CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+) - Chương 100: Chiều biên giới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
431


CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+)


Chương 100: Chiều biên giới


Sau khi ra khỏi cánh rừng đầm lầy kinh hoàng kia thì đoàn xe Range Rover lại băng băng về phía Bắc Peru. Sau khi tìm chỗ nghỉ ngơi ăn uống, họ lại tiếp tục tiến về phía biên giới Peru và Ecuador. Tầm ba ngày thì họ đã tiến được đến khu vực rìa biên giới giữa hai nước. Nơi này hoang vu hơn Tinh Vân nghĩ. Hàng trăm dặm rừng rậm nhiệt đới hoang sơ bạt ngàn không một bóng người. Cô không thể tưởng tượng được trên Trái Đất hiện nay còn có nơi đẹp đẽ và vắng vẻ hoang vu như thế.
Băng qua hơn nghìn dặm đường rừng, đoàn xe dừng lại ở thượng nguồn sông Putumayo dài hơn một nghìn năm trăm cây số là biên giới tự nhiên của Peru và Ecuador, cũng là một nhánh của con sông Amazon huyền thoại. Khác với hạ nguồn con sông Putumayo sầm uất, thượng nguồn ẩn mình kín đáo trong khu rừng rậm nhiệt đới Amazon. Theo như bản đồ cổ thì nơi mà bọn họ cần đến chính là bên trong khu rừng này. Bởi vì tai nạn lần trước trong rừng đầm lầy, Tinh Vân nghe đến rừng rậm thì tự nhiên bất an.
“Thiếu gia, chúng ta không thể đi tiếp được nữa. Khu rừng này là ranh giới của hai quốc gia. Phía trước chắc chắn có giới tuyến quân sự. Chúng ta không có thể ngang nhiên chạm đến được.” Trần Khải Nam cho xe dừng ở một bên đường, quay ra phía sau nói với Đoàn Nam Phong.
Giới tuyến quân sự này là nơi cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần khả nghi liền bị bắn không kể lý do mà bọn họ lại không có giấy thông hành công vụ của cả hai quốc gia. Trên xe lại mang nhiều vũ khí, cho nên nếu đụng phải lính biên phòng của bất kỳ bên nào cũng là cái chết.
Ý thức được điều này cho nên Đoàn Nam Phong luôn cẩn thận từng bước. Anh ra hiệu cho đoàn xe tìm nơi kín đáo nắp vào, rồi ra lệnh hạ trại ở một nơi vắng vẻ trong rừng.
Cánh rừng nhiệt đới Amazon càng hoang sơ, càng nguy hiểm, đặc biệt là vào ban đêm khi mà các loài sinh vật đa dạng chưa được thống kê bắt đầu hoạt động.
Cái khó nhất của bọn họ là không được sử dụng súng hay pháo phát ra tiếng, bởi vì nếu đánh động đến lính biên phòng thì nguy hiểm càng tăng gấp bội. Cho nên Đoàn Nam Phong ra lệnh phát cho mỗi người một cây súng laser và súng hãm thanh loại chuyên biệt. Họ cũng không được phép đốt lửa trong rừng, chỉ có thể dùng đèn pin để soi đường.
Sau khi giấu những chiếc xe việt dã tại nơi an toàn, phủ kín lá cây và cài mìn nổ xung quanh thì đoàn người mang vũ khí đi hành quân vào khu rừng không tên trước mặt. Càng đi sâu vào rừng không khí càng lúc càng lãnh lẽo. Trời đã ngả về chiều, ánh sáng càng lúc càng mờ đi khiến khu rừng rậm càng trở nên âm u hơn.
Tinh Vân giữ chặt tay Đoàn Nam Phong, dẫm theo dấu chân anh bước về phía trước. Mọi người đi bộ vài tiếng đường rừng thì bắt đầu thấm mệt. Đoàn Nam Phong cầm bản đồ điện tử quan sát địa hình, sau đó dẫn đầu tiến về một nơi tương đối bằng phẳng bao quanh là rất nhiều bụi rậm lớn. Có thể nói là kín đáo và an toàn.
Khi tìm được chỗ nghỉ chân, ai nấy liền bung lều du lịch ra để trú. Không khí trong rừng càng về đêm càng lạnh. Ai nấy đều mặc áo bông hoặc chui vào trong túi ngủ. Tinh Vân và Đoàn Nam Phong ở cùng một lều. Đêm đó mỗi người tự chui vào túi ngủ của mình chỉ thò mỗi cái đầu ra.
Nhìn gương mặt mệt mỏi của nàng, Đoàn Nam Phong thương xót hỏi: “Em còn trụ nổi không?”
Tinh Vân khẽ gật đầu. Cô nhích người nằm sát vào người anh. Hia người lúc này như hai con sâu ngủ chỉ ló mỗi cái đầu ra nói chuyện với nhau. Tư thế vừa buồn cười vừa lạ lẫm.
“Chặng đường phía trước anh không biết sẽ như thế nào, có lẽ sẽ có nhiều người ngã xuống. Anh không hy vọng em vì vậy mà ám ảnh. Trước cảnh rừng thiêng nước độc, chúng ta chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Nếu như anh…”
Đoàn Nam Phong nói đến đây, Tinh Vân đã biết anh định nói thêm gì. Cô liền chu miệng hướng về phía anh mà hôn để ngăn không cho anh nói thêm nữa. Con đường này là do cô muốn đi cùng anh, đã “leo lên lưng cọp” thì không còn đường quay lại nữa. Cho nên dù khổ sở hay nguy hiểm cô cũng sẽ cùng anh đối mặt.
Đoàn Nam Phong hiểu ý Tinh Vân liền nhắm mắt lại đón lấy nụ hôn của cô. Sau một hồi hai cái đầu ló ra khỏi túi ngủ hôn nhau say đắm, Tinh Vân liền nói: “Trải qua mấy ngày hôm nay, em phần nào hiểu được cái gì là nguy hiểm tính mạng.”
Cô nhìn vào mắt anh, tình cảm nói: “Nam Phong, có phải mấy năm nay anh rất vất vả phải không?”
Bất giác anh mỉm cười, nụ cười hạnh phúc trước câu hỏi của cô: “Không gì vất vả bằng yêu em.”
Tinh Vân bĩu môi: “Chỉ giỏi nói quá!”
“Không hề nói quá!”
“Chính là nói quá!”
Đoàn Nam Phong nhìn vẻ mặt trẻ con của cô thì phì cười, cọ cọ mũi vào mũi cô, yêu thương nói: “Người ta hay nói muốn một cô gái mê bạn thì hãy tìm cách đưa cô ta lên giường. Nhưng em thì khác. Em mang thai con của anh rồi vẫn có thể bỏ trốn. Gặp lại em, tìm cách đưa em lên giường, em vẫn có thể cự tuyệt anh. Sắp kết hôn còn muốn thoái hôn. Kết hôn rồi vẫn còn dằn mặt anh. Em nói xem, có phải em luôn treo tim anh hay không?”
Tinh Vân nghe xong cười cười nhìn hắn: “Cho nên anh quyết định đưa em đi đến nơi này để hưởng tuần trăng mật hả?”
Đoàn Nam Phong cười lớn: “Coi như cho em chịu khổ.”
Tinh Vân khúc khích cười, lấy đầu dụi dụi vào mặt hắn: “Đáng ghét, coi em trừng phạt anh thế nào!”
Hai người vui vẻ trò chuyện một lúc thì Tinh Vân lại hỏi: “Nam Phong, vì sao lúc đó anh lại biết phía trước là đầm lầy vậy?”
Đoàn Nam Phong nheo mắt nghĩ nghĩ ra vẻ bí hiểm rồi lại cười nói: “Vì em.”
“Vì em sao?”. Tinh Vân tròn mắt hỏi lại hắn.
“Phải, vì lúc đó em chỉ cho anh những cây mọc thẳng đứng không cành trước mặt. Đó là những cây khá đặc biệt so với xung quanh cho nên khiến anh nghi ngờ. Giữa rừng rậm nhiệt đới, cây thường có tán rộng, loại cây thân gỗ như vậy là do quá trình tiến hóa phải thích nghi với môi trường đầm lầy cho nên dáng cây phải cao thẳng, nhẹ, không cành lá và có rễ sâu để có thể sống trên mặt nước. Bọn chúng lại mọc nhiều như vậy chứng tỏ phía trước có vấn đề. Anh liền kiểm tra lại để biết chắc chắn phán đoán của mình.”
Tinh Vân tròn mắt, bên trong ánh mắt có bao nhiêu ngưỡng mộ liền hiện ra hết: “Nam Phong, anh thật lợi hại!”
Đoàn Nam Phong cười cười: “Chỉ là kinh nghiệm thôi. Dấn thân vào nguy hiểm nếu như không cẩn thận và đa nghi thì không chỉ hại mình còn hại cả đồng đội nữa.”
Tinh Vân gật gù. Sau khi có đáp án cho thắc mắc của mình thì liền an tâm ngủ say như một đứa trẻ. Đoàn Nam Phong cũng tựa đầu vào trán nàng, mỉm cười đi vào giấc ngủ.
Nhưng họ ngủ chưa được một tiếng thì bên ngoài liền có động.
“Á!!”. Một trong số những người canh gác bên ngoài liền kêu lên. Sau đó liền giẫy ra chết tươi, gương mặt dần chuyển sang màu đen và co rút lại. Những người khác hoảng hốt kêu lên. Âm thanh kinh hoàng đánh động những người đang ngủ trong lều. Đoàn Nam Phong liền bật dậy, khoác áo, cầm đèn pin chạy ra ngoài. Tinh Vân thấy vậy cũng chui ra khỏi túi ngủ mặc áo bông vào đi theo anh.
Đoàn Nam Phong tỉ mỉ soi đèn pin khắp các hốc xung quanh. Mọi người lẳng lặng và cẩn trọng đi từng bước nhẹ nhàng để tìm ra nguyên nhân cái chết của sát thủ đó. Không khí phút chốc lẳng lặng như tờ, chỉ còn âm thanh của tiếng ếch. Đoàn Nam Phong nhíu mày, hạ thấp đèn pin xuống bụi rậm gần đó. Một con ếch đang nhấp nhô cái miệng to rộng của mình. Trên mình nó cơ man là sắc màu, nào xanh, nào đỏ, nào vàng, nào tím…xếp thành hoa văn đẹp mắt như kính vạn hoa.
Nhưng không như vẻ ngoài xinh đẹp của nó, cái lưỡi chứa độc của nó được mệnh danh là “mũi tên bằng vàng” vô cùng lợi hại. Nọc độc phóng ra, con người chết tươi tức khắc không kịp ngáp.
Đoàn Nam Phong trước khi đến rừng rậm Amazon đã từng đọc qua tài liệu về loài nà. Nay thấy tận mắt không khỏi bàng hoàng. Anh nhanh chóng cầm súng laser hiện đại bắn vào nó. Con ếch ngã ra chết tươi. Nhưng nguy hiểm không ngừng lại ở đó, một tiếng “Á” phía sau khiến mọi người giật mình quay lại.
Lại thêm một người bị trúng độc “mũi tên vàng”.
“Á!”. Lại thêm một người nữa.
“Á!”. Lại tiếp tục một người.
Tiếng của loài ếch này càng ngày càng lớn, càng ngày càng gần. Mùa này là mùa xuân, vốn là mùa sinh sản của chúng. Bọn họ bất tri bất giác chọn ngay nơi chúng “hẹn hò” chẳng trách bọn chúng bị mất hứng, uất giận phản công.
Tiếng ếch giữa đêm tại một khu rừng lạnh lẽo với những nạn nhân lần lượt ngã xuống càng khiến tinh thần của con người vấp phải sự uy hiếp rất lớn. Toàn thân Tinh Vân bắt đầu nổi gai ốc. Nhìn những người xung quanh cô lần lượt ngã xuống nhanh trong vài cái chớp mắt, nói không sợ là nói dối nhưng có những cái chết đến nhanh hơn nỗi sợ. Sự hồi hộp này còn ác liệt hơn cái chết, nó dần bào mòn tinh thần con người, bóp nghẹt suy nghĩ chín chắn và sáng suốt của não bộ. Những người trong nhóm đều là sát thủ chuyên nghiệp được huấn luyện cho nên thần kinh của họ có phần mạnh mẽ hơn. Nếu là người bình thường e rằng đã chạy tán loạn khiến cho cái chết càng dễ đến với họ hơn. Nhưng những người này đều đứng yên tại chỗ chờ lệnh của Đoàn Nam Phong.
“Mọi người cẩn thận. Đây là loài ếch “phi tiêu độc”, tốc độ bắn độc của chúng rất nhanh. Mau chống cầm súng laser hạ bọn chúng.” Đoàn Nam Phong mắt vẫn dáo dác nhìn quanh, miệng anh phát lệnh cảnh báo đến mọi người.
Ai nấy nghe xong đều lấy súng laser ra xử lý bọn ếch độc. Sau khi bọn chúng sợ nhảy hết vào hang trốn mất thì tiếng ếch cũng vẳng ra xa.
Mọi người được phen hú vía liền thở phào liền thu dọn thi thể của đồng đội xấu số đặt vào bao nylon, buộc kín. Sau khi mọi thứ xong xuôi thì trời cũng sắp sáng, những tưởng có thể chợp mắt thì lúc này lại có tiếp “chủ nhà” xuất hiện.
Khi bạn ở trong rừng sâu, có nghĩa là bạn đang viếng thăm thế giới của các loài khác. Mọi hành động của bạn đều có thể tác động đến cuộc sống của loài khác, như vậy không tốt chút nào. Chỉ hành động nhỏ thôi cũng có thể khiến bạn gánh lấy hậu quả khôn lường chứ nói chi đến việc tác động đến cả hệ sinh thái. Khi bọn họ đang đào huyệt để chôn đồng đội của mình, bọn họ đã không biết rằng nơi “tranh tối tranh sáng” này chính là hang rắn. Tệ hơn đó là loài rắn Chrysopelea lớn nhất, mạnh nhất, nguy hiểm nhất thế giới đang bị đánh động.
Chúng yên tĩnh trườn ra khỏi hang, lù lùn tiến cái thân nặng gần ba trăm ký và dài hơn chục thước đến chỗ của những kẻ quấy nhiễu.
Từng người từng người một bị những cái đuôi dài ngoằng cuốn lấy. Những người này đều biết võ thuật, thể lực cũng rất tốt cho nên họ đã ra sức chống cự, cầm lấy súng bắn vào đầu rắn. Nhưng vì sức lực chênh lệch, không ít sát thủ đã bỏ mạng ngay sau đó. Khủng khiếp hơn là mùi thuốc súng lại khiến khứu giác nhạy cảm của những con rắn khác tìm tới.
Đoàn Nam Phong hạ lệnh cho tất cả mọi người không được dùng súng, chỉ có thể dùng kiếm chém bọn chúng để tránh có thêm nhiều con vật kinh dị tìm tới. Mọi người nghe xong liền cảnh giác rút kiếm ra chém rắn.
Giữa đêm tối, những ngọn đèn pin lia liên tục theo từng nhát kiếm chém xuống. Ai nấy đều khẩn trương. Tinh Vân cũng rút thanh kiếm ra nhưng chưa kịp vung lên thì đã bị một con rắn bay quấn chặt tay. Thanh kiếm rơi xuống bụi rậm dưới chân.
Chưa kịp phản ứng thì một con rắn bay khác vương cái đuôi dài hình chữ J ra quấn lấy cổ nàng.
“Ứm!”.
Con rắn cuộn người kéo cô lên thân cây. Cổ Tinh Vân bị đuôi rắn siết càng lúc càng chặt. Một bên tay của cô cũng bị con rắn khác cuộn chặt. Toàn thân bắt đầu cứng đờ, hơi thở đã không còn lưu thông được. Tinh Vân cố hết sức vẫy chân, dùng tay nắm đuôi rắn kéo ra nhưng loài rắn bay này chỉ kém hơn bọn Chrysopelea một chút chứ không phải là loài rắn thông thường mà có thể dùng sức chống lại bọn chúng.Cho nên dù cố cách mấy cô cũng không thể di chuyển được vòng siết dù chỉ một milimet. Đoàn Nam Phong đang ở dưới chân cô nhưng anh không tìm thấy cô. Tay trái cầm đèn pin, tay phải cầm kiếm, anh vẫn đang ra sức chém bay đầu những con Chrysopelea.
Tinh Vân nhìn thấy đỉnh đầu anh, cô cố sức gọi nhưng anh vẫn không nghe thấy cô. Anh nhìn quanh gọi tên cô nhưng không thấy bóng dáng cô đâu cả.
“Tinh Vân! Trả lời anh.”
“Tinh Vân, em ở đâu?”

Tiếng của anh càng lúc càng xa, Tinh Vân càng lúc càng tuyệt vọng. Lúc này cô đã không thể thở được nói chi là lên tiếng trả lời anh. Tất cả chỉ là vô vọng. Giữa không gian rộng lớn nhưng tối mịt này, chỉ rời tay cô ra một lúc thôi cũng đã là mò kim đáy biển.
Ngay lúc sắp buông xuôi, Tinh Vân liền nghĩ về gia đình của mình. Cô nhớ về bữa ăn tối đêm giao thừa có ba có mẹ, có bạn bè. Cô nhớ con trai mình, cô nhớ hôn lễ của mình. Cuộc sống ngọt ngào như ru ngủ cô. Tinh Vân dần nhắm mắt lại và chìm vào cái chết.
——
Đủ 15 like sẽ có luôn chương mới nhé cả nhà. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN