Chí Tôn Triệu Hồi Sư - Chương 13: Sư thúc sư điệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Chí Tôn Triệu Hồi Sư


Chương 13: Sư thúc sư điệt


(*) Sư điệt: đệ tử của sư huynh/sư tỷ.

Mặc Nhiên quan sát hắn, người nam nhân này thực lực cường hãn, thân phận thần bí, hẳn là thứ gì cũng không thiếu. Nàng thật sự không có bảo bối gì cho hắn cả.

Mặc Nhiên hỏi: “Ngươi muốn ta bày tỏ như thế nào?”

Thân ảnh màu trắng chậm rãi tới gần, thanh âm tràn ngập mị hoặc truyền vào trong tai Mặc Nhiên, “Đương nhiên là gọi sư thúc một tiếng rồi! Sư điệt ngoan!”

Mặc Nhiên hơi sửng sốt, hôm nay nàng chẳng những nhặt được một sư phụ mà còn nhặt được cả một sư thúc nữa.

Gọi một tiếng cũng không rớt miếng thịt nào, Mặc Nhiên thoải mái hào phóng gọi: “Sư thúc.”

“Ha ha!” Hắn cười rất vui vẻ, đôi con ngươi đen láy sáng ngời không thôi.

Lúc này Mặc Nhiên đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nàng học theo ngữ điệu hắn nói: “Ta đã gọi ngươi là sư thúc, vậy có phải ngươi nên tỏ chút lòng thành hay không? Sư thúc?”

“Không phải sư thúc đã cho ngươi công pháp rồi ư? Đây chính là đại đại lễ gặp mặt đó. Lòng tham của tiểu gia hỏa còn chưa hài lòng sao?” Hắn chế nhạo nói.

“Công pháp rất tốt, chẳng qua ta muốn sư thúc giúp ta làm một việc. Hơn nữa hiện tại ta còn chưa tu luyện, cho nên cần phải dựa vào sư thúc.” Mặc Nhiên nhẹ nhàng cười.

“Thấy Tiểu Nhiên Nhiên thành tâm phân thượng như vậy, ngươi nói đi. Rốt cuộc muốn sư thúc ta làm chuyện gì?” Nam tử cười nói.

“Ta có một nha hoàn, bị nhốt ở Hình Bộ thiên lao, hiện giờ ta đã thoát khỏi nguy hiểm, là lúc để đi gặp nàng.” Trong mắt Mặc Nhiên hiện lên một tia sáng lạng lẽo.

Bằng thực lực hiện tại của nàng, đột nhập vào Hình Bộ thiên lao có chút nguy hiểm, nhưng nếu nàng có sư thúc thần bí này hỗ trợ, vậy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.

Trong mắt nam tử hiện lên một tia kinh ngạc, hắn cười đáp: “Chỉ là chuyện nhỏ!”

“Bây giờ sư thúc đưa ngươi đến Hình Bộ thiên lao.” Thân ảnh màu trắng chợt lóe, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mặc Nhiên, một trận gió thổi qua, Mặc Nhiên và hắn liền thần không biết quỷ không hay rời khỏi Hộ Quốc tướng quân phủ.

Cảm nhận tốc độ không tầm thường dọc theo đường đi này, Mặc Nhiên thầm nghĩ, sư thúc của nàng rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại a!

Địa huyền? Thiên huyền? Hay thậm chí cao hơn nữa?

Rất nhanh bọn họ liền vào trong Hình bộ thiên lao như vào chỗ không người.

Mà lúc này Hình bộ thiên lao đang giam giữ một tiểu nha đầu vết thương chồng chất, nhìn lão nhân hung thần ác sát hung ác đang cầm roi: “Phế vật Hách Liên Mặc Nhiên kia thế nhưng lại sống sót trở lại, đến lúc đó cung khai nhận tội, ngươi phải sống chết nói là nàng hạ độc Thái tử. Nếu ngươi dám nói khác thì hãy cửu tộc bị chờ diệt đi!”

“Ô ô ô……” Tiểu nha đầu không ngừng khóc, nghe thấy Hách Liên Mặc Nhiên còn sống, nàng ta càng khóc dữ dội hơn.

Sau khi lão nhân rời đi, lại có một hắc y nhân lẻn vào, nói với nàng ta: “Ngày mai thẩm tra, ngươi nhất định phải nói là Lạc Vương xui khiến Hách Liên Mặc Nhiên hạ độc Thái tử biết không! Nếu như không nói…”

Kẻ đó lấy ra một thanh sắt nung đỏ, đặt lên trên vai Hạnh Nhi. “A ——” Hạnh Nhi kêu thảm thiết, hai mắt vô thần nhìn hắn.

Sau đó nàng ta hét lớn: “Tiểu thư biến thành quỷ, biến thành quỷ… Các ngươi ép ta cũng vô dụng, ta không muốn bị quỷ ăn, sẽ không nói đâu.”

“Các ngươi đều là quỷ, không được hại ta, không được ——”

Bị hai nhóm người thay phiên tra tấn, hơn nữa lúc trước lại bị Hách Liên Mặc Nhiên đe dọa, tinh thần Hạnh Nhi đã hoàn toàn bất thường.

Bán chủ cầu vinh, thất tín bội nghĩa, người như vậy nên vĩnh viễn sống trong ác mộng.

Hắc y nam tử nổi giận mắng: “Thật là đen đủi!”

“Lạc Vương thế nhưng lại làm nàng ta điên mất rồi, thật sự cho rằng bị điên rồi thì không có việc gì à?”

Chửi rủa xong, hắc y nhân nhanh chóng rời đi, mà Mặc Nhiên lại chậm rãi đi ra từ chỗ tối, Hạnh Nhi điên cuồng trừng lớn mắt nhìn Mặc Nhiên, sợ hãi không thôi: “Tiểu thư, không phải ta hại chết người, người đừng tới tìm ta. Hết thảy đều là chủ ý của Lạc Vương, ta không có nói gì.”

“Tiểu thư……” Hạnh Nhi bò trên mặt đất, khóc lóc cầu xin tha thứ, nhìn thấy tia sáng lạnh trong mắt Mặc Nhiên, còn có ấn ký màu đỏ càng thêm yêu dã kia, nàng ta bị dọa đến hồn phi phách tán.

Ác quỷ này vẫn tìm tới cửa!

“Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất gì phải làm chuyện lúc trước! Ngươi biết đấy, Lạc Vương muốn ngươi sống sót, hãm hại ta. Sau lại có người muốn ngươi sống sót, đứng ra chỉ và thừa nhận là Lạc Vương.”

“Mà ta, ngươi có biết ta muốn làm cái gì không?” Mặc Nhiên nhẹ nhàng đặt tay lên nơi xương sống của nàng ta. Cảm giác được nhiệt độ cơ thể Mặc Nhiên, Hạnh Nhi trừng lớn đôi mắt nhìn Mặc Nhiên, nói: “Tiểu thư, người còn sống?”

“Người… người không phải quỷ?”

“Rắc ——” một tiếng, Hạnh Nhi không một chút sức lực ngã trên mặt đất.

“Bây giờ ngươi biết cũng đã quá muộn!”

“Tiểu Nhiên Nhiên, chiêu thức ấy, đúng là sạch sẽ lưu loát nha!” Nam tử nhìn về phía trước cười nói, hắn hơi híp mắt, chiêu kia tốc độ cực nhanh, đủ chuẩn xác, đủ tàn nhẫn, ngay cả sát thủ cũng rất khó đạt được loại tiêu chuẩn này.

Tiểu Nhiên Nhiên là Hộ Quốc tướng quân đại tiểu thư, sao có thể biết được thủ đoạn như vậy? Hắn càng ngày càng có hứng thú với Tiểu Nhiên Nhiên.

“Giống nhau giống nhau.” Mặc Nhiên rất khiêm tốn. Nàng vẫn chưa thích ứng với thân thể này, còn kém hơn một chút so với trước kia.

“Một tiểu nha đầu mà thôi, hà tất gì phải để Tiểu Nhiên Nhiên tự mình xuống tay chứ!” Nam tử mắt lạnh quét qua Hạnh Nhi, người bất trung bất nghĩa, chết chưa hết tội.

“Đối với việc ta hạ độc Thái tử, ngoại trừ ta ra thì nàng ta là người rõ mọi chuyện nhất, giữ nàng lại thì việc ta hạ độc Thái tử có thể nói là nhân chứng vật chứng đều có, mà nếu nàng ta còn sống thì lại bị người khác lợi dụng, chỉ sợ người tiếp theo bị nhốt tại Hình Bộ thiên lao chính là ta.” May mà nàng giả làm quỷ dọa nha đầu này, khiến nàng ta không dám nói gì, bằng không đã phiền phức rồi.

“Chỉ là hạ độc Thái tử mà thôi, ngươi chính là sư điệt ta, có chuyện gì ta gánh giúp ngươi.”

“Sư thúc, chuyện của ta vẫn nên để ta tự mình xử lý, không thể làm phiền sư thúc được.” Mặc Nhiên cười nói.

“Đêm nay, lại phiền sư thúc giúp ta làm một việc cuối cùng.”

“Việc gì?”

“Giúp ta mang người này đi.” Mặc Nhiên chỉ vào thi thể.

Hắn có chút kinh ngạc hỏi: “Mang đi làm gì? Đã chết rồi thì làm gì còn tác dụng?”

“Ai nói không có tác dụng, nếu nàng ta mất tích, đến lúc đó có thể để Lạc Vương và Hoàng hậu chó cắn chó, tranh thủ cho ta chút thời gian chuẩn bị. Cho dù là người chết cũng phải tận dụng giá trị lớn nhất.”

Hắn bất đắc dĩ nói: “Thật đúng là một nha đầu lòng dạ hiểm độc, nhưng sư thúc ta không thích chạm vào nữ nhân, hơn nữa còn là loại nữ nhân dơ bẩn như này.”

“Bộ ta không phải nữ nhân sao?” Mặc Nhiên khẽ cau mày.

“Tiểu Nhiên Nhiên không giống, Tiểu Nhiên Nhiên là sư điệt ta, đến nỗi mặt cũng khác nữ nhân, không giống nhau.” Đôi mắt đen láy chuyển động lưu quang.

Thế nhưng đụng phải nam nhân cổ quái như vậy, vậy nàng chỉ có thể tự nghĩ cách mang người đi rồi.

Lúc này hắn mở miệng nói: “Nhưng ta có cách khiến nàng ta biến mất không còn một chút gì trên thế giới này.”

“Cách gì?” Mặc Nhiên hỏi.

Hắn lấy từ trong người ra một cái bình ngọc, nhỏ một giọt xuống trên người Hạnh Nhi, rất nhanh cả người lẫn quần áo trên người Hạnh Nhi đều biến mất.

Đây là hóa thi thủy? Hơn nữa cấp bậc không phải cao bình thường, sư thúc nàng thế nhưng tùy thân lại mang theo thứ tốt như vậy.

Lúc này đột nhiên cảm giác có động tĩnh, thân ảnh màu trắng chợt lóe rồi ôm lấy Mặc Nhiên, ngón tay thon dài đặt trên môi nàng. “Tiểu Nhiên Nhiên, đừng nói lời nào nha! Có người tới, hơn nữa đối phương còn là cao thủ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN