“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào - Chương 170: Rình Rập
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào


Chương 170: Rình Rập


Tại một quán cafe nhỏ bên đường, hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau. Họ đang thảo luận một vấn đề hết sức quan trọng.

Vừa đặt cốc cafe sữa xuống, Khánh bắt đầu mở lời.

“Tôi có một chuyện cần nhờ vả đến anh. Không biết anh có hứng nghe tôi trình bày không?”

Hôm nay Tổng giám đốc điều hành của WL lại muốn gặp mình vì có việc cần nhờ vả. Đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây. Huy Nam có hơi bất ngờ.

“Cậu cứ nói đi.”

Chẳng khách sáo nữa, Khánh lập tức nói:

“Tôi biết nhà anh có truyền thống làm trong quân đội. Quen biết nhiều hình sự và cơ động. Thế nên mới đường đột hẹn gặp anh là để nhờ anh điều tra giúp tôi một chuyện.”

Nhìn người đàn ông ngồi đối diện, Khánh hơi dè dặt khi đặt vấn đề như thế này. Nhưng vẫn là bỏ tất cả sang một bên. Vì sự an toàn của vợ con dù người ta không đồng ý thì mình sẽ khẩn thiết cầu xin.

“Nói tiếp đi.”

“Lần trước công trường thi công ở WL gặp sự cố sập giàn giáo. Đã có vài người chết và bị thương. Tôi nghi có kẻ cố tình phá hoại hãm hại đến WL khi liên tục kích động người nhà nạn nhân làm loạn.”

“Hơn nữa chúng còn đang âm thầm hành động trong bóng tối chuẩn bị kế hoạch và muốn hại đến Khánh Quân.”

“Tôi không biết kẻ đấy là ai. Dù đã cho cấp dưới của mình đi điều tra nhưng họ không có nghiệp vụ như công an. Rất khó để lần ra dấu vết.”

“Chúng đang muốn nhắm vào vợ con tôi. Cho nên tôi cần sự giúp đỡ của anh.”

Phan Quân Khánh trước giờ luôn cao ngạo không dễ dàng gì hạ mình nói chuyện phải phép như vậy. Huy Nam rất ngạc nhiên khi thấy một Phan Quân Khánh có một mặt khác.

“Khánh Quân đang gặp nguy hiểm sao?” Huy Nam ôn tồn hỏi.

“Đúng vậy. Có kẻ vừa bám đuôi theo xe của chúng tôi.”

“Nếu là chuyện liên quan đến sự an toàn của cô ấy tôi đương nhiên là sẽ giúp.”

Đối với bạn bè Huy Nam đương nhiên sẽ không từ chối. Cô ấy lại đang mang thai anh nhất định đồng ý và không cần nghĩ ngợi gì. Dù trên cương vị là bạn bè hay tình cũ đi chăng Huy Nam cũng dành một chút thời gian để bảo vệ an toàn, dành cho Quân mọi thứ mà mình làm hết khả năng.

“Tôi sẽ liên lạc với phía công an. Nếu bọn chúng đã lộ liễu như vậy chắc chắn sẽ sớm hành động. Tôi luôn xem Khánh Quân như em gái của mình nên sẽ bỏ chút sức tìm ra kẻ muốn hãm hại cô ấy là ai.”

“Cảm ơn.”

Bàn xong chuyện Huy Nam lập tức gọi cho một người có chức vụ cao trong ngành để trao đổi một chút. Tuy nhà anh không giàu như những nhà khác, nhưng thế lực ngầm và các mối quan hệ với những người trong quân đội phải gọi là thượng thừa. Đàm đạo chẳng bao lâu thì người ở đầu dây bên kia đã đồng ý. Nhờ tiếng nói của Huy Nam nên chả mấy chốc Khánh đã gặp được người mà mình cần gặp.

“Có chuyện gì mà chồng mày lại điều vệ sĩ nghiêm ngặt thế? Trộm sao?”

Cuối tuần chẳng thể hẹn bạn thân ra ngoài như lúc trước được nữa. Kim đành vác xác đến nhà nó để hàn huyên tâm sự về chuyện giữa cô và Hoàng Thiên Vũ.

“Có người đang muốn nhắm vào gia đình tao. Anh Khánh đang cho người giám sát bảo vệ biệt thự.”

Dù chồng không nói nhưng Quân vẫn biết rõ là đằng khác. Kẻ đấy có thể làm hại đến mẹ con cô bất cứ lúc nào nên không thể lơ là được.

“Tao hiểu. Những người giàu có cũng sống trong lo sợ khi có những kẻ lăm le muốn bắt cóc đe doạ đến tính mạng để tống tiền. Mày đang nắm giữ 5% cổ phần WL thì những kẻ không phục sẽ tìm cách giở trò.”

“Phan Quân Khánh làm như vậy cũng là muốn bảo vệ mẹ con.”

Thở một hơi dài Quân nhẹ nhàng vận động. Do căng cơ lưng vì hai cục cưng đang ngày một lớn dần nên ngồi chưa được bao lâu cái eo và lưng đã đau nhức rồi.

“Ừ anh ấy đã có mọi sắp xếp nên tao không có gì phải lo lắng cả.”

“Nhà họ Phan có thế lực rất lớn. Nên mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đừng suy nghĩ gì cả.”

“Hai cục cưng của dì Kim phải chóng lớn, nhanh nhanh gặp mặt ba mẹ nhé.”

Nhìn vào phần bụng gồ lên của bạn thân, Kim xuýt xoa thán phục khi Quân sắp làm mẹ của hai thiên thần cùng một lúc. Nói thật vợ chồng nó làm mình bái phục. Một lần lại sinh đôi, khả năng làm việc của Phan Quân Khánh lại cho kết quả cao như vậy.

Bỏ vài phút tán nhảm về cậu em trai kia, Kim có khen có chê mỗi khi Quân hỏi những câu liên quan đến hắn. Hồi sau thấy chan chán Kim mới rủ Quân đi dạo ra bên ngoài để hít thở không khí. Ngồi mãi ở nhà cũng bí bách Quân theo bạn ra bên ngoài. Ở trong khu đô thị cao cấp luôn có những cửa hàng, sân chơi hay công viên. Quyết định chiêu đãi siêu bạn thân vài món Quân kéo Kim vào một siêu thị để mua một số thực phẩm. Và tất nhiên những người cao to vạm vỡ mặc đồ đen cứ vây xung quanh cô.

Món cơm trộn Hàn Quốc mà mình vừa học ở trên mạng đã đến lúc thực hành rồi. Có con chuột bạch tình nguyện làm thí nghiệm nên Quân càng hào hứng mà nhặt nguyên liệu cho vào làn.

“Thịt bò, cải bó xôi, rong biển, nấm… Mày thấy còn thiếu cái gì để tao đi lấy cho kẻo mệt.”

“Xem nào, còn thiếu gì nữa không nhỉ?”

“Đúng rồi. Tương ớt Hàn Quốc.” Quân reo lên khi nhớ đến gia vị quan trọng nhất.

Nhìn trên kệ bày hàng có rất nhiều hũ thuỷ tinh in chữ Hàn và tiếng Anh. Quân xem qua thành phần rồi chọn lấy một hũ trong số đó. Bất chợt cảm thấy lạnh cả xương sống. Cô cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Đảo người nhìn xung quanh thì chẳng thấy có gì bất thường cả.

Mọi người đang bận bịu với công việc. Chẳng lẽ mình nhạy cảm quá hay sao?

Nhiều đêm cô cũng thấp thỏm tưởng tượng rằng kẻ đấy ở trong bóng tối với hai đôi mắt sáng quắc. Âm thầm quan sát và biết rõ cô đang làm gì. Mọi nhất cử nhất động của hai vợ chồng hắn đều biết tường tận.

Nhìn trán bạn thân lấm tấm mồ hôi Kim tức tốc hỏi han. Nó đang khó chịu sao?

“Có chuyện gì mà mày căng thẳng thế?”

“Tao…tao nghi có kẻ đang theo dõi hai đứa mình.” Hoang mang hai tay Quân tự động che chắn phần bụng của mình. Dù có đến 3 vệ sĩ theo sát mình nhưng cô vẫn bồn chồn lo lắng.

“Đâu?” Xoay một vòng nhìn toàn cảnh siêu thị Kim chẳng thấy gì bất thường.

“Mày nhìn gà hoá cuốc à? Có ai đâu?”

“Quay lại biệt thự đi. Tao vẫn có linh cảm không lành khi đứng ở đây.”

Hai cô gái lập tức rời khỏi siêu thị. cổng mở, vào bên trong nhà Quân đã phần nào áp chế được nỗi bất an xuống. Không thể được. Mình phải thật bình tĩnh. Nếu không sẽ khó bảo vệ bản thân và hai cục cưng.

Nhìn bạn thân có chút hoảng loạn như vậy Kim ngồi xuống bên cạnh trấn an tinh thần cho nó.

Qua một hồi lâu Quân mới cân bằng lại được trạng thái. Khánh không an tâm về vợ nên mỗi lúc lại gọi điện. Nghe vợ nói có kẻ đang theo dõi mình anh tức tốc ra về ngay giữa trưa. Bảo vợ xoay một vòng để mình kiểm tra xem có xây xát gì không. Khánh khoan khoái trút được tảng đá đè nặng trong lòng.

“Thôi được rồi. Hai vợ chồng đừng có chọc mù mắt cái đứa ế như tôi đi.” Kim lên tiếng phàn nàn khi thấy đôi chim se sẻ cứ xoắn xuýt bên cạnh nhau.

“Thế Hoàng Thiên Vũ của cô đâu?”

Khánh không nhắc thì Kim cũng quên luôn cậu em trai của mình.

“Nghe đâu hắn bị ốm đang nằm ở nhà truyền nước đấy!”

Hay tin “em trai” ốm Kim sốt sắng hẳn. Dù ngồi ăn cơm ở đây nhưng tâm trí cứ bay bổng ở nhà họ Hoàng. Ăn qua loa vài miếng cô vội vội vàng vàng chào tạm biệt hai bạn. Biện lý do có việc gấp cần về xử lý Kim lấy túi xách rồi lao ra ngoài. Bộ dạng hấp ta hấp tấp của Kim khiến hai vợ chồng cứ ới theo trêu cô gửi lời hỏi thăm đến Hoàng Thiên Vũ.

Lại chối không thích cậu ta nữa đi. Có trời mới tin.

Cái lạnh đầu mùa se se da thịt, những cơn gió rét len lỏi trên từng khu phố vắng. Dòng người vẫn qua lại mưu sinh kiếm sống trong cơn mưa phùn lạnh thấu xương. Ai đó vội đưa tay kéo cái cổ áo cố che chắn vì gió thổi qua. Cuộn tròn trong chăn ấm Khánh hỏi nhỏ con mèo lười đang nằm cạnh bên.

“Bà xã. Em có biết sắp đến ngày gì không?”

“Sắp đến thứ Hai. Ngày đầu tuần.” Quân hồn nhiên đáp dù biết ý của Khánh hỏi không phải là cái này.

Búng lên trán vợ để trừng trị Khánh nghiêm mặt nói:

“Em mà không nhớ ra là anh ăn em luôn.”

“Này này, em mới mang thai chưa được ba tháng đâu đấy.”

“Ừ, vậy nên em mà không trả lời đúng thì em phải xoa dịu anh bằng tay.”

“Anh xã đẹp trai ơi. Tha cho em đi mà.” Phồng má lên, Quân cố kéo tay chồng nịnh nọt, liếc mắt qua đã thấy cái thứ ấy đang bắt đầu lớn dần rồi. Ngượng ngùng muốn trốn thì Khánh đã ôm lấy rồi.

“Chồng cho em 10 giây suy nghĩ. Không nhớ ra được thì phải chịu trừng phạt của anh.”

“Ơ..không..”

“Thời gian bắt đầu.”

Quân sớm đã biết ngày đó là ngày gì. Chỉ muốn xem phản ứng của ông chồng sẽ như thế nào nên mới trêu ghẹo. Ai ngờ lại chọc con quái vật đang ngủ yên tỉnh dậy. Cô biết thời gian này chồng luôn nhẫn nhịn và tự xử nên cũng muốn để anh thoải mái.

Nhìn vợ cứ tập trung suy nghĩ chuyện gì đấy Khánh cho rằng vợ chả nhớ. Bèn giục tiếp:

“Không nhớ hả? Em còn một giây.”

“Khoan! Em nhớ rồi, em nói.”

“Ngày gì nào?”

“Kỷ niệm một năm ngày cưới.”

Hôn nhanh vào môi vợ, Khánh xoa đầu khen giỏi. Ngày quan trọng sắp đến rồi anh muốn đi hẹn hò ở đâu đấy để làm cái lễ kỷ niệm. Đang định hỏi thì Quân đã cất tiếng:

“Nhiều lúc chẳng nhớ mình đã lấy chồng đâu. Đang ngồi ăn cơm chồng về mở cửa gọi “vợ ơi” mà tụt hết cả cảm xúc luôn á.”

Phan Quân Khánh: “….”

“Chán chồng rồi hử?” Khánh bất mãn cắn vào tai cô.

“Chán lắm. Nhưng…”

Bất ngờ túm lấy vật đang trỗi dậy kia Quân lí nhí nói “Chỗ này vẫn chưa chán.”

Rùng mạnh khi vợ chủ động như vậy Khánh căng cứng người muốn nổ tung. Chỉ cần không kiềm chế được là đẩy cô xuống rồi xông vào bên trong. Và rồi lí trí không cho phép làm bậy. Ngấu nghiến đôi môi đến đỏ mới chịu dừng lại. Buông ra rồi anh thở gấp nói:

“Đừng thách thức đàn ông vào sáng sớm. Gan em càng ngày càng to rồi đấy!”

Cởi cúc áo ngủ ra Khánh tham lam cắn nuốt hai khối nhũ trắng đầy những dấu răng và vệt đỏ mới cam lòng dừng lại. Từng tiếng thở nhọc nhằn phát ra khi yêu tinh mang tên vợ hành hạ mình vào sáng sớm. Giữ chặt tay Quân, đưa nó đến chạm vào hạ bộ của mình Khánh ngắt quãng từng tiếng khi kích thích như vậy. Đúng là muốn giết người.

“Một…một lần thôi!”

Không nỡ từ chối vì muốn bù đắp cho chồng vào thời gian qua, Quân liền sà vào lòng Khánh. Mãi đến khi nó chịu nằm yên xuống ngủ cả hai mới có thể rời giường. Khánh đến công ty còn Quân thì về nhà họ Phan. Nay Chủ nhật cô muốn đưa cháu về thăm ông bà nội. Dừng trước một trung tâm thương mại để mua ít đồ. Quân lựa một số đồ bồi bổ sức khoẻ cho ba chồng mình. Quay lại xe cùng đống đồ với vệ sĩ, vừa đóng cửa thì giọng một người đàn ông lạ hoắc cất lên:

“Xin chào cô Khánh Quân.”

Quân hoang mang khi nhận ra vệ sĩ ngồi trong xe đợi mình đã bị đổi.

Hắn là ai?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN