Chí Tôn - Chương 792: Tương lai đặc sắc (Đại kết cục) – cuối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
243


Chí Tôn


Chương 792: Tương lai đặc sắc (Đại kết cục) – cuối


Tới đây còn chưa hết, Sở Vân hòa nhã nói với lão Hồng Thương, lão Ngư Vương, kiều lão Hầu Tử:

– Ba lão tướng quân, đều trở thành Hoàng, địa vị cao cả, ban thưởng ba tòa hoàng điện tiên đảo.

– Trữ Y Y, Bạch Miễn, Vũ Đại Đầu, Vương Trạch Long, Viêm Cơ Ti, Phong Bá Nhạc, Quái Tiên được phong là Đế, địa vị trác việt, phần thưởng là Đế điện tiên đảo.

Sở Vân nói là làm, những tiếng chúc phúc vang lên cùng với lực lượng mạnh mẽ, những người vừa được nhắc tên đều tấn chức tu vi và cảnh giới tương ứng.

– Thuộc hạ bái tạ long ân chí tôn!

Nhiều người khó có thể kiềm chế kích động trong lòng, lệ chảy thành dòng.

Dù là ai cũng phải cảm khác, Sở Vân thực là một người niệm tình. Từ lần ban ân này, có thể thấy bản tính hắn nhân từ, ôn hòa và hiền hậu.

Sở Vân lại nhìn về phía hai đồ đệ mình là Bàn Thạch và Tiêu Yến.

Không ngờ rằng, cả hai liền liếc nhau, quỳ xuống, dập đầu nói:

– Sư tôn, chúng đệ tử đều muốn dựa vào lực lượng của mình tu hành.

Sở Vân gật đầu, toát ra vẻ tán thưởng, vỗ tay cười lớn:

– Hay lắm, đúng là đồ nhi tốt của ta. Có điều chỉ nói không được, cho các ngươi kỳ hạn sáu mươi năm, tới lúc đó sẽ nhìn xem hai người các ngươi được bao nhiêu thành tựu.

Đến tận đây, vạn vật Linh Châu thái bình, một mảnh phồn hoa thịnh cảnh. Dưới sự quản lý của chúng Đế Hoàng, không ngừng lớn mạnh.

Sáu mươi năm thoáng cái đã qua.

Một ngày này, Sở Vân triệu hồi hai vị đồ nhi, kiểm tra tu vi bọn họ.

Hai người đều không khiến Sở Vân thất vọng.

Tiêu Yến đã tấn chức Đế, còn mời Sở Vân nhìn xem thế giới tiên nang của mình.

– Mời sư phụ xem, thế giới này của đệ tử xưng là Thiên đường, lấy quang minh là biểu tượng, lấy sám hối là khẩu hiệu chuộc tội, triển lộ thần tích, phát triển tín đồ. Đệ tử còn nhìn trúng một loại yêu vật có cánh dưới nhân giới, trợ giúp được cho đệ tử rất nhiều, xưng
là thiên sứ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

– Không tồi, không tồi.

Sở Vân gật đầu, bỗng nhiên thấy trung ương lưới pháp tắc thế giới tiên nang này có một con thuyền lớn, liền chỉ vào đó rồi hỏi:

– Thuyền này có ý tứ, gần như tiểu thánh vật. Ngưng tụ tín ngưỡng lực nồng đậm, đây là cái gì?

Tiểu Yến hơi xấu hổ:

– Đây là yêu binh đồ nhi tham chiếu Âm Dương Đại Hậu Cung phỏng chế thành, gọi là Nặc Á Phương Chu. Cách mỗi đoạn thời gian, đồ nhi liền thôi động lưới pháp tắc, đánh xuống thiên kiếp hồng thụ, cọ rửa toàn bộ thế giới tiên nang. Đồng thời, trước đó sẽ vận dụng Nặc Á Phương Chu thu thập chủng tộc, mỗi tộc đều là hùng thư, dùng làm sinh mệnh hỏa chủng.

Sở Vân vỗ vỗ đầu Tiêu yến, nói:

– Có sáng ý, tuy rằng tiến độ phát triển chậm một chút, nhưng lại có thể rèn luyện tín ngưỡng.

Nói xong lại nhìn về phía Bàn Thạch:

– Đại đồ đệ của ta, ngươi có lĩnh ngộ gì?

Bàn Thạch so với Tiêu Yến thì khiêm tốn hơn nhiều. Nghe Sở Vân hỏi, lập tức cung kính hành lễ:

– Đứng trước sư tôn, không dám hồ ngôn loạn ngữ. Đây là thế giới tiên nang của đồ nhi, mời sư tôn xem.

Mở ra vừa nhìn, Tiêu Yến không khỏi kêu lên một tiếng kinh hãi.

Tốc độ phát triển thế giới tiên nang của Bàn Thạch thật quá tốt, lớn hơn nhiều so với thế giới của nàng, bên trong còn phân cách thành bốn bộ phận.

Bàn Thạch giới thiệu:

– Đệ tử cũng học tập Linh Châu, phân chia thế giới tiên nang thành bốn không gian bình hành. Phân biệt xưng là Đông Thắng thần châu, Nam Chiêm bộ châu, Bắc Câu
lô châu, Tây Ngưu hạ châu. Tại mỗi châu đồ nhi phân bố các giáo mục khác nhau, sáng tạo Phật, Đạo, Nho, Vu, Ma, Tiệt giáo. Từ đó nghiên cứu ra một loại tốt nhất, thích hợp nhất cho việc thu thập tín ngưỡng.

Nói xong, lại chỉ vào một điểm trong đó:

– Đây là thiên vận chi tử của kỷ nguyên hiện tại, đồ nhi dùng Cửu Đức Luân chuyên môn đổi vận. Danh hiệu Kim Thiền Tử, đó là một hòa thượng, tương lai là nhân vật then chốt làm quang hưng phật giáo.

– Hắn bắt đầu xuất phát từ Đông Thắng thần châu, đi tới Nam Chiêm bộ châu lấy kinh. Vì thế đồ nhi an bài cho hắn bốn đầu yêu thú tuyệt phẩm. Một đầu khỉ đá, một đầu thiên bồng thủy trư, một đầu sa hà, cùng một đầu long mã.

– Ừm, nghiên cứu rất khá!

Sở Vân không chút keo kiệt tán thưởng, đây là đường tắt khá tốt của Bàn Thạch, thành quả nghiên cứu sẽ có bang trợ rất lớn đối với thu thập tín ngưỡng.

Bàn Thạch ngại ngùng cười:

– Chỉ là đồ nhi vẫn còn một chỗ bố cục chưa được thỏa đáng, mong sư phụ chỉ điểm thêm.

– A, là đâu?

– Chính tại địa phương này, xưng là Nữ Nhi quốc. Đồ nhi lấy linh cảm từ Nữ Châu ngày trước, có rất nhiều vấn đề…

Hắn thao thao bất tuyệt kể rõ từng chút một, rất chú trọng tới kết cấu xã hội bên trong.

Sở Vân cười ha ha, vỗ vỗ đầu Bàn Thạch, nói:

– Đồ nhi, ngươi nghiên cứu quá sâu dẫn tới bị che mắt một chút. Nhìn vi sư chỉ điểm cho ngươi!

Nói xong liền phun nhẹ ra một khẩu khí tức.

Khí tức này bao hàm nguyên tinh Tiên Thiên, lại tản mát ra khí tức Nhân Đạo Vô Lượng. Rơi vào giữa thế giới tiên nang của Bàn Thạch, liền biến thành một con sông lớn trong Nữ Nhi quốc.

– Đây là sông Tử Mẫu, mặc kệ là ai uống phải nước sông này, đều có thể mang thai sinh nữ. Ngươi xem thế nào?

Sở Vân cười nói.

Hai mắt Bàn Thạch nhất thời phóng xuất quang huy vô lượng, sùng bái Sở Vân từ đáy lòng, nói:

– Chiêu này của sư tôn, quả thực là thần bút, vẽ rồng điểm mắt, thoáng cái đã giải quyết vấn đề, đồ nhi bội phục sát đất.

– Ha ha ha…

Sở Vân ngửa đầu cười lớn.

– Tốt, hai người các ngươi không khiến vi sư thất vọng.

Tiêu Yến vui mừng, học Bàn Thạch quỳ xuống, hai người đồng thanh nói:

– Còn thỉnh sư tôn ban thưởng xưng hào.

Tại Linh Châu, phàm là xưng hào Đế Hoàng, đều do Sở Vân tự mình ban tặng.

Sở Vân trầm ngâm một phen, nói:

– Quang minh như nhật, diêu diêu tại thượng, phổ chiếu thiên hạ. Tiểu Yến, ngươi nếu đã chọn quang minh là biểu tượng truyền giáo, lại lấy hồng thủy tẩy luyện tín ngưỡng, có thần tính đối xử bình đẳng, lấy danh xưng là “Thượng”.

– Bàn Thạch, ngươi sáng ý phi phàm, tài hoa hơn người, lại biết làm tới nơi tới chốn, trầm mặc gọn lời, không tiếc tốn hao tâm lực nghiên cứu phỏng đoán. Quả thật là ngọc trong đá. Nếu đã thành Hoàng, vậy liền gọi là “Ngọc” đi.

Hai vị đồ đệ cẩn thận ngâm lại danh hào của mình trong miệng, đều nghĩ thật chuẩn xác.

Lúc này liền dập đầu, nói:

– Tạ ơn sư tôn ban danh hào!

– Ha ha ha, đều là đồ nhi tốt, đồ nhi ngoan. Vi sư chờ mong tương lai các ngươi đại phóng kỳ quang. Có thể đạt tới độ cao của vi sư, cùng vi sư thám hiểm Hỗn Độn Hải, tìm điểm xuất phát của Cổ Thánh, của sinh linh!

Sở Vân vui mừng, tiếng cười vang vọng khắp Âm Dương Đại Hậu Cung.

Tương lai, đã định trước càng thêm đặc sắc.

HẾT

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN