Chí Tôn Triệu Hồi Sư - Chương 50: Thỉnh cầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Chí Tôn Triệu Hồi Sư


Chương 50: Thỉnh cầu


Mặc Nhiên vừa đi ra ngoài liền phát hiện người nọ không phải Phượng sư thúc, thực lực Phượng sư thúc mạnh hơn, thân pháp cũng nhanh hơn.

Mặc Nhiên đuổi theo người đó tới hậu viện, người đó ngừng bước, sau đó chậm rãi quay đầu.

Ngay khi nhìn thấy rõ gương mặt người đó, trong mắt Mặc Nhiên hiện lên một tia kinh ngạc, “Phượng Vương……”

Sau trận chiến hôm nay, ánh mắt Phượng Vương nhìn nàng có chút kỳ quái, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì đã rời đi, không ngờ nửa đêm canh ba lại đến.

Với nhân phẩm của Phượng Vương, ông sẽ không làm mấy chuyện như giết người diệt khẩu, như vậy rốt cuộc là vì sao?

Lúc này Phượng Vương ném mấy phẩm dược tới, nói: “Những thứ này có thể giúp ngươi đề cao thực lực.”

Mặc Nhiên mở bình dược ra ngửi, đương nhiên biết đây là đan dược gì, cũng biết chúng khó có bao nhiêu, nhưng vì sao Phượng Vương lại cho nàng?

Nàng nhìn về phía Phượng Vương một cách khó hiểu.

Phượng Vương mở miệng nói: “Nhiên nha đầu, ta không biết vì sao ngươi có thể tu luyện, nhưng thiên phú của ngươi rất yêu nghiệt, về sau cũng sẽ rất mạnh.”

Sau đó ông tiếp tục nói: “Cho dù ngươi thích tiểu tử kia hay chỉ xem nó là bằng hữu, ta cũng muốn nhờ ngươi một việc, chỉ cần ngươi đáp ứng, toàn bộ Phượng Vương phủ đều là của ngươi.”

Mặc Nhiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người, Phượng Vương thế nhưng ra cái giá lớn như vậy, “Không biết Phượng Vương muốn ta làm gì?”

Phượng Vương trầm mặc trong chốc lát rồi lên tiếng: “Ta muốn ngươi hãy bảo vệ tiểu tử kia thật tốt trong lúc ta không có ở đây, đó là nhi tử duy nhất của ta.”

“Tiểu tử đó cái gì cũng không có, ngay cả thực lực tự bảo vệ mình cũng không, nếu như ta không còn nữa, chỉ sợ nó sẽ làm mất đi toàn bộ Phượng Vương phủ, hơn nữa không có ta bảo vệ, chỉ sợ nó sẽ gặp nguy hiểm, ngươi rất thông minh, về sau thực lực và thành tựu đều sẽ không thua gì ta, cho nên ta muốn nhờ ngươi bảo vệ nó, giúp nó một đời không lo, cho dù ngươi không thích nó.” Phượng Vương bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Sắc mặt Mặc Nhiên trầm xuống, nghe ngữ điệu này của Phượng Vương giống như đang gửi gắm, chẳng lẽ Phượng Vương nhận thấy bản thân mình gặp nguy hiểm? “Phượng Vương, Phượng Khuynh Ca là nhi tử ngài, nếu ngay cả ngài cũng không bảo vệ được thì một nữ tử yếu đuối như ta sao có thể làm được, ngài không khỏi cảm thấy chuyện đó quá buồn cười sao?”

Sắc mặt Phượng Vương trầm trầm, “Ta đã đợi mười năm, thật sự không chờ tiếp được, nếu không phải không yên lòng về thằng nhóc chết tiệt đó, ta đã thật sự rời đi rồi.”

“Phượng Vương muốn làm gì?” Mặc Nhiên hơi sửng sốt.

“Ta có chuyện ta không thể không làm, tuy ta có không ít tâm phúc nhưng bọn họ đều không quản được tiểu tử kia, chỉ có ngươi. Coi như ta cầu xin ngươi, Nhiên nha đầu, chỉ cần ngươi đồng ý chuyện này, cho dù là bất cứ thứ gì ta cũng đáp ứng với ngươi.”

Lúc này, Mặc Nhiên giao bình dược trong tay lại cho Phượng Vương, Phượng Vương có chút thất vọng, đây là cự tuyệt sao?

Lúc này Mặc Nhiên xoay người lại: “Ta và Phượng Khuynh Ca đã từng đồng cam cộng khổ, có lẽ trên thế giới này không có bao nhiêu người để mắt tới hắn, thích hắn, nhưng hắn đối xử với ta rất thật lòng, không có một chút tạp chất. Ta rất thích, cho nên nếu Phượng Vương thật sự tới ngày đó, ta tuyệt đối sẽ bảo vệ hắn, cũng không phải bởi vì lời hứa của ngài với ta, ta không cần bất cứ thứ gì từ ngài, chỉ đơn giản là ta muốn bảo vệ hắn mà thôi.”

Nhìn bóng dáng gầy yếu của thiếu nữ ấy, Phượng Vương có chút kích động, run giọng: “Thật sự?”

“Nhỡ sau này Phượng Vương thật sự đi rồi, nếu có người dám làm Phượng yêu nghiệt bị thương thì phải bước qua xác ta cái đã, thứ ta đáp ứng được chỉ có thể là chuyện này mà thôi.”

“Đủ rồi, chỉ cần chuyện này thôi là đủ rồi.” Phượng Vương kích động vô cùng. “Nhiên Nhi, khó trách tiểu tử kia đối xử với ngươi bất đồng như vậy, bởi vì ngươi đáng giá.”

“Thật hy vọng ngươi trở thành con dâu ta.” Thời điểm nói xong câu đó, Phượng Vương đột nhiên sửng sốt, nháy mắt ra tay với một bụi cỏ, “Ai ở đó?”

Nhưng lúc chạy tới lại không thấy một bóng người.

Mặc Nhiên cũng đuổi theo, vẫn cảm giác bóng người chợt lóe qua kia có chút quen thuộc.

“Nhiên Nhi nha đầu, chuyện cần nói ta đã nói xong, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, trận chiến hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi.”

Mặc Nhiên khẽ gật gật đầu đáp: “Vâng!”

Thân ảnh Phượng Vương cứ như vậy biến mất, mà Mặc Nhiên cũng lặng lẽ trở về phòng, Phượng Khuynh Ca đang ngủ bất tỉnh nhân sự.

Nhìn gương mặt yêu nghiệt trước mắt, trong lòng Mặc Nhiên chợt có một suy đoán, Phượng Vương có một chuyện không thể không làm, nhưng bởi vì không yên lòng nhi tử phế vật mà phải ở lại.

Vậy liệu có phải Phượng yêu nghiệt bởi vì không muốn để phụ vương mình rời đi nên cố ý phế vật như vậy hay không?

Với cả năng lực xử lý sổ sách của Phượng yêu nghiệt lại rất khủng bố, đúng là một biểu hiện rất tốt, nếu thật sự như thế, chỉ cần bồi dưỡng thật tốt, cho dù hắn không thể tu luyện, về sau cũng có thể tự lực cánh sinh.

Nếu thật sự là vì phụ vương mà hắn như thế thì thật khiến nàng khó xử, ngón tay Mặc Nhiên lướt qua chóp mũi hắn, “Thật ra ta muốn xem, rốt cuộc ngươi còn giấu bao nhiêu thứ, có bao nhiêu tiềm năng có thể khai thác, ngươi cũng đừng làm ta thất vọng!”

Ngày hôm sau, Hách Liên Mặc Hiên gần như đã khôi phục hoàn toàn, lúc này Mặc Nhiên hạ lệnh, “Bảo toàn bộ quản sự ở các cửa hàng đến Hách Liên gia đưa tin.”

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng mười mấy quản sự vẫn vội vàng chạy tới, mà bên trong đại sảnh Hách Liên gia chỉ có ba người.

Một người là Hách Liên Mặc Hiên, một người là Hách Liên Mặc Nhiên, người còn lại là Phượng Khuynh Ca.

Hách Liên Mặc Nhiên nhướng mày nói: “Tất cả tới đây.”

Sau đó nàng lạnh lùng lên tiếng: “Một đám các ngươi, tất cả mau khai cho ta rốt cuộc các ngươi đã nuốt bao nhiêu bạc đi! Thành thật khai ra, bổn tiểu thư sẽ xử lý nhẹ nhàng. Nếu không nói, các ngươi tuyệt đối sẽ hối hận.”

Mười mấy cái quản sự hoàn toàn ngây ngẩn cả người, sau đó vội vàng nói: “Đại tiểu thư, oan cho bọn ta quá!”

“Đại tiểu thư, cho dù cho bọn ta gan tày trời, bọn ta cũng không dám làm chuyện như vậy!”

“Xin đại tiểu thư, đại thiếu gia minh giám.”

Mỗi người đều cảm thấy chính mình rất trong sạch, ai cũng rất vô tội, hơn nữa bọn họ đưa sổ sách hai ngày tới, không có khả năng xem xong, đây hoàn toàn là muốn hù dọa bọn họ, bọn họ sao có thể bị hù dọa được!

Khóe miệng Mặc Nhiên cong lên thành một nụ cười lạnh: “Các ngươi không chịu thành thật đúng không!”

Bọn họ vội vàng nói: “Đại tiểu thư, bọn ta vì Hách Liên gia làm trâu làm ngựa, tuyệt đối không dám tham lam thứ gì!”

“Đúng vậy! Đại tiểu thư đừng đổ oan cho người tốt, làm thuộc hạ bọn ta thương tâm!”

“……”

“Tốt, rất tốt!” Mặc Nhiên lạnh lùng nói, “Ca ca! Hãy báo tất cả số ngân lượng bọn họ tham đi.”

Lúc này Hách Liên Mặc Hiên cầm một cuốn sổ, cất giọng: “Trương quản sự, mười năm tham tám vạn một ngàn lượng bạc.”

“Tần quản sự, tham mười vạn…”

“La quản sự……”

“……”

Sau khi liệt kê ra một loạt số lượng chuẩn xác, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, bởi vì số lượng này giống y như đúc số mà bọn họ đã tham.

Một người giống thì có thể coi là trùng hợp, nhưng mọi người đều giống thì chính là sự thật.

“Đại thiếu gia, đại tiểu thư tha mạng!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN