CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+)
Chương 118: Là vì yêu em
Hi các độc giả của bộ Chị Vợ Anh Yêu Em,
Xin lỗi các bạn vì đã để các bạn chờ quá lâu. Thực ra thì Hạc Giấy cũng chờ các bạn trả lời câu hỏi mà các bạn đoc xong cứ im lặng bước ra cho nên các bạn khác chịu chung cảnh đợi.
Bên cạnh đó thì có một vài bạn độc giả vì không hóng được mà trả lời luôn cho đủ 20 địa danh. Các bạn làm mình cảm động hết sức vậy đó.
Thực ra không phải Hạc Giấy làm khó độc giả, yêu cầu điều kiện này nọ mà là vì Hạc Giấy có kế hoạch tặng quà cho các bạn cho nên phải hỏi để tham khảo ý kiến của các bạn. Còn quà tặng là gì thì vẫn đang tiến hành.
Nhân đây Hạc Giấy cũng xin nói thêm với các bạn là Hạc Giấy đã ủy quyền cho Luật sư làm đại diện pháp nhân cho Hạc Giấy để giúp Hạc Giấy đăng ký bản quyền cho tất cả các tác phẩm đã, đang và sẽ viết sau này của Hạc Giấy. Cảnh báo đến các bạn đã, đang và có ý định mang truyện của Hạc Giấy đi copy, chỉnh sửa hay làm audio books … thì đừng phí công. Bởi vì một ngày đẹp trời nào đó Hạc Giấy lên cơn sẽ bắt các bạn tháo xuống hoặc bồi thường thiệt hại theo luật Bản Quyền quy định. Như vậy thì rất uổng công phí sức còn thương tích đầy mình.
Còn bây giờ xin mời các bạn tiếp tục theo dõi tiếp đoạn tình cảm của Hoàng Gia Khiêm – Yên Di nhẹ!
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
———————-
Yên Di quay về biệt thự Cielo của Cao Thừa Hiên đã hơn ba tháng, cuộc sống cũ dần trở lại với cô. Ngày nào cô cũng đứng ngóng ra cửa với một hy vọng mong manh rằng Hoàng Gia Khiêm sẽ đến tìm cô và đưa cô ra khỏi nơi này. Nhưng không, một chút tin tức, một niềm hy vọng nhỏ cũng không có. Nhiều lúc cô tự hỏi, có phải hắn đã quên cô rồi hay không?
Những lúc như vậy Yên Di lại như người mất hồn. Cô ăn không còn thấy ngon, nhìn mây cũng không thấy đẹp nữa. Tình cảm là cái gì mà cứ thích giam cầm người ta trong khổ sở?
Trước khi gặp hắn, niềm hạnh phúc mỗi ngày của cô là được ăn ngon. Gặp hắn rồi cô mới biết cái miệng còn có thể dùng để hôn và được hắn hôn thật ra còn thích hơn được ăn ngon.
“Yên Di à Yên Di, tại sao lại không có tiền đồ như vậy. Suốt ngày nhớ một người không nhớ mình. Có ích hay không? Chi bằng tận hưởng lúc còn có thể ăn, cố ăn nhiều một chút như vậy cái miệng vì gà quay, tôm hùm mà cũng không còn tơ tưởng đến nụ hôn kia.
Yên Di chính là đơn giản ngồi ăn và ăn như vậy cho đến khi Cao Thừa Hiên xuất hiện. Anh ta chỉ nói vài câu thông báo với cô rằng bà nội anh ta sẽ kết hôn với ông nội anh ta và kêu cô chuẩn bị hành lý sáng mai sẽ bay đến Los Angeles tham dự đám cưới vài ngày. Yên Di đang ăn tôm liền ngẩng ra hỏi lại: “Bà nội sao? Ông nội sao?”
Cao Thừa Hiên gật đầu. Yên Di lại hỏi: “Không phải ông nội anh mất rồi sao? Bà nội lại đi bước nữa hả?”
Cao Thừa Hiên phát chán khi phải giải thích mấy chuyện này. Anh thở dài lắc đầu bỏ lên phòng mình. Yên Di cũng không bận tâm chuyện anh ta có trả lời mình hay không, cô lẳng lặng mở thiệp cưới ra xem. Chiếc thiệp màu kem trang nhã ghi tên của hai người kết hôn là ông Hoàng Thời và bà Cao Nhã Miên. Yên Di nghĩ nghĩ, ngẫm ngẫm lại thấy cái tên này xa lạ với mình.
“Rõ ràng bà nội chồng của nàng tên là Lương Phi Phụng mà? Chuyện này là sao?”
Yên Di nghĩ nghĩ lại cầm đùi gà cắn một cái, vừa nhai vừa nghĩ. Chỉ tiếc cái đầu nhỏ của cô có nghĩ nữa cũng nghĩ không ra. Cho nên, cuối cùng cô đành hỏi quản gia để ông ta giải thích cho cô hiểu.
Đêm đó, Yên Di lại không ngủ được. Nàng cứ lẩm bẩm về mối quan hệ của nàng và Hoàng Cao Thừa Hiên: “Nếu Hoàng Cao Thừa Hiên gọi Hoàng Thời là ông nội. Còn Hoàng Gia Khiêm lại gọi Hoàng Thời là ông ngoại. Như vậy không phải hai người họ là anh em họ hay sao? Mà mình lại là vợ của Hoàng Cao Thừa Hiên, như vậy không phải Hoàng Gia Khiêm kia lại là anh chồng của mình hay sao?”
“É!” Yên Di nghĩ đến đây liền khựng lại. Dù ngốc nghếch đến mấy cô cũng hiểu quan hệ này có phần kỳ kỳ và cũng có thể sau khi biết được chuyện này thì hắn đã chủ động rời khỏi cô. Yên Di nghĩ đến đây, ánh mắt thoáng buồn nhưng rồi liền lấy lại tinh thần ngay. Vì cô nghĩ đến chuyện ngày mai cô sẽ cùng Hoàng Cao Thừa Hiên đến Los Angeles. Cô không tin ông ngoại anh ta kết hôn mà anh ta không tham dự. Cho nên cô chắc chắn sẽ được gặp lại Hoàng Gia Khiêm. Nghĩ đến đây, tâm tình cô phấn chấn hẳn lên. “Hoàng Gia Khiêm, ngày mai em sẽ được gặp anh rồi!” Trong lòng thiếu nữ có một loại kích động muốn được hét lên.
Đương nhiên Yên Di không hiểu được hết nỗi lo lắng của Hoàng Gia Khiêm. Với cô hạnh phúc đơn giản chỉ là được nhìn thấy anh. Còn chuyện ăn mặc, làm ăn, mặt mũi thể diện gì gì đó thì cứ mặc kệ đi. Tuổi mười chín ăn chưa no lo chưa tới, cô cần gì quan tâm cổ phiếu lên hay xuống, kinh tế tăng hay giảm, dự án đầu tư hay bài toán kinh tế khó hiểu giữa các tập đoàn. Trong lòng cô, chữ yêu sẽ đi đầu tiên. Lần này gặp lại Hoàng Gia Khiêm, cô sẽ nói anh chờ cô hai năm nữa để cô được tự do thì hai người họ có thể qua lại yêu đương nhau một cách đúng nghĩa. Cô sẽ không ngại chuyện anh là anh của Hoàng Cao Thừa Hiên. Bởi vì cô và hắn còn sạch hơn nước sạch, trong hơn nước sông cho nên dù có gặp lại hắn cô cũng không ngại gọi một tiếng “em chồng”. Nghĩ đến đây, Yên Di lại thấy tâm tình vui vẻ. Ngày mai, ngày mai cô nhất định sẽ nói như vậy với Hoàng Gia Khiêm.
Từ giây phút đó Yên Di cứ trằn trọc, cô chờ đến sáng, đếm thời gian từng phút để được gặp người đàn ông ấy. Suốt chặng đường đi cô cứ liên tục xem đồng hồ, liên tục nhìn bản đồ xem mình còn bao nhiêu cây số nữa sẽ đến Los Angeles. Cô cứ chờ, cứ chờ trong hồi hộp và bồn chồn. Từng chút từng chút một thấp thỏm. Từng chút từng chút một bồi hồi.
Đến cuối cùng khi gặp được hắn, cô như vỡ òa vì vui sướng nhưng hắn không nhìn cô. Một chút cũng không có. Cô tiến lại trước mặt hắn, hắn lạnh nhạt đi lướt qua cô. Yên Di tự hỏi có phải cô quá nhỏ bé khiến hắn không nhìn thấy hay là do hắn quá bận bịu mà quên mất cô? Nhưng hình như không phải như vậy…
Yên Di thấy hắn quay đi, cô liền quay lại kéo tay hắn, lớn tiếng gọi tên hắn. Đáp lại cô là thanh âm bực bội và phiền chán của hắn. Từng lời hắn nói như dao nhọn đâm vào tim cô, hoàn toàn vô tình, hoàn toàn lạnh lùng.
“Tôi không có tránh mặt cô, chỉ là không có lý do để gặp cô thôi.”
“Cô là vợ của Thừa Hiên là em dâu của tôi. Quan hệ của chúng ta không thích hợp để nói chuyện riêng hay kéo tay như vậy?”
Yên Di rất đau, rất đau. Có rất nhiều lời cô muốn nói với hắn nhưng đều là lời chưa kịp ra khỏi miệng đã theo cảm xúc mà trôi đi phiêu tán. Những tưởng sau đó cô đã buông bỏ được nhưng trái tim dại khờ lại cứ nhu nhược mà tiếc rẻ, níu kéo. Dẫu sao tình cảm đầu tiên này với cô mà nói là rất quý báu, làm sao có thể nói bỏ là bỏ dễ dàng được.
Ông Trời như nghe thấu và hiểu thấu tâm tình của cô, cho nên lại lần nữa tạo cơ hội để cô gặp hắn. Đó là ngày đám cưới bác họ của Hoàng Cao Thừa Hiên cũng là ba mẹ Tinh Vân. Yên Di lần nữa được anh ta đưa đến Los Angeles. Lần này Yên Di không ôm nhiều hy vọng và mơ mộng như lần trước. Điều cô muốn chỉ là câu trả lời của Hoàng Gia Khiêm. Cho nên khi gặp anh, cô đã hỏi rõ ràng và trực tiếp bày tỏ lòng mình. Đáp lại cô lần nữa vẫn là vẻ mặt lạnh lùng và thái độ cương quyết dứt khoát của anh.
“Anh thừa biết cuộc hôn nhân này không phải thực. Tình cảm của em cũng không phải nhất thời. Em thực sự thích anh.”
“Cô nên hiểu dù thế nào tôi cũng là anh chồng của cô. Những ý nghĩ không an phận tốt nhất cô đừng nên nói ra. Đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cô để tránh những hiểu lầm đáng tiếc có thể xảy ra.”
“Đừng đối với em như vậy được không? Em yêu anh, em yêu anh. Em phải làm sao đây?”
“Còn nói nữa, tôi sẽ không khách sáo.”
Hoàng Gia Khiêm kéo tay Yên Di ra, dứt khoát bỏ lại bóng dáng yếu đuối phía sau. Không một cái ngoảnh đầu nhìn nàng té trên đất, không một chút xót thương cho tiếng nấc của nàng, hắn cứ như vậy thẳng lưng bước đi.
Yên Di thấy trái tim rất đau, rất đau. Nếu đã không yêu thích sao còn gieo hy vọng? Nếu đã có thể dứt bỏ sao còn tương tư?
Cứ như vậy cô gái nhỏ ôm mặt khóc rưng rức. Cô không biết trong một góc rất xa hắn chỉ có thể trốn mà nhìn cô khóc. Hắn muốn đến ôm cô, muốn an ủi và bảo vệ cô nhưng mà hắn không thể. Hy vọng về tình cảm này chỉ có bị dập đi thì cô mới có thể vui vẻ đón nhận một cuộc sống mới thuộc về mình. Cả đời này hắn có thể không lấy ai nhưng cô thì không thể. Cô còn trẻ, còn một tương lai tươi đẹp phía trước, còn một đoạn đường dài bước đi bên người thích hợp với mình. Nghĩ đến tương lai của cô, lòng hắn như mạnh mẽ hơn, bàn tay siết chặt quyết tâm bốp nghẹt tình yêu này nhưng ông trời lại rất thích trêu đùa con người. Ngay khi nàng quyết định nói vĩnh biệt tình yêu với hắn và hắn cũng hạ quyết tâm sắt đá dìm chết tình cảm mới hé này với nàng thì một tai nạn xảy ra.
Yên Di không thể nhìn thấy hắn gặp nguy hiểm mà không lao vào. Ngay khi nhìn thấy họng súng hướng về hắn, cô đã không còn nghĩ được gì ngoài trừ dùng thân bảo vệ hắn, lao ra thay hắn đỡ lấy phần đau đớn này. Dù có bao nhiêu dứt khoát đoạn tuyệt, bao nhiêu mạnh mẽ chia tay thì tận đáy lòng yêu vẫn là yêu như vậy thôi.
Lúc cô lờ mờ mở mắt, cô mơ hồ đã thấy hắn khóc nhưng cô vẫn không sao tin được người đàn ông ba lần lạnh lùng quay lưng đi lại vì cô mà đau lòng. Cô đơn giản nghĩ rằng cảm giác mắc nợ khiến hắn áy náy. Trong mắt hắn không dung được người phụ nữ từng kết hôn như cô cũng không có gì là khó hiểu. Nếu cô vì viên đạn đó mà buộc hắn yêu mình thì tình cảm hư ảo đó cô không cần.
———-
Tốc độ ra truyện phụ thuộc vào độ hóng và sự ủng hộ của các bạn đó nha… ^_^
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!