CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+)
Chương 93: Chuyện hôm qua...
Tinh Vân rất muốn hét lên và nói với hắn rằng: “Đoàn Nam Phong, anh đừng hòng đụng vào tôi.” Nhưng nàng cách nào cũng không nỡ làm vậy với hắn, càng không muốn khiến đêm động phòng duy nhất trong đời này tan tành cho nên đành im lặng.
Thấy Tinh Vân không nói gì, cũng không có phản ứng đáp lại mình thì Đoàn Nam Phong bắt đầu khẩn trương.
“Tinh Vân, em vẫn không vui vì chuyện hôm qua sao?”
Tinh Vân nghĩ đến chuyện hôm qua liền hít lấy một hơi dài, quay mặt sang đối mặt với Đoàn Nam Phong. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc hỏi: “Nam Phong, anh còn yêu Lưu Uyển Linh không?”. Trước nay, cô chưa từng trực tiếp hỏi anh về vấn đề này. Lúc đầu là tránh né hiện thực. Về sau là không muốn moi móc chuyện quá khứ. Cô biết anh yêu cô, cô cũng yêu anh, như vậy là quá đủ. Nhưng hôm nay, nếu không hỏi rõ thì vướng mắc này thực sự khó bước qua. Cô không cần cái danh “rộng lượng”, cái cô cần là hiểu rõ người bạn đời này. Nếu anh kết hôn với cô vì lý do nào khác ngoài tình cảm thì cô sẽ toại nguyện cho anh và buông tay. Bao gồm quyền nuôi con hay lợi ích kinh tế.
Đoàn Nam Phong nhìn thẳng vào mắt nàng, cương quyết nói: “Không còn!”
Hai chữ ngắn gọn trực tiếp cho Tinh Vân một đáp án rõ ràng. Cô khẽ gật đầu. Đoàn Nam Phong hôn lên trán cô, yêu thương vuốt tóc cô: “Tinh Vân, chuyện ngày hôm qua… em đừng để trong lòng được không?”
Tinh Vân ngẩng đầu lên, hai mắt to tròn mang theo chút ý cười nhìn gương mặt anh đang khó nhọc nhắc lại chuyện hôm qua. Đoàn Nam Phong nghĩ nàng sẽ giận dỗi phá phòng tân hôn và không chịu ở cùng anh hoặc có thể là hủy hôn… Nhưng không, Tinh Vân còn nhìn anh cười giễu.
“Anh cũng biết nói đó là chuyện của ngày hôm qua mà. Em sẽ không để nó ảnh hưởng đến ngày hôm nay của chúng ta. Chỉ cần anh không còn tình cảm với cô ấy nữa thì em sẽ mãi xem cô ấy là ngày hôm qua của anh.”
Trong mắt Đoàn Nam Phong lấp lánh ý cười. Anh thương yêu ôm nàng vào lòng, cảm giác được chia sẻ và thông cảm này còn hạnh phúc hơn rất nhiều so với cảm xúc yêu thương rung động thuở ban đầu.
“Cái bẫy ngày hôm qua đã rõ mười mươi. Nếu cô không nhìn ra được, cô còn xứng ngồi ở vị trí chủ tịch của Hoàng Thiên sao? Bọn họ càng muốn đám cưới của cô tan rã, cô càng cho họ thấy cô vui vẻ hạnh phúc bên cạnh người cô yêu.” Nghĩ vậy cho nên Tinh Vân không làm lớn chuyện nhưng cô cũng không dễ dàng buông tha cho Đoàn Nam Phong. Cô bắt anh xuống nước năn nỉ cô, bắt anh cả ngày nơm nớp lo sợ. Nhìn gương mặt anh như vậy, cô lại nhớ đến lúc anh cầm chi phiếu đưa cho cô. Thật giống như là hai người khác nhau vậy đó.
