương diện tình cảm, có lẽ trải qua nhiều lần rồi. Các cậu mà nghe tôi thì chuẩn không cần chỉnh!

Tần Dương cười cười, không nói gì, tuy vậy trong lòng hắn vẫn cảm thấy Hà Thiên Phong nói rất có lý.

Gặp được cô gái tốt, đáng phải bỏ ra mọi giá, dù thế nào đều phải cố gắng nắm lấy, nhưng nếu gặp phải cô gái vô tâm với mình, không đáng phải bỏ ra, nếu như quá si mê, cuối cùng người đau khổ lại chính là mình.

Mấy cô gái đám người Du Du, mặc dù Tần Dương lần đầu gặp gỡ, nhưng trên bàn ăn, trong quán rượu, vẫn có thể thấy được vài thứ, thái độ của các cô đối với Hà Thiên Phong so với ba người còn lại vẫn có chút khác biệt.

Vả lại cũng không thể nói các cô ấy nịnh nọt, Hà Thiên Phong có tiền, đẹp trai, hào phóng, người như vậy dĩ nhiên là tiêu điểm chú ý của các cô gái, điều này cũng không phải là không đúng, nhưng loại suy nghĩ như vậy, đúng là vẫn còn tồn tại.

Hà Thiên Phong đang lúc hưng phấn, đổi đề tài:

– Hôm nay tôi có thời gian tách mọi người ra ngoài quan sát, trường chúng ta lần này có nhiều gái xinh lắm. Hơn nữa, khoa tiếng Anh cũng có một người, tên là Hàn Thanh Thanh, nghe nói vô cùng xinh đẹp. Lúc ấy, hai người khóa trên khoa Tiếng Anh tiếp đón mà chảy cả nước dãi…

Hà Thiên Phong vừa nói như vậy, ba người cũng cảm thấy hứng thú, Tôn Hiểu Đông mắt mở to hỏi:

– Có nói quá không đấy? Xinh đẹp đến như vậy sao? Vậy phải may mắn nhìn được một lần thôi.

Hà Thiên Phong cười nói:

– Tôi cũng không thấy tận mắt. Sáng sớm ngày mai mình đi khai giảng là sẽ biết thôi. Thật ra cũng rất bình thường mà, khoa Tiếng Anh khóa trước đều là nơi hội tụ mỹ nữ, mấy cậu phải ở lại đấy nhé.

Tần Dương cười haha một tiếng:

– Nghe cậu nói vậy, cậu động lòng với Hàn Thanh Tâm rồi à?

Hà Thiên Phong vung tay lên, hùng hồn nói:

– Đàn ông nào mà chả thích gái xinh. Mấy cụ bảo rồi, ai cũng thích đồ ngon gái đẹp, thằng nào không thích gái đẹp, không phải loại biến thái thì cũng là GAY!

Nhìn ba người Tần Dương một chút, Hà Thiên Phong cười hắc hắc:

– Không sao. Nếu như cùng thích một người thì anh em mình cạnh tranh công bằng. Ai theo đuổi được thì tốt, phù sa không chảy ruộng ngoài là được!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN