CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+)
Chương 33: Ngọt ngào (H nhẹ)
Con tàu đang lướt qua hồ Erie, hồ lớn thứ tư trong ngũ hồ ở Bắc Mĩ. Bầu trời mùa hè đang ngả sang màu sậm. Nước hồ Erie có một loại tảo đặc biệt cho nên màu nước xanh như ngọc bích nhìn mê hồn người. Về đêm, cảnh sắc trên hồ càng thêm mị hoặc. Chỉ một ngày nữa thôi, con tàu sẽ đến hồ Ontario nơi ngự trị của thành phố Toronto xinh đẹp bậc nhất xứ sở lá phong.
Đoàn Nam Phong từ trong phòng tắm bước ra thì nhìn thấy Tinh Vân đang mân mê sợi “dây chuyền mê hoặc”. Ánh sáng trong phòng phút chốc rực rỡ bởi vẻ lung linh của “viên đá của các vị thần”.
“Càng nhìn càng thấy nó hợp với em.” Đoàn Nam Phong tiến lại bên giường ngồi xuống cạnh Tinh Vân.
“Nam Phong, anh nhìn xem, quả thật là rất đặc biệt. Nhưng em vẫn không nghĩ nó là sợi dây chuyền mà Helen đã đeo trong cuộc chiến thành Tơ-roa.” Tinh Vân ngắm kỹ từng chi tiết sau đó ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Nam Phong.
Anh chu môi hôn lên môi cô một cái thật kêu rồi ôm nàng từ phía sau, đặt cằm lên vai nàng: “Bé con, dù đúng hay không thì với vẻ đẹp và tuổi đời của nó cũng đã vô giá rồi.”
“Em thấy sợi dây chuyền anh tặng cho Lưu Uyển Linh vẫn đẹp hơn.” Tinh Vân nhún vai nói.
Đoàn Nam Phong búng mũi nàng: “Em tại sao lại biết chuyện đó. Lại còn nói giọng hờn dỗi như vậy?”
Tinh Vân cất sợi dây chuyền vào hộp gỗ, cẩn thận cất vào két sắt, vừa làm vừa nói: “Em đọc lại tài liệu của Hoàng Thiên. Năm năm trước Đoàn tổng tài của Đoàn thị vừa nhậm chức một năm đã đặt làm sợi dây chuyền trị giá hai triệu đô của tập đoàn. Mặt dây chuyền là hình vẽ cách điệu một chiếc chuông gió nạm kim cương phớt hồng. Viên to nhất là tám cara. Phía bên trong mặt khắc hai chữ Phong Linh. Đoàn tổng tài, tôi nhớ không sai chứ?”
Đoàn Nam Phong tự nhiên thấy hít thở không thông, tay vô thức gãi đầu. Bé con của anh không giống hồi xưa, chuyện gì cũng không hỏi, biết cũng không nói. Làm anh cứ nghĩ nàng dễ cho qua. Không ngờ “ghi thù” cũng sâu như vậy.
Tinh Vân quay lại nhìn anh, tay khoanh trước ngực như chờ câu trả lời.
Đoàn Nam Phong cười trừ, đứng lên bế nàng đặt xuống giường, mũi cọ vào mũi nàng ra vẻ dỗ ngọt để nàng cho qua. Nhưng Tinh Vân liền quay mặt đi, tránh thoát khỏi vòng tay anh.
Đoàn Nam Phong nhướn mắt, khó khăn nói: “Đoàn phu nhân, bà nói không sai. Quả thật có chuyện này.”
Tinh Vân giương đôi mắt hẹp nguy hiểm nhìn về phía Đoàn Nam Phong: “Đoàn tổng tài, ngài gọi tôi là gì vậy? Gọi sớm quá rồi đó. Phải xem sau ngày mai, ngài có đấu giá được sợi “dây chuyền mê hoặc” kia không đã.”
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười, vương tay kéo Tinh Vân vào lòng, đặt cô ngồi trên chân mình: “Ông ngoại em dùng cách này để kén rể sao?”
Tinh Vân nhún vai: “Tại sao lại không dùng một cách khiến người khác tâm phục khẩu phục như vậy để tỏ thành ý với Hoàng tiểu thư cơ chứ?”
Đoàn Nam Phong vuốt ve đôi chân nhẵn mịn của nàng đang để phía trên chân anh. Tà ý nói: “Đoàn phu nhân, hàng đêm bà ngủ cạnh tôi mà còn nghĩ đến chuyện có thể gả đi nữa sao?”
Tinh Vân xấu hổ lấy tay đấm hắn: “Nói bậy bạ gì đó! Ở đâu ra mà hàng đêm? Mới… một lần thôi.”
Đoàn Nam Phong biết Tinh Vân đã sập bẫy liền cười lớn: “Vậy bây giờ thêm một lần nữa.”
Tinh Vân biết bị trúng bẫy liền ngang ngược chạy trốn, tránh cho hắn chiếm lợi. Nhưng Đoàn Nam Phong là ai chứ, hắn nhấc người, vươn tay ra đã tóm được eo của nàng. Nhấc bồng nàng lên cao rồi dịu dàng thỏ thẻ vào tai nàng: “Ngày mai, anh nhất định bằng mọi giá mua sợi dây chuyền đó cho em.”
Đoàn Nam Phong nhẹ đặt nàng xuống giường. Phía đất nhanh chóng tiếp nhận rất nhiều thứ của hai người vứt xuống. Một lúc sau, âm thanh quen thuộc của hai người vang lên. Hắn thương yêu nâng niu nàng trong lòng. Nàng nhẹ quấn chân quanh người hắn, hai tay giữ chặt gương mặt hắn để nhìn ngắm vẻ điển trai của hắn.
Đoàn Nam Phong áp môi xuống môi nàng nồng nhiệt chiếm lấy môi nàng lưu luyến không rời: “Bé con, em thật đẹp.”
Nàng thẹn thùng quay đi: “Đẹp hơn Lưu Uyển Linh sao?”
“Trong mắt anh,em là người đàn bà đẹp nhất thế gian. Người phụ nữ của riêng Đoàn Nam Phong anh.” Đoàn Nam Phong bị say men tình nên lời nói và giọng nói cũng chất ngất vị tình.
“Đáng ghét, ai là của anh chứ. Coi người ta là đồ vật hay sao?” TInh Vân trách yêu hắn, tay không quên véo mặt hắn.
Hắn nghe nàng nói khích liền nhanh chóng tấn công nàng mạnh mẽ đến khi nàng một chữ cũng không nói ra được. Chỉ có thể ư…a…
…
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, mặt hồ trong xanh đón những tia nắng đầu tiên đẹp đẽ nhảy múa trên từng mái nhà, từng chiếc du thuyền, từng nhánh cây, từng ngọn cỏ… Cả không gian như được dát pha lê lóng lánh bảy sắc màu của ánh sáng.
Trong gian phòng ngủ sang trọng, ánh sáng nhẹ len vào phòng chiếu vào đôi nam nữ đang ôm nhau say sưa ngủ. Một lúc sau người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm sạch sẽ dấu vết của cuộc hoan ái đêm qua. Lúc bước ra, nhìn nàng đang ngủ, gương mặt toát lên vẻ thỏa mãn. Người đàn ông nhẹ tiến lại gần và hôn lên má nàng. Trong mắt thấm đẫm mật ngọt lẫn chân tình.
Một lúc sau người phụ nữ mở mắt, vương vai. Hai mươi lăm năm rồi bà mới có cảm giác ngủ ngon và ấm áp như đêm qua. Quay sang nhìn người đàn ông đang mặc lại quần áo, bà nheo mắt hỏi: “Thiên Bình, anh dậy sớm đi đâu vậy?”
Lưu Viễn mỉm cười đi lại phía giường, khẽ vuốt mặt bà, cười nói: “Minh Minh, sáng nay anh phải đưa Uyển Linh rời khỏi con tàu. Sau đó quay về Los Angeles để giải quyết chuyện với Fancy và vài chuyện ở công ty. Anh còn phải chuẩn bị cho kế hoạch chuyển sang Chicago để sống cùng em nữa.”
“Thiên Bình, chúng ta như vậy có quá đáng với vợ con của anh hay không?” Bà Minh lo lắng hỏi.
Lưu Viễn trấn an bà: “Minh Minh, em đừng lo. Từ lúc kết hôn anh đã nói rõ với Fancy là anh không thể yêu ai khác. Bà ấy nói sẽ khiến anh thay đổi. Hơn hai mươi năm qua anh vẫn không thay đổi. Lúc biết em còn sống và trở lại Hoàng Thiên, anh đã nói chuyện này cho bà ấy nhưng bà ấy nói anh nên lo chuyện của Uyển Linh trước. Bà ấy muốn toại nguyện cho con gái tìm Đoàn Nam Phong lần cuối nên anh quyết định đưa nó đến đây. Lúc mới đến đây anh cũng không biết thực giả chuyện em quay về, cũng không biết tâm ý của em nhưng chỉ cần anh tìm được em, cái gì anh cũng sẽ buông tay.”
Lưu Viễn từng lời từng lời nhẹ nhàng nói ra nhưng kiên định. Bà Minh cảm giác được có điều không ổn. Phụ nữ không mấy ai chịu nổi người sống cùng mình nhiều năm lại vì người phụ nữ khác mà gạt mình ra. Fancy qua lời kể của Tinh Vân càng không phải người ăn chay. Cho nên bà ôm chặt ông: “Thiên Bình đừng đi. Đừng rời khỏi em. Em van xin anh. Em sợ, em sợ sẽ như lần trước. Em không muốn. Em không muốn.”
“Minh Minh, em bình tĩnh lại đi. Anh hiểu cảm nhận của em nhưng anh không thể để Uyển Linh một mình rời khỏi con tàu. Anh không yên tâm. Ngoan, nằm xuống ngủ thêm chút nữa. Xong việc nah sẽ quay lại ngay.” Lưu Viễn hôn lên trán bà ôn nhu nói.
Nhưng câu này một lần nữa như chuông cảnh tỉnh đánh vào đại não của bà. Bà Minh hoảng sợ ôm chặt Lưu Viễn: “Không, em không cho anh đi. Thiên Bình đừng đi, đừng rời xa em. Em sợ, em sợ lắm!”
Thấy bà Minh mất bình tĩnh, Lưu Viễn liền vội ôm lấy bà dỗ dành: “Minh Minh, bình tĩnh một chút. Được, anh không đi, anh ở lại với em. Ở bên cạnh em mãi mãi. Đừng khóc, đừng khóc.”
Bà Minh vùi đầu vào ngực ông như trẻ con, vòng tay ôm eo ông: “Thiên Bình, hứa với em, sau này đi đâu cũng phải đưa em đi cùng. Em không muốn ở lại. Không muốn một mình mòn mỏi chờ đợi anh. Có được không?”
“Minh Minh, anh hứa với em. Sau này chúng ta đi đâu cũng đi cùng nhau. Không bao giờ chia lìa.”
Nói rồi ông quay sang hôn lên môi bà, ôm lấy bà vùi đầu vào chăn ấm bỏ mặc cảnh sắc xinh tươi phía hồ Erie, chỉ tham luyến ở cạnh người mình yêu.
———
Viết nhanh up lẹ để qua bộ khác. Các tình yêu ai ủng hộ mình không nào?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!