CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+)
Chương 85: Khách mời
“Mẹ à, hủ dưa cải mẹ muối đã ăn được chưa?”
“Được rồi đó con, lấy ra cắt cho mẹ đem kho với thịt nào.” Bà Minh vừa cắt thịt vừa chỉ vào hủ dưa cải muối hôm trước Giáng Sinh. Tinh Vân dốc sức bê cái hủ thủy tinh từ góc bên ra nhưng vì nặng quá chỉ có thể nhích từng chút một. Miệng không ngừng kêu khổ: “Mẹ à, sao mẹ làm nhiều vậy. Nặng quá đi con không kéo ra được.”
Bà Minh nhìn bộ dáng của Tinh Vân không khỏi buồn cười liền lắc đầu trả lời: “Nhà đông người như vậy, không làm nhiều thì ăn được mấy lần.”
“Hồi trước ở quê, mẹ làm có một hủ nhỏ mà ăn có hết được đâu. Chúng ta ăn từ Tết đến ra giêng vẫn không hết được, còn phải đem qua cho Bảo Vy, con nhớ lúc đó dưa đã quá chua rất khó ăn nhưng nó vẫn ăn với cơm ngon lành. Công nhận nuôi Bảo Vy rất dễ.”
Bà Minh nghe Tinh Vân nhắc về chuyện trước kia thì cũng thấy vui vẻ theo: “Bảo Vy ăn khỏe, học giỏi. Đúng là đứa bé ngoan. Con đó, suốt ngày kén ăn nên ốm nhách ra, da bọc xương. Còn nói cái gì là hoa hậu toàn như vậy.”
“Lúc đó vui thật mẹ ha. Con ước gì có thể sống như vậy hoài.” Hai mắt Tinh Vân trong suốt nhìn ánh nắng chiếu vào người mẹ cô đang đứng cắt thịt lại mơ màng về những ngày ấu thơ.
Bà Minh lắc đầu nói: “Lúc đó không có ba con, ta sống chỉ là tạm bợ thôi.”
Tinh Vân phì cười: “Phải há, nếu lúc đó có ba nữa thì chúng ta đã hạnh phúc. Bức tranh gia đình cũng hoàn thiện mĩ mãn.”
Nghĩ nghĩ một chút cô lại hỏi: “Mà mẹ ơi, sao mẹ lại nấu ăn ngon như vậy?”
Bà Minh không nghĩ ngợi đáp ngay: “Còn không phải ba con dạy hay sao? Mẹ từ nhỏ rất ít khi ăn cơm cùng ông ngoại con, lớn đi học cũng học trường Mĩ. Thậm chí cầm đũa cũng không biết. Tất cả là do sống cùng ba của con mà thành đó.”
Tinh Vân nghiêng đầu nói: “Vậy thì ba hẳn là nấu ăn rất ngon.”
Bà Minh cười cười gật đầu: “Ba của con, điểm nào cũng tốt, cái gì cũng giỏi.”
Tinh Vân nhìn mẹ thè lưỡi ra trêu bà. Hai tay cô cố sức cuối cùng cũng đã kéo được hủ dưa cải muối ra, cô cẩn thận lấy từng cây cải đặt lên rổ để ráo rồi lại lần nữa khệ nệ bê hủ dưa cất lại trong ngăn bếp. Đúng lúc này Lâm Thiên Vũ bước vào. Nhìn thấy Tinh Vân như vậy anh liền chạy đến giúp một tay bê hủ dưa chua cất vào thay cô.
Bà Minh nhìn thấy chỉ tủm tỉm cười. Còn Tinh Vân thì đứng ngoài cổ vũ: “Thiên Vũ, anh đúng là khỏe thật đấy. Hủ dưa muối to như vậy mà anh lại nhấc nhẹ như không. Cho anh một tràng vỗ tay.” Nói xong tiếng vỗ tay cũng từ đó vang ra: “Clap…clap…”, khuấy động không khí xung quanh.
