Chí Tôn Vô Lại
Chương 13: Quản gian sự đích lão hỗn đản
Tiểu Lôi lúng túng nửa ngồi trên ghế, tư thế tự nhiên đã khó coi lại càng khó coi hơn. Điền Chấn sắc diện cổ quái, cố gắng nhịn cười nhìn Tiểu Lôi, dùng lực ho lên hai tiếng, lấy lại vẻ mặt hòa nhã nói: “Tiểu Lôi sư phụ, con gái ta hành sự lỗ mãng, làm cho ngài bị thương rồi… ài ài…”. Ông ta nhẹ nhàng lấy một tấm chi phiếu đặt lên bàn, nghiêm chỉnh nói: “Nhưng mà lần này hàm ơn ngài đã cứu tính mạng con gái ta, ta không có gì tốt để báo đáp, chỉ là Điền gia ta cũng tính là có chút tài sản, chút tâm ý này ngài nhất định phải thu lấy”.
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy dưới mông đau rát, trong lòng đầy tức giận, vốn là Ngô đạo tử đã từng dạy hắn, làm người cần có chút linh động, nếu như đã nhận tiền của người khác, nghìn vạn lần đừng tham lam vô độ, thiên đạo tuần hoàn tự có định số, ngàn vạn lần đừng có lòng tham không đáy. Chỉ là lần này trong lòng hắn tức giận, sớm đã quẳng lời cảnh báo của lão hỗn đản vào một góc não, thẳng tay nhận tấm chi phiếu, nhìn qua một cái, cũng không biết là bao nhiêu số không, tiện tay cất vào trong ngực.
Điền Chấn cũng không khách sáo với Tiểu Lôi, tiểu thư kia của Điền gia cũng không ra gặp Tiểu Lôi, nghĩ lại tự nhiên làm cho Tiểu Lôi trong lòng cảm thấy nhục nhã, lại còn bị Tiểu Lôi nhìn thấy toàn bộ thân thể, xấu hổ không dám ra gặp người.
Sau đó Điền Chấn sai người tiễn Tiểu Lôi ra về, trước lúc rời đi, Điền Chấn thân mật nhìn Tiểu Lôi, mỉm cười nói: ” Tiểu Lôi sư phụ thuật pháp huyền diệu, chắc hẳn thúc thúc của ngài Ngô Đạo Tử đại sư nhất định là một cao nhân, nếu như có cơ hội, ta thực sự muốn gặp Ngô Đạo Tử tiên sinh một lần. Đợi hai ngày nữa, Ngô Đạo Tử tiên sinh vân du trở về, ta nhất định thượng môn bái phỏng!”
Tiểu Lôi ậm ậm ừ ừ, trong lòng thầm nghĩ, lão tử đã lấy số tiền này thì sẽ cao chạy xa bay, có trời mà biết cừu gia của ngươi liệu có đổ cơn thịnh nộ lên người ta hay không, nếu như ngươi muốn bái phỏng, cứ đi là được thôi.
Quay về tới nhà, tìm lấy một ít dược cao tốt, đắp lên miệng vết thương ở mông một lúc, Tiểu Lôi trong lòng không nhịn được phát hận: “Tiểu nương bì, tiểu gia ta hảo tâm cứu tính mạng ngươi, ngươi lại chọc cho mông ta nở hoa, sẽ có một ngày, hừ hừ, lão tử cũng chọc vào ngươi…
Thậm chí trong lòng tiểu vô lại nghĩ ra ý tưởng đen tối gì, người ngoài không thể biết được.
Nghỉ ngơi một ngày, đã là ngày thứ Hai, theo lý mà nói thì cần phải đi học rồi, chỉ là Tiểu Lôi mông vẫn bị thương, tùy tiện bịa đặt ra lý do đau đầu chóng mặt gọi điện thoại đến trường xin nghỉ vì bệnh. May mà hắn bình thường ở trường học không có gì nổi bật, người khác cũng không thèm truy cứu hắn.
Buổi chiều, Tiểu Lôi nằm sấp trên giường cả nửa ngày, không khỏi cảm thấy khó chịu, đột nhiên nghĩ tới sự tình hai tấm ngân phiếu.
Hắn trầm tư một lúc, tên gây ra oán cừu với Điền gia khẳng định là không đơn giản, tự mình đã có chủ ý đợi lão hỗn đản quay về là xóa sạch dấu vết rồi cùng bỏ trốn, có điều tấm ngân phiếu này phải nhanh chóng đưa đi đổi thành tiền mới được!
Hai tấm chi phiếu Điền Chấn tặng, một tấm không ghi gì cả, còn tấm thứ hai ghi đủ một nghìn vạn. Tiểu Lôi cầm trong tay xem đi xem lại, dán mắt vào tấm chi phiếu trắng, chần chừ không dám hạ bút, hắn trong lòng do dự, không biết ghi vào bao nhiêu mới được.
Về mặt lý thuyết mà nói, tấm chi phiếu nghìn vạn, nếu không tính số lẻ, cao nhất cũng chỉ có thể điền vào chín nghìn chín trăm chín mươi chín vạn. Nhưng mà nếu hắn tham lam như vậy, nếu như làm cho Điền gia tức giận, chỉ sợ đến một hào cũng không nhận được. Với lại tấm chi phiếu nghìn vạn thứ hai mà Điền Chấn tặng, nghĩ tất phải có ẩn ý gì đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu như điền vào một nghìn vạn, đúng là có lỗi với bản thân, mà sự đau đớn trên mông cũng làm cho hắn trong lòng có chút không cam chịu. Chỉ là nếu như điền nhiều vào, thì không biết số lượng nào cho đủ đây?
Suy nghĩ đã một tiếng đồng hồ, Tiểu Lôi trong lòng thở dài, kẻ có lòng tham không đáy từ trước tới nay cũng không có kết cục tốt đẹp nào. Tức thì hạ bút điền vào một nghìn vạn. Đợi cho đến khi thực sự hạ quyết tâm, hắn trong lòng mới vui mừng trở lại, dẫu sao tự hắn trong vòng hai ngày đã kiếm được hai nghìn vạn, những người tầm thường đều không thể kiếm được số tiền lớn như vậy.
Hắn lại sợ đêm dài lắm mộng, liền cố chịu đựng sự đau đớn ở mông, khó nhọc ra khỏi giường ra ngoài, trực tiếp đi đến ngân hàng.
Tiểu Lôi trên đường cố nhớ lại lời dạy của lão hỗn đản, nhớ đến bốn chữ “tiểu tâm cẩn thận” mà lão thường nhắc hắn. Tự hắn mấy ngày gần đây đã muốn bỏ đi, như vậy số tiền này chuyển đi có thể không tồn tại dưới danh nghĩa của hắn nữa. Hiện tại tài khoản ngân hàng đang dùng tên thật của hắn để đăng ký. Mà tương lai nếu như địch nhân của Điền gia muốn đối phó với hắn, dựa vào thần thông quảng đại của chúng (điều này là khẳng định, loại cừu gia này như thế nào mà có thể làm cho Điền gia sợ hãi như thế chứ?), nếu quả muốn tìm kiếm hắn, sẽ không khó để tìm ra tài khoản ngân hàng của hắn, rồi từ đó mà tìm thấy hắn.
Nghĩ đến đó, Tiểu Lôi lại gắng mang tấm thân bệnh tật quay về nhà tìm tờ giấy chứng nhận giả mà hắn đã sớm chuẩn bị, tìm đến một ngân hàng để mở tài khoản, sau đó lại ôm chi phiếu đến ngân hàng này để chuyển tiền vào.
Đúng là một ngày bận rộn, sự đau đớn ở mông cơ hồ đều tê tê, lúc đó mới đến được ngân hàng. Mặc dù đau đến nỗi rớt mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn có sự an ủi lớn.
Tối đến nằm ở nhà nghỉ ngơi, một mình đối diện với căn phòng trống không, trong lòng khó tránh việc nảy sinh một chút suy nghĩ viển vông, đặc biệt là nghĩ đến thân hình mỹ diệu của Điền Kha Nhi tiểu thư kia, lấy làm hối hận là ngày đó không có thêm có hội để sờ mó thêm vài lần nữa. Lại nghĩ tới vị hôn phu tương lai đầy thịt của Điền Kha Nhi là tên đô con Lôi Hống, một tên cao to cường tráng vậy mà lại có chứng sợ máu, không biết sau này trong ngày kết hôn nhìn thấy tân nương “lạc hồng“(rớt cái gì đó màu đỏ), thì có bị liệt dương không nhỉ?
Nghĩ đến điều đen tối đó, miệng hắn không nhịn được, mỉm cười tà ác. Sau đó, lại nghĩ tới tiểu nữ Lâm San San, nói ra, cô ta còn lừa hắn hai nghìn tệ a. Chỉ là hiện tại Tiểu Lôi đã phát tài, hai nghìn tệ ít ỏi đó hắn sớm không để ý, trong lòng đối với Lâm San San cũng không có chút chán ghét nào nữa.
Nghĩ lung tung cả nửa ngày, Tiểu Lôi mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Lại nói đến đêm hôm nay, không gian đêm của thành phố tĩnh mịch. Ở thành phố duyên hải này, không khí so với những thành phố trong đại lục tốt hơn rất nhiều, cho nên cả bầu trời đầy sao lấp lánh.
Thời tiết nóng ẩm của mùa hạ bị gió biển mát mẻ thổi bay, trong thành phố khó khăn lắm mới chút cảm giác mát mẻ. Chỉ thấy từ hướng tây bắc trên bầu trời có một đạo lưu quang nhanh chóng xuất hiện ở đường chân trời, thu hút không ít nam nữ si tình trong cảnh “hoa tiền nguyệt hạ” xôn xao cầu nguyện.
“Ài, thế nhân ngu muội, đạo gia ta bất quá chỉ đang quay về nhà, các người muốn cầu xin làm môn hạ của ta sao?” Trên đám mây, Ngô Đạo Tử cước đạp trên một thanh cương kiếm, chính là đang ngự kiếm bay nhanh. Trên đỉnh đầu, một vầng trăng sáng, tựa hồ như có thể với tay tới, dưới chân là ánh đèn của vạn nhà.
Lần này quay về sư môn chúc thọ sư tôn, không thể thiếu việc uống ít rượu hầu tử của núi Nga My, đợi đến khi thọ khánh điển lễ xong xuôi, con người yêu rượu như mệnh Ngô Đạo Tử cũng khó tránh được có chút say sưa.
Mấy sư huynh đệ lạy bái sư tôn, sau khi làm cho chim thú chạy tán loạn, Ngô Đạo Tử lúc đó mới nhận được mấy câu dặn dò của sư phụ, vội vội vàng vàng rời Nga My sơn quay trở về.
Thân phận chân thực của Ngô Đạo Tử vốn là đệ tử một môn phái lâu đời trên núi Nga My, tương truyền môn phái này do tiên nhân lập nên, mà Ngô Đạo Tử chính là người tu luyện vô thượng huyền môn pháp thuật. Có điều môn quy của môn phái quái dị, môn hạ đệ tử không được cả ngày bế môn khổ tu, được giải thích là xuất thế nhập thế, đại đạo vô hình. Cho nên Ngô Đạo Tử bình thường căn bản đều ẩn cư trong thành phố tiêu dao tự tại mà thôi.
Môn phái của ông ta vốn là theo môn quy mà tứ tán, chúng đệ tử bình thường mười năm cũng không gặp nhau, lần này nhân sư tôn thọ đản, sư phụ lại mở miệng nói muốn chính thức cho phép mọi người thu nhận đệ tử đời thứ ba nhập môn. Trong lúc Ngô Đạo Tử uống rượu, mấy vị sư huynh đệ lập tức mang mấy đồ tôn mới thu nhận hồi môn thụ lễ. Ngô Đạo tử lúc đó mới vội vàng từ Nga My sơn quay về.
Ông ta một đêm trước ngự kiếm phi hành cả nghìn dặm, lúc này tửu ý bốc lên, trong lòng không nhịn được sự đắc ý. Cái tên tiểu tử Tiểu Lôi kia mặc dù được mình “bồi dưỡng” thành một người kẻ lười nhác y như mình, nhưng mà tư chất tuyệt đối không nghi ngờ là rất rất cao. Lần này nếu như có thể mang nó quay về núi, trước mặt sư tôn và chúng sư huynh đệ, mình cũng có được thể diện lớn lớn a.
Ông ta trong lòng đắc ý, phi kiếm dưới chân càng thêm xé gió phân mây, trong khoảnh khắc đã đến bên trên thành phố, tùy ý dừng trên mây, Ngô Đạo Tử mở đôi mắt còn mờ hơi rượu, đang xác định phương hướng chính xác, thì đột nhiên liếc mắt nhìn tinh tượng trên trời, lông mày nhíu lại.
“Bạch hổ hung sát tại thiên, đông phương có hồng sắc vân hà, chẳng lẽ đêm nay ở đây có vụ sát lục gì hay sao? Ngô Đạo Tử nghĩ thoáng qua, tự mình nói: “Hiếm khi, đạo gia ta hôm nay tâm tình rất tốt, nên giúp mấy người đáng thương này hóa giải huyết quang chi tai”.
Nói xong, ông ta bấm đốt tay tính toán, thu liễm thân hình, đi đến con đường trên đỉnh núi trong thành phố.
Hướng đó, dường như chính là nơi Tiểu Lôi lưu lại hai ngày trước – Điền gia hào trạch!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!