CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+)
Chương 91: Hôn lễ được mong chờ nhất
“A lô…a lô…Nam Phong, trả lời em đi.” Tinh Vân sắc mặt trở nên tái xanh. Cô có một dự cảm rất là không tốt. Sau đó liền nhanh chóng thay đồ rồi rời khỏi nhà.
Ba mẹ Tinh Vân thấy vậy liền lo lắng hỏi: “Giờ này con còn đi đâu?”
Tinh Vân vừa đi nhanh ra cửa vừa nói: “Anh Phong gặp chuyện, con phải đi xem thế nào?”
Bà Minh nhíu mày: “Nó gặp chuyện gì?”
Tinh Vân vội đến không kịp trả lời. Ông Minh liền nói: “Để ba cho người đi theo con.”
Nói rồi ông liền hạ lệnh cho quản gia sắp xếp vệ sĩ đi theo Tinh Vân. Nhanh như cắt hơn hai mươi vệ sĩ mặc âu phục đã đứng vào vị trí sẵn sàng.
Đoàn xe lao như bay trên phố lớn của thành phố Los Angeles tiến về quán bar Orange nơi Đoàn Nam Phong hẹn bạn. Tinh Vân trong lòng lo lắng. Phút chốc mặt đã tái nhợt lao về bãi để xe tìm Đoàn Nam Phong. Cô cho vệ sĩ tản ra khắp các hướng tìm Đoàn Nam Phong. Sau đó cô còn liên hệ với chủ nhà hàng để xem lại camera giám sát nhưng đáng tiếc băng hình đã có người khác xóa đi. Hiện trường ngoại trừ điện thoại của Đoàn Nam Phong thì không tìm thấy gì khác nữa.
Tinh Vân cầm điện thoại của anh, trong lòng vô cùng bất an. Một lúc sau có một tin nhắn từ một số lạ gửi đến, chỉ vỏn vẹn mấy chữ: “305 Palm Hotel”
…
Cửa sổ lớn từ tầng ba mươi nhìn xuống là muôn vàng ánh đèn màu, Đoàn Nam Phong bị lột trần trụi an tĩnh nằm nhắm mắt trên chiếc giường lớn. Trên người anh, một tấm chăn mỏng đắp hờ qua lộ ra bờ vai rộng và gương mặt điển trai nam tính.
Lưu Uyển Linh từ trong phòng tắm bước ra, khăn tắm quấn ngang người nhìn vô cùng quyến rũ. Nàng nhẹ nâng từng bước chân ngọc ngà tiến lên giường nầm cạnh Đoàn Nam Phong. Nàng hôn vào má hắn rồi mũi và dần tiến đến môi. Tay nàng không ngừng chạm vào người hắn vuốt ve mân mê.
Sau một lúc, miệng nàng nhếch lên cười tự đắc. Sau đó liền tung chăn ra và cũng vứt bỏ khăn tắm trên người mình xuống. Đưa tay lấy điện thoại, nàng nhanh chóng áp người vào Đoàn Nam Phong chuẩn bị một tư thế mà phụ nữ nào nhìn vào cũng dứt khoát là ói.
Đáng tiếc, bức hình chưa được chụp thì cô đã bị Đoàn Nam Phong giữ chặt tay. Ánh mắt anh hung hăng nhìn chằm chằm vào cô. Trước giờ Đoàn Nam Phong rất ghét bị phụ nữ đặt bẫy. Dù là Lý Thanh Thủy, Tracy hay Lưu Uyển Linh thì anh đều không tha.
Lưu Uyển Linh thấy Đoàn Nam Phong mở mắt thì liền hoảng sợ, gương mặt cô trắng bệch cứng người nhìn Đoàn Nam Phong.
Đoàn Nam Phong hỏi như quát: “Rốt cuộc, em muốn sao?”
Lưu Uyển Linh ấp úng: “Em…em…em chỉ muốn một lần với anh. Coi như là kỷ niệm trước khi anh kết hôn.”
Đoàn Nam Phong tức giận vứt tay của Lưu Uyển Linh xuống giường. Điện thoại trong tay cô cũng thuận thế lao ra giữa sàn.
“Lưu Uyển Linh, tôi nói cho em biết, lần này em lại đi quá rồi. Đừng tưởng tôi tha cho em thì em cứ hết lần này đến lần khác không biết điều như vậy.”
Lưu Uyển Linh liền phân bua: “Nam Phong, anh từ lúc nào lại cứng nhắc như vậy? Sau tiệc chia tay thời độc thân, có tình một đêm là chuyện bình thường. Cô dâu sẽ không vì vậy mà làm khó anh đâu.”
“Im miệng.” Đoàn Nam Phong tức giận quát, anh bước xuống giường vừa mặc lại quần áo vừa nói, đúng hơn là mắng: “Suy nghĩ quái gở này của em và những đứa khác tôi không quan tâm, nhưng với tôi thì không được. Em nên an phận một chút, đừng có hợp sức với Lưu Trọng Thiên làm ra những chuyện bỉ ỏi như vậy. Nếu không, đừng nói tôi không niệm tình mà cho em chết cùng hắn.”
Lưu Uyển Linh bắt đầu đứng lên, thân hình xinh đẹp quyến rũ khiến đàn ông động lòng của cô áp sát lại gần anh. Cô vòng tay ôm anh, dùng một ngón tay di chuyển loạn trên vòm ngực của anh. Đôi môi quyến rũ không ngừng thỏ thẻ: “Nam Phong, em đã làm đến mức này, chẳng lẽ anh không muốn em sao?”
Hương thơm dễ chịu tự nhiên trên người nàng nhanh chóng xộc vào mũi anh. Mùi hương rất giống với mùi hương trên người Tinh Vân cho nên chỉ trong phút chốc anh lại có cảm giác thân thuộc.
Đoàn Nam Phong hít lấy một hơi dài, giọng nói cũng dịu đi, anh gọi tên cô: “Uyển Linh!”
“Lúc tôi muốn em là vào bốn năm trước, khi chúng ta mới kết hôn. Chứ không phải bây giờ. Em làm ơn, đừng bày trò nữa. Hoàn toàn vô ích thôi.”
Lưu Uyển Linh không bỏ cuộc, cô cầm tay Đoàn Nam Phong đặt lên ngực mình. Khuôn ngực đẩy đà non mềm nhanh chóng truyền đến cảm giác ưu thích của hầu hết đàn ông. Cổ họng cô bắt đầu phát ra từng tiếng ri rỉ: “Nam Phong, em biết anh si mê em nhưng vì hoàn cảnh nên anh phải cưới chị ta. Cho nên, em không ngại, không ngại ở trong bóng tối với anh. Em không cần danh phận hay trách nhiệm gì hết. Chỉ muốn cả đời như thế này với anh, có được không?”
Đoàn Nam Phong nhắm mắt lại, hít thở một hơi dài. Trước mặt anh là người con gái anh từng yêu thích, từng trân quý, từng quyến luyến, từng cùng anh thề nguyện trước Chúa. Nếu là bốn năm trước, anh thật sẽ vui vẻ mà đón nhận nhưng bây giờ hơn ai hết anh biết anh sợ. Anh sợ làm tổn thương Tinh Vân, anh sợ mất Tinh Vân cho nên cám dỗ này anh không đùa được.
Đoàn Nam Phong dứt khoát gạt tay Lưu Uyển Linh ra, anh bước nhanh ra cửa. Đúng lúc này cửa phòng không khoá liền bị mở ra. Đoàn Nam Phong nhìn thấy Tinh Vân ở ngoài cửa. Bản thân anh biết thừa đây là một cái bẫy nhưng làm sao để Tinh Vân không tổn thương đây?
Tinh Vân nhìn một lượt khắp phòng, quần áo, điện thoại, chăn màn vứt đầy sàn. Lưu Uyển Linh thân hình diễm lệ khiêu khích đứng đó. Tinh Vân nhìn ra được trong mắt Đoàn Nam Phong có bối rối, có lo sợ, có xót xa. Cô không nói gì, thở dài quay đi.
Đoàn Nam Phong nhanh chóng đuổi theo: “Tinh Vân nghe anh nói.”
Khi anh mang giày xong chạy ra đến sảnh thì nàng đã bước lên chiếc xe hơi sang trọng lướt đi mất. Lưu Uyển Linh nhìn thấy thái độ của Tinh Vân liền đoán được đám cưới ngày mai không thể diễn ra. Nhưng cô không ngờ đám cưới của hai người họ không hề dừng lại.
Đoàn Nam Phong đêm đó cũng không đuổi theo Tinh Vân vì anh thấy phía sau cô là một đoàn xe của vệ sĩ thì biết chắc cô được an toàn hộ tống về nhà. Sáng hôm sau, vẫn như kế hoạch, anh mặc lễ phục cùng người nhà sang đón dâu.
…
Sáng sớm, muôn chim trong khu rừng trúc đua nhau hót lảnh lót. Tinh Vân thức dậy sớm mở cửa sổ nhìn xuống sân vườn trải thảm đỏ và treo lồng đèn đẹp đẽ. Tâm tình cô cũng có phần vui vẻ hơn. Cô tưởng tượng từ sân đó Đoàn Nam Phong sẽ bước vào nhà mang theo sính lễ cưới cô thì tâm tình cũng bớt khó chịu hơn về chuyện tối qua.
Sau khi ăn sáng xong thì chuyên gia trang điểm, chuyên gia lễ phục, nhà tạo phong cách cũng đã đến đông đủ tại dinh thự nhà cô. Những nhiếp ảnh gia được mời đến ai cũng tròn mắt trước dinh thự nguy nga tráng lệ trải đầy hoa hồng thơm ngát của nhà cô.
Đoàn Nam Phong ngồi trong xe, lòng cứ thấp thỏm không yên. Anh lo sợ chuyện tối qua khiến Tinh Vân nổi giận từ hôn ngay khi anh đặt chân tới cổng. Cho nên, khi xe dừng trước cổng hoa hồng có hai chữ “Vu Quy” của nhà họ Cao thì cả người anh như hóa đá. Nam Phương thấy vậy liền nói: “Anh à, anh không sao chứ? Thấy không khỏe sao?”
Anh mới ngớ người ra ậm ừ rồi cầm theo bó hoa hồng được kết tinh xảo bước xuống xe. Đoàn người bưng tráp quả cũng hơn hai mươi người theo sau chú rể đi vào nhà họ Cao. Bảo Vy từ trên lầu nhìn xuống liền quay ra gọi Tinh Vân: “Tinh Vân, qua đây coi nè. Tiểu soái ca của mình mặc áo dài màu đỏ trông yêu quá đi. Trên đầu còn đội khăn xếp nữa chứ. Nhìn rất ra dáng!”
Tinh Vân tò mò ló đầu ra cửa nhìn. Đoàn Nam Phong và con trai nàng cùng nhà trai đang tiến vào bên trong vườn hồng nhà nàng. Từ cổng vườn vào đến cổng chính, bà nội nàng đã chu đáo cho hai hàng dài những cô gái trẻ đẹp xếp hàng dọc hai bên thảm đỏ đón tiếp nhà trai. Nàng nhìn hắn cầm hoa đến cưới nàng tự dưng trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó nói thành lời. Đoạn đường đi đến hôn nhân này với nàng và hắn mà nói quả thật quá dài.
Sau khi người lớn nói chuyện dưới nhà xong thì mọi người cũng di chuyển đến phòng thờ tổ tiên của nhà họ Cao. Đó là một gian phòng rộng lớn, sạch sẽ và được thờ phụng nghiêm trang. Trên bàn đặt rất nhiều bài vị của liệt tổ liệt tông mấy đời nhà họ Cao của nàng.
Yên Di trong đoàn người di chuyển lên phòng thờ liền tách ra, lén đi đến gõ cửa phòng Tinh Vân. Vừa nhìn thấy Tinh Vân, cô liền ôm chầm lấy cô. Trên miệng hai người nở ra nụ cười hạnh phúc.
“Chị Tinh Vân, chị đẹp quá! Sáng giờ em cứ lo ở dưới nhà phụ bà nội mà chưa lên gặp chị được.”
Dù đã ly hôn với Thừa HIên nhưng trong thâm tâm Tinh Vân rất thích Yên Di. Cô gái ngây thơ và hiền lành này lúc nào cũng khiến Tinh Vân thấy dễ chịu.
“Chị Tinh Vân, anh đẹp trai hôm nay đén cưới chị kìa. Thật là tuyệt quá đi!”
Tinh Vân nghe xong liền tủm tỉm cười. Mấy chị em sau đó liền giơ điện thoại ra chụp vài trăm tấm ảnh kỷ niệm cho đến khi trợ lý của bà nội Tinh Vân gõ cửa bọn họ mới kết thúc niềm vui nho nhỏ này.
Lúc cánh cửa mở ra, ông Cao HIển Minh đã đứng đó tươi cười nhìn con gái. Tinh Vân đưa bàn đang đeo bao tay đặt lên tay ông. Ông nhìn ngắm con gái một lúc liền cười nói: “Tinh Vân của ba, hôm nay phải gả đi rồi.” Trong lời nói của ông như có nước mắt xúc động. Ông không sao quên được lúc biết Minh Minh của ông mang thai, ông đã vui sướng đếm ngày đếm đêm chờ đứa con của họ chào đời. Thoáng chốc đã đến lúc cô kết hôn rồi. Cảm xúc của ông nhất thời khó nói nên lời.
Tinh Vân nghe xong cũng xúc động: “Ba, con sẽ thường xuyên về nhà.”
Ông Minh cười xoa đầu con: “Con ngoan, nhất định phải sống hạnh phúc. Nếu có gì không vui, nhất định phải nói cho ba biết. Ba nhất định làm chủ cho con.”
Tinh Vân theo ông bước từng bước lên bậc thang đến phòng thờ trên tầng hai. Lúc cô vừa bước vào, mọi người đều há hốc mồm, lấy tay vịn tim trầm trồ: “Cô dâu thật quá xinh đẹp!” Ánh đèn flash liên tục lóe lên, ai cũng mong có thể chụp được khoảnh khắc xinh đẹp động lòng người của cô dâu. Tinh Vân nhẹ ngẩng đầu lên, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp cùng đôi má phớt hồng nhẹ nhàng, trên đầu đội mấn kết kim cương màu đỏ lấp lánh, tóc búi cao thả rơi vài sợi tóc hờ hửng bên tai đơn giản nhưng động lòng người. Cô đi ngang qua Hoàng Gia Khiêm đang nở nụ cười ý vị thâm trường nhìn cô. Cô khẽ cúi đầu chào anh. Yên Di đi Theo sau Tinh Vân liền bị Hoàng Gia Khiêm giơ tay ra kéo vào đứng bên cạnh mình.
Lúc bước đến chỗ Hoàng Cao Thừa Hiên đang đứng, Tinh Vân chậm bước ngẩng lên nhìn anh. Trong mắt anh là bao nhiêu khó chịu hiện ra vẻ không cam tâm. Nhưng Tinh Vân chỉ mỉm cười rồi đi tiếp. Đuôi áo dài đính kim cương sáng chói trải dài trên sàn lướt qua mắt anh khiến lòng anh càng xa xăm. “Nữ thần ánh sáng” của ngày đó cũng như một giấc mơ, lướt qua rất nhanh.
Tinh Vân hôm nay chỉ mặc một chiếc áo dài màu đỏ thắm bằng lụa trơn, hai ống tay thêu họa tiết long phụng cách điệu khéo léo bằng sợi vàng đi cùng bao tay voan đồng màu. Chỉ đơn giản như vậy mà ai nấy nhìn vào cũng đều bị mê hoặc.
Đoàn Nam Phong nhìn cô không chớp mắt. Bây giờ thì anh đã hiểu vì sao Tinh Vân chỉ mặc một chiếc áo dài trắng mà có thể lấy được danh hiệu hoa khôi. Vóc dáng này của cô như là sinh ra để mặc áo dài vậy. Nhìn đẹp đến mê hồn.
Tinh Vân nhìn Đoàn Nam Phong cũng đang mặc áo dài màu đỏ và đầu đội khăn xếp đứng đó. Một long một phụng tiến lại trước bàn thờ gia tiên thắp nhang khấn nguyện.
Khi ông ngoại Tinh Vân đứng ra làm chủ hôn nói chuyện với bà nội anh thì trong lòng Đoàn Nam Phong lo lắng không thôi. Chốc chốc anh lại liếc mắt nhìn Tinh Vân để xem thái độ của cô. Anh lo lắng cô sẽ ngay lúc này mà nói ra chuyện hủy hôn nhưng gương mặt cô vẫn bình thản.
Lúc nhà trai trình ra sính lễ, quan khách tham dự ai nấy đều phải há hốc mồm trước sự hào phóng của nhà trai. Sự sa hoa này khiến cho ông Minh ít nhiều phải có sự so sánh với việc ông gả Lưu Uyển Linh trước đây cho Nam Phong. Đúng là không bằng một góc nhỏ.
Ba của Đoàn Nam Phong đứng đó, ông tham dự như một người ngoài cuộc nhưng vẫn mang ra đôi nhẫn quý báu đeo vào tay hai người như một lời chúc phúc. Đoàn Nam Phong biết rõ ông đến không phải vì anh mà là vì ba mẹ Tinh Vân. Ba của Tinh Vân cầm tay con gái trao cho Đoàn Nam Phong trầm giọng nói: “Đoàn Nam Phong, đây là lần thứ hai ta đem con gái trao cho cậu. Đừng để ta phải làm điều này thêm một lần nào nữa.”
Đoàn Nam Phong đón lấy tay Tinh Vân, cúi xuống hôn lên tay nàng, kiên định nói: “Nhất định không.”
Sau đó từ trong tráp vàng, giữa rất nhiều trang sức, anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ bọc satin sang trọng, bên trong đặt đôi nhẫn bằng bạch kim nạm kim cương đẹp đẽ tinh xảo. Hai người từ từ trao nhẫn cho nhau. Khuôn mặt và thần thái cao quý của Tinh Vân trước sau vẫn không để anh biết được cô đang vui hay đang buồn.
Hai tiếng “lễ thành” của ông ngoại cô vang lên khiến Đoàn Nam Phong thở phào nhẹ nhõm. Trước đó lòng anh như mang tảng đá lớn. Anh nhẹ đặt môi lên đôi môi đỏ hồng của cô. Sau khi chạm môi, Tinh Vân liền cúi đầu e lệ, Đoàn Nam Phong cầm tay cô, anh thật sự mê luyến vẻ thẹn thùng này của nàng. Dù là họ đã có con với nhau nhưng trong mắt anh lúc nào nàng cũng như thuở ban đầu gặp mặt. Từ lúc nàng e lệ trao nụ hôn đầu tiên cho anh cho đến hôn lễ ngày hôm nay thực sự là một chặn đường tình yêu quá dài.
——-
Đám cưới rồi không có nghĩa là sắp hết đâu nha cả nhà. 1/3 truyện vẫn còn đang chờ các bạn đón đọc.
Các bạn có thể đi cùng mình đến chương này cũng là một chặng đường không ngắn nhỉ. Hihi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!