Cô rút vào lòng anh, thỏ thẻ: “Nam Phong, trước đây rất lâu, đã có người nói với em rằng nếu em muốn là người phụ nữ bên cạnh người đàn ông xuất chúng như anh thì em phải rộng lượng. Em phải giả mù, giả điếc, giả câm nếu như thấy anh có người phụ nữ khác bên ngoài. Lúc đó,em đang mang thai con của anh, sao em có thể xem như không hay không biết, không đau lòng khi anh qua lại với người đàn bà khác. Cho nên, em đã tự nói với mình là em không làm được. Em thà sống cô đơn cũng không chịu ở bên cạnh người đàn ông như vậy. Em biết rất rõ anh xuất sắc, anh tài giỏi, anh là tâm điểm của nhiều cô gái nhưng mà em không muốn vì vinh quanh đứng cạnh anh mà phải khóc thầm trong lòng. Em không làm được.”
Nàng ngẩng đầu lên, hai mắt bắt đầu hồng hồng nhưng giọng nói vẫn kiên quyết: “Đến bây giờ, em vẫn là không làm được. Cho nên, nếu anh có yêu thích người khác thì chúng ta hãy ly hôn.”
Nói đến đây, nàng ngồi dậy, mở túi xách lấy ra một văn bản ly hôn được soạn thảo kỹ càng có chữ ký kèm theo con dấu của nàng đưa về phía Đoàn Nam Phong: “Văn bản này, anh cứ giữ lấy. Bất cứ khi nào thấy không còn muốn ở cạnh em nữa thì hãy mạnh dạn ký tên lên đó. Xin anh, đừng lén lút làm chuyện sau lưng em. Em không muốn giống như người khác vì đàn ông mà thay đổi. Vì đàn ông mà trở nên hung tợn lao ra đường đánh ghen hay dùng thủ đoạn loại bỏ đối thủ. Nam Phong à, em không muốn như vậy. Em không muốn giống bà ngoại em, em cũng không muốn giống bà Fancy . Sống như vậy thật quá mệt mỏi. Những người đi trước đã cho em những bài học sâu sắc. Cho nên, em chọn cách này, trao quyền quyết định và tự do vào tay anh.”
Trái Tim Đoàn Nam Phong như thổn thức trước những lời của Tinh Vân. Tình cảm quả thực là sợi dây mãnh liệt và mạnh mẽ kết nối hai người lại với nhau. Người ta thường nói, thời gian rất đáng sợ, nó có thể bào mòn mọi thứ, thay đổi mọi chuyện nhưng từ người nhà Tinh Vân, anh lần đầu hiểu được thời gian hay nghịch cảnh cũng không thể làm thay đổi được tình cảm của hai người “cố chấp yêu nhau”.
Đoàn Nam Phong cầm lấy tờ giấy từ tay Tinh Vân. Cô nhẹ cười nhìn anh, trong lòng nghĩ: “Đoàn Nam Phong, đường lui trong mối quan hệ của chúng ta, anh cuối cùng cũng nhận rồi.”
Nhưng Tinh Vân không ngờ anh vừa cầm lấy tờ giấy, nhìn qua liền xé nát vứt đi, sau đó tiến đến chỗ Tinh Vân đang đứng, ôm cô ngã nhào xuống giường. Trong mắt anh, sự kiên định hiện rõ, anh từng chữ từng chữ nói ra: “Cao Hoàng Tinh Vân, anh nói cho em biết, Đoàn Nam Phong anh không muốn quay lại, cả đời này cũng không muốn buông tay em ra. Nếu một lúc nào đó em muốn quay lại, anh cũng không cho phép. Giữa hai chúng ta, không có cái gọi là ly hôn, nếu muốn xa nhau, chỉ có một con đường chết. Dù chết rồi thì thiên đàng hay địa ngục anh cũng nhất định phải bám theo em.”
Gương mặt Tinh Vân lúc này không biết nên cười hay nên mếu nữa. Người đàn ông này, lúc nào cũng bá đạo như vậy. Hứa hẹn cả đời với hắn khó lắm hay sao, cứ phải dọa người ta sợ mới chịu.
Nàng đưa tay vòng qua cổ hắn, nũng nịu hỏi: “Dọa em sao?”
Hắn nhoẻn miệng cười nhưng trong mắt vẫn chưa tan đi cơn giận. Nàng và hắn còn chưa lấy hôn thú, nàng lại ở đây “rung cây dọa khỉ” chừa đường lui cho hôn nhân của họ. Thật là chọc hắn tức chết. Không dọa nàng thì nàng sẽ còn làm ra trò gì trêu tức hắn nữa?
“Không phải dọa, mà là thật. Nghiêm túc cảnh cáo em, từ bây giờ em chính là bà Đoàn. Đoàn Nam Phong anh sẽ không để cho em giống mẹ của anh chịu uất ức, chịu thương tổn.”
Tinh Vân nghe xong nụ cười cũng nở ra. Nụ cười của nàng đẹp như ánh ban mai khiến lòng hắn ấm áp. Hắn cúi người, áp sát vào thân nàng bắt đầu chính thức “động phòng”.
Sau một hồi xô lệch thì ánh trăng lần nữa trốn mất vì không muốn ghen tị với đôi vợ chồng mới cưới này. Ánh mặt trời của ngày mới từ từ nhô lên chiếu vào phòng tân hôn. Tinh Vân mở mắt nhìn lên tấm ảnh cưới ở bức tường đối diện. Cô không dám tin rằng bọn họ mình đã kết hôn với Đoàn Nam Phong. Cô nằm suy nghĩ, lại nhớ về khoảng thời gian lúc mới gặp hắn. Đúng là không ngờ tai nạn lần đó đã trói buộc cô vào cuộc đời hắn.
Đoàn Nam Phong đang gác tay lên bụng cô, tiện thể di chuyển khắp người cô một lúc rồi mới dần dần mở mặt ra: “Bé con, em lại mơ mộng à?”. Sau đó hắn lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Tinh Vân mỉm cười nhìn sang gương mặt ngáy ngủ đáng yêu của hắn, kêu lớn: “Đoàn Nam Phong, thức dậy thôi. Hôm nay là bữa sáng đầu tiên ở nhà chồng của em. Anh không được mê ngủ như vậy.”
Đoàn Nam Phong nghe xong thấy có gì đó vui thích liền xốc chăn đến bụng, nửa nằm nửa ngồi tựa lưng vào đầu giường dụi dụi mắt: “Vợ yêu à, tối qua anh làm việc rất cực nhọc.”
Tinh Vân quay sang hỏi ngay, chưa kịp nghĩ về lời hắn nói: “Tối qua anh lên phòng sớm mà. Có làm gì nữa đâu.”
Đoàn Nam Phong gương mặt lại lần nữa biến thành gian tà, tiếng cười bị nén lại nghe ra lại càng gian hơn: “Ngoại trừ dọn rác cho em ở phòng ngoài thì không phải cả đêm anh làm em thỏa mãn sao bà Đoàn?”
Tinh Vân nghe xong liền lấy gối ném vào người hắn: “Không bao giờ chịu nói chuyện đàng hoàng.”
Đoàn Nam Phong lại cười lớn, định nói ra câu nói cửa miệng thì bị Tinh Vân chặn lại: “Em biết anh sẽ nói là không có người đàn ông nào đàng hoàng khi ở trên giường với người phụ nữ anh ta yêu cả. Có phải như vậy không?”
Đoàn Nam Phong gật đầu hài lòng, xác nhận: “Chính là như vậy.”
Nói xong liền nổi máu lần nữa quay người lại đè nàng dưới thân. Nhưng Tinh Vân liền xô hắn ra, vẻ mặc kỳ thị nhìn hắn: “Đoàn Nam Phong, anh đánh răng trước đã.”
Nói xong, nàng nhanh chóng vọt vào phòng trong đánh răng rửa mặt. Hắn cũng lẽo đẽo đi theo nàng, nửa bước không rời. Chẳng trách người ta hay nói “vợ chồng son” chính là như vậy đó.
…
“Tức chết mà!”. Nam Phương bực mình quăng mấy tờ báo trong tay xuống bàn trà trong phòng khách.
Bà Catherine liền quay sang hỏi: “Con đó, ăn nói kiểu gì đây? Anh con vừa tân hôn, chưa gì đã nói chuyện xui xẻo.”
Nam Phương biết mình lỡ lời liền lấy tay che miệng: “Con xin lỗi. Con đã nói sai. Chỉ tại mấy tờ báo này nói năng bừa bãi. Mẹ nhìn nè, sao họ có thể bịa chuyện như vậy được. Họ nói chị dâu dùng tiền làm sức ép khiến anh hai phải ly hôn. Họ còn nói chị dâu là kẻ thứ ba chen vào hôn nhân của anh hai. Họ còn nói anh hai vì củng cố địa vị của Đoàn Thị trên thương trường mà bỏ qua mối tình yêu bảy năm của mình…”
Chưa để Nam Phương nói hết, bà Catherine liền ra hiệu cho cô nhỏ tiếng: “Mau sai người mua hết mấy tờ báo này. Sau đó liên lạc tòa soạn chặn luôn cả báo mạng. Tuyệt đối không để chị dâu con nghe thấy biết không?”
Nam Phương liền ra vẻ hiểu được, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại sai người làm việc. Đoàn lão phu nhân ngồi bên cạnh cũng kéo cặp kính lão ra: “Con quan tâm báo chí làm gì, nay mai tin tức sẽ bị đè bẹp và lãng quên thôi. Nào, qua đây nhìn giấy đăng ký kết hôn mà sáng nay luật sư Vương vừa cho người mang qua. Có đẹp hay không?”
Đoàn lão phu nhân từ ánh mắt đến con tim đều lộ vẻ hài lòng đưa tờ giấy sang cho mẹ của Đoàn Nam Phong. Bà Catherine trân trọng cầm nó, nâng niu vuốt qua tên của con trai và con dâu bà. Không có gia đình giàu có nào mà không muốn tìm một người con dâu “môn đăng hộ đối” nhưng hơn hết trong tim bà vẫn là mong con trai bà tìm được người hết lòng yêu thương nó mà nó cũng yêu thương cô ấy. Không ngờ người con dâu này còn có xuất thân không hề tầm thường. Vẹn cả đôi đường như vậy khiến bà vô cùng hài lòng.
Đoàn lão phu nhân đang lật giở quyển album trên tay, chốc chốc, bà lại cười lớn: “Nhìn này, hình cưới ngày hôm qua sáng nay cũng đã được đưa đến. Con xem, lúc rước dâu, lúc khiêu vũ tấm nào cũng đẹp. Nhìn này, nhìn này, tấm nào cũng thấy hai đứa bé này vô cùng xứng. Nhìn kiểu gì cũng thấy đúng là một đôi trời sinh.”
Đoàn lão phu nhân cứ như vậy “thao thao bất tuyệt”, vui không thể tả. Lúc này, Nam Phương cũng quay sang xem hình cưới. Cô cũng tròn mắt kêu lên: “Đúng là rất đẹp! Mẹ à, mẹ nhìn này, anh hai và chị dâu nhìn vô là thấy được tình cảm ngọt ngào. Bọn báo chí này, con nhất định phải cho bọn họ một trận.”
Bà Catherine cũng nhìn qua quyển album, bà mãn nguyện gật đầu. Con trai bà so với hôn lễ lần trước có thể nói là đã khác rất nhiều. Vì phản đối việc anh cưới Lưu Uyển Linh mà gia đình anh không có bất kỳ ai đến tham dự. Còn lần này đúng là vui càng thêm vui, thân càng thêm thân.
Sau khi xem xong hình, Nam Phương liền nói: “Mẹ à, con đói bụng rồi, chúng ta ăn sáng đi.” Nói xong, cô liền đứng lên đi ra phòng ăn. Nhưng bà Catherine đã ngăn cô lại: “Đợi đã, anh chị con chưa xuống, con muốn ăn một mình sao?”
Nam Phương vẻ mặt nhăn nhúm kháng nghị: “Mẹ à, anh hai là sâu ngủ đó. Đêm anh ấy thức, ngày anh ấy ngủ. Mẹ muốn con chờ anh ấy thì chắc ăn sáng thành ăn trưa mất thôi.”
Bà Catherine vẫn không lung lay, điềm nhiên nói: “Có muộn cũng phải chờ. Chị dâu con ngày đầu về nhà chúng ta, con muốn để chị dâu con không vui sao?”
Nam Phương nhăn mặt làu bàu: “Anh hai có chị dâu rồi, còn không tranh thủ chấm mút đến trưa hay sao? Để chúng ta ngồi đây chịu đói.”
Bà Catherine trừng mắt mắng yêu cô: “Con nói cái gì vậy? Con nít biết cái gì. Anh chị con mới cưới nhau, nghỉ ngơi nhiều một chút là bình thường. Bà nội con còn chưa lên tiếng, con ở đây ca cẩm. Để chị dâu con nghe được sẽ không vui.”
Nam Phương tiu nghỉu ngồi xuống ghế: “Mẹ à, sáng giờ mẹ cứ gọi con dâu đến hai mắt cũng chảy ra mật ong rồi.”
Bà Catherine phì cười. Đứa con dâu này, bà không biết phải nói có bao nhiêu hài lòng mà cưới về nữa. Đúng lúc này bảo mẫu cũng đưa Tinh Nhật đến chỗ của bà. Bà đón lấy cháu nội, yêu thương vuốt ve trong lòng: “Con xem, chị dâu con không những mọi mặt đều tốt mà ngay cả con cũng sinh cho gia đình chúng ta. Ta sao có thể không thấy hạnh phúc đây?”
Nam Phương vừa ngồi chọc ghẹo Tinh Nhật, vừa nói: “Mẹ à, từ hôm qua đến giờ mẹ cười đến da mặt cũng như trẻ ra mười tuổi đó.”
Nghe tiếng từ cầu thang bước xuống, Nam Phương vội nhìn lên, cô cứ tưởng là anh trai mình nhưng lại là ba của cô.
Cô đứng lên lễ phép chào ba, sau đó ngồi xuống ghế sofa kiên nhẫn chờ anh trai và chị dâu. Ba cô mỉm cười chào buổi sáng cả nhà, sau đó cúi xuống hôn vào má bà nội cô, mẹ cô và hôn vào trán cô. Cô không biết đã bao lâu rồi ông không về nhà, cô cũng không biết bao lâu rồi cô không gặp ông. Nhưng hơn ai hết cô rất yêu thương và kính trọng ông. Cho nên cô liền áy ngại nhắc: “Ba à, chút nữa ba đừng gây với anh hai nha. Hôm nay là bữa ăn đầu tiên của chị dâu với gia đình chúng ta. Cho nên…”
Đúng lúc này, Đoàn Nam Phong và Tinh Vân từ trên lầu đi xuống. Phía sau người giúp việc đang giúp họ mang giỏ xách xuống lầu.
Đoàn Nam Phong nhìn thấy ba mình thì câu “chào buổi sáng” cũng nghẹn lại ở cổ. Tinh Vân khẽ lắc nhẹ tay anh nhưng anh vẫn đứng như tượng. Tinh Vân đành lên tiếng trước: “Chào buổi sáng bà nội.”, “chào buổi sáng ba mẹ.”, chào buổi sáng Nam Phương.”
Sau đó cô đưa tay ra đón Tinh Nhật đang chạy về hướng mình: “Chào buổi sáng con trai.”
Tinh Nhật ôm lấy cổ cô, chu miệng hôn lên má cô: “Chào buổi sáng mami.”
Sau đó, cậu nhanh chóng chuyển người sang hôn Đoàn Nam Phong: “Chào buổi sáng Daddy.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền cười, tâm trạng anh cũng có phần dễ chịu hơn. Anh xoa đầu con trai, đón cậu từ tay vợ rồi hôn đôi má hồng đào non mềm của cậu: “Chào buổi sáng con trai. Con ngủ có ngon không?”
Lúc ngồi vào bàn ăn, bà Catherine liền nói: “Tinh Vân, mẹ hỏi qua quản gia nhà con mới biết con thích ăn món Việt Nam. Mẹ đặc biệt mời về một đầu bếp người Việt Nam để nấu cho con ăn. Con ăn thử món bún bò này xem.”
Trước tấm lòng cuả bà, Tinh Vân chỉ có thể tròn mắt kinh ngạc. Cô xua tay: “Mẹ à, con rất dễ ăn, không cần cầu kỳ như vậy. Với lại bọn con cũng không sống ở đây. Mẹ không cần lo lắng quá như vậy.”
Bà Catherine cười hiền cầm tay Tinh Vân nói: “Mẹ biết con không sống ở đây, cho nên bữa ăn nào ta cũng phải để con ăn thật ngon miệng. Khi nào hai con dọn sang biệt thự Nebula thì mang theo đầu bếp này nếu con thấy họ nấu hợp khẩu vị. Không thì mẹ sẽ tìm đầu bếp khác chuyên nấu cho con.”
Tinh Vân vừa ăn bún bò vừa nói: “Mẹ à, mẹ không cần lo đâu, bình thường con thích ăn gì thì sẽ tự nấu.”
Bà Catherine tròn mắt nhìn Tinh Vân. Bà chưa từng nghĩ thiên kim có bối phận cao như cô lại còn biết nấu ăn.
Lúc này Đoàn Nam Phong liền nói: “Tinh Vân nấu ăn rất ngon.”
Nam Phương ngồi đối diện cũng kinh ngạc. Đoàn Nhất Phương liền tấm tắc khen: “So với Kim Minh trước đây thì con đúng là con dâu tiêu chuẩn rồi.”
Bà Catherine liền nói: “Như vậy sao được, bình thường con lo công việc của tập đoàn đã mệt lắm rồi. Còn lo chuyện bếp núc, mẹ sợ là con sẽ mệt. Nghe lời mé, những chuyện này để mẹ sắp xếp nha.”
Tinh Vân không muốn làm bà mất hứng liền gật đầu. Đoàn Nam Phong ăn xong liền nói: “Mẹ à, bây giờ con và Tinh Vân sẽ đi hưởng tuần trăng mật nửa tháng. Mẹ sắp xếp cho Tinh Nhật chơi ít ngày ở nhà rồi quay lại trường Greenland giúp con. Công việc ở tập đoàn con đã thu xếp ổn thỏa nhưng nếu có chuyện gì thì mẹ nói với Trần Khải Nam liên lạc với con.”
Bà Catherine nghe xong cũng gật đầu, nhưng bà không hiểu sao thời gian trăng mật của con trai và con dâu bà lại lâu như vậy. Như hiểu được ý của mẹ mình, Đoàn Nam Phong liền nói: “Tụi con muốn dành nhiều thời gian ở bên nhau. Con cũng đã nói với bên nhà của Tinh Vân. Nếu mẹ thấy thích có thể sang bên đó chơi.”
Bà Catherine liền hỏi: “Hai con sẽ đi du lịch ở đâu?”
Đoàn Nam Phong nhìn Tinh Vân rồi nhìn sang mẹ của anh nói: “Con đi Địa Trung Hải.”
Nam Phương liền vỗ tay: “Anh hai à, anh cũng biết chọn địa điểm quá đi. Địa Trung Hải phong cảnh, khí hậu, ẩm thực cái nào cũng là cực phẩm hết.”
Đoàn Nam Phong phì cười vui vẻ cùng Tinh Vân bước ra xe. Chỉ có Tinh Nhật là hai má xị ra vì ba mẹ đi chơi mà cậu phải ở nhà. Tinh Vân thấy vậy, đưa tay ôm con vào lòng vuốt ve an ủi: “Tinh Nhật ngoan, ba mẹ đi về sẽ mua quà cho con.”
Tinh Nhật liền lắc đầu: “Không, con muốn đi cùng ba mẹ.”
Đoàn Nam Phong lúc này cũng ngồi xuống: “Lần sau nhất định ba mẹ sẽ cho con đi cùng. Ngoan nào, vào nhà với bà nội rồi đi sang chơi với ông bà ngoại. Còn có ông bà cố ngoại của của con nữa. Mọi người đều ở nhà chơi với con, con sẽ không sợ buồn đâu.”
Sau một hồi thuyết phục kèm dỗ ngọt thì “hoàng tử bé” của hai người mới đồng ý.
Tự nhiên bà Catherine có một cảm giác bất an, bà liền chạy đến ôm lấy Tinh Vân căn dặn: “Đến nơi nhớ gọi điện cho mẹ, còn nữa, có chuyện gì cũng phải gọi về cho mẹ biết nha con.” Tinh Vân cũng ôm bà, cảm giác bà giống như người mẹ thứ hai của mình. Cô tươi cười gật đầu đồng ý.
Hơn ai hết, Đoàn Nam Phong biết chuyến đi này của họ không phải là đi hưởng thụ.
….
Những chuyện gì sẽ chờ họ tiếp theo? Ai cho mình động lực để viết nhanh nào. Hihi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!