CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+) - Chương 83: Ghen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
513


CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+)


Chương 83: Ghen


Đêm đó, hắn ôm nàng ngủ. Nàng cũng không cự tuyệt hắn nữa. Chỉ nhẹ vòng tay ôm quanh bụng hắn rồi lại thỏ thẻ: “Nam Phong vì sao anh lại cứ bám theo tôi như vậy?”
“Vì em cho tôi cơ hội bám theo em.” Người nào đó xấu xa trả lời.
Nàng vung tay toang đánh hắn nhưng nhìn thấy cổ tay hắn vẫn còn hằn vết đỏ của dây thừng, nàng liền xót xa hỏi: “Anh còn đau không?”
Hắn nhìn nàng rồi lại lắc đầu nói: “Em có muốn thử không?”
Nàng biết hắn giận nên tiu nghỉu lắc đầu.
“Bé con, em giỏi lắm, chưa cưới đã muốn giết chồng.”
Tinh Vân liền phân trần: “Không có, tôi chỉ định lấy lại chìa khóa thôi. Không ngờ anh lại dùng sức làm đứt dây trói như vậy. Tôi… ”
“Hối hận rồi sao?”. Đoàn Nam Phong nhoẻn miệng cười nhìn nàng. Tinh Vân ra vẻ áy náy liền vùng khỏi chăn chạy đi lấy chai thuốc sau đó đem đến giường thoa cho hắn.
Nhìn nàng chăm chú và tỉ mỉ xoa thuốc tự nhiên hắn lại mỉm cười. Kêu hắn từ hôn nàng, nàng có mà nằm mơ đi.
Tinh Vân vừa xoa thuốc cho hắn vừa kể chuyện để hắn quên đi đau đớn: “Nam Phong, anh biết không, lúc nhỏ tôi cứ thắc mắc vì sao mẹ tôi lại cứ sống một mình trong khi có rất nhiều người theo đuổi bà. Thậm chí không quan tâm đến chuyện bà có một đứa nhỏ là tôi bên cạnh. Nhưng mẹ tôi đều cự tuyệt hết. Bà ấy trước sau vẫn chung thủy chờ đợi ba tôi. Sau này tôi mới biết điều đó là yêu. Anh nói xem yêu một người tại sao lại có sức mạnh lớn đến vậy?”
Đoàn Nam Phong mỉm cười nhìn nàng vừa chăm chú xoa xoa tay cho hắn vừa hỏi hắn câu hỏi ngốc nghếch. Hắn đơn giản chỉ trả lời: “Tôi không biết.”
“Trước đây tôi chưa từng nghĩ trên đời này còn có thứ gọi là tình yêu. Nhưng xem ra họ Cao và họ Hoàng nhà em toàn là người chung tình.”
Tinh Vân bĩu môi: “Họ Đoàn nhà anh thì bạc tình phải không?”
Đoàn Nam Phong phì cười, khẽ vuốt đôi má non mịn của nàng, chân thành nói: “Tinh Vân, anh không phụ em. Không bao giờ. Trừ khi anh chết.”
Tinh Vân ngẩng mặt lên nhìn hắn: “Không cho anh nói bậy. Anh có thể phụ em nhưng không thể chết trước em.”
Sau đó nàng vòng tay ôm hắn, ngả đầu vào bờ ngực rắn chắc của hắn, khẽ nhắm mắt lại. Một đêm êm ái dịu nhẹ trôi qua đến sáng hôm sau.
Tinh Vân nghe tiếng điện thoại rung trên tủ đầu giường thì với tay cầm lên xem, cô lười biếng ấn nút trả lời: “Thiên Vũ, là em đây.”
“Em gái nhỏ, em còn ngủ sao?”
“Ờ, em hơi mệt.”
“Em có kế hoạch gì cho năm mới không?”
“Vẫn chưa có. Còn anh?”
“Anh vừa trốn khỏi kỳ trượt tuyết với gia đình, giờ anh bay đến Los Angeles tìm em nha.”
“Bây giờ sao?”
“Phải.” Lâm Thiên Vũ đáp chắc chắn.
“Nhưng mà…”. Tinh Vân nhìn snag Đoàn Nam Phong đang nhắm mắt ngủ. Sau đó định nói gì đó thì bị Lâm Thiên Vũ chặn lại: “ Không nhưng gì hết. Anh có chuyện muốn bàn bạc với em.”
“Chuyện gì?”. Tinh Vân nhỏ giọng hỏi.
“Chuyện đi Pêru. Anh muốn chúng ta đi sớm hơn.”
Tinh Vân ậm ừ rồi cúp máy. Sau đó cô vừa định bước xuống giường thì đã có bàn tay rắn chắc giữ bụng cô lại, Đoàn Nam Phong lớn tiếng hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Tinh Vân liền nói: “Em đi thay đồ, Thiên Vũ nói sẽ đến đây ngay.”
“Em vội vội vàng vàng như vậy là để đi gặp hắn sao?”
Tinh Vân thành thật gật đầu. Đoàn Nam Phong nhìn nàng chầm chầm rồi rống lên: “Đủ rồi đó! Em đang nằm trên giường với tôi mà vẫn nói chuyện thân mật với người đàn ông khác. Bây giờ còn vội vàng đi gặp hắn. Rốt cục em có coi tôi là chồng của em không?”
Tinh Vân ngớ người nhìn Đoàn Nam Phong: “Anh nói gì vậy? Đó là Thiên Vũ mà.”
Đoàn Nam Phong tức giận thét lớn lên: “Thiên Vũ sao? Em gọi tên hắn thân mật như vậy. Lâm Thiên Vũ không phải đàn ông sao? Hơn nữa hắn còn ôm ấp ý định có được em. Em biết hắn thích em nhưng vẫn không giữ khoảng cách với hắn mà ngược lại luôn cho hắn cơ hội tiếp cận em. Tinh Vân, tôi nói em biết, tôi nhịn đủ rồi.”
Tinh Vân khó chịu chau mày: “Đoàn Nam Phong, mới sáng sớm anh phát điên cái gì đây? Thiên Vũ là bạn tốt của tôi, còn là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi thân thiết với anh ấy là bình thường…”.
Đoàn Nam Phong liền ngắt lời Tinh Vân: “Đủ rồi, vì hắn cứu mạng em mà em phải lấy thân đền đáp hắn sao? Rốt cục trong lòng em có hắn hay không? Em một mực chia tay với tôi có phải vì hắn không?”
Tinh Vân thấy Đoàn Nam Phong càng nói càng mất kiểm soát. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh nóng giận như vậy. Chuyện lớn bằng trời hắn cũng bình tĩnh giải quyết nhưng lần này hắn thật sự phát điên.
Đoàn Nam Phong tiến lại gần Tinh Vân, hai tay anh giữ chặt hai vai nàng: “Tinh Vân nói cho tôi biết. Rốt cục em coi tôi là cái gì? Lúc ở Cenote, em rõ ràng đang mang con của tôi nhưng khi nhìn thấy hắn và tôi nhưng em chỉ bổ nhào vào ôm lấy hắn. Em còn tặng cho hắn sợi dây chuyền ba em tặng mẹ em. Lúc em có chuyện, em chỉ nhớ đến hắn, gọi tên hắn. Trong tiệc cưới của Ưng Túc, em cũng sánh vai cùng hắn xuất hiện trước mặt tôi. Trên con tàu Nebula, khi em phải lựa chọn giữa tôi và hắn, em cũng chưa từng cự tuyệt hắn. Lúc ở chùa Liên Hoa, trước mặt rất nhiều người em chủ động ôm hắn. Bây giờ khi đang ở cùng tôi em cũng muốn chạy đến với hắn. Rốt cục hắn trong lòng em là như thế nào?”
Trước những chất vấn của Đoàn Nam Phong, Tinh Vân chỉ biết gỡ tay anh ra khỏi vai mình và quay đi không nói tiếng nào. Đoàn Nam Phong không để cho cô đi, một mực giữ cô lại chất vấn: “Nói cho tôi biết, em muốn cái gì?”
Tinh Vân không trả lời. Đoàn Nam Phong càng tức điên thét lên: “Em muốn đung đưa với cả tôi và hắn sao?”
“Đoàn Nam Phong!”. Đến mức này thì Tinh Vân không chịu nổi nữa, cô hét lớn lên: “Anh đủ rồi đó. Vậy anh với Lưu Uyển Linh thì thế nào? Với Băng Thanh lại là như thế nào? Với những người đàn bà khác là như thế nào? Tôi đã nói rất nhiều lần tôi và Thiên Vũ là bạn bè trong sáng. Sao anh cứ phải ghen vô cớ như vậy?”
“Bạn bè trong sáng sao? Có bạn bè nào ôm nhau như tình nhân không?”. Đoàn Nam Phong hỏi vặn lại.
“Vậy còn có kiểu quan hệ gì mà xả thân ôm lấy nhau không?”. Tinh Vân hất mặt, ánh mặt tức giận bắn ra tia lửa hỏi lại Đoàn Nam Phong.
Đoàn Nam Phong cứng người, anh cũng dùng ánh mắt tức giận không kém nhìn lại cô. Sau một lúc, Tinh Vân liền mệt mỏi nói: “Nếu như cả hai chúng ta không ai tin tưởng ai thì mối quan hệ này tiếp diễn anh thấy có ý nghĩa không?”
Đoàn Nam Phong gật gật đầu tỏ vẻ bất cần: “Thì ra trước sau em vẫn chỉ muốn chia tay với tôi. Được lắm, Tinh Vân. Tôi vốn dĩ muốn chúng ta có một gia đình hoàn chỉnh cho nên hết lần này đến lần khác tôi hạ mình xin lỗi em, nhường nhịn em. Vậy mà em lại không hề nghĩ đến tôi. Em muốn hủy hôn phải không? Được, vậy thì tôi sẽ chiều theo em.”
Nói xong Đoàn Nam Phong dứt khoát bước ra khỏi phòng ngủ. Hắn đến phòng chứa đồ mặc quần áo vào rồi rời đi.
“Thì ra hắn muốn quay lại với nàng là vì con. Không phải vì yêu nàng sao? Con người trách nhiệm và nhiều gánh vác như hắn sẽ luôn nghĩ cho đại cục. Có lẽ vì vậy mà hắn mới chịu nhường nhịn để cưới nàng.” Nghĩ đến đây Tinh Vân hoàn toàn suy sụp, cô ngồi phịch xuống giường thất thần. Từ đầu chí cuối là cô muốn chia tay, nhưng sao khi hắn nói đồng ý thì cô lại đau thế này. Tinh Vân đứng lên, nhìn ra cửa sổ, chiếc xe của hắn từ từ lăn bánh ra phía cổng kéo theo rất nhiều bụi mù. Chứng tỏ hắn đang rất giận nên mới lái xe nhanh như vậy.
Tinh Vân cũng không ngăn cản hắn, cô chỉ buồn bã nhìn xe của hắn khuất dần sau những hàng cây buổi sớm. Nhưng Tinh Vân cũng không có cơ hội nghĩ ngợi lâu hơn vì ngay sau đó Lâm Thiên Vũ đã đáp chuyên cơ đến nhà cô.
Tinh Vân bước ra mở cửa chính thì đã thấy anh nghiêm chỉnh đứng ở cửa tươi cười nhìn cô: “Em gái nhỏ, anh thật nhớ em!”
Tinh Vân liền thắc mắc: “Thiên Vũ, sao anh vào được đây? Em dự định lái xe ra ngoài đón anh.”
“Em gái nhỏ, cửa rào không khóa, anh nhớ em quá nên đã chạy vào đây.”
Tinh Vân lách qua cho anh vào nhà. Chắc là khi Đoàn Nam Phong rời đi đã không khóa cửa lại.
“Em gái nhỏ, em đang ăn sáng sao?” Lâm Thiên Vũ phỏng đoán.
Tinh Vân ậm ừ gật đầu, sau đó bước xuống phòng bếp: “Thiên Vũ, anh có muốn ăn cùng em không?”
Lâm Thiên Vũ đi theo sau cô: “Phòng ăn của Cao gia quả là danh bất hư truyền nha. Lộng lẫy và sang trọng như vậy.”
Tinh Vân nhìn cái vẻ giả vờ của anh, không chịu được liền nói: “Phòng ăn nhà anh thì tệ lắm sao, Lâm đại thiếu gia.”
Lâm Thiên Vũ phì cười, cầm một miếng bánh mì phô mai nhai nhóp nhép: “Em gái nhỏ, anh nhớ lúc chia tay em ở New York, lúc đó em còn nói anh thật giàu có. Cho em có năm mươi ngàn đô mà em coi như trời sập. Cứ hỏi đi hỏi lại. Em xem, bây giờ tài sản của em lên đến hàng tỉ rồi. Có thêm Cao gia làm hậu thuẫn vững chắc thì em so với đám con nhà giàu cùng thời như bọn anh chỉ có hơn chứ không ai dám bì.”
Tinh Vân vừa ăn vừa nói: “Thiên Vũ, anh lo ăn đi, so em với người khác làm gì? Tài sản này là công sức mấy đời của người nhà họ Cao, em chỉ có trách nhiệm làm nó lớn lên chứ không được hoang phí. Còn tài sản của ông ngoại em cũng vậy. Em và anh Khiêm cũng phải làm nó lớn hơn, không được hoang phí.”
Lâm Thiên Vũ ngậm bánh mì vào miệng, liền vỗ tay: “Hay! Anh thiệt phục em đó. Tinh thần tiết kiệm bất diệt.”
Tinh Vân phì cười trước lời trêu chọc và vẻ mặt khôi hài của anh. Cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Em chỉ vui nhất là nhận lại được người thân. Anh xem bây giờ em có ba có mẹ, có ông, có bà. Vui biết bao nhiêu. Tài sản tuy nhiều nhưng gánh nặng cũng không ít. Việc mình làm không hết, hơi đâu so bì với người khác.”
Nói đấn đây Tinh Vân lại thở dài. Lâm Thiên Vũ liền nói: “Đúng rồi, làm gì còn có ai dám so bì với em. Nào, qua đây, anh có quà cho em đây.”
Nói xong anh liền kéo giỏ xách lấy ra một chiếc hộp rất đẹp đưa cho Tinh Vân. Cô cẩn thận đón lấy và mở ra xem: “Wao…”. Tinh Vân nhìn vật bên trong liền vui vẻ kêu lên.
Lâm Thiên Vũ cười nói: “Thấy không, anh biết ngay em sẽ thích mà.”

Đoàn Nam Phong lái xe thật nhanh trên đường cao tốc, gió lạnh từ cửa sổ phả vào mặt anh lạnh ngắt. Cơn tức như được xả dần ra cho đến khi anh giật mình thì liền quay đầu xe hướng về nhà họ Cao.
“Chết tiệt! Đúng là giận quá mất khôn. Tự nhiên lại để Tinh Vân ở đó một mình với Lâm Thiên Vũ. Cái tên Lâm Thiên Vũ đó có phải động vật ăn chay đâu. Lỡ hắn phát tình làm gì Tinh Vân thì sao?”. Nghĩ đến đây, Đoàn Nam Phong vò đầu bức tóc, đạp ga thật mạnh lao về phía trước. Khi chiếc xe vào đến cổng chính nhà họ Cao, Đoàn Nam Phong lật đật lấy chìa khóa mở cửa nhưng trong nhà vắng tanh. Anh chạy xuống phòng ăn, phòng bếp cũng không có. Tim anh bắt đầu đập mạnh. Cảm giác run sợ khiến đầu ngón tay rung rung, anh liền nặng nề bước lên phòng ngủ. Phòng ngủ khóa trái, anh nhẹ dùng khóa mở cửa. Bên trong phòng drap gối ngay ngắn không có ai cả. Anh cẩn thận đi vào phòng tắm, phòng chứa đồ cũng không có ai. Hai đầu mày nhíu lại, họ có thể đi đâu? Xe của Tinh Vân vẫn đậu ngoài sân, chuyên cơ của Lâm Thiên Vũ vẫn ở đây. Anh vừa rời khỏi hai mươi phút, họ không thể đi đâu xa như được cả. Nghĩ đến đây, Đoàn Nam Phong liền nhớ đến khu rừng trúc phía sân sau của nhà họ Cao nơi Tinh Nhật rất thích đến chơi.
Vừa bước vào khu rừng, anh đã nhìn thấy tấm lưng của Lâm Thiên Vũ cao lớn mấp mô che khuất cả người Tinh Vân. Những lời họ nói với nhau khiến anh nóng mặt.
“Tinh Vân thả lỏng một chút. Em bóp quá chặt thì anh sẽ không khống chế được…”
——–
Hi cả nhà! Ông bà ta nói quả không sai: “Dục tốc bất đạt” a’. Mình muốn nhanh chóng viết xong bộ này để viết qua bộ khác nhưng thời gian không cho phép cho nên cứ phải tranh thủ viết cho nhanh. Cuối cùng thì bệnh một phát sợ đến già (mà giờ cũng già quá rồi). Huhu…
Cho nên mọi thứ cân bằng là tốt nhất. “Cái gì quá cũng là bi kịch” đó mà. Câu này trong quyển Băng Nhi của Quỳnh Dao. Càng ngẫm càng thấy đúng. Hihi…Thành ra mình sẽ viết chậm lại một chút, làm việc kiếm tiền cũng ít một chút. Từ từ cân bằng cuộc sống để có thể thấy được những điều tốt đẹp xung quanh mình.
Đôi lúc mình cứ nghĩ cuộc sống là của mình, sao mình phải xem xem mình bằng ai, thua ai, kém ai, hơn ai làm gì. Trong khi sức khỏe và vui vẻ mới là quan trọng nhất. Sống là tận hưởng cuộc sống chứ không phải một cuộc so tài. Chỉ cần bản thân vui vẻ đã là món quà lớn của cuộc sống rồi.
Các bạn cũng vậy nhé! Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN