Chí Tôn - Chương 776: Rút lui
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Chí Tôn


Chương 776: Rút lui



– Các ngươi có phát hiện ra không, tài liệu tạo thành quần thể cung điện này thực quá xa xỉ. Coi như là dùng toàn bộ tích lũy của ta cũng chỉ có thể kiến tạo một vài tòa trong đó mà thôi. Sở Vân hắn đào đâu ra nhiều tài nguyên như vậy?

Trong lúc chúng Đế Hoàng còn đang chần chờ, tiếng cười dài của Sở Vân lại phiêu đãng đến, thân thể tựa như mặt trời giữa trưa, trước ánh mắt của chúng nhân bay thẳng vào bên trong Âm Dương Đại Hậu Cung.

– Có đạo lý cô âm bất sinh, cô dương bất trường. Âm dương tương hợp mới là cân bằng, mới là tự nhiên! Các ngươi đã đến, vậy thì cứ thưởng thức một chút sự lợi hại của Âm Dương Đại Hậu Cung.

Sở Vân vừa dứt lời, Âm Dương Đại Hậu Cung đã phát sinh biến hóa.

Trong chốc lát, sắc mặt tam hoàng tứ đế kịch biến, toát ra thần sắc cực độ khiếp sợ.

Nếu trước đó Âm Dương Đại Hậu Cung tựa như một cổ thần đang say ngủ. Như vậy, hiện tại cung điện lại mang đến cho người ta một cảm giác Cổ thần đã thức tỉnh, muốn tẩy rửa thiên địa, giáo hóa muôn dân trăm họ. Trải qua vài năm tích lũy, trong Âm Dương Đại Hậu Cung đã có tới hơn năm trăm vị phi tần, bao gồm cả yêu binh, yêu thực, yêu vật, cùng với ngự yêu sư. Bởi vì Sở Vân không ngại cực khổ quán thâu, những vị nữ tử
này đều có có thân thể tiên thiên, thuần âm chi thân.
Sở Vân vừa tiến vào Âm Dương Đại Hậu Cung. Bởi vì hắn có tiên thiên thuần dương chi thân. Cùng với vài trăm vị nữ tử thuần âm chi thân xảy ra một loại phản ứng vi diệu.

Âm dương tương hợp, lập tức khiến cho Âm Dương Đại Hậu Cung phóng ra hào quang vô tận, thải mang trùng thiên. Đám mây cực lớn cuồn cuồn bốc lên, tạo thành từng đóa hai khí âm dương. Đám mây màu trắng xanh không ngừng phân giải hình thành đồ án Âm Dương Thái Cực.

Phân giải, tạo thành. Đám mây lớn dưới tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng bành trướng. Chỉ vài hơi thở sau, dường như đã có uy thế che phủ bầu trời.

– Điều này sao có thể!

Chứng kiến kỳ cảnh này, Vũ Đế cả kinh hét lớn.

– Không xong, nhanh liên thủ phòng ngự!

Sắc mặt Du Hoàng tái nhợt, hắn nhạy bén phát giác ra. Giờ phút này, toàn bộ binh khí, mộc khí, nhân khí, thú khí, âm khí, dương khí tụ vào một chỗ, dưới sự dẫn dắt của Âm Dương Thái Cực Đồ, dùng hợp vào nhau một cách hoàn mỹ.

Vì vậy kỳ tích đã xảy ra.

Trong quá trình khí tức giao hòa, không ngờ sinh ra một tia thánh khí áp đảo vạn vật!

Mới đầu cỗ thánh khí này chỉ là một chút, Nhưng rất nhanh đã bành trướng ra, tựa như một dòng suối lớn. Chuyện này, những Đế Hoàng khác cũng dần cảm nhận được. Ánh mắt vốn đã tràn ngập khiếp sợ, lúc này lại xuất hiện thêm hoảng sợ mãnh liệt.

– Thánh khí, đây là khí tức Thánh nhân, làm sao có thể?

– Đây là khí tức chỉ Thánh nhân mới có, tại sao Sở Vân lại có được?

– Chạy mau, có được cỗ thánh khí này, Âm Dương Đại Hậu Cung tuyệt đối có được uy năng của Thánh vật. Rút lui, mau rút lui!

Chúng Đế Hoàng kinh hoàng la hét.

– Rút lui? Các ngươi nghĩ thực hay… Không phải các ngươi muốn hưng sư vấn tội ta sao, sao bây giờ lại không nhắc tới nữa?

Bởi vì thế giới tiên nang giao tiếp với nhau, thanh âm Sở Vân truyền khắp Du Châu, Thư Châu, Nhân Châu…

Trong lúc nhất thời, vô số sinh linh trong tám tiểu châu, đều lâm vào chấn động thực sâu.

Vô số ngự yêu sư vô thức nhìn lên bầu trời. Chỉ thấy được hình ảnh Âm Dương Đại Hậu Cung tản mát ra thánh quang khôn cùng, mây màu xanh trắng bao phủ toàn bộ quần thể cung điện này. Toàn bộ biển mây biến thành một hình cầu cực lớn, hình thành một hình thành nên một thái cực cầu âm dương cực lớn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Ầm!

Tiếng nổ cực lớn vang lên, thái cực cầu âm dương vạch phá tương khung, lưu lại trong mắt mọi người một quỹ tích hình cầu vồng kinh diễm đến cực điểm. Nó tựa như một viên lưu tinh, trực tiếp đánh thẳng vào Long Châu. Hai mắt Long Đế trợn trừng, vừa sợ vừa giận, chứng kiến thái cực cầu âm dương lao về phía mình, hắn lập tức cảm nhận được vô cùng vô tận áp lực. Càng khiến cho hắn kinh hãi chính là trong áp lực này, hắn cảm thấy một loại sinh mệnh khí tức bổn nguyên.

Đây là khí tức của đạo.

Chân lý thiên địa vận chuyển.

Dưới ảnh hưởng của cỗ khí tức này, hắn tựa như hài đồng thấy được mẫu thân, không ngờ sâu trong nội tâm sinh ra cảm giác tuân theo, sùng bái, thân cận.

– Đáng chết, đáng chết!

Long Đế hung hăng chửi, hắn biết rõ nếu bản thân bị Thái cực cầu âm dương đánh trúng, chỉ có một kết cục đó là phân thân toái cốt.

Đây là uy năng khủng bố của thánh vật!

Nó không chỉ có lực lượng vô song có thể nghiền nát hết thảy vật chất, hơn nữa còn phát ra thánh quang, có thể chiếu rọi nhân tâm, trực tiếp hủy hoại ý chí chiến đấu của đối phương. Một khi đối thủ đã không còn ý chí chiến đấu, chiến lực mười phần phát huy được năm phần đã rất khả quan rồi. Phá hủy thân thể đối phương, chung quy chỉ là thủ đoạn mang tính bạo lực. Nhưng thủ đoạn của Thánh nhân không chỉ có thể phá hủy thân thể địch nhân, còn có thể phá hủy ý chí chiến đấu của địch nhân, khiến cho địch nhân phải thần phục
dưới chân mình.

Muốn tiêu diệt một kẻ thù, phá hủy thân thể của hắn chỉ là một loại thủ đoạn tầm thường. Tiêu diệt cao cấp hơn, chính là tiêu diệt tinh thần kháng cự của hắn, hàng phục tư tưởng hắn. Khiến cho địch nhân biến thành thuộc hạ của mình.

Phía trước chỉ có thể gọi là cường quyền, mà phía sau chính là giáo hóa… Chỉ cần so sánh một chút lập tức đã có thể biết được thủ đoạn nào cao minh hơn. Sự khủng bố của Thánh nhân, không phải là do lực lượng khôn cùng, mà là có năng lực giáo hóa chúng sinh.

Đây mới chân chính là chỗ đáng sợ của Thánh nhân. Tuy rằng Sở Vân không phải là Thánh nhân, nhưng lại có được thân thể tiên thiên, miễn cưỡng tính là một phần ba Thánh nhân.

Binh Thánh xảo đoạt thiên công, lợi dụng thân thể tiên thiên, sinh ra âm dương nhị khí. Thông qua Âm Dương Đại Hậu Cung, nghịch chuyển hậu thiên, sinh ra một tia uy năng của Thánh nhân.

Dưới thánh uy, tuyệt đối không thể động đậy.

Toàn thân đều là đau nhức kịch liệt.

Thái cực cầu âm dương còn chưa đụng tới, khí áp đã hình thành áp lực khôn cùng, khiến cho cốt cách toàn thân Long Đế rạn nứt. Cơ thể hắn không ngừng run rẩy, thất khiếu chảy máu.

Hắn cảm thấy bản thân tựa hồ đang phải cõng trên vai một ngọn núi cực lớn. Biết rõ nguy cơ diệt vong đã ở ngay trước mắt, nhưng tinh thần lại không xuất hiện bất cứ một chút ý chí chiến đấu nào. Loại cảm giác này khiến cho hắn lâm vào kinh sợ cùng khủng hoảng đến cực độ.

– Chết tiệt, các ngươi mau tới cứu ta!

Long Đế gào lên, giờ phút này hắn đã hoàn toàn vất đi tôn nghiêm của một cường giả Đế cấp.

– Cứu hắn!

– Nhất định phải cứu Long Đế!

Nếu Long Đế chết, cục diễn sẽ hoàn toàn tan nát.
Chúng Đế Hoàng đều có trí tuệ cao thâm. Thấy rõ được biến hóa của thế cục. Bởi vậy, mặc dù phải đối mặt với công kích khủng bố như vậy, bọn hắn vẫn xông vào Long Châu, kề vai sát cánh cùng Long Đế.

Đế Hoàng liên thủ cùng nhau chống lại Sở Vân.

Ầm!

Thái cực cầu âm dương tựa như lưu tinh, hung hăng va chạm cùng trận địa của tất cả Đế Hoàng.

Tiếng nổ cực lớn vang lên, trong khoảnh khắc, sóng xung kích quét ra bốn phương tám hướng, không ngờ lại có thể tạo thành gợn sóng thực thể. Nơi nào gợn sóng lướt qua, vạn vật đều bị chấn đế phát mộng.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Long châu trời rung đất
lở, sao rơi trời rụng. Bảy người Du Hoàng tựa như diều đứt dây, vô lực rơi xuống mặt đất.

Thái cực cầu âm dương cũng tan vỡ, trở lại hình thái đám mây, là nơi Âm Dương Đại Hậu Cung tọa lạc. Sở Vân ngồi trên một chiếc ghế đặt sâu trong đại điện, mặt không biểu tình, nhìn núi non, sông ngòi dưới chân.

Thải hà chưng đằng, quang huy chiếu rọi xuống toàn bộ các tiểu châu. Giờ phút này, vô số ngự yêu sư ngửa mặt lên trời, há hốc mồm. Biểu lộ kinh ngạc cứng tại trên khuôn mặt bọn họ.

Nhưng rất nhanh, Linh Châu bộc phát ra tiếng hoan hô tựa như núi lở, cuồng nhiệt đến cực điểm.

– Linh Đế uy vũ! Linh Đế khí phách! Linh Đế vô song!

– Linh Đế, ngài là chủ nhân của vạn vật, hoàng trung chi hoàng. Ngài vĩ đại, cơ trí cùng cao quý, ngài là vị thần vĩnh viễn ngự trị trong lòng ta.

– Linh Đế vĩ đại, vinh quang vĩnh viễn đồng hành cùng ngài, sức mạnh to lớn của ngài khiến cho thế giới phải run rẩy. Ngài bất khả chiến bại, khải hoàn ca của ngài sẽ vang vọng khắp đại địa…

Những tiểu châu còn lại thì hoàn toàn trái ngược, toàn bộ thế giới tiên nang của các vị Đại Đế lâm vào tĩnh mịch cùng sợ hãi. Vô số tín đồ tận mắt cứng kiến tồn tại mà bản thân mình tín ngưỡng, lại thảm bại nhưu vậy.

Hơn nữa còn là bảy người liên thủ, nhưng lại bị một người Sở Vân đánh bại.

Trong lúc nhất thời, tín ngưỡng của Sở Vân nhận được tăng cường cực lớn. Mà tín ngưỡng của nhóm người Du Hoàng lại bị đả kích một cách mãnh liệt. Trong Lục Mộc Thành, sắc mặt đám người Tôn Viêm trở nên trắng bệch. Bọn hắn ngơ ngác nhìn Âm Dương Đại Hậu Cung lơ lửng trên bầu trời, toàn thân chết lặng. Khi nghe được tiếng hô hoán tràn đầy cuồng nhiệt, hai chân bọn hắn trở nên run rẩy.

– Tốt nhất chúng ta vẫn nên trở về thôi.

Một vị ngự yêu sư Vương cấp nuốt một ngụm nước miếng, kinh hồn táng đảm nói.

– Có đạo lý!

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, vốn đang định phát động bạo động, nhưng giờ cả đám lập tức chạy trở về nhà lao.

– Linh Đế này sao lại mạnh đến như vậy? Thực quá không hợp lý!

Bên trong Du châu, Độc Tinh Vương đã đầu nhập vào Du Hoàng rống lớn, thanh âm tràn ngập không tin.

– Ai, nếu lúc trước chúng ta đầu nhập vào Linh Đế…

Vẻ mặt Dược Tinh Vương đầy hối hận.

– Tại sao có thể như vậy? Không ngờ sư tôn lại thua trận, điều này sao có thể?

– Trời ạ, ta nhìn thấy gì vậy? Chẳng lẽ hết thảy chỉ là ảo giác?

Cảm thấy khó tiếp nhận nhất vẫn là ba người Thiên Vận, Hồng Phi, Thanh Quả. Bọn họ trở thành môn hạ của tam hoàng, một mực cảm giác được mười phần ưu việt. Nhưng hôm nay, hiện thực tàn khốc đã hoàn toàn phá hủy tự đại trong lòng bọn hắn.

– Sư tôn, thì ra sư tôn lại cường đại đến như vậy! Trời ạ, cường đại, quá cường đại, thực là lợi hại. Bảy vị Đế Hoàng liên thủ cũng không phải là đối thủ của sư tôn… Ta thực là may mắn, không ngờ có thể bái tạ làm môn hạ của sư tôn.

Toàn thân Bàn Thạch run rẩy, kích động đến chảy nước mắt.

– Thánh vật, Sở Vân ngươi làm sao có thể nắm giữ thánh vật? Tuy rằng mấy năm nay tốc độ tăng trưởng tu vi của người vô cùng khủng bố, nhưng tuyệt đối sẽ không vượt quá Hoàng cấp trung đoạn!

Du Hoàng kêu lớn, ngữ khí tràn ngập không tin. Rốt cục hắn vẫn là Hoàng cấp đỉnh phong, tu vi thâm hậu nhất, là người thứ nhất từ dưới mặt đất bay lên. Sau đó là Thư Hoàng, Nhân Hoàng cũng lục tục đi theo Du Hoàng, bay lên không trung, giằng co cùng Sở Vân.

Trước đó bọn hắn hùng hổ hưng sư vấn tội Sở Vân. Nhưng hiện tại lại thất bại thảm hại, không chỉ hình tượng mười phần chật vật, hơn nữa, sắc mặt đều trắng bệch, thần sắc tràn ngập khiếp sợ cùng nghi hoặc.

– Ha ha, ai nói ta có tu vi Hoàng cấp trung đoạn thì không thể chưởng quản thánh vật? Tiền vô cổ nhân chưa chắc đã đại biểu cho hậu vô lai giả. Bất cứ kỳ tích gì đều là do con người sáng tạo, không phải sao? Ta dùng thân phận Hoàng cấp, chưởng quản thánh vật, từ nay về sau cứ gọi là Thánh Hoàng đi!

Sở Vân ngồi ở chủ vị trong đại điện Âm Dương Đại Hậu Cung, thanh âm như hoàng chung đại lữ, vang vọng khắp thiên địa.

– Thánh Hoàng!

Tam hoàng tứ đế nghe được danh xưng này, ánh mắt ngưng tụ, thần sắc tràn đầy phức tạp.. Danh xưng bất quá chỉ là một biểu tượng, một cách xưng hô, nhưng chưa từng có người nào cuồng vọng dùng “Thánh” làm danh xưng. Trong quan điểm của tất cả ngự yêu sư, chữ thánh này đại biểu cho tu hành đỉnh phong, đại biểu cho cực hạn cường đại, đại biểu cho tính mạng thăng hoa.

Cửu châu to lớn như vậy, chỉ có chín vị tồn tại đỉnh phong, dùng thánh làm tên. Đó chính là chín đại Thánh nhân!

Trừ những người đó ra, không một ai dám tự xưng là “Thánh”. Coi như là ngự yêu sư Hoàng cấp đỉnh phong cũng không dám xưng hô như vậy.

Nhưng hôm nay, lại có một vị Hoàng giả, hơn nữa mới chỉ là ngự yêu sư gần kề Hoàng cấp trung đoạn, lại công khai tuyên bố như vậy.

Thánh Hoàng!

Ý tứ của danh hiệu này tức là Hoàng cấp, đã có được năng lực Thánh cấp.

Đây là danh xưng cuồng vọng cỡ nào, tự đại cùng kiêu ngạo cỡ nào. Trong cửu châu từng xuất hiện rất nhiều cường giả Hoàng cấp, nhưng chưa từng có một người nào dám tự xưng như vậy. Cho dù thực sự có người làm như vậy, chắc chắc sẽ dẫn tới sự cười nhạo, khinh thường của các vị Đế Hoàng.

Nhưng hôm nay, ánh mắt nhìn về phía Sở Vân, tam hoàng tứ đế lại không có chút tâm tình cười nhạo nào. Bọn hắn nhìn Âm Dương Đại Hậu Cung, nghe dư âm không ngừng quanh quẩn bên tai, không ai mở miệng nghi vấn.

Bởi vì sự thực luôn chiến thắng bất cứ lời hùng biện nào.

Ngay tại vừa rồi, cho dù bảy người bọn hắn liên thủ nhưng cũng không đỡ nổi một chiêu của Sở Vân.

Đây chính là lực lượng hoàng trung chi hoàng!

Nương theo Âm Dương Đại Hậu Cung, giờ phút này, Sở Vân đã đánh vỡ ghi chép của cửu châu. Tạo thành một truyền kỳ bên trong cường giả Đế Hoàng. Hắn áp đảo hết thảy Đế Hoàng, bất kể là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai. Hắn là Đế Hoàng đệ nhất nhân, không ai tranh luận!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN