Chí Tôn Vô Lại
Chương 41: Quần cư sinh hoạt
“Lâm San San.” Tiểu Lôi nhảy xuống xe chạy qua. Lâm San San trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hãi: “Tiểu Lôi?”
“Chuyện gì xảy ra?” Tiểu Lôi chỉ mấy tên côn đồ đang nằm ngổn ngang trên mặt đất: “Có người khi dễ cô hả?”
Một tên lưu manh đang nằm ôm bụng rên rỉ trên mặt đất, nhịn không được thều thào nói: “Đại ca, không thể nói như vậy được? Con mắt nào của huynh nhìn thấy chúng ta khi dễ người ta? Căn bản là chúng ta bị khi dễ mà…”
Lôi Hống đi theo sau Tiểu Lôi, nghe vậy giận dữ, quát: “Muốn chết à!”
Nói xong, cuốn tay áo lên rồi bắt đầu xốc tên đó lên, giống như quăng con gà con ra ngoài.
Mắt thấy Lôi Hống tướng mạo khiếp người, thân thể tráng kiện như nửa cái tháp bằng sắt đen, Lâm San San có chút động dung, nhịn không được nói: “Tiểu Lôi, đây… là bạn của anh à?”
Tiểu Lôi mỉm cười: “Đồ đệ của ta”
Hắn kéo Lôi Hống đi, mặc kệ biểu tình kinh ngạc trên mặt Lâm San San, cười nói: “Đi thôi đồ đệ, có muốn đi uống trà không?”
Mục quang Lôi Hống tựa hồ có chút lờ đờ, khuôn mặt ngăm đen như hơi ửng đỏ, ánh mắt thì tựa hồ vô tình liếc nhìn về hướng Như Hoa cô nương, hơi ngượng ngập nói: “Này… ặc… được, được a.”
Mọi người lên lầu, đi vào trong căn phòng nhỏ của Tiểu Lôi, nhìn cách bày biện đơn sơ trong nhà, Lôi Hống nhịn không được há hoác miệng, giật mình nói: “Tiểu Lôi, ngươi hiện đang ở chỗ này hả”
“Sao hả?”
Ài… không có, chỉ là ta nghe Điền thúc nói ngươi lẽ ra có rất nhiều tiền a.“
Nhắc tới chuyện này, Tiểu Lôi lập tức trợn trắng mắt. Như Hoa cô nương bên cạnh liền nói: “Làm sao vậy? Không đề được cái xe Hummer à? Lão nương rất thích ở đây? Khỉ đột, ngươi lo lấy đồ nha!“
Làm Tiểu Lôi bất ngờ, đối với câu nói mỉa mai này, Lôi Hống không dám phản bác chút nào, lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn tiểu lôi có chút tội nghiệp.
Lâm San San tựa hồ muốn xin lỗi, bưng ly trà lại, liếc Như Hoa một cái, nhẹ giọng nói: “Được rồi, đừng coi nhau như người lạ vậy. Đây là bằng hữu của Tiểu Lôi a!“
Như Hoa bĩu môi, quay mặt đi, lầm bầm một câu: “Ái tình, giống như một loại bệnh ho không cách nào che dấu được…“
Lâm San San nghe xong mặt lập tức đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Như Hoa.
Tới đây thì đột nhiên dưới lầu có tiếng ồn ào chửi bới truyền đến, nghe dường như có cả chục người hò hét kêu to. Mơ hồ nghe có người chửi lớn: “Tên nào mới đánh huynh đệ của ta!!“
Ngay sau đó liền nghe tiếng đóng sầm một cái vang tới, còn có thanh âm kiếng bị đập bể.
Lôi Hống lập tức biến sắc, la lên: “Xe của ta!!“
Hắn vọt tới cửa sổ từ trên nhìn xuống, chỉ thấy cả chục đứa côn đồ tay cầm mộc côn, thiết côn vây quanh xe Hummer của hắn, vừa chửi bới, vừa nhằm xe mà đập, kiếng xe Hummer đã sớm bị đập nát, đèn xe cũng bị bể tan tành, thân xe cũng bị đâm lỗ chỗ
Lôi Hống đau lòng hét một tiếng: “Chiếc xe Hummer limited edition của ta!“
Hắn đẩy bung cửa sổ, rống xuống dưới: “Vương bát đản, tên nào dám đập xe ta!“
Vừa bung cửa sổ ra chửi đổng, dưới lầu cả mười mấy tên côn đồ ngẩng đầu lên, trong đó một tên đúng là người vừa rồi bị Như Hoa cô nương “khi dễ“, tên nọ ngẩng đầu nhìn thấy Lôi Hống, lập tức chỉ ngay hắn nói: “Là hắn là hắn! Vừa rồi cũng là nó với một con nhỏ trong đám đó đánh ta!“
Mười mấy tên côn đồ đều ngẩng đầu lên, sau đó đồng loạt hô lên một tiếng, chỉ thấy mười mấy chai bia nhằm khung cửa trên lầu chọi tới!
Cùng lúc mười mấy chai bia chọi tới làm lật ngược khung cảnh xung quanh, thật sự rất có vài phần uy thế khiếp người.
Lôi Hống nhìn có chút lỗ mãng, thô lỗ, nhưng rốt cuộc cũng không phải là thằng khờ, cứng đầu, cũng không chủ động xung chàng với mười mấy chai bia. Hắn lập tức thối lui trở về.
Chỉ nghe cheng cheng cheng cheng, liên tiếp một chuỗi thanh âm va chạm, cả mười mấy chai bia đều đập trúng mục tiêu.
Rõ ràng thủ đoạn công kích từ xa là trò thường dùng của đám côn đồ đầu đường xó chợ này, tự nhiên là xác xuất trúng khá cao, nhưng thật sự có bảy, tám cái đập trúng cửa sổ nhà Tiểu Lôi.
Có nhiều tiếng đổ bể, cửa sổ bị phá tan, còn có hai chai bia trực tiếp chọi trúng mặt bàn với vách tường làm mảnh vụn thủy tinh văng khắp nơi.
Tiểu Lôi phản ứng lẹ nhất, kéo Lâm San San ra sau né, Như Hoa hơi chậm một chút, cánh tay bị một mảnh thủy tinh làm tét một đường, chảy máu tại chỗ. Lôi Hống quát to một tiếng, khí nóng bốc lên đầu, ác tính từ trong gan lộ ra. Mỗi tay một cái, xách từ trong phòng hai cái ghế vọt tới cửa sổ, vung tay liệng xuống dưới.
Người có luyện qua võ động tác thật là lanh lẹ.
Không đợi Tiểu Lôi lên tiếng cản trở, chỉ thấy Lôi Hống động tác như gió, bàn, ghế, chén, dĩa, chai, lọ luôn cả dao bếp, cái gì Lôi Hống cũng lấy ra ném xuống, mắt thấy Lôi Hống nắm tay cầm lò vi ba quăng ra luôn, vừa muốn xoay cái tủ lạnh thì Tiểu Lôi chửi to một câu: “Con bà ngươi dừng tay!!“
Lôi Hống lập tức tỉnh ngộ ra, tủ lạnh quá lớn, chắc không ném ra được. Hắn dậm chân nhằm cửa phóng tới, chỉ là mở cửa trong lúc nóng giận dùng lực quá mức, kéo một cái cả cánh cửa rớt xuống, sau đó không chờ Tiểu Lôi lên tiếng chửi, cả người phóng ra ngoài.
Tiểu Lôi thấy cả nhà đều ngổn ngang, phía sau thì sắc mặt Lâm San San càng trắng bệch, Tiểu Lôi rốt cuộc ngoạc miệng kêu một tiếng: “Con bà nó! Đây là đánh lộn hay là phá hủy nhà ta!“
Dưới lầu truyền đến thanh âm bịch bịch, bốp bốp, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, Lôi Hống hiển nhiên đã cùng đối phương động thủ.
Lâm San San khẩn trương nói: “Tiểu Lôi, bằng hữu của ngươi… chúng ta có cần đi giúp hắn không? Hay là báo cảnh sát giúp hắn đi? Dưới lầu nhiều người quá à…“
““Báo cảnh sát? Ta báo con mẹ nó chứ!!” Tiểu Lôi giận quá chửi đổng: “Tên đó bị đánh chết mới đáng!”
Nhưng khi hết nóng, Tiểu Lôi trong lòng chợt rõ ràng. Cả đám côn đồ đầu đường xó chợ tuyệt đối không có tên nào có thể làm Lôi Hống bị thương. Quả nhiên, cuộc đánh lộn phía dưới chỉ chốc lát là kết thúc, tiếng kêu thảm thiết phập phồng không ngừng dần dần đi xa.
Lâm San San lo canh cánh trong lòng, tìm miếng gạc cho Như Hoa lau vết máu trên cánh tay, Lôi Hống chạy lẹ lên, vẻ mặt phẫn khí, vừa vào cửa thì hét lớn: “Cả đám phế vật! Lão tử chỉ đánh có hai phút là tụi nó cầm cự không nổi rồi!”
Trên người hắn có vết máu, biểu tình hung ác trên mặt.
Tiểu Lôi sắc mặt, hắng giọng, lạnh lùng nói: “Ngươi lợi hại! Cho dù ngươi không coi việc đánh cả đám tiểu côn đồ ra gì, ngươi làm cả nhà của ta biến thành cái giống gì đây? Trong nhà ta cái gì cũng bị ngươi ném đi, tối nay chúng ta lấy cái gì nấu cơm? Ngươi làm cánh cửa bị hủy đi, chúng ta làm sao ở!”
Như Hoa giờ mới hét lớn: “Kêu hắn đền! Hắn không phải có cái xe Hummer hả? Nhất định có nhiều tiền lắm!
Lâm San San trong lòng bất nhẫn, thấp giọng nói: “Được rồi, đây là chuyện do chúng ta rước về. A…” Trán nàng có vài phần lo lắng: “Nhưng bọn hắn biết chúng ta trú tại đây, vừa rồi làm vài người bọn hắn bị thương, dám chắc sau này họ sẽ quay lại trả thù.“
Lôi Hống trừng mắt: “Sợ cái gì! Bọn nó còn dám đến à! Lão tử gặp chúng lần nào đánh lần đó! Tiểu Lôi, mấy thằng ăn hại này ngươi tiện tay cũng giải quyết được, lo gì chứ?“
Tiểu Lôi cười lạnh nói: “Ngươi lợi hại! Ngươi là đại anh hùng! Ngươi tự nhiên không sợ đám người này, còn hai cô này thì sao? Chẳng lẽ muốn chúng ta mỗi ngày ở nhà chờ chúng tới trả thù à?“
Lôi Hống lập tức câm miệng.
Như Hoa nhảy dựng lên quơ tay hét lớn: “Khỉ đột, ngươi trước tiên đền đồ đạc cho chúng ta đi!“
Lôi Hống lập tức rụt ra sau một bước, ấp úng nói: “Ta, ta đền là được. Chỉ nhưng mà…“
Con mắt hắn đột nhiên nháy một cái, không biết sao, yên nhiên nghĩ ra một chủ ý: “Tiểu Lôi, chỗ này dù sao… ặc, ý của ta là, dù sao cũng không ở được, chi bằng các ngươi theo ta về đi, chỗ của ta còn một phòng trống, vừa hay là mọi người ở gần nhau, cũng thuận lợi ngươi mỗi ngày dạy ta luyện cái thứ, cái gì ‘Khí’.“
Hắn trong miệng nói thuận tiện luyện võ, nhưng con mắt cứ đảo qua đảo lại liếc trên người Như Hoa.
Động tác của hắn làm Tiểu Lôi tự nhiên thấy rõ ràng, đột nhiên trong lòng giật mình.
Quỷ thần ơi, nè đừng nói với ta là tên vai u thịt bắp này chẳng lẽ đối với Như Hoa…
Tam Thanh Đạo Tôn tại thượng! Chẳng lẽ nhãn châu của Nguyệt Lão mù rồi sao?
Nghĩ tới tên vai u thịt bắp này, không thích cái tướng tiểu mỹ nhân yểu điệu của Kha Nhi, chẳng lẽ đối với Như Hoa, loại sinh vật khủng long tiền sử này, lại vừa gặp đã yêu?
Nghĩ tới đây, Tiểu Lôi trên mặt đột nhiên lộ vẻ tươi cười, hắn cười phảng phất như chồn đi chúc tết gà mẹ, hì hì hà hà đi tới bên cạnh Lôi Hống, dùng sức vỗ vai hắn, cười nói: “Tốt lắm, tốt lắm, hiếm khi thấy ngươi đối với sư phụ ta hiếu tâm như vậy…… ta sẽ thành toàn cho ngươi nha!“
Hắn hạ thấp giọng xuống nói: “Một ngày một ngàn đồng lệ phí. Ta lập tức dọn đồ tới nhà của ngươi!“
Lôi Hống sửng sốt một chút, thấp giọng nói: “Cái gì?“
“Một ngày một ngàn đồng, ta mang theo Như Hoa cùng dọn qua, nếu không khỏi bàn!“
Lôi Hống lập tức không cần suy nghĩ trả lời: “Được!“
Tiểu Lôi thò tay ra, thản nhiên nói: “Đưa đây chứ?“
“Bây giờ hả?” Lôi Hống trợn tròn mắt
Mắt thấy Tiểu Lôi mặt không chút thay đổi, hắn cũng chỉ còn cách móc ví, lấy hết tiền giấy bên trong ra.
Tiểu Lôi hài lòng bỏ tiền vô trong người, ở phía sau Như Hoa ôm Lâm San San ngạc nhiên nói: “Các ngươi đang làm gì đó?“
Tiểu Lôi không quay đầu lại, trả lời: “Tiền thuê phòng”
Như Hoa cùng Lâm San San thấy vậy trợn mắt há hốc mồn, nhất là Như Hoa, trong lòng nhịn không được đối với tên chủ nhà trẻ tuổi sinh bội phục.
Chạy tới nhà người khác ở, chẳng những không phải trả tiền phòng mà còn có thể khiến đối phương mất tiền, không có thủ đoạn nào như vậy được, thiệt là cao minh a!
Đáng tiếc là cô nàng lại hồn nhiên không biết chính mình bị Tiểu Lôi bán đứng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!