Chí Tôn - Chương 35: Di Hương Cố Bản Đan, Bạch Vũ Tín Thiên Ông (hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Chí Tôn


Chương 35: Di Hương Cố Bản Đan, Bạch Vũ Tín Thiên Ông (hạ)


Thư phu nhân làm ra vẻ thở dài một tiếng.
– Ai, tính tình hài tử này quật cường. Thỉnh Vũ Tướng quân bỏ ra một chút tâm sức. Ba ngày sau là lần khảo hạch thứ hai. Kính xin Vũ Tướng quân có thể bớt chút thời gian, chỉ bảo cho hắn một chút, để hôm đó tiến hành đối chiến yêu thú.

– Thuộc hạ minh bạch!
Vũ Đại Đầu trả lời rất kiên quyết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

– Vậy thì trăm sự nhờ Vũ Tướng quân!
Thư phu nhân khoát khoát tay.

– Thuộc hạ cáo lui.
Khi Vũ Đại Đầu khuất bóng, khóe miệng Thư phu nhân nhếch lên, nở một nụ cười nửa miệng lạnh lùng, tràn đầy hương vị âm mưu đã thực hiện được. Cố Bản Đan đương nhiên là không giống tầm thường, trong đó trộn lẫn một ít hải tảo Di Hương. Loại hải tảo này có được không dễ, yêu thú ăn vào, đích xác là có hiệu quả cố bản bồi nguyên. Nhưng lại có tác dụng phụ là sau khi sử dụng, trong bảy ngày bảy đêm luôn cảm thấy buồn ngủ, tinh thần uể oải, chiến lực giảm sút.

Hơn nữa loại hải tảo Di Hương trộn lẫn trong Cố Bản Đan này, không nhìn ra chút dấu vết nào. Bản thân cũng không phải phế đan, độc đan. Trừ phi là luyện đan sư cực kỳ cao minh mới có thể nhìn ra nguồn gốc của một vài tài liệu sử dụng bên trong. Mà bên cạnh Sở Vân, hoàn toàn không có một người nào như vậy. Viên đan dược này Thư phu nhân vẫn một mực cất giấu, vốn là lưu lại chuẩn bị cho Thư Đại hoặc Thư Nhị. Bản thân đan dược thì không có vấn đề gì, nhưng tác dụng phụ thì vẫn có. Trong bảy ngày bảy đêm, tinh thần uể oải, sẽ không thể huấn luyện đầy đủ. Dù Hỏa Hồ của Sở Vân học được đạo pháp ghi lại bên trong ngọc giản. Cũng sẽ thiếu kinh nghiệm huấn luyện chiến đấu mà bại trận trong lần khảo hạch.

Đương nhiên, diệu ở mưu kế này không phải là ở Cố Bản Đan mà là người đưa đan!

Nói văn hoa một chút, thì Vũ Đại Đầu là người cương trực, chất phác. Nói khó nghe chính là loại đầu gỗ. Làm như vậy không chỉ khiến hắn không hoài nghi mình, hơn nữa còn tạo ấn tượng tốt về bản thân trong mắt hắn. Hắn đã đáp ứng, đốc thục Sở Vân sử dụng viên đan dược kia, nhất định sẽ làm được. Đáp ứng dạy Sở Vân phương thức chiến đấu, tất nhiên sẽ dốc sức làm, dùng phương thức huấn luyện quân nhân mà thao luyện Sở Vân. Đến lúc đó, Sở Vân sức cùng lực kiệt, Thiên Hồ buồn ngủ, sao có thể là đối thủ của Thư
Đại, Thư Nhị? Diệu nhất chính là thân phận của Vũ Đại Đầu. Ai cũng biết hắn là thuộc hạ tín nhiệm của Thư Thiên Hào, được ủy thác trách nhiệm phòng thủ. Mặc dù thực sự xảy ra chuyện gì, cũng là do hắn chịu trách nhiệm. Nếu Thư Thiên Hào truy cứu tới, Vũ Đại Đầu bị mất chức, như vậy thì tuyệt diệu rồi. Chức vị tướng thủ thành Thư gia, Thư phu nhân còn có rất nhiều tâm phúc thân tín, chờ được an bài vào ngôi vị đó.

“Cái gì mới là mưu kế? Mưu kế chân chính phải là gậy ông đập lưng ông, nhất tiễn hạ song điêu, ứng phó được tất cả các tình huống. Sở Vân, tên tiểu súc sinh kia dám đấu cùng ta, ngươi còn non lắm!”
Nội tâm Thư phu nhân đắc ý cười to.

Hàm Diêm ngư thôn, Diêm Tràng trang viên, diễn võ trường.

Một thân ảnh màu tuyết trắng, đang tung hoành ngang dọc khắp diễn võ trường, linh xảo mà mau lẹ.
Sở Vân khoanh tay đứng ở một bên, bỗng nhiên mở miệng nói.
– Ngắm tảng đá xanh, Tiểu Đan Hỏa, bắn!

Lúc này Thiên Hồ còn ở trên không trung, nghe được mệnh lệnh của Sở Vân, chiếc hồ vĩ xinh đẹp hất lên, kéo theo toàn bộ thân thể biến ảo trên không trung với môt tư thái đầy ưu nhã. Nó mở miệng phun ra một hỏa cầu lớn bằng nắm tay.

Chíu!

Hỏa cầu mang theo một quỹ đạo thẳng tắp, chuẩn xác bắn trung mục tiêu. Ầm một tiếng, khối đã xanh vỡ vụn, mảnh vỡ bắn tung tóe ra bốn phía. Hiệu quả cực tốt!

– Tốt! Dừng ở đây, làm tốt lắm!
Sở Vân thỏa mãn gật gật đầu.

Thiên Hồ lập tức vui vẻ chạy tới, luẩn quẩn quanh chân hắn. Thỉnh thoảng lại cọ cọ thân thể mềm mại của nó vào bắp chân Sở Vân, tỏ vẻ thân cận.

– Tiểu gia hỏa, há miệng ra nào!
Sở Vân móc vỏ trứng ra cho nó ăn. Thiên Hồ thấy vỏ trứng, có chút u oán. Xem thần sắc này, đích xác lại nhớ tới mỹ vị sữa dừa đây.

– Tiểu tham ăn!
Sở Vân nhịn không được cười mắng, nhét vỏ trứng trong tay vào miệng Thiên Hồ.

Rắc rắc…

Thiên Hồ ngậm chiếc miệng nhỏ nhắn lại, vừa nhai vừa dùng ánh mắt u oán nhìn vị chủ nhân keo kiệt của mình. Bỗng nhiên thân hình nó run lên, thân hình thẳng tắp, lỗ tai dựng đứng, trong mắt tràn đầy kinh hỷ.

Chiếc miệng nhỏ lập tức tăng tốc gấp đôi.

Nó nhanh chóng nhai, sau đó muốt hết vỏ trứng ở trong miệng. Rồi tiếp đó, ngẩng đầu lên, tạo thành một góc bốn mươi lăm độ, đôi mắt nhìn Sở Vân đầy chờ mong.

Còn muốn ăn.

Sở Vân chỉ cười, bất động thanh sắc.

Thiên Hồ nước mắt lưng tròng, đôi mắt to trong veo, nhìn chăm chú vào Sở Vân.

– Được rồi, thua ngươi rồi!
Sở Vân than một tiếng, lắc lắc đầu, lại lấy ra một mảnh vỏ trứng. Lúc này không cần hắn nhét, Thiên Hồ đã mở miệng nuốt lấy mảnh vỏ trứng, vừa nhai vừa nuốt, bộ dáng rất vui vẻ. Vỏ trứng vốn không có hương vị, nhưng dinh dưỡng bên trong lại phong phú, đối với yêu thú mới sinh chính là thực phẩm vô cùng bổ dưỡng.

Thiên Hồ có thể cải biến như thế, chính là do Sở Vân âm thầm ngâm vỏ trứng vào sữa dừa, biến nó thành
vừa giòn lại vừa có hương vị. Đương nhiên Tiểu Thiên Hồ sẽ thích ăn rồi. Sở Vân có được kinh nghiệm phong phú từ kiếp trước, một điểm kén chọn nhỏ nhặt ấy của Thiên Hồ, sao có thể qua được mắt hắn. Hắn mỉm cười nhìn Thiên Hồ, tâm tư không tự chủ được hướng về phía xa xa.

– Cũng không biết mấy người tam lão thế nào, đã đến Thư gia thành bẩm báo sự tình đoàn hải tặc Tàn Lang lên chưa?

Nhưng hắn lại không biết, ba người Lão Hồng Thương căn bản không nghĩ đi tới Thư gia thành. Mà về thẳng chỗ ở Lão Ngư Vương. Chỗ ở của Lão Ngư Vương là một bến tàu nho nhỏ gần bờ biển. Tam lão chậm rãi đi vào, vô cùng quen thuộc, ấn vào một cái nút bên trong một cái hốc nhỏ bên trên tưởng, mở ra mật thất được che dấu bên trong bến tàu. Trong mật thất nuôi dưỡng một đầu yêu thú Bạch Vũ Tín Thiên Ông (chim hải âu đưa thư). Nghe thấy động tĩnh, đôi mắt to tròn của Tín Thiên Ông lập tức hiện lên vẻ cảnh giác. Nhưng sau khi chứng kiến tam lão, lập tức bình tĩnh trở lại, phát ra tiếng kêu hoan nghênh. Lão Ngư Vương mỉm cười, cho Tín Thiên Ông ăn, còn Lão Hồng Thương thì ngồi xuống một cái bàn ở bên cạnh, bắt đầu cầm bút viết.

– Bẩm báo đảo chủ: Ngài nhờ ba người thuộc hạ mang tài liệu ấp trứng cho Sở Vân, chúng ta đã đưa đi. Sở Vân ấp trứng thành công sinh ra một con Hỏa Hồ biến dị. Hơn nữa còn đoạt được vị trí đứng đầu trong lần khảo hạch thứ nhất…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN