Chí Tôn - Chương 774: Tín đồ giận dữ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Chí Tôn


Chương 774: Tín đồ giận dữ


Âm thanh la hét ầm ĩ lại càng thêm kịch liệt, vài trăm người Sinh Tử Cốc dưới sự dẫn dắt của Độc Tinh Vương, rời đi trước mặt mọi người.

Mọi người thấy Bàn Thạch quả nhiên thờ ơ, cũng không có ngăn cản. Rất nhiều người lựa chọn ly khai.
Người lưu lại càng ngày càng ít, đại bộ phận trong số đó tiến vào cánh cổng, cuối cùng chỉ còn lại hơn mười người vẫn đứng im.

Những người này đều muốn lừa dối nhưng không vượt qua được sự kiểm tra của cánh cổng bị ngăn cản ở bên ngoài.

– Trực Giác Vương, cánh cổng sắp đóng lại rồi, sao ngài vẫn còn ở đây, ngài đi hay ở?

Bàn Thạch dời mắt tập trung lên trên người Nhị Lang Thiên Quân.

Ánh mắt Nhị Lang Thiên Quân lấp lánh, cuối cùng thở dài một tiếng.

– Ta sẽ không khuất phục bất cứ vị Đế Hoàng nào, cho dù là Du Hoàng.. Ta chỉ tin vào chính mình, ta cũng chỉ tín ngưỡng chính mình. Cho nên cánh cổng này ta sẽ không đi vào.

– Vậy ngài sẽ ở lại Tinh Châu?

Bàn Thạch nở một nụ cười ý vị thâm trường.

– Trực Giác Vương, mấy năm này ta nhận được rất nhiều chiếu cố từ ngài. Trong mộng sư tôn đã nhắc nhở ta, ngài là bằng hữu của người, là chiến hữu của người. Cánh cổng này sẽ vĩnh viễn mở rộng chào đón ngài, ngài hoàn toàn có thể đi vào, không chịu bất cứ ngăn
cản nào.

Nhưng Trực Giác Vương lại lắc đầu, thần sắc kiên nghị nói:

– Trợ giúp ngươi bởi vì ngươi là đồ đệ của cố nhân. Thực sự ngăn cản ta không phải là cánh cổng này, mà là trái tim của ta. Ta đã suy nghĩ rất lâu, tự hỏi bản tâm mình, cuối cùng ta quyết định ở lại Tinh Châu.

– Nhưng ngài sẽ chết, Tinh Châu sắp tiêu tan rồi.

Bàn Thạch vội vàng mở miệng.

– Sống chết cũng không thể mài mòn ý chí của ta.

Trực Giác Vương cười nhạt, ánh mắt tựa hồ đang lóe sáng. Mọi người nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Trực Giác Vương không khỏi toát ra vài phần kính nể. Hắn đã khám phá ra sinh tử, hoàn toàn thông suốt, tuyệt đối là một dũng sĩ.

– Không hổ là chiến hữu từng kề vai chiến đấu của sư tôn.

Nội tâm Bàn Thạch cảm khái….

Bàn Thạch là người cuối cùng đi vào cánh cổng ánh sáng.

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, đợi cho đến khi hắn thích ứng, thì đã phát hiện ra mình đang đứng giữa một khu rừng tươi tốt. Phóng mắt nhìn lại là một mảnh tươi tốt xanh um, cảnh tượng sinh cơ bừng bừng. Cổ mộc cao lớn, thanh đằng quấn quít trên những cành cây khô. Cứ Xỉ Sâm Nhiêm, Lục Nha Xa, Lợi Trảo Hầu… Đủ loại yêu thú, cảnh tượng vô cùng sinh động. Đương nhiên còn có yêu vật từ lục địa khác, thí dụ Hương Hỏa oa, Điện Khí Tùng Thử, Lam Môi Khuẩn Cô… Trong đó còn có một vài loại sinh vật không tên.

Bầu trời xanh thẳm như thủy tinh, mây trắng bồng bềnh trôi. Tiếng gió thổi qua lá rừng xào xạc, déo dắt tiếng thông reo. Bàn Thạch sững sờ, ngây người tại chỗ. Không khí tự nhiên yên lặng tường hòa như vậy, đã không còn tồn tại ở Tinh Châu. Nơi đây tuyệt đối là một thế ngoại đào nguyên. Thậm chí ngay cả không khí ở nơi này cũng vô cùng tươi mát, thậm chí còn mang theo một chút vị ngọt.

Bàn thạch không kìm lòng được, hít sâu vài hơi, chợt biến sắc, mang theo khiếp sợ.

– Không thể tưởng tượng nổi nguyên khí tại đây lại nồng đậm đến như vậy, thực không thể tượng nổi.

Hắn sợ hãi thán phục.

– Ha ha, đúng vậy, vừa mới tiến vào, chúng ta cũng hoảng sợ như vậy. Nơi này quả nhiên là bảo địa tu hành!

Tôn Viêm đứng ở một bên cười sảng khoái.

– Sao Dược Độc Song Tinh, còn có cả Trực Giác Vương sao còn chưa vào?

Bắc Quang Quang hỏi.

Bàn Thạch liền thuật lại chuyện trước đó một lần.

Mọi người thổn thức một hồi, cũng có vài người sắc mặt biến hóa, nhưng cũng không có đổi ý. Đã phát thệ, tiến vào nơi này, đã không còn đường lui nữa rồi.

Huống hồ nguyên khí tại đây dồi dào như vậy, lại không phải lo sợ Thần Ma hạo kiếp, chỉ bằng vào hai điểm này cũng đủ để khiến cho tất cả mọi người không muốn dời khỏi nơi này.

– Theo ta, chúng ta hoàn toàn có thể thành lập một nơi cư trú tại đây.

– Đúng vậy, tài nguyên tại đây phong phú như vậy, hoàn cảnh lại tốt, hoàn toàn có thể có thể phát triển một tòa thành trì.

– Mọi người có thể cùng đi vào thế giới này coi như là duyện phận. Đến địa phương xa lạ này, mọi người phải đoàn kết với nhau có đúng không?

Hoàn cảnh ưu việt như vậy, khiến cho tất cả mọi người như mở cờ trong bụng. Không biết là ai đi đầu, nhưng rất nhanh mọi người đã bắt đầu thảo luận một cách sôi nổi về tương lai đầy triển vọng.

Chỉ có Bắc Quang Quang cẩn thận từng li từng tí, nhìn sắc mặt Bàn Thạch mà nói chuyện, thành thục lão luyện nói:

– Bàn Thạch đại nhân, không biết kế tiếp, Linh Đế bệ hạ có chỉ thị gì cụ thể không?

Kỳ thực trong nội tâm Bàn Thạch cũng đang mê mang, tuy rằng hắn được Sở Vân thu làm môn hạ, trở thành đại đệ tử. Nhưng những năm gần đây, đều khổ tu tại Tinh Châu, rất ít khi được Sở Vân giúp đỡ. Đây cũng là lần đầu tiên hắn đặt chân vào nơi này, bỡ ngỡ không khác gì những người khác. Nhưng đúng lúc hắn đang muốn lắc đầu, ấn ký Cửu Đức Luân trên mi tâm chợt lóe sáng, một luồng tin tức truyền thẳng vào trong đầu hắn.

Vẻ mặt Bàn Thạch trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:

– Ta vừa mới nhận được chỉ thị của sư tôn, chư vị không thể tự tiện xây dựng công sự. Trong vùng đất này đã thành lập nên một ngàn hai trăm tòa thành trì. Các ngươi có thể lựa chọn bất cứ tòa thành trì nào trong số đó mà định cư. Hiện tại ta sẽ dẫn các ngươi tới tòa thành gần nơi này nhất – Lục Mộc Thành.

– Thì ra nơi này đã có thành trì!

– Đúng rồi, lúc trước Linh Đế đã mang theo toàn bộ Chư Tinh Quốc, cùng với Đôn Hoàng thành đi mà.

– Nhưng một ngàn hai trăm tòa thành, nhiều như vậy, có phải là quá khoa trương không?

Trên đường mọi người nghị luận vô cùng sôi nổi. Đi theo Bàn Thạch, bôn ba vài canh giờ, cuối cùng bọn họ xuất hiện ở ngoài Lục Mộc Thành. Lục Mộc Thành tọa lạc ngay giữa trung tâm khu rừng, đây là một tòa thành trì vô cùng hùng vĩ, xung quanh tường thành là từng hàng Kim Trụ Ngọc Mộc. Kim Trụ Ngọc Mộc là một loại yêu thực kỳ lạ, nó chỉ có thân cây không có bất cứ chút lá, cành nào. Toàn bộ thân cây chỉ là một hình trụ cực lớn màu vàng xanh. Vừa thô lại vừa to, cao tới vài chục thước. Mấy ngàn gốc Kim Trụ Ngọc Mộc, cây này nối tiếp cây kia bao bọc xung quanh tòa thành. Lấy Lục Mộc Thành làm trung tâm hình thành nên vô số vòng tròn, diện tích khổng lồ đạt tới mấy vạn mẫu.

– Đại thủ bút, thực là đại thủ bút!

– Đây quả thực là Quỷ Phủ Thần Công, biện pháp phòng ngự cường đại như vậy, so với Thánh thành còn khủng bố hơn nhiều.

– Thực là một kiệt tác khó có thể tin.

Mọi người ngửa đầu lên nhìn, rất nhiều người há hốc miệng, cảnh tượng hùng vĩ như thế, mang đến cho bọn họ đả kích cực lớn. Đến gần tòa thành trì, sớm đã có một nhóm người đợi ở đó.

– Thành chủ Lục Mộc Thành Tư Đồ Tịnh An bái kiến Bàn Thạch đại nhân.

Một vị ngự yêu sư Quân cấp vẻ mặt nhiệt tình cùng kính cẩn quỳ xuống đất hành lễ.

Bàn Thạch rất ngạc nhiên.

– Ngươi đã biết chúng ta sẽ tới?

– Vài ngày trước Linh Đế bệ hạ vĩ đại, bất hủ đã giáng xuống pháp chỉ, lệnh cho một ngàn hai trăm thành chủ trong Linh Châu, lúc nào cũng phải sẵn sàng nghênh đón Bàn Thạch đại nhân hàng lâm. Chúng ta trông mong từng ngày, cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp
được Bàn Thạch đại nhân, thực sự là vô thượng vinh quang cùng may mắn của chúng ta!

Ngữ khí thành chủ Lục Mộc Thành vô cùng kích động, hai mắt bắn ra quang mang cuồng nhiệt.

Hắn chính là một trong những cuồng tín đồ của Sở Vân.

– Linh Châu? Thì ra thế giới này gọi là Linh Châu?

– Không thể tưởng tượng được Linh Đế đã trở thành vô thượng chúa tể trong thế giới này, có quyền uy khôn cùng.

Cảm nhận được tín ngưỡng của thành chủ Lục Mộc Thành, nội tâm đoàn người đều dậy sóng.

– Mời Bàn Thạch đại nhân theo ta, trong thành đã sớm bố trí yên tiệc tẩy trần cho ngài.

Thành chủ Lục Mộc Thành đi trước dân đường.

Xuyên qua cửa thành, tiến vào Lục Mộc Thành, cảnh tượng trước mắt khiến cho mọi người chấn động thêm một lần nữa.

Bọn họ trợn mắt nhìn từng tòa thụ ốc trên đầu, hoàn toàn nguyên sinh, khác hẳn phong cách của các thành thị trong Tinh Châu, khiến cho bọn họ không ngờ kinh thán.

– Loại yêu thực này có tên là Tịnh Ốc Thụ. Sau khi gieo chồng có thể dựa trên tâm ý chủ nhân mà sinh trưởng. Còn có một loại Động Ốc Thụ phẩm giai rất cao, không chỉ có thể phát triển trở thành thụ ốc cung cấp chỗ ăn ở cho mọi người, hơn nữa còn có thể di chuyển vị trí sinh trưởng. Đương nhiên những yêu thực này trên cơ bản là không có lực công kích, là yêu thực phụ trợ.

– Lục Mộc Thành chúng ta là khu vực ốc thụ lớn nhất Tinh Châu, hàng năm đều tạo ra ước chứng hai ức hạt giống ốc thụ, sau đó phân tán ra khắp Linh Châu, được mọi người vô cùng yêu thích. Nếu chư vị không ngại cũng nên mua một ít, sẽ rất có ích trong những lần mạo hiểm sau này.

Nói đến đây, trong giọng nói của thành chủ Lục Mộc Thành không khỏi có chút tự hào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

– Ốc thụ? Sao ta lại chưa từng nghe thấy tên loại yêu thực này tại Tinh Châu?

Bàn Thạch có chút nghi hoặc hỏi thăm.

Thành chủ Lục Mộc Thành cười ha hả.

– Vì ốc thụ cũng không phải là yêu thực Tinh Châu, mà có nguồn gốc từ Binh Châu.

Kỳ thực đại đa số dân chúng trong tòa thành này cũng không phải là người Tinh Châu, trên cơ bản là đều tới từ Binh Châu.

Nhóm người Bàn Thạch kinh ngạc vạn phần.

– Các ngươi tới từ Binh Châu?

Trong lúc nhất thời, rất nhiều ánh mắt dò xét nhìn về phía thành chủ Lục Mộc Thành.

Mấy năm qua, tồn tại cửu châu đã không còn là bí mật. Chiến loạn không chỉ khiến cho tư tưởng con người trở nên rối loạn, sóng lớn cuốn cát đi, người mới thay thế người cũ, trong quá trình dữ dội này, rất nhiều bí mật đã được vạch trần. Dù sao, rất nhiều thế lực tại Tinh Châu cũng đến từ những lục địa khác. Tỷ như Khổ Đà Tự, người sáng lập nó là đến từ Đà châu. Trước khi lâm vào chiến loạn, Khổ Đà Tự vẫn một mực giữ kín bí
mật này.

Thành chủ Lục Mộc Thành vẫn bảo trì nụ cười thản nhiên, vừa dẫn đường vừa nói.

– Chúng ta không chỉ đến từ Binh Châu, hơn nữa đã từng là con dân của Thanh Đế. Chỉ là về sau Thanh Đế bại trong tay Linh Đế bệ hạ, chúng ta mới may mắn đầu nhập vào dưới trướng Linh Đế. Kỳ thực không riêng gì chúng ta, rất nhiều người trong Linh Châu đều đã từng là con dân của các vị đại đế. Hà Đế, Hương Đế Nữ Châu, Cương Đế, Quả Đế Đà Châu, Dạ Đế Quỷ Châu, Hòa Châu Qua Đế.

Mọi người nghe vậy giật mình, há hốc miệng.

– Linh Đế mạnh như vậy sao?

Rất nhiều người cả kinh bật thốt lên.

Từ lời nói của thành chủ Lục Mộc Thành, bọn họ đã lấy được một tin tức vô cùng khiếp sợ.

Linh Đế cường đại đến rợn người, không ngờ đã có vô số Đại Đế bại trong tay hắn. Tin tức này đã triệt để phá vỡ hình tượng nhỏ yếu của Linh Đế trong lòng chúng nhân.

– Linh Đế có thực sự mạnh như vậy hay không?

Sau khiếp sợ, khó tránh khỏi có thanh âm nghi vấn.

– Cái gì? Ngươi dám nghi ngờ sự vĩ đại của Linh Đế bệ hạ?

Thành chủ Lục Mộc Thành vốn một mực mỉm cười thản nhiên chợt biến sắc. Hai mắt phún hỏa, tựa hồ muốn đốt chết kẻ dám hồ ngôn loạn ngữ.

– Có kẻ dám nghi ngờ Linh Đế bệ hạ!

– Tội nhân! Tội nhân!

Đám tùy tùng của thành chủ Lục Mộc Thành lại càng phẫn nộ, nhìn nhóm người Bàn Thạch dần dần ép tới, ánh mắt lạnh như băng. Nhóm người Bàn Thạch được thành chủ tiếp dẫn vào thành, đã là đối tượng khiến người dân trong thành chú ý. Động tĩnh như thế,
lập tức dẫn phát của người dân.

– Chết tiệt, dám nghi ngờ Linh Đế bệ hạ vĩ đại!

– Nghe được lời này là điều bất hạnh mà ta phải hứng chịu. Quả thực khiến cho hai tai ta ô nhiễm, ta phải đi rửa tai, nhanh lấy nước để ta rửa lỗ tai.

– Hắn là tội nhân, là tội nhân không thể tha thứ…

Tiếng kêu gào phẫn nộ càng lúc càng lớn, rất nhanh đã tràn ngập khắp toàn bộ tòa thành.

Toàn bộ Lục Mộc Thành nổi giận rồi, vài chục vạn dân chúng tập hợp đến nơi này.

Sắc mặt nhóm người đứng phía sau lưng Bàn Thạch biến thành tái nhợt, đối mặt với nhiều người tức giận như vậy, rất nhiều người bủn rủn chân tay.

Coi như là những cường giả Vương cấp như Bắc Quang Quang, Tôn Viêm cũng biến thành vô cùng khó coi. Nhất là bọn hắn chứng kiến một con Thụ Quan Như Tông Sư tựa như một con sư tử, một gốc Cổ Thanh Đằng tựa như cự mãng, còn có một cây Trùng Sào Thụ thân cành tựa như họng pháo xông tới phía bọn họ. Sắc mặt của bọn họ đã biến thành khó coi đến cực điểm.

– Chết điệt, không ngờ mấy gốc yêu thực này đều là Linh Yêu, thậm chí còn có cả Kiếp Yêu.

– Cái gì mà thành thị, con mẹ nó, chẳng khác gì một cứ điểm chiến tranh!

– Con mẹ nó, có cần phải như vậy không, chúng ta chỉ hỏi một câu thôi mà.

Mọi người chử ầm lên, bất quá cũng chỉ dám oán thầm, chứ không ai lên tiếng, bởi vì không người nào dám lên tiếng.

– Điên cuồng, thực sự là quá điên cuồng! Tựa hồ nội tâm của những người này đang bốc cháy.

– Bọn họ vô cùng tín ngưỡng Linh Đế, cho dù Linh Đế bảo bọn họ đi chết, chỉ sợ là bọn họ cũng không chút do dự nào!

– Khiến cho người ta khó lý giải nhất chính là, tựa hồ mỗi người này đều là chiến sĩ thân kinh bách chiến. Sát khí tỏa ra từ những người này thực sự khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN