Chỉ Vì Hoàng Hôn Khó Tìm - Chương 4-2: Một đám đông (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Chỉ Vì Hoàng Hôn Khó Tìm


Chương 4-2: Một đám đông (2)


Edit: Ciao

Ông cụ vẫn không nói gì, nhưng dáng vẻ của ông đã có chút thay đổi —— ông
sờ vào ngực, lấy ví tiền của mình, cúi đầu xuống móc một tấm hình ra đưa cho Lưu Hà.

“Đây là…” Lưu Hà nhận bức ảnh, xem xét thật kỹ: “Ngài và Thẩm Khẩm tiên sinh sao?”

Đương nhiên ảnh chụp có màu, nhưng vẫn có những dấu hiệu thuộc những năm 90,
có cảm giác rất mạnh về khối hình, tóc ông cụ Thẩm còn chưa bạc trắng,
mặc áo da nhìn thẳng vào máy ảnh, rất có cảm giác oai hùng, bộ dạng tự
hào, dắt một đứa bé trai, mặc dù vẻ mặt không quá sinh động, nhưng có
thể nhìn ra được, khuôn mặt Thẩm Khâm rất giống ông cụ.

Ông cụ khẽ gật đầu, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Là mười tám đứa.”

Lưu Hà ngạc nhiên: “Vâng?”

“… Là mười tám đứa cháu.” Giọng ông cụ hơi khàn khàn, ông hắng giọng nói
cái, hai tay đặt trên cây gậy trúc, ngồi ngay ngắn chỉnh tề: “Không phải mười đứa.”

Một khi người nhận cố vấn chịu mở miệng, thì mọi việc sẽ thuận lợi hơn nhiều, Lưu Hà nói: “Là tôi đoán lầm.”

“Trong mười tám đứa cháu.” Ông cụ nhìn mặt hồ: “Ta chỉ tự mình mang theo Khâm Khâm một thời gian ngắn.”

“A.” Lưu Hà mượn cơ hội nghe chuyện: “Từ nhỏ Thẩm Khâm tiên sinh đã ——”

“Nó… Những gì nó trải qua cũng khá phức tạp.” Ông cụ cũng không quay đầu
nhìn Lưu Hà, giọng điệu kiên quyết, nhưng vẫn nghe được cảm giác không
tốt, Lưu Hà có thể hiểu được, khá khó khăn để nói chuyện xấu trong nhà
với người ngoài: “Ở với mẹ nó một thời gian ngắn.. Sau cấp 2 thì ra nước ngoài học, nhưng mà trước kia không phải như vậy, không nói không ——”

Ông dừng lại, tìm kiếm từ ngữ phù hợp, Lưu Hà giúp ông nói nốt: “Trạch.”

(Trạch: ở lì trong nhà, không ra ngoài tiếp xúc với ai, từ thường dùng: Trạch nam, trạch nữ)

Ông cụ sửng sốt một chút, rõ ràng nở nụ cười: “Đúng, trước kia Khâm Khâm đã giới thiệu qua cho ta, cracker, trạch, những từ ngữ người trẻ tuổi
dùng…”

Giọng của ông kéo dài, có chút bi ai rất ít, nhưng nhanh
chóng bị khống chế: “Ta biết trước kia nó có hơi sợ người lạ, nhưng tình huống này là lần này về nước mới bị… Ít nhất là tôi thấy như vậy.”

Nói xong lời này, ông cụ cũng có chút xấu hổ, mất đi khí thế: “Trước kia có thể hay không, ta không biết, sau khi Khâm Khâm xuất ngoại cũng ít khi
trở về, chúng ta đều gọi điện thoại hoặc gọi video… Nhưng mấy năm nay, ở trong video nó không thế, lúc đó… nó rất vui vẻ.”

Từ giọng điệu
của ông cụ, trước khi Thẩm Khâm về nước, số lần liên lạc của hai người
cũng rất ít, cho nên cũng rất khó khẳng định, đây có phải lần đầu ‘phát
bệnh’ hay không —— Lưu Hà đánh dấu ngoặc kép trong lòng, cô chưa thể
khẳng định nên chuẩn đoán hành vi Thẩm Khâm đóng cửa không ra có phải là chứng bệnh lo lắng giao tiếp hay không, dù sao nhìn biểu hiện của anh
ta trên mạng thì không có vấn đề về giao tiếp bình thường hay biểu đạt
tâm tình, thậm chí, nếu bỏ qua vấn đề anh ta không lộ mặt thi biểu hiện
giao tiếp của anh ta khá mang tính can thiệp, hiếm thấy trong mắc bệnh
sợ giao tiếp.

Có lẽ anh ta có bệnh sợ không gian rộng, nhưng điều này không giải thích được vấn đề ngại giao tiếp của anh ta, muốn tiến
hành thêm một bước chuẩn đoán bệnh, ngoài việc gặp mặt nói chuyện bên
ngoài gặp mặt nói chuyện với người bệnh, cô còn cần phải coi kỹ lại hồ
sơ. Nhưng Lưu Hà không nói thẳng ra, tránh việc tăng thêm khó khăn và
cảm giác tội lỗi cho ông cụ, điều đó không giúp ích được cho việc cố
vấn, lại nói, cô cũng chưa biết có nên tiếp nhận vụ của Thẩm Khâm không.

“Vậy thì thưa ngài, tôi hi vọng ngài có thể tin tưởng, tôi nói như vậy với
ngài thế này không phải để tăng cảm giác khó khăn, cố gắng nâng giá ——
nhưng theo quy tắc cố vấn tâm lý….” Sau khi rõ ràng được vấn đề, Lưu Hà
lớn gan hơn, ít nhất, đây không phải là một vụ mà cô không làm nổi: “Nếu như người trong cuộc không thay đổi nguyện vọng, bình thường cố vấn đều là làm nhiều công ít —— hơn nữa, trong tình huống người trong cuộc
không tình nguyện phối hợp cố vấn, giống như một vài vấn đề của thanh
thiếu niên nước ngoài, hoặc vấn đề người trưởng thành, hoặc bị áp lực
của cha mẹ, hoặc bị tòa án ràng buộc, vì thế đến để cố vấn tâm lý, tổng
thể còn có một lực ảnh hưởng cưỡng chế khiến bọn họ chịu thua.”

Vẻ mặt ông cụ biến hóa, cô hiểu được suy đoán của mình không sai, nói
tiếp: “Tình huống của Thẩm Khâm tiên sinh, chỉ sợ ngai rất khó buộc anh
ta tiếp nhận cố vấn, nếu như ngài có thể… thì anh ta đã nhận trị liệu
rồi… Mà tôi nghĩ, những vấn đề gặp phải lúc trước anh ta nhận cố vấn,
hẳn là ngài đã năm bứt được, đối với những người… bệnh gặp phải vấn đề
khó giao tiếp và không muốn ra ngoài, sử dụng thủ đoạn cưỡng chế, cực kỳ bất lợi với bệnh tình.”

Hơn mười người nhà họ Thẩm nín thở yên
lặng trong phòng khách, đã tạo nên ấn tượng rất sâu cho Lưu Hà, hình ảnh khác thường này chính do quyền uy của ông cụ với nhà họ Thẩm, phục tùng quyền thế, tạo nên áp lực, cũng bởi vậy, đương nhiên sẽ càng chuyển
nhiều áp lực hơn, người này, ngoài ông cụ Thẩm ra thì không còn ai khác, thậm chí chiến lược ‘Để Thẩm Khâm tự mình tìm bác sĩ’ của ông, cũng để
lộ ra sự cường ngạnh, ham muốn khống chế tính cách, hơn nữa ông thuộc
thế hệ xã hội ‘tòng phụ’, dấu ấn thời đại rất sâu đậm, thiếu nhận thức
về bệnh tâm lý, nếu nước kia từng xuất hiện việc ông cưỡng chế phá cửa
bắt Thẩm Khâm xem bệnh thì Lưu Hà cũng không kinh ngạc.

“Ta… hiểu.” Sau khi im lặng hồi lâu, rốt cuộc ông cụ cũng bùi ngùi nói: “Ta hiểu.”

Giọng điệu của ông, một kêu ba thán, ám hiệu không ít chuyện xưa, nhưng mà
đối với người cần mặt mũi như ông, sợ rằng không muốn nghĩ lại nhiều,
Lưu Hà không hỏi tới.

“Vậy thì ngài cũng nên biết, với ý nguyện
của mình ngài thì chuyện cố vấn không thể tiến hành.” Cô uyển chuyển
nói: “Cho dù ý nguyện của ngài rất mãnh liệt, và tôi có phối hợp thế nào ——”

Cho dù đây là sắp xếp của ông, nhưng thảo luận việc xấu ngầm trong nhà mình với bác sĩ tâm lý, vẫn khiến ông cụ cảm thấy không tốt,
cả quá trình nói chuyện, mặt ông vẫn hướng ra hồ, cho tới khi nghe thấy
những lời này của Lưu Hà, lông mày ông dựng ngược lên, đôi mắt sáng quắc nhìn Lưu HÀ, như con sói trông thấy con mồi, tinh thần đột nhiên tỉnh
táo.

Dưới ánh mắt đó, Lưu Hà có chút bất an, giống như bị nhìn
thấu, nhưng cô quen giả bộ binh tĩnh, chỉ cười nhẹ, khuôn mặt hỏi thăm
ông cụ.

“Cô nói đúng, bác sĩ Lưu.” Ông cụ xù lông một lát, sau đó bờ vai ông buông thõng xuống: “Cho dù cô phối hợp tốt thì việc cố vấn
này, lừa gạt và ép buộc cũng không được.”

Cuộc nói chuyện rất
logic, nhưng Lưu Hà lại có cảm giác không đúng, cô căng thẳng trong
lòng, muốn đoán một chút về tâm tính của ông cụ, nhưng lại chưa hiểu rõ, chỉ có thể mơ hồ trả lời: “Vâng.”

“Vậy nếu, nói thật với Khâm
Khâm thì sao?” Ông cụ tiếp tục hỏi, giọng nói trưng cầu ý kiến: “Sau
những chuyện lần trước, Khâm Khâm cũng tức giân, bây giờ nếu tôi nói cho nó biết, thật ra tôi chỉ lừa nó là bị bệnh, có thể sẽ phá hỏng tình cảm giữa ông cháu tôi không?”

Lưu Hà định trả lời là ‘Không’, nhưng
đạo đức nghề nghiệp khiến cô không thể làm như vậy: “… Có lẽ se, nếu
như trước kia ngài vì ép buộc anh ta nhận trị liệu, lựa chọn những cách
làm quá khích…, có lẽ tình cảm giữa hai người đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, nếu lúc này ngài nhận là lừa dối anh ta, nhất là sau khi anh ta
đã cố gắng nhiều như vậy vì bệnh của ngài, có lẽ sẽ làm cảm giác tín
nhiệm của anh ta với ngài giảm xuống mức thấp nhất, lo lắng cả với ngài
là người thân thiết nhất trong nước, làm như vậy… là bất lợi với bệnh
tình.”

Những lời cô nói đã vô cùng thận trọng, không nói những
điều như ‘Sụp đổ tinh thần, khuynh hướng tự sát’… những từ mẫn cảm ——
Lưu Hà cũng để ý tới, ông cụ không phủ nhận cách nói ‘Ngài là người thân thiết nhất với anh ta ở trong nước’, kết hợp với việc Thẩm Hồng tránh
Thẩm Khâm, thái độ thờ ơ, xem ra, quan hệ cha con giữa Thẩm Khâm quả là
không tốt, khó coi, mà đây cũng là khả năng gây ra bệnh tâm lý.

“Vậy thì cứ thế đi.” Ông cụ quyết định: “Tiếp tục cố vấn, mỗi tuần hai lần,
coi như cô nói chuyện phiếm với ta, sau khi cố vấn, biểu hiện ta trong
nhà thế nào, ta sẽ tự biết điều chỉnh, lúc cô nói chuyện với Khâm Khâm
thì chú ý một chút, đừng để lộ là được.”

“Cái này…” Lưu Hà
không khỏi giật mình, cô cố tình từ chối, nhưng trong vẻ mặt cười như
không cười của ông cụ, lại có chút nổi giận —— câu ‘Tôi phối hợp cỡ nào’ vừa rồi, đúng là có sơ hở, bây giờ ông cụ lấy điều này ra, cô dù không
muốn phối hợp cũng không được rồi..

#

Việc cố vấn đã thành kết cục đã định, đạt được sự thừa nhận của ông cụ Thẩm, Lưu Hà cũng
không trở lại biệt thự mà lái xe ra khỏi khu nhà, không muốn ứng phó với những người nhà họ Thẩm —— phản ứng của bọn họ, cô có thể đoán trước
được, chỉ hy vọng quyền uy của ông cụ Thẩm có thể phát huy tác dụng, để
cô có thể miễn được khá nhiều phiền toái sau này.

Nhưng mà cô
cũng tự biết, trông cậy vào điều đó rất ngay thơ, với khát vọng được ông cụ Thẩm ưu ái của người nhà họ thẩm, chỉ sợ một thời gian ngắn sau,
ngoài sáng và trong tối, sẽ có một số người mời chào lung lạc, thậm chí
là uy hiếp, đây cũng là điều khó tránh khỏi. Để tránh phiền toái, cô đã
muốn bỏ ủy thác của Thẩm Khâm, nhưng bây giờ lại không thể thoát khỏi ủy thác, mà ước nguyện ban đầu cũng khó có thể thực hiện, Lưu Hà có cảm
giác như bị đùa giỡn, chỉ muốn làm đà điểu để đạt được sự yên tĩnh ban
đầu.

Nhưng, lẩn được cả đám người lại không thoát được một tên,
một chút yên tĩnh cô cũng không có, đến đèn đỏ cuối cùng trước khi tới
nhà, điện thoại di động cô kêu lên một tiếng, không hề nghi ngờ, đến giờ cậu Thẩm login rồi.

*Lưu tiểu thư, hôm nay cố vấn tiến triển thế nào rồi?*

Lưu Hà thừa nhận, lúc nhìn thấy những lời này thì cô thấy thất vọng: Mặc dù nó tàn nhẫn với ông cụ Thẩm, nhưng đột nhiên cô rất hi vọng Thẩm Khâm
có kỹ xảo coi lén xuất chúng, có thể nhìn xuyên qua tất cả, tranh cãi ầm ĩ với ông cụ một trận, sau đó gửi tin nhắn đến hoạch họe cô.

Cô muốn trả lời, nhưng bây giờ cô đang tức giận, lại đúng lúc đèn đỏ chuyển sang xanh, cô để điện thoại xuống mặc kệ luôn.

Sự kiên nhẫn của cậu Thẩm hình như chỉ có khoảng 20 giây, nửa phút lại có một tin nhắn: Lưu tiểu thư?

* Lưu tiểu thư?*

* Lưu, tiểu thư ——*

*Lưu tiểu thư, có phải cô đã xảy ra chuyện gì không?*

*Lưu Lưu?*

* Shirley Liu?*

“Lưu tiểu thư, Lưu tiểu thư, Lưu tiểu thư ——*

Không thể không nói, tốc độ gõ của anh ta rất nhanh, những tin tức được gửi
tới không ngừng, thậm chí làm cho điện thoại phải chuyển sang chế độ
rung. Sau khi Lưu Hà về đến nhà, cô ngồi vào chỗ của mình trên ghế
salon, kéo điện thoại mất vài giây mới kéo được tới tin nhắn đầu của cậu Thẩm, cô lấy tay che mặt, âm thầm thở dài với cậu nhóc tính tình không
tốt trong tưởng tượng của cô —— lần này, mặt của anh ta đã rõ ràng hơn,
chính là đứa trẻ to như gấu, trên người mang khí chất muốn ăn đòn, rất
thích hợp với không khí bây giờ.

*Thẩm tiên sinh, tiến triển cố
vấn là bí mật giữa tôi và ông cụ Thẩm, căn cứ vào quy tắc cố vấn, thứ
lỗi vì tôi không thể tiết lộ với anh.*

Dùng bất biến ứng vạn biến, cuối cùng Lưu Hà vẫn nghiêm túc nhắn lại một tin, dùng cách giải quyết việc chung.

*A, rốt cuộc cô cũng nói chuyện rồi, tốt quá!* Cậu Thẩm hoan hô, tung tăng như chim sẻ.

*A… Nhưng tôi muốn cô kể với tôi…* Sau đó lại có chút thất vọng.

Ngón tay Lưu Hà ngứa ngứa, rồi gửi một mặt cười.

**

*Thẩm tiên sinh, chỉ sợ anh không thể không thừa nhận, cho dù là với anh, thì cũng có bí mật không thể tìm ra được.*

*Lưu tiểu thư…”

Cậu Thẩm gửi tới một icon con chó nhỏ rơi lệ. Nhưng điều này càng kích
thích Lưu Hà bắt nạt động vật nhỏ. Cảm giác, từ khi bắt đầu nhận người
bệnh này, tâm tình buồn bực vì bị ông cháu nhà họ Thẩm xoay quanh cũng
có thể xả được một chút, khóe môi cô khẽ nhếch lên, ngón tay đánh chữ.

*Thẩm tiên sinh, cái này…”

*Tôi biết cô tốt nhất! Lưu tiểu thư…*

*Nhưng…*

Lưu Hà liên tục do dự.

*Chỉ một chút thôi mà, Lưu tiểu thư, cô biết tôi chỉ quan tâm ông nội, không có ý đồ gì khác.* Tin nhắn của cậu Thẩm gửi đến rất nhanh, tâm tình
phấn khởi có thể mơ hồ nhận ra.

*Tôi sẽ… suy nghĩ.*

*Được! Cô suy nghĩ đi!* Cậu Thẩm mong chờ, yên lặng hơn, không gửi tin nhắn tới nữa.

Khóe môi Lưu Hà khẽ nhếch lên, để điện thoại qua một bên, mở TV tùy ý xem tin tức buổi chiều.

Khoảng năm phút sau.

*Lưu tiểu thư, cô suy nghĩ kỹ chưa…*

*Đã suy nghĩ kỹ chưa, Lưu tiểu thư.*

*Lưu tiểu thư, Lưu tiểu thư?*

*Lưu ~~~~~ Lưu ~~~~~~~~~~*

Điện thoại Lưu Hà lại tự động mở chế độ rung, nhưng mà lúc này, cô cho phép
cậu Thẩm phát huy, dứt khoát chuyển thành yên lặng, ngay cả rung tin
nhắn cũng tắt đi, lại nhìn bên ngoài, thản nhiên đứng dậy đi vào bếp ——

Nghĩ nghĩ, cô lại lấy nó, tới bên cạnh ổ điện, nhổ toàn bộ nguồn điện TV, máy tính, tất cả đồ điện có thể kết nối mạng.

Lúc này cô mới thản nhiên đi vào bếp, vui vẻ nấu cơm tối của mình.

*Hello, Trái đất gọi sao Hỏa, Lưu tiểu thư ~~~~~~~~~*

*… Lưu tiểu thư?*

*Lưu tiểu thư!*

*Mẹ nó… Không phải cô đang đùa tôi chứ, Lưu tiểu thư…*

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN