Chí Tôn Triệu Hồi Sư - Chương 8: Kế thừa Vô thượng dược điển
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Chí Tôn Triệu Hồi Sư


Chương 8: Kế thừa Vô thượng dược điển


Mặc Nhiên vừa tới gần, quả nhiên phát hiện đóa hoa kia có vấn đề.

Dược hiệu của độc tình hoa chỉ ảnh hưởng được một lần, lúc sau liền vô dụng, Mặc Nhiên rút đóa hoa kia ra thì đột nhiên dưới chân lại trống rỗng, Phượng Khuynh Ca vội vàng nhào tới.

“Nhiên Nhiên cẩn thận ——”

Hai người bọn họ rơi xuống, Phượng Khuynh Ca vẫn làm đệm lưng như cũ, lại còn…

Phượng Khuynh Ca che mình lại, nói: “Nhiên Nhiên, ta đau quá, có phải bị hỏng rồi hay không?”

Mặc Nhiên thoáng nhìn, thấy sắc mặt hắn khó coi, nếu hắn thật sự bị phế, Phượng Vương tuyệt đối sẽ xé xác nàng.

Mặc Nhiên an ủi hắn: “Yên tâm đi! Sẽ không đâu. Cho dù có, ta cũng sẽ giúp ngươi chữa khỏi.”

Phượng Khuynh Ca nói: “Cái này trị không hết đâu.”

“Nhiên Nhiên có thể chịu trách nhiệm với ta không, hơn nữa… hơn nữa…” Bộ dáng Phượng Khuynh Ca như muốn khóc, làm Mặc Nhiên cảm thấy da đầu tê dại.

Mặc Nhiên vẫy vẫy tay: “Nếu ngươi thật sự bị hỏng thì ta sẽ chịu trách nhiệm.” Người nam nhân này thật sự không phải khó chơi bình thường.

Phượng Khuynh Ca cao hứng ôm lấy nàng, nói: “Thật tốt quá, Nhiên Nhiên phải chịu trách nhiệm với ta, này chính là nàng nói đấy nhé!”

“Ngươi đừng có cắt câu lấy nghĩa được không, ta nói là nếu ngươi hỏng rồi ta mới chịu trách nhiệm.”

“Ta mặc kệ, dù sao Nhiên Nhiên cũng đã đồng ý sẽ chịu trách nhiệm với ta.” Phượng Khuynh Ca sống chết quấn lấy nàng, không chịu buông tay, phát huy công phu bám người đến mức tận cùng.

“Bây giờ tìm cửa ra cho ta trước đi.” Âm thanh Mặc Nhiên lạnh lùng, sau đó nàng đi xem xét bốn phía, phía trước có một cánh cửa, Phượng Khuynh Ca giành nói: “Nhiên Nhiên, để ta mở cửa cho nàng.”

“Nàng phải nhớ kỹ lời nàng nói đó nha!” Phượng Khuynh Ca nói xong liền mở cửa đi vào, Mặc Nhiên bước theo, nhưng khi nàng vừa đi vào lại không nhìn thấy thân ảnh Phượng Khuynh Ca đâu.

“Phượng yêu nghiệt, ngươi chết ở nơi nào rồi?”

“Phượng Khuynh Ca ——”

“Phượng thiếu ——”

Nhưng vẫn không có ai đáp lại nàng, nàng chậm rãi tiến về phía trước, nhìn đến một chiếc hộp nằm trên đài cao, nàng cảm giác có thứ gì đó đang hấp dẫn nàng tới gần.

Mặc Nhiên đặt tay lên hộp, lúc này chiếc hộp chợt “Cạch ——” một tiếng, mở ra.

Bên trong hộp phóng ra một chiếc vòng tay huyết ngọc, mặt trên điêu khắc hoa văn phượng hoàng.

Đột nhiên một thanh âm truyền vào trong tai Mặc Nhiên, “Cuối cùng ngươi cũng tới, người thừa kế của ta. Không ngờ sau nhiều năm chờ đợi như vậy, cuối cùng cũng có người đủ khả năng đi vào nơi này, mở ra truyền thừa chi bảo.”

Mặc Nhiên khẽ sửng sốt, “Là ai? Đi ra cho ta!”

“Ta không ở đây, ta sớm đã rời đi, lưu lại chỉ là một chút thần thức mà thôi. Ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi có nguyện ý tiếp nhận truyền thừa của ta hay không?”

Mặc Nhiên nói thầm. “Truyền thừa? Nếu ta tiếp nhận truyền thừa của ngươi thì được gì?”

“Ta chính là một thế hệ Dược tôn, nếu ngươi tiếp nhận truyền thừa thì sẽ có được Vô thượng dược điển của ta, tu luyện Vô thượng dược điển[1], ngươi có thể trở thành luyện dược sư tôn quý nhất thế giới này, ngươi cho rằng sẽ được gì?”

[1] Dược điển: sách thuốc.

Mặc Nhiên hơi ngẩn ra, luyện dược sư, trong ký ức Mặc Nhiên, hiểu biết của nàng về luyện dược sư rất ít, bất quá thân phận tôn quý lại là sự thật không thể nghi ngờ.

“Ngươi cho ta thứ tốt, chẳng lẽ không cần ta làm chuyện khác sao?” Mặc Nhiên hỏi, thiên hạ không bữa ăn nào không trả tiền.

“Ngươi chỉ cần tu luyện Vô thượng dược điển đến nhất đỉnh thì đó đã là báo đáp tốt nhất đối với ta rồi. Linh hồn của ngươi mạnh đến mức hoàn mỹ, có lẽ ngươi có thể vươn lên tới đỉnh cao mà ngay cả ta cũng không thể đạt được không chừng.”