Lâm Thiên Vũ ngây ngô cười. So với lần đầu gặp mặt thì anh đến nay như lột xác ba trăm sáu mươi độ trước mắt Tinh Vân.
Bà Minh nhìn Lâm Thiên Vũ rồi hỏi: “Ba mẹ cháu có khỏe không?”
Lâm Thiên Vũ lễ phép gật đầu: “Ba mẹ cháu đi Thụy Sĩ trượt tuyết rồi. CHo nên cháu chạy đến đây chơi cùng Tinh Vân.”
Bà Minh cười nói: “Nếu cháu không chê thì hãy ở lại đón năm mới cùng gia đình bác. Buổi tối bác trai sẽ ra vườn đốt pháo bông đấy. Cháu và Nam Phong ở lại phụ ông ấy một tay.”
Lâm Thiên Vũ cười như hoa nở, liên tục gật đầu: “Vâng ạ!”
“Hai đứa ra vườn sưởi ấm ngồi chơi đi. Lúc vào nhớ hái cho mẹ trái bưởi để làm gỏi nha Tinh Vân.” Bà Minh nhìn Tinh Vân đang cắt dưa chua liền căn dặn.
Sau khi cắt xong dưa, Tinh Vân liền nói: “Mẹ ơi, con để dưa ở đây nha. Bây giờ con với Thiên Vũ đi hái bưởi cho mẹ.”
Bà Minh vui vẻ gật đầu nói: “Con mang thêm trà và bánh ra đãi bạn.”
Vườn sưởi nắng của nhà họ Cao do một tay Cao lão phu nhân trồng trọt và chăm sóc. Vì nhà hiu quạnh buồn bã mà bà dành hết tâm sức cho sở thích làm vườn này. Lúc Tinh Vân mới về đây, cô đã rất thích khu vườn này của bà nội. Cao lão phu nhân đương nhiên cưng chiều đứa cháu nội duy nhất này hết mực. Bà thấy cô thích thì liền giao chìa khóa phòng cho cô và nói cô muốn trồng thêm gì thì trồng.
Vườn sưởi nắng bốn bề đều là kính, phía mái vòm cũng là kính để ánh nắng có thể xuyên qua dễ dàng giúp cho cây xanh trong này bốn mùa tươi tốt ấm áp. Ngoài trời những cơn gió mùa đông heo hắt thấm vào da thịt lạnh căm nhưng khi bước vào khu vườn này thì lại khác. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp nơi, hoa lá cỏ cây đua nhau rực rỡ. Phía sát cửa kính hướng đông có kê một chiếc bàn gỗ nhỏ dùng để uống trà. Bên bệ cửa kính là hoa hướng dương đang nở rộ trông vui tươi và tràn đầy sức sống.
Lâm Thiên Vũ nhìn qua một lúc rồi đặt khay bánh xuống bàn. Tinh Vân thì đặt thêm hộp trà hoa hồng thơm lừng bên cạnh. Cô liền xoay người lấy từ trong tủ gỗ ở góc ra hai cái cốc, nấu nước sôi và pha trà.
Tiếng kêu từ ấm siêu tốc ồn ồn vang ra. Tinh Vânlấy nước từ trong ấm cẩn thận pha bình trà nóng thơm lừng. Tinh Vân giữ tách trà nóng trong lòng bàn tay để cơ thể ấm lên một lúc. Khói từ ly trà lan tỏa ra bao lấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Lâm Thiên Vũ cứ như vậy nhìn nàng say mê không chớp mắt.
“Em gái nhỏ, sao lúc nào em cũng hớp hồn người khác như vậy?”. Lâm Thiên Vũ nói nhưng mắt vẫn không rời khỏi nàng. Giọng nói của anh tựa hồ như lạc vào cõi nào rất xa xăm.
“Thiên Vũ, anh lại muốn nói chuyện gì đây?”. Tinh Vân đánh hơi được mùi trêu chọc từ anh liền cười hỏi lại.
“Nói chuyện tình yêu.” Lâm Thiên Vũ đáp gọn.
Tinh Vân cười nói: “Thiên Vũ, anh từng yêu rồi sao?”
Lâm Thiên Vũ nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, sau đó thở dài nhìn ra cửa kính bên ngoài, nhàn nhạt nói: “Anh đã từng nghĩ yêu thương một cô gái là chuyện buồn cười nhất trên đời. Đàn bà ngoại trừ dùng thân thể khiêu khích đàn ông ra còn có thể làm được chuyện gì? Hơn nữa, phụ nữ lúc nào cũng tỏ ra tình yêu dạt dào nhưng không hơn gì động vật hám tiền. Cho đến khi…”. Anh ngắt quãng nhìn vào đôi mắt biết cười của Tinh Vân, chân thành nói: “Gặp em.”
Tim Tinh Vân khắc này thực sự đã rung lên trước ánh mắt và vẻ mặt chân thành của Lâm Thiên Vũ, cô không thấy vẻ đùa giỡn như thường ngày của anh. Điều này khiến cô tin anh là thật lòng nói ra. Tinh Vân cúi xuống, nâng chén trà lên miệng, mùi hương hoa hồng dễ chịu giữa ngày đông khiến cô phần nào dịu lại sự chấn động. Cô mỉm cười nhìn anh, nụ cười rất đẹp khiến anh khắc ghi vào lòng: “Thiên Vũ, những chuyện của em và Nam Phong không phải anh không biết…”
“Anh không ngại đâu, Tinh Vân, anh thực sự không ngại chuyện quá khứ của em và hắn.” Lâm Thiên Vũ kích động cầm tay Tinh Vân nói, không để cô nói hết câu từ chối anh.
Tinh Vân rút tay ra khỏi bàn tay to lớn đang bao bọc bàn tay trắng nõn của cô, nhẹ nhàng nói: “Em biết anh không ngại, cũng như năm xưa anh cũng không ngại cùng Nam Phong qua lại với Băng Thanh. Em không thể coi như chưa từng có gì với Nam Phong mà vui vẻ đón nhận anh. Em xin lỗi, em không làm được.”
Nghe nhắc đến Băng Thanh, dũng khí trong lòng Lâm Thiên Vũ liền chùn xuống. Anh rất muốn, rất muốn giải thích anh chỉ là vui đùa. Hoàn toàn không để cô ta trong lòng. Nhưng liệu Tinh Vân có thông cảm hay không?
“Tinh Vân, em và Băng Thanh không giống nhau.” Lâm Thiên Vũ nghĩ mải cũng chỉ có thể nói được như vậy. Gương mặt anh khó coi đến cực độ khi nghĩ về quá khứ của mình trước đây.
Tinh Vân nhàn nhạt cười: “Em không đẹp, không tài giỏi và nổi tiếng phải không?”
Lâm Thiên Vũ bắt đầu rối bời, anh liên tục lắc đầu: “Tinh Vân, không phải như vậy. Băng Thanh cô ấy điểm gì cũng không thể so với em…”
Tinh Vân liền chặn lại lời anh: “Thiên Vũ, rồi sau này anh gặp một người phụ nữ khác của Nam Phong, anh cũng sẽ thấy em không thể so sánh được với cô ấy sao?”
Lâm Thiên Vũ vò đầu bức tóc, không biết dùng cách nào nói chuyện với Tinh Vân. Đối với chuyện của Băng Thanh, Tinh Vân cơ bản là không bỏ qua.
“Tinh Vân, em có thể công bằng một chút không? Lúc đó không phải mình anh làm cô ta, còn có cả Nam Phong cùng tham gia. Sao em không trách hắn?”
“Mẹ kiếp! Có phải tụi anh cưỡng bức cô ta đâu. Tất cả là do cô ta yêu cầu cơ mà. Anh không biết con rắn độc đó trước khi chết nói gì với em nhưng thực sự là “có chơi có chịu” thôi.”
“Trách Nam Phong sao? Em đến cả trách anh ta, em cũng lười. Một chút hơi sức cũng không muốn nói đến chuyện này với anh ta. Nhưng cái chết của Băng Thanh, em nhất định điều tra cho rõ. Nhất định phải tìm ra hung thủ.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền nói: “Anh cũng muốn biết cái thằng nào mà lại tốt bụng ra tay diệt trừ mầm họa cho anh. Anh nhất định phải lập bàn thờ cúng nó.”
Tinh Vân liếc Lâm Thiên Vũ: “Sao cái miệng của anh lúc nào cũng khoa trương như vậy?”
“Em gái nhỏ, em thật không biết đâu, năm đó nhà anh thiệt hại mấy tỉ đô cũng là do con ả đó giở trò “giường chiếu kế” để anh sa lầy. Anh nghĩ đến đã muốn bắn chết ả. Không hiểu Đoàn Nam Phong giữ ả lại làm gì? Để giờ ả chết rồi còn cắn anh một cái như vậy…”
Tinh Vân nghe đến cụm từ “giường chiếu kế” của Lâm Thiên Vũ thì không nhịn được cười. Cô liền ôm miệng cười lớn. Đúng lúc này Đoàn Nam Phong đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này nhưng anh không bước vào, chỉ nhắm mắt suy nghĩ: “Tại sao lúc nào ở bên cạnh Lâm Thiên Vũ, cô ấy cũng vui vẻ thoải mái như vậy? Do anh chưa làm hết khả năng hay do anh trước nay chưa từng hiểu rõ Tinh Vân?”. Nghĩ ngợi một lúc Đoàn Nam Phong liền quay lưng rời đi. Khung cảnh đẹp đẽ tràn đầy sắc xanh mát, hai người cùng nhau ngồi uống trà trò chuyện vui vẻ, thêm môđt người như anh là thừa mà anh cũng không muốn phá hỏng không khí tâm giao này của bọn họ.
Lúc quay vào nhà, Tinh Vân và Lâm Thiên Vũ mỗi người ôm một trái bưởi lớn. Vì trồng trong nhà kính nên cây cũng không quá cao, chỉ vừa tầm hái nhưng quả thì say trĩu cành.
Nhìn thấy hai quả bưởi to đùng đặt trên bàn, bà Minh liền nói: “Nam Phong, con nhìn xem có ngon hay không?”
Đoàn Nam Phong đang đeo tạp dề phụ bà bóc vỏ tôm cũng ngẩng lên nhìn. Ánh mắt anh chạm vào mắt Tinh Vân liền thu về nhìn snag trái bưởi nhặn xét: “Trông rất ngon!”
Bà Minh liền nói: “Bảo Vy rất thích ăn bưởi. Tinh Vân, ăn trưa xong con gọi Bảo Vy và Ưng Túc sang nhà ta chơi đi. Nếu tối nay có thể cùng nhau đón giao thừa thì vui biết mấy.”
Tinh Vân nghe lời liền gật đầu. Lâm Thiên Vũ cũng lao vào bếp phụ bà Minh nấu ăn và dọn cơm ra.
Bữa cơm trưa đơn giản với gỏi bưởi, thịt kho dưa cải, cá chiên và canh rau mồng tơi mà Lâm Thiên Vũ ăn đến ba chén cơm. Anh ăn nhiệt tình, không màu mè, không khách sáo. Còn Đoàn Nam Phong thì ăn từ tốn, cả buổi không nói câu nào, mắt cũng không nhìn Tinh Vân. Tinh Vân cúi mặt vả cơm, chốc chốc lại kín đáo liếc sắc mặt của anh. Tất cả hình ảnh đều được ba mẹ Tinh Vân thu vào tầm mắt. Cả hai chỉ có thể thở dài trong lòng: “Bảo bối của họ đúng là yêu thích Đoàn Nam Phong rất nhiều.”
…
Lúc xế chiều, Bảo Vy và Ưng túc cũng ghé sang biệt thự nhà họ Cao. Trong lúc ba gã đàn ông đang chơi mấy trò vô nghĩa dưới sân thì bên cạnh cửa sổ dài sát đất trong phòng nghỉ tầng một của nhà học Cao, Bảo Vy đang cầm một múi bưởi ngon lành cho vào miệng. Cô vừa nhai vừa nói: “Ngon, ngon thật đó Tinh Vân. Mình đúng là có phúc ăn. Từ Việt Nam qua tới Mĩ cứ ở gần nhà cậu thì luôn có món ngon. Nói cho mình nghe đi, vì sao mà cậu và mẹ cậu lại thương mình như vậy? Có phải mình rất dễ thương hay không?”
Tinh Vân nhìn gương mặt tròn tròn đáng yêu của Bảo Vy thì ôm bụng cười nói: “Thật ra thì cậu ăn cái gì mà không thấy ngon. Cả dưa chua ngâm quá ngày vừa chua vừa khó ăn cậu ăn cũng rất ngon mà.”
Bảo Vy bị nói trúng liền nói: “Cậu không biết sao? Người dễ ăn như mình mới có thể tồn tại được trong một xã hội kiếm sống khó khăn như thế này.”
“Oẹ, Phan Ưng Túc để cậu kiếm ăn vất vả lắm sao?” Tinh Vân liền nói.
“Tinh Vân, cậu không hiểu rồi, trước khi mình lấy anh ta là do đôi tay này mổ bao nhiêu ca mới có thể có cái ăn đó. Cho nên, xin được thì xin, mình không ngại đâu.” Bảo Vy vừa nói vừa đưa đôi bàn tay cúp múp ra cho Tinh Vân xem. Tinh Vân nhìn tay cô, ngón trỏ tay phải có vết chai do thường xuyên cầm dao phẫu thuật. Nghĩ lại nếu không có Bảo Vy thì Đoàn Nam Phong, ba cô và Yên Di chắc cũng không qua khỏi. Cho nên Tinh Vân liền cầm tay Bảo Vy nói: “Bảo Vy, gia đình mình thật sự mang ơn cậu. Không có cậu thì không chắc mình có thể hạnh phúc như thế này.”
Bảo Vy phì cười: “Mít ướt, sao lúc nào cậu cũng như cái mền nhúng nước vậy. Mình là bác sĩ, chỉ cần cứu được ai thì sẽ dốc lòng cứu chữa chứ đừng nói là người thân quen như gia đình cậu.”
Bảo Vy ăn xong bưởi liền quay người tựa lưng vào cửa sổ dài sát đất ôm gối tán dốc với Tinh Vân. Đúng lúc này dưới sân truyền đến tiếng xe đi vào. Tinh Vân và Bảo Vy cùng quay người lại nhìn xuống sân. Một chiếc xe hơi đẹp đẽ màu trắng dừng lại, phía cửa sau đôi chân thon dài được bao bọc trong tất chân cao cấp màu cà phê chìa ra. Đôi giày hàng hiệu cùng tông vừa chạm đất thì Bảo Vy liền lên tiếng hỏi: “Bạn cậu sao Tinh Vân?”
Tinh Vân liền lắc đầu nói: “Không phải, mình chỉ gọi cho mình cậu thôi.”
Váy áo sang trọng màu cà phê bước ra, trên tay mang theo một giỏ quà lớn, cặp kính mắt che nửa khuôn mặt trái xoan xinh đẹp nhưng cũng đủ để Bảo Vy ồ lên: “Tưởng thần thánh phương nào. Thì ra là Lưu Uyển Linh.”
—–
Chương sau sẽ có chuyện vui. Các bạn cố gắng kiên nhẫn chờ nhé. Dạo này công việc trên tay mình khá nhiều, tình trạng sức khỏe lại không được tốt Cho nên cường độ ra truyện có phần chậm lại.:-D Nhưng so với sàn truyện thì cũng trước khá nhiều chương á.
Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!