Cuộc giao dịch này, đối với nàng mà nói rất có lời, Mặc Nhiên gật đầu đáp: “Được, ta đồng ý với ngươi.”

“Tiểu nha đầu, đủ sảng khoái, thả lỏng tinh thần của ngươi ra, đừng chống cự tinh thần lực của ta, tiếp thu truyền thừa của Vô thượng dược điển.”

Mặc Nhiên vô thức làm theo lời ông ta nói, lúc này trong đầu nàng xuất hiện một ít ký ức không thuộc về chính mình.

Vô thượng dược điển, tầng thứ nhất.

Vô thượng dược điển có tổng cộng bảy tầng, chỉ có tu luyện đột phá đến tầng thứ nhất mới có thể xem đồ của tầng thứ hai.

Nàng chỉ tùy tiện nhìn vào nội dung tầng thứ nhất đã cảm thấy Vô thượng dược điển này thần kỳ cỡ nào, khóe miệng nàng gợi lên một nụ cười, xem ra nàng đã kiếm được món hời lớn rồi!

Lúc sau người kia nói: “Ngươi cầm cái huyết vòng kia đi, ta cũng không biết nó là thứ gì. Nếu ngươi có thể khiến nó nhận chủ, vậy thì không thể tốt hơn được nữa.”

Mặc Nhiên khẽ sửng sốt, “Nhận chủ, làm sao để vòng tay nhận chủ?”

“Chỉ cần nhỏ máu của ngươi lên trên mặt vòng là được.”

Mặc Nhiên cắn ngón tay mình, khiến máu tươi nhỏ giọt trên mặt vòng, mà ngay lúc này, một luồng hồng quang phá tan chân trời xuất hiện, khiến tất cả người trên đại lục đều thấy được kỳ tích này.

Đây rốt cuộc là thứ gì? Chẳng lẽ có thần vật xuất thế? Xem ra cần phải điều tra mới được!

Tất cả các thế lực lợi hại trên toàn lục địa đều đã xuất động, mà lúc này Mặc Nhiên lại không biết việc nàng khiến một chiếc vòng tay nhận chủ lại tạo ra oanh động lớn như vậy.

“Ngươi vậy mà có thể, ngươi…” Người kia kinh ngạc vô cùng, sau đó ông cười nói: “Ta đưa ngươi ra ngoài, đúng là ngươi có thể đạt tới điều ta không làm được.”

Mặc Nhiên cầm chiếc vòng đeo lên tay, bên trong vòng tay này phóng ra không ít tạp vật, đây là một cái không gian trữ vật[2].

[2] Không gian trữ vật: kiểu như túi thần kì của Doraemon á.

Bên trong không gian rất lớn, có thể đặt không ít thứ, thật sự rất thần kỳ.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng thần thức của người kia đang dần dần biến mất, mà chính nàng cũng từ từ rời khỏi đây.

Đột nhiên nàng cảm thấy mình rơi vào một cái ôm quen thuộc, đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt đẹp đến thiên nộ nhân oán, “Nhiên Nhiên, nàng rốt cuộc cũng ra.”

Mặc Nhiên hỏi: “Ngươi gặp chuyện gì?” Nàng được truyền thừa Vô thượng dược điển, lại còn được một cái vòng tay không gian, có lẽ hắn cũng vậy.

Phượng Khuynh Ca trả lời: “Không hiểu sao ta lại đến được nơi này, mà đợi rất lâu cũng không thấy Nhiên Nhiên ra, lo lắng chết ta mất!”

Không phải ai cũng có vận may như vậy, hơn nữa nơi nào có hai cái nghịch thiên chi vật thì nơi đó đã là kỳ tích rồi.

Mặc Nhiên đánh giá chung quanh, phát hiện hai người bọn họ đang ở dưới một vách đá, nàng tức khắc liền thầm mắng lão nhân không phúc hậu kia.

Đưa bọn họ đến nơi nào không đưa lại cố tình đưa xuống dưới vực sâu, muốn bọn họ đi lên như thế nào, chẳng lẽ để bọn họ kẹt chết ở đây à!

“Nhiên Nhiên, kỳ thật chúng ta vẫn luôn ở đây, quá thần tiên nhật tử[3] chẳng phải cũng không tồi sao!” Phượng Khuynh Ca ôm Mặc Nhiên nói.

[3] Thần tiên nhật tử: cổ tích

Mặc Nhiên cốc đầu hắn, “Thần tiên cái đầu ngươi, ngươi bỏ được cuộc sống cẩm y ngọc thực của ngươi à?”

[4] Cẩm y ngọc thực 錦衣玉食: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang.

“Bỏ được bỏ được, chỉ cần có Nhiên Nhiên, cái gì ta cũng bỏ được!” Phượng Khuynh Ca cười quyến rũ.

Mặc Nhiên vô cùng cạn lời với hắn, hắn muốn vĩnh viễn sống ở đây như người rừng thì mặc hắn, nàng sẽ không làm đâu!

Nếu đã vào dị thế chiếm dụng thân thể của Mặc Nhiên, đương nhiên nàng phải báo thù cho nàng ấy, khiến cái tên tra nam khốn nạn kia trả giá đắt.

Ngay lúc Mặc Nhiên đang nghĩ cách để rời khỏi đây thì đột nhiên một hắc ảnh khổng lồ với cái miệng rộng đẫm máu xuất hiện trên đỉnh đầu hai người bọn họ